Chương 108: Hoàn mỹ trong lòng
Lão Thiên Thúc Thúc
08/01/2014
- Nhìn không ra ngươi còn có phong độ thân sĩ của học hội.
Diệp Trọng cười cười.
- Đó là đương nhiên.
Minh Diệu nhướng mày.
- Đối với nữ nhân xinh đẹp, ta luôn luôn cần phải bảo trì hình tượng tốt đẹp của chính mình.
Hai người từ từ đi tới trước cái cửa lớn cao lớn kia. Con Khuyển Địa Ngục vẫn nhu thuận nằm úp sấp ở một bên như trước kia. Tựa hồ là bị thuần hóa thành chó giữ nhà. Mà người da đen kia bị Minh Diệu phát tiết một hồi thì vẫn đang nằm trên mặt đất mà không ngừng rên rỉ.
Minh Diệu sửa sang lại quần áo một chút, vươn tay ra muốn gõ cửa. Bất kể nói như thế nào, ở trên địa bàn của người ta, phải có chút lễ phép.
Không đợi cánh tay Minh Diệu động tới cánh cửa. Cánh cửa liền "ầm" một tiếng, chậm rãi mở ra.
- Tên đeo mắt kính dễ nhìn kia có thể tiến vào, lão đầu kia thì ở bên ngoài chờ xem.
Trong cửa là một mảnh tối đen, truyền ra một giọng nữ dễ nghe như là chuông bạc.
Minh Diệu liếc mắt nhìn Diệp Trọng một cái, Diệp Trọng lắc đầu. Bên trong cánh cửa tối đen một mảnh, không biết có đồ vật gì đó đang chờ hai người. Diệp Trọng quyết định đi vào trong cùng với Minh Diệu, nếu có nguy hiểm thì còn có thể giúp hắn một tay.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái. Đồng thời muốn tiến vào trong cánh cửa. Minh Diệu thì dễ dàng đi vào bên trong, còn Diệp Trọng lại như là đụng phải cái gì, bị cản ở bên ngoài.
Minh Diệu nhìn nhìn bên người, nhưng không có phát hiện bóng dáng Diệp Trọng, lại phát hiện Diệp Trọng còn đứng ở ngoài cửa, có chút kỳ quái.
Diệp Trọng cười khổ một tiếng, vươn tay hướng tới không khí gõ, phát ra thanh âm thùng thùng, dường như là có một cái lá chắn vô hình chặn hắn lại.
- Ta nói rồi, lão nhân kia chờ một lát, ngươi nghe không hiểu sao?
Thanh âm của nữ nhân kia lại vang lên, dường như có chút bực mình.
Minh Diệu nhìn thấy Diệp Trọng bị ngăn cản ở bên ngoài, bất đắc dĩ nhún vai. Xem ra mặc kệ phía trước có đồ vật gì, hắn đều phải tự mình đi tới. Nơi này là không gian của nữ ác ma, ở nơi này nàng chính là thần. Huống chi, cho dù là nữ ác ma này không ở trong không gian của mình, cũng là một trong những nhân vật cường đại nhất có thể tiếp xúc. Tương đương với tồn tại bán thần thông thường.
Minh Diệu hít sâu một hơi, giữ vững tinh thần, hướng về không gian hắc ám kia đi đến, thân ảnh dần dần bị phiến bóng tối kia bao phủ.
Nhìn thấy bóng lưng Minh Diệu biến mất trong bóng đêm, Diệp Trọng bất đắc dĩ lắc đầu.
- Có được loại lực lượng này, nhưng vẫn là một bộ bốc đồng, tính tình thất thường, xem cách nói chuyện của nữ nhân này thì không tốt lắm.
Diệp Trọng ở trong đại sảnh tự nhủ.
- Cũng không thể tìm được người nào ôn nhu, thiện lương và hiểu lòng nữ nhân như ngươi nữa.
Trong lúc Diệp Trọng mải suy nghĩ, thì nữ nhân đánh trúng Tiểu Hồng ở trong mưa hướng tới chỗ hắn mỉm cười lại xuất hiện ở trong óc của hắn. Nụ cười kia vẫn cảm động như vậy. Khóe miệng Diệp Trọng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Mảnh hắc ám kia không có kéo dài bao lâu, đột nhiên có ánh sáng xuất hiện khiến cho Minh Diệu không nhìn rõ gì cả.
Đợi đến khi ánh mắt hơi thích ứng một chút, lúc này Minh Diệu mới nhìn thấy rõ ràng.
Đây là ở trong một gian phòng rất lớn, bài trí bốn phía đều rất tinh mỹ. Minh Diệu không biết những thứ này có giá trị bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không quá thấp.
Đập vào mắt là một cái bàn học cổ kính kiểu Trung Quốc cổ để ở một bên, cái bàn kia rất lớn, nhìn qua có chút khí phái phi phàm.
- Mời ngồi, Minh Diệu tiên sinh,
Giọng nữ dễ nghe lại vang lên bên tai Minh Diệu, Ở phía sau cái bàn có một tấm bình phong, một nữ nhân mặc áo trắng đi ra. Khuôn mặt tinh xảo kia, mang theo vẻ kiều mị tươi cười khiến cho Minh Diệu không khỏi lặng đi, có chút kinh diễm.
- Mặc dù đã gặp qua một lần ở trong ý thức của Trương Hiểu Mai, nhưng mà chân thân còn muốn xinh đẹp hơn. Cái này không giống như ác ma mà càng giống thiên sứ hơn.
Minh Diệu không khỏi sợ hãi than.
Chứng kiến phản ứng của Minh Diệu, Lilith rất hài lòng. Nàng nhẹ nhàng cười.
- Minh Diệu tiên sinh, mời ngài không nên nhỏ nước miếng xuống sàn nhà của ta, người quét tước sẽ rất phiền toái.
- Thật ngại quá, thật ngại quá.
Minh Diệu phục hồi lại tinh thần, dùng tay áo đưa lên mặt lau đi, quả nhiên đã ướt sũng một mảnh.
- Cái này…Làm sao cô lại…
Minh Diệu ngồi xuống, nói chuyện có chút cà lăm. Ngước mắt nhìn nữ ác ma xinh đẹp trước mặt không chớp mắt.
- Biết tên của ngài sao?
Khóe miệng của Lilith nhếch lên tiếu ý như có như không.
- Ngay cả tên của những người muốn đặt bẫy ta mà ta còn không biết, như vậy chẳng phải là ta đã uổng phí khi sống lâu như vậy sao?
- Không, không, không phải vậy.
Minh Diệu khoát tay áo.
- Bộ dáng của cô có chút bất đồng.
Minh Diệu vừa đến đây, đích xác đã bị Lilith khiến cho kinh diễm một chút. Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần, lại phát hiện bộ dáng của Lilith và người hắn gặp ở trong ý thức của Trương Hiểu Mai có chút bất đồng. Nguyên bản Lilith hắn gặp ở trong ý thức của Trương Hiểu Mai nhìn qua có một cỗ khí chất thục nữ cố chấp. Nhưng mà bây giờ Lilith lại cấp cho Minh Diệu một loại cảm giác khác nhau rất lớn. Nhìn khuôn mặt, tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng nó không giống với người hắn gặp ở trong ý thức của Trương Hiểu Mai luôn tràn ngập ý chí quật cường. Bộ dạng của khuôn mặt này, giống như là một thiếu nữ trẻ chưa tốt nghiệp trung học vậy. Rất giống như bộ dáng của Diệp Tiểu Manh, không phải là bộ dáng tương tự, mà là loại cảm giác này là ấn tượng đầu tiên của người ta.
Mái tóc tùy ý xõa ở trên bả vai, mái tóc đen thùi không ánh sáng, giống như tơ lụa. Một đôi mắt màu đen thâm sâu như biển, có lực hấp dẫn đặc thù, giống như là muốn hút cả linh hồn của người ta vào đó. Ánh mắt kia nhìn thấu tâm tư người khác, mang theo một cỗ mỹ cảm giống như yêu tà. Cái mũi nho nhỏ thực là đáng yêu, hai gò má tựa hồ còn có chút mập mạp như trẻ con, nhưng lại tuyệt đối không có vẻ béo. Cái hấp dẫn nhất của cô gái này chính là hơi thở, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đi lên đè xuống.
Mặc dù khuôn mặt của cô gái một bộ hồn nhiên, nhưng mà dáng người cũng tuyệt đối không phải là những tiểu nữ sinh ngây ngô có thể so sánh được. Bộ ngực cao ngất dường như là muốn nhảy ra từ trong cái áo trắng. Cổ áo mở xuống rất thấp, Minh Diệu thậm chí còn có thể chứng kiến hơn phân nửa cái bầu vú màu trắng noãn, cái loại cảm giác trùng kích thị giác này, mặc cho là ánh mắt của ai cũng đều dừng lại ở nơi đó, không thể tiếp tục di động. Cái thắt lưng cực kỳ nhỏ nhắn, Minh Diệu phỏng chừng hai bàn tay của mình có thể ôm hết được cái eo kia. Cái đường cong hoàn mỹ kia khiến cho Minh Diệu suy nghĩ nữ ác ma này có thể nào đi lại bình thường cũng phải thật cẩn thận hay không, nếu không nắm giữ tốt góc độ thì gánh nặng của nửa thân trên kia sẽ bẻ gãy cái eo nhỏ kia mất.
Lilith đang ngồi, Minh Diệu không thể nhìn thấy phần thân dưới của nàng. Nhưng mà Minh Diệu tin tưởng, cặp chân kia nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng.
Những thứ không hài hòa này hết thảy để tập hợp ở trên người của nữ ác ma. Lại tuyệt không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, ngược lại có thể làm cho người ta sinh ra một loại xúc động sinh lý.
- Khuôn mặt, thật là thượng hạng.
Trong lòng Minh Diệu thầm thở dài một tiếng.
- Ngài đã gặp qua tôi rồi sao ?
Lilith nhẹ nhàng lấy tay đỡ lấy cằm của mình, khuôn mặt mang theo vẻ khờ dại. Bộ dáng như vậy, thật giống như là một tiểu cô nương đáng yêu không hiểu chuyện.
- Gặp qua một lần.
Minh Diệu nuốt nước miếng một cái.
- Làm sao như thế được?
Lilith khẽ cau mày.
- Tôi không nhớ rõ đã gặp ngài ở đâu, hơn nữa, làm sao ngài biết người ngài nhìn thấy chính là ta đây?
- Ta nghĩ, một mỹ nhân như cô hẳn là trên thế giới này cũng không có nhiều lắm?
Trong ánh mắt của Minh Diệu mang theo một tia chờ mong, hơi thở cũng có chút dồn dập.
- Miệng của ngài thật ra rất ngọt, nhất định là đã lừa không ít nữ nhân.
Lilith tươi cười, không có chút ý tứ dụ dỗ nào. Nhưng mà ở trong mắt Minh Diệu loại hồn nhiên không biết sự đời này so với nụ cười đặc biết chuyên đi hấp dẫn người khác kia thì càng thêm làm cho người ta xúc động.
- Ngài đã gặp ta ở nơi nào, nói cho ta biết, thử xem ta có thể nhớ được hay không.
Ánh mắt của Lilith mang theo một cỗ hấp dẫn, thâm tình nhìn vào đôi mắt của Minh Diệu.
- Đúng, ở…
Đồng tử của Minh Diệu đang phóng đại một chút, lại đột nhiên khôi phục bình thường, không nói nữa.
- Nói nha, nói mau, không cần khêu gợi trí tò mò của ta.
Lilith mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
Thân thể của Minh Diệu thả lỏng, dựa lưng vào cái ghế tựa ở phía sau, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ trong suốt, mỉm cười.
- Ta nói rồi, là một người bạn của ta miêu tả qua một lần.
- Bằng hữu?
- Đúng vậy, bằng hữu.
Minh Diệu gật đầu cười.
- Âu Phàm, hẳn là cô biết hắn.
- Thì ra là hắn, chẳng trách.
Lilith cười cười.
- Tự nhiên là không giống nhau. Các ngài thấy ở chỗ này, là bộ dạng của nữ nhân hoàn mỹ nhất trong lòng các ngài, tất cả những thứ này đều là ảo tưởng về tình nhân trong mộng của các ngài mà thôi. Còn diện mục thật của tôi, các ngài đều không nhìn thấy.
Minh Diệu cảm giác sau lưng mình đã ướt đẫm. Nếu như theo lời của nữ ác ma này nói.
Cái loại cảm giác kinh diễm khi nhìn thấy nữ ác ma này lần đầu tiên khiến cho trong lòng Minh Diệu có một kẽ hở, bất tri bất giác liền rơi vào trong cạm bẫy của nữ ác ma này. Nữ ác ma lợi dụng nháy mắt thất thần đó của Minh Diệu liền tiến nhập vào tâm linh không đề phòng của hắn. Dùng cái tâm lý ám chỉ linh tinh gì đó, mê hoặc Minh Diệu.
Khiến cho đại não của Minh Diệu bị nàng điều khiến, mất đi tâm lý bình tĩnh. Nếu mà nói ra chuyện tình của Trương Hiểu Mai, rất có thể sẽ mang đến cho nàng rất nhiều phiền toái.
Có lẽ là Minh Diệu rất muốn thấy rõ ràng bộ dáng nữ nhân hoàn mỹ trong lòng hắn mà nữ ác ma kia đã nói, Minh Diệu trong nháy mắt tháo cặp kính đen xuống để nhìn cho thêm rõ ràng. Ngay tại lúc Minh Diệu muốn đưa tay tháo cặp kính mắt xuống, hai mắt đột nhiên bởi vì nguyên nhân linh lực không đủ mà trở nên đau đớn. Nhưng mà cỗ đau đớn này đã khiến cho ý thức của Minh Diệu khôi phục lại thanh tỉnh.
- Như vậy, không biết là ở trong mắt của ngài, ta có bộ dạng gì dây?
Lilith cười nhìn vào đôi mắt của Minh Diệu. Nàng thấy sau khi Minh Diệu tháo kính xuống, đôi mắt trở nên trong suốt như mắt trẻ con, nàng liền biết tâm lý ám chỉ của mình đã bị Minh Diệu phá giải, trong lòng hơi có chút kinh ngạc.
- Không cần hỏi, ta thừa nhận là ta rất biến thái.
Minh Diệu bĩu môi, dời ánh mắt sang một bên, né tránh ánh mắt của Lilith. Hắn rất sợ sẽ không cẩn thận trúng phải cạm bẫy của nữ ác ma này.
- Cho nên cô cũng không nên dùng chiêu hấp dẫn ta lần nữa.
- Được rồi.
Lilith nghiêng đầu, nhìn Minh Diệu đầy hứng thú.
- Như vậy đi Minh tiên sinh, chúng ta nói chuyện chính sự đi. Ta nghĩ ngài hao phí bao nhiêu công sức trắc trở để gọi ta về, không phải là muốn làm chuyện tình ngu xuẩn thay trời hành đạo tiêu diệt ta đấy chứ.
- Ta còn chưa có cuồng vọng đến loại tình trạng này.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Ta rất rõ ràng cân lượng của chính mình, có thể giải quyết hai con chó giữ nhà của cô là ta đã thấy thực thỏa mãn rồi.
- Nói như vậy, là ngài muốn làm giao dịch?
Lilith đánh giá Minh Diệu, nhíu mày.
- Nhưng mà ta không nhìn thấy ngài có bất kỳ mong muốn gì mãnh liệt?
- Chuyện này, thật ra là do cô ban tặng.
Minh Diệu cũng không nói lên được loại cảm giác trong lòng.
- Nếu không phải cô bắt ta đến nơi này, ta cũng sẽ không rơi vào cái huyết trì kia, sẽ không có một giấc mộng chân thật như vậy.
Minh Diệu thở dài.
- Cái giấc mộng kia, đánh nát toàn bộ mơ ước của ta.
- Ngài sai lầm rồi.
Ngón tay trắng nón của Lilith nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Minh Diệu.
- Huyết trì chẳng qua là một cái công cụ mà thôi, nó có thể làm cho người ta thấy rõ những ước mong tiềm ẩn ở trong lòng của mình. Huyết trì chẳng qua là thứ để ta làm đơn giản hóa những cái đó. Có rất nhiều người không biết là rốt cuộc bọn hắn cần thứ gì nhất, ta sẽ đưa bọn họ đến nơi dây, để cho bọn họ thấy được rõ ràng lòng mình ở trong huyết trì. Mà ngài cũng giống như vậy, căn bản là ta không biết được ngài muốn cái gì. Ngài thấy được thứ gì khi từ trong huyết trì thì đó chính là ước vọng lớn nhất của ngài.
- Nhưng mà cái kia cũng không phải là cuộc sống mà ta muốn.
Minh Diệu nhíu mày.
- Loại đồ vật này, hiện tại đã không còn thích hợp với ta.
- Việc này thì ta không có cách nào giúp ngài, ngài phải tự hỏi chính ngài.
Lilith cười cười.
- Lòng người thật là phức tạp, tùy thời đều có thể thay đổi. Chỉ có ngài mới có thể biết được chính mình cần gì.
Minh Diệu gật gật đầu không nói gì. Nếu là hắn không bị đuổi khỏi gia tộc, như vậy thì loại cuộc sống này chính là nhân sinh hiện tại của hắn. Nhưng mà hiện tại Minh Diệu xem ra, cuộc sống như thế cũng không tốt, ít nhất hiện tại hắn đã không muốn hưởng thụ một cuộc sống như thế. Trải qua mười năm này, tâm của hắn đã thay đổi. Có thể một lần nữa trở về trong gia tộc đích thật là giấc mộng của hắn. Nhưng mà cuộc sống như thế, hắn đã không thể nào chịu đựng được.
- Như vậy hiện tại cái ta cần chính là cái gì?
Minh Diệu tựa như đang hỏi Lilith, lại như là đang tự hỏi chính mình.
- Cái này ngài phải tự hỏi lòng mình.
Lilith tươi cười nhìn Minh Diệu, ánh mắt kia giống như là nữ nhân nhìn thấy châu báu vậy.
- Thật sự ta rất muốn giao dịch với ngài, ngài có thứ đồ vật làm cho ta cảm thấy rất hứng thú.
- Đồ vật của ta?
Minh Diệu lặng đi một chút, tiếp theo mở nụ cười.
- Tuổi thọ của ta đã không còn lâu, không cho cô được bao nhiêu. Mà tình yêu của ta, dường như là không có giá trị gì?
- Thọ mệnh chẳng qua chỉ là một loại tiền giao dịch của ta mà thôi, nếu là đồ vật có giá trị tương đương thay thế, ta cũng không cần để ý.
Khóe miệng của Lilith mang theo nụ cười quyền rũ, không còn bộ dáng thanh thuần đang yêu kia nữa, lại biến thành bộ dáng yêu tinh mê chết người không đền mạng.
