Chương 377: Hỗn loạn dần phát sinh
Lão Thiên Thúc Thúc
20/11/2014
Nói tóm lại, mặc kệ thế nào, ta vẫn là ta ban đầu. Coi như là thân
thể biến dạng, chết đi, sống lại, ta vẫn cứ là ta. Ta chỉ làm Minh Diệu
của ngươi, ngươi cũng chỉ làm Tiểu Manh của ta, được chứ?
Minh Diệu ôm lấy thân thể nhỏ gầy của Diệp Tiểu Manh, ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại kia.
- Không có gì có thể phân chia chúng ta, sinh tử cũng không thể.
- Ừm.
Bị Minh Diệu ôm vào trong lòng, Diệp Tiểu Manh nghĩ trên thế giới này không còn có chỗ nào so với ở trong ngực ấm ấp này khiến nàng an tâm hơn nữa. Một cỗ mùi vị đặc thù bay vào mũi nàng, Diệp Tiểu Manh biết, đó là mùi vị do thân thể hắn phát ra, mùi vị đó chỉ thuộc về nàng. Toàn thế giới độc nhất vô nhị, chỉ có nàng có thể ngửi thấy.
Thấy Diệp Tiểu Manh rốt cục an tâm đi ngủ, khóe miệng còn mang theo nụ cười ngọt ngào. Lúc này Minh Diệu mới nhẹ nhàng đứng dậy. Rời khỏi phòng của Diệp Tiểu Manh, vừa mới đóng cửa phòng, quay người lại thấy một bóng đen đáng đứng cách đó không xa. Trong bóng tối một con ngươi lóe sáng đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Không khỏi bị giật mình một cái.
- Yêu nghiệt phương nào...ách, thì ra là ngươi.
Minh Diệu định thần nhìn lại, thì ra là Mị từ trong phòng đi ra, đang nhìn mình, không khỏi thở dài một hơi.
- Hù chết ta, ngươi đang làm gì đấy?
- Giám thị ngươi, xem ngươi có làm trò gì hèn mọn với muội muội của ta hay không/
Mị hừ lạnh một tiếng.
- Lúc ban ngày ở trong phòng tắm muốn hạ thủ với A Trạch không có thành công, khó bảo đảm ngươi không lại xuất thủ với Tiểu Manh.
- Ta xin ngươi, muốn xuất thủ, ta đã sớm xuất thủ rồi. Còn đợi tới ngày hôm nay mới động thủ sao?
Minh Diệu bất đắc dĩ nói:
- Ách... Nói ra, ta không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Chuyện phòng tắm hôm nay là ta bị hãm hại.
- Rất khó nói.
Mị căn bản là chẳng thèm nghe hắn giải thích, xoay người trở về phòng của mình.
- Xử nam ba mươi tuổi...đối với bất kỳ sinh vật khác phái nào mà nói cũng là tồn tại rất nguy hiểm. Không, cũng có thể đối với sinh vật đồng tính cũng sản sinh nguy hại nhất định, không thể sơ ý.
- Lão Thiên, cho ta đường sống có được không?
Minh Diệu thống khổ che mặt, thì thào tự nói.
- Theo như đã biết, rạng sáng hôm nay, 4 điểm 32 phân, thị trấn nhỏ phía nam lại phát sinh địa chấn cấp 6, khiến 7 người tử vong, nhiều phòng ốc bị sập, mời chờ tin tức mới từ hiện trượng...
A Trạch nhăn mặt nhíu mày lại, nguyên bản tâm tình đã có chút phiền muộn lại càng trở nên không ổn, cầm lấy điều khiển TV trong tay đổi một kênh khác.
- Bởi vì khí xoáy nhiệt đới ảnh hưởng, 15 thành thị vùng duyên hải nước ta đã phát cảnh báo bão. Dự tính sau hai ngày tới sẽ có mưa to đến mưa rất to, vì thế ban ngành chính phủ...
Liên tục đổi mấy kênh, nhưng không tìm được tiết mục có thể thư giãn. Không phải hiện trường cứu tế thê lương, thì là công tác phòng hộ khẩn trương bận rộn. Làm người ta cảm thấy phảng phất như ngày tận thế đến nơi. Cái loại áp lực này làm người ta có chút không thở nổi. Cuối cùng khiến A Trạch trực tiếp tắt TV đi, thở phì phì đem điều khiển ném trên bàn.
- Những người đó đều thật đáng thương...
Diệp Tiểu Manh ngồi bên cạnh, cũng đã nước mắt vờn quanh. Nàng hai ba bước chạy đến phòng Minh Diệu, ra sắc lung lay cánh tay của hắn nói:
- Nhà của bọn họ đều bị chấn đổ. Buổi tối không có chỗ ngủ, chúng ta giúp bọn họ có được không?
- Giúp? Ngươi muốn giúp thế nào?
Minh Diệu giương mắt liếc nhìn nàng một cái, lại đem ánh mắt quay về tờ báo.
- Không cần lo lắng, chuyện cứu tế, quốc gia sẽ xử lý, ngươi chỉ cần ở đây, không nên làm phiền cho quốc gia là tốt rồi.
- Sao ngươi không hề đồng cảm gì vậy?
Diệp Tiểu Manh chu miệng, thở phì phì nói:
- Chúng ta cũng có thể xuất một phần lực a, tỷ như quyên tiền a, hoặc là tình nguyện viên gì đó...
- Quyền tiền? Có thể a, ngươi quyên kiểu gì? Còn làm tình nguyện viên à...
Minh Diệu ra sức gỡ lên đầu Diệp Tiểu Manh:
- Ta xin ngươi, các người có chút giác ngộ một chút được không? Hiện tại chúng ta là tội phạm bỏ trốn, bị phát lệnh truy nã đấy.
- Nhưng rõ ràng chúng ta không có làm chuyện gì xấu, vì cái gì muốn bắt chúng ta?
Nghe được Minh Diệu nói, Diệp Tiểu Manh không khỏi ủ rũ nói:
- Cũng đã qua hơn một tháng, không biết bao giờ mới có thể về nhà a...
- Nhớ nhà sao?
Minh Diệu buông tờ báo trong tay xuống, vô cùng thân thiết sờ đầu nàng:
- Tin tưởng ta, sẽ không lâu nữa đâu.
- Thật không?
Nghe nói như thế Diệp Tiểu Manh hai mắt sáng ngời.
- Ừm, là thật.
Minh Diệu cười tủm tỉm nói:
- Đại khái là qua mấy ngày nữa đi sao!
- Ha ha, quá tốt rồi, rốt cuộc có thể trở về. Mỗi ngày đều ở lỳ trong phòng, khó chịu chết ta.
Sau khi đạt được Minh Diệu bảo đảm, vẻ ủ rũ trên mặt Diệp Tiểu Manh biến sạch.
- Ta đi nói cho A Trạch và tỷ tỷ biết, thuận tiện thu thập đồ đạc một chút, tránh tới lúc phải đi lại luống cuống tay chân...
Còn chưa nói xong đã vội vã chạy đi.
- Nha đàu kia...
Thấy bộ dáng vui vẻ của Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu không khỏi lắc đầu cười. Chỉ là vẻ tươi cười cũng chỉ chợt lóe trên mặt rồi biến mất. Giữa mi lại có chút u buồn.
- Đất nước xảy ra hiện tượng rối loạn, thiên tai giáng xuống, nhất định là có yêu nghiệt xuất thế. Chỉ là hiện tại hiệp hội đang quần long vô thủ, cũng loạn thành một đoàn, tranh đấu lẫn nhau. E là cũng chẳng chú ý nổi nhân gian loạn thế này. Bất quá cũng may thời gian dã không sai biệt lắm, mau chóng giải quyết hết những phiền phức này, ta cũng có thể thoải mái một chút...
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy ra ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Mị.
- Ngươi tìm ta?
Mị đang ngồi ở trước cửa sổ, cầm một quyển sách trong tay, an tĩnh phơi nắng. Bộ tộc Ảnh Mị tuy rằng sinh sống tại những nơi âm u, không có ánh sáng. Nhưng không có nghĩa là bọn họ sợ ánh mặt trời. Ngược lại, họ dựa váo ánh mặt trời làm thức ăn, mỗi ngày đều cần ở dưới ánh mặt trời, hấp thú năng lượng mặt trời làm chất dinh dưỡng. Thấy Minh Diệu tiến đến, Mị nhẹ nhàng gấp sách lại.
- Có việc gì?
- Ừm.
Minh Diệu gật đầu.
- Đêm nay ta cần ngươi giúp ta đi một chuyến.
- Vẫn là truyền tin sao?
Mị mở miệng hỏi:
- Hai này nay, chân ta cũng sắp muốn gãy rồi.
- Ha hả, Linh Năng Giả làm nhiều thì sao.
Minh Diệu không có ý tứ cười cười:
- Nếu ta tự mình đi truyền lời, tuy không ai có thể ngăn được ta. Nhưng ta cũng không có thiên phú tiện lợi như ngươi, khó tránh khỏi bị bại lộ hành tung.
- Được rồi, ngươi nói lần này cần đưa cho ai?
Mị gật đầu.
- Tốt nhất là chỗ nào gần chút. Lần trước vì đưa mấy phong thư giúp ngươi mà ta hầu như phải chạy khắp Trung Quốc, chân cũng muốn gãy ra luôn.
- Ha hả, địa phương lần này có chút hẻo lánh, bất quá cũng không xa.
Minh Diệu vừa cười vừa nói:
- Ta đem địa chỉ viết cho ngươi, ngươi giao cho sư thúc ta là được. Thuận tiện nói với mấy thủ hạ kia của ngươi một tiếng, ngày mai động thủ.
- Được, ta biết rồi.
Nghe được hai chữ "động thủ", Mị không khỏi hai mắt sáng ngời:
- Xác định kế hoạch không có cạm bẫy gì chứ?
- Hẳn là sẽ không.
Đem mọi chuyện suy nghĩ lại cẩn thận một lần, Minh Diệu gật đầu, tiếp đó vừa cười vừa nói:
- Không thành vấn đề, một hoàn khố đệ tử mà thôi, không cần dùng trí tuệ gì lớn, chút thông minh là được.
- Tốt lắm.
Mị gật đầu:
- Trời tối ta liền xuất phát.
Lão bản bỏ mình, mà thân là nhân vật số 2, Diệp Trọng cũng chẳng biết đi đâu, cả yêu tộc mất đi người chỉ huy cũng loạn thành một đoàn. Bởi vì cũng không biết có người đang giám thị hay không, nên Mị cũng không dám gióng trống khua chiêng thu nạp bại binh tàn tướng, mà là đang âm thầm liên lạc bộ tộc Hồ yêu vốn lệ thuộc dưới trướng phụ thân. Thân là một trong tam tài tướng của tổ chức, dưới tình huống lão bản và phó thủ lĩnh không ở đây, Mị coi như là lãnh đạo tối cao. Hơn nữa phụ thân nguyên bản chính là tộc trưởng bộ tộc Hồ yêu. Nên những người này sử dụng càng thêm thuận tiện.
Minh Diệu từ chỗ Lilith trở về đã gần một tháng. Mấy ngày nay, mấy người sinh sống thật ra cũng rất yên bình. Cũng không có người tìm tới cửa. Chỉ là thế giới bên ngoài tựa hồ cũng không thái bình như vậy. Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, chỉ cần mở TV là thấy đưa tin thiên tai nhân họa. Các quốc gia đều không yên ổn, địa chấn, sóng thần, mưa lớn, bệnh tật, chiến tranh, náo động không ngừng. Mà Trung Quốc càng là thiên tai liên tiếp. Bởi tai nan nhiều lần xảy ra, vì vậy liền có người bắt đầu rải rác tin đồn tận thế. Chỉ là Minh Diệu biết, mấy ngày này thiên tai nhân họa tuyệt đối không phải đơn thuần là trùng hợp. Cũng không phải tận thế gì cả, mà là có kẻ quấy nhiễu hướng đi của cả thế giới. Trong mắt hắn, trong thế giới hắc bạch kia, thế giới đang tiến về phía con đường đã hoàn toàn hỗn loạn. Chỉ là hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra là vật gì. Có thể có lực lượng như vậy, thậm chí so với Lilith thời kì toàn thịnh còn muốn lợi hại hơn.
Thế nhưng hiện tại hắn cũng mặc kệ tỉ mỉ nghiên cứu mấy thứ này, bởi những tai họa này là bởi vì linh lực quấy rối tạo thành. Do đó các quốc gia có tổ chức Linh Năng Lực Giả duy trì, những tai họa này còn có thể bảo trì trong phạm vi tiếp thụ được. Mà ở quốc nội Trung Quốc bởi quần long vô thủ, do đó đã bị nguy hại nghiêm trọng. Hiện tại hắn muốn làm chính là mau chóng đem căn nguyên hỗn loạn diệt trừ, thứ nhất có thể để thần quái hiệp hội lại hoạt động chống lại phá rối. Thứ hai hắn cũng không cần phải lén lún trốn ở chỗ ẩn thân. Ngay cả mua hộp thuộc cũng phải để Mị lén ra ngoài mua.
- Hẳn là cũng đến lúc rồi...
Minh Diệu nhìn cuốn lịch treo tường, tại ngày kia nặng nề vẽ một bút.
Màn đêm buông xuống, ăn xong cơm tối không tính là phong phú, nhưng lại ấm áp, Minh Diệu mặc vào áo ba lỗ, tỉ mỉ kiểm tra lại đồ vật.
- Minh Diệu, ngươi và tỷ tỷ đi ra đi sao?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Lúc nào trở về?
- Mị ra ngoài giúp ta làm một chuyện, làm xong rất nhanh sẽ trở lại. Mà mấy ngày nay ta cũng không về, ngươi và A Trạch còn có Alie phải ở trong nhà, không được chạy linh tinh, biết chưa?
Trái lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Diệp Tiểu Manh.
- Chờ ta trở lại, chúng ta có thể về nhà.
- Ừm, ta chờ ngươi trở lại.
Tuy rằng Minh Diệu cũng không có nói hắn rốt cuộc muốn đi đâu, khi nào trở về. Thế nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn cười nhu thuận gật đầu. Nàng không cần Minh Diệu giải thích nhiều, nàng chỉ cần biết là hắn nhất định có chuyện quan trọng phải làm. Mà nàng phải làm chính là nghe lời hắn, không gây thêm phiền phức cho hắn là được.
- Thực đáng yêu.
Minh Diệu cười vỗ vỗ đầu Diệp Tiểu Manh.
- Như vậy ta cần phải làm gì?
Alie mặc áo ngủ vẫn còn buồn ngủ, mở miệng hỏi. Tuy rằng bên ngoài đã là ban đêm, nhưng đối với Huyết Tộc mà nói, đây chỉ là sáng sớm mà thôi. Vết thương trên người sớm đã khỏi hẳn, chỉ alf vì không có bổ sung máu, nên nàng có vẻ suy yếu.
- Giúp ta chiếu cố Tiểu Manh. Chờ ta trở lại.
Minh Diệu cười khoát khoát tay, cùng Mị xoay người rời khỏi.
- Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
Chỗ cửa, Mị đột nhiên nói với Minh Diệu. Dưới bóng đêm, Mị mặc một thân y phục đen kịt, cả người hầu như đều dung nhập vào bóng tối, nhưng đôi mắt chớp động lóe sáng.
- Yên tâm, trừ phi ta nguyện ý, bằng không không có mấy người có thể đả thương ta được.
Minh Diệu mỉm cười, hai người ở trong bóng đêm phân ra mỗi người một ngả.
Từ chỗ góc đường nhô ra, cách đó không xa là phân bộ của hiệp hội. Công tác an toàn của hiệp hội tựa hồ cũng không phải nghiêm mật như hắn tưởng tượng. Xem ra liên tục cần xử lý tai họa, lại thêm phái đại bộ phận nhân viên ra tìm kiếm tung tích của mấy người Minh Diệu, nhân thủ của Trần Lam sớm đã không còn. Đối với an toàn của hiệp hổi, tự nhiên cũng thả lỏng. Dù sao không có ai lại đem chủ ý đánh lên phân bộ của hiệp hội. Nhưng Minh Diệu lại là ngoại lệ.
Tuy nói công tác cảnh giới buông lỏng rất nhiều, nhưng chung quy cũng buông bỏ đến nỗi để người ta ngênh ngang từ đại môn trực tiếp đi bộ vào bên trong. Tuy rằng thoạt nhìn chỉ có cửa lớn, phòng thường trực còn sáng đèn, thế nhưng Minh Diệu biết nhất định còn có người từ một nơi bí mật gần đó làm công tác cảnh giới. Tuy rằng loại trạm gác ngầm này không phải theo dõi thời gian dài rất khó nắm bắt vị trí cụ thể, nhưng đối với hắn mà nói lại là dễ dàng.
Thế giới trong mắt Minh Diệu chỉ còn lại có hai màu đen và trắng. Trên người những Linh Năng Lực Giả làm trạm gác ngầm kia phát ra linh khí trong mắt Minh Diệu căn bản là đèn đường dùng để chiếu sáng, lại rõ ràng. Hắn tính toán đúng thời gian, thừa dịp hai trạm gác ngầm ánh mắt giao nhau lưu lại một kẽ hở, bay nhanh qua tường của hiệp hội, tiến nhập đại viện, sau đó chui vào trong bụi cỏ.
- Lầu hai có một chút phiền phức...
Ẩn thân trong bụi cỏ, Minh Diệu tìm kiếm cơ hội có thể đột nhập đại lâu hiệp hội. Chỉ là có trạm gác ngầm đứng ở lầu hai của hiệp hội, tầm nhìn trống trải. Mà từ vị trí Minh Diệu đang ẩn thân đến đại lâu hiệp hội có một bãi đỗ xe rộng rãi, căn bản không có chỗ trốn, chỉ cần vừa ra khỏi sẽ bị trạm gác ngầm kia phát hiện tung tích. Minh Diệu ngẫm lại quyết định đả thảo kinh xà, dẫn dắt lực chú ý của trạm gác ngầm kia.
Minh Diệu từ trên mặt đất nhổ mấy gốc cỏ, cẩn thận rót vào linh lực. Sau khi được Lilith giải trừ trói buộc đối với nhân loại, Minh Diệu hoàn toàn không cần dựa vào phù chú làm môi giới cũng có thể sử dụng Ngũ Hành Chi Thuật. Đỡ cho hắn mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo một đống phù chú phiền phức. Chỉ là có chút di chứng nho nhỏ. Hắn còn không thể hoàn toàn tùy tâm sở dục khống chế được đối với cổ lực lượng này. Khi linh lực phát ra, có chút phiền toái nhỏ. Giống như là một tên ăn mày đột nhiên nhận được giải thưởng lớn, đối với xài tiền ra sao cũng không có khái niệm gì.
Mấy gốc cỏ xanh nhạt dưới linh lực khu động, chậm rãi biến dài ra, dần dần hình thành hình dạng một con mèo. Cho dù là ban ngày thoạt nhìn thứ này liếc mắt sẽ bị nhận ra, nhưng đây là ban đêm, nếu như không nhin kỳ, cùng một con mèo đen không có gì khác nhau.
Minh Diệu ôm lấy thân thể nhỏ gầy của Diệp Tiểu Manh, ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại kia.
- Không có gì có thể phân chia chúng ta, sinh tử cũng không thể.
- Ừm.
Bị Minh Diệu ôm vào trong lòng, Diệp Tiểu Manh nghĩ trên thế giới này không còn có chỗ nào so với ở trong ngực ấm ấp này khiến nàng an tâm hơn nữa. Một cỗ mùi vị đặc thù bay vào mũi nàng, Diệp Tiểu Manh biết, đó là mùi vị do thân thể hắn phát ra, mùi vị đó chỉ thuộc về nàng. Toàn thế giới độc nhất vô nhị, chỉ có nàng có thể ngửi thấy.
Thấy Diệp Tiểu Manh rốt cục an tâm đi ngủ, khóe miệng còn mang theo nụ cười ngọt ngào. Lúc này Minh Diệu mới nhẹ nhàng đứng dậy. Rời khỏi phòng của Diệp Tiểu Manh, vừa mới đóng cửa phòng, quay người lại thấy một bóng đen đáng đứng cách đó không xa. Trong bóng tối một con ngươi lóe sáng đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Không khỏi bị giật mình một cái.
- Yêu nghiệt phương nào...ách, thì ra là ngươi.
Minh Diệu định thần nhìn lại, thì ra là Mị từ trong phòng đi ra, đang nhìn mình, không khỏi thở dài một hơi.
- Hù chết ta, ngươi đang làm gì đấy?
- Giám thị ngươi, xem ngươi có làm trò gì hèn mọn với muội muội của ta hay không/
Mị hừ lạnh một tiếng.
- Lúc ban ngày ở trong phòng tắm muốn hạ thủ với A Trạch không có thành công, khó bảo đảm ngươi không lại xuất thủ với Tiểu Manh.
- Ta xin ngươi, muốn xuất thủ, ta đã sớm xuất thủ rồi. Còn đợi tới ngày hôm nay mới động thủ sao?
Minh Diệu bất đắc dĩ nói:
- Ách... Nói ra, ta không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Chuyện phòng tắm hôm nay là ta bị hãm hại.
- Rất khó nói.
Mị căn bản là chẳng thèm nghe hắn giải thích, xoay người trở về phòng của mình.
- Xử nam ba mươi tuổi...đối với bất kỳ sinh vật khác phái nào mà nói cũng là tồn tại rất nguy hiểm. Không, cũng có thể đối với sinh vật đồng tính cũng sản sinh nguy hại nhất định, không thể sơ ý.
- Lão Thiên, cho ta đường sống có được không?
Minh Diệu thống khổ che mặt, thì thào tự nói.
- Theo như đã biết, rạng sáng hôm nay, 4 điểm 32 phân, thị trấn nhỏ phía nam lại phát sinh địa chấn cấp 6, khiến 7 người tử vong, nhiều phòng ốc bị sập, mời chờ tin tức mới từ hiện trượng...
A Trạch nhăn mặt nhíu mày lại, nguyên bản tâm tình đã có chút phiền muộn lại càng trở nên không ổn, cầm lấy điều khiển TV trong tay đổi một kênh khác.
- Bởi vì khí xoáy nhiệt đới ảnh hưởng, 15 thành thị vùng duyên hải nước ta đã phát cảnh báo bão. Dự tính sau hai ngày tới sẽ có mưa to đến mưa rất to, vì thế ban ngành chính phủ...
Liên tục đổi mấy kênh, nhưng không tìm được tiết mục có thể thư giãn. Không phải hiện trường cứu tế thê lương, thì là công tác phòng hộ khẩn trương bận rộn. Làm người ta cảm thấy phảng phất như ngày tận thế đến nơi. Cái loại áp lực này làm người ta có chút không thở nổi. Cuối cùng khiến A Trạch trực tiếp tắt TV đi, thở phì phì đem điều khiển ném trên bàn.
- Những người đó đều thật đáng thương...
Diệp Tiểu Manh ngồi bên cạnh, cũng đã nước mắt vờn quanh. Nàng hai ba bước chạy đến phòng Minh Diệu, ra sắc lung lay cánh tay của hắn nói:
- Nhà của bọn họ đều bị chấn đổ. Buổi tối không có chỗ ngủ, chúng ta giúp bọn họ có được không?
- Giúp? Ngươi muốn giúp thế nào?
Minh Diệu giương mắt liếc nhìn nàng một cái, lại đem ánh mắt quay về tờ báo.
- Không cần lo lắng, chuyện cứu tế, quốc gia sẽ xử lý, ngươi chỉ cần ở đây, không nên làm phiền cho quốc gia là tốt rồi.
- Sao ngươi không hề đồng cảm gì vậy?
Diệp Tiểu Manh chu miệng, thở phì phì nói:
- Chúng ta cũng có thể xuất một phần lực a, tỷ như quyên tiền a, hoặc là tình nguyện viên gì đó...
- Quyền tiền? Có thể a, ngươi quyên kiểu gì? Còn làm tình nguyện viên à...
Minh Diệu ra sức gỡ lên đầu Diệp Tiểu Manh:
- Ta xin ngươi, các người có chút giác ngộ một chút được không? Hiện tại chúng ta là tội phạm bỏ trốn, bị phát lệnh truy nã đấy.
- Nhưng rõ ràng chúng ta không có làm chuyện gì xấu, vì cái gì muốn bắt chúng ta?
Nghe được Minh Diệu nói, Diệp Tiểu Manh không khỏi ủ rũ nói:
- Cũng đã qua hơn một tháng, không biết bao giờ mới có thể về nhà a...
- Nhớ nhà sao?
Minh Diệu buông tờ báo trong tay xuống, vô cùng thân thiết sờ đầu nàng:
- Tin tưởng ta, sẽ không lâu nữa đâu.
- Thật không?
Nghe nói như thế Diệp Tiểu Manh hai mắt sáng ngời.
- Ừm, là thật.
Minh Diệu cười tủm tỉm nói:
- Đại khái là qua mấy ngày nữa đi sao!
- Ha ha, quá tốt rồi, rốt cuộc có thể trở về. Mỗi ngày đều ở lỳ trong phòng, khó chịu chết ta.
Sau khi đạt được Minh Diệu bảo đảm, vẻ ủ rũ trên mặt Diệp Tiểu Manh biến sạch.
- Ta đi nói cho A Trạch và tỷ tỷ biết, thuận tiện thu thập đồ đạc một chút, tránh tới lúc phải đi lại luống cuống tay chân...
Còn chưa nói xong đã vội vã chạy đi.
- Nha đàu kia...
Thấy bộ dáng vui vẻ của Diệp Tiểu Manh, Minh Diệu không khỏi lắc đầu cười. Chỉ là vẻ tươi cười cũng chỉ chợt lóe trên mặt rồi biến mất. Giữa mi lại có chút u buồn.
- Đất nước xảy ra hiện tượng rối loạn, thiên tai giáng xuống, nhất định là có yêu nghiệt xuất thế. Chỉ là hiện tại hiệp hội đang quần long vô thủ, cũng loạn thành một đoàn, tranh đấu lẫn nhau. E là cũng chẳng chú ý nổi nhân gian loạn thế này. Bất quá cũng may thời gian dã không sai biệt lắm, mau chóng giải quyết hết những phiền phức này, ta cũng có thể thoải mái một chút...
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy ra ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Mị.
- Ngươi tìm ta?
Mị đang ngồi ở trước cửa sổ, cầm một quyển sách trong tay, an tĩnh phơi nắng. Bộ tộc Ảnh Mị tuy rằng sinh sống tại những nơi âm u, không có ánh sáng. Nhưng không có nghĩa là bọn họ sợ ánh mặt trời. Ngược lại, họ dựa váo ánh mặt trời làm thức ăn, mỗi ngày đều cần ở dưới ánh mặt trời, hấp thú năng lượng mặt trời làm chất dinh dưỡng. Thấy Minh Diệu tiến đến, Mị nhẹ nhàng gấp sách lại.
- Có việc gì?
- Ừm.
Minh Diệu gật đầu.
- Đêm nay ta cần ngươi giúp ta đi một chuyến.
- Vẫn là truyền tin sao?
Mị mở miệng hỏi:
- Hai này nay, chân ta cũng sắp muốn gãy rồi.
- Ha hả, Linh Năng Giả làm nhiều thì sao.
Minh Diệu không có ý tứ cười cười:
- Nếu ta tự mình đi truyền lời, tuy không ai có thể ngăn được ta. Nhưng ta cũng không có thiên phú tiện lợi như ngươi, khó tránh khỏi bị bại lộ hành tung.
- Được rồi, ngươi nói lần này cần đưa cho ai?
Mị gật đầu.
- Tốt nhất là chỗ nào gần chút. Lần trước vì đưa mấy phong thư giúp ngươi mà ta hầu như phải chạy khắp Trung Quốc, chân cũng muốn gãy ra luôn.
- Ha hả, địa phương lần này có chút hẻo lánh, bất quá cũng không xa.
Minh Diệu vừa cười vừa nói:
- Ta đem địa chỉ viết cho ngươi, ngươi giao cho sư thúc ta là được. Thuận tiện nói với mấy thủ hạ kia của ngươi một tiếng, ngày mai động thủ.
- Được, ta biết rồi.
Nghe được hai chữ "động thủ", Mị không khỏi hai mắt sáng ngời:
- Xác định kế hoạch không có cạm bẫy gì chứ?
- Hẳn là sẽ không.
Đem mọi chuyện suy nghĩ lại cẩn thận một lần, Minh Diệu gật đầu, tiếp đó vừa cười vừa nói:
- Không thành vấn đề, một hoàn khố đệ tử mà thôi, không cần dùng trí tuệ gì lớn, chút thông minh là được.
- Tốt lắm.
Mị gật đầu:
- Trời tối ta liền xuất phát.
Lão bản bỏ mình, mà thân là nhân vật số 2, Diệp Trọng cũng chẳng biết đi đâu, cả yêu tộc mất đi người chỉ huy cũng loạn thành một đoàn. Bởi vì cũng không biết có người đang giám thị hay không, nên Mị cũng không dám gióng trống khua chiêng thu nạp bại binh tàn tướng, mà là đang âm thầm liên lạc bộ tộc Hồ yêu vốn lệ thuộc dưới trướng phụ thân. Thân là một trong tam tài tướng của tổ chức, dưới tình huống lão bản và phó thủ lĩnh không ở đây, Mị coi như là lãnh đạo tối cao. Hơn nữa phụ thân nguyên bản chính là tộc trưởng bộ tộc Hồ yêu. Nên những người này sử dụng càng thêm thuận tiện.
Minh Diệu từ chỗ Lilith trở về đã gần một tháng. Mấy ngày nay, mấy người sinh sống thật ra cũng rất yên bình. Cũng không có người tìm tới cửa. Chỉ là thế giới bên ngoài tựa hồ cũng không thái bình như vậy. Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, chỉ cần mở TV là thấy đưa tin thiên tai nhân họa. Các quốc gia đều không yên ổn, địa chấn, sóng thần, mưa lớn, bệnh tật, chiến tranh, náo động không ngừng. Mà Trung Quốc càng là thiên tai liên tiếp. Bởi tai nan nhiều lần xảy ra, vì vậy liền có người bắt đầu rải rác tin đồn tận thế. Chỉ là Minh Diệu biết, mấy ngày này thiên tai nhân họa tuyệt đối không phải đơn thuần là trùng hợp. Cũng không phải tận thế gì cả, mà là có kẻ quấy nhiễu hướng đi của cả thế giới. Trong mắt hắn, trong thế giới hắc bạch kia, thế giới đang tiến về phía con đường đã hoàn toàn hỗn loạn. Chỉ là hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra là vật gì. Có thể có lực lượng như vậy, thậm chí so với Lilith thời kì toàn thịnh còn muốn lợi hại hơn.
Thế nhưng hiện tại hắn cũng mặc kệ tỉ mỉ nghiên cứu mấy thứ này, bởi những tai họa này là bởi vì linh lực quấy rối tạo thành. Do đó các quốc gia có tổ chức Linh Năng Lực Giả duy trì, những tai họa này còn có thể bảo trì trong phạm vi tiếp thụ được. Mà ở quốc nội Trung Quốc bởi quần long vô thủ, do đó đã bị nguy hại nghiêm trọng. Hiện tại hắn muốn làm chính là mau chóng đem căn nguyên hỗn loạn diệt trừ, thứ nhất có thể để thần quái hiệp hội lại hoạt động chống lại phá rối. Thứ hai hắn cũng không cần phải lén lún trốn ở chỗ ẩn thân. Ngay cả mua hộp thuộc cũng phải để Mị lén ra ngoài mua.
- Hẳn là cũng đến lúc rồi...
Minh Diệu nhìn cuốn lịch treo tường, tại ngày kia nặng nề vẽ một bút.
Màn đêm buông xuống, ăn xong cơm tối không tính là phong phú, nhưng lại ấm áp, Minh Diệu mặc vào áo ba lỗ, tỉ mỉ kiểm tra lại đồ vật.
- Minh Diệu, ngươi và tỷ tỷ đi ra đi sao?
Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Lúc nào trở về?
- Mị ra ngoài giúp ta làm một chuyện, làm xong rất nhanh sẽ trở lại. Mà mấy ngày nay ta cũng không về, ngươi và A Trạch còn có Alie phải ở trong nhà, không được chạy linh tinh, biết chưa?
Trái lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Diệp Tiểu Manh.
- Chờ ta trở lại, chúng ta có thể về nhà.
- Ừm, ta chờ ngươi trở lại.
Tuy rằng Minh Diệu cũng không có nói hắn rốt cuộc muốn đi đâu, khi nào trở về. Thế nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn cười nhu thuận gật đầu. Nàng không cần Minh Diệu giải thích nhiều, nàng chỉ cần biết là hắn nhất định có chuyện quan trọng phải làm. Mà nàng phải làm chính là nghe lời hắn, không gây thêm phiền phức cho hắn là được.
- Thực đáng yêu.
Minh Diệu cười vỗ vỗ đầu Diệp Tiểu Manh.
- Như vậy ta cần phải làm gì?
Alie mặc áo ngủ vẫn còn buồn ngủ, mở miệng hỏi. Tuy rằng bên ngoài đã là ban đêm, nhưng đối với Huyết Tộc mà nói, đây chỉ là sáng sớm mà thôi. Vết thương trên người sớm đã khỏi hẳn, chỉ alf vì không có bổ sung máu, nên nàng có vẻ suy yếu.
- Giúp ta chiếu cố Tiểu Manh. Chờ ta trở lại.
Minh Diệu cười khoát khoát tay, cùng Mị xoay người rời khỏi.
- Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
Chỗ cửa, Mị đột nhiên nói với Minh Diệu. Dưới bóng đêm, Mị mặc một thân y phục đen kịt, cả người hầu như đều dung nhập vào bóng tối, nhưng đôi mắt chớp động lóe sáng.
- Yên tâm, trừ phi ta nguyện ý, bằng không không có mấy người có thể đả thương ta được.
Minh Diệu mỉm cười, hai người ở trong bóng đêm phân ra mỗi người một ngả.
Từ chỗ góc đường nhô ra, cách đó không xa là phân bộ của hiệp hội. Công tác an toàn của hiệp hội tựa hồ cũng không phải nghiêm mật như hắn tưởng tượng. Xem ra liên tục cần xử lý tai họa, lại thêm phái đại bộ phận nhân viên ra tìm kiếm tung tích của mấy người Minh Diệu, nhân thủ của Trần Lam sớm đã không còn. Đối với an toàn của hiệp hổi, tự nhiên cũng thả lỏng. Dù sao không có ai lại đem chủ ý đánh lên phân bộ của hiệp hội. Nhưng Minh Diệu lại là ngoại lệ.
Tuy nói công tác cảnh giới buông lỏng rất nhiều, nhưng chung quy cũng buông bỏ đến nỗi để người ta ngênh ngang từ đại môn trực tiếp đi bộ vào bên trong. Tuy rằng thoạt nhìn chỉ có cửa lớn, phòng thường trực còn sáng đèn, thế nhưng Minh Diệu biết nhất định còn có người từ một nơi bí mật gần đó làm công tác cảnh giới. Tuy rằng loại trạm gác ngầm này không phải theo dõi thời gian dài rất khó nắm bắt vị trí cụ thể, nhưng đối với hắn mà nói lại là dễ dàng.
Thế giới trong mắt Minh Diệu chỉ còn lại có hai màu đen và trắng. Trên người những Linh Năng Lực Giả làm trạm gác ngầm kia phát ra linh khí trong mắt Minh Diệu căn bản là đèn đường dùng để chiếu sáng, lại rõ ràng. Hắn tính toán đúng thời gian, thừa dịp hai trạm gác ngầm ánh mắt giao nhau lưu lại một kẽ hở, bay nhanh qua tường của hiệp hội, tiến nhập đại viện, sau đó chui vào trong bụi cỏ.
- Lầu hai có một chút phiền phức...
Ẩn thân trong bụi cỏ, Minh Diệu tìm kiếm cơ hội có thể đột nhập đại lâu hiệp hội. Chỉ là có trạm gác ngầm đứng ở lầu hai của hiệp hội, tầm nhìn trống trải. Mà từ vị trí Minh Diệu đang ẩn thân đến đại lâu hiệp hội có một bãi đỗ xe rộng rãi, căn bản không có chỗ trốn, chỉ cần vừa ra khỏi sẽ bị trạm gác ngầm kia phát hiện tung tích. Minh Diệu ngẫm lại quyết định đả thảo kinh xà, dẫn dắt lực chú ý của trạm gác ngầm kia.
Minh Diệu từ trên mặt đất nhổ mấy gốc cỏ, cẩn thận rót vào linh lực. Sau khi được Lilith giải trừ trói buộc đối với nhân loại, Minh Diệu hoàn toàn không cần dựa vào phù chú làm môi giới cũng có thể sử dụng Ngũ Hành Chi Thuật. Đỡ cho hắn mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo một đống phù chú phiền phức. Chỉ là có chút di chứng nho nhỏ. Hắn còn không thể hoàn toàn tùy tâm sở dục khống chế được đối với cổ lực lượng này. Khi linh lực phát ra, có chút phiền toái nhỏ. Giống như là một tên ăn mày đột nhiên nhận được giải thưởng lớn, đối với xài tiền ra sao cũng không có khái niệm gì.
Mấy gốc cỏ xanh nhạt dưới linh lực khu động, chậm rãi biến dài ra, dần dần hình thành hình dạng một con mèo. Cho dù là ban ngày thoạt nhìn thứ này liếc mắt sẽ bị nhận ra, nhưng đây là ban đêm, nếu như không nhin kỳ, cùng một con mèo đen không có gì khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.