Chương 185: Người đàn ông bị giết
Lão Thiên Thúc Thúc
11/02/2014
- Bởi vì ta không phải người có linh năng lực, ta là một con yêu quái.
Nhìn thấy cánh cửa dần dần đóng lại. Mị nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm lên, hơi nở nụ cười.
- Một cô bé thú vị, xem ra ở bên cạnh em gái của ta có không ít người thú vị. Nhưng điều này cũng làm ta cảm thấy lo lắng. Khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ đi gặp Minh Diệu một chút. Nói không chừng sẽ mang đến cho ta một niềm vui ngoài ý muốn. Một con quầy linh, còn là quầy linh bị con người phát hiện tung tích. Mà người này lại là gà mờ mới nhập môn, rốt cuộc có thể đạt tới trình độ nào đây?
Từ trong phòng Mị đi ra, A Trạch nằm ở trên giường, tâm tình không thể bĩnh tĩnh lại được. Đây là lần đầu tiên một mình giải quyết một sự kiện linh dị. Đối với lúc tời tối đến, trong lòng A Trạch có hưng phấn, có chờ mong, cũng có một tia không yên tĩnh.
Tuy rằng mới tiếp xúc không lâu, chẳng qua chỉ ngắn ngủi có mười mấy phút đồng hồ mà thôi. Nhưng mà A Trạch vẫn cảm giác ra, dường như Mị có một loại khinh thường đối với nàng. Loại cảm giác này không sai, hơn nữa căn cứ theo lời nói của Mị, thân thể của nàng thuộc loại đặc thù, cho nên A Trạch mới không thể cảm giác được rõ ràng độ mạnh yếu của linh lực trên người Mị thế nào. Nhưng mà A Trạch biết, người đàn bà này nhìn qua rất cao ngạo, nhưng vẻ cao ngạo là là vốn có.
Người đàn bà này rất mạnh, hơn nữa…Rất nguy hiểm…
Ở trong phòng Mị, tuy rằng Mị bình tĩnh nghe A Trạch nói, không có một chút dao động cảm xúc, nhưng mà A Trạch vẫn cảm thấy, trên người Mị tản mát la một loại lực lượng cường đại, gần như là có thể làm cho người ta ngạt thở. Hơn nữa ở trong cái sức mạnh hỗn loạn ấy, còn có một mùi huyết tinh nhàn nhạt. giống như một con mãnh thú.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh trở lại, điều chỉnh lại trạng thái của mình đến tốt nhất. A Trạch hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra. Không thể để cho người đàn bà này xem thường được. Ngày mai nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất để xử lý chuyện này.
Nhắm mắt lại, trong lòng A Trạch không khỏi xuất hiện một tia chua xót. Minh Diệu kia, còn cả Lưu Thiên Minh, thậm chỉ là cả Diệp Tiểu Manh cũng đều cường đại hơn nàng. Chỉ vô ý gặp được một người đàn bà ở trên đường du lịch cũng là một tồn tại cực kỳ cường đại. A Trạch không khỏi có chút oán hận, oán hận vì mình quá nhỏ yếu. Còn có cả một tia ghen tị. Người đàn bà kia còn cả Minh Diệu nữa. Có lẽ sự cường đại của bọn họ là có là có nguyên nhân. Dù sao thì bọn họ cũng đều là những người có linh năng lực chính tông, hơn nữa còn tu hành nhiều năm như vậy. Nhưng mà vì sao mà ngay cả Diệp Tiểu Manh cũng lợi hại hơn cả mình? Rõ ràng là nàng chưa từng tu luyện gì cả.
Một loạt những tiếng động kỳ quái từ căn phòng sát vách truyền điến, khiến cho A Trạch đang từ trạng thái miên man suy nghĩ bừng tỉnh. Cách vách là căn phòng của Ngô Thanh Thanh sau này. Hiện tại là không có ai ở, tại sao lại có thể có tiếng động? Chẳng lẽ là con quái vật kia, có có thể rời khỏi căn phòng quỷ dị kia sao…
Sách sách, sách sách…
Dường như là thanh âm của tiếng quần áo ma sát vào nhau. A Trạch mẹnh mẽ từ trên giường ngôi dậy, tập trung tinh thần. Nếu thanh âm này là do con quái vật kia phát ra, như vậy đã nói nên rằng con quái vật kia có thể rời khỏi gian phòng kia. Mà căn phòng này chỉ cách gian phòng kia có một cái vách, ai có thể dám chắc tiếp theo con quái vật kia có sang phòng này hay không?
Đông…Đông…
Dường như là thanh âm vật gì đó đánh lên sàn nhà. Tuy rằng thanh âm kia rất nhỏ nhưng mà ở trong đêm yên tĩnh lại truyền rõ ràng vào trong tai A Trạch.
- Đi ra rồi!
A Trạch có thể phân biết được rõ ràng, thanh âm kia đã di động từ trong phòng Ngô Thanh Thanh ra ngoài hành lang. Sẽ đi đến phòng của ta sao…Ta còn chưa chuẩn bị xong mà…Còn đối mặt với người đàn bà kia, có ra tay không…Nắm tay của A Trạch nắm chặt lại đã tràn đầy mồ hôi.
- Không được ồn ào. Ngày mai ta cần phải dậy sớm, chẳng lẽ ngươi không biết là ngủ không đủ giấc là đại địch của phụ nữ xinh đẹp sao?
Từ đối diện truyền đến thanh âm giận dữ của Mị, cái thanh âm thật lớn kia dọa A Trạch nhảy dựng lên.
Cái thanh âm di động kia chợt dừng lại. Cả khách sạn đã khôi phục sự yên lặng, giống như là cái thanh âm vừa rồi kia chẳng qua chỉ là ảo giác của A Trạch vậy.
Không, thanh âm…Của con quái vật kia đình chỉ rồi sao… Vẫn là…Có muốn đi ra ngoài xem một chút hay không…
A Trạch có chút do dự.
- Không nên gấp gáp, chúng ta đã nói thời gian là ngày mai.
Thanh âm của Mị truyền từ phía đối diện tới.
- Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đi.
A Trạch nhíu mày, mở cửa phòng ra. Trên hành lang hoàn toàn vắng vẻ. Cái gì cũng không có, chỉ có một chiếc đèn nhỏ, không có chiếu sáng được hành lang, ngược lại làm cho cả hành lang có cảm giác có chút âm trầm.
Đi qua căn phòng bên cạnh, A Trạch ngưng kết ra kiếm băng trên tay, mạnh mẽ mở cửa phòng Ngô Thanh Thanh ra, cái gì cũng không có…
Người đàn bà này, chỉ cần dùng một câu nói có thể dọa cho con quái vật kia chạy sao… Là con quái vật kia quá yếu ớt, hay là người đàn bà kia đã cường đại đến trình độ này…
- Thật đáng chết…
Trần Tự Lực vừa vỗ quần áo vừa đi vào tỏng phòng.
- Nơi này không phải là phương nam sao? Làm sao tuyết lại rơi lớn như vậy. Tôi đã hỏi qua rồi bởi vì tuyết rơi lớn nên đường cao tốc và sân bay đều đóng cửa.
- Nói như vậy thì hôm nay chúng ta không đi được nữa?
Ngô Thanh Thanh cau mày.
- Tuyết rơi lớn như vậy, cũng không thể đi ra ngoài dạo phố, thật là xui xẻo, chuyện du lịch lần này thật là không thuận lợi.
- Cũng chỉ ở thêm một ngày thôi mà, chưa biết chừng ngày mai tuyết sẽ ngừng rơi thôi. Nơi này là phương nam, không sao cả.
Dương Nhan vẫn đùa nghịch máy tính của nàng như cũ, không có ngẩng đầu lên mà nói.
Trong lòng Trần Tự Lực cảm thấy rất thoải mái. Trải qua một buổi tối, cái bóng ma trong lòng mọi người ở cái thị trấn nhỏ kia đã tiêu tán đi gần hết. Dù sao thì cũng không thật sự tận mắt nhìn thấy con quái vật kia. Nhìn qua cũng chỉ là từ đoạn phim mà A Trạch quay được mà thôi. Loại cảm giác này, giống như là xem một đoạn phim kinh dị dọa người vậy. Tuy rằng ngay lúc đó trong lòng cũng sợ hãi, nhưng mà qua một chút thời gian thì sẽ chậm rãi phai nhạt.
Đã không còn cảm giác sợ hãi, Trần Tự Lực đã bắt đầu có hoạt động. Mục đích chuyến du lịch lần này chính là vì muốn kiếm được một cô gái về làm vợ. Mà thất bại chính là, ba cô gái đi cùng hắn rất rõ ràng đều không phải là loại dễ dàng gì. Mắt thấy sắp phải về, trong lòng Trần Tự Lực cực kỳ suốt ruột, lại không có biện pháp gì. Trận bão tuyết lần này thật vừa đúng tâm ý của Trần Tự Lực. Sau khi trở về, chỉ sợ cũng không có cơ hội tiếp tục gặp mặt. Thừa dịp còn ở cùng một chỗ, cho dù là chiếm một chút tiện nghi cũng tốt.
Chương 185: Người đàn ông bị giết. (2)
A Trạch thì không thể nào rồi, mà Dương Nhan lại quá nhỏ, không hợp khẩu vị của Trần Tự Lực. Nhìn tới nhìn lui chỉ có Ngô Thanh Thanh là có thể. Trần Tự Lực sờ sờ túi tiền bên người của mình. Nhìn qua Ngô Thanh Thanh là một cô gái đô thị, dường như là đối với chuyện tình một đêm gì đó cũng không có ý kiến gì. Dù cho có ăn năm với hắn cũng sẽ không có bao nhiêu phản ứng. Trần Tự Lực nuốt nước miếng một cái, nếu hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi. Sau khi chiếm tiện nghi xong, hắn liền xóa sạch toàn bộ dấu vết. Ngô Thanh Thanh cũng sẽ không biết, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng vì mệt quá mà ngủ say hơn mọi ngày mà thôi.
- Thanh Thanh à, hay là như vậy, tôi và cô ngồi nói chuyện phiếm cho đỡ buồn.
Vẻ mặt của Trần Tự Lực mỉm cười ngồi vào bên cạnh Ngô Thanh Thanh, cách thân thể của Ngô Thanh Thanh rất gần.
- Nói chuyện phiếm?
Ngô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái, lộ ra một nụ cười quyến rũ, cũng không có lộ ra biểu tình gì cả.
- Tôi thấy anh là có dụng ý ở trong lời nói/
- Nói cái gì?
Trần Tự Lực đập tay vào ngực kêu thùm thụp.
- Không nên xem thường tôi, tôi là chính nhân quân tử.
- Chính nhân quân tử chắc sẽ không lộ ra cái bộ dạng dâm dục như vậy.
Dương Nhan đang nghịch máy tính ở một bên mở miệng nói.
- Nhìn anh giống như một tên sắc lang có sắc tâm mà không có sắc đảm vậy.
Ha ha ha ha ha ha.
Ngô Thanh Thanh che miệng cười ha hả. Cái bộ ngực cao ngất kia phập phồng khiến cho Trần Tự Lực thấy mà chảy nước miếng.
- Tôi nhìn ra được, dường như anh rất có ý tứ đối với cơ thể của tôi.
Nhận thấy ánh mắt của Trận Tự Lực, Ngô Thanh Thanh cũng không né tránh, ngược lại còn hếch bộ ngực lên.
- Đàn ông các anh nghĩ gì trong lòng tôi cực kỳ rõ ràng.
- Làm quen trên mạng, chuyện tình một đêm, tôi đều rõ ràng, tất cả những thứ trong lòng đàn ông các anh nghĩ đến đều là mấy thứ này. Mấy chuyện này đối với tôi cũng không sao cả.
Ngô Thanh Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng cúi người, dùng một ngón tay nâng cằm Trần Tự Lực dậy.
- Chẳng qua là điều kiện của anh quá kém, không có tiền, cũng không đẹp trai, cho nên…
Ngô Thanh Thanh nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của Trần Tự Lực.
- Thật xin lỗi, tôi không thể thỏa mãn dục vọng của anh.
Nói xong, Ngô Thanh Thanh uốn éo tiêu sái đi mất, mà Dương Nhan cũng quẳng lại một câu.
- Thực ghê tởm.
Rồi nàng cũng ôm máy tính trở về phòng, để lại Trần Tự Lực vẫn ngây người ỏ chỗ kia.
- Mẹ nó, đi thì đi đi, không được thì nói là khong được, lại còn nói như mình rõ ràng lắm đấy. Kiểu đàn bà nịnh hót.
Trần Tự Lực thầm mắng một câu.
- Thật là một người đàn bà lẳng lơ. Nếu đụng phải mọt người đàn ông có tiền,c hỉ sợ là đã sớm dang chân ra nằm xuống rồi.
- Vốn ta còn có chút bất an, nhưng mà ngươi đã là loại đàn bà này, ta liền không có gì phải ngượng ngùng nữa.
Trần Tự Lự đưa tay sờ sờ cái gì đó ở trong túi.
- Hắc hắc, dù cho không có tiền thì ta cũng vẫn có thể hưởng thụ thân thể của ngươi như vậy, nhưng mà cũng sẽ không để cho ngươi biết.
- Thanh Thanh có thể nói chuyện được không?
Sau khi ăn cơm chiều xong, Trần Tự Lực cầm mấy chai bia đến gõ cửa phòng của Ngô Thanh Thanh.
- Như thế nào? Muốn chuốc say tôi sao, anh uống giỏi lắm sao?
Chứng kiến chai bia trong tay của Trần Tự Lực, Ngô Thanh Thanh nở nụ cười dễ thương, mời Trần Tự Lực vào trong phòng.
- Nhưng mà đáng tiếc là tửu lượng của tôi rất tốt, chỉ sợ anh phải đổi thành rượu thì mới được.
- Ha ha, cứ nói đùa, tôi sao có thể làm vậy được.
Trần Tự Lực cười cười.
- Tửu lượng của tôi rất kém cỏi, chỉ sợ trước khi cô uống say thì tôi cũng say rồi.
Ngô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái, tiếp nhận chai bia uống một ngụm. Ngô Thanh Thanh cũng không hề sợ Trần Tự Lực chuốc say mình, nàng tương đối có tự tin đối với tửu lượng của mình.
Hắc hắc, uống hết. Trần Tự Lực đưa chai bia lên đến miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khóe miệng lộ ra một tia tươi cười đắc ý. Thứ này chính là hắn phải rất vất vả mới kiếm được từ người bạn làm bác sĩ. Chỉ cần dùng nử vien liền có thể khiến người ta mất đi ý thức đồng thời thân thể vẫn còn có thể phản ứng theo bản năng. Mà sau khi dược liệu qua đi, thì sẽ quên mất lúc trước đã có chuyện gì xảy ra. Ta đã thả hết cả một viên bỏ vào, xem ra buổi tối hôm nay có thể hảo hảo hưởng thụ một chút. Sau khi hưởng thụ xong, chỉ cần mặc quần áo tử tế cho nàng, rời khỏi phòng của nàng rồi trở về phòng ngủ. Thần không biết quỷ không hay. Ngày hôm sau nàng tỉnh lại, ngay cả chuyện uống bia cũng sẽ quên mất.
Đầu đau quá. Ngô Thanh Thanh không có mở mắt ra nhưng cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung ra khiến cho nàng nhíu mày. Là bởi vì ngủ không ngon sao? Ngô Thanh Thanh mở to mắt, trời đã sáng, nàng cảm giác đầu của mình vẫn còn nặng trĩu, so với uống rượu xong còn khó chịu hơn.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, như thế nào ta lại ngủ quên mất. Ngô Thanh Thanh hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, dường như là có người gõ cửa, sau đó ta ra mở cửa, chuyện sau đó như thế nào nữa…Quên rồi…Làm sao lại như vậy…
Ngô Thanh Thanh cảm giác miệng có chút khô, muốn uống cốc nước. Ngô Thanh Thanh quay người dậy thì lại phát hiện ra một người đàn ông trần trụi nằm ở trên người của nàng. Người này là Trần Tự Lực.
- Tên chết tiệt này, lại có thể dám đánh thuốc mê ta.
Ngô Thanh Thanh trong nháy mắt liền hiểu rõ có chuyện gì, liền nhảy nhanh xuống giường. Hung hăng giơ chân đạp lên người Trần Tự Lực vẫn nằm trên giường không nhúc nhích một cái.
- Ngươi thật là xui xẻ, vốn nếu ngươi van xin ra, nói không chừng bà còn có thể can tâm tình nguyện ngủ với ngươi một lần. Nhưng mà ngươi lại dám cho ta uống thuốc mê, ta sẽ đi báo cảnh sát bắt ngươi.
- Này, bà mày nói chuyện ngươi có nghe hay không.
Ngô Thanh Thanh đá cho Trần Tự Lực một cước nữa. Nhưng kỳ quái chính là Trần Tự Lực vẫn không nhúc nhích.
- Này ngươi ngủ như chết vậy.
Ngô Thanh Thanh mạnh mẽ vén cái chăn lên, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng sợ ngây người.
Một đạo vết thương khủng bố thật lớn xuất hiện ở trên lưng Trần Tự Lực, máu từ trên miệng vết thương đã cạn rồi, không còn chảy ra nữa. Cái chăn bông và đệm màu trắng đã thẫm đẫm vết máu. Lúc này Ngô Thanh Thanh mới phát hiện, không chỉ là trên giường mà ngay cả trên người nàng cũng có không ít vết máu khô.
- A! Giết người!
Từ trong phòng của khách sạn liền truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của phụ nữ!
A Trạch nằm ở trên giường suy nghĩ về những chuyện tình kỳ lạ phát sinh. Tinh thần tập trung đến cực điểm.
Mị ở phía đối diện vẫn chưa về, điều này làm cho A Trạch hơi có chút lo lắng. Sau buổi nói chuyện với nhau tối hôm qua, người đàn bà ở phía đối diện kia cũng không có bởi vì chuyện này mà có bất kỳ thay đổi nào. Sáng sớm tinh mơ, vẫn là rời khỏi khách sạn như thường ngày.
Nhìn thấy cánh cửa dần dần đóng lại. Mị nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm lên, hơi nở nụ cười.
- Một cô bé thú vị, xem ra ở bên cạnh em gái của ta có không ít người thú vị. Nhưng điều này cũng làm ta cảm thấy lo lắng. Khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ đi gặp Minh Diệu một chút. Nói không chừng sẽ mang đến cho ta một niềm vui ngoài ý muốn. Một con quầy linh, còn là quầy linh bị con người phát hiện tung tích. Mà người này lại là gà mờ mới nhập môn, rốt cuộc có thể đạt tới trình độ nào đây?
Từ trong phòng Mị đi ra, A Trạch nằm ở trên giường, tâm tình không thể bĩnh tĩnh lại được. Đây là lần đầu tiên một mình giải quyết một sự kiện linh dị. Đối với lúc tời tối đến, trong lòng A Trạch có hưng phấn, có chờ mong, cũng có một tia không yên tĩnh.
Tuy rằng mới tiếp xúc không lâu, chẳng qua chỉ ngắn ngủi có mười mấy phút đồng hồ mà thôi. Nhưng mà A Trạch vẫn cảm giác ra, dường như Mị có một loại khinh thường đối với nàng. Loại cảm giác này không sai, hơn nữa căn cứ theo lời nói của Mị, thân thể của nàng thuộc loại đặc thù, cho nên A Trạch mới không thể cảm giác được rõ ràng độ mạnh yếu của linh lực trên người Mị thế nào. Nhưng mà A Trạch biết, người đàn bà này nhìn qua rất cao ngạo, nhưng vẻ cao ngạo là là vốn có.
Người đàn bà này rất mạnh, hơn nữa…Rất nguy hiểm…
Ở trong phòng Mị, tuy rằng Mị bình tĩnh nghe A Trạch nói, không có một chút dao động cảm xúc, nhưng mà A Trạch vẫn cảm thấy, trên người Mị tản mát la một loại lực lượng cường đại, gần như là có thể làm cho người ta ngạt thở. Hơn nữa ở trong cái sức mạnh hỗn loạn ấy, còn có một mùi huyết tinh nhàn nhạt. giống như một con mãnh thú.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh trở lại, điều chỉnh lại trạng thái của mình đến tốt nhất. A Trạch hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra. Không thể để cho người đàn bà này xem thường được. Ngày mai nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất để xử lý chuyện này.
Nhắm mắt lại, trong lòng A Trạch không khỏi xuất hiện một tia chua xót. Minh Diệu kia, còn cả Lưu Thiên Minh, thậm chỉ là cả Diệp Tiểu Manh cũng đều cường đại hơn nàng. Chỉ vô ý gặp được một người đàn bà ở trên đường du lịch cũng là một tồn tại cực kỳ cường đại. A Trạch không khỏi có chút oán hận, oán hận vì mình quá nhỏ yếu. Còn có cả một tia ghen tị. Người đàn bà kia còn cả Minh Diệu nữa. Có lẽ sự cường đại của bọn họ là có là có nguyên nhân. Dù sao thì bọn họ cũng đều là những người có linh năng lực chính tông, hơn nữa còn tu hành nhiều năm như vậy. Nhưng mà vì sao mà ngay cả Diệp Tiểu Manh cũng lợi hại hơn cả mình? Rõ ràng là nàng chưa từng tu luyện gì cả.
Một loạt những tiếng động kỳ quái từ căn phòng sát vách truyền điến, khiến cho A Trạch đang từ trạng thái miên man suy nghĩ bừng tỉnh. Cách vách là căn phòng của Ngô Thanh Thanh sau này. Hiện tại là không có ai ở, tại sao lại có thể có tiếng động? Chẳng lẽ là con quái vật kia, có có thể rời khỏi căn phòng quỷ dị kia sao…
Sách sách, sách sách…
Dường như là thanh âm của tiếng quần áo ma sát vào nhau. A Trạch mẹnh mẽ từ trên giường ngôi dậy, tập trung tinh thần. Nếu thanh âm này là do con quái vật kia phát ra, như vậy đã nói nên rằng con quái vật kia có thể rời khỏi gian phòng kia. Mà căn phòng này chỉ cách gian phòng kia có một cái vách, ai có thể dám chắc tiếp theo con quái vật kia có sang phòng này hay không?
Đông…Đông…
Dường như là thanh âm vật gì đó đánh lên sàn nhà. Tuy rằng thanh âm kia rất nhỏ nhưng mà ở trong đêm yên tĩnh lại truyền rõ ràng vào trong tai A Trạch.
- Đi ra rồi!
A Trạch có thể phân biết được rõ ràng, thanh âm kia đã di động từ trong phòng Ngô Thanh Thanh ra ngoài hành lang. Sẽ đi đến phòng của ta sao…Ta còn chưa chuẩn bị xong mà…Còn đối mặt với người đàn bà kia, có ra tay không…Nắm tay của A Trạch nắm chặt lại đã tràn đầy mồ hôi.
- Không được ồn ào. Ngày mai ta cần phải dậy sớm, chẳng lẽ ngươi không biết là ngủ không đủ giấc là đại địch của phụ nữ xinh đẹp sao?
Từ đối diện truyền đến thanh âm giận dữ của Mị, cái thanh âm thật lớn kia dọa A Trạch nhảy dựng lên.
Cái thanh âm di động kia chợt dừng lại. Cả khách sạn đã khôi phục sự yên lặng, giống như là cái thanh âm vừa rồi kia chẳng qua chỉ là ảo giác của A Trạch vậy.
Không, thanh âm…Của con quái vật kia đình chỉ rồi sao… Vẫn là…Có muốn đi ra ngoài xem một chút hay không…
A Trạch có chút do dự.
- Không nên gấp gáp, chúng ta đã nói thời gian là ngày mai.
Thanh âm của Mị truyền từ phía đối diện tới.
- Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đi.
A Trạch nhíu mày, mở cửa phòng ra. Trên hành lang hoàn toàn vắng vẻ. Cái gì cũng không có, chỉ có một chiếc đèn nhỏ, không có chiếu sáng được hành lang, ngược lại làm cho cả hành lang có cảm giác có chút âm trầm.
Đi qua căn phòng bên cạnh, A Trạch ngưng kết ra kiếm băng trên tay, mạnh mẽ mở cửa phòng Ngô Thanh Thanh ra, cái gì cũng không có…
Người đàn bà này, chỉ cần dùng một câu nói có thể dọa cho con quái vật kia chạy sao… Là con quái vật kia quá yếu ớt, hay là người đàn bà kia đã cường đại đến trình độ này…
- Thật đáng chết…
Trần Tự Lực vừa vỗ quần áo vừa đi vào tỏng phòng.
- Nơi này không phải là phương nam sao? Làm sao tuyết lại rơi lớn như vậy. Tôi đã hỏi qua rồi bởi vì tuyết rơi lớn nên đường cao tốc và sân bay đều đóng cửa.
- Nói như vậy thì hôm nay chúng ta không đi được nữa?
Ngô Thanh Thanh cau mày.
- Tuyết rơi lớn như vậy, cũng không thể đi ra ngoài dạo phố, thật là xui xẻo, chuyện du lịch lần này thật là không thuận lợi.
- Cũng chỉ ở thêm một ngày thôi mà, chưa biết chừng ngày mai tuyết sẽ ngừng rơi thôi. Nơi này là phương nam, không sao cả.
Dương Nhan vẫn đùa nghịch máy tính của nàng như cũ, không có ngẩng đầu lên mà nói.
Trong lòng Trần Tự Lực cảm thấy rất thoải mái. Trải qua một buổi tối, cái bóng ma trong lòng mọi người ở cái thị trấn nhỏ kia đã tiêu tán đi gần hết. Dù sao thì cũng không thật sự tận mắt nhìn thấy con quái vật kia. Nhìn qua cũng chỉ là từ đoạn phim mà A Trạch quay được mà thôi. Loại cảm giác này, giống như là xem một đoạn phim kinh dị dọa người vậy. Tuy rằng ngay lúc đó trong lòng cũng sợ hãi, nhưng mà qua một chút thời gian thì sẽ chậm rãi phai nhạt.
Đã không còn cảm giác sợ hãi, Trần Tự Lực đã bắt đầu có hoạt động. Mục đích chuyến du lịch lần này chính là vì muốn kiếm được một cô gái về làm vợ. Mà thất bại chính là, ba cô gái đi cùng hắn rất rõ ràng đều không phải là loại dễ dàng gì. Mắt thấy sắp phải về, trong lòng Trần Tự Lực cực kỳ suốt ruột, lại không có biện pháp gì. Trận bão tuyết lần này thật vừa đúng tâm ý của Trần Tự Lực. Sau khi trở về, chỉ sợ cũng không có cơ hội tiếp tục gặp mặt. Thừa dịp còn ở cùng một chỗ, cho dù là chiếm một chút tiện nghi cũng tốt.
Chương 185: Người đàn ông bị giết. (2)
A Trạch thì không thể nào rồi, mà Dương Nhan lại quá nhỏ, không hợp khẩu vị của Trần Tự Lực. Nhìn tới nhìn lui chỉ có Ngô Thanh Thanh là có thể. Trần Tự Lực sờ sờ túi tiền bên người của mình. Nhìn qua Ngô Thanh Thanh là một cô gái đô thị, dường như là đối với chuyện tình một đêm gì đó cũng không có ý kiến gì. Dù cho có ăn năm với hắn cũng sẽ không có bao nhiêu phản ứng. Trần Tự Lực nuốt nước miếng một cái, nếu hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi. Sau khi chiếm tiện nghi xong, hắn liền xóa sạch toàn bộ dấu vết. Ngô Thanh Thanh cũng sẽ không biết, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng vì mệt quá mà ngủ say hơn mọi ngày mà thôi.
- Thanh Thanh à, hay là như vậy, tôi và cô ngồi nói chuyện phiếm cho đỡ buồn.
Vẻ mặt của Trần Tự Lực mỉm cười ngồi vào bên cạnh Ngô Thanh Thanh, cách thân thể của Ngô Thanh Thanh rất gần.
- Nói chuyện phiếm?
Ngô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái, lộ ra một nụ cười quyến rũ, cũng không có lộ ra biểu tình gì cả.
- Tôi thấy anh là có dụng ý ở trong lời nói/
- Nói cái gì?
Trần Tự Lực đập tay vào ngực kêu thùm thụp.
- Không nên xem thường tôi, tôi là chính nhân quân tử.
- Chính nhân quân tử chắc sẽ không lộ ra cái bộ dạng dâm dục như vậy.
Dương Nhan đang nghịch máy tính ở một bên mở miệng nói.
- Nhìn anh giống như một tên sắc lang có sắc tâm mà không có sắc đảm vậy.
Ha ha ha ha ha ha.
Ngô Thanh Thanh che miệng cười ha hả. Cái bộ ngực cao ngất kia phập phồng khiến cho Trần Tự Lực thấy mà chảy nước miếng.
- Tôi nhìn ra được, dường như anh rất có ý tứ đối với cơ thể của tôi.
Nhận thấy ánh mắt của Trận Tự Lực, Ngô Thanh Thanh cũng không né tránh, ngược lại còn hếch bộ ngực lên.
- Đàn ông các anh nghĩ gì trong lòng tôi cực kỳ rõ ràng.
- Làm quen trên mạng, chuyện tình một đêm, tôi đều rõ ràng, tất cả những thứ trong lòng đàn ông các anh nghĩ đến đều là mấy thứ này. Mấy chuyện này đối với tôi cũng không sao cả.
Ngô Thanh Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng cúi người, dùng một ngón tay nâng cằm Trần Tự Lực dậy.
- Chẳng qua là điều kiện của anh quá kém, không có tiền, cũng không đẹp trai, cho nên…
Ngô Thanh Thanh nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của Trần Tự Lực.
- Thật xin lỗi, tôi không thể thỏa mãn dục vọng của anh.
Nói xong, Ngô Thanh Thanh uốn éo tiêu sái đi mất, mà Dương Nhan cũng quẳng lại một câu.
- Thực ghê tởm.
Rồi nàng cũng ôm máy tính trở về phòng, để lại Trần Tự Lực vẫn ngây người ỏ chỗ kia.
- Mẹ nó, đi thì đi đi, không được thì nói là khong được, lại còn nói như mình rõ ràng lắm đấy. Kiểu đàn bà nịnh hót.
Trần Tự Lực thầm mắng một câu.
- Thật là một người đàn bà lẳng lơ. Nếu đụng phải mọt người đàn ông có tiền,c hỉ sợ là đã sớm dang chân ra nằm xuống rồi.
- Vốn ta còn có chút bất an, nhưng mà ngươi đã là loại đàn bà này, ta liền không có gì phải ngượng ngùng nữa.
Trần Tự Lự đưa tay sờ sờ cái gì đó ở trong túi.
- Hắc hắc, dù cho không có tiền thì ta cũng vẫn có thể hưởng thụ thân thể của ngươi như vậy, nhưng mà cũng sẽ không để cho ngươi biết.
- Thanh Thanh có thể nói chuyện được không?
Sau khi ăn cơm chiều xong, Trần Tự Lực cầm mấy chai bia đến gõ cửa phòng của Ngô Thanh Thanh.
- Như thế nào? Muốn chuốc say tôi sao, anh uống giỏi lắm sao?
Chứng kiến chai bia trong tay của Trần Tự Lực, Ngô Thanh Thanh nở nụ cười dễ thương, mời Trần Tự Lực vào trong phòng.
- Nhưng mà đáng tiếc là tửu lượng của tôi rất tốt, chỉ sợ anh phải đổi thành rượu thì mới được.
- Ha ha, cứ nói đùa, tôi sao có thể làm vậy được.
Trần Tự Lực cười cười.
- Tửu lượng của tôi rất kém cỏi, chỉ sợ trước khi cô uống say thì tôi cũng say rồi.
Ngô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái, tiếp nhận chai bia uống một ngụm. Ngô Thanh Thanh cũng không hề sợ Trần Tự Lực chuốc say mình, nàng tương đối có tự tin đối với tửu lượng của mình.
Hắc hắc, uống hết. Trần Tự Lực đưa chai bia lên đến miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khóe miệng lộ ra một tia tươi cười đắc ý. Thứ này chính là hắn phải rất vất vả mới kiếm được từ người bạn làm bác sĩ. Chỉ cần dùng nử vien liền có thể khiến người ta mất đi ý thức đồng thời thân thể vẫn còn có thể phản ứng theo bản năng. Mà sau khi dược liệu qua đi, thì sẽ quên mất lúc trước đã có chuyện gì xảy ra. Ta đã thả hết cả một viên bỏ vào, xem ra buổi tối hôm nay có thể hảo hảo hưởng thụ một chút. Sau khi hưởng thụ xong, chỉ cần mặc quần áo tử tế cho nàng, rời khỏi phòng của nàng rồi trở về phòng ngủ. Thần không biết quỷ không hay. Ngày hôm sau nàng tỉnh lại, ngay cả chuyện uống bia cũng sẽ quên mất.
Đầu đau quá. Ngô Thanh Thanh không có mở mắt ra nhưng cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung ra khiến cho nàng nhíu mày. Là bởi vì ngủ không ngon sao? Ngô Thanh Thanh mở to mắt, trời đã sáng, nàng cảm giác đầu của mình vẫn còn nặng trĩu, so với uống rượu xong còn khó chịu hơn.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, như thế nào ta lại ngủ quên mất. Ngô Thanh Thanh hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, dường như là có người gõ cửa, sau đó ta ra mở cửa, chuyện sau đó như thế nào nữa…Quên rồi…Làm sao lại như vậy…
Ngô Thanh Thanh cảm giác miệng có chút khô, muốn uống cốc nước. Ngô Thanh Thanh quay người dậy thì lại phát hiện ra một người đàn ông trần trụi nằm ở trên người của nàng. Người này là Trần Tự Lực.
- Tên chết tiệt này, lại có thể dám đánh thuốc mê ta.
Ngô Thanh Thanh trong nháy mắt liền hiểu rõ có chuyện gì, liền nhảy nhanh xuống giường. Hung hăng giơ chân đạp lên người Trần Tự Lực vẫn nằm trên giường không nhúc nhích một cái.
- Ngươi thật là xui xẻ, vốn nếu ngươi van xin ra, nói không chừng bà còn có thể can tâm tình nguyện ngủ với ngươi một lần. Nhưng mà ngươi lại dám cho ta uống thuốc mê, ta sẽ đi báo cảnh sát bắt ngươi.
- Này, bà mày nói chuyện ngươi có nghe hay không.
Ngô Thanh Thanh đá cho Trần Tự Lực một cước nữa. Nhưng kỳ quái chính là Trần Tự Lực vẫn không nhúc nhích.
- Này ngươi ngủ như chết vậy.
Ngô Thanh Thanh mạnh mẽ vén cái chăn lên, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng sợ ngây người.
Một đạo vết thương khủng bố thật lớn xuất hiện ở trên lưng Trần Tự Lực, máu từ trên miệng vết thương đã cạn rồi, không còn chảy ra nữa. Cái chăn bông và đệm màu trắng đã thẫm đẫm vết máu. Lúc này Ngô Thanh Thanh mới phát hiện, không chỉ là trên giường mà ngay cả trên người nàng cũng có không ít vết máu khô.
- A! Giết người!
Từ trong phòng của khách sạn liền truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của phụ nữ!
A Trạch nằm ở trên giường suy nghĩ về những chuyện tình kỳ lạ phát sinh. Tinh thần tập trung đến cực điểm.
Mị ở phía đối diện vẫn chưa về, điều này làm cho A Trạch hơi có chút lo lắng. Sau buổi nói chuyện với nhau tối hôm qua, người đàn bà ở phía đối diện kia cũng không có bởi vì chuyện này mà có bất kỳ thay đổi nào. Sáng sớm tinh mơ, vẫn là rời khỏi khách sạn như thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.