U Minh Trinh Thám

Chương 262: Người hiềm nghi

Lão Thiên Thúc Thúc

01/05/2014

Ghi tạc đồ án vào trong đầu, Minh Diệu bò ra khỏi gầm giường, cẩn thận quan sát đồng xu trong tay. Đây không phải đồng xu còn lưu hành tại Anh quốc hiện tại, mà là một loại đồng xu mà Minh Diệu chưa từng được gặp qua bao giờ. Bên trong vẽ hai đường chỉ lớn, phía dưới đường chỉ có một chữ cái đã được mài mòn rất nhiều. Mà mặt trái đồng xu là một đồ án ngọn lửa, phía dưới viết ba con số. Nhìn qua tựa hồ như giá trị của đồng xu. Đồng xu này thật tương tự đồng xu bên trong túi vu độc ngay đầu giường của Minh Diệu.

Đồng xu kỳ quái, cùng đồ án quỷ dị bên dưới nệm giường vốn không nên xuất hiện bên trong phòng của một cô gái. Hai loại đồ vật này lại nằm ở chỗ cô gái đang bị sắp xếp trong đám người đáng tình nghi. Minh Diệu đem đồng xu kia bỏ lại bên trong quyển nhật ký, rời khỏi căn phòng.

Tuy rằng ở bên trong phòng của May phát hiện được những thứ vốn không nên có được, nhưng Minh Diệu vẫn quyết định không nên đả thảo kinh xà. Vẫn như trước dựa theo kế hoạch ban đầu buổi chiều hẹn May ra ngoài đi dạo.

Thay đi bộ bộc trang, tùy ý xõa tóc sau vai, gương mặt luôn tươi cười như cô gái nhà bên thân thiết, thật sự không cách nào đem May liên hệ gì với những nữ vu tà ác cùng một chỗ.

- Nói như vậy cô không phải người Anh sao?

Minh Diệu nhìn qua như lơ đãng quan sát ly cà phê trước mặt, vừa mở miệng hỏi.

- Phải, tôi sinh ra tại Serbia, ông nội tôi là người Ba Lan.

May cười rộ lên nhìn thật khả ái, ánh mắt nheo lại thật đáng yêu.

- Có thể đến Anh quốc du học đối với tôi mà nói là một chuyện vô cùng may mắn!

- Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy!

Minh Diệu cười nói:

- Theo tôi được biết, thành tích học tập của cô thật ưu tú. Có thể đến Anh quốc du học là do cô dựa vào cố gắng của chính mình đổi lấy, không quan hệ gì tới chuyện vận khí cả!

- Cảm ơn!

Nghe Minh Diệu khen tặng May chỉ mỉm cười chân thành.

- Cô học đại học chuyên ngành gì vậy?

Minh Diệu lại mở miệng hỏi:

- Vì sao lại đi vào trang viện công tác?

- Chủ tu khoa học xã hội, nhưng tôi đối với thần bí học cũng có nghiên cứu qua!

May hồi đáp:

- Sau khi tốt nghiệp đại học vẫn không tìm được công tác. Đọc được thông báo tuyển nữ phó bên trong trang viện, vì vậy tôi đến xin phỏng vấn. Sau đó quản gia Burrell tuyển chọn tôi, ông ấy nói tổ tiên của ông ấy cùng tổ tiên của tôi từng là đồng hương!

- Thần bí học?

Minh Diệu thoáng cau mày, sau đó lại giãn ra:

- Bên trong đại học cũng có loại ngành học vậy sao?

- Không phải là ngành học bên trong đại học, là sở thích của cá nhân tôi mà thôi!

May cười nói:

- Tôi đối với chiêm tinh thuật, ma pháp, tâm linh cảm ứng đều có hứng thú nồng hậu!

Nói tới đây May thật ngượng ngùng nhìn Minh Diệu cười cười:

- Anh nhất định đang cảm thấy tôi thật cổ quái phải không?

- Không, không, không, tuyệt không!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Tôi đối với hiện tượng siêu nhiên cũng rất có hứng thú nồng hậu!

- Thật vậy chăng?

Ánh mắt May sáng lên:

- Anh cũng có nghiên cứu đối với thần bí học sao?

- Thứ đó thì tôi chưa từng nghiên cứu qua.

Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:

- Tôi tiếp xúc tương đối nhiều chính là huyền thuật của Trung Quốc!

- Có thể kể cho tôi nghe một chút hay không?

Nghe Minh Diệu vừa nói như thế, May liền khởi lên hứng thú, hưng phấn lôi kéo cánh tay Minh Diệu:

- Pháp thuật thần bí của Trung Quốc. Truyền thuyết về những tiên nhân đều có thật hay không? Tôi nghe nói bọn họ chẳng những biết bay, còn có thể xuyên toa thời không. Hơn nữa còn có thể chế tạo ra thật nhiều đạo cụ vô cùng kỳ diệu!

Minh Diệu nhìn cô gái đang hưng phấn như một nhi đồng chiếm được món đồ chơi đã chờ mong từ lâu ngồi trước mặt, trong lòng càng cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Một nữ vu lại cảm thấy có hứng thú đối với pháp thuật Trung Quốc hay sao? Biểu hiện của cô gái này không giống như một nữ vu, mà càng thêm giống như một người thường luôn có vô hạn hướng tới thế giới thần bí mà mình không hay biết chút gì.

- Uy, anh đang nhìn gì vậy?

Thấy Minh Diệu nhìn mình chằm chằm sững sờ, sắc mặt May chợt đỏ hồng lên hỏi.

- A, thật ngượng ngùng!

Minh Diệu bị câu hỏi của May làm bừng tỉnh, vội vàng nói lời xin lỗi:

- Cô nói truyền thuyết về tiên nhân sao, mặc dù có chút khoa trương nhưng vẫn có chút tư liệu ghi chép lại trong lịch sử. Chẳng qua hiện tại huyền thuật Trung Quốc đã không còn kỳ diệu như trong truyền thuyết nữa rồi!



- Hô, mệt chết tôi rồi, đừng vội, để cho tôi uống miếng nước cái đã!

Minh Diệu vừa đi vào phòng sách liền cầm lấy chén trà đen trên bàn uống một hơi cạn sạch.

- Như thế nào vậy, nhìn dáng vẻ của anh không giống như vừa đi thăm dò vụ án về, mà càng giống như một lão sư vừa tan khóa học đó thôi!

Ada nói.

- Đừng nói nữa!

Minh Diệu ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc nói:

- Bị một cô bé bò lên, đòi kể về huyền học Trung Quốc cả một buổi chiều!

- Bảo anh đi tra xét về nữ vu, anh lại đi ước hẹn với một cô gái!

Ngữ khí của Ada có chút ghen tuông:

- Anh thật sự rảnh rỗi quá đi a?

- Tôi cũng chỉ vì muốn tiếp cận quan sát kẻ hiềm nghi mà thôi!

Minh Diệu có chút xấu hổ gãi gãi đầu:

- Đúng rồi, tôi có một thứ muốn đưa cho cô nhìn xem một chút!

Minh Diệu cầm bút giấy trên bàn, trong đầu cẩn thận hồi ức lại một chút, sau đó đem đồ án phát hiện được dưới mặt nệm bên dưới giường May vẽ lại đưa cho Ada.

- Thứ này anh thấy được ở đâu?

Cầm lấy bức đồ án Minh Diệu vẽ lại, chân mày Ada khẽ cau:

- Tôi chưa từng gặp qua loại đồ án này bao giờ!

- Vật này là do trong lúc vô tình tôi nhìn thấy bên dưới một tấm nệm giường, dùng chất màu đỏ gì đó vẽ thành đồ án này, nhưng tôi không cách nào phân biệt được đó là do máu hay là thứ gì khác vẽ ra, Trừ Tà kiếm cũng không có phản ứng gì đặc biệt!

Minh Diệu nói tiếp:

- Tôi còn ở trong nhật ký của May phát hiện ra một đồng xu, rất giống loại đồng xu bên trong túi vu độc kia, bên mặt trái còn có đồ án một ngọn lửa!

- Hình dáng của đồng xu kia tôi đã vẽ lại, đưa cho người bạn của tôi đi thăm dò, tạm thời còn chưa biết được là đồng xu của quốc gia nào!

Ada nói:

- Nói như vậy hẳn chúng ta sắp tìm được hung thủ rồi sao?

- Tôi không xác định!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Tuy rằng toàn bộ căn cứ chính xác đều chỉ chứng May, nhưng nàng lại cho tôi loại cảm giác nàng bất quá chỉ là một cô gái thật bình thường mà thôi, không giống như một hung thủ.

- Vậy nàng có đặc hữu đặc thù gì của vu sư hay không?

Ada nghĩ nghĩ nói:

- Hay có ấn ký linh tinh gì đó?

- Không có!

Minh Diệu lắc lắc đầu:



- Ít nhất những địa phương bại lộ bên ngoài quần áo đều không phát hiện ra, hơn nữa linh lực dao động trên người cô gái này cũng rất bình thường, không giống như một người biết sử dụng vu thuật, cũng không ngửi ra được hương vị dầu vừng kỳ quái gì đó.

- Nhưng theo tình hình bây giờ nhìn lại, chỉ có nàng là hiềm nghi lớn nhất.

Ada cau mày nói:

- Ở bên trong phòng của nàng tìm được đồ án này, tuy rằng tôi không biết nó có tác dụng gì, nhưng rất có thể là một loại vu độc thuật. Ngay cả đồng xu kia cũng là một chứng cớ!

- Nhưng những đặc thù của nữ vu mà cô miêu tả tôi không hề phát hiện được trên thân thể của nàng!

Minh Diệu ngẫm nghĩ nói.

- Ấn ký có thể che giấu ở địa phương mà anh không nhìn thấy, mà hương vị dầu vừng trên người có lẽ đã bị nước hoa che phủ mất rồi.

Ada suy nghĩ, nói:

- Về phần linh lực dao động, như vậy thật sự có chút kỳ quái, nếu như thật sự là nữ vu biết thi triển vu thuật, không có khả năng trên người không thấy có linh lực dao động đặc biệt nào, chẳng lẽ nàng sử dụng phương pháp đặc thù gì đi che giấu linh lực dao động của mình hay sao? Anh xác định không có cảm giác sai lầm đi?

- Tuyệt đối không có!

Minh Diệu gật mạnh đầu, lấy ra một linh phù đưa cho Ada nhìn xem. Sau khi phù chú tiếp xúc với bàn tay nàng, ngay lập tức biến thành màu đỏ diễm lệ.

- Linh phù này là do tiểu Ngọc tạo ra, có thể ở trong một phạm vi nhất định phát hiện được linh lực dao động trong cơ thể người khác. Nếu linh lực dao động trong phạm vi bình thường, sẽ không bị biến sắc. Nhưng nếu cao hơn người bình thường, dù là người thường chỉ có thiên phú linh lực, linh phù này cũng sẽ bị biến sắc. Tôi đã cẩn thận dò xét qua linh lực dao động trong thân thể May, tuyệt đối nằm trong phạm vi của một người bình thường mà thôi!

- Mặc kệ là như thế nào, hiện tại May là người bị hiềm nghi lớn nhất!

Ada lại ngẫm nghĩ, nói:

- Tôi sẽ đem đồ án này của anh đưa cho đạo sư của tôi xem qua, có lẽ đạo sư sẽ phân biệt được đồ án này có phải thuộc vu độc thuật hay không!

- Bên chỗ cô thì thế nào?

Minh Diệu dụi tắt đầu thuốc lá, nhìn Ada hỏi:

- Cô gái tên Helen kia, hiềm nghi của nàng đã giải tỏa chưa?

- Thật sự đáng tiếc, hiềm nghi của nàng vẫn cứ tồn tại.

Ada thật bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Bên đùi phải của nàng có một cái bớt hình tam giác màu đỏ sậm. Hơn nữa trên người nàng cũng có hương vị tương tự tinh dầu hoàng y thảo. Theo chính cô ta nói ra, cái bớt kia đã có sẵn bẩm sinh khi mới ra đời. Về phần hương vị trên người, nàng giải thích bản thân mình thích dùng hương vị hoàng y thảo, cho nên khi tắm rửa vẫn luôn dùng tinh dầu này. Nếu vừa rồi anh không nói tìm được đồ án cùng đồng xu kia trong phòng của May, tôi cơ hồ đã nhận định Helen chính là nữ vu mà chúng ta muốn tìm!

- Được rồi, cả hai cô gái đều bị nghi ngờ là nữ vu, hoặc có thể đều là không phải!

Minh Diệu cũng thật bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chúng ta vẫn cứ bị chuyển vòng bên trong ngõ cụt mà thôi!

- Anh nói thử xem có thể có khả năng…

Ada cắn môi, có chút do dự nói: truyện được lấy từ website tung hoanh

- Cả hai cô gái kia đều là nữ vu hay không?

- Như thế nào, hiện tại nữ vu lại trở thành không đáng giá tiền đến như vậy hay sao? Còn có cả hai người xuất hiện?

Minh Diệu cảm giác mình cũng sắp bị mê mang:

- Trước đó cô cũng đã từng nói hiện tại rất khó tìm được một nữ vu đi?

- Loại khả năng này thật sự không lớn!

Ada lắc lắc đầu, cũng bỏ qua phán đoán của chính mình:

- Nữ vu bình thường đều tới lui một mình, trừ bỏ khi tụ họp ra chắc chắn sẽ không kết thành một khối, không có khả năng cả hai nữ vu đều ở chung một chỗ với nhau!

- Đúng rồi, tôi còn tra ra được một việc. Tôi cảm thấy có lẽ có chút quan hệ với chuyện H nổi điên!

Minh Diệu đột nhiên nhớ tới nội dung bên trong quyển nhật ký của May. Hắn đem chuyện ghi chép bên trong kể lại cho Ada nghe qua một lần:

- Cô không nghĩ hai chuyện này có thể có liên hệ hay sao? Nữ phó kia sẩy thai, cho nên muốn trả thù H đi. Vì vậy muốn dùng vu độc thuật làm cho hắn phát điên, đây cũng là một động cơ để gây án!

- Bất kể như thế nào, đi tìm quản gia hỏi lại đã.

Ada gật đầu:

- Hiện tại chúng ta cũng phải tìm kiếm ở nhiều mặt!

Sau khi được thông báo, Burrell đã đi tới phòng sách thật nhanh. Hắn tao nhã chào Minh Diệu, mở miệng hỏi:

- Minh Diệu tiên sinh, Wiln tiểu thư, xin hỏi tôi có chuyện gì có thể giúp hai vị sao?

- Có chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút!

Ada mở miệng hỏi:

- Về chuyện giữa H cùng một nữ phó, tôi nghe nói nữ phó kia mang thai của H, sau đó bị sẩy thai, ông có thể kể lại chi tiết hơn một chút được không?

- Xin hỏi hai vị làm sao biết được chuyện này?

Nghe xong câu hỏi của Ada, sắc mặt quản gia thay đổi, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường:

- Tôi nghĩ chuyện này hẳn không quan hệ gì với bệnh của H thiếu gia đi?

- Tôi cảm thấy được có lẽ sẽ có liên hệ!

Minh Diệu cẩn thận quan sát nét mặt của quản gia, theo ánh mắt của hắn liền có thể nhìn ra được chuyện này đã có điều giấu diếm. Hơn nữa quản gia còn có vẻ không muốn nói ra.

- Vì yêu sinh hận, hoặc là báo thù gì đó, không phải cũng rất có thể xảy ra sao? Bây giờ chúng ta không thể buông tha bất cứ manh mối hữu dụng nào!

- Thật xin lỗi, về chuyện này tôi không thể trả lời!

Quản gia không nhanh không chậm nói:

- Tôi chỉ là một quản gia, đây không phải là chuyện mà người có thân phận như tôi có thể thảo luận được!

- Nghe đây, Burrell!

Ada đứng lên, nhìn thẳng vào mắt quản gia nói:

- Tôi biết ông muốn giấu diếm chuyện này là vì vinh dự của gia tộc. H đem bụng của một nữ phó làm lớn ra, nếu truyền ra ngoài đích xác sẽ làm ảnh hưởng danh dự toàn gia tộc. Nhưng hiện tại chữa khỏi bệnh cho H mới là việc chính yếu, có đúng hay không? Tôi cùng Minh Diệu sẽ giữ im lặng về chuyện này, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài!

- Vậy được rồi!

Quản gia suy nghĩ hồi lầu, tựa hồ rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng nói:

- Chuyện này thỉnh hai vị đáp ứng tôi, tuyệt đối không nói cho người khác biết!

- Tôi thề!

Ada trịnh trọng gật đầu:

- Hiện tại ông có thể nói cho tôi biết toàn bộ câu chuyện xảy ra thế nào không?

- Nữ phó kia nàng có dự mưu!

Quản gia dùng ngữ khí thật bình tĩnh mở miệng nói:

- H có chút…tùy tiện. Chuyện này vốn cũng không có gì lớn lao, nhưng nếu bởi vì tính háo sắc mà làm lớn bụng của nữ phó, hơn nữa thiếu gia còn có hôn ước với Wiln tiểu thư, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thật lớn đối với danh dự của gia tộc.

- Tôi có điều tra qua, nữ nhân kia rõ ràng có dự mưu!

Ngữ khí quản gia trở nên có chút phẫn nộ:

- Trong một lần vô tình tôi nghe được nữ nhân kia nói chuyện với nữ phó khác, nguyên lai cô ta cố ý làm hỏng áo mưa, để cho mình mang thai, mưu toan dựa vào thân phận của nhi đồng để nâng cao thân phận của mình, đây là chuyện mà gia tộc tuyệt đối không cho phép!

- Cho nên ông đã nghĩ ra một biện pháp, một phương pháp không quá quang minh làm cho nữ phó kia bị sẩy thai.

Minh Diệu ngắt lời nói:

- Suy đoán của tôi là đúng đi?

- Hết thảy cũng vì lợi ích của gia tộc!

Quản gia không hề phủ nhận, trên mặt không có biểu tình hoang mang, giống như hắn làm một chuyện không có gì lớn lao.

- Không thể để cho nữ nhân kia thực hiện được âm mưu, cũng không thể làm danh dự của gia tộc bị dơ bẩn, tất cả chuyện này đều là chuyện mà tôi phải làm!

- Nữ nhân đáng thương!

Minh Diệu lắc lắc đầu.

- Tôi thật muốn biết khi ông đang làm tất cả chuyện này, trong lòng có từng có cảm giác tội lỗi hay không? Phải biết rằng vô luận nữ nhân kia ác độc âm mưu thế nào cũng được, nhưng đứa bé trong bụng của nàng là vô tội!



- Phàm đã có lựa chọn, luôn phải có hi sinh!

Quản gia vẫn thanh thản nói.

- Tôi không muốn thảo luận chuyện này rốt cục là ai đúng ai sai!

Ada liếc mắt nhìn Minh Diệu, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.

- Tôi muốn biết hiện tại nữ phó kia đang ở đâu?

- Ở bệnh viện!

Quản gia nói:

- Nữ nhân kia bởi âm mưu của mình nên nhận lấy trừng phạt, sinh non đổ máu không ngừng, còn nằm trong bệnh viện. Mà lão gia còn nhân từ khẳng khái trả toàn bộ tiền trị liệu cho cô ta!

- Nàng là bị các ngươi làm hại thành như vậy, ông còn có thể vô liêm sỉ đem toàn bộ chuyện này cho rằng đã bố thí cho cô ấy hay sao?

Minh Diệu nhìn thấy gương mặt quản gia, cảm thấy thật phẫn nộ.

- Đó là báo ứng của cô ta thôi!

Tuy rằng vẫn biểu hiện thật cung kính, nhưng ở trong lời nói của quản gia lại không hề có chút nhượng bộ.

- Được rồi, tôi muốn biết tên của nữ phó kia!

Ada lại ngăn cản Minh Diệu tranh luận với quản gia.

Nhắc tới tên nữ phó, Ada lại chợt sững sờ.

- Lana? Chính là nữ phó riêng của H sao?

Minh Diệu mở miệng hỏi:

- Trước đó không phải ông đã nói cô ấy bị H phát bệnh đánh bị thương cho nên mới đưa vào bệnh viện hay sao?

- Đó là tránh né câu chuyện kia nên tìm lý do giải thích!

Quản gia nói:

- Tôi phải tận lực đem chuyện gây ảnh hưởng phá hủy danh dự của gia tộc đè ép xuống điểm thấp nhất!

- Được rồi, an bài một chút, sáng sớm mai tôi cùng Minh Diệu đến gặp cô gái tên Lana kia!

Ada quay đầu lại nhìn Minh Diệu nói:

- Tôi đem đồ án mà anh vẽ đưa cho đạo sư của tôi. Xem đạo sư có đầu mối gì về đồ án này hay không!

Đi trên hành lang của bệnh viện, Minh Diệu không ngừng nhíu mày, hắn luôn có loại cảm giác bài xích đối với loại địa phương thế này. Nơi này tràn ngập hương vị của thuốc sát trùng, ánh đèn trong phòng cấp cứu luôn lóe sáng, những bác sĩ cùng y tá mặc đồng phục trắng không ngừng bận rộn đi lại.

Làm cho Minh Diệu cảm thấy thật sự chán ghét chính là nơi này tùy ý đều có thể nhìn thấy những u linh đang trôi nổi giữa không trung. Những u linh kia phần lớn đều duy trì bộ dạng nguyên vẹn một khắc trước khi chết. Tuy rằng những u linh kia cũng không có ác ý, nhưng mặc cho ai chứng kiến một u linh bị tai nạn giao thông bị thương tới chết với bộ dáng vô cùng kinh khủng cũng không cách nào bảo trì được một tâm tình dễ chịu.

- Đã tới, chính là căn phòng này!

Quản gia đứng trước cửa một phòng bệnh nói:

- Mời hai vị, tôi sẽ không đi vào, tôi ở ngoài xe chờ hai người!

Ada gật gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Minh Diệu nhìn theo thân ảnh đi xa của quản gia, cảm giác ấn tượng cao quý tao nhã mà lão nhân kia gây cho hắn đã toàn bộ biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại vẻ ích kỷ cùng xấu xí.

Minh Diệu tận lực xóa bỏ nỗi khó chịu trong lòng, làm cho mình khôi phục lại tâm tình bình thường. Dù sao phải lập tức cần đối mặt có thể là một nữ vu biết thi triển vu thuật tà ác, hắn không muốn bởi vì những chuyện khác làm ảnh hưởng tới lực phán đoán của chính mình.

Vừa tiến vào phòng bệnh, cũng không phải nhìn thấy toàn bộ đều là màu trắng hay giấy vệ sinh mang theo vết máu vứt bỏ khắp nơi. Nơi này lại thật sạch sẽ, chẳng khác gì một căn phòng trong khách sạn. Một cô gái có mái tóc dài màu đen ngồi bên giường cạnh cửa sổ, ngây người xuất thần nhìn bên ngoài, nàng thậm chí không hề phát giác hai người Minh Diệu đã đi vào.

- Lana, cô tên là Lana, đúng không?

Ada ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhẹ giọng hô hoán tên của cô gái.

- Tôi gọi là Ada, là…bạn của H!

Nghe được câu nói của nàng, cô gái kia quay đầu nhìn lại, trên gương mặt tái nhợt không một tia huyết sắc chợt lộ ra một tia cười lạnh, dùng ánh mắt mang theo oán hận cùng phẫn nộ nhìn Ada.

- Tôi biết, tôi nhận thức cô, cô là…trưởng nữ của gia tộc Wiln, là vị hôn thê của thiếu gia!

Nàng dùng ngữ khí mang theo vẻ trào phúng mở miệng nói:

- Cô đến hưng sư vấn tội sao? Như vậy thật đáng tiếc, con của tôi đã không còn, không còn uy hiếp gì đối với cô. Hoặc là cô còn muốn đến cho tôi mấy cái tát sao? Đến đây đi, ở chỗ này, tôi cũng vô lực phản kháng, cô có thể tùy ý tra tấn tôi!

- Cô không nên hiểu lầm, tôi lần này đến cũng không phải vì chuyện đó…

Ada vội vàng giải thích.

- Nga, tôi biết rồi, người của đại gia tộc như các người luôn cần có thể diện!

