Chương 335: Quái vật hình thể bất minh
Lão Thiên Thúc Thúc
05/09/2014
Thanh âm An Thanh run rẩy, rút vào sau lưng Trần Hạo, hai tay nắm chặt cánh tay hắn.
- Vô nghĩa, đương nhiên là quỷ đó…
Trần Hạo vội vàng kéo mạnh An Thanh.
- Còn đứng đây chờ chết sao, chạy mau, mạng nhỏ quan trọng hơn…
- Cứu mạng, có quỷ!
Hai người hốt ha hốt hoảng chạy vào rừng cây. Hiện tại An Thanh cũng bất chấp chiếc camera hơn vạn đồng của nàng, dưới tình hình như thế mạng nhỏ so với camera trọng yếu hơn nhiều lắm.
- Hô hô…Chạy không nổi nữa…
Không biết chạy ra được bao xa, An Thanh thở không ra hơi vịn vào một thân cây thở hổn hển nói:
- Bây giờ chúng ta đang ở đâu?
- Không biết, có chút kỳ quái…
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn quanh, đêm nay không có ánh trăng, nơi nơi đều là một mảnh tối đen, căn bản không phân biệt được đông nam tây bắc. Hắn cảm thấy được sự tình có chút không đúng lắm, theo đạo lý mà xem hai người bọn họ đã bỏ chạy thời gian thật dài, vì sao lại không chạy thoát ra khỏi khu rừng cây nơi này? Bên trong sân trường từ khi nào có khu rừng cây lớn đến như vậy đây? Hắn giơ tay xem kim chỉ nam trên đồng hồ, lại phát hiện cây kim đang xoay chuyển rối loạn, căn bản không nhạy.
- Hai người chúng ta bị lạc đường rồi!
Trần Hạo nói:
- Hoặc là nói, hai chúng ta đã bị vây khốn!
- Vây khốn?
An Thanh sửng sốt.
- Cô không cảm thấy kỳ quái sao?
Trần Hạo nói:
- Theo đạo lý mà nói chúng ta đã chạy lâu như vậy, ít nhất cũng đã chạy hơn cả cây số đi. Cho dù là cả trường học cũng không lớn đến như vậy, huống chi là hai chúng ta chạy nãy giờ còn chưa chạy thoát ra khỏi khu rừng này!
- Xong đời, chẳng lẽ gặp phải quỷ đánh tường?
An Thanh rũ rượi nói:
- Xem ra hai chúng ta bị vây bên trong này rồi, không đi ra được!
- Đừng có hoảng, trước tiên nên bình tĩnh lại một chút.
Trần Hạo xem đồng hồ, lấy lại bình tĩnh:
- Hiện tại đã bốn giờ rưỡi, nhiều nhất còn khoảng nửa giờ trời sẽ sáng. Dù là gặp phải thứ dơ bẩn gì, chỉ cần có ánh mặt trời thì sẽ không còn gì uy hiếp. Chúng ta chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm nửa giờ hẳn là có thể chạy thoát ra!
- Chỉ mong đi!
An Thanh thở dài:
- Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ đứng nguyên tại chỗ? Vạn nhất con nữ quỷ kia đuổi theo thì phải làm sao đây?
- Gặp phải loại tình huống này tốt nhất chúng ta không cần đi loạn!
Trần Hạo suy nghĩ nói:
- Bây giờ chúng ta bất quá là đi vòng quanh một chỗ mà thôi, nếu như còn tiếp tục chạy chỉ là lãng phí thể lực. Chẳng thà bảo tồn chút sức lực, dù cho con nữ quỷ kia có đuổi theo cũng không đến nỗi không còn khí lực để phản kháng!
Cả khu rừng đều vô cùng yên lặng, chỉ có thanh âm tiếng hít thở của hai người bọn họ cùng tiếng gió thổi qua tàng cây xào xạc vọng lại. Hiện tại An Thanh có chút hối hận. Nếu sớm biết sẽ như vậy, còn không bằng trực tiếp bố trí camera sau đó tự mình quay về phòng ngủ, chờ trời sáng hãy quay lại lấy camera mang về là xong.
Trần Hạo nhổ cọng cỏ dưới đất, thật buồn chán đùa nghịch giết thời gian. Thời gian qua thật nhanh, không bao lâu hai người đã nhìn thấy phía chân trời hiện lên tia ánh sáng.
- Chúng ta đi thôi!
Trần Hạo đứng dậy phủi bụi trên quần, nói:
- Hiện tại trời đã sáng, hẳn là không có chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi, nhìn xem có thể đi ra ngoài hay không.
- Được rồi.
An Thanh gật đầu đi theo phía sau Trần Hạo.
Trước khi rời đi, Trần Hạo khắc lại ký hiệu trên một thân cây. Hiện tại phía chân trời đã có một chút ánh sáng, đã có thể phân biệt được chút phương hướng. Hắn cảm thấy chỉ cần đi theo phương hướng của ánh sáng, nhất định có thể đi ra khỏi khu rừng cây này.
Nhưng đây chỉ bất quá là một loại suy đoán của hắn mà thôi. Hai người đi suốt mấy giờ bên trong rừng cây, Trần Hạo rốt cục phải thừa nhận suy đoán của mình đã sai. Chứng kiến ký hiệu quen thuộc trên cây, hắn có chút tức giận dùng sức giẫm mạnh lên trên thân cây khô.
- Ô ô…
An Thanh có chút vô lực ngồi bệch dưới đất:
- Có phải chúng ta sẽ chết ở chỗ này hay không…
- Chờ thêm một chút đi, chờ thời gian muộn thêm một chút, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta!
Trần Hạo tỉnh táo nói.
- Nơi này là trường đại học, cũng không phải là quỷ thành gì. Đợi sau khi mọi người rời giường, sẽ có người phát hiện cứu chúng ta thôi!
- Vừa rồi anh cũng đã nói như vậy!
An Thanh ủ rũ nói:
- Trời ạ, tôi biết tôi không nên lén đi theo Diệp Tiểu Manh với a Trạch chuồn ra khỏi ký túc xá. Nhưng cũng không đến nỗi trở ngại tôi đến như vậy đi, tôi còn trẻ tuổi lắm a…
- Hiện tại biết sai lầm rồi sao?
Một thanh âm lạnh như băng truyền đến từ sau lưng An Thanh.
- A Trạch, ô ô, nhìn thấy cô thật tốt…
An Thanh chưa từng nghĩ nhìn thấy a Trạch là một việc hạnh phúc đến như vậy, nàng mở rộng vòng tay muốn ôm a Trạch lại bị cô gái tránh sang bên.
- Tôi nhớ được cô là phó hội trưởng của Đồng Hảo Hội đúng không?
Trần Hạo hỏi:
- Là cô cứu chúng tôi sao?
- Cứu hai người? Vì sao phải cứu hai người?
A Trạch nghiêng đầu, liếc mắt nhìn An Thanh, lại nhìn Trần Hạo:
- Nếu như đã tiếp nhận giáo huấn, như vậy trừng phạt cũng có thể dừng lại, tôi tới thả hai người đi ra ngoài!
- Trừng phạt? Thả chúng tôi ra ngoài?
Trần Hạo sửng sốt:
- Chẳng lẽ chúng tôi bị nhốt trong rừng cây là do…
- A, đương nhiên không phải quỷ đánh tường!
Ngữ khí của a Trạch thật lãnh đạm nói:
- Chẳng qua trước đó Tiểu Manh đề phòng có sinh viên trong lúc vô tình chạy tới chỗ tòa lầu cũ kia nên đã có ý bày ra Mê Hồn Trận bên ngoài mà thôi!
- Mê Hồn Trận?
Trên mặt Trần Hạo như co rút lại:
- Chẳng lẽ hai chúng tôi đi quanh nơi này mấy giờ mà cô luôn luôn…
- A, tôi luôn luôn nhìn thấy!
A Trạch không thèm để ý chút nào, nhìn An Thanh nói:
- Tôi cùng Tiểu Manh tắm rửa xong khi quay về phòng ngủ đã phát hiện bát quái nữ An Thanh này không có mặt trong phòng, liền biết cô ta lén lút đi theo chúng tôi để chụp hình nữ quỷ kia, Tiểu Manh lo lắng cô nàng sẽ xảy ra chuyện gì nên bảo tôi đến tìm, kết quả khi tôi tới đây đã thấy hai người đang đi quanh mấy thân cây tại đây rồi…
- Thật đáng chết, vậy sao cô không nhanh cứu hai chúng tôi đi ra chứ?
An Thanh nổi giận đùng đùng nói:
- Làm hại tôi lo lắng sợ hãi chạy bên trong này lâu như vậy…
- Hừ, biết rõ nơi này có nguy hiểm, còn muốn lén lút đi theo sau chúng tôi, tôi vì sao phải thả cô ra ngoài?
A Trạch dùng ánh mắt mỉa mai nhìn An Thanh:
- Làm một người bình thường nên có giác ngộ của người bình thường, làm việc không nên làm thì phải bị trừng phạt, nếu không cô sẽ không nhớ được giáo huấn hôm nay!
- Buông, anh buông tôi ra, tôi phải liều mạng với cô ta!
An Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn a Trạch nói:
- Cô kia, tôi đã sớm thấy cô không vừa mắt lâu rồi, hôm nay tôi phải cho cô một trận…
- Bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi!
Trần Hạo ôm chặt An Thanh đang giãy dụa không ngừng. Mà a Trạch vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động, dùng ánh mắt như trào phúng nhìn An Thanh đang giương nanh múa vuốt.
- A Trạch học tỷ, tôi đâu phải vì lòng hiếu kỳ. Mà là bởi vì bên Đồng Hảo Hội các cô muốn tôi đi giám thị hành động của nhị bàn, cho nên tôi mới rơi vào Mê Hồn Trận này đây, vậy vì sao cô không thả tôi ra trước?
Thật vất vả mới dàn xếp được An Thanh, vẻ mặt Trần Hạo ủy khuất nhìn a Trạch nói:
- Bất kể nói như thế nào, tôi cũng vì chấp hành mệnh lệnh của hai cô nên mới bị vây khốn, tôi vô tội đi?
- Chuyện này sao, ai bảo anh đi cùng người ngu ngốc này một chỗ đây?
A Trạch chỉ vào An Thanh đang ngồi một bên hung tợn nhìn mình, nói:
- Nếu như muốn thả người bên trong Mê Hồn Trận ra ngoài, như vậy phải triệt tiêu cả trận, hoặc người trong trận có năng lực tự mình đi ra tới, nếu không thì không thả được một người nào bên trong cả.
- Cho nên nói…
Gân xanh trên trán Trần Hạo chợt nhảy lên khi nghe nàng nói.
- A, xem như anh gặp xui xẻo đi, lại đi cùng nữ nhân ngu ngốc này.
Vẻ mặt a Trạch thật hờ hững nói:
- Nếu như cần oán trách, thì oán bát quái vương kia đi!
- Anh đừng tiếp tục ngăn cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải đánh cô ta một trận!
An Thanh thật sự không nhịn được nữa, hô một tiếng nhảy dựng lên lao thẳng về hướng a Trạch.
- Xem ra nhìn cô hiện còn đầy đủ tinh thần, vốn tôi còn tưởng rằng cô ở nơi này bị mệt nhọc một đêm nhất định là mệt chết đi, xem ra tôi đã đoán sai.
A Trạch cười khinh miệt:
- Nhưng tôi lại thấy có chút mệt nhọc, nếu như vậy tôi đi về ngủ trước, chờ sau khi tỉnh ngủ lại tới mang hai người ra ngoài tốt hơn!
A Trạch lui ra sau, hư không biến mất trong sương mù của khu rừng cây. An Thanh chạy tới lại vồ hụt, đã không còn thấy thân ảnh của a Trạch nơi đó.
- Tôi đã nói cô đừng nên kích động, nên bình tĩnh một chút.
Trần Hạo liếc mắt, bất đắc dĩ thở dài:
- Cô muốn đánh cô ta tôi cũng không có ý kiến. Nhưng sao cô không đợi cô ta thả hai chúng ta ra ngoài rồi hãy động thủ không được sao?
- Di? Chẳng lẽ hiện tại hai chúng ta còn chưa đi ra khỏi trận gì đó sao?
Vẻ mặt An Thanh vô tội nói.
- Cô cứ nói đi?
Trần Hạo vô lực dựa lên thân cây, nhắm mắt lại như đã chịu tình huống bất hạnh.
- Cô cứ tiếp tục ở đây xoay quanh đi, tôi ngủ đây. Chạy một đêm tôi chạy không nổi nữa rồi!
- A Trạch a, tôi sai rồi, vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi đâu.
Trong nháy mắt An Thanh đã thay đổi gương mặt tươi cười nhìn lên không trung lớn tiếng hô:
- Nhờ cô vậy, trước hết thả tôi ra ngoài đi!
Vừa rồi a Trạch nói như vậy chẳng qua là muốn dọa nạt An Thanh một chút mà thôi, kỳ thật cũng chưa đi xa. Sau khi An Thanh liên tục đáp ứng vài điều kiện mà Trần Hạo nghe được thật khó hiểu, rốt cục a Trạch thu hồi Mê Hồn Trận, mang theo hai người rời khỏi rừng cây. Nhưng Trần Hạo có chút không rõ An Thanh liên tục tranh luận không ngớt cùng a Trạch nhất định không chịu lui nhường chuyện sau này muốn ôm Diệp Tiểu Manh cũng không được ôm vượt qua ba giây đồng hồ, hơn nữa sau đó còn nhất định phải thay người ôm nàng rốt cục là có ý gì. Chẳng lẽ cô gái có vóc dáng chẳng khác gì học sinh trung học kia là đồ chơi mà hai cô gái này chuyên dùng để tranh đoạt hay sao?
- Thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng nên đắc tội nữ nhân.
Đây là chân lý nhân sinh mà Trần Hạo ngộ đạo sau một đêm bị giằng co dày vò.
- Đặc biệt là nữ nhân biết pháp thuật là càng không nên đắc tội.
Đem những gì mình gặp được đêm nay kể lại một lần cho a Trạch nghe qua, Trần Hạo kéo theo thân thể mỏi mệt quay về trong phòng ngủ. Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, những sinh viên có thói quen tập thể dục buổi sáng cũng đã rời giường. Trở lại trước cửa ký túc xá, Trần Hạo thấy được có mấy sinh viên cùng bác bảo vệ trông cửa đang vẻ mặt giận dữ vây quanh chỗ xích sắt bị bứt đứt đang nói gì đó. Trần Hạo cúi đầu, thừa dịp mấy người kia còn chưa chú ý tới mình liền chạy nhanh vào bên trong.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, nghe được thanh âm tiếng ngáy bên trong, cuối cùng Trần Hạo thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ là vài giờ ngắn ngủi nhưng hắn lại cảm thấy đăng đẵng như một thế kỷ. Những chuyện đã xảy ra tối hôm qua thật sự có chút vượt qua thường thức của hắn, cho tới bây giờ Trần Hạo mới có cảm giác mình mới trở lại sự thật thế giới.
Khoan đã, tiếng ngáy?
Trần Hạo vội vàng quay đầu nhìn lại. Người đang nằm ngủ ngáy trên giường chẳng phải là nhị bàn thì là ai?
- Nè, bàn tử, bàn tử, tỉnh dậy đi!
Trần Hạo dùng sức lay nhị bàn còn đang ngủ say, ghé vào lỗ tai hắn hô to.
- Làm sao vậy? Đến giờ rời giường sao?
Nhị bàn dụi dụi mắt, nhìn nhìn Trần Hạo, lại nhìn nhìn vào điện thoại di động của mình.
- Tối hôm qua cậu đi đâu?
Vẻ mặt Trần Hạo thật nghiêm túc hỏi:
- Đêm qua khi tôi thức dậy phát hiện cậu đi vắng, đi ra ngoài tìm thì không thấy cậu.
- Tối hôm qua? Tôi hôm qua tôi ở trong phòng ngủ mà?
Nhị bàn mê mang đáp:
- Chẳng qua tối qua ăn vặt hơi nhiều, nên đứng lên đi WC một chuyến mà thôi, làm sao vậy?
- Nói bậy!
Trần Hạo cau mày nói:
- Tôi đi qua WC phía tây tìm, vốn không có ai. Nói, rốt cục cậu đã đi đâu?
- Đại ca, không phải chứ, tôi đi nhà cầu còn phải hội báo với cậu hay sao?
Nhị bàn dở khóc dở cười nói:
- Tôi thấy từ phòng ngủ của chúng ta đi qua WC phía tây thật xa, cho nên trực tiếp đi xuống nhà vệ sinh tầng hai phía đông đi vệ sinh luôn, loại chuyện này đâu có gì lớn lao mà nói?
- Di? Là như vậy sao?
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Nói như vậy đêm qua cậu không có rời khỏi ký túc xá sao?
- Vô nghĩa, cửa đều khóa hết, nửa đêm tôi chạy ra khỏi ký túc xá làm gì chứ?
Nhị bàn nói:
- Lão tam, cậu không sao chứ, gần đây sao cứ mờ mờ ám ám vậy?
- Không có việc gì, không có việc gì!
Trần Hạo vội vàng khoát tay:
- Tôi thấy thời gian cũng tới rồi nên gọi cậu đứng lên đi tiểu mà thôi.
- Cút đi!
Nhị bàn tức giận trả lời một câu, xoay người ngủ tiếp.
Nằm trên giường của mình, trong đầu Trần Hạo thật sự hỗn loạn. Nếu như nói đêm qua mình nhìn thấy người kia không phải là nhị bàn, như vậy lại là ai? Xích sắt dưới cửa ký túc xá là do ai đánh gãy? Hơn nữa còn có thanh âm tiếng chuông thật quỷ dị kia, nữ quỷ xuất quỷ nhập thần, cặp mắt tản ra ánh sáng trắng khiếp người dị thường khủng bố, rốt cục lại là thứ gì đây?
- Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Trần Hạo kéo mền che kín đầu mình.
- Chuyện này giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đến làm thôi. Mình nên thành thành thật thật làm sinh viên hỗn ăn chờ chết hay hơn nhiều!
Nguyên bản tiếng ngáy khiến người ta nổi da gà khó chịu hiện giờ đối với Trần Hạo mà nói lại biến thành êm tai hơn ngày trước. Trong thanh âm tiếng ngáy lẫn tiếng nói mớ, hơi thở của Trần Hạo dần dần trở nên thật bình thản, chậm rãi chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng hắn lại không hề chứng kiến, dưới giường của nhị bàn, đôi giày thể thao dính đầy bùn đất cùng cỏ dại, ở nơi nào đó còn có một ít mạng nhện dính bên trên…
- Vô nghĩa, đương nhiên là quỷ đó…
Trần Hạo vội vàng kéo mạnh An Thanh.
- Còn đứng đây chờ chết sao, chạy mau, mạng nhỏ quan trọng hơn…
- Cứu mạng, có quỷ!
Hai người hốt ha hốt hoảng chạy vào rừng cây. Hiện tại An Thanh cũng bất chấp chiếc camera hơn vạn đồng của nàng, dưới tình hình như thế mạng nhỏ so với camera trọng yếu hơn nhiều lắm.
- Hô hô…Chạy không nổi nữa…
Không biết chạy ra được bao xa, An Thanh thở không ra hơi vịn vào một thân cây thở hổn hển nói:
- Bây giờ chúng ta đang ở đâu?
- Không biết, có chút kỳ quái…
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn quanh, đêm nay không có ánh trăng, nơi nơi đều là một mảnh tối đen, căn bản không phân biệt được đông nam tây bắc. Hắn cảm thấy được sự tình có chút không đúng lắm, theo đạo lý mà xem hai người bọn họ đã bỏ chạy thời gian thật dài, vì sao lại không chạy thoát ra khỏi khu rừng cây nơi này? Bên trong sân trường từ khi nào có khu rừng cây lớn đến như vậy đây? Hắn giơ tay xem kim chỉ nam trên đồng hồ, lại phát hiện cây kim đang xoay chuyển rối loạn, căn bản không nhạy.
- Hai người chúng ta bị lạc đường rồi!
Trần Hạo nói:
- Hoặc là nói, hai chúng ta đã bị vây khốn!
- Vây khốn?
An Thanh sửng sốt.
- Cô không cảm thấy kỳ quái sao?
Trần Hạo nói:
- Theo đạo lý mà nói chúng ta đã chạy lâu như vậy, ít nhất cũng đã chạy hơn cả cây số đi. Cho dù là cả trường học cũng không lớn đến như vậy, huống chi là hai chúng ta chạy nãy giờ còn chưa chạy thoát ra khỏi khu rừng này!
- Xong đời, chẳng lẽ gặp phải quỷ đánh tường?
An Thanh rũ rượi nói:
- Xem ra hai chúng ta bị vây bên trong này rồi, không đi ra được!
- Đừng có hoảng, trước tiên nên bình tĩnh lại một chút.
Trần Hạo xem đồng hồ, lấy lại bình tĩnh:
- Hiện tại đã bốn giờ rưỡi, nhiều nhất còn khoảng nửa giờ trời sẽ sáng. Dù là gặp phải thứ dơ bẩn gì, chỉ cần có ánh mặt trời thì sẽ không còn gì uy hiếp. Chúng ta chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm nửa giờ hẳn là có thể chạy thoát ra!
- Chỉ mong đi!
An Thanh thở dài:
- Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ đứng nguyên tại chỗ? Vạn nhất con nữ quỷ kia đuổi theo thì phải làm sao đây?
- Gặp phải loại tình huống này tốt nhất chúng ta không cần đi loạn!
Trần Hạo suy nghĩ nói:
- Bây giờ chúng ta bất quá là đi vòng quanh một chỗ mà thôi, nếu như còn tiếp tục chạy chỉ là lãng phí thể lực. Chẳng thà bảo tồn chút sức lực, dù cho con nữ quỷ kia có đuổi theo cũng không đến nỗi không còn khí lực để phản kháng!
Cả khu rừng đều vô cùng yên lặng, chỉ có thanh âm tiếng hít thở của hai người bọn họ cùng tiếng gió thổi qua tàng cây xào xạc vọng lại. Hiện tại An Thanh có chút hối hận. Nếu sớm biết sẽ như vậy, còn không bằng trực tiếp bố trí camera sau đó tự mình quay về phòng ngủ, chờ trời sáng hãy quay lại lấy camera mang về là xong.
Trần Hạo nhổ cọng cỏ dưới đất, thật buồn chán đùa nghịch giết thời gian. Thời gian qua thật nhanh, không bao lâu hai người đã nhìn thấy phía chân trời hiện lên tia ánh sáng.
- Chúng ta đi thôi!
Trần Hạo đứng dậy phủi bụi trên quần, nói:
- Hiện tại trời đã sáng, hẳn là không có chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi, nhìn xem có thể đi ra ngoài hay không.
- Được rồi.
An Thanh gật đầu đi theo phía sau Trần Hạo.
Trước khi rời đi, Trần Hạo khắc lại ký hiệu trên một thân cây. Hiện tại phía chân trời đã có một chút ánh sáng, đã có thể phân biệt được chút phương hướng. Hắn cảm thấy chỉ cần đi theo phương hướng của ánh sáng, nhất định có thể đi ra khỏi khu rừng cây này.
Nhưng đây chỉ bất quá là một loại suy đoán của hắn mà thôi. Hai người đi suốt mấy giờ bên trong rừng cây, Trần Hạo rốt cục phải thừa nhận suy đoán của mình đã sai. Chứng kiến ký hiệu quen thuộc trên cây, hắn có chút tức giận dùng sức giẫm mạnh lên trên thân cây khô.
- Ô ô…
An Thanh có chút vô lực ngồi bệch dưới đất:
- Có phải chúng ta sẽ chết ở chỗ này hay không…
- Chờ thêm một chút đi, chờ thời gian muộn thêm một chút, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta!
Trần Hạo tỉnh táo nói.
- Nơi này là trường đại học, cũng không phải là quỷ thành gì. Đợi sau khi mọi người rời giường, sẽ có người phát hiện cứu chúng ta thôi!
- Vừa rồi anh cũng đã nói như vậy!
An Thanh ủ rũ nói:
- Trời ạ, tôi biết tôi không nên lén đi theo Diệp Tiểu Manh với a Trạch chuồn ra khỏi ký túc xá. Nhưng cũng không đến nỗi trở ngại tôi đến như vậy đi, tôi còn trẻ tuổi lắm a…
- Hiện tại biết sai lầm rồi sao?
Một thanh âm lạnh như băng truyền đến từ sau lưng An Thanh.
- A Trạch, ô ô, nhìn thấy cô thật tốt…
An Thanh chưa từng nghĩ nhìn thấy a Trạch là một việc hạnh phúc đến như vậy, nàng mở rộng vòng tay muốn ôm a Trạch lại bị cô gái tránh sang bên.
- Tôi nhớ được cô là phó hội trưởng của Đồng Hảo Hội đúng không?
Trần Hạo hỏi:
- Là cô cứu chúng tôi sao?
- Cứu hai người? Vì sao phải cứu hai người?
A Trạch nghiêng đầu, liếc mắt nhìn An Thanh, lại nhìn Trần Hạo:
- Nếu như đã tiếp nhận giáo huấn, như vậy trừng phạt cũng có thể dừng lại, tôi tới thả hai người đi ra ngoài!
- Trừng phạt? Thả chúng tôi ra ngoài?
Trần Hạo sửng sốt:
- Chẳng lẽ chúng tôi bị nhốt trong rừng cây là do…
- A, đương nhiên không phải quỷ đánh tường!
Ngữ khí của a Trạch thật lãnh đạm nói:
- Chẳng qua trước đó Tiểu Manh đề phòng có sinh viên trong lúc vô tình chạy tới chỗ tòa lầu cũ kia nên đã có ý bày ra Mê Hồn Trận bên ngoài mà thôi!
- Mê Hồn Trận?
Trên mặt Trần Hạo như co rút lại:
- Chẳng lẽ hai chúng tôi đi quanh nơi này mấy giờ mà cô luôn luôn…
- A, tôi luôn luôn nhìn thấy!
A Trạch không thèm để ý chút nào, nhìn An Thanh nói:
- Tôi cùng Tiểu Manh tắm rửa xong khi quay về phòng ngủ đã phát hiện bát quái nữ An Thanh này không có mặt trong phòng, liền biết cô ta lén lút đi theo chúng tôi để chụp hình nữ quỷ kia, Tiểu Manh lo lắng cô nàng sẽ xảy ra chuyện gì nên bảo tôi đến tìm, kết quả khi tôi tới đây đã thấy hai người đang đi quanh mấy thân cây tại đây rồi…
- Thật đáng chết, vậy sao cô không nhanh cứu hai chúng tôi đi ra chứ?
An Thanh nổi giận đùng đùng nói:
- Làm hại tôi lo lắng sợ hãi chạy bên trong này lâu như vậy…
- Hừ, biết rõ nơi này có nguy hiểm, còn muốn lén lút đi theo sau chúng tôi, tôi vì sao phải thả cô ra ngoài?
A Trạch dùng ánh mắt mỉa mai nhìn An Thanh:
- Làm một người bình thường nên có giác ngộ của người bình thường, làm việc không nên làm thì phải bị trừng phạt, nếu không cô sẽ không nhớ được giáo huấn hôm nay!
- Buông, anh buông tôi ra, tôi phải liều mạng với cô ta!
An Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn a Trạch nói:
- Cô kia, tôi đã sớm thấy cô không vừa mắt lâu rồi, hôm nay tôi phải cho cô một trận…
- Bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi!
Trần Hạo ôm chặt An Thanh đang giãy dụa không ngừng. Mà a Trạch vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động, dùng ánh mắt như trào phúng nhìn An Thanh đang giương nanh múa vuốt.
- A Trạch học tỷ, tôi đâu phải vì lòng hiếu kỳ. Mà là bởi vì bên Đồng Hảo Hội các cô muốn tôi đi giám thị hành động của nhị bàn, cho nên tôi mới rơi vào Mê Hồn Trận này đây, vậy vì sao cô không thả tôi ra trước?
Thật vất vả mới dàn xếp được An Thanh, vẻ mặt Trần Hạo ủy khuất nhìn a Trạch nói:
- Bất kể nói như thế nào, tôi cũng vì chấp hành mệnh lệnh của hai cô nên mới bị vây khốn, tôi vô tội đi?
- Chuyện này sao, ai bảo anh đi cùng người ngu ngốc này một chỗ đây?
A Trạch chỉ vào An Thanh đang ngồi một bên hung tợn nhìn mình, nói:
- Nếu như muốn thả người bên trong Mê Hồn Trận ra ngoài, như vậy phải triệt tiêu cả trận, hoặc người trong trận có năng lực tự mình đi ra tới, nếu không thì không thả được một người nào bên trong cả.
- Cho nên nói…
Gân xanh trên trán Trần Hạo chợt nhảy lên khi nghe nàng nói.
- A, xem như anh gặp xui xẻo đi, lại đi cùng nữ nhân ngu ngốc này.
Vẻ mặt a Trạch thật hờ hững nói:
- Nếu như cần oán trách, thì oán bát quái vương kia đi!
- Anh đừng tiếp tục ngăn cản tôi, hôm nay tôi nhất định phải đánh cô ta một trận!
An Thanh thật sự không nhịn được nữa, hô một tiếng nhảy dựng lên lao thẳng về hướng a Trạch.
- Xem ra nhìn cô hiện còn đầy đủ tinh thần, vốn tôi còn tưởng rằng cô ở nơi này bị mệt nhọc một đêm nhất định là mệt chết đi, xem ra tôi đã đoán sai.
A Trạch cười khinh miệt:
- Nhưng tôi lại thấy có chút mệt nhọc, nếu như vậy tôi đi về ngủ trước, chờ sau khi tỉnh ngủ lại tới mang hai người ra ngoài tốt hơn!
A Trạch lui ra sau, hư không biến mất trong sương mù của khu rừng cây. An Thanh chạy tới lại vồ hụt, đã không còn thấy thân ảnh của a Trạch nơi đó.
- Tôi đã nói cô đừng nên kích động, nên bình tĩnh một chút.
Trần Hạo liếc mắt, bất đắc dĩ thở dài:
- Cô muốn đánh cô ta tôi cũng không có ý kiến. Nhưng sao cô không đợi cô ta thả hai chúng ta ra ngoài rồi hãy động thủ không được sao?
- Di? Chẳng lẽ hiện tại hai chúng ta còn chưa đi ra khỏi trận gì đó sao?
Vẻ mặt An Thanh vô tội nói.
- Cô cứ nói đi?
Trần Hạo vô lực dựa lên thân cây, nhắm mắt lại như đã chịu tình huống bất hạnh.
- Cô cứ tiếp tục ở đây xoay quanh đi, tôi ngủ đây. Chạy một đêm tôi chạy không nổi nữa rồi!
- A Trạch a, tôi sai rồi, vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi đâu.
Trong nháy mắt An Thanh đã thay đổi gương mặt tươi cười nhìn lên không trung lớn tiếng hô:
- Nhờ cô vậy, trước hết thả tôi ra ngoài đi!
Vừa rồi a Trạch nói như vậy chẳng qua là muốn dọa nạt An Thanh một chút mà thôi, kỳ thật cũng chưa đi xa. Sau khi An Thanh liên tục đáp ứng vài điều kiện mà Trần Hạo nghe được thật khó hiểu, rốt cục a Trạch thu hồi Mê Hồn Trận, mang theo hai người rời khỏi rừng cây. Nhưng Trần Hạo có chút không rõ An Thanh liên tục tranh luận không ngớt cùng a Trạch nhất định không chịu lui nhường chuyện sau này muốn ôm Diệp Tiểu Manh cũng không được ôm vượt qua ba giây đồng hồ, hơn nữa sau đó còn nhất định phải thay người ôm nàng rốt cục là có ý gì. Chẳng lẽ cô gái có vóc dáng chẳng khác gì học sinh trung học kia là đồ chơi mà hai cô gái này chuyên dùng để tranh đoạt hay sao?
- Thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng nên đắc tội nữ nhân.
Đây là chân lý nhân sinh mà Trần Hạo ngộ đạo sau một đêm bị giằng co dày vò.
- Đặc biệt là nữ nhân biết pháp thuật là càng không nên đắc tội.
Đem những gì mình gặp được đêm nay kể lại một lần cho a Trạch nghe qua, Trần Hạo kéo theo thân thể mỏi mệt quay về trong phòng ngủ. Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, những sinh viên có thói quen tập thể dục buổi sáng cũng đã rời giường. Trở lại trước cửa ký túc xá, Trần Hạo thấy được có mấy sinh viên cùng bác bảo vệ trông cửa đang vẻ mặt giận dữ vây quanh chỗ xích sắt bị bứt đứt đang nói gì đó. Trần Hạo cúi đầu, thừa dịp mấy người kia còn chưa chú ý tới mình liền chạy nhanh vào bên trong.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, nghe được thanh âm tiếng ngáy bên trong, cuối cùng Trần Hạo thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ là vài giờ ngắn ngủi nhưng hắn lại cảm thấy đăng đẵng như một thế kỷ. Những chuyện đã xảy ra tối hôm qua thật sự có chút vượt qua thường thức của hắn, cho tới bây giờ Trần Hạo mới có cảm giác mình mới trở lại sự thật thế giới.
Khoan đã, tiếng ngáy?
Trần Hạo vội vàng quay đầu nhìn lại. Người đang nằm ngủ ngáy trên giường chẳng phải là nhị bàn thì là ai?
- Nè, bàn tử, bàn tử, tỉnh dậy đi!
Trần Hạo dùng sức lay nhị bàn còn đang ngủ say, ghé vào lỗ tai hắn hô to.
- Làm sao vậy? Đến giờ rời giường sao?
Nhị bàn dụi dụi mắt, nhìn nhìn Trần Hạo, lại nhìn nhìn vào điện thoại di động của mình.
- Tối hôm qua cậu đi đâu?
Vẻ mặt Trần Hạo thật nghiêm túc hỏi:
- Đêm qua khi tôi thức dậy phát hiện cậu đi vắng, đi ra ngoài tìm thì không thấy cậu.
- Tối hôm qua? Tôi hôm qua tôi ở trong phòng ngủ mà?
Nhị bàn mê mang đáp:
- Chẳng qua tối qua ăn vặt hơi nhiều, nên đứng lên đi WC một chuyến mà thôi, làm sao vậy?
- Nói bậy!
Trần Hạo cau mày nói:
- Tôi đi qua WC phía tây tìm, vốn không có ai. Nói, rốt cục cậu đã đi đâu?
- Đại ca, không phải chứ, tôi đi nhà cầu còn phải hội báo với cậu hay sao?
Nhị bàn dở khóc dở cười nói:
- Tôi thấy từ phòng ngủ của chúng ta đi qua WC phía tây thật xa, cho nên trực tiếp đi xuống nhà vệ sinh tầng hai phía đông đi vệ sinh luôn, loại chuyện này đâu có gì lớn lao mà nói?
- Di? Là như vậy sao?
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Nói như vậy đêm qua cậu không có rời khỏi ký túc xá sao?
- Vô nghĩa, cửa đều khóa hết, nửa đêm tôi chạy ra khỏi ký túc xá làm gì chứ?
Nhị bàn nói:
- Lão tam, cậu không sao chứ, gần đây sao cứ mờ mờ ám ám vậy?
- Không có việc gì, không có việc gì!
Trần Hạo vội vàng khoát tay:
- Tôi thấy thời gian cũng tới rồi nên gọi cậu đứng lên đi tiểu mà thôi.
- Cút đi!
Nhị bàn tức giận trả lời một câu, xoay người ngủ tiếp.
Nằm trên giường của mình, trong đầu Trần Hạo thật sự hỗn loạn. Nếu như nói đêm qua mình nhìn thấy người kia không phải là nhị bàn, như vậy lại là ai? Xích sắt dưới cửa ký túc xá là do ai đánh gãy? Hơn nữa còn có thanh âm tiếng chuông thật quỷ dị kia, nữ quỷ xuất quỷ nhập thần, cặp mắt tản ra ánh sáng trắng khiếp người dị thường khủng bố, rốt cục lại là thứ gì đây?
- Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Trần Hạo kéo mền che kín đầu mình.
- Chuyện này giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đến làm thôi. Mình nên thành thành thật thật làm sinh viên hỗn ăn chờ chết hay hơn nhiều!
Nguyên bản tiếng ngáy khiến người ta nổi da gà khó chịu hiện giờ đối với Trần Hạo mà nói lại biến thành êm tai hơn ngày trước. Trong thanh âm tiếng ngáy lẫn tiếng nói mớ, hơi thở của Trần Hạo dần dần trở nên thật bình thản, chậm rãi chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng hắn lại không hề chứng kiến, dưới giường của nhị bàn, đôi giày thể thao dính đầy bùn đất cùng cỏ dại, ở nơi nào đó còn có một ít mạng nhện dính bên trên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.