Diệp Trọng cười cười.
- Đó là đương nhiên.
Minh Diệu nhướng mày.
- Đối với nữ nhân xinh đẹp, ta luôn luôn cần phải bảo trì hình tượng tốt đẹp của chính mình.
Hai người từ từ đi tới trước cái cửa lớn cao lớn kia. Con Khuyển Địa Ngục vẫn nhu thuận nằm úp sấp ở một bên như trước kia. Tựa hồ là bị thuần hóa thành chó giữ nhà. Mà người da đen kia bị Minh Diệu phát tiết một hồi thì vẫn đang nằm trên mặt đất mà không ngừng rên rỉ.
Minh Diệu sửa sang lại quần áo một chút, vươn tay ra muốn gõ cửa. Bất kể nói như thế nào, ở trên địa bàn của người ta, phải có chút lễ phép.
Không đợi cánh tay Minh Diệu động tới cánh cửa. Cánh cửa liền "ầm" một tiếng, chậm rãi mở ra.
- Tên đeo mắt kính dễ nhìn kia có thể tiến vào, lão đầu kia thì ở bên ngoài chờ xem.
Trong cửa là một mảnh tối đen, truyền ra một giọng nữ dễ nghe như là chuông bạc.
Minh Diệu liếc mắt nhìn Diệp Trọng một cái, Diệp Trọng lắc đầu. Bên trong cánh cửa tối đen một mảnh, không biết có đồ vật gì đó đang chờ hai người. Diệp Trọng quyết định đi vào trong cùng với Minh Diệu, nếu có nguy hiểm thì còn có thể giúp hắn một tay.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái. Đồng thời muốn tiến vào trong cánh cửa. Minh Diệu thì dễ dàng đi vào bên trong, còn Diệp Trọng lại như là đụng phải cái gì, bị cản ở bên ngoài.
Minh Diệu nhìn nhìn bên người, nhưng không có phát hiện bóng dáng Diệp Trọng, lại phát hiện Diệp Trọng còn đứng ở ngoài cửa, có chút kỳ quái.
Diệp Trọng cười khổ một tiếng, vươn tay hướng tới không khí gõ, phát ra thanh âm thùng thùng, dường như là có một cái lá chắn vô hình chặn hắn lại.
- Ta nói rồi, lão nhân kia chờ một lát, ngươi nghe không hiểu sao?
Thanh âm của nữ nhân kia lại vang lên, dường như có chút bực mình.
Minh Diệu nhìn thấy Diệp Trọng bị ngăn cản ở bên ngoài, bất đắc dĩ nhún vai. Xem ra mặc kệ phía trước có đồ vật gì, hắn đều phải tự mình đi tới. Nơi này là không gian của nữ ác ma, ở nơi này nàng chính là thần. Huống chi, cho dù là nữ ác ma này không ở trong không gian của mình, cũng là một trong những nhân vật cường đại nhất có thể tiếp xúc. Tương đương với tồn tại bán thần thông thường.
Minh Diệu hít sâu một hơi, giữ vững tinh thần, hướng về không gian hắc ám kia đi đến, thân ảnh dần dần bị phiến bóng tối kia bao phủ.
Nhìn thấy bóng lưng Minh Diệu biến mất trong bóng đêm, Diệp Trọng bất đắc dĩ lắc đầu.
- Có được loại lực lượng này, nhưng vẫn là một bộ bốc đồng, tính tình thất thường, xem cách nói chuyện của nữ nhân này thì không tốt lắm.
Diệp Trọng ở trong đại sảnh tự nhủ.
- Cũng không thể tìm được người nào ôn nhu, thiện lương và hiểu lòng nữ nhân như ngươi nữa.
Trong lúc Diệp Trọng mải suy nghĩ, thì nữ nhân đánh trúng Tiểu Hồng ở trong mưa hướng tới chỗ hắn mỉm cười lại xuất hiện ở trong óc của hắn. Nụ cười kia vẫn cảm động như vậy. Khóe miệng Diệp Trọng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Mảnh hắc ám kia không có kéo dài bao lâu, đột nhiên có ánh sáng xuất hiện khiến cho Minh Diệu không nhìn rõ gì cả.
Đợi đến khi ánh mắt hơi thích ứng một chút, lúc này Minh Diệu mới nhìn thấy rõ ràng.
Đây là ở trong một gian phòng rất lớn, bài trí bốn phía đều rất tinh mỹ. Minh Diệu không biết những thứ này có giá trị bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không quá thấp.
Đập vào mắt là một cái bàn học cổ kính kiểu Trung Quốc cổ để ở một bên, cái bàn kia rất lớn, nhìn qua có chút khí phái phi phàm.
- Mời ngồi, Minh Diệu tiên sinh,
Giọng nữ dễ nghe lại vang lên bên tai Minh Diệu, Ở phía sau cái bàn có một tấm bình phong, một nữ nhân mặc áo trắng đi ra. Khuôn mặt tinh xảo kia, mang theo vẻ kiều mị tươi cười khiến cho Minh Diệu không khỏi lặng đi, có chút kinh diễm.
- Mặc dù đã gặp qua một lần ở trong ý thức của Trương Hiểu Mai, nhưng mà chân thân còn muốn xinh đẹp hơn. Cái này không giống như ác ma mà càng giống thiên sứ hơn.
Minh Diệu không khỏi sợ hãi than.
Chứng kiến phản ứng của Minh Diệu, Lilith rất hài lòng. Nàng nhẹ nhàng cười.
- Minh Diệu tiên sinh, mời ngài không nên nhỏ nước miếng xuống sàn nhà của ta, người quét tước sẽ rất phiền toái.
- Thật ngại quá, thật ngại quá.
Minh Diệu phục hồi lại tinh thần, dùng tay áo đưa lên mặt lau đi, quả nhiên đã ướt sũng một mảnh.
- Cái này…Làm sao cô lại…
Minh Diệu ngồi xuống, nói chuyện có chút cà lăm. Ngước mắt nhìn nữ ác ma xinh đẹp trước mặt không chớp mắt.
- Biết tên của ngài sao?
Khóe miệng của Lilith nhếch lên tiếu ý như có như không.
- Ngay cả tên của những người muốn đặt bẫy ta mà ta còn không biết, như vậy chẳng phải là ta đã uổng phí khi sống lâu như vậy sao?
- Không, không, không phải vậy.
Minh Diệu khoát tay áo.
- Bộ dáng của cô có chút bất đồng.
Minh Diệu vừa đến đây, đích xác đã bị Lilith khiến cho kinh diễm một chút. Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần, lại phát hiện bộ dáng của Lilith và người hắn gặp ở trong ý thức của Trương Hiểu Mai có chút bất đồng. Nguyên bản Lilith hắn gặp ở trong ý thức của Trương Hiểu Mai nhìn qua có một cỗ khí chất thục nữ cố chấp. Nhưng mà bây giờ Lilith lại cấp cho Minh Diệu một loại cảm giác khác nhau rất lớn. Nhìn khuôn mặt, tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng nó không giống với người hắn gặp ở trong ý thức của Trương Hiểu Mai luôn tràn ngập ý chí quật cường. Bộ dạng của khuôn mặt này, giống như là một thiếu nữ trẻ chưa tốt nghiệp trung học vậy. Rất giống như bộ dáng của Diệp Tiểu Manh, không phải là bộ dáng tương tự, mà là loại cảm giác này là ấn tượng đầu tiên của người ta.
Mái tóc tùy ý xõa ở trên bả vai, mái tóc đen thùi không ánh sáng, giống như tơ lụa. Một đôi mắt màu đen thâm sâu như biển, có lực hấp dẫn đặc thù, giống như là muốn hút cả linh hồn của người ta vào đó. Ánh mắt kia nhìn thấu tâm tư người khác, mang theo một cỗ mỹ cảm giống như yêu tà. Cái mũi nho nhỏ thực là đáng yêu, hai gò má tựa hồ còn có chút mập mạp như trẻ con, nhưng lại tuyệt đối không có vẻ béo. Cái hấp dẫn nhất của cô gái này chính là hơi thở, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đi lên đè xuống.
Mặc dù khuôn mặt của cô gái một bộ hồn nhiên, nhưng mà dáng người cũng tuyệt đối không phải là những tiểu nữ sinh ngây ngô có thể so sánh được. Bộ ngực cao ngất dường như là muốn nhảy ra từ trong cái áo trắng. Cổ áo mở xuống rất thấp, Minh Diệu thậm chí còn có thể chứng kiến hơn phân nửa cái bầu vú màu trắng noãn, cái loại cảm giác trùng kích thị giác này, mặc cho là ánh mắt của ai cũng đều dừng lại ở nơi đó, không thể tiếp tục di động. Cái thắt lưng cực kỳ nhỏ nhắn, Minh Diệu phỏng chừng hai bàn tay của mình có thể ôm hết được cái eo kia. Cái đường cong hoàn mỹ kia khiến cho Minh Diệu suy nghĩ nữ ác ma này có thể nào đi lại bình thường cũng phải thật cẩn thận hay không, nếu không nắm giữ tốt góc độ thì gánh nặng của nửa thân trên kia sẽ bẻ gãy cái eo nhỏ kia mất.
Lilith đang ngồi, Minh Diệu không thể nhìn thấy phần thân dưới của nàng. Nhưng mà Minh Diệu tin tưởng, cặp chân kia nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng.
Những thứ không hài hòa này hết thảy để tập hợp ở trên người của nữ ác ma. Lại tuyệt không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, ngược lại có thể làm cho người ta sinh ra một loại xúc động sinh lý.
- Khuôn mặt, thật là thượng hạng.
Trong lòng Minh Diệu thầm thở dài một tiếng.
- Ngài đã gặp qua tôi rồi sao ?
Lilith nhẹ nhàng lấy tay đỡ lấy cằm của mình, khuôn mặt mang theo vẻ khờ dại. Bộ dáng như vậy, thật giống như là một tiểu cô nương đáng yêu không hiểu chuyện.
- Gặp qua một lần.
Minh Diệu nuốt nước miếng một cái.
- Làm sao như thế được?
Lilith khẽ cau mày.
- Tôi không nhớ rõ đã gặp ngài ở đâu, hơn nữa, làm sao ngài biết người ngài nhìn thấy chính là ta đây?
- Ta nghĩ, một mỹ nhân như cô hẳn là trên thế giới này cũng không có nhiều lắm?
Trong ánh mắt của Minh Diệu mang theo một tia chờ mong, hơi thở cũng có chút dồn dập.
- Miệng của ngài thật ra rất ngọt, nhất định là đã lừa không ít nữ nhân.
Lilith tươi cười, không có chút ý tứ dụ dỗ nào. Nhưng mà ở trong mắt Minh Diệu loại hồn nhiên không biết sự đời này so với nụ cười đặc biết chuyên đi hấp dẫn người khác kia thì càng thêm làm cho người ta xúc động.
- Ngài đã gặp ta ở nơi nào, nói cho ta biết, thử xem ta có thể nhớ được hay không.
Ánh mắt của Lilith mang theo một cỗ hấp dẫn, thâm tình nhìn vào đôi mắt của Minh Diệu.
- Đúng, ở…
Đồng tử của Minh Diệu đang phóng đại một chút, lại đột nhiên khôi phục bình thường, không nói nữa.
- Nói nha, nói mau, không cần khêu gợi trí tò mò của ta.
Lilith mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
Thân thể của Minh Diệu thả lỏng, dựa lưng vào cái ghế tựa ở phía sau, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ trong suốt, mỉm cười.
- Ta nói rồi, là một người bạn của ta miêu tả qua một lần.
- Bằng hữu?
- Đúng vậy, bằng hữu.
Minh Diệu gật đầu cười.
- Âu Phàm, hẳn là cô biết hắn.
- Thì ra là hắn, chẳng trách.
Lilith cười cười.
- Tự nhiên là không giống nhau. Các ngài thấy ở chỗ này, là bộ dạng của nữ nhân hoàn mỹ nhất trong lòng các ngài, tất cả những thứ này đều là ảo tưởng về tình nhân trong mộng của các ngài mà thôi. Còn diện mục thật của tôi, các ngài đều không nhìn thấy.
Minh Diệu cảm giác sau lưng mình đã ướt đẫm. Nếu như theo lời của nữ ác ma này nói.
Cái loại cảm giác kinh diễm khi nhìn thấy nữ ác ma này lần đầu tiên khiến cho trong lòng Minh Diệu có một kẽ hở, bất tri bất giác liền rơi vào trong cạm bẫy của nữ ác ma này. Nữ ác ma lợi dụng nháy mắt thất thần đó của Minh Diệu liền tiến nhập vào tâm linh không đề phòng của hắn. Dùng cái tâm lý ám chỉ linh tinh gì đó, mê hoặc Minh Diệu.
Khiến cho đại não của Minh Diệu bị nàng điều khiến, mất đi tâm lý bình tĩnh. Nếu mà nói ra chuyện tình của Trương Hiểu Mai, rất có thể sẽ mang đến cho nàng rất nhiều phiền toái.
Có lẽ là Minh Diệu rất muốn thấy rõ ràng bộ dáng nữ nhân hoàn mỹ trong lòng hắn mà nữ ác ma kia đã nói, Minh Diệu trong nháy mắt tháo cặp kính đen xuống để nhìn cho thêm rõ ràng. Ngay tại lúc Minh Diệu muốn đưa tay tháo cặp kính mắt xuống, hai mắt đột nhiên bởi vì nguyên nhân linh lực không đủ mà trở nên đau đớn. Nhưng mà cỗ đau đớn này đã khiến cho ý thức của Minh Diệu khôi phục lại thanh tỉnh.
- Như vậy, không biết là ở trong mắt của ngài, ta có bộ dạng gì dây?
Lilith cười nhìn vào đôi mắt của Minh Diệu. Nàng thấy sau khi Minh Diệu tháo kính xuống, đôi mắt trở nên trong suốt như mắt trẻ con, nàng liền biết tâm lý ám chỉ của mình đã bị Minh Diệu phá giải, trong lòng hơi có chút kinh ngạc.
- Không cần hỏi, ta thừa nhận là ta rất biến thái.
Minh Diệu bĩu môi, dời ánh mắt sang một bên, né tránh ánh mắt của Lilith. Hắn rất sợ sẽ không cẩn thận trúng phải cạm bẫy của nữ ác ma này.
- Cho nên cô cũng không nên dùng chiêu hấp dẫn ta lần nữa.
- Được rồi.
Lilith nghiêng đầu, nhìn Minh Diệu đầy hứng thú.
- Như vậy đi Minh tiên sinh, chúng ta nói chuyện chính sự đi. Ta nghĩ ngài hao phí bao nhiêu công sức trắc trở để gọi ta về, không phải là muốn làm chuyện tình ngu xuẩn thay trời hành đạo tiêu diệt ta đấy chứ.
- Ta còn chưa có cuồng vọng đến loại tình trạng này.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Ta rất rõ ràng cân lượng của chính mình, có thể giải quyết hai con chó giữ nhà của cô là ta đã thấy thực thỏa mãn rồi.
- Nói như vậy, là ngài muốn làm giao dịch?
Lilith đánh giá Minh Diệu, nhíu mày.
- Nhưng mà ta không nhìn thấy ngài có bất kỳ mong muốn gì mãnh liệt?
- Chuyện này, thật ra là do cô ban tặng.
Minh Diệu cũng không nói lên được loại cảm giác trong lòng.
- Nếu không phải cô bắt ta đến nơi này, ta cũng sẽ không rơi vào cái huyết trì kia, sẽ không có một giấc mộng chân thật như vậy.
Minh Diệu thở dài.
- Cái giấc mộng kia, đánh nát toàn bộ mơ ước của ta.
- Ngài sai lầm rồi.
Ngón tay trắng nón của Lilith nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Minh Diệu.
- Huyết trì chẳng qua là một cái công cụ mà thôi, nó có thể làm cho người ta thấy rõ những ước mong tiềm ẩn ở trong lòng của mình. Huyết trì chẳng qua là thứ để ta làm đơn giản hóa những cái đó. Có rất nhiều người không biết là rốt cuộc bọn hắn cần thứ gì nhất, ta sẽ đưa bọn họ đến nơi dây, để cho bọn họ thấy được rõ ràng lòng mình ở trong huyết trì. Mà ngài cũng giống như vậy, căn bản là ta không biết được ngài muốn cái gì. Ngài thấy được thứ gì khi từ trong huyết trì thì đó chính là ước vọng lớn nhất của ngài.
- Nhưng mà cái kia cũng không phải là cuộc sống mà ta muốn.
Minh Diệu nhíu mày.
- Loại đồ vật này, hiện tại đã không còn thích hợp với ta.
- Việc này thì ta không có cách nào giúp ngài, ngài phải tự hỏi chính ngài.
Lilith cười cười.
- Lòng người thật là phức tạp, tùy thời đều có thể thay đổi. Chỉ có ngài mới có thể biết được chính mình cần gì.
Minh Diệu gật gật đầu không nói gì. Nếu là hắn không bị đuổi khỏi gia tộc, như vậy thì loại cuộc sống này chính là nhân sinh hiện tại của hắn. Nhưng mà hiện tại Minh Diệu xem ra, cuộc sống như thế cũng không tốt, ít nhất hiện tại hắn đã không muốn hưởng thụ một cuộc sống như thế. Trải qua mười năm này, tâm của hắn đã thay đổi. Có thể một lần nữa trở về trong gia tộc đích thật là giấc mộng của hắn. Nhưng mà cuộc sống như thế, hắn đã không thể nào chịu đựng được.
- Như vậy hiện tại cái ta cần chính là cái gì?
Minh Diệu tựa như đang hỏi Lilith, lại như là đang tự hỏi chính mình.
- Cái này ngài phải tự hỏi lòng mình.
Lilith tươi cười nhìn Minh Diệu, ánh mắt kia giống như là nữ nhân nhìn thấy châu báu vậy.
- Thật sự ta rất muốn giao dịch với ngài, ngài có thứ đồ vật làm cho ta cảm thấy rất hứng thú.
- Đồ vật của ta?
Minh Diệu lặng đi một chút, tiếp theo mở nụ cười.
- Tuổi thọ của ta đã không còn lâu, không cho cô được bao nhiêu. Mà tình yêu của ta, dường như là không có giá trị gì?
- Thọ mệnh chẳng qua chỉ là một loại tiền giao dịch của ta mà thôi, nếu là đồ vật có giá trị tương đương thay thế, ta cũng không cần để ý.
Khóe miệng của Lilith mang theo nụ cười quyền rũ, không còn bộ dáng thanh thuần đang yêu kia nữa, lại biến thành bộ dáng yêu tinh mê chết người không đền mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.