Chương 281: Cạm bẫy
Lão Thiên Thúc Thúc
10/07/2014
- Nói như vậy hiệp hội muốn chăn nuôi thủy hầu cũng là vì muốn lợi dụng một vài bộ phận của thủy hầu đến chế
tạo một ít linh khí.
A Trạch nói tiếp:
- Chỉ bất quá bọn họ không có kinh nghiệm chăn nuôi, cho nên mời Bối Lạp đến trợ giúp chỉ đạo bọn hắn, nhưng họ không ngờ Bối Lạp lại lợi dụng loại quỷ quái này đi giết người!
- Nguyên lai Bối Lạp cũng không phải người thường!
Từ Mẫn gật đầu nói:
- Ngang hông của cô ta mọc dài ra một thứ nhìn như chiếc váy, khi bơi lội bao bọc quanh đôi chân, nhìn qua thật giống như mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích!
- Nói như vậy Bối Lạp cũng không phải nhân loại.
A Trạch tiếp lời:
- Đại khái cũng là yêu tộc có IQ cao đi!
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Diệp Tiểu Manh cau mày nói:
- Mục đích chúng ta tới nơi này là vì ngăn cản Bối Lạp tiếp tục giết người. Nhưng vừa rồi nam nhân kia nói chuyện với Bối Lạp chúng ta cũng đã nghe được, Bối Lạp đã sắp rời đi, cho nên sẽ không khả năng tiếp tục hại người thêm nữa. Hơn nữa con thủy hầu tử kia cũng có tác dụng đặc biệt, cho nên mới được chăn nuôi. Không thể bắt lại Bối Lạp, lại không thể tiêu diệt con thủy hầu tử kia, lần này chẳng phải chúng ta đến đây vô ích hay sao?
- Ít nhất chúng ta đã biết chân tướng sự tình!
A Trạch nói:
- Nhưng tôi có chút để ý tới lời nói cuối cùng của Bối Lạp đối với nam nhân kia!
- Cô muốn nói chuyện người chết thứ tư sao?
Diệp Tiểu Manh hỏi:
- Đại khái là do Bối Lạp không muốn thừa nhận đi!
- Không, không có khả năng.
Từ Mẫn lắc đầu nói:
- Nếu Bối Lạp đã dám thừa nhận ba nạn nhân đầu tiên là do cô ta giết, mà hiệp hội cũng không có truy cứu trách nhiệm của cô ta, mà chỉ yêu cầu Bối Lạp mau chóng rời đi, vậy thì cô ta cũng không có lý do gì tiếp tục nói dối không thừa nhận chuyện mình giết nạn nhân thứ tư, chuyện này nhất định phải còn ẩn tình nào khác.
- Bất kể như thế nào, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi nói sau.
A Trạch lại nói:
- Chúng ta cũng không cần lưu lại ở đây quá lâu, cẩn thận bị phát hiện!
Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, tuy rằng ba người cũng không làm gì, nhưng mục đích lần này đã đạt tới. Về chuyện cái chết của nạn nhân thứ tư thì đợi khi ra ngoài thì hãy tiếp tục nghiên cứu. Dọc theo thông đạo thấp bé, ba người cùng đi ra cửa thông đạo ngoài bờ biển.
- Lối ra đã bị đóng lại mất rồi!
A Trạch vừa rẽ tới lối ra, lại phát hiện cửa thông đạo không biết đã bị đóng lại từ lúc nào.
- Như thế nào lại vậy!
Vì thông đạo hẹp hòi nên chỉ đủ một người đi tới, Từ Mẫn đi cuối cùng nên không nhìn thấy được tình huống phía trước.
- Khi chúng ta tiến vào không phải vẫn còn mở ra đó sao?
- Đại khái cửa ra vào được thiết kế cứ mở ra một thời gian thì sẽ tự động đóng cửa lại đi!
A Trạch đưa tay sờ sờ cửa đá, cũng không tìm được cơ quan điều khiển nào.
- Xem ra từ nơi này sẽ mở không được, cơ quan khống chế cửa mở hẳn phải nằm ở một gian phòng nào đó dưới tầng hầm quán bar!
- Nếu nơi này không ra được vậy chúng ta phải đi tìm con đường khác thôi.
Từ Mẫn nói:
- Ba thông đạo vừa rời hẳn có một thông tới phòng Bối Lạp, còn lại hai thông đạo có lẽ đi tới địa phương khác đi!
- Chỉ đành như vậy!
A Trạch gật đầu:
- Quay lại thôi!
- Chúng ta đi về phía trái, nhìn xem có thể thông được tới đâu.
Diệp Tiểu Manh đề nghị nói:
- Lối rẽ thứ nhất chúng ta nghe a Trạch rẽ phải, lần này đi qua bên trái đi thôi!
