U Minh Trinh Thám

Chương 43: Học giáo quái đàm

Lão Thiên Thúc Thúc

08/01/2014

Đêm đã rất sâu, đã đến thời gian phải tắt đèn, sân trường đại học hoàn toàn vắng ngắt.

Những đám mây đen trên bầu trời che kín vầng trăng sáng, một nam hai nữ đi tới ký túc xá cũ vắng vẻ góc sân trường.

- Hai người…xác định muốn đi sao?

Thanh âm một nữ sinh đeo kính có chút phát run, ký túc xá cũ kỹ tối như mực làm cho nàng dựng đứng tóc gáy:

- Nơi này thật sự quá âm sâm rồi, chúng ta trở về có được hay không?

- Uy, Nhã Tĩnh, lá gan của cô đừng nhỏ như vậy có được hay không?

Văn Hạo có chút không vừa ý thái độ nhát gan sợ phiền phức của Nhã Tĩnh.

- Nếu không phải do cô đánh cuộc lại bị thua, hai chúng tôi cần gì hơn nửa đêm không ngủ chạy đến loại địa phương thỏ không thải phân làm chi chứ!

- Yên tâm đi, có tôi bảo vệ cô, bảo đảm để cho những kẻ cười nhạo cô nhát gan về sau cũng không còn dám nói cô nhát như thỏ đế nữa!

Cô gái có mái tóc ngắn tên Bạch Tình an ủi cô bạn:

- Chúng ta chỉ cần đi vào nhà vệ sinh nữ trên lầu ba, đem quyển sách bọn họ bỏ vào bên trong lấy ra là được rồi.

- Được…được rồi!

Nhã Tĩnh nhìn hai người bạn thân cùng mình đi tới nơi này cũng không hề sợ hãi, mình làm người trong cuộc lại muốn rút lui bỏ chạy thật sự là rất khó xem, đành kiên trì đi thẳng về phía trước.

Ký túc xá bỏ hoang là một kiến trúc bằng gỗ, niên đại đã rất xưa, phòng ốc có chút cũ nát, lãnh đạo trường học e ngại ký túc xá quá cũ nếu để cho học sinh ở lại sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên đã thành lập ký túc xá mới, mà không biết vì sao ký túc xá cũ này cũng không bị phá hủy, lại bỏ trống như vậy. Bởi vì nơi này vắng vẻ, hơn nữa có lời đồn đãi nơi này có chuyện ma quái, cho nên bình thường dù là ban ngày cũng rất ít có người đến gần.

Ba người cầm đèn pin đi tới trước cửa ký túc xá, Văn Hạo nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cửa không khóa, không biết do bên trường học đã quên mất hay vì nhóm bạn đánh cuộc với Nhã Tĩnh đã làm hỏng khóa lúc sáng nay.

“Chi nha” một tiếng cánh cửa liền bị đẩy ra, thanh âm truyền ra trong sân trường trống trải nghe thật chói ta, một mùi vị ẩm mốc truyền tới, Văn Hạo bưng kín lỗ mũi.

- Đi nhanh đi, mùi vị nơi này thật sự quá khó ngửi!

Văn Hạo cau mày bịt lỗ mũi nói.

Nhã Tĩnh gật đầu, ký túc xá tối như mực làm da đầu nàng có chút tê dại.

- Đạp, đạp, đạp…

Hành lang trống trải chỉ có tiếng bước chân của ba người bọn họ, Văn Hạo đi tuốt ở phía trước, mà Nhã Tĩnh nắm chặt tay Bạch Tĩnh đi theo phía sau.

Dọc theo ánh đèn chiếu sáng từ đèn pin, có thể thấy được tro bụi phủ dầy cộm khắp nơi, nơi góc tường chi chít mạng nhện. Vách tường thạch cao bốn phía có chút bóc ra, lộ ra lỗ thủng thật lớn, có thể thấy được những cây gỗ gãy lìa bên trong, Nhã Tĩnh có chút hối hận mình đã vọng động đánh cuộc lúc ban ngày.

- Đến đây đi, chúng ta lên lầu ba ở nơi này, nhanh làm xong rồi còn trở về.

Văn Hạo không muốn ở lại loại địa phương này thêm một phút đồng hồ nào, chỉ nói về mùi vị mốc meo nơi này cũng đủ làm cho hắn không cách nào nhịn được.

Thang lầu bằng gỗ đã có chút rời ra lỏng lẻo, những bậc thang gỗ nhìn qua có vẻ như còn hoàn hảo nhưng khi giẫm lên cũng phát ra thanh âm kẽo kẹt, phảng phất tùy thời đều gãy sụp xuống, ba người thật cẩn thận đi lên lầu ba.

- Nhà vệ sinh nữ…hẳn là ở bên kia đi!

Văn Hạo đứng trong hành lang dùng đèn pin chiếu khắp chung quanh. Tình huống lầu ba còn hỏng bét hơn cả lầu một, trên sàn nhà có nhiều chỗ đã sụp xuống, lộ ra mấy lỗ thủng lớn. Văn Hạo dùng đèn pin chiếu tới, mấy con chuột bị kinh sợ chạy trốn bốn phía.

- A, chuột…

Nhã Tĩnh sợ hãi kêu lên núp phía sau Bạch Tình, lạnh run.

- Không có chuyện gì đâu, không sao đâu, chuột chạy mất rồi!

Bạch Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô bạn thân, cảm giác bàn tay Nhã Tĩnh lạnh như băng:

- Sắp đến nơi rồi, nhẫn nại một chút.

- Con chuột thôi có gì phải sợ, thật là, lá gan thật nhỏ…

Văn Hạo bất mãn lầm bầm, nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Bạch Tình bèn đem nửa câu sau nuốt trở vào.

- Đến rồi, nhà vệ sinh nữ, hai người đi vào lấy đi, tôi chờ ở cửa.



Ba người đi tới trước cửa nhà vệ sinh nữ trên lầu ba.

- Tại sao cậu không vào lấy chứ?

Trong lòng Bạch Tình cũng có chút sợ hãi:

- Đi cùng đi, chúng tôi cho cậu một lần cơ hội có thể đi thăm nhà vệ sinh nữ.

- Ai nha, nữ sinh các cô thật sự quá phiền phức. Được rồi, cùng nhau vào đi thôi!

Ngoài miệng Văn Hạo thật cứng rắn, thật ra trong lòng cũng có chút sợ hãi, dù sao dưới loại tình huống âm trầm quỷ dị như địa phương này ai cũng sẽ nảy sinh ra cảm giác sợ hãi.

Đẩy cửa nhà vệ sinh nữ, ba người chậm rãi đi vào.

- Không biết mấy người kia đem sách giấu ở nơi nào đây?

Văn Hạo dùng đèn pin tìm kiếm khắp nơi.

- Có phải là ở từng ngăn của nhà cầu hay không, mỗi người tìm một nơi vậy?

Bạch Tình đề nghị nói.

- Quen biết cô thật là xui xẻo!

Văn Hạo nhỏ giọng lầm bầm đẩy ra cửa một phòng ngăn nhà cầu.

- Chúng ta cùng đi tìm đi!

Bạch Tình quay đầu lại nói với Nhã Tĩnh:

- Này…này…

Bạch Tình trong mơ hồ nhìn thấy phía sau lưng cô bạn tựa hồ có thứ gì đó, nhìn qua giống như là người, hơn nữa không chỉ là một người mà là xếp thành một đội đi theo phía sau Nhã Tĩnh.

- Sao…tại sao…cô đừng làm tôi sợ a…

Nhã Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt của cô bạn đã biến thành trắng bệch:

- Đừng nên đùa giỡn kiểu này a!

- Không…không…

Bạch Tình hoảng sợ lui về phía sau.

- Hai người đừng nên đùa nữa đi.

Văn Hạo nhô đầu ra khỏi vách ngăn:

- Nơi này không có!

- Văn Hạo…tôi…nàng…phía sau Nhã Tĩnh…có người…

Bạch Tình run run nói chuyện cũng không nên lời.

- Cô…

Văn Hạo nghe được lời của Bạch Tình, cũng bị hoảng sợ đến nuốt nước bọt.

- Ngô ngô ngô…hai người không nên làm tôi sợ a, cô nói đi, cô chỉ là nói đùa với tôi thôi!

Nhã Tĩnh òa khóc đứng yên tại chỗ, không phải nàng không muốn bỏ trốn, chẳng qua nàng quá sợ hãi nên không cách nào nhúc nhích, nàng muốn quay đầu nhìn lại nhưng toàn thân đều bị cảm giác sợ hãi bao phủ.

Văn Hạo chậm rãi giơ cao đèn pin, lòng hiếu kỳ của con người chiến thắng cả sự sợ hãi, dọc theo ánh đèn mơ hồ nhìn qua, đích xác là có một hàng người đứng ngay phía sau Nhã Tĩnh, cũng không nhúc nhích, chỉ có thể nhìn thấy được vùng gáy.

- Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật…

Trong miệng Văn Hạo tụng niệm kinh văn, nghe nói loại đồ vật dơ bẩn này đều sợ hãi kinh Phật, mặc dù hắn cũng không tin Phật, nhưng lúc này có thể nhớ được phương pháp xử lý cũng chỉ có thứ này.

- Nhã Tĩnh, mau tới đây, đi tới…

Văn Hạo chậm rãi nhích tới gần Nhã Tĩnh, vươn ra một bàn tay.



- Ô ô ô…tôi không thể nhúc nhích được!

Cả người Nhã Tĩnh phát run, toàn thân đều không nghe sai sử.

- Kéo tay của tôi!

Văn Hạo bước về phía trước một bước, cầm tay Nhã Tĩnh, một tay kéo mạnh Nhã Tĩnh về phía sau mình.

Nhắc tới cũng kỳ quái, Văn Hạo vừa kéo Nhã Tĩnh tới, bóng người đứng sau lưng nàng liền biến mất không thấy. Văn Hạo tráng lên lá gan giơ đèn pin chiếu thẳng về phía trước.

- Hai người các cô có thể đừng kinh hãi hoảng sợ đến mức như vậy hay không!

Vừa nhìn thấy được rõ ràng, Văn Hạo thở phào nhẹ nhõm:

- Chỉ là tấm gương mà thôi, Bạch Tình cô đừng làm lớn chuyện tới mức như vậy có được hay không đây!

- Gương…gương sao…

Bạch Tình nghe được lời nói của Văn Hạo cũng chầm chậm đi tới, thì ra địa phương vừa rồi Nhã Tĩnh đứng ở sau lưng có một tấm gương, không biết bị ai đánh vỡ hiện lên từng mảnh, giống như trong gương chiếu ra tới vài bóng người.

- Ô ô ô, làm tôi sợ muốn chết…

Nhã Tĩnh rốt cục buông lỏng thần kinh căng thẳng, cảm giác như cả người bị nhũn ra, đặt mông ngồi lên mặt đất.

- Đồ đáng chết, giỏi hù dọa người!

Văn Hạo hung hăng gõ lên đầu Bạch Tình.

- A, đau quá, tôi là vì sợ nha, chẳng lẽ cậu không sợ sao?

Bạch Tình che đầu kháng nghị nói.

- Sợ? Có cái gì phải sợ!

Văn Hạo đỡ Nhã Tĩnh ngồi dưới đất đứng dậy.

- Tôi không sợ chút nào cả!

- Hừ, đồ mặt dầy!

Bạch Tình bĩu môi:

- Hiện tại nơi này càng thêm âm sâm rồi, chúng ta mau nhanh tìm được rồi đi thôi.

- Chỉ còn chỗ này chưa tìm, nhất định ở bên trong.

Văn Hạo đứng ngay trước vách ngăn cuối cùng:

- Lấy được rồi chúng ta đi thôi, để những cô gái như các cô khỏi kinh hoàng sợ hãi lớn chuyện.

Văn Hạo dùng một cước đá văng vách cửa nhà cầu cuối cùng, một quyển sách đặt lên trên bồn nước bồn cầu, hẳn là đồ vật họ định tìm.

- Ở chỗ này đây, hai người mau tới!

Văn Hạo quay đầu lại nói một câu với hai người, liền đưa tay định lấy quyển sách kia.

- Hô lạp…

Một tiếng vang lên, một bóng người xuất hiện trước mặt Văn Hạo, Văn Hạo bị hù dọa hoảng sợ té ngồi trên mặt đất, cho dù trong bóng tối cũng thấy rõ khuôn mặt đầy máu tươi cùng răng nanh thật dài trước mặt, Văn Hạo lớn tiếng thét lên.

- A…

Hai nữ sinh thấy một màn như vậy cũng bị làm hoảng sợ lớn tiếng hét rầm lên, chạy ra ngoài thật nhanh, Văn Hạo cũng không kịp nhặt sách lên, gào thét chạy theo phía sau hai nữ sinh thoát ra khỏi ký túc xá cũ kỹ.

- Có quỷ a…

Tiếng kêu thê lương quanh quẩn bên trong sân trường trống trải.

Ngày kế tiếp bên trong mạng inte trường học liền có một bài post về chuyện trong ký túc xá cũ có quỷ trong nháy mắt trở thành đề tài nóng bỏng nhất. Miêu tả chân thật của người trong cuộc khiến cho mỗi người đọc xong bài post này đều bàn tán say sưa, trong sân trường dần dần truyền ra câu chuyện về quỷ hồn thật náo nhiệt. Mặc dù sau đó bên trường học nghe được tin tức cố ý đi tới ký túc xá cũ để tìm xem, sau đó truyền lại lời đính chính là có học sinh thích đùa dai đã đem mô hình cơ thể con người giả dạng thành bộ dạng thật kinh khủng dùng dây treo cho rơi xuống để hù dọa người khác, nhưng các học sinh vẫn tương đối nguyện ý tin tưởng trong ký túc xá cũ thật sự có quỷ, có chút học sinh có gan lớn còn tổ chức cùng nhau đến ký túc xá cũ thử lòng can đảm. Trường học vì an toàn của học sinh lập tức phong bế ký túc xá cũ, hơn nữa cường điệu nhấn mạnh nếu còn phát hiện người nào đến ký túc xá sẽ ghi nhớ lỗi nặng mà xử phạt, vì thế mới bình ổn được những học sinh tổ chức đi thám hiểm. Mặc dù không được đến ký túc xá cũ, nhưng chuyện xưa về quỷ hồn đã xâm nhập lòng người, biến thành một trong những quái đàm của trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện U Minh Trinh Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook