U Minh Trinh Thám

Chương 197: Kẻ giết người hàng loạt?

Lão Thiên Thúc Thúc

25/02/2014

Cái phù Minh Diệu dán lên người mình, chỉ có tác dụng che chắn dao động linh lực của mình. Dù sao thì chỉ cần là người có linh lực, trên người thỉnh thoảng cũng sẽ có linh lực dao động tản ra. Giống như là người sống sẽ không ngừng tản nhiệt độ cơ thể ra bên ngoài vậy. Chẳng qua là có mạnh có yếu mà thôi. Mà cái phù này chính là dùng để che chắn triệt để dao động linh lực trên người. Nhưng mà cái phù này có một khuyết điểm. Sau khi dán nó lên người, Minh Diệu cũng không phải là ẩn thân, mà chính là tiêu trừ sạch sẽ dao động linh lực trên người. Cho nên tác dụng của cái phù này cũng không lớn. Dù sao thì chỉ cần là người có mắt, đều có thể nhìn thấy một người đang sống ngồi lù lù ở chỗ này. Mà đối với con quái vật sắp đối phó, Minh Diệu thật không lo lắng con quái vật kia sẽ nhìn thấy mình, dù sao thì chỉ cần không dọa nó chạy đi, sau khi nó vào trong phòng đã được Hoài Tố bố trí kết giới, như vậy thì Minh Diệu có thể tùy tiện đập con quái vật kia một trận.

- Này, nơi này là nhà của người ta, anh cũng không thể tùy tiện như vậy được.

Hoài Tố cực kỳ bất mãn đối với hành vi tùy tiện gạt tàn thuốc thành một đống ra sàn nhà của Minh Diệu. Dù sao thì đây cũng là nhà của A Trạch. Chưa được sự đồng ý của chủ nhà đã đột nhập vào, lại còn bày bẩn ra nhà người ta. Minh Diệu có chút quá tùy tiện.

- Vậy thì sao.

Minh Diệu chẳng hề để ý, lại gạt tàn thuốc xuống nền nhà.

- Tôi tới đây là để giúp cái cục cưng tò mò kia chùi đít, chẳng qua chỉ là ít bụi bẩn mà thôi, có cái gì mà không được. Tôi còn chưa đòi nàng trả phí dịch vụ đâu.

- Xin anh, dầu gì người ta cũng là một cô bé, không cần phải tùy tiện nói cái loại lời nói có ý tứ trêu chọc như là giúp người chùi đít.

Hoài Tố vừa định tiếp tục nói cái gì đó, đột nhiên biến sắc.

- Vật kia đã trở lại, rất gần.

- Cô nhanh chạy về trong cái nhẫn đi.

Minh Diệu vội vàng dập tắt điếu thuốc.

- Linh lực của cô sẽ bị nó phát giác, tôi sợ sẽ đả thảo kinh xà. Chờ đến khi nó vào trong phòng rồi thì cô hãy chui ra rồi bố trí kết giới. Chúng ta đi bắt ba ba trong rọ.

Hoài Tố gật gật đầu, hóa thành một đạo quang mang, chui vào trong lòng Minh Diệu.

- Đến đây đi, đến đây đi.

Minh Diệu duỗi thân thể một chút.

- Nhanh chóng làm xong, nói không chừng còn có thể đi ăn sáng sớm một chút.

Một cỗ cảm xúc buồn bực không nói lên lời dâng lên ở đáy lòng Minh Diệu. Hắn biết vật kia đã tiến vào.

Một đạo hắc ảnh xuất hiện ở cửa. Bầu trời lúc rạng sáng, không có ánh trăng, chính là lúc tối tăm nhất của một đêm. Nhưng mà cái bóng đen kia so với hắc ám còn tối hơn. Một bóng dáng bẹp dí, chậm rãi mấp máy lên. Chui vào từ cái khe bên dưới cánh cửa, giống như là đút một cái chăn phủ giường vào vậy. Cái bóng đen kia tiến vào trong phòng, dùng một bàn tay đỡ lên, chậm rãi bò sát ở trên sàn nhà, hướng tới chỗ cái tủ quần áo ở trong phòng ngủ. Nó cũng không có phát hiện trong phòng có thêm một người một quỷ.

- Hoài Tố, chính là lúc này.

Chứng kiến cái bóng đen kia tiến vào trong phòng ngủ, Minh Diệu nhỏ giọng nói.

- Không biết động tác của cái thứ này có nhanh hay không, cho cô năm giây hẳn là đủ rồi, tôi sợ nó sẽ hoảng hốt mà trốn mất.

- Anh đang coi thường tôi sao?

Hoài Tố chui ra từ bên trong lòng Minh Diệu, nhát mắt đã chạy ra ngoài cửa sổ.

- Ba giây đồng hồ, một, hai, ba, xong, anh có thể bắt đầu.

- Tốt lắm.

Minh Diệu bóc cái phù từ trên người xuống.

- Đến đây đi quái vật, chú đang ở chỗ này, trong túi quần chú có đường.

Trong một khắc khi Hoài Tố chui ra khỏi lòng Minh Diệu, bóng đen kia đã phát hiện ra Hoài Tố tồn tại. Nhưng mà không biết là không sợ hay là phản ứng chậm chạp, mãi đến sau khi Minh Diệu bóc tấm phù ra, nó mới thong thả xoay người lại, có chút đề phòng nhìn Minh Diệu.

Trong phòng rất tối, nhưng mà lại không làm khó được Minh Diệu. Từ khi có thể sử dụng được thiên nhãn, ngay cả Thế giới mạch cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, huốn chi là vị trí của con quái vật kia trong đêm tối.

Minh Diệu tháo cái kính đen phó thổ khí xuống, thế giới trước mặt biến thành một mảnh đen trắn. Thỉnh thoảng lại có đường nét mày đen xuyên qua cái thế giới màu trắng. Minh Diệu biết, đó là hướng đi của thế giới mạch. Tại cái thế giới đen trắng rõ ràng này, một cái bóng đen to lớn có thể thấy được rõ ràng. Giống như là tùy tay bôi lên trang giấy trắng một nét mực vậy. Đạo bóng đen kia ở trong cái thế giới này có vẻ không hài hòa.

- Được, màu đen.

Minh Diệu nhíu mày.

- Xem ra chẳng những ngươi có oán khí, còn giết vài người rồi. Tuy rằng ta không có hứng thú đối với tộc quỷ quái yêu ma nhu nhược, nhưng mà thực đáng tiếc, thật sự là ngươi không nên tiếp tục ở trên thế giới này.

Cái thân thể bẹp dí, mềm vại và không xương, khuôn mặt sụp xuồng tràn đầy nếp gấp, dương như chỉ còn một bàn tay có xương cốt. Con quái vật này chính là dựa vào cánh tay có xương cốt duy nhất này để mà chống đỡ hoạt động. Ở sau lưng của con quái vật kia, Minh Diệu nhìn thấy hình như có chút dấu vết khâu lại, cái này khiến hắn có chút nghi hoặc. Cái dấu vết này, dường như là do còn người tạo ra.

Dường như con quái vật kia cảm thấy có mùi nguy hiểm trên người Minh Diệu, nó dùng cánh tay duy nhất kia đỡ lấy thân thể đi động rất nhanh trên mặt đất, mấp máy hướng về phía cánh cửa. Tuy nhiên nó thật không ngờ, không đợi đến khi nó kịp lao vào trong khe cửa, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách đường đi của nó.

- Đùa sao.

Một đạo quang mang hiện lên, một thiếu nữ cung trang bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Minh Diệu.



- Kết giới Hoài Tố ta bố trí mà ngươi có thể chui ra, như vậy không phải là ta đã lãng phí hai ngàn năm lăn lộn sao?

- Đứng một bên xem rôi biểu diễn.

Minh Diệu lấy từ trong túi quần ra ba tờ phù chú.

- Ly hỏa, đi.

Ba quả cầu lửa theo tiếng mà ra, bắn về phía con quái vật kia. Nhắc tới cũng kỳ quái, con quái vật này hoàn toàn không tổn thương lông tóc dưới công kích của A Trạch, nhưng dường như lại tương đối sợ hãi ba quả cầu lửa nhìn qua cũng không có gì lợi hại này của Minh Diệu. Nó giãy dụa muốn tránh đi, nhưng mà tốc độ của quả cầu lửa kia thật sự là quá nhanh, con quái vật kia chỉ tránh được một quả, còn hai quả cầu kia liền đánh lên người nó, đánh cho nó kêu lên quái dị, chạy trốn tứ phía ở trong phòng.

- Cẩn thận một chút, đừng có phá hỏng sàn nhà người ta.

Hoài Tố ở một bên nói.

- Không sao cả, Ly Hỏa nguyền rủa tôi đã có thể khống chế vô cùng tối.

Minh Diệu vừa lấy một đạo phù từ trong túi ra vừa đáp.

- Tuyệt đối chỉ có thể làm bỏng hồn thể, tuyệt đối không tạo thành tổn hại đối với vật thể bình thường.

Quả cầu lửa đánh hụt kia đã rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, nhưng không có giống như quả cầu lửa bình thường tiếp tục cháy lên, mà chỉ toát ra một làn khói nhẹ, tiêu tán mất. Cũng như chưa từng tồn tại qua vậy.

Ly Hỏa vốn là tiên gia thời cổ sáng tạo ra, là ngọn lửa đặc thù chuyên muôn dùng để thiêu hủy hồn phách. Vốn dĩ Ly Hỏa nguyền rủa của Minh Diệu cũng không thuần túy, bên trong luôn xen lẫn vào một ít minh hỏa. Nhưng mà bỏi vì phong ấn phách kết trên người từng bước được mở ra, linh lực có thể sử dụng trong thân thể càng ngày càng nhiều, cuối cùng thì Minh Diệu có thể hoàn toàn khống chế được sự thiêu đốt của Ly Hỏa.

Quả cầu lửa không ngừng đánh lên trên người con quái vật kia, đánh cho nó không ngừng kêu la, chạy trốn tứ phía. Tượng đất cũng có ba phần tức giận, mắt thấy chạy lại không thoát, còn không ngừng bị đánh, quái vật cũng bị chọc điên lên. Bất chấp dao động của người kia so với mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, không biết rút ra từ nơi nào mọt thanh đao nhọn chói lọi, chống đỡ lại công kích của Ly Hỏa, kêu lên một tiếng, hướng tới chỗ Minh Diệu vọt tới.

- Tới hay lắm.

Minh Diệu không hề phát ra Ly Hỏa nguyền rủa nữa. Một bàn tay đưa về phía trước, một bàn tay hướng vào trong lòng.

- Ngươi cứ chạy tới chạy lui, ta còn sợ ngắm không trúng chứ.

Đinh

Một tiếng động vang giòn, hoa lửa lóe lên, thanh đao nhọn chói lọi kia bị Minh Diệu trực tiếp dùng tay bắt lấy. Bàn tay kia của Minh Diệu đã biến thành màu hoàng kim, nhìn qua giống như được đúc bằng đồng vậy.Thanh đao nhọn kia nhìn qua sắc bén như vậy, nhưng mà Minh Diệu dùng tay không để bắt lại không hề tổn thương.

- Hắc hắc, chỉ bằng một thanh phá đao do oán niệm hình thành cũng muốn thương tổn ta.

Minh Diệu cười hắc hắc.

- Đừng có đùa, nếu như vậy thì Ngũ Hành thuật của ta chẳng phải là đồ bỏ đi sao?

- Minh Diệu, hình như bên ngoài có người.

Hoài Tố chạy đến nói.

- Có hai người, hình như là muốn tiến vào.

- Có người?

Minh Diệu sửng sốt. Con quái vật kia không ngừng lay động, muốn nhân cơ hội rút thanh đao trở về, nhưng Minh Diệu lại nắm thật chặt không buông tay.

- Không phải là cha mẹ của cục cưng tò mò kia trở về đấy chứ?

- Một nam một nữ, nhưng mà tuổi không giống. Người nam kia có súng, có thể là cảnh sát.

Hoài Tố lắc lắc đầu.

- Làm sao bây giờ? Muốn tôi ngăn cản bọn họ không?

- Không cần phải xen vào.

Minh Diệu đưa tay kia vào trong lồng ngực, lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh.

- Sợ cái gì cảnh sát, bây giờ cấp bậc của lão tử còn cao hơn cảnh sát.

- Cổ ẩn, xuất vỏ.

Minh Diệu hét lớn một tiếng, một đạo quang mang màu vàng từ trong hộp bay ra, chiếu sáng cả gian phòng. Một thanh bảo kiếm có hình dáng cổ xưa xuất hiện ở trên không trung.

- Kiếm trận, vây khốn nó cho ta.

Minh Diệu buông cánh tay đang bắt lấy thanh đao của con quái vật kia ra, nhảy về phía sau vài bước.

Thanh cổ kiếm kia biến thành vô số thanh kiếm giống nhau như đúc ở trên không trung. Một cái vòng trong do kiếm tạo thành vây quanh con quái vật kia ở trong không trung. Quái vật kia tả xung hữu đột ở bên trong kiếm trận, nhưng mà không có cách nào đột phá quang mang màu vàng kia. Trên người còn hiện ra không ít vết thương. Là do bị những thanh kiếm ở bên ngoài kiếm trận kia đâm tổn thương.



- May quá, cai chai kia của Lên bàn tử, vẫn còn chưa trả lại cho hắn.

Minh Diệu lấy ra một cái bình sứ nho nhỏ ở trong túi.

- Thứ này dùng để vây khốn nó rồi mang đi là thích hợp nhất.

- Tôi biết, thứ này có thể bắt được quỷ hồn.

Hoài Tố ở một bên nói.

- Thế nhưng gia hỏa này có thể xem như là quái, cũng có thể bắt được sao.

- Hẳn là có thể được.

Minh Diêu nói.

- Lê bàn tử đã nói với tôi, chỉ cần là có oán khí gì đó là đều có thể bắt được.

Minh Diệu nhổ cái nút bình sứ kia ra, tay phải giơ lên, hào quang của kiếm trận Cổ Ấn chợt lóe, một lần nữa trở lại hình dạng cổ kiếm ở trong tay Minh Diệu. Trong nháy mắt khi kiếm trận triệt tiêu, Minh Diệu vọt tới bên cạnh con quái vật kia, đưa cái miệng bình lên trên đầu quái vật.

Nhắc tới cũng kỳ quái, cái bình sứ nhìn qua thì nhỏ bé, nhưng lại có hấp lực thật lớn. Giống như là máy hút bụi vậy, từ từ hút thân thể của con quái vật kia vào trong bình. Con quái vật kia không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi cỗ hấp lực này, nhưng chẳng thấm vào đâu, toàn bộ cơ thể đều bị hút vào trong cái bình sứ nho nhỏ này.

- Ha ha, đại công cáo thành.

Tay trái Minh Diệu cầm cái nắp bình đậy kín nó lại.

- Có thể đi ăn sáng được rồi.

Oành một tiếng. Cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra, một người đàn ông cầm súng trong tay tiến vào. Sau khi nhìn thấy Minh Diệu, người đàn ông kia lập tức giơ họng súng về phía Minh Diệu.

- Không được nhúc nhích, ta là cảnh sát, bỏ vũ khí trong tay xuống.

- Vũ khí?

Minh Diệu nhìn thanh Cổ Ấn trong tay.

- Anh muốn nói đến cái này?

- Tôi lặp lại lần nữa, bỏ vũ khí trong tay xuống.

Người đàn ông kia lớn tiếng kêu lên.

- Ngươi chính là kẻ giết người hàng loạt, ngươi đã bị bắt.

- Kẻ giết người hàng loạt?

Minh Diệu sờ sờ đầu.

- Chẳng lẽ nói chính là ta sao? Chẳng qua ta chỉ là một đại thúc trung niên biến thái đi mua cá vàng thôi mà !

- Ta nói, buông vũ khí trong tay xuống.

Lưu Nhân cực kỳ khẩn trương dùng súng ngắm vào người Minh Diệu. Đích xác, rạng sáng cầm một thanh kiếm tắt đèn đứng ở trong nhà người khác, thấy thế nào cũng không giống tập thể dục ở ngoài công viên.

- Vì cái gì mà cảnh sát các ngươi thích nhất chính là nói cũng không cho nói liền rút súng ra chĩa vào người khác. Nếu là mỹ nữ thì ta còn có thể chịu được, nhưng mà đàn ông sao… Có chút khó chịu. Hoài Tố!

Minh Diệu khẽ quát một tiếng, Lưu Nhân còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác thấy ở sau lưng bị người ta dùng một cỗ lực đạo thật lớn ở đánh bay ra ngoài.

- A!

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Vương Tĩnh, dường như là nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ.

- Hư…

Minh Diệu đi tới, làm một cái tư thế chớ có lên tiếng.

- Đừng có ầm ĩ, hàng xóm còn đang ngủ, phải tôn trọng đạo đức công cộng.

Vừa rồi khẩu súng bị va chạm mà bay ra một góc. Lưu Nhân từ trên mặt đất đứng lên, hoảng sợ nhìn thiếu nữ cung trang lóe lên hào quang ở phía sau lưng mình. Thiếu nữ này rất đẹp, nhưng người ta không thể thấy rõ được bộ dạng. Bộ quần áo kia, sợ là chỉ có thể nhìn thấy dược ở trong những bộ phim cổ trang trên truyền hình. Lưu Nhân không biết là sáng sớm như vậy đã có người liền tới chỗ này chơi cái gì Cosplay. Bất kể là bộ dạng hay là quang mang trên người, còn cả động tác xuất quỷ nhập thần vừa rồi kia. Lưu Nhân đưa ra một cái đáp án mà mình không thể tin nổi. Cô bé này…Là quỷ…

- Quỷ…

Hai chân Vương Tĩnh mềm nhũn, té quỵ trên đất. Nàng nhìn thấy sau lưng Lưu Nhân có hào quang chợt lóe, rồi một cô gái cứ thế xuất hiện từ phía sau lưng Lưu Nhân, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đâm vào Lưu Nhân một cái, hoặc nói đúng hơn là nhẹ nhàng đẩy một cái, giống như là dùng ngón tay đểu một khối gỗ để xếp hình vậy. Mà Lưu Nhân lại giống như là bị xe lửa từ phía sau đụng phải, bay ra ngoài ngã ở trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện U Minh Trinh Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook