U Minh Trinh Thám

Chương 223: Mật đàm

Lão Thiên Thúc Thúc

17/03/2014

Một bàn tay thật lớn bắt được đầu của Lương Văn Văn, mặc cho nàng giãy dụa như thế nào cũng không thể tiến thêm về phía trước một bước. Nữ nhân trần truồng đầm đìa máu tươi quơ hai bàn tay chẳng khác gì móng vuốt, miệng há hốc lộ ra hàm răng trở nên bén nhọn. Từ một con người biến thành một con quái vật, chỉ trong ba mươi giây thời gian ngắn ngủi.

Lưu Nhân kinh hồn chưa định quay đầu nhìn lại, nguyên lai là nam nhân tráng kiện tự xưng Thiên Tướng kia. Thiên Tướng dáng người khôi vĩ cơ bắp chỉ dùng một bàn tay liền chế phục được Lương Văn Văn đang phát điên.

- Muốn giết nàng sao?

Thiên Tướng quay đầu lại nhìn Minh Diệu, tựa hồ như đang hỏi cũng tựa hồ như đang tán gẫu. Lực lượng của Lương Văn Văn đối với người thường mà nói lớn đến vô cùng nhưng với hắn mà nói lại chỉ yếu ớt bình thường như một đứa trẻ con.

- Đừng!

Vương Tĩnh vội vàng nói:

- Đừng…đừng mà…nàng…

- Trước tìm một chỗ nhốt lại đi!

Minh Diệu thở phào một hơi, còn chưa ngủ đủ giấc lại bị đánh thức, Minh Diệu đè nén cảm xúc nóng nảy trong lòng, nói:

- Tôi muốn cẩn thận quan sát thứ này một chút!

- Được rồi!

Thiên Tướng thản nhiên gật gật đầu, một bàn tay dẫn theo Lương Văn Văn, tay kia ở trong không khí huy vũ múa máy lên thủ thế nào đó. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài giây đồng hồ, ngay trung tâm căn phòng liền xuất hiện một hình vuông hơi mờ ảo . Minh Diệu nhìn ra được hình vuông kia có loại tác dụng như chiếc lồng giam, hẳn là do dùng yêu lực tạo thành. Có thể đem yêu lực vận chuyển ra bên ngoài cơ thể nhưng còn có thể bảo trì hình dạng cố định trong một thời gian dài, người đàn ông này đối với khả năng khống chế yêu lực đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng.

- Tôi cảm thấy được chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng một lần!

Nhìn Thiên Tướng đem Lương Văn Văn ném vào trong lồng giam do yêu lực tạo thành dễ dàng như ném một con búp bê vải, Minh Diệu càng cảm thấy được người đàn ông này không chút tầm thường. Diệp Trọng mất tích suốt mười năm, ở trong mười năm này hắn làm sao gặp được một người đàn ông có thực lực đáng sợ đến như thế, lại làm sao thuyết phục được người này cùng hắn đứng chung một chỗ, Minh Diệu cảm giác mình có rất nhiều vấn đề cần phải hỏi cho thật rõ ràng.

Diệp Trọng là hồ yêu thuần túy, không cần hiện ra nguyên hình, chỉ cần dựa vào hương vị yêu khí là có thể dễ dàng phân rõ ra. Mà Diệp Tiểu Manh bởi vì có hỗn huyết của nhân loại, hơn nữa Minh Diệu còn cố ý áp chế phân nửa máu huyết yêu tộc trong người nàng, cho nên Diệp Tiểu Manh ở trong lúc bình thường cũng chẳng khác gì người thường, căn bản không nhìn ra có chút đặc thù của yêu tộc. Mà người đàn ông ở trước mắt lại có chút kỳ quái. Hắn sử dụng rõ ràng chính là yêu khí. Nhưng nếu như hắn không ra tay, lại không hề thấy có chút yêu khí tán ra ngoài. Nói cách khác, khi người đàn ông này không sử dụng năng lực, hoàn toàn không khác biệt gì như một nhân loại bình thường. Có thể đem yêu lực cùng đặc thù của nhân loại bảo trì cân bằng đến như thế, đây là một chuyện vô cùng khó tin tưởng. Giải thích duy nhất chính là người đàn ông này cũng là hỗn huyết nhi của nhân loại cùng yêu quái.

Chẳng lẽ hiện tại yêu quái cùng nhân loại hỗn huyết nhi đã trở thành hàng thông thường, tùy tiện đi ra ngoài đường vài bước là có thể gặp được hay sao? Minh Diệu cảm thấy được loại ý tưởng này không đáng tin chút nào. Tuy rằng yêu quái có thể sử dụng một ít phương pháp biến thành bộ dạng của nhân loại, nhưng trên thực tế bản chất vốn là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt. Một con gà cùng một con vịt tuy đều thuộc cầm loại, nhưng ngươi muốn cho một con gà trống cùng một con vịt mái sinh hoạt chung một chỗ, quả thật chính là chuyện vô cùng khó tin, huống chi còn có thể sinh đẻ ra đời sau.

Diệp Tiểu Manh hẳn là ngoại tộc bên trong ngoại tộc đi. Nàng có huyết mạch nhân yêu hỗn huyết, chỉ sợ suốt mấy ngàn năm mới có thể sinh ra một người. Từ xua tới nay, chuyện nhân yêu mến nhau nghe qua không ít, nhưng đại khái đều không có được kết quả tốt, mà có thể sinh nở ra đời sau càng thêm hiếm thấy.

Nếu người đàn ông này là hỗn huyết nhi giữa nhân loại cùng yêu quái, như vậy có thể nghe được phương pháp tu luyện hắn đã sử dụng, có lẽ còn có thể giúp đỡ được cho Diệp Tiểu Manh.

- Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì.

Thiên Tướng nhếch miệng cười:

- Hai người chúng ta đi ra ngoài rồi nói đi, ở đây có nhiều người.

Trong ánh mắt nhìn soi mói của mọi người trong nhà, Thiên Tướng cùng Minh Diệu đi ra khỏi phòng. Trong ánh mắt kia có oán hận, có phẫn nộ. Nguyên bản căn nhà nhỏ xem như có an toàn, sau khi mấy người Minh Diệu đi vào lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa kẻ giết người ăn thịt người còn là nữ nhân đi cùng bọn họ, Minh Diệu tự nhiên hiểu được ý tưởng của những người kia, xem ra bọn họ đã trở thành người không được hoan nghênh, nhìn ra được nơi này là không thể tiếp tục ở lại.

- Lần này ta tới kỳ thật không phải là vì giúp các ngươi!

Không đợi Minh Diệu hỏi, Thiên Tướng đã mở miệng trước:

- Đụng tới các ngươi chỉ là chuyện thật ngẫu nhiên.

- Ngươi cùng Diệp Trọng là bạn bè?

Minh Diệu nhìn người đàn ông, cảm thấy được khi người này làm ra vẻ nghiêm chỉnh hắn lại cảm thấy thật không quen.

- Không phải bạn bè!

Thiên Tướng lắc lắc đầu:

- Xem như quan hệ thượng hạ cấp đi, ta có thể xem là bộ hạ của hắn!

- Giỏi thật!

Minh Diệu nhíu mày:

- Không nghĩ tới tên kia đi ra ngoài né tránh mười năm, cư nhiên còn có được bộ hạ lợi hại giống như ngươi!

- Lợi hại sao? Oa ha ha ha ha ha…

Thiên Tướng chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài:

- Ân, ân, ta rất lợi hại, ngươi nói lại lần nữa xem, ta rất lợi hại, nhanh nhanh lên!

- Ách…

Minh Diệu đối với người như thế có cảm giác không đường chọn lựa, hắn chỉ đành nói lảng nhanh sang chuyện khác:



- Ta cảm giác được ngươi sử dụng chính là yêu khí, nhưng khi không cần dùng tới năng lực lại chẳng khác gì một người thường, ngươi là nhân yêu hỗn huyết sao?

- Ngươi mới là nhân yêu, cả nhà ngươi đều là nhân yêu!

Thiên Tướng trừng mắt mắng to:

- Lão tử là nhân loại chính tông!

- Nhân loại?

Minh Diệu nghe câu trả lời này có chút kinh ngạc:

- Nhưng ngươi rõ ràng sử dụng chính là yêu khí…

- Chuyện này thật khá phức tạp, ta cũng không muốn như vậy, là bị người làm hại!

Thiên Tướng khoát khoát tay:

- Không nói tới chuyện này, ta cảm thấy ngươi nên nhanh chóng mang theo Diệp gia tiểu muội rời khỏi nơi này đi, ta nghĩ có lẽ không cần bao lâu nữa cả thôn trấn đều sẽ lâm vào điên cuồng!

- Có ý tứ gì?

Minh Diệu cau mày hỏi.

- Ngươi có thể thẳng thắn nói cho ta biết, ngươi đến nơi này là có mục đích gì hay không?

- Mục đích sao?

Thiên Tướng quẳng ánh mắt nhìn lên đỉnh núi phía xa xa:

- Thi hành mệnh lệnh, thuận tiện báo thù, không hơn.

- Báo thù?

- Chuyện này không quan hệ gì tới ngươi!

Thiên Tướng khoát tay, từ trong túi quần lấy ra một xâu chìa khóa:

- Vốn ta muốn cho các ngươi nghỉ ngơi thêm một chút hãy rời đi, ít nhất có thể hồi phục thêm chút thể lực. Nhưng hiện tại xem ra tiếp tục kéo dài sẽ không còn đi được nữa. Người đàn bà đi cùng các ngươi rõ ràng đã bị lây nhiễm. Tuy rằng ta không biết nàng bị lây nhiễm từ lúc nào, nhưng nếu như đã phát tác, như vậy liền chứng minh trong mấy người các ngươi đã có nhân tố không được an toàn. Theo đề nghị của ta ngươi lập tức mang theo Diệp gia tiểu muội rời khỏi nơi này, dọc theo bờ sông luôn luôn đi về hướng đông, sẽ nhìn thấy thuyền của ta, ngồi thuyền lập tức rời khỏi đây đi. Về phần những người khác, đề nghị của ta là tốt nhất không cần lo cho những người khác. Bởi vì nguyên nhân thể chất, trong các ngươi chỉ có một mình Diệp gia tiểu muội là không bị lây nhiễm, nhưng người khác thì khó mà nói được. Có người thứ nhất sẽ có thêm người thứ hai!

Chương 223 (b)

- Việc này sao…nhưng thật ra cũng không cần quá lo lắng!

Minh Diệu nghĩ nghĩ:

- Người đàn bà kia không phải đi cùng chúng ta, chỉ là về sau mới gia nhập vào nhóm người chúng ta mà thôi, cho nên khả năng những người khác bị lây nhiễm không lớn lắm!

- Chuyện này do ngươi đi quyết định sẽ tốt hơn, ta chỉ đưa ra lời đề nghị mà thôi!

Thiên Tướng tiếp tục nói:

- Nhớ kỹ, thứ này do máu đến lây nhiễm, nếu trong nhóm người các ngươi có người sắc mặt đột nhiên tái nhợt, thân thể gãi ngứa, quá mức đói khát, không cần do dự, trực tiếp chặt đứt đầu của hắn!

- Làm sao ngươi lại hiểu biết rõ đối với loại quái vật này đến như vậy?

Minh Diệu cảm thấy được người đàn ông này nhất định còn có chuyện gì đó không chịu nói ra.

- Mục đích ngươi tới nơi này, hoặc là nói Diệp Trọng rốt cục lại có quan hệ gì tới loại chuyện này đây?

- Vẫn chưa tới thời điểm, có lẽ sẽ có cơ hội do chính Diệp đại nhân tự mình nói chuyện với ngươi đi!

Thiên Tướng lắc lắc đầu:

- Nhưng ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, lần này ta là theo mệnh lệnh của đại nhân, mục đích chính là vì muốn ngăn cản chuyện này mở rộng!

- Thứ này chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết, như thế nào lại có thể xuất hiện bên trong trấn nhỏ thế này? Về chuyện này ngươi có biết được tin tức gì không?

Minh Diệu tiếp tục hỏi.

- Dục vọng, dã tâm!

Thiên Tướng nói:



- Kẻ làm ra chuyện này bất quá chỉ là một con rối mà thôi, sau lưng của hắn còn có thứ càng thêm hắc ám tồn tại. Bây giờ còn không phải lúc, sau này ngươi sẽ từ từ hiểu rõ. Có lẽ là do vận mệnh an bài, ngay từ rất sớm ngươi cũng đã cố ý hoặc vô tình bị cuốn vào trong lốc xoáy, đã không còn cách nào thoát thân, cho nên tất cả chuyện này sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu rõ.

- Rất sớm lúc trước…Là ám chỉ sự kiện nữ thi nông thôn kia sao?

Minh Diệu cúi đầu nghĩ nghĩ:

- Lại nói tiếp lần đó tựa hồ giống như là một sự bắt đầu đi…

Minh Diệu ngẩng đầu lên, còn muốn hỏi thăm quan hệ giữa Thiên Tướng cùng Diệp Trọng, lại phát hiện người đàn ông trước mắt đã sớm không còn thấy bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.

- Nói tới đây đã được rồi, ta phải đi. Nói một tiếng với tiểu cô nương chân dài kia, lần sau ta tiếp tục mang nàng đi xem cá vàng a!

Từ phía xa xa truyền tới thanh âm tiếng kêu la của Thiên Tướng, giống như có lẽ đã rời đi thật xa.

Một cuộc nói chuyện chẳng những không cởi bỏ được bất cứ nghi vấn nào của Minh Diệu, ngược lại trong đầu hắn càng thêm rối loạn. Minh Diệu nghĩ thật lâu cũng không sửa sang được điều gì rõ ràng, dứt khoát không nghĩ tiếp, xoay người quay về căn nhà nhỏ.

- Việc này…Minh Diệu tiên sinh…

Minh Diệu vừa bước vào cửa, Vương Hiệp liền nghênh đón, sắc mặt tựa hồ có chút xấu hổ.

- Tôi nghĩ chúng tôi nên rời khỏi nơi này tốt hơn.

Minh Diệu không đợi Vương Hiệp mở miệng, đã giành nói trước:

- Thật sự là ngượng ngùng, bởi vì sự sai lầm của tôi khiến cho một người bị lây nhiễm trà trộn vào, còn hại chết một người!

- A a a a…

Vương Hiệp cười ngượng ngùng vài tiếng, Lương Văn Văn đi cùng đám người Minh Diệu bị biến thành quái vật, cắn chết người thanh niên kia, toàn bộ những người còn sống sót trong nhà đem trách nhiệm đẩy hết lên Vương Hiệp đã cho phép đám người Minh Diệu đi vào phòng. Đám người kia ngay khi dân trấn điên cuồng tấn công vào căn nhà chỉ biết lạnh run kia, lúc này lại phấn chấn tinh thần quở trách Vương Hiệp, muốn hắn ra mặt lập tức đuổi nhóm người Minh Diệu rời đi.

Vương Hiệp cũng lâm vào trong khó khăn. Bởi vì hắn biết chuyện này tuy là tai nạn do nhóm người Minh Diệu mang đến, nhưng nếu như không có Minh Diệu bọn họ ở lại nơi này, sức chiến đấu trong nhà này sẽ giảm xuống rất nhiều, rất khó khăn qua được một cuộc tiến công của dân trấn điên cuồng lần kế tiếp. Nhưng những người đó lại không nghe theo lời giải thích của hắn, kiên trì đòi đem Minh Diệu bọn họ đuổi ra ngoài.

Còn chưa đợi hắn mở miệng, Minh Diệu đã nói ra trước, như thế không thể tốt hơn!

Hiện tại Minh Diệu cảm giác thật khó khăn, chính là Lương Văn Văn đã bị lây nhiễm, vốn định bắt giữ nàng quan sát nhiều hơn một chút, nghiên cứu loại đặc tính của yêu vật này. Nhưng hiện tại xem ra đã không còn được nhiều thời gian, mà cũng không thể đặt nữ nhân kia ở lại trong nhà, cho nên Minh Diệu quyết định tiễn nàng đi, đến địa phương nàng cần đi vẫn tốt hơn.

Nghe được Minh Diệu quyết định giết Lương Văn Văn, Vương Tĩnh tràn đầy nước mắt cầu xin. Bất kể nói như thế nào Lương Văn Văn cũng là bạn tốt nhiều năm của nàng, mặc dù nữ nhân này đã làm ra rất nhiều chuyện khiến người khinh thường, nhưng nếu như năm đó không có Lương Văn Văn, như vậy hiện tại không biết Vương Tĩnh sẽ có bộ dáng như thế nào.

- Tâm tình của cô tôi lý giải, nhưng đây đã là chuyện không còn cách nào.

Minh Diệu thở dài một hơi:

- Nơi này chúng ta đã không thể tiếp tục ở lại, bởi vì Lương Văn Văn bị lây nhiễm, những người kia đã sản sinh địch ý đối với chúng ta, rời khỏi nơi này là phương pháp duy nhất. Hơn nữa tôi vừa cùng nói chuyện với vị đại thúc biến thái kia, hắn tuy rằng còn rất nhiều chuyện giấu diếm tôi, nhưng tôi xác định hắn biết chân tướng của sự việc này, cho nên lời nói của hắn chúng ta có thể tin tưởng. Hắn nói hiện tại chúng ta tốt nhất nên lập tức rời khỏi trấn nhỏ này, nếu không sẽ có phiền toái càng lớn hơn nữa!

- Làm sao rời đi?

A Trạch ở bên cạnh hỏi.

- Lối ra duy nhất chính là cầu đá nhỏ kia, hiện tại đã bị hủy diệt rồi, còn có con đường khác để ra sao?

- Hắn cho tôi cái này!

Minh Diệu lấy ra chìa khóa mà Thiên Tướng đưa cho hắn quơ quơ, nhỏ giọng nói:

- Có chiếc thuyền là có thể rời đi nơi này!

- Như vậy những người bên ngoài làm sao bây giờ?

Diệp Tiểu Manh nhìn thoáng qua những người còn sống sót trong trấn. Tuy rằng những người kia dùng một loại ánh mắt thật địch ý nhìn đoàn người của họ, hơn nữa còn có mấy người còn chửi ầm lên, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn muốn mang theo bọn họ cùng nhau rời khỏi nơi này.

- Không chứa được nhiều người như vậy!

Minh Diệu lắc đầu:

- Hơn nữa rất khó xác định trong số bọn họ có người nào đã bị lây nhiễm như Lương Văn Văn mà còn chưa bị phát tác hay không. Tôi đủ khả năng mang đi chỉ có mấy người chúng ta mà thôi!

Minh Diệu chưa bao giờ xem mình là Chúa cứu thế. Những người bên ngoài tuy rằng cũng thật đáng thương, nhưng con thuyền kia tuyệt đối không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa dân trấn nơi này so với Lương Văn Văn càng thêm nguy hiểm. Lương Văn Văn bất quá chỉ mới đến trong trấn này được một ngày mà thôi cũng đã bị lây nhiễm, mà dân trấn từ khi lây nhiễm còn chưa bùng nổ cũng đã luôn ở lại trong trấn này, khó bảo toàn bên trong còn có người bị lây nhiễm mà chưa phát tác. Minh Diệu vừa mới bước vào cửa, đã dựa theo đặc thù mà Thiên Tướng tiết lộ quan sát mười ba người sống sót, trong đó có hai người có vẻ khả nghi.

- Cho nên hiện tại chúng ta phải lập tức rời đi, bây giờ Lương Văn Văn đã không phải là nhân loại, chỉ vì nhân loại Lương Văn Văn đã chết. Cho nên hãy để cho con quái vật kia nên đi tới địa phương mà nó nên đi đi!

Minh Diệu từ trong túi móc ra một bình sứ nhỏ:

- Oan có đầu nợ có chủ, cũng đã đến thời gian nên trả nợ rồi!

Chứng kiến bình sứ nhỏ trong tay Minh Diệu, Vương Tĩnh ngừng khóc. Nàng hiểu được ý tứ của Minh Diệu, mười năm trước Lương Văn Văn đã hại chết cô gái tên Tiểu Vũ, hơn nữa còn dùng thủ pháp tàn nhẫn đem cô bé kia chế tạo thành Quỹ Linh. Mặc dù là bị người sai khiến, nhưng giết người chính là giết người, đây là sự thật không cách nào chối bỏ, có lẽ bây giờ đã tới thời gian nàng nên trả lại món nợ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện U Minh Trinh Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook