U Minh Trinh Thám

Chương 212: Người sống sót

Lão Thiên Thúc Thúc

14/03/2014

- Hai người đàn ông kia rất khỏe, căn bản là tôi không thể nào giãy dụa được. Hai người bọn họ dùng dây thừng trói tôi ở trên giường. Sau đó một người đàn ông còn dùng tay bóp cho miệng của tôi há ra, rất đau, tôi cảm giác cằm của tôi gần như bị bẻ ra.

- Một lúc sau một người đàn ông móc ra một con dao, chậm rãi hướng tới chỗ tôi đi tới. Tôi cho là hắn muốn giết tôi, lớn tiếng kêu cứu, nhưng mà không có ai tới cứu tôi, tôi đoan nhất định là bà chủ quán kia cũng bị hai người đàn ông này giết chết.

- Người đàn ông cầm dao kia đi đến bên cạnh tôi, con dao kia cách tôi rất gần, gần như tôi có thể thấy rõ đường vân ở trên con dao. Tôi cầu xin bọn họ tha cho tôi, tôi có thể cho bọn họ tiền, bao nhiêu tiền cũng được chỉ cần không giết tôi thì thế nào cũng được. Nhưng mà hai người đàn ông kia giống như là không hiểu được lời nói của tôi. Cũng không nói chuyện, chỉ đứng nhìn tôi mà cười.

- Người đàn ông kia giơ con dao lên. Tôi tưởng rằng tôi sẽ chết, liền nhắm hai mắt lại. Nhưng mà chờ một lát sau, tôi cũng không có cảm giác đau, ngược lại có một cỗ chất lỏng mang theo mùi tanh chảy vào miệng. Tôi mở to mắt, lại phát hiện người đàn ông kia dùng dao cắt cổ tay của mình, máu từ trong cổ tay chảy ra, chảy vào trong miệng của tôi. Người đàn ông kia thì điều chỉnh miệng của tôi, không cho tôi quay đi chỗ khác.

- Tôi nghe tháy người đàn ông đó nói một câu: “rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ giống như chúng ta”. Tiếp sau đó tôi liền mất đi tri giác. Mà sau khi tỉnh lại thì tôi đã ở chỗ này!

Lưu Nhân lại quay trở về căn nhà kia, Nhìn nhìn bốn phía, xác định không ai phát hiện ra hắn, lại trèo tường vào trong. Nơi này đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Mà kỳ quái là những người dân đều đã rời khỏi nơi này, còn mang cả cái thi thể người dân bị hắn giết chết đi.

Minh Diệu vẫn chưa về. Lưu Nhân thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ trên lầu hai, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.

Bốn người đàn ông kia vẫn đứng ở chỗ ngã rẽ như cũ, canh gác không cho bất kỳ kẻ nào đi qua. Nơi đó nhất định là có thứ gì quan trọng. Lưu Nhân nghĩ ở trong lòng. Hy vọng là Minh Diệu có thể tìm được phương pháp rời khỏi thị trấn nhỏ này.

Dường như có chuyện gì đó xảy ra. Một người đàn ông đang canh giữ ở ngã rẽ chợt rời khỏi chỗ đó, hướng tới một bụi cây ở cách đó không xa đi tới. Mà ngoài hắn ra thì ba người kia vẫn canh giữ ở chỗ cũ. Dường như việc đồng bọn rời đi đối với bọn họ mà nói là không sao cả.

Lưu Nhân quan sát kỹ người đàn ông rời đi kia. Người đàn ông kia đang xem xét ở xung quanh bụi cây, dường như đang tìm thứ gì đó. Nhưng mà không bao lâu sau, lại có thứ gì đó khiến cho hắn chú ý, hắn liền hướng tới chỗ xa hơn đi tới.

Lưu Nhân nhìn thấy rõ, từ đang xa có một cục đá nhỏ bay tới, đánh vào đầu người đàn ông này, mà đồng thời bụi cây ở phía xa nhẹ nhàng lung lay vài cái. Có một người núp ở bên trong.

Dường như là người kai đang cố ý gây sự chú ý đối với người đàn ông này, dẫn hắn đi xa cái ngã rẽ. Cứ dè dặt từng chút một hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông kia. Khiến cho người đàn ông kia chậm rãi bị dẫn ra xa.

Sau đó người đàn ông kia đã cách cái ngã rẽ rất xa, đứng ở ngã rẽ có lẽ đã không thể nhìn thấy được bóng dáng của người đàn ông kia. Mà ba người đàn ông đang canh gác ở chỗ ngã rẽ kia thì căn bản là không hề để ý đến người bạn bị dẫn đi. Giống như căn bản ở chỗ này cũng chỉ có ba người bọn hắn.

Người trốn ở trong bụi cây kia khẽ động.Lưu Nhân thấy rất rõ ràng, người kia lặng lẽ tiếp cận người đàn ông bị dẫn dắt từ phía sau lưng. Mạnh mẽ từ trong bụi cây chui ra, dùng một đao chặt đứt đầu người đàn ông kia.

Trái tim Lưu Nhân mạnh mẽ nhảy lên một chút. Động tác của người này rất lưu loát, vừa nhìn liền biết là đã qua tập luyện. Lưu Nhân cảm thấy nhất định là người này đã từng ở trong quân đội, hơn nữa là thuộc loại bộ đội đặc chủng. Hơn nữa dựa theo hành động của người này, rõ ràng là đã sớm lên kế hoach, gây sự chú ý để kéo một người lại đây, sau đó giết chết. Hơn nữa hắn cũng biết sức lực của đám người này rất lớn, cũng không đối mặt chính diện mà là chậm rãi tiếp cận từ phía sau lưng, sau đó một đòn giết chết.

Chẳng lẽ chỉnh phủ đã phát hiện ra chuyện tình thị trấn nhỏ này, nên phái bộ đối tới đây sao? Lưu Nhân cảm thấy người này tuyệt đối không giống với những dân trong thị trấn, người này tuyệt đối là thuộc loại người đầu óc bình thường. Hẳn là tiếp xúc với người này có lẽ sẽ có biện pháp để ra khỏi đây. Dù cho không có nhiều bộ đội, nhưng mà có thêm một người giúp đỡ thì cũng tăng thêm một phần xác suất rời đi. Lưu Nhân đã quyết định chủ ý, liền đi xuống lầu, lặng lẽ nhảy qua tường đi ra ngoài.

Lặng lẽ chui vào bụi cây, Lưu Nhân đi tới bên cạnh chỗ người kia vừa trốn. Có lẽ là do người kia trốn quá kỹ, hơn nữa còn do sương mù dày đặc cho nên Lưu Nhân không có biện pháp tìm được vị trí của người này. Mà cách đó không xa có người dân canh giữ ở ngã rẽ, Lưu Nhân không dám lớn tiếng hô. Ngộ nhỡ hấp dẫn ba người dân kia lại đây, Lưu Nhân không dám xác định với bảy viên đạn còn lại, hắn có thể toàn thân trở ra được không.

- Này…Có ai không….Tôi vừa mới thấy anh…Tôi là cảnh sát…Tôi tới để giúp anh…

Lưu Nhân dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ đủ để mình nghe thấy gọi, nhưng không có tiếng đáp lại. Lưu Nhân có chút nhụt chí, thanh âm của mình nhỏ như vậy, chỉ sợ là đủ để mình nghe được, làm sao có thể dùng để tìm người. Hắn vừa định tiếp tục đi về phía trước tìm xem thì yết hầu truyền đến một trận hàn ý khi tiếp xúc với lưới đao.

- Nói cho ta biết, ngươi có đói không?

Một thanh âm đàn ông trầm thấp từ sau lưng hắn truyền tới.

- Không nên động thủ, tôi là cảnh sát.

Lưu Nhân cũng không dám quay đầu lại, vội vàng nhỏ giọng nói.

- Tôi tới để giúp anh.

- Trả lời câu hỏi của ta, ngươi có đói không?

Người đàn ông kia dường như không có nghe thấy lời nói của Lưu Nhân, vẫn nhắc lại câu hỏi.

- Cũng hơi hơi…

Lưu Nhân cảm giác trên cổ nổi lên một mảnh da gà, là bởi vì sợ hãi.

- Tuy rằng buổi sáng tôi không có ăn cơm….

- Này, cho ngươi ăn.

Một miếng thịt vẫn còn đỏ tươi máu huyết ném xuống trước mặt Lưu Nhân.

- Đói sao? Ăn đi.

Ọe…

Lưu Nhân cảm thấy có chút buồn nôn, thứ này rõ ràng là thịt sống, hơn nữa còn có chút biến chất.

- Anh là kẻ điên sao? Chỉ cần là người, làm sao có thể ăn được thứ này.



- Tốt lắm.

Lưu Nhân cảm giác cây đao kia đã rời khỏi cổ họng của mình.

- Xem ra anh không có biến thành giống như bọn họ.

Hô...

Lưu Nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại, trước mặt hắn là một khuôn mặt kiên nghị.

- Xin chào, tôi là Lưu Nhân, là cảnh sát, cần sự giúp đỡ của anh.

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện.

Người đàn ông kia nhìn xung quanh một lần.

- Đi theo tôi, nhẹ nhàng một chút, nếu bị bọn hắn phát hiện sẽ rất phiền toái.

Nói dứt lời, người nọ liền dẫn Lưu Nhân chui vào trong bụi cây, lặng lẽ rời đi.

Dọc theo đường đi, người nọ đều không có nói gì, chỉ ngẫu nhiên dừng lại nhìn xung quanh. Người nọ dẫn theo Lưu Nhân lòng vòng một hồi rồi đi tới một căn phòng nhỏ.

Đây là một căn phòng nhỏ được dựng tạm bợ, có chút rách nát. Nhưng mà Lưu Nhân lại phát hiện bốn phía quanh căn phòng nhỏ này đều có chướng ngại vật che kín, hơn nữa cách căn phòng nhỏ này không xa, còn có thể nhìn thấy mấy cỗ thi thể.

Người đàn ông kia dẫn Lưu Nhân đi đến trước của căn phòng kia, nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng đập cửa rất có tiết tấu, hản là đã sớm thỏa thuận ám hiệu.

Cửa được mở ra, người đàn ông kia dẫn theo Lưu Nhân đi vào trong căn phòng nhỏ.

Căn phòng nhỏ tối tăm, Lưu Nhân hơi sững sờ một chút. Hắn cứ tưởng rằng nơi này chính là nơi đóng quân bí mật của quân đội, hoặc là nhà của người đàn ông này. Nhưng thật không ngờ trong cái phòng nhỏ cũ nát này, lại có nhiều người như vậy. Người già, trẻ con, còn cả phụ nữ nữa, chừng hơn mười người, mà trong hơn mười người này, kể cả người đàn ông vừa dẫn hắn đi kia cũng chỉ có ba người đàn ông.

- Nơi này là?

- Tôi tên là Vương Hiệp.

Người đàn ông kia quay đầu lại, bắt tay Lưu Nhân.

- Xin chào, đồng chí cảnh sát, vừa rồi thật xin lỗi, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ. Anh cũng biết, những người đó nhìn bề ngoài rất giống người bình thường, tôi chỉ có thể cẩn thận một chút.

- Không sao.

Lưu Nhân bắt tay Vương Hiệp. Bàn tay của người đàn ông này rất dầy, tương đối mạnh mẽ.

- Thật không ngờ ở này này các anh lại có nhiều người như vậy.

- Toàn bộ người bình thường trong thôn đều ở đây.

Vương Hiệp thở dài, tiếp theo dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lưu Nhân.

- Khi nào thì quân đội có thể tới đây, bao giờ chúng tôi mới có thể đi ra ngoài?

- Quân đội? Quân đội gì?

Lưu Nhân ngẩn người.

- Anh không phải là bộ đội mà chính phủ phái tới hay sao?

- Anh cũng không phải là cảnh sát sao?

Vương Hiệp cũng ngây ngẩn cả người.

- Tôi còn tưởng là anh do chính phủ phái tới.

- Xem ra hai người chúng ta đều đã đoán sai.

Lưu Nhân cười khổ, nói.

- Để tôi giới thiệu một lần nữa vậy. Tôi là Lưu Nhân, là cảnh sát đến thị trấn này làm việc, vô tình bị vây ở chỗ này.



- Xem ra chúng ta lại phải thất vọng rồi.

Trên mặt Vương Hiệp đồng dạng cũng mang theo biểu tình cười khổ, nói.

- Tôi tên là Vương Hiệp, là quân nhân giải ngũ, vốn sống ở trong thị trấn nhỏ này.

- Ôi…

Hai người đồng thời thở dài.

Trải qua vài câu chuyện đơn giản, Lưu Nhân đã đại khái hiểu rõ tình huống ở nơi này. Thị trấn nhỏ này xuất hiện dị thường là ở bốn ngày trước kia. Vốn dĩ chỉ là xung đột trong phạm vi nhỏ, những người dân trong thị trấn này vốn rất an phận, đột nhiên trở nên có chút nóng nảy. Thường xuyên vì những chuyện nhỏ mà khắc khẩu không ngớt. Sau lại phát triển càng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu động thủ. Cái thị trấn nhỏ này vốn rất hẻo lánh cho nên cảnh sát cũng không có. Chỉ dựa vào mấy vị lãnh đạo trong thị trấn mà hòa giải. Nhưng mà sau đó những người không bình thường càng ngày càng nhiều, chậm rãi phát triển trở thành hai phái. Một phái có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, bất kỳ ai đến gần đều động thủ đánh người. Mà phái còn lại thì ánh mắt trở nên dại ra, chỉ biết nói là đói rồi ăn mọi thứ. Đợi cho tới khi mọi người phát hiện ra sự tình không thích hợp thì đã muộn rồi. Những người có khả năng suy nghĩ như nguời bình thường đã không còn có bao nhiêu. Hơn nữa con đường duy nhất để tiếp xúc với bên ngoài cũng đã bị đám người có khuynh hướng bạo lực kia phong tỏa, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi ra khỏi thị trấn. Đường dây điện thoại bị cắt đứt, di động cũng không có tín hiệu. Mà buổi sáng hôm nay thì cây cầu để thông ra bên ngoài đã bị đánh sập. Hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa thị trấn và bên ngoài.

- Sự tình đại khái chính là như vậy.

Vương Hiệp nói.

- Nơi này của tôi tổng cộng có mười ba người, là những người duy nhất còn có đầu óc thanh tỉnh.

- Ôi…

Lưu Nhân lắc lắc đầu.

- Vốn là năm người chúng tôi đi vào trong thị trấn này, nhưng thật không ngờ là đã bị vây ở đây, không ra được.

- Các anh còn có bốn người?

Vương Hiệp sửng sốt.

- Thời gian dài như vậy mà không bị những người đó phát hiện sao? Phải biết rằng cả thị trấn đều đã bị những người đó chiếm lĩnh, nơi này là địa phương duy nhất còn an toàn,

- Bây giờ chúng tôi vẫn ở trong khách sạn kia, nơi đó dường như không có bao nhiêu người dân điên cuồng.

Lưu Nhân nói.

- May mắn là trong đội ngũ chúng tôi có hai người không phải là người thường, có lẽ không có nguy hiểm gì.

- Các anh chỉ có hai người đàn ông, ngoài ra đều là phụ nữ, những người này không có khả năng không đến bắt các anh.

Vương Hiệp kỳ quái nói.

- Không biết là vì sao, những kẻ điên này thường bắt người ở xung quanh, sau đó đưa đến tòa nhà ở trung tâm thị trấn kia. Chúng tôi vốn có mười bốn người, nhưng mà một người trong lúc đi tìm thức ăn đã bị bọn họ bắt đi. Tôi vốn là muốn đi xem có cơ hội cứu hắn ra không, vừa lúc gặp được anh.

- Trong tòa nhà đó sao?

Lưu Nhân nghĩ nghĩ.

Canh gác nhiêm mật như vậy, nhất định là có thứ gì quan trọng. Một người trong chúng tôi đã lẻn vào trong đó rồi.

- Không có khả năng.

Vương Hiệp có chút kinh ngạc nói.

- Tôi đã thử nhiều lần, đều không thể đi vào bên trong tòa nhà đó, nhiều nhất là đi đến cửa nơi đó liền bị phát hiện. Nơi đó canh gác rất chặt chẽ, tuy rằng những tên kia có đầu óc không tốt lắm, nhưng mà khí lực lại rất lớn. Hơn nữa cũng rất cảnh giác. Nếu bị bọn họ nhìn thấy thì rất khó chạy trốn. Phải biết rằng thời gian tôi ở trong quân đội năm đó chính là linh trinh sát. Anh cũng thấy đó, tôi mất công sức hơn nửa ngày mới có thể dẫn một tên gia hỏa trong đó ra để xử lý.

- Người kia xuất thân từ đâu tôi cũng không biết.

Lưu Nhân nghĩ nghĩ nói.

- Nhưng mà khẳng định không phải là bình thường…

Đông.

Một cục đá nho nhỏ đánh lên trên đầu một người nông dân. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh một lần nhưng không phát hiện thấy có động tĩnh gì, Tuy rằng trí lực không có, nhưng mà tính cảnh giác vẫn còn, hắn đi về hướng cục đá bay tới mà tìm kiếm.

Dường như cục đá kia từ một chỗ góc rẽ không xa bay tới. Hắn cầm một cái cuốc trong tay, từ từ đi tới chỗ góc rẽ. Không có ai, nơi này vô cùng im lặng. Đang trong lúc đầu óc của hắn còn chưa kịp xoay chuyển, lại một cục đá khác đánh lên đầu của hắn.

Không có gặp người nào, cũng không có thông báo với đồng bọn. Hắn tiếp tục đi dọc theo phương hướng cục đá bay tới mà tìm kiếm. Bởi vì dường như hắn vừa thấy được một cái bóng dáng kỳ quái, mặc dù là chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nhưng mà hắn vẫn nhìn thấy được.

Đi về phía trước vào bước, nương theo âm thanh thủy tinh bị vỡ, lại một cục đá khác đánh lên đầu của hắn. hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cái cửa sổ thủy tinh nhỏ ở bên người đã bị vỡ, cục đá chính là bay ra từ trong gian phòng. Tuy rằng có chút tối, nhìn không rõ lắm, nhưng mà hắn lờ mờ chứng kiến trên mặt đất hình như có thứ gì đó đang mấp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện U Minh Trinh Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook