Chương 121: Phiền não
Lão Thiên Thúc Thúc
08/01/2014
Hiện tại trong lòng Tống Tân chỉ có sợ hãi. Nữ nhân này đã không còn
phong tình như gió lúc mới gặp mặt, bây giờ nàng giống như một con lệ
quỷ muốn lấy mạng người vậy. Hiện tại ý tưởng duy nhất trong đầu Tống
Tân chính là chạy.
Không đợi Tống Tân khai bước, nữ tử kia đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn Tống Tân. Ánh mắt kia giống như là thấy được kẻ thù vậy. Mái tóc chỉnh tề búi ở sau gáy mở tung ra, mái tóc dài bay múa trên không trung, khuôn mặt bị dính đầy máu càng trở lên dữ tợn.
- Chàng gạt ta, chàng đang gạt ta.
Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi giống như ác quỷ nói.
- Chàng sẽ không trở về.
Tống Tân bị bộ dạng của nữ nhân này dọa tới mức mất hồn mất vía. Hiện tại trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới một việc duy nhất đó chính là trốn.
- Chàng là một tên lừa gạt, kẻ lừa đảo!
Thanh âm thê lương của nữ nhân kia từ phía sau truyền tới tai Tống Tân. Khiến cho hắn sợ tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
- Chàng chính là muốn bỏ rơi ta, chàng muốn bỏ rơi ta!
Thanh âm của nữ nhân kia càng thêm giống bệnh nhân tâm thần.
- Không có cửa đâu. Cho dù chết, chàng cũng không thể rời bỏ ta.
Sau đầu truyền đến thanh âm ầm ầm. Giống như là tiếng sắt đang không ngừng cọ xát vào nhau. Tống Tân quay đầu lại nhìn, nữ nhân kia đang bay nhanh theo giống như là một nữ lệ quỷ vậy. Thanh âm chói tai kia, chính là tiếng nữ nhân kia dùng móng tay không ngừng ma sát xuống đất. Cái móng tay dài chừng một thước lóe lên hàn quang sắc bén.
Hiện tại ý niệm duy nhất trong đầu Tống Tân chính là chạy trối chết. Nói đùa sao, nếu là bị nữ nhân này bắt được, không có gì bất ngờ là nữ nhân kia nhất định sẽ dùng móng tay băm vằn hắn ra thành thịt vụn.
Nhưng mà nữ nhân kia truy đuổi vô cùng nhanh, ngay cả sức lực bú sữa mẹ Tống Tân cũng phải dùng để chạy, nhưng mà vừa chạy được mấy chục thước thì đã bị nữ nhân kia bắt được. Từ trên lưng truyền đến một trận xé rách đau đớn. Tống Tân ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng từ sau lưng hắn chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo.
- Chàng muốn bỏ rơi ta…
Nữ nhân kia cười lạnh hai tiếng. Khuôn mặt cũng có thể xem là thanh tú lúc đầu bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo.
- Ta tình nguyện để chàng chết ở trong lòng của ta.
Tống Tân muốn nói cái gì, cho dù là nói ra những lời cầu xin tha thứ cũng được. Nhưng mà dù có mở miệng ra thì cũng không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào. Bây giờ việc hắn có thể làm được chính là lăn ở trên mặt đất, không ngừng lui về phía sau.
- Ta muốn moi tim của chàng ra, nhìn xem rốt cuộc trong tim của chàng có ta hay không.
Nữ nhân tóc tai bù xù tru lên, đưa bàn tay đầy móng vuốt đâm vào ***g ngực Tống Tân.
Sau đó Tống Tân liền bị đánh thức. Hồi tưởng lại giấc mộng kỳ dị kia, trong lòng Tống Tân vẫn còn sợ hãi. Hắt châm một điếu thuốc, hung hăng rít hai cái, bình phục lại trái tim vẫn đang nhảy lên kịch liệt bởi vì sợ hãi.
- Có thể là gần đây làm việc quá sức.
Tống Tân lắc lắc đầu.
- Lại có thể mơ một giấc mộng kỳ quái như vậy.
Đem giấc mộng kỳ quái không thực tế kia ném ra khỏi đầu, Tống Tân mặc quần áo vào, chuẩn bị đi làm. Khi đi qua cửa hàng bán đồ dùng cũ kia, không nghĩ tới cửa hàng này vẫn đóng chặt cửa. Tống Tân có chút kỳ quái. Nếu là trước kia thì lão béo ấy đã sớm mở cửa tiệm. Có lẽ là bởi vì ông chủ gần đây bận việc gì. Tống Tân nhớ tới bộ dáng tiều tụy của ông chủ cửa hàng kia, cũng không để ý đến chuyện này nữa.
Đang ngủ say liền giật mình tỉnh dậy, kéo cái màn ra, bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi. Chủ quán nhìn nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa, hắn không khỏi mừng thầm trong lòng. Quả nhiên đêm hôm qua nữ quỷ kia không tới phiền hắn nữa, lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy.
Cái loại được giải thoát này cũng không có chiếm cứ quá lâu trong lòng chủ quán. Hắn biết tuy rằng thoát khỏi nữ quỷ kia dây dưa. Nhưng mà chỉ sợ rất nhanh sau đó, người mua cái bàn trang điểm kia sẽ tìm tới cửa. Dù sao hắn cũng không thể giống như người chủ bán trước đây, bán xong một cái thì vỗ mông đi mất. Hắn còn có cửa hàng ở nơi này.
Suy nghĩ hồi lâu, chủ quán cắn chặt răng. Thế thì lão tử cũng chạy lấy người, mua bán ở đâu cũng là làm ăn. Chỉ có bị nữ quỷ kia ám là không thể chạy thoát. Chủ quán cầm cái điện thoại lên, bắt đầu gọi tới sàn giao dịch bất động sản.
Giá cả không cao, hơn nữa chủ quán lại vội vã bán đi, cho nên tất cả đều cảm thấy vui vẻ. Người mua thì nhặt được tiện nghi, chủ quán thì trong thời gian ngắn thu xếp hết thảy mọi thứ, cái gì có thể đổi thành tiền mặt thì đổi luôn. Cho nên chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, chủ quán liền ngồi xe lửa rời khỏi thành phố này. Mặc dù là trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với chủ quán mà nói, cái cảm giác kia quả thực chính là một ngày dài bằng một năm. Hắn rất sợ Tống Tân sẽ tới tận cửa để trả hàng lại, sợ nữ quỷ kia buổi tối sẽ lại đến tìm hắn dây dưa. Nhưng mà hoàn hảo là những điều hắn lo lắng cũng không có phát sinh. Ngồi ở trên xe lửa, thấy cái biển quảng cáo ở trên sân thượng nhà ga, trên đó viết: "Hi vọng lần sau ngài lại đại giá quang lâm". Chủ quán hung hăng nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.
- Có đánh chết ta cũng sẽ không trở lại.
Nghe thanh âm còi xe lửa, rốt cục trái tim của chủ quán cũng có thể chậm rãi thả lỏng, cái loại cảm giác toàn thân đều thoải mái do được giải thoát khiến cho hắn chìm vào giấc ngủ.
- Đây là chiếc bàn trang điểm anh mua về.
Trần Viêm hướng về phía vị hôn phu quát ầm ĩ.
- Anh muốn cho tôi trở lại như xã hội cũ để nếm đắng cay ngọt bùi sao?
- Cái này…Em đừng vội tức giận.
Vẻ mặt của Tống Tân trở nên ân hận.
- Trước tiên em cứ nghe anh nói đã.
- Được, anh nói đi.
Trần Viêm đặt mông ngồi ở trên giường, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Tống Tân.
- Giải thích cho tôi xem anh mua thứ đồ vật như vậy về là có ý gì. Nếu mà không giải thích được làm tôi hài lòng thì anh cứ chờ đấy.
Tống Tân cẩn thận nói ra lai lịch của chiếc bàn này cho vị hôn thê nghe một lần, còn đặc biệt in lại những tư liệu tìm được ở trên mạng ra ngoài, sau đó đưa cho vị hôn thê xem, chờ quyết định của nàng.
- Anh nói là thứ này có thể bán được một đống tiền lớn?
Trần Viêm liếc mắt nhìn Tống Tân một cái, thấy hắn có chút chột dạ.
- Ừ… Có lẽ …
Nhưng mà câu có lẽ cuối cùng thì cực nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình hắn là có thể nghe thấy.
- Oa, thật tốt quá.
Trần Viêm nhào lên, ôm lấy cổ của Tống Tân.
- Anh thật lợi hại, đồ tốt như vậy mà anh cũng có thể mua được.
- Hắc hắc, hắc hắc, ăn may, ăn may thôi…
Tống Tân trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Chủ quán kia em thấy cũng là một người ngu ngốc. Đồ tốt như vậy lại có thể không biết hàng, dễ dàng bán cho anh như vậy.
Trầm Viêm ôm cổ vị hôn phu, bắt đầu với giấc mộng phát tài.
- Anh nói là thứ này có thể bán được hơn một vạn sao?
- Có lẽ là như vậy…
Tống Tân có chút ngập ngừng ấp úng. Dù sao thứ này cũng là hắn dựa vào tư liệu ở trên mạng mà suy đoán. Cái bàn trang điểm này rốt cục là có được giá như vậy hay không hắn cũng không có chắc chắn.
- Chủ quán kia cũng có chút kỳ quái, mấy ngày hôm nay cũng không có mở cửa hàng, nghe nói hắn đã chuyển nhượng lại cửa hàng rồi, sáng sớm hôm nay đã ngồi xe lửa chuyển đi rồi.
- Để ý hắn làm gì, hắn đã cho chúng ta một món lời lớn như vậy là được rồi.
Trần Viêm cũng không để chuyện này ở trong lòng, hiện tại đầu óc của nàng đang suy nghĩ đến sau khi bán cái bàn trang điểm này đi thì làm gì với số tiền thu được.
- Anh nói xem, chúng ta bán thứ này như thế nào?
- Cái này…Để sau này rồi tính.
Trong lòng Tống Tân thật sự có chút luyến tiếc không muốn bán chiếc bàn trang điểm này đi. Với hắn mà nói, thứ này dường như có ý nghĩa không tầm thường, nhưng mà cụ thể là cái gì thì hắn cũng không nói ra được.
Trần Viêm thấy ánh mắt của hắn có chút kỳ quái, Tống Tân vội vàng bổ sung nói:
- Thứ này phải tìm được người nào biết xem hàng thì mới có thể bán được giá tốt.
- Điều này cũng đúng.
Trần Viêm nghĩ nghĩ, cảm thấy Tống Tân nói cũng có lý.
- Công việc trong bệnh viện gần đây như thế nào?
Tống Tân liền tranh thủ đổi đề tài.
- Làm sao mà hay tăng ca như vậy?
- Không có biện pháp nào, mình là người mới mà.
Trần Viêm nói đến việc này, có chút không yên lòng, ánh mắt kia của Tống Tân dường như có chút kỳ quái.
- Là người mới tự nhiên là phải làm nhiều hơn.
- Nhưng mà em đã làm ở đó hơn một năm rồi, năm nay không phải cũng có những người mới khác sao? Như thế nào mà em luôn phải tăng ca vậy?
Tống Tân cảm giác vị hôn thê giống như có việc gì giấu hắn.
- Ơ kìa, dù sao sự việc như vậy, em cũng không có biện pháp.
Trân Viêm buông cổ tay Tống Tân ra.
- Em mệt mỏi rồi, em đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.
Tuy rằng Tống Tân cảm giác vị hôn thê còn có chút gì đó giấu mình, nhưng mà cũng không có tiếp tục hỏi. Hắn cho rằng hai người đã đến mức này, nếu có sự tình gì, nhất định vị hôn thê sẽ nói với hắn. Nếu Trần Viêm không nói, tự nhiên là nàng có lý do của mình, hắn cũng không muốn gặng hỏi. Dù sao trong lòng của mỗi người đều có bí mật của chính mình, giống như hắn cũng không nói ra chuyện hắn có cảm giác đặc biệt đối với chiếc bàn trang điểm này còn cả giấc mộng kỳ quái kia nữa.
Nửa đêm có chút lạnh, Trần Viêm nhích gần vào trong ***g ngực Tống Tân, miệng than thở vài câu. Cái nhà này không có hệ thống sưởi hơi, mùa đông tự nhiên là rất lạnh, nhưng mà mấy ngày hôm nay lúc trời tối thì dường như cực kỳ lạnh. Lạnh đến mức khiến cho người ta chịu không nổi. Hai người bật cái chăn điện tử lên, ôm cả túi nước ấm, nhưng mà vẫn cảm giác thấy hàn khí chui vào trong thân thể như trước.
Bởi vì đã kéo rèm cửa lại, trong phòng trở nên tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Tối đến mức giơ cả bàn tay ra cũng không thấy được năm ngón. Đột nhiên xuất hiện một chút quang mang màu xanh lục.
Thanh sắc quang mang kia vốn dĩ lúc đầu rất ảm đảm nhưng mà càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn. Dần dần biến thành bộ dáng của một nữ nhân. Vẫn là bộ sườn xám màu đỏ, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ như máu.
Nhìn thấy hai người nằm ngủ ở trên giường, nữ quỷ kia thở dài.
- Thì ra là bây giờ chàng đã có người con gái khác, vậy thì cần gì phải tới tìm ta. Để ta nhìn thấy hai người như vậy, chàng bảo ta phải làm như thế nào đây?
Nhìn thấy Trần Viêm nằm ở trong lòng Tống Tân, nữ quỷ kia lại càng nhíu mày.
- Cô gái này là lựa chọn của chàng sao? Tuy rằng tướng mạo thì cũng được, nhưng mà không biết nhân phẩm thì như thế nào?
Nữ quỷ ngồi ở bên giường, nhìn Tống Tân đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve cái trán của Tống Tân. Tống Tân đang ngủ say liền cảm giác được một cỗ hơi lạnh, liền xoay người lại, than thở vài câu rồi ngủ tiếp.
- Thôi, chàng thích là được rồi, hiện tại việc ta có thể làm cũng chỉ là coi chừng chàng mà thôi, ngoài chàng ra, ta cũng không muốn làm gì nữa.
Nữ quỷ lại thở dài một hơi, thân ảnh chớp lên vài cái, lại biến mất ở trong bóng đêm.
Tống Tân buổi tối rất hiếm khi nằm mơ. Nhưng mấy ngày nay hắn ngủ ở nhà một mình, gần như là mỗi tối đều nằm mơ. Những giấc mộng kia có tốt, có xấu. Nhưng đều giống nhau là trong mỗi giấc mộng đều có nữ nhân búi tóc mặc áo sườn xám kia.
Có khi hắn mơ thấy hắn đứng ở sau người đàn bà kia, tựa đầu lên vai của nàng, nhìn bộ dáng của nàng được phản chiếu ở trong chiếc gương đồng trên cái bàn trang điểm kia. Có khi hắn lại mơ thấy người đàn bà kia ôm hắn, không ngừng khóc, nước mắt làm ướt y phục của hắn. Nhưng mà cái loại ác mộng sợ hãi giống như buổi tối đầu tiên cũng không có tiếp tục diễn ra.
- Tống Tân!
Một tiếng quát to phẫn nộ dọa Tống Tân nhảy dựng lên. Quay đầu nhìn lại thì ra là quản lý. Tống Tân ở trong công ty cũng có thể coi như là quản lý mạng. Mặc dù cái tên tương đối dễ nghe, nhưng bất quá cũng chỉ là một loại tạp vụ mà thôi. Loại chức vụ này trong doanh nghiệp tư nhân nhỏ như công ty này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Công việc của hắn mẹ nó chứ có rất nhiều. Quản lý mạng, giữ gìn, sửa chữa máy tính, chân chạy văn kiện, hoặc là giúp mấy vị lãnh đạo làm mấy chuyện con mẹ nó riêng tư. Ngược lại thủ trưởng là một người không hiểu máy tính, vì thế trong mắt hắn Tống Tân là một người trong công ty có cũng như không. Dù sao máy tính cũng không phải là mỗi ngày đều bị hỏng. Mỗi tháng đều phải tốn tiền lương cho một nhân vật chỉ có thể dùng được vài lần như vậy thì thật có chút lãng phí, lại không thể mang đến cho công ty hiểu quả kinh tế và lợi ích gì. Tự nhiên bình thường hắn cũng sẽ không để cho Tống Tân yên ổn.
- Quản lý.
Tống Tân đứng lên khỏi ghế, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Quản lý rống lên một tiếng, hắn biết nhất định là không có chuyện gì tốt.
- Cậu làm ăn như vậy sao, vì sao mà bộ thương vụ kia lại không có điện, cậu làm việc con mẹ nó như thế nào vậy.
Quản lý nổi giận đùng đùng hướng tới Tống Tân chửi bới một trận.
Tống Tân cũng không giải thích, dù cho hắn có nói cái gì thì quản lý cũng không nghe lọt.
Rõ ràng là hắn học máy tính, ngươi lại muốn cho hắn đi làm con mẹ nó sửa chữa điện. May mà Tống Tân hơi có chút hiểu biết về mạch điện, nếu là những người khác, chỉ sợ không làm chập cả mạch điện thì đã cảm ơn trời đất rồi.
- Lập tức sửa lại cho ta, máy in của bộ thương vụ bên kia còn đang chờ hoạt động đó. Người ta là bộ thương vụ, là nơi tạo ra lợi nhuận cho công ty, cũng không giống như ngươi…
Quản lý cười lạnh hai tiếng, rời khỏi. Không có nói ra câu kế tiếp nhưng mà Tống Tân tự nhiên cũng có thể đoán được.
- Người ở dưới mái hiên…
Tống Tân thở dài, tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà hắn vẫn phải kiên trì.
Không đợi Tống Tân khai bước, nữ tử kia đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn Tống Tân. Ánh mắt kia giống như là thấy được kẻ thù vậy. Mái tóc chỉnh tề búi ở sau gáy mở tung ra, mái tóc dài bay múa trên không trung, khuôn mặt bị dính đầy máu càng trở lên dữ tợn.
- Chàng gạt ta, chàng đang gạt ta.
Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi giống như ác quỷ nói.
- Chàng sẽ không trở về.
Tống Tân bị bộ dạng của nữ nhân này dọa tới mức mất hồn mất vía. Hiện tại trong đầu của hắn chỉ nghĩ tới một việc duy nhất đó chính là trốn.
- Chàng là một tên lừa gạt, kẻ lừa đảo!
Thanh âm thê lương của nữ nhân kia từ phía sau truyền tới tai Tống Tân. Khiến cho hắn sợ tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
- Chàng chính là muốn bỏ rơi ta, chàng muốn bỏ rơi ta!
Thanh âm của nữ nhân kia càng thêm giống bệnh nhân tâm thần.
- Không có cửa đâu. Cho dù chết, chàng cũng không thể rời bỏ ta.
Sau đầu truyền đến thanh âm ầm ầm. Giống như là tiếng sắt đang không ngừng cọ xát vào nhau. Tống Tân quay đầu lại nhìn, nữ nhân kia đang bay nhanh theo giống như là một nữ lệ quỷ vậy. Thanh âm chói tai kia, chính là tiếng nữ nhân kia dùng móng tay không ngừng ma sát xuống đất. Cái móng tay dài chừng một thước lóe lên hàn quang sắc bén.
Hiện tại ý niệm duy nhất trong đầu Tống Tân chính là chạy trối chết. Nói đùa sao, nếu là bị nữ nhân này bắt được, không có gì bất ngờ là nữ nhân kia nhất định sẽ dùng móng tay băm vằn hắn ra thành thịt vụn.
Nhưng mà nữ nhân kia truy đuổi vô cùng nhanh, ngay cả sức lực bú sữa mẹ Tống Tân cũng phải dùng để chạy, nhưng mà vừa chạy được mấy chục thước thì đã bị nữ nhân kia bắt được. Từ trên lưng truyền đến một trận xé rách đau đớn. Tống Tân ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng từ sau lưng hắn chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo.
- Chàng muốn bỏ rơi ta…
Nữ nhân kia cười lạnh hai tiếng. Khuôn mặt cũng có thể xem là thanh tú lúc đầu bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo.
- Ta tình nguyện để chàng chết ở trong lòng của ta.
Tống Tân muốn nói cái gì, cho dù là nói ra những lời cầu xin tha thứ cũng được. Nhưng mà dù có mở miệng ra thì cũng không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào. Bây giờ việc hắn có thể làm được chính là lăn ở trên mặt đất, không ngừng lui về phía sau.
- Ta muốn moi tim của chàng ra, nhìn xem rốt cuộc trong tim của chàng có ta hay không.
Nữ nhân tóc tai bù xù tru lên, đưa bàn tay đầy móng vuốt đâm vào ***g ngực Tống Tân.
Sau đó Tống Tân liền bị đánh thức. Hồi tưởng lại giấc mộng kỳ dị kia, trong lòng Tống Tân vẫn còn sợ hãi. Hắt châm một điếu thuốc, hung hăng rít hai cái, bình phục lại trái tim vẫn đang nhảy lên kịch liệt bởi vì sợ hãi.
- Có thể là gần đây làm việc quá sức.
Tống Tân lắc lắc đầu.
- Lại có thể mơ một giấc mộng kỳ quái như vậy.
Đem giấc mộng kỳ quái không thực tế kia ném ra khỏi đầu, Tống Tân mặc quần áo vào, chuẩn bị đi làm. Khi đi qua cửa hàng bán đồ dùng cũ kia, không nghĩ tới cửa hàng này vẫn đóng chặt cửa. Tống Tân có chút kỳ quái. Nếu là trước kia thì lão béo ấy đã sớm mở cửa tiệm. Có lẽ là bởi vì ông chủ gần đây bận việc gì. Tống Tân nhớ tới bộ dáng tiều tụy của ông chủ cửa hàng kia, cũng không để ý đến chuyện này nữa.
Đang ngủ say liền giật mình tỉnh dậy, kéo cái màn ra, bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi. Chủ quán nhìn nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa, hắn không khỏi mừng thầm trong lòng. Quả nhiên đêm hôm qua nữ quỷ kia không tới phiền hắn nữa, lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy.
Cái loại được giải thoát này cũng không có chiếm cứ quá lâu trong lòng chủ quán. Hắn biết tuy rằng thoát khỏi nữ quỷ kia dây dưa. Nhưng mà chỉ sợ rất nhanh sau đó, người mua cái bàn trang điểm kia sẽ tìm tới cửa. Dù sao hắn cũng không thể giống như người chủ bán trước đây, bán xong một cái thì vỗ mông đi mất. Hắn còn có cửa hàng ở nơi này.
Suy nghĩ hồi lâu, chủ quán cắn chặt răng. Thế thì lão tử cũng chạy lấy người, mua bán ở đâu cũng là làm ăn. Chỉ có bị nữ quỷ kia ám là không thể chạy thoát. Chủ quán cầm cái điện thoại lên, bắt đầu gọi tới sàn giao dịch bất động sản.
Giá cả không cao, hơn nữa chủ quán lại vội vã bán đi, cho nên tất cả đều cảm thấy vui vẻ. Người mua thì nhặt được tiện nghi, chủ quán thì trong thời gian ngắn thu xếp hết thảy mọi thứ, cái gì có thể đổi thành tiền mặt thì đổi luôn. Cho nên chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, chủ quán liền ngồi xe lửa rời khỏi thành phố này. Mặc dù là trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với chủ quán mà nói, cái cảm giác kia quả thực chính là một ngày dài bằng một năm. Hắn rất sợ Tống Tân sẽ tới tận cửa để trả hàng lại, sợ nữ quỷ kia buổi tối sẽ lại đến tìm hắn dây dưa. Nhưng mà hoàn hảo là những điều hắn lo lắng cũng không có phát sinh. Ngồi ở trên xe lửa, thấy cái biển quảng cáo ở trên sân thượng nhà ga, trên đó viết: "Hi vọng lần sau ngài lại đại giá quang lâm". Chủ quán hung hăng nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất.
- Có đánh chết ta cũng sẽ không trở lại.
Nghe thanh âm còi xe lửa, rốt cục trái tim của chủ quán cũng có thể chậm rãi thả lỏng, cái loại cảm giác toàn thân đều thoải mái do được giải thoát khiến cho hắn chìm vào giấc ngủ.
- Đây là chiếc bàn trang điểm anh mua về.
Trần Viêm hướng về phía vị hôn phu quát ầm ĩ.
- Anh muốn cho tôi trở lại như xã hội cũ để nếm đắng cay ngọt bùi sao?
- Cái này…Em đừng vội tức giận.
Vẻ mặt của Tống Tân trở nên ân hận.
- Trước tiên em cứ nghe anh nói đã.
- Được, anh nói đi.
Trần Viêm đặt mông ngồi ở trên giường, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Tống Tân.
- Giải thích cho tôi xem anh mua thứ đồ vật như vậy về là có ý gì. Nếu mà không giải thích được làm tôi hài lòng thì anh cứ chờ đấy.
Tống Tân cẩn thận nói ra lai lịch của chiếc bàn này cho vị hôn thê nghe một lần, còn đặc biệt in lại những tư liệu tìm được ở trên mạng ra ngoài, sau đó đưa cho vị hôn thê xem, chờ quyết định của nàng.
- Anh nói là thứ này có thể bán được một đống tiền lớn?
Trần Viêm liếc mắt nhìn Tống Tân một cái, thấy hắn có chút chột dạ.
- Ừ… Có lẽ …
Nhưng mà câu có lẽ cuối cùng thì cực nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình hắn là có thể nghe thấy.
- Oa, thật tốt quá.
Trần Viêm nhào lên, ôm lấy cổ của Tống Tân.
- Anh thật lợi hại, đồ tốt như vậy mà anh cũng có thể mua được.
- Hắc hắc, hắc hắc, ăn may, ăn may thôi…
Tống Tân trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Chủ quán kia em thấy cũng là một người ngu ngốc. Đồ tốt như vậy lại có thể không biết hàng, dễ dàng bán cho anh như vậy.
Trầm Viêm ôm cổ vị hôn phu, bắt đầu với giấc mộng phát tài.
- Anh nói là thứ này có thể bán được hơn một vạn sao?
- Có lẽ là như vậy…
Tống Tân có chút ngập ngừng ấp úng. Dù sao thứ này cũng là hắn dựa vào tư liệu ở trên mạng mà suy đoán. Cái bàn trang điểm này rốt cục là có được giá như vậy hay không hắn cũng không có chắc chắn.
- Chủ quán kia cũng có chút kỳ quái, mấy ngày hôm nay cũng không có mở cửa hàng, nghe nói hắn đã chuyển nhượng lại cửa hàng rồi, sáng sớm hôm nay đã ngồi xe lửa chuyển đi rồi.
- Để ý hắn làm gì, hắn đã cho chúng ta một món lời lớn như vậy là được rồi.
Trần Viêm cũng không để chuyện này ở trong lòng, hiện tại đầu óc của nàng đang suy nghĩ đến sau khi bán cái bàn trang điểm này đi thì làm gì với số tiền thu được.
- Anh nói xem, chúng ta bán thứ này như thế nào?
- Cái này…Để sau này rồi tính.
Trong lòng Tống Tân thật sự có chút luyến tiếc không muốn bán chiếc bàn trang điểm này đi. Với hắn mà nói, thứ này dường như có ý nghĩa không tầm thường, nhưng mà cụ thể là cái gì thì hắn cũng không nói ra được.
Trần Viêm thấy ánh mắt của hắn có chút kỳ quái, Tống Tân vội vàng bổ sung nói:
- Thứ này phải tìm được người nào biết xem hàng thì mới có thể bán được giá tốt.
- Điều này cũng đúng.
Trần Viêm nghĩ nghĩ, cảm thấy Tống Tân nói cũng có lý.
- Công việc trong bệnh viện gần đây như thế nào?
Tống Tân liền tranh thủ đổi đề tài.
- Làm sao mà hay tăng ca như vậy?
- Không có biện pháp nào, mình là người mới mà.
Trần Viêm nói đến việc này, có chút không yên lòng, ánh mắt kia của Tống Tân dường như có chút kỳ quái.
- Là người mới tự nhiên là phải làm nhiều hơn.
- Nhưng mà em đã làm ở đó hơn một năm rồi, năm nay không phải cũng có những người mới khác sao? Như thế nào mà em luôn phải tăng ca vậy?
Tống Tân cảm giác vị hôn thê giống như có việc gì giấu hắn.
- Ơ kìa, dù sao sự việc như vậy, em cũng không có biện pháp.
Trân Viêm buông cổ tay Tống Tân ra.
- Em mệt mỏi rồi, em đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.
Tuy rằng Tống Tân cảm giác vị hôn thê còn có chút gì đó giấu mình, nhưng mà cũng không có tiếp tục hỏi. Hắn cho rằng hai người đã đến mức này, nếu có sự tình gì, nhất định vị hôn thê sẽ nói với hắn. Nếu Trần Viêm không nói, tự nhiên là nàng có lý do của mình, hắn cũng không muốn gặng hỏi. Dù sao trong lòng của mỗi người đều có bí mật của chính mình, giống như hắn cũng không nói ra chuyện hắn có cảm giác đặc biệt đối với chiếc bàn trang điểm này còn cả giấc mộng kỳ quái kia nữa.
Nửa đêm có chút lạnh, Trần Viêm nhích gần vào trong ***g ngực Tống Tân, miệng than thở vài câu. Cái nhà này không có hệ thống sưởi hơi, mùa đông tự nhiên là rất lạnh, nhưng mà mấy ngày hôm nay lúc trời tối thì dường như cực kỳ lạnh. Lạnh đến mức khiến cho người ta chịu không nổi. Hai người bật cái chăn điện tử lên, ôm cả túi nước ấm, nhưng mà vẫn cảm giác thấy hàn khí chui vào trong thân thể như trước.
Bởi vì đã kéo rèm cửa lại, trong phòng trở nên tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Tối đến mức giơ cả bàn tay ra cũng không thấy được năm ngón. Đột nhiên xuất hiện một chút quang mang màu xanh lục.
Thanh sắc quang mang kia vốn dĩ lúc đầu rất ảm đảm nhưng mà càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn. Dần dần biến thành bộ dáng của một nữ nhân. Vẫn là bộ sườn xám màu đỏ, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ như máu.
Nhìn thấy hai người nằm ngủ ở trên giường, nữ quỷ kia thở dài.
- Thì ra là bây giờ chàng đã có người con gái khác, vậy thì cần gì phải tới tìm ta. Để ta nhìn thấy hai người như vậy, chàng bảo ta phải làm như thế nào đây?
Nhìn thấy Trần Viêm nằm ở trong lòng Tống Tân, nữ quỷ kia lại càng nhíu mày.
- Cô gái này là lựa chọn của chàng sao? Tuy rằng tướng mạo thì cũng được, nhưng mà không biết nhân phẩm thì như thế nào?
Nữ quỷ ngồi ở bên giường, nhìn Tống Tân đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve cái trán của Tống Tân. Tống Tân đang ngủ say liền cảm giác được một cỗ hơi lạnh, liền xoay người lại, than thở vài câu rồi ngủ tiếp.
- Thôi, chàng thích là được rồi, hiện tại việc ta có thể làm cũng chỉ là coi chừng chàng mà thôi, ngoài chàng ra, ta cũng không muốn làm gì nữa.
Nữ quỷ lại thở dài một hơi, thân ảnh chớp lên vài cái, lại biến mất ở trong bóng đêm.
Tống Tân buổi tối rất hiếm khi nằm mơ. Nhưng mấy ngày nay hắn ngủ ở nhà một mình, gần như là mỗi tối đều nằm mơ. Những giấc mộng kia có tốt, có xấu. Nhưng đều giống nhau là trong mỗi giấc mộng đều có nữ nhân búi tóc mặc áo sườn xám kia.
Có khi hắn mơ thấy hắn đứng ở sau người đàn bà kia, tựa đầu lên vai của nàng, nhìn bộ dáng của nàng được phản chiếu ở trong chiếc gương đồng trên cái bàn trang điểm kia. Có khi hắn lại mơ thấy người đàn bà kia ôm hắn, không ngừng khóc, nước mắt làm ướt y phục của hắn. Nhưng mà cái loại ác mộng sợ hãi giống như buổi tối đầu tiên cũng không có tiếp tục diễn ra.
- Tống Tân!
Một tiếng quát to phẫn nộ dọa Tống Tân nhảy dựng lên. Quay đầu nhìn lại thì ra là quản lý. Tống Tân ở trong công ty cũng có thể coi như là quản lý mạng. Mặc dù cái tên tương đối dễ nghe, nhưng bất quá cũng chỉ là một loại tạp vụ mà thôi. Loại chức vụ này trong doanh nghiệp tư nhân nhỏ như công ty này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Công việc của hắn mẹ nó chứ có rất nhiều. Quản lý mạng, giữ gìn, sửa chữa máy tính, chân chạy văn kiện, hoặc là giúp mấy vị lãnh đạo làm mấy chuyện con mẹ nó riêng tư. Ngược lại thủ trưởng là một người không hiểu máy tính, vì thế trong mắt hắn Tống Tân là một người trong công ty có cũng như không. Dù sao máy tính cũng không phải là mỗi ngày đều bị hỏng. Mỗi tháng đều phải tốn tiền lương cho một nhân vật chỉ có thể dùng được vài lần như vậy thì thật có chút lãng phí, lại không thể mang đến cho công ty hiểu quả kinh tế và lợi ích gì. Tự nhiên bình thường hắn cũng sẽ không để cho Tống Tân yên ổn.
- Quản lý.
Tống Tân đứng lên khỏi ghế, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Quản lý rống lên một tiếng, hắn biết nhất định là không có chuyện gì tốt.
- Cậu làm ăn như vậy sao, vì sao mà bộ thương vụ kia lại không có điện, cậu làm việc con mẹ nó như thế nào vậy.
Quản lý nổi giận đùng đùng hướng tới Tống Tân chửi bới một trận.
Tống Tân cũng không giải thích, dù cho hắn có nói cái gì thì quản lý cũng không nghe lọt.
Rõ ràng là hắn học máy tính, ngươi lại muốn cho hắn đi làm con mẹ nó sửa chữa điện. May mà Tống Tân hơi có chút hiểu biết về mạch điện, nếu là những người khác, chỉ sợ không làm chập cả mạch điện thì đã cảm ơn trời đất rồi.
- Lập tức sửa lại cho ta, máy in của bộ thương vụ bên kia còn đang chờ hoạt động đó. Người ta là bộ thương vụ, là nơi tạo ra lợi nhuận cho công ty, cũng không giống như ngươi…
Quản lý cười lạnh hai tiếng, rời khỏi. Không có nói ra câu kế tiếp nhưng mà Tống Tân tự nhiên cũng có thể đoán được.
- Người ở dưới mái hiên…
Tống Tân thở dài, tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà hắn vẫn phải kiên trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.