- Cũng được!
Từ Mẫn gật đầu, nàng đi phía trước tiên, hướng thông đạo bên trái đi tới.
Diệp Tiểu Manh khom người đi theo phía sau Từ Mẫn, tiến vào bên trong thông đạo thấp bé. Không gian có chút phong bế cũng không làm cho nàng có cảm giác buồn bực, ở trong lòng nàng ngược lại dâng lên cảm giác hưng phấn mơ hồ. Thật giống như nàng đang đi thám hiểm ở một địa phương nào đó, phía trước không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì đang chờ nàng.
Đi chưa được bao lâu, liền thấy được có một cánh cửa trên đỉnh đầu. Từ Mẫn nghiêng tai nghe ngóng, bên ngoài không có chút thanh âm. Nàng nhẹ nhàng nhấc nắp hầm trên đỉnh đầu, đề phòng nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài không có ai, nơi này tựa hồ là hầm ngầm phòng máy trong quán bar, có thể nghe được thanh âm tiếng máy móc vang lên. Từ Mẫn xác định bên trên không có người nào, vì vậy vẫy vẫy tay với a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh ở phía sau, lại chui ra ngoài.
- Thắt lưng đau quá!
Chui ra khỏi thông đạo thấp bé, Từ Mẫn đứng thẳng người dùng tay đấm đấm vùng eo có chút đau nhức. Vẫn luôn luôn duy trì tư thế đi khom người thời gian lâu làm cho nàng cảm giác có chút đau thắt lưng.
- Nơi này là?
A Trạch ngẩng đầu, cẩn thận quan sát căn phòng này. Căn phòng cũng không lớn, nhưng lại có có mấy cỗ máy lớn đang không ngừng kêu vang, cả căn phòng cũng phong bế, ra vẻ căn phòng này cũng không có lối ra.
- Máy móc này hình như để cung cấp dưỡng khí cho thứ gì đó.
Diệp Tiểu Manh nhìn những cỗ máy lớn nói:
- Đại khái là dùng để nuôi dưỡng con thủy hầu tử kia đi!
- Nhưng thật sự không sao tưởng được bên trong hầm ngầm quán bar lại có không gian lớn như vậy.
Từ Mẫn cảm thán nói.
- Quán bar bên trên bất quá chỉ là chiêu bài che mắt mà thôi.
A Trạch nói:
- Nơi này chỉ sợ là nơi được hiệp hội bí ẩn bố trí, chuyên môn dùng để chăn nuôi loài quỷ quái kia đi!
- Xem ra muốn từ nơi này đi ra ngoài cũng không được!
Diệp Tiểu Manh nhìn quanh bốn phía nói.
- Chúng ta phải quay trở lại thông đạo đi thôi!
Từ Mẫn thật buồn bực gật đầu, lần này tới đây chẳng thu hoạch được gì, chỉ lo chui tới chui lui trong mấy thông đạo kia. Từ Mẫn cảm giác mình quả thực giống như đã biến thành một con chuột chuyên chui ống cống vậy!
Ba người lại quay trở về thông đạo thấp bé kia, tiếp tục tìm kiếm con đường có thể đi ra ngoài. Khi đi về chỗ ngã ba, lần này ba người lại đi về phía thông đạo bên phải.
Thông đạo chậm rãi kéo dài xuống dưới, hơn nữa góc độ càng lúc càng lớn, đã đạt tới bốn mươi lăm độ. Xem ra cửa ra vào thông đạo này hẳn là càng sâu bên dưới mặt đất.
- Nơi này thật quá trơn trượt, nên cẩn thận một chút.
Từ Mẫn quay đầu lại nói với a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh.
- Cẩn thận không thôi trượt chân!
- Đã biết, em cũng không phải là con nít, ai nha!
Diệp Tiểu Manh còn chưa nói hết lời, dưới chân lại đột nhiên bị trượt. Lối đi vốn đã bị nghiêng thấp vô cùng, Diệp Tiểu Manh lại trực tiếp đặt mông ngồi bệch xuống đất, từ trên trượt xuống dưới. Mà Từ Mẫn đi trước mặt nàng cũng bị lực đẩy của nàng nên không cách nào đứng vững, cũng bị trượt luôn xuống dưới.
- Ba…
Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh đều bị trượt ra khỏi ống dẫn, rơi mạnh dưới mặt đất. Hoàn hảo nơi này cũng không cao, cho nên không đến nỗi té bị thương.
- Oa, nơi này thật lớn!
Xoa xoa bờ mông có chút nhói đau, Diệp Tiểu Manh nhìn căn phòng rộng lớn nơi này, cảm thán nói:
- Lại có thể ở dưới lòng đất đào ra được căn phòng rộng lớn như vậy, thật sự là khó tin. Chẳng lẽ đám người của thần quái hiệp hội đều là người giàu có sao?
Cửa ra vào lần này lại khác hẳn lần trước, lại xuất hiện ngay giữa không trung. A Trạch theo sau Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh từ trong thông đạo trượt đi ra.
- Phòng này dùng để làm gì vậy?
A Trạch nhìn quanh bốn phía nói:
- Địa phương trống trải đến như vậy, lại không có thứ gì là sao?
- Đích xác rất kỳ quái.
Từ Mẫn gật gật đầu:
- Nhưng bên trên lại có cửa sổ, tựa hồ là dùng để quan sát bên dưới!
- Chúng ta tốt nhất nên rời đi nơi này.
A Trạch đi vài bước dùng tay sờ sờ vách tường nói:
- Nơi này chỉ sợ không phải là nơi tốt. Nếu như em không đoán sai, bây giờ chúng ta đang đứng dưới đáy ao nhân tạo đi. Nơi này rất có thể là nơi họ dùng để chăn nuôi thủy hầu!
- Cái gì?
Từ Mẫn nghe được câu nói của a Trạch, cũng dùng tay sờ sờ vách tường. Quả nhiên là ướt, Từ Mẫn đột nhiên có cảm giác không hay, ba người họ tựa hồ là những con chuột bị người đặc biệt dồn tới bên trong bẫy rập.
- Cạch…
Một thanh âm vang lên, ba người cảm giác dưới chân tựa hồ vừa chấn động. Ngay khi ba người còn chưa kịp có phản ứng, sàn nhà dưới chân đã bắt đầu hoạt động. Ngay giữa phòng đột nhiên chậm rãi tách ra hai bên, ở giữa lộ ra mặt nước màu lam nổi lên bọt sóng.
- Oa, sàn nhà bị tách ra rồi!
Diệp Tiểu Manh vừa thối lui về phía sau vừa nói:
- Tại sao có thể như vậy?
- Không xong, mau lui về!
A Trạch hô lớn:
- Phía dưới nhất định là ao chăn nuôi thủy hầu tử, nếu như đều mở ra hết, ba người chúng ta ở trong nước không đấu lại thứ quỷ quái kia!
Từ Mẫn tập trung nhìn xuống, a Trạch nói thật không sai. Tuy rằng nhìn không thấy được rõ ràng nhưng vẫn có thể ước chừng thấy được có mấy bóng đen xuyên toa bên trong nước thật nhanh. Có thể khẳng định có được loại tốc độ này tuyệt đối không phải là cá kiểng đáng yêu nào đó.
A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh, hướng cửa thông đạo mà ba người bị rơi ra chạy tới.
- Đông…
Một thanh âm vang lên, một mặt vách tường mạnh mẽ dâng lên khỏi mặt đất, chắn ngang đường chạy của ba người. Mặt vách tường chắn cao lên tới tận trần nhà, triệt để ngăn chặn đường lui của ba người.
- Tại sao lại như vậy chứ…
A Trạch dùng sức gõ mạnh lên mặt vách tường kia, quá rắn chắc. Nàng ngưng tụ băng kiếm hướng vách tường đâm tới, nhưng chỉ lưu lại được một vết cắt thật cạn trên vách tường.
- Thấy được bộ dáng của ta, các ngươi không thể đi được!
Thanh âm của Bối Lạp vang lên trên đỉnh đầu:
- Giao nhân không thể cho người khác chứng kiến hình dáng chân chính, đây là quy củ!
- Bối Lạp!
Từ Mẫn quay đầu nhìn lên, bên trên cửa sổ trên đỉnh đầu Bối Lạp vẫn trần trụi khoanh tay trước ngực đứng nơi đó nhìn xuống. Trong ánh mắt của cô ta giống như nhìn những con mồi bị rơi vào cạm bẫy.
- Từ Mẫn, ngươi làm cho ta cảm thấy thật sự thất vọng!
Trên gương mặt Bối Lạp vẫn mang theo dáng tươi cười như trước:
- Tuy rằng ta không biết ngươi làm cách nào bức ra được thủy trùng khỏi cơ thể, nhưng ngươi cũng đã cô phụ lòng kỳ vọng của ta đối với ngươi…
- Kỳ vọng? Kỳ vọng gì chứ?
Từ Mẫn phẫn nộ nói:
- Ngươi cho ta uống thứ đồ vật quỷ quái gì đó, khống chế tư tưởng cùng ý thức của ta, rốt cục ngươi lại có mục đích gì?
- Tư tưởng cùng ý thức?