Lana cười lạnh một tiếng:

- Cô có thể cho tôi bao nhiêu tiền? Nếu cái giá có thể làm cho tôi thỏa mãn, tôi có thể nói với người khác tổn thương trên người tôi là do tôi không cẩn thận làm bị thương chính mình!

- Cô đi ra ngoài trước, nơi này để cho tôi nói chuyện đi!

Minh Diệu mở miệng, dùng Trung văn nói với Ada.

- Cô ấy nhận thức cô, hơn nữa còn có cảm giác bài xích mãnh liệt đối với cô, cảm xúc khá kích động. Hãy để cho tôi nói chuyện riêng với cô ta tốt hơn!

Ada nhìn Minh Diệu hé miệng như muốn nói lời gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nghe theo lời đề nghị của Minh Diệu rời khỏi phòng bệnh.

- Lana tiểu thư!

Minh Diệu ngồi xuống ghế mở miệng nói.

- Chào cô, tôi gọi là Minh Diệu!

- Anh cùng cô gái kia là một phe, nàng không muốn bị người bắt lấy nhược điểm cho nên cho anh đến thay thế nàng sao?

Bởi vì vừa rồi Minh Diệu nói Trung văn với Ada nên Lana không biết Minh Diệu đã nói gì, nhưng Minh Diệu cùng Ada đồng thời đi vào phòng bệnh cho nên ánh mắt Lana vẫn nhìn hắn với vẻ đề phòng.

- Thỉnh không nên hiểu lầm. Sở dĩ tôi tới đây là vì muốn nhờ cô giúp cho một việc.

Minh Diệu lấy ra văn kiện của hiệp hội đưa ra trước mặt.

- Tôi là Trung Quốc…có thể xem như là đặc công…có một vụ án muốn nhờ cô cùng hiệp trợ điều tra!

- Trung Quốc…đặc công?

Lana dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Minh Diệu:

- Chẳng qua chỉ là một cô gái có chút ý xấu, vọng tưởng lặp lại chuyện xưa của cô bé lọ lem mà thôi, không tới mức đem tôi xả cùng một chỗ với tập đoàn tội phạm quốc tế đi?

- Là như vậy, bên trong câu chuyện này có liên lụy tới một người quen của cô, cho nên chúng tôi muốn tìm hiểu một ít tình huống với cô.

Minh Diệu nghĩ nghĩ, nói:

- Theo tôi được biết, cô cùng H là người yêu, có đúng không?

- H? Tôi nghĩ anh tìm lộn người!

Ánh mắt Lana trở nên ảm đạm.

- Tôi cùng hắn cũng không quen thuộc, đối với hắn mà nói tôi bất quá chỉ là một món đồ chơi của hắn mà thôi.

Minh Diệu cảm giác có vấn đề, nhìn bộ dạng của Lana, nàng tựa hồ đối với H có cảm tình rất sâu, nhưng nếu nói như vậy loại trạng thái hiện tại của nàng lại có vẻ không đúng lắm.

- Căn cứ theo tình huống điều tra của chúng tôi, cô cùng H là người yêu, cô vẫn còn vì hắn…hoặc là nói cô từng mang thai với hắn, đúng không?

Minh Diệu quyết định dò xét chút phản ứng của Lana.

- Phải, đã từng!

Hốc mắt Lana có chút ướt át.

- Cũng chỉ là đã từng mà thôi!

- Hiện tại H dính líu tới một vụ án lừa đảo quốc tế.

Minh Diệu gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Lana, muốn từ vẻ mặt của nàng tìm ra chút gì đó không tầm thường.

- Bởi vì quan hệ thân mật giữa hai người, cho nên tôi nghĩ cô nhất định phải hiểu biết tình huống của H!

- Tôi nói lại lần nữa, các người tìm lộn người rồi!

Lana nhẫn nhịn không chảy nước mắt, nhìn Minh Diệu nói.

- Vị Wiln tiểu thư vừa rồi rời đi mới là vị hôn thê chính thức của H, tôi bất quá chỉ là một món đồ chơi của hắn mà thôi. Cho nên việc này anh không nên tới tìm tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện U Minh Trinh Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook