Chương 56: Người đàn ông bị gọi là thùng cơm (thượng)
Lão Thiên Thúc Thúc
08/01/2014
Mặc dù a Trạch yêu cầu Diệp Tiểu Manh đừng đi cùng nàng, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn kiên quyết đi theo. Nàng không thể để cô bạn của mình một mình đi đánh một cuộc chiến vốn không có phần thắng, mà nàng lại thoải thoải mái mái núp ở phía hậu phương an toàn. Hai thiếu nữ đứng trên sân
trường trống trải, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng ngay cửa ký túc xá cũ
cách đó không xa.
Không biết a Trạch dùng phương pháp gì, nàng đi ra ngoài chỉ gọi một cuộc điện thoại, trường học liền bắt đầu hành động, tổ chức cho các sinh viên ở những tòa lầu ký túc xá gần ký túc xá cũ kỹ kia nhất cùng an bài vào đại lễ đường thật xa nơi đó, lấy danh nghĩa là tổ chức giáo dục ái quốc, nhưng Diệp Tiểu Manh biết nếu như một khi chuyện này không cách nào thu thập, trường học sẽ lập tức đem sinh viên sơ tán khỏi sân trường.
Mặc dù Diệp Tiểu Manh rất kỳ quái vì sao a Trạch lại có được lực lượng kêu gọi lớn đến như thế, nhưng hiện tại không phải thời gian hạch hỏi, trước mắt hai nàng còn có chuyện càng phiền phức hơn đang chờ được giải quyết. Mặc dù không biết làm cách nào mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được con quái vật kia, nhưng cần phải kéo thời gian càng dài càng tốt. Lê bàn tử đã gọi điện thoại nói hắn đã tìm được nhân sĩ chuyên nghiệp đến giúp giải quyết chuyện này, nhưng người được xem là chuyên nghiệp nhân sĩ muốn chạy tới thành phố này cũng cần phải có thời gian.
- A Trạch, xác định phải làm sao?
Mặc dù Diệp Tiểu Manh đã bày ra khí thế đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ bất an.
- Chỉ có thể làm như vậy!
A Trạch thở dài một hơi:
- Phần lớn sinh viên đều là người bên ngoài, an bài chỗ ở khác cũng cần phải có thời gian. Hơn nữa vì không muốn làm cho họ bị khủng hoảng, cho nên căn bản không thể trực tiếp đem sinh viên sơ tán ra ngoài. Bây giờ chỉ cầu mong có thể kéo dài thêm được một phút đồng hồ thì được một phút, xem như tranh thủ thêm thời gian cho người an bài sơ tán.
Ánh trăng đang dần dần thăng lên trời cao, bởi vì sinh viên ở gần bên đều đã được an bài đến đại lễ đường, cho nên bốn phía khắp nơi đều tối đen, chỉ có ánh trăng cùng vài đèn đường nơi xa chiếu sáng.
Diệp Tiểu Manh không ngừng hít sâu, không biết do tại sao, trong lòng Diệp Tiểu Manh cũng không quá sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn, một loại hưng phấn thật khó hiểu, còn có chút tao động.
Di động của Diệp Tiểu Manh vang lên, là Lê bàn tử dùng điện thoại của Minh Diệu gọi tới.
- Nghe, một chút nữa tôi có phái một ít đồ vật đi qua hỗ trợ, chỉ cầu có thể kéo dài thêm một ít thời gian, cho nên lát nữa bất kể cô nhìn thấy cái gì cũng đừng nên sợ hãi, bọn họ không có ác ý.
- Một ít đồ vật? Là thứ gì?
Diệp Tiểu Manh không hiểu lời của Lê bàn tử.
- Hô…
Lê bàn tử thở dài một hơi, thuận tiện sửa sang lại một chút ý nghĩ:
- Minh Diệu đã nói với tôi, cô rất sợ quỷ, nhưng tôi có thể phái người đi giúp cô cũng chỉ có quỷ, cho nên nếu như cô sợ thì không bằng nên tìm một chỗ trốn đi.
- Tôi không thể bỏ lại bạn của tôi một mình ở nơi này, tôi muốn ở cùng nàng.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Bất kể như thế nào cũng phải cảm ơn anh!
- Hy vọng có thể trì hoãn được tới lúc người đàn ông kia đến!
Giọng nói của Lê bàn tử cũng rất bất đắc dĩ:
- Nếu như bị Minh Diệu biết được chuyện này, hắn nhất định sẽ giết chết tôi!
Cúp điện thoại, vẻ mặt Lê bàn tử đầy vẻ u sầu, lần này Diệp Tiểu Manh gặp phải chuyện kia cũng khiến cho hắn vô cùng nhức đầu, nhưng bởi nguyên nhân thân thể hắn bất tiện, căn bản không thể đi hỗ trợ, chỉ đành phái ra tiểu quỷ mà hắn nuôi dưỡng.
- Tôi cũng muốn đi, cô bé này chính là sinh mạng của Minh Diệu!
Hoài Tố nói:
- Tôi đã khôi phục khá hơn rồi!
Lê bàn tử lắc đầu:
- Cô mới vừa khôi phục thôi, tôi không thể để cô mạo hiểm rời khỏi nhẫn ngọc.
Hoài Tố thở dài một hơi, nhìn năm tiểu quỷ hóa thành năm đạo lưu quang bay lên bầu trời đêm.
- Minh Diệu, anh nuôi ngụy la lỵ này thật đúng là người không làm cho người ta bớt lo chút nào a!
Lê bàn tử bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt cách đó không xa.
…
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên cơ thể hai người, A Trạch có chút bất an, hôm nay bộ dạng của Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái. Diệp Tiểu Manh đem lời của Lê bàn tử nói cho nàng nghe, nếu đặt ở bình thường, Diệp Tiểu Manh vô luận là muốn đứng lại nơi này làm trì hoãn con quái vật kia nhưng nếu nghe được tin có quỷ sắp tới, cũng sẽ sợ hãi tới mức núp sau lưng a Trạch mà lạnh run, bộ dạng như con thỏ nhỏ bị chấn kinh. Nhưng nhìn hôm nay nhìn qua thấy Diệp Tiểu Manh không có vẻ sợ hãi, thậm chí vẻ mặt còn có chút mong đợi.
- Tiểu Manh, cô không sợ sao?
A Trạch không nhịn được hỏi một câu.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Không biết tại sao, mặc dù có chút sợ hãi nhưng lại càng thêm hưng phấn, có lẽ rốt cục tôi cũng có thể dũng cảm đối mặt những thứ dơ bẩn này đi.
- Người được gọi là nhân sĩ chuyên nghiệp là ai cô biết không?
A Trạch hỏi.
- Không biết!
Lê bàn tử cũng không nói rõ ràng với Diệp Tiểu Manh, chỉ khi nhắc tới nhân sĩ chuyên nghiệp kia thì dùng khẩu khí có chút bất đắc dĩ:
- Bạn của Minh Diệu nói là một người đàn ông, hơn nữa còn có chút bệnh thần kinh, sẽ nhanh chóng chạy tới, chúng ta chỉ cần cố gắng dây dưa quái vật trước khi hắn kịp chạy tới là được.
A Trạch gật đầu, có hi vọng so sánh với không còn hi vọng vẫn tốt hơn.
Một mảnh mây đen che phủ ánh trăng, hai người hơi có chút thở phào nhẹ nhõm, không có ánh trăng phát sáng, quái vật kia hẳn không đi ra ký túc xá cũ.
- Tại sao cô nhất định cùng đi theo tới?
A Trạch quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh:
- Một hồi tôi sợ không bảo vệ được cho cô.
- Yên tâm đi, tôi sẽ núp ở chỗ an toàn. Tôi không muốn để một mình cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy. Mặc dù tôi không thể giúp cô được gì, nhưng tôi muốn cho cô biết ở bên cạnh cô có một người bạn thân luôn ủng hộ cho cô!
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng ôm lấy a Trạch.
Không biết a Trạch dùng phương pháp gì, nàng đi ra ngoài chỉ gọi một cuộc điện thoại, trường học liền bắt đầu hành động, tổ chức cho các sinh viên ở những tòa lầu ký túc xá gần ký túc xá cũ kỹ kia nhất cùng an bài vào đại lễ đường thật xa nơi đó, lấy danh nghĩa là tổ chức giáo dục ái quốc, nhưng Diệp Tiểu Manh biết nếu như một khi chuyện này không cách nào thu thập, trường học sẽ lập tức đem sinh viên sơ tán khỏi sân trường.
Mặc dù Diệp Tiểu Manh rất kỳ quái vì sao a Trạch lại có được lực lượng kêu gọi lớn đến như thế, nhưng hiện tại không phải thời gian hạch hỏi, trước mắt hai nàng còn có chuyện càng phiền phức hơn đang chờ được giải quyết. Mặc dù không biết làm cách nào mới có thể hoàn toàn tiêu diệt được con quái vật kia, nhưng cần phải kéo thời gian càng dài càng tốt. Lê bàn tử đã gọi điện thoại nói hắn đã tìm được nhân sĩ chuyên nghiệp đến giúp giải quyết chuyện này, nhưng người được xem là chuyên nghiệp nhân sĩ muốn chạy tới thành phố này cũng cần phải có thời gian.
- A Trạch, xác định phải làm sao?
Mặc dù Diệp Tiểu Manh đã bày ra khí thế đại nghĩa lẫm nhiên, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ bất an.
- Chỉ có thể làm như vậy!
A Trạch thở dài một hơi:
- Phần lớn sinh viên đều là người bên ngoài, an bài chỗ ở khác cũng cần phải có thời gian. Hơn nữa vì không muốn làm cho họ bị khủng hoảng, cho nên căn bản không thể trực tiếp đem sinh viên sơ tán ra ngoài. Bây giờ chỉ cầu mong có thể kéo dài thêm được một phút đồng hồ thì được một phút, xem như tranh thủ thêm thời gian cho người an bài sơ tán.
Ánh trăng đang dần dần thăng lên trời cao, bởi vì sinh viên ở gần bên đều đã được an bài đến đại lễ đường, cho nên bốn phía khắp nơi đều tối đen, chỉ có ánh trăng cùng vài đèn đường nơi xa chiếu sáng.
Diệp Tiểu Manh không ngừng hít sâu, không biết do tại sao, trong lòng Diệp Tiểu Manh cũng không quá sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn, một loại hưng phấn thật khó hiểu, còn có chút tao động.
Di động của Diệp Tiểu Manh vang lên, là Lê bàn tử dùng điện thoại của Minh Diệu gọi tới.
- Nghe, một chút nữa tôi có phái một ít đồ vật đi qua hỗ trợ, chỉ cầu có thể kéo dài thêm một ít thời gian, cho nên lát nữa bất kể cô nhìn thấy cái gì cũng đừng nên sợ hãi, bọn họ không có ác ý.
- Một ít đồ vật? Là thứ gì?
Diệp Tiểu Manh không hiểu lời của Lê bàn tử.
- Hô…
Lê bàn tử thở dài một hơi, thuận tiện sửa sang lại một chút ý nghĩ:
- Minh Diệu đã nói với tôi, cô rất sợ quỷ, nhưng tôi có thể phái người đi giúp cô cũng chỉ có quỷ, cho nên nếu như cô sợ thì không bằng nên tìm một chỗ trốn đi.
- Tôi không thể bỏ lại bạn của tôi một mình ở nơi này, tôi muốn ở cùng nàng.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Bất kể như thế nào cũng phải cảm ơn anh!
- Hy vọng có thể trì hoãn được tới lúc người đàn ông kia đến!
Giọng nói của Lê bàn tử cũng rất bất đắc dĩ:
- Nếu như bị Minh Diệu biết được chuyện này, hắn nhất định sẽ giết chết tôi!
Cúp điện thoại, vẻ mặt Lê bàn tử đầy vẻ u sầu, lần này Diệp Tiểu Manh gặp phải chuyện kia cũng khiến cho hắn vô cùng nhức đầu, nhưng bởi nguyên nhân thân thể hắn bất tiện, căn bản không thể đi hỗ trợ, chỉ đành phái ra tiểu quỷ mà hắn nuôi dưỡng.
- Tôi cũng muốn đi, cô bé này chính là sinh mạng của Minh Diệu!
Hoài Tố nói:
- Tôi đã khôi phục khá hơn rồi!
Lê bàn tử lắc đầu:
- Cô mới vừa khôi phục thôi, tôi không thể để cô mạo hiểm rời khỏi nhẫn ngọc.
Hoài Tố thở dài một hơi, nhìn năm tiểu quỷ hóa thành năm đạo lưu quang bay lên bầu trời đêm.
- Minh Diệu, anh nuôi ngụy la lỵ này thật đúng là người không làm cho người ta bớt lo chút nào a!
Lê bàn tử bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt cách đó không xa.
…
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên cơ thể hai người, A Trạch có chút bất an, hôm nay bộ dạng của Diệp Tiểu Manh có chút kỳ quái. Diệp Tiểu Manh đem lời của Lê bàn tử nói cho nàng nghe, nếu đặt ở bình thường, Diệp Tiểu Manh vô luận là muốn đứng lại nơi này làm trì hoãn con quái vật kia nhưng nếu nghe được tin có quỷ sắp tới, cũng sẽ sợ hãi tới mức núp sau lưng a Trạch mà lạnh run, bộ dạng như con thỏ nhỏ bị chấn kinh. Nhưng nhìn hôm nay nhìn qua thấy Diệp Tiểu Manh không có vẻ sợ hãi, thậm chí vẻ mặt còn có chút mong đợi.
- Tiểu Manh, cô không sợ sao?
A Trạch không nhịn được hỏi một câu.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Không biết tại sao, mặc dù có chút sợ hãi nhưng lại càng thêm hưng phấn, có lẽ rốt cục tôi cũng có thể dũng cảm đối mặt những thứ dơ bẩn này đi.
- Người được gọi là nhân sĩ chuyên nghiệp là ai cô biết không?
A Trạch hỏi.
- Không biết!
Lê bàn tử cũng không nói rõ ràng với Diệp Tiểu Manh, chỉ khi nhắc tới nhân sĩ chuyên nghiệp kia thì dùng khẩu khí có chút bất đắc dĩ:
- Bạn của Minh Diệu nói là một người đàn ông, hơn nữa còn có chút bệnh thần kinh, sẽ nhanh chóng chạy tới, chúng ta chỉ cần cố gắng dây dưa quái vật trước khi hắn kịp chạy tới là được.
A Trạch gật đầu, có hi vọng so sánh với không còn hi vọng vẫn tốt hơn.
Một mảnh mây đen che phủ ánh trăng, hai người hơi có chút thở phào nhẹ nhõm, không có ánh trăng phát sáng, quái vật kia hẳn không đi ra ký túc xá cũ.
- Tại sao cô nhất định cùng đi theo tới?
A Trạch quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh:
- Một hồi tôi sợ không bảo vệ được cho cô.
- Yên tâm đi, tôi sẽ núp ở chỗ an toàn. Tôi không muốn để một mình cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy. Mặc dù tôi không thể giúp cô được gì, nhưng tôi muốn cho cô biết ở bên cạnh cô có một người bạn thân luôn ủng hộ cho cô!
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng ôm lấy a Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.