Bối Lạp như sửng sốt:
- Ngươi có phải đã lầm rồi hay không? Ta chỉ có lòng tốt mới cho ngươi uống rượu thủy trùng. Ta chỉ là muốn cho ngươi có thể trở thành một thành viên trong chúng ta, cũng không có muốn khống chế ngươi a?
- Không phải đồ dùng khống chế tư tưởng hay sao?
Từ Mẫn sửng sốt, lời nói của Bối Lạp là có ý tứ gì? Nhưng từ sau đêm hôm đó hành vi của nàng đích xác là khác hẳn với ngày thường, nhưng nếu đã tới mức độ hiện tại, Bối Lạp cần gì lại không chịu thừa nhận.
- Bỏ đi, bất kể như thế nào ngươi cũng đã nhìn thấy được bản thể của ta, đuôi của ngư nhân không thể để cho nhân loại nhìn qua!
Bối Lạp nói:
- Cho nên mời các ngươi chết ở chỗ này đi!
Nói xong câu đó, Bối Lạp chậm rãi thối lui về phía sau, chậm rãi biến mất nơi cửa sổ.
- Chuyện này rốt cục là như thế nào vậy?
Từ Mẫn suy tư về lời nói vừa rồi của Bối Lạp, cảm giác như có điểm gì là lạ. Nhưng nạn nhân thứ tư chết cũng giống như thế, Bối Lạp căn bản không có lý do cần phải tiếp tục đôi chối chuyện mình đã làm, vì sao cô ta lại không chịu thừa nhận?
Nhưng tình trạng hiện tại đã không còn đủ thời gian cho nàng chậm rãi phân tích. Địa phương trống trên mặt đất càng lúc càng rút lại, a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh gắt gao dán chặt vào vách tường, tận lực tránh xa mặt nước thêm một chút, bởi vì nhìn mặt nước nhìn qua có vẻ thật bình tĩnh kia lại có thật nhiều bóng đen đại biểu cho tử vong đang không ngừng xuyên toa.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…mau nghĩ biện pháp đi!
Diệp Tiểu Manh lôi kéo tay a Trạch, vội vàng nói:
- Một khi chúng ta bị chìm dưới nước, ở trong nước chúng ta đánh không lại mấy thứ quỷ quái kia!
- Trước tiên đem linh phù hộ mệnh cột vào cổ chân, ít nhất còn có thể kiên trì thêm một chút thời gian!
Tuy rằng trong lòng a Trạch cũng vô cùng sốt ruột, nhưng nàng vẫn cố gắng tận lực bảo trì bình tĩnh:
- Đường ra phía trước đã bị ngăn chặn, chúng ta chỉ còn cách tìm kiếm xem còn cửa ra vào nào khác nữa hay không. Chị Từ Mẫn, chị lập tức gọi điện thoại xem có thể tìm được người nào tới hỗ trợ hay không!
- Được!
Từ Mẫn gật gật đầu, lấy ra điện thoại di động gọi về dãy số của đồng sự trong cục cảnh sát. Nhưng điện thoại bên kia vang lên thật lâu vẫn không thấy có ai bắt máy.
A Trạch nhìn chung quanh căn phòng một chút, chung quanh đều là vách tường bị phong bế, con đường mà ba người tiến vào hiện tại cũng bị một mặt vách tường đột nhiên từ dưới mặt đất trồi lên ngăn chặn hoàn toàn. Hiện tại ba người đã bị vây kín bên trong một không gian phong bế không biết đã dùng tài liệu gì cấu tạo thành bốn mặt vách tường, mà địa phương duy nhất có thể đi ra được chỉ sợ cũng là cửa sổ mà khi nãy Bối Lạp xuất hiện. Nhưng cửa sổ kia lại ở địa phương thật cao tương đương như ba tầng lầu, dù ba người tự đứng chồng lên nhau cũng tuyệt đối không thể với được tới.
- Hồ nước này chỉ dùng để chăn nuôi thủy hầu tử!
A Trạch tận lực làm cho bản thân mình phải tỉnh táo lại, tự hỏi đối sách.
- Mà chiếu theo tư liệu tra xét được trên mạng mà xem, thứ quỷ quái này sinh tồn bên trong nước, vì vậy có thể nói dòng nước trong này nhất định phải lưu động. Nếu là nói như vậy, dưới đáy hồ nước này nhất định cũng phải có ống thoát nước để thay đổi nước cũ ra ngoài!
A Trạch suy nghĩ tới đây, lại lớn tiếng nói:
- Thời gian hiện tại của chúng ta không còn được bao nhiêu, nếu muốn chạy thoát chúng ta nhất định phải đi vào trong nước, tìm cơ quan thoát nước cùng ống thoát nước ở dưới đáy hồ!
- Đi vào đáy nước? Em điên rồi sao?
Từ Mẫn nói:
- Bên trong nước có thủy hầu tử, một khi chúng ta xuống nước căn bản không phải là đối thủ của loại quỷ quái kia!
A Trạch nói tiếp:
- Chỉ bất quá bọn họ không có kinh nghiệm chăn nuôi, cho nên mời Bối Lạp đến trợ giúp chỉ đạo bọn hắn, nhưng họ không ngờ Bối Lạp lại lợi dụng loại quỷ quái này đi giết người!
- Nguyên lai Bối Lạp cũng không phải người thường!
Từ Mẫn gật đầu nói:
- Ngang hông của cô ta mọc dài ra một thứ nhìn như chiếc váy, khi bơi lội bao bọc quanh đôi chân, nhìn qua thật giống như mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích!
- Nói như vậy Bối Lạp cũng không phải nhân loại.
A Trạch tiếp lời:
- Đại khái cũng là yêu tộc có IQ cao đi!
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Diệp Tiểu Manh cau mày nói:
- Mục đích chúng ta tới nơi này là vì ngăn cản Bối Lạp tiếp tục giết người. Nhưng vừa rồi nam nhân kia nói chuyện với Bối Lạp chúng ta cũng đã nghe được, Bối Lạp đã sắp rời đi, cho nên sẽ không khả năng tiếp tục hại người thêm nữa. Hơn nữa con thủy hầu tử kia cũng có tác dụng đặc biệt, cho nên mới được chăn nuôi. Không thể bắt lại Bối Lạp, lại không thể tiêu diệt con thủy hầu tử kia, lần này chẳng phải chúng ta đến đây vô ích hay sao?
- Ít nhất chúng ta đã biết chân tướng sự tình!
A Trạch nói:
- Nhưng tôi có chút để ý tới lời nói cuối cùng của Bối Lạp đối với nam nhân kia!
- Cô muốn nói chuyện người chết thứ tư sao?
Diệp Tiểu Manh hỏi:
- Đại khái là do Bối Lạp không muốn thừa nhận đi!
- Không, không có khả năng.
Từ Mẫn lắc đầu nói:
- Nếu Bối Lạp đã dám thừa nhận ba nạn nhân đầu tiên là do cô ta giết, mà hiệp hội cũng không có truy cứu trách nhiệm của cô ta, mà chỉ yêu cầu Bối Lạp mau chóng rời đi, vậy thì cô ta cũng không có lý do gì tiếp tục nói dối không thừa nhận chuyện mình giết nạn nhân thứ tư, chuyện này nhất định phải còn ẩn tình nào khác.
- Bất kể như thế nào, chúng ta hãy rời khỏi đây trước rồi nói sau.
A Trạch lại nói:
- Chúng ta cũng không cần lưu lại ở đây quá lâu, cẩn thận bị phát hiện!
Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, tuy rằng ba người cũng không làm gì, nhưng mục đích lần này đã đạt tới. Về chuyện cái chết của nạn nhân thứ tư thì đợi khi ra ngoài thì hãy tiếp tục nghiên cứu. Dọc theo thông đạo thấp bé, ba người cùng đi ra cửa thông đạo ngoài bờ biển.
- Lối ra đã bị đóng lại mất rồi!
A Trạch vừa rẽ tới lối ra, lại phát hiện cửa thông đạo không biết đã bị đóng lại từ lúc nào.
- Như thế nào lại vậy!
Vì thông đạo hẹp hòi nên chỉ đủ một người đi tới, Từ Mẫn đi cuối cùng nên không nhìn thấy được tình huống phía trước.
- Khi chúng ta tiến vào không phải vẫn còn mở ra đó sao?
- Đại khái cửa ra vào được thiết kế cứ mở ra một thời gian thì sẽ tự động đóng cửa lại đi!
A Trạch đưa tay sờ sờ cửa đá, cũng không tìm được cơ quan điều khiển nào.
- Xem ra từ nơi này sẽ mở không được, cơ quan khống chế cửa mở hẳn phải nằm ở một gian phòng nào đó dưới tầng hầm quán bar!
- Nếu nơi này không ra được vậy chúng ta phải đi tìm con đường khác thôi.
Từ Mẫn nói:
- Ba thông đạo vừa rời hẳn có một thông tới phòng Bối Lạp, còn lại hai thông đạo có lẽ đi tới địa phương khác đi!
- Chỉ đành như vậy!
A Trạch gật đầu:
- Quay lại thôi!
- Chúng ta đi về phía trái, nhìn xem có thể thông được tới đâu.
Diệp Tiểu Manh đề nghị nói:
- Lối rẽ thứ nhất chúng ta nghe a Trạch rẽ phải, lần này đi qua bên trái đi thôi!
- Cũng được!
Từ Mẫn gật đầu, nàng đi phía trước tiên, hướng thông đạo bên trái đi tới.
Diệp Tiểu Manh khom người đi theo phía sau Từ Mẫn, tiến vào bên trong thông đạo thấp bé. Không gian có chút phong bế cũng không làm cho nàng có cảm giác buồn bực, ở trong lòng nàng ngược lại dâng lên cảm giác hưng phấn mơ hồ. Thật giống như nàng đang đi thám hiểm ở một địa phương nào đó, phía trước không biết sẽ có chuyện bất ngờ gì đang chờ nàng.
Đi chưa được bao lâu, liền thấy được có một cánh cửa trên đỉnh đầu. Từ Mẫn nghiêng tai nghe ngóng, bên ngoài không có chút thanh âm. Nàng nhẹ nhàng nhấc nắp hầm trên đỉnh đầu, đề phòng nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài không có ai, nơi này tựa hồ là hầm ngầm phòng máy trong quán bar, có thể nghe được thanh âm tiếng máy móc vang lên. Từ Mẫn xác định bên trên không có người nào, vì vậy vẫy vẫy tay với a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh ở phía sau, lại chui ra ngoài.
- Thắt lưng đau quá!
Chui ra khỏi thông đạo thấp bé, Từ Mẫn đứng thẳng người dùng tay đấm đấm vùng eo có chút đau nhức. Vẫn luôn luôn duy trì tư thế đi khom người thời gian lâu làm cho nàng cảm giác có chút đau thắt lưng.
- Nơi này là?
A Trạch ngẩng đầu, cẩn thận quan sát căn phòng này. Căn phòng cũng không lớn, nhưng lại có có mấy cỗ máy lớn đang không ngừng kêu vang, cả căn phòng cũng phong bế, ra vẻ căn phòng này cũng không có lối ra.
- Máy móc này hình như để cung cấp dưỡng khí cho thứ gì đó.
Diệp Tiểu Manh nhìn những cỗ máy lớn nói:
- Đại khái là dùng để nuôi dưỡng con thủy hầu tử kia đi!
- Nhưng thật sự không sao tưởng được bên trong hầm ngầm quán bar lại có không gian lớn như vậy.
Từ Mẫn cảm thán nói.
- Quán bar bên trên bất quá chỉ là chiêu bài che mắt mà thôi.
A Trạch nói:
- Nơi này chỉ sợ là nơi được hiệp hội bí ẩn bố trí, chuyên môn dùng để chăn nuôi loài quỷ quái kia đi!
- Xem ra muốn từ nơi này đi ra ngoài cũng không được!
Diệp Tiểu Manh nhìn quanh bốn phía nói.
- Chúng ta phải quay trở lại thông đạo đi thôi!
Từ Mẫn thật buồn bực gật đầu, lần này tới đây chẳng thu hoạch được gì, chỉ lo chui tới chui lui trong mấy thông đạo kia. Từ Mẫn cảm giác mình quả thực giống như đã biến thành một con chuột chuyên chui ống cống vậy!
Ba người lại quay trở về thông đạo thấp bé kia, tiếp tục tìm kiếm con đường có thể đi ra ngoài. Khi đi về chỗ ngã ba, lần này ba người lại đi về phía thông đạo bên phải.
Thông đạo chậm rãi kéo dài xuống dưới, hơn nữa góc độ càng lúc càng lớn, đã đạt tới bốn mươi lăm độ. Xem ra cửa ra vào thông đạo này hẳn là càng sâu bên dưới mặt đất.
- Nơi này thật quá trơn trượt, nên cẩn thận một chút.
Từ Mẫn quay đầu lại nói với a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh.
- Cẩn thận không thôi trượt chân!
- Đã biết, em cũng không phải là con nít, ai nha!
Diệp Tiểu Manh còn chưa nói hết lời, dưới chân lại đột nhiên bị trượt. Lối đi vốn đã bị nghiêng thấp vô cùng, Diệp Tiểu Manh lại trực tiếp đặt mông ngồi bệch xuống đất, từ trên trượt xuống dưới. Mà Từ Mẫn đi trước mặt nàng cũng bị lực đẩy của nàng nên không cách nào đứng vững, cũng bị trượt luôn xuống dưới.
- Ba…
Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh đều bị trượt ra khỏi ống dẫn, rơi mạnh dưới mặt đất. Hoàn hảo nơi này cũng không cao, cho nên không đến nỗi té bị thương.
- Oa, nơi này thật lớn!
Xoa xoa bờ mông có chút nhói đau, Diệp Tiểu Manh nhìn căn phòng rộng lớn nơi này, cảm thán nói:
- Lại có thể ở dưới lòng đất đào ra được căn phòng rộng lớn như vậy, thật sự là khó tin. Chẳng lẽ đám người của thần quái hiệp hội đều là người giàu có sao?
Cửa ra vào lần này lại khác hẳn lần trước, lại xuất hiện ngay giữa không trung. A Trạch theo sau Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh từ trong thông đạo trượt đi ra.
- Phòng này dùng để làm gì vậy?
A Trạch nhìn quanh bốn phía nói:
- Địa phương trống trải đến như vậy, lại không có thứ gì là sao?
- Đích xác rất kỳ quái.
Từ Mẫn gật gật đầu:
- Nhưng bên trên lại có cửa sổ, tựa hồ là dùng để quan sát bên dưới!
- Chúng ta tốt nhất nên rời đi nơi này.
A Trạch đi vài bước dùng tay sờ sờ vách tường nói:
- Nơi này chỉ sợ không phải là nơi tốt. Nếu như em không đoán sai, bây giờ chúng ta đang đứng dưới đáy ao nhân tạo đi. Nơi này rất có thể là nơi họ dùng để chăn nuôi thủy hầu!
- Cái gì?
Từ Mẫn nghe được câu nói của a Trạch, cũng dùng tay sờ sờ vách tường. Quả nhiên là ướt, Từ Mẫn đột nhiên có cảm giác không hay, ba người họ tựa hồ là những con chuột bị người đặc biệt dồn tới bên trong bẫy rập.
- Cạch…
Một thanh âm vang lên, ba người cảm giác dưới chân tựa hồ vừa chấn động. Ngay khi ba người còn chưa kịp có phản ứng, sàn nhà dưới chân đã bắt đầu hoạt động. Ngay giữa phòng đột nhiên chậm rãi tách ra hai bên, ở giữa lộ ra mặt nước màu lam nổi lên bọt sóng.
- Oa, sàn nhà bị tách ra rồi!
Diệp Tiểu Manh vừa thối lui về phía sau vừa nói:
- Tại sao có thể như vậy?
- Không xong, mau lui về!
A Trạch hô lớn:
- Phía dưới nhất định là ao chăn nuôi thủy hầu tử, nếu như đều mở ra hết, ba người chúng ta ở trong nước không đấu lại thứ quỷ quái kia!
Từ Mẫn tập trung nhìn xuống, a Trạch nói thật không sai. Tuy rằng nhìn không thấy được rõ ràng nhưng vẫn có thể ước chừng thấy được có mấy bóng đen xuyên toa bên trong nước thật nhanh. Có thể khẳng định có được loại tốc độ này tuyệt đối không phải là cá kiểng đáng yêu nào đó.
A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh, hướng cửa thông đạo mà ba người bị rơi ra chạy tới.
- Đông…
Một thanh âm vang lên, một mặt vách tường mạnh mẽ dâng lên khỏi mặt đất, chắn ngang đường chạy của ba người. Mặt vách tường chắn cao lên tới tận trần nhà, triệt để ngăn chặn đường lui của ba người.
- Tại sao lại như vậy chứ…
A Trạch dùng sức gõ mạnh lên mặt vách tường kia, quá rắn chắc. Nàng ngưng tụ băng kiếm hướng vách tường đâm tới, nhưng chỉ lưu lại được một vết cắt thật cạn trên vách tường.
- Thấy được bộ dáng của ta, các ngươi không thể đi được!
Thanh âm của Bối Lạp vang lên trên đỉnh đầu:
- Giao nhân không thể cho người khác chứng kiến hình dáng chân chính, đây là quy củ!
- Bối Lạp!
Từ Mẫn quay đầu nhìn lên, bên trên cửa sổ trên đỉnh đầu Bối Lạp vẫn trần trụi khoanh tay trước ngực đứng nơi đó nhìn xuống. Trong ánh mắt của cô ta giống như nhìn những con mồi bị rơi vào cạm bẫy.
- Từ Mẫn, ngươi làm cho ta cảm thấy thật sự thất vọng!
Trên gương mặt Bối Lạp vẫn mang theo dáng tươi cười như trước:
- Tuy rằng ta không biết ngươi làm cách nào bức ra được thủy trùng khỏi cơ thể, nhưng ngươi cũng đã cô phụ lòng kỳ vọng của ta đối với ngươi…
- Kỳ vọng? Kỳ vọng gì chứ?
Từ Mẫn phẫn nộ nói:
- Ngươi cho ta uống thứ đồ vật quỷ quái gì đó, khống chế tư tưởng cùng ý thức của ta, rốt cục ngươi lại có mục đích gì?
- Tư tưởng cùng ý thức?
Bối Lạp như sửng sốt:
- Ngươi có phải đã lầm rồi hay không? Ta chỉ có lòng tốt mới cho ngươi uống rượu thủy trùng. Ta chỉ là muốn cho ngươi có thể trở thành một thành viên trong chúng ta, cũng không có muốn khống chế ngươi a?
- Không phải đồ dùng khống chế tư tưởng hay sao?
Từ Mẫn sửng sốt, lời nói của Bối Lạp là có ý tứ gì? Nhưng từ sau đêm hôm đó hành vi của nàng đích xác là khác hẳn với ngày thường, nhưng nếu đã tới mức độ hiện tại, Bối Lạp cần gì lại không chịu thừa nhận.
- Bỏ đi, bất kể như thế nào ngươi cũng đã nhìn thấy được bản thể của ta, đuôi của ngư nhân không thể để cho nhân loại nhìn qua!
Bối Lạp nói:
- Cho nên mời các ngươi chết ở chỗ này đi!
Nói xong câu đó, Bối Lạp chậm rãi thối lui về phía sau, chậm rãi biến mất nơi cửa sổ.
- Chuyện này rốt cục là như thế nào vậy?
Từ Mẫn suy tư về lời nói vừa rồi của Bối Lạp, cảm giác như có điểm gì là lạ. Nhưng nạn nhân thứ tư chết cũng giống như thế, Bối Lạp căn bản không có lý do cần phải tiếp tục đôi chối chuyện mình đã làm, vì sao cô ta lại không chịu thừa nhận?
Nhưng tình trạng hiện tại đã không còn đủ thời gian cho nàng chậm rãi phân tích. Địa phương trống trên mặt đất càng lúc càng rút lại, a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh gắt gao dán chặt vào vách tường, tận lực tránh xa mặt nước thêm một chút, bởi vì nhìn mặt nước nhìn qua có vẻ thật bình tĩnh kia lại có thật nhiều bóng đen đại biểu cho tử vong đang không ngừng xuyên toa.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…mau nghĩ biện pháp đi!
Diệp Tiểu Manh lôi kéo tay a Trạch, vội vàng nói:
- Một khi chúng ta bị chìm dưới nước, ở trong nước chúng ta đánh không lại mấy thứ quỷ quái kia!
- Trước tiên đem linh phù hộ mệnh cột vào cổ chân, ít nhất còn có thể kiên trì thêm một chút thời gian!
Tuy rằng trong lòng a Trạch cũng vô cùng sốt ruột, nhưng nàng vẫn cố gắng tận lực bảo trì bình tĩnh:
- Đường ra phía trước đã bị ngăn chặn, chúng ta chỉ còn cách tìm kiếm xem còn cửa ra vào nào khác nữa hay không. Chị Từ Mẫn, chị lập tức gọi điện thoại xem có thể tìm được người nào tới hỗ trợ hay không!
- Được!
Từ Mẫn gật gật đầu, lấy ra điện thoại di động gọi về dãy số của đồng sự trong cục cảnh sát. Nhưng điện thoại bên kia vang lên thật lâu vẫn không thấy có ai bắt máy.
A Trạch nhìn chung quanh căn phòng một chút, chung quanh đều là vách tường bị phong bế, con đường mà ba người tiến vào hiện tại cũng bị một mặt vách tường đột nhiên từ dưới mặt đất trồi lên ngăn chặn hoàn toàn. Hiện tại ba người đã bị vây kín bên trong một không gian phong bế không biết đã dùng tài liệu gì cấu tạo thành bốn mặt vách tường, mà địa phương duy nhất có thể đi ra được chỉ sợ cũng là cửa sổ mà khi nãy Bối Lạp xuất hiện. Nhưng cửa sổ kia lại ở địa phương thật cao tương đương như ba tầng lầu, dù ba người tự đứng chồng lên nhau cũng tuyệt đối không thể với được tới.
- Hồ nước này chỉ dùng để chăn nuôi thủy hầu tử!
A Trạch tận lực làm cho bản thân mình phải tỉnh táo lại, tự hỏi đối sách.
- Mà chiếu theo tư liệu tra xét được trên mạng mà xem, thứ quỷ quái này sinh tồn bên trong nước, vì vậy có thể nói dòng nước trong này nhất định phải lưu động. Nếu là nói như vậy, dưới đáy hồ nước này nhất định cũng phải có ống thoát nước để thay đổi nước cũ ra ngoài!
A Trạch suy nghĩ tới đây, lại lớn tiếng nói:
- Thời gian hiện tại của chúng ta không còn được bao nhiêu, nếu muốn chạy thoát chúng ta nhất định phải đi vào trong nước, tìm cơ quan thoát nước cùng ống thoát nước ở dưới đáy hồ!
- Đi vào đáy nước? Em điên rồi sao?
Từ Mẫn nói:
- Bên trong nước có thủy hầu tử, một khi chúng ta xuống nước căn bản không phải là đối thủ của loại quỷ quái kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.