Chương 268: Sa lưới
Lão Thiên Thúc Thúc
27/05/2014
Ngày hôm sau Minh Diệu đã tháo băng, cả cánh tay đã hoàn toàn có thể
hoạt động được tự nhiên, căn bản không còn cảm giác gì khó chịu. Hắn
cũng đã bắt đầu chuẩn bị trở về, chậm rãi thu thập hành lý. Bên hiệp hội cũng đã truyền đến tin tức, kêu chú thuật đã tìm được phương pháp hóa
giải, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ trong vài giờ nữa H sẽ
hoàn toàn khôi phục bình thường. Hiện tại cần chờ đợi chỉ là sau khi H
khôi phục lại ý thức của người bình thường, sau đó hai người bọn họ có
thể lên máy bay rời khỏi London quay trở về Trung Quốc.
Ada nhìn quản gia nói:
- Đưa H rời khỏi hầm ngầm đi, bên hiệp hội đã truyền tới tin tức bọn họ đã giải khai chú thuật trên người H, hẳn H sẽ rất nhanh có thể khôi phục lại ý thức!
- Được!
Quản gia thật tao nhã cúi người, mang theo hai gã đại hán đi xuống bên dưới hầm ngầm. Không đợi bao lâu, H trong dáng vẻ có chút ngây dại bị hai đại hán kèm hai bên dẫn ra khỏi hầm ngầm đưa tới phòng của H, Ada cùng Minh Diệu cũng đã đợi ở đó.
Một giờ sau, hai mắt vốn bị ngây dại của H dần dần bắt đầu có thần thái. Vài phút sau hắn giống như bị điện giật, mạnh mẽ từ dưới mặt đất nhảy dựng lên.
- Trời ạ, tôi bị làm sao vậy?
Vừa khôi phục lại thần trí H thống khổ ôm lấy đầu của mình:
- Vì sao tôi lại có cảm giác đầu mình giống như bị người dùng gậy gõ mạnh đau đớn thế này!
- Không có chuyện gì đâu, đây chỉ là phản ứng bình thường khi chú thuật được giải khai mà thôi!
Ada nói:
- Ngủ một giấc sẽ tốt hơn nhiều!
- Ada? Sao cô lại ở nơi này?
H có chút ngoài ý muốn nhìn Ada cùng Minh Diệu đang ngồi bên cạnh nàng:
- Vị này chính là?
- Đây là người bạn Trung Quốc của tôi, Minh Diệu!
Ada giới thiệu nói:
- Anh bị trúng nguyền rủa, cho nên tôi mời anh ấy tới hỗ trợ!
- Nguyền rủa?
H hoảng sợ kêu lên:
- Sao tôi lại bị nguyền rủa? Tôi nhớ được tôi làm một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng kỳ quái. Tôi nhớ mình giống như bị nhốt trong một mặt tường, chuyện về sau tôi không nhớ rõ lắm…
- Không sao nữa rồi, thiếu gia!
Quản gia bưng ly rượu whisky do nữ phó đưa tới, cung kính đưa cho H, nói:
- Hết thảy mọi chuyện đều đã trôi qua. Hung thủ đã bị Wiln tiểu thư cùng bạn của nàng trợ giúp, hiện tại đã bị ủy viên hội Châu Âu bắt giữ, mà nguyền rủa trên người thiếu gia cũng đã được giải trừ!
- Hung thủ là ai?
H uống một ngụm lớn whisky, tinh thần rốt cục ổn định lại.
- Vì sao hung thủ phải nguyền rủa tôi?
- Là Lana!
Ada đáp:
- Nguyên nhân nguyền rủa anh, khái khái…là bởi vì chuyện kia…
- Lana? Như thế nào chính là nàng?
Nghe được tên của Lana, H có chút khiếp sợ, tiếp theo vẻ mặt của hắn trở nên có chút uể oải:
- Cũng phải, đó là lỗi của tôi, nàng đích xác có lý do làm như vậy!
Minh Diệu luôn luôn không lên tiếng, hắn thật hứng thú quan sát biểu tình của H. Khi H nghe được hung thủ là Lana, Minh Diệu từ trong mắt hắn chứng kiến được một tia tự trách, điều này thật làm Minh Diệu cảm thấy thật hứng thú. Xem ra bên trong chuyện này nhất định đã có chuyện gì đó mà người khác không biết được minh bạch rõ ràng!
…
Sân bay.
Minh Diệu đứng ngay cửa lên máy bay, đưa mắt nhìn xuống bên dưới sân bay rộng lớn.
- Ada, thật không ngờ lại là cô cứu tôi!
H đã khôi phục lại thần trí bình thường, mái tóc màu vàng chải vuốt chỉnh tề, đôi đồng tử xanh thẳm phát ra ánh sáng đủ mê đảo bất cứ sinh vật giống cái nào.
- Tôi cứ nghĩ cô rất chán ghét tôi…
- Thật sự tôi cũng rất chán ghét anh, nhưng còn chưa chán ghét tới mức muốn lấy tính mạng của anh!
Ada mỉm cười thản nhiên, mở miệng nói:
- Hơn nữa tôi cũng chỉ vì tự do của chính mình!
- Toàn bộ sự việc tôi đã nghe quản gia Burrell nói, kể cả hiệp thương giữa cô với cha tôi. Bất kể nói thế nào, tôi đã thiếu nợ cô một mạng!
H cười nói:
- Sau khi tôi kế thừa toàn bộ tài sản của gia tộc, tôi sẽ luôn dùng tài chính ủng hộ cho gia tộc của cô, điều này xem như là tôi hồi báo cho ân tình của cô đi!
- Vậy là tốt rồi!
Ada gật đầu, hít sâu một hơi nói:
- Không biết tại sao, lần đầu tiên cảm giác được không khí của London thật là quá tốt!
- Ha ha, hương vị tự do luôn rất dễ chịu!
H cười cười, hắn chỉ chỉ Minh Diệu đứng cách đó không xa, nhìn Ada nói:
- Tên thanh niên kia, chính là lý do khiến cho cô muốn ở lại Trung Quốc sao? Nhìn qua cũng không soái như tôi đi!
- Vậy sao?
Ada quay đầu lại nhìn Minh Diệu, tên tiểu tử kia đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm những mỹ nữ tóc vàng Anh quốc đi tới đi lui đến xuất thần.
- Tôi cảm giác hắn thật phong nhã, có thể do thẩm mỹ quan của hai chúng ta bất đồng đi!
- Mặc kệ như thế nào, chúc cô may mắn!
H cười bĩu môi:
- Nhưng không làm cho cô gả cho tôi, đây thật sự là một chuyện làm cho người ta vô cùng tiếc nuối!
- Đừng tưởng rằng tôi không biết anh suy nghĩ như thế nào!
Ada giảo hoạt trừng mắt nhìn H:
- Lúc ban đầu anh cũng không có ý định muốn lấy tôi, anh chẳng qua là lấp liếm qua loa với cha anh mà thôi!
- Ha ha, không ngờ lại bị cô xem thấu!
H mặc dù đang cười, nhưng có thể nhìn thấy được tia bi thương mà hắn không thể che giấu:
- Tôi còn có một điều thỉnh cầu, không biết cô có thể…
- Anh trả lời tôi một vấn đề trước đã!
Ada nghiêng đầu có chút hăng hái nhìn H, hỏi:
- Anh thật sự yêu nàng sao?
- Có lẽ đi!
H giống như tự giễu lắc đầu:
- Kỳ thật tôi cũng không biết như vậy có gọi là yêu hay không, nhưng cùng nàng ở chung một chỗ mấy ngày nay tôi thật sự rất vui vẻ. Mà sau mấy ngày cuối cùng trong lòng tôi lại có cảm giác giống như nặng nề đè nén. Nàng nói cho tôi biết nàng mang thai con của tôi, cô có biết không, trong lòng của tôi có một loại…một loại cảm giác giống như được cứu vớt…giống như là…giống như là…tôi thật sự không biết phải hình dung như thế nào…
- Yên tâm đi, bên phía ủy viên hội tôi sẽ nói giúp cho anh!
Ada gật đầu cười:
- Có lẽ không cần bao lâu nữa hai người sẽ được gặp lại, chuyện sau đó toàn bộ chỉ chờ vào chính bản thân anh!
- Tôi biết, trong khoảng thời gian này tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục cha của tôi!
H nhẹ nhàng ôm lấy Ada:
- Đa tạ, lên đường bình an!
- Tôi sẽ!
Ada phất phất tay, xoay người hướng Minh Diệu đi tới.
- Thật sự không hiểu nổi người Châu Âu các vị, bắt tay thôi không được hay sao mà phải ôm tới ôm lui!
Minh Diệu thật khinh thường nói:
- Lên máy bay mà phải chờ cô tới nửa ngày, tôi sắp buồn ngủ luôn…
- Chỉ có anh là vô nghĩa thật nhiều!
Ada liếc mắt lườm Minh Diệu:
- Đừng tiếp tục nhìn vào đùi mỹ nữ, đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp nữa rồi!
Ada hướng H vẫy vẫy tay, lại cùng Minh Diệu biến mất ngay cửa lên máy bay tại phi trường.
- H thiếu gia, hiện tại chúng ta đi đâu?
Quản gia mở ra cửa xe, lại hỏi.
- Quay về trang viện!
Trên mặt H mang theo vẻ chán ghét, tức giận nói:
- Còn nữa, ông ngồi phía sau đi, tôi không muốn ngồi chung xe với người như ông đâu!
- Dạ!
Burrell tao nhã cúi chào, đóng cửa xe cho H, giống như lời nói khắc nghiệt vừa rồi của H đối với hắn không hề phát sinh qua.
Minh Diệu đã rời đi, May lại khôi phục thân phận nữ phó của chính mình. Nói thật, đối với nàng mà nói thay vì làm nữ phó chuyên chúc cho Minh Diệu, nàng càng thích công việc dọn dẹp hiện tại của mình dù không có tiền đồ gì, ít nhất phần công việc này không cần phải mạo hiểm tính mạng chạy khắp trang viện tìm người nói chuyện phiếm.
Nàng nhỏ giọng ngâm nga một ca khúc thật vui vẻ, cầm máy hút bụi trong tay, những bước chân vui sướng xuyên toa giữa các căn phòng. Nhưng khi đi ngang qua phòng của H, từ bên trong truyền ra thanh âm la hét phẫn nộ của H làm nàng hoảng sợ nhảy dựng. Tựa hồ H đang ở bên trong phòng xảy ra khắc khẩu gây cãi kịch liệt với người nào đó.
- Thiếu gia, ngài không thể làm như vậy!
May đưa lỗ tai dán lên cửa phòng, nghe được đó là thanh âm của quản gia Burrell.
- Làm quản gia của trang viện, tôi có nghĩa vụ ngăn cản hành vi ngu xuẩn của ngài!
- Hãy nhìn cho rõ thân phận của ông đi!
H phẫn nộ quát:
- Khi nào thì đến phiên ông khoa tay múa chân trong việc của tôi? Tôi, mới là chủ nhân của trang viện này!
- H thiếu gia, tôi làm hết thảy chỉ vì lợi ích của gia tộc!
Burrell vẫn không chút hoang mang nói.
- Hơn nữa trước đó lão gia cũng đã nói thật rõ ràng, lão gia tuyệt đối sẽ không đồng ý!
- Chuyện này không cần ông quan tâm, tôi đã thuyết phục cha mẹ của tôi!
H lại quát:
- Đừng tưởng rằng ông làm quản gia trong gia tộc này thật nhiều năm như vậy nên chuyện gì tôi cũng phải nghe lời ông. Lần trước chuyện Lana sẩy thai tôi còn chưa tìm ông tính sổ đâu!
- Lana sẩy thai là do quản gia Burrell làm sao?
May kinh hãi khi nghe được lời nói của H.
- Tôi cũng là vì vinh dự của gia tộc!
Burrell nói:
- Dù sao từng hành vi cử chỉ của ngài đều đại biểu cho toàn gia tộc, tôi sẽ không để cho ngài cưới một nữ phó thân phận thấp hèn làm vợ, huống chi trên thân nữ phó kia còn chảy dòng máu của người Gypsy!
- Câm miệng của ông lại, cút ra ngoài cho tôi!
H phẫn nộ hô to.
- Thu thập đồ vật của ông đi, lập tức cút ra khỏi trang viện này!
Nghe được tiếng bước chân, May vội vàng trốn sang phòng đối diện, đóng cửa lại, trộm từ lỗ khóa nhìn ra bên ngoài. Nàng nhìn thấy quản gia Burrell đang bước những bước chân thật tao nhã đi ra khỏi phòng H thiếu gia.
- H thiếu gia, ngài không thể cưới tiện nhân dơ bẩn kia làm vợ!
Bộ dáng của quản gia Burrell vẫn thong thả không chút hoang mang, đứng ngay cửa nói:
- Nếu như ngài khăng khăng muốn làm như vậy, tôi sẽ ngăn cản ngài, dùng phương pháp của tôi!
Vầng sáng của ánh mặt trời cuối cùng lóe ngay đường chân trời lại chợt biến mất. Bóng tối lại tiếp tục ngự trị khắp đại địa. H cầm lấy chai thuốc đặt trên đầu giường, đổ ra hai viên thuốc ngủ. Chia tay với Ada cùng Minh Diệu đã được hai ngày, không biết tại sao đêm qua hắn lại bắt đầu nhìn thấy ác mộng trước kia. Hắn đem chuyện này quy tội cho việc tinh thần bị thương còn chưa được phục hồi, cho nên vì không muốn tiếp tục thấy ác mộng mà trước khi đủ ngủ phải uống thuốc an thần.
Thuốc ngủ rất hữu hiệu, tuy H cảm thấy ý nghĩ của mình vẫn còn rất thanh tỉnh nhưng mí mắt làm thế nào cũng không sao mở ra được. Chỉ vài phút thời gian H đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Hiện tại đã là đêm khuya, cả trang viện ngoại trừ ánh đèn hôn ám trên hành lang đã hoàn toàn biến thành tối đen. Nhưng ngay trên hành lang tối đen kia, ngay trong lúc tất cả mọi người lâm vào giấc ngủ say, lại quanh quẩn vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Trên người khoác trường bào màu đen, toàn bộ thân thể đều che giấu bên trong trường bào chỉ lộ ra một đôi tay. Bàn tay kia nhẹ nhàng mở ra cửa phòng của H, người áo đen đi thẳng vào bên trong.
Bên trong căn phòng tối đen, ánh sáng thật yếu ớt. H đưa lưng về phía cửa nằm nghiêng trên giường, hắn đã uống thuốc ngủ cho nên hiện tại dù có phát sinh động đất chỉ sợ cũng không tỉnh được. Tự nhiên hắn cũng không thể phát giác bên trong phòng ngủ hiện tại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.
- Vốn không cần làm tới một bước này!
Người áo đen lấy ra một quyển sách thật dày bên trong chiếc áo bào rộng màu đen. Trên bìa mặt quyển sách vẽ một ấn ký hình hắc miêu.
- Nhưng vì ngươi quá cố chấp, như vậy ngươi chỉ có chết!
Mở ra trang sách, câu thần chú trúc trắc khó hiểu từ trong miệng người áo đen vang lên. Trong lúc ngủ mơ chân mày H cau lại, thân thể bắt đầu chậm rãi run rẩy, tựa hồ như đang ngủ lại gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
- Đang ngủ, vậy thì im lặng chết đi thôi!
Người áo đen niệm xong câu cuối cùng, khép lại quyển sách thật dày kia, thân thể H cũng ngừng run rẩy.
- Do hiện tại là đầu tháng, cho nên ta chỉ có thể dùng phương pháp thô bạo này đến ngăn cản ngài, nếu như ngài cảm thấy thống khổ, ta thật xin lỗi!
Người áo đen xốc lên áo choàng đầu, lộ ra gương mặt tuy đã già nhưng không mất đi vẻ tao nhã.
- Vinh dự của gia tộc không cho phép bị làm bẩn!
Nhìn thân thể không còn cử động của H nằm trên giường, thần tình hắn nghiêm túc nói:
- Cưới một nữ phó trong người có dòng máu Gypsy dơ bẩn làm nữ chủ nhân của trang viện, chuyện này tuyệt đối không được cho phép!
Hắn vươn tay, dùng ngón tay đặt lên cổ H đang nằm trên giường không nhúc nhích, lại dò thăm động mạch chủ, không thấy mạch đập, hắn thỏa mãn gật gật đầu.
Nhưng không đợi hắn kịp thu hồi bàn tay trở về, thi thể H đã mất đi sinh mạng đang nằm im lìm trên giường đột nhiên lại mấp máy hết sức quỷ dị. Nguyên bản da thịt nhân loại dần dần lại biến thành màu xanh biếc như thực vật. Toàn thân cơ thể biến thành một mảnh dây leo màu xanh biếc, giống như những con độc xà quấn quanh lên tay hắn, gắt gao buộc chặt thân thể hắn không cho hắn nhúc nhích.
- Nguyên lai thực sự là ngươi!
Thanh âm của H đột nhiên từ sau lưng hắn truyền đến. Hắn giãy dụa nhìn ra sau lưng, H nguyên bản đã nằm trên giường mất đi hơi thở không biết từ khi nào đã đứng ngay sau lưng hắn.
- Làm sao có thể…
Trên mặt Burrell lộ ra biểu tình khiếp sợ, há to miệng, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ra hai thân ảnh đứng sau lưng H.
- Các ngươi không phải đã đi…
- Chủ ý đánh không tệ lắm đâu, quản gia tiên sinh!
Ngọn lửa từ hộp quẹt bật lên chiếu sáng khuôn mặt Minh Diệu, hắn rít một hơi thuốc lá thật mạnh, cảm giác nicotin tràn ngập trong phổi làm cho hắn có chút mê muội.
- Chỉ là thật sự vô cùng đáng tiếc, ông mới vừa giết chết là mộc khôi lỗi do tôi chế tạo ra mà thôi. A, không đúng, mộc khôi lỗi vốn là vật chết, thật đáng tiếc. Ông không thể giết chết bất cứ người nào, ngoại trừ đứa bé vô tội còn chưa sinh ra đời!
- Dùng vu độc thuật làm cho H chết trong giấc ngủ mơ, sau đó lại tiêu trừ linh lực dao động khi làm phép phát sinh ra. Lại làm cho H nhìn qua giống như đã chết do dùng thuốc ngủ quá liều!
Ada mở đèn trong phòng, nàng nhìn Burrell bị dây leo màu xanh biếc trói chặt như bánh chưng nói:
- Tôi thật sự không thể tin được tất cả những chuyện này đều là do ông làm!
- Các ngươi…các ngươi đều đang nói cái gì…
Burrell giãy dụa nói:
- Ta bất quá là đến thăm tình huống của thiếu gia mà thôi. Các ngươi như thế nào lại xuất hiện ở trong này, các ngươi không phải đã lên máy bay về Trung Quốc rồi hay sao? Ta tận mắt…
- Nga, việc đó sao? Đó bất quá chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi!
Minh Diệu thản nhiên nói:
- Cũng giống như khi ông nhìn thấy H uống thuốc ngủ nằm ngủ trên giường vậy, cảnh tượng hoàn toàn giống nhau, nhưng trước đó là do tôi dùng Thủy Kính thuật thu xuống bản ghi chép, là thứ đồ vật dùng rất phương tiện. Khi cần sử dụng chỉ phóng trở lại một lần, cứ như vậy, là ấn xuống nút truyền ra, tỷ như thế này…
Minh Diệu vỗ tay thành tiếng, một thân ảnh H trống rỗng xuất hiện ở phía trước cửa sổ. Hắn cầm bình thuốc ngủ trên bàn, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc uống vào, sau đó nằm lên giường ngủ thiếp đi.
- Thật phương tiện đúng không…
Minh Diệu lại vỗ tay thành tiếng, thân ảnh H đang nằm trên giường hư không biến mất trong không khí, trên giường hoàn toàn trống rỗng.
- Ông che giấu rất khá, chúng tôi cơ hồ hoàn toàn bị ông qua mặt!
Nhìn vẻ mặt không cam lòng của Burrell, Ada nói:
- Nếu như không phải hành động mờ ám dư thừa của ông, chúng tôi nhất định đã cho rằng chuyện nguyền rủa H là do Lana làm ra!
- Các ngươi đang nói cái gì, ta nghe căn bản không hiểu…
Burrell vẫn cãi bướng không chịu thừa nhận.
- Ông không nhớ sao?
Minh Diệu lại nói:
- Lúc trước ông đặt túi vu độc bên trong phòng tôi còn nhớ không? Lana vốn không thể biết được tin tức chúng tôi sẽ đến, cũng sẽ không biết được tôi sẽ ngủ ở căn phòng nào. Bởi vì trước khi chúng tôi đến nàng đã vì bị sẩy thai mà phải vào bệnh viện!
- Đồ vật kia nhất định là do một nữ phó nào đó thừa dịp không có người trong phòng bỏ vào.
Burrell lại giải thích:
- Không có quan hệ gì tới ta cả!
- Đương nhiên là có quan hệ tới ông!
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Ngoại trừ May phụ trách quét dọn thanh tẩy trong phòng, chỉ có ông có được chìa khóa trong phòng tôi, có thể không làm cho người khác chú ý mà ra vào phòng của chúng tôi thật tự nhiên. Sau đó bỏ túi vu độc vào rồi lại lấy đi, đối với ông mà nói mọi chuyện vô cùng đơn giản!
- Hạ nguyền rủa là một nữ vu, chúng tôi đã xem nhẹ một việc, gọi là nữ vu chẳng qua chỉ là một từ ngữ mà thôi.
Ada nói tiếp:
- Nếu không nhờ đạo sư của tôi nhắc nhở tôi, chúng tôi thật sự sẽ không hoài nghi lên người ông. Bên trong “nữ vu” hay gọi là “vu sư” cũng có nam nhân, chẳng qua bởi vì số lượng quá ít cho nên có rất ít người chú ý tới!
- Vì vậy chúng tôi cứ đem lực chú ý lên những nữ phó bên trong trang viện mà xem nhẹ kẻ hiềm nghi quan trọng như ông!
Minh Diệu có chút ngượng ngừng gãi đầu:
- Chính tôi cũng bị từ “nữ vu” làm cho hồ đồ!
- Tôi đã xem qua hồ sơ của ông.
Ada tiếp lời nói:
- Tuy rằng gia đình ông bắt đầu từ ông nội ông đều làm quản gia cho trang viện gia tộc H, nhưng ông cố của ông cũng không phải người Anh quốc. Hắn là người Nam Tư cũ, cho nên trong tay ông mới có loại đồng xu cổ xưa kia, đó là chuyện rất bình thường.
- Ông đừng có nói với chúng tôi nửa đêm ông mặc áo choàng đen chẳng khác gì xã hội đen, trộm vào trong phòng chủ nhân của mình, cầm một quyển sách thật kỳ quái niệm tới niệm lui là bởi vì ông bị mộng du!
Minh Diệu không kiên nhẫn nói:
- Làm ơn đi, ông đừng nên vũ nhục chỉ số thông minh của chúng tôi!
- Vì sao? Vì sao?
H lớn tiếng nói:
- Từ thời ông nội của ông bắt đầu, gia đình ông đã hoàn toàn sát nhập vào trong gia tộc của chúng tôi, tôi vẫn luôn cho rằng ông đã đem bản thân mình cho rằng là một phần tử trong gia tộc!
- Phải, thật sự ta là một phần tử của gia tộc, ta vì gia tộc mà kiêu ngạo!
Burrell gật đầu thản nhiên:
- Cho nên bất luận là kẻ nào muốn xoa vết bẩn lên trên vinh dự của gia tộc, ta sẽ không tiếc hết thảy phương pháp đến ngăn cản hắn, dù cho hắn là thiếu gia cũng không ngoại lệ!
- Sau khi H biết được tin tức Lana mang thai, hắn đã tìm ông thương lượng, muốn ông giúp hắn tìm một biện pháp thuyết phục cha hắn cho hắn cưới Lana làm vợ, kết quả ông lại tự chủ trương thông đồng với bác sĩ để cho nàng bị sẩy thai.
Minh Diệu lại nói:
- Mặc dù H không có chứng cớ, nhưng hắn vẫn hoài nghi là ông làm. Hơn nữa tuy Lana bị sẩy thai, nhưng thông qua chuyện này càng làm cho H tăng thêm quyết tâm mình muốn cưới Lana làm vợ, hắn quyết định cho dù nhi đồng không còn, hắn cũng phải kết hôn với Lana. Vì vậy quyết định này của hắn làm cho ông luống cuống. Bởi vì Lana ở trong bệnh viện, một ngày 24h đều có y tá bác sĩ chăm sóc nên ông không xuống tay được với nàng, vì vậy ông trực tiếp thực hiện nguyền rủa với H, tôi nói không sai đi?
- Không sai!
Burrell gật gật đầu:
- Ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nữ phó thấp hèn kia biến thành nữ chủ nhân của trang viện này, đây sẽ làm cho toàn gia tộc biến thành trò cười cho giới thượng lưu Châu Âu. Huống chi trong người nữ phó kia còn mang dòng máu Gypsy, là một nữ vu gà mờ!
- Đây là thứ mà ông gọi là dùng tính mạng bảo vệ vinh dự cho gia tộc hay sao?
Minh Diệu chẳng thèm quản lời nói của hắn, gằn giọng nói:
- Ông thật sự hiểu biết rõ hàm ý của lời nói đó sao? Dùng tính mạng của ông, mà không phải dùng tính mạng của người khác? Ông đúng là kẻ hư vinh ích kỷ phát rồ!
- Ông đúng là tên hỗn đản!
H nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ông không những hại chết con của tôi, còn mưu toan muốn hại mạng của tôi, đây là hồi báo mà chúng tôi đã tín nhiệm ông hay sao? Tôi muốn giết ông!
- Không nên vọng động, H, nên giao cho ủy viên hội đến xử lý tốt hơn, bọn họ sẽ cho anh một sự phán quyết công bằng!
Ada ngăn trở H đang muốn xông lên phía trước, lại nói tiếp:
- Thật sự đáng tiếc…tôi nghĩ nửa đời sau của ông, cần phải ở bên trong ngục giam của ủy viên hội tối cao Châu Âu để bảo vệ cái mà ông gọi là vinh dự của gia tộc!
- Lần này rốt cục xem như đã thu phục toàn bộ đi chứ!
Minh Diệu đón lấy chén trà đen do May đưa tới, uống một hớp, nói:
- Lần này hẳn chúng ta không còn bỏ sót chuyện gì nữa đi…
- Ân, Burrell đã nhận hết tội, mọi chuyện đều do hắn làm ra!
Ada gật gật đầu:
- Hắn là tội phạm thuộc linh năng lực giả, lợi dụng thuật nguyền rủa giết người chưa thành, cho nên sẽ phải ở lại trong ngục giam linh năng lực giả đến ngày mà hắn chết!
Nhắc tới Burrell, Ada có chút cảm khái. Lão nhân này ở trong ấn tượng của nàng luôn luôn là một vị quản gia nho nhã lễ độ, lại tràn ngập ý thức trách nhiệm trong công tác, một quản gia thật đủ tư cách, nhưng lại thật không ngờ hiện tại phát sinh ra loại chuyện này, lại hoàn toàn xuất phát từ tay của lão nhân kia.
- Vậy Lana thế nào?
Minh Diệu hỏi:
- Đã chứng minh được cô gái đáng thương kia là vô tội, hẳn nàng sẽ được vô tội phóng thích đi?
- Bởi vì Lana sử dụng chú thuật mị hoặc đối với H, cho nên nhiều nhất là bị phạt tiền là có thể thả ra!
Ada cười nói:
- Phạt tiền đã có H chi trả, Lana cũng sẽ được phóng thích trong vài ngày tới mà thôi!
Ada nhìn quản gia nói:
- Đưa H rời khỏi hầm ngầm đi, bên hiệp hội đã truyền tới tin tức bọn họ đã giải khai chú thuật trên người H, hẳn H sẽ rất nhanh có thể khôi phục lại ý thức!
- Được!
Quản gia thật tao nhã cúi người, mang theo hai gã đại hán đi xuống bên dưới hầm ngầm. Không đợi bao lâu, H trong dáng vẻ có chút ngây dại bị hai đại hán kèm hai bên dẫn ra khỏi hầm ngầm đưa tới phòng của H, Ada cùng Minh Diệu cũng đã đợi ở đó.
Một giờ sau, hai mắt vốn bị ngây dại của H dần dần bắt đầu có thần thái. Vài phút sau hắn giống như bị điện giật, mạnh mẽ từ dưới mặt đất nhảy dựng lên.
- Trời ạ, tôi bị làm sao vậy?
Vừa khôi phục lại thần trí H thống khổ ôm lấy đầu của mình:
- Vì sao tôi lại có cảm giác đầu mình giống như bị người dùng gậy gõ mạnh đau đớn thế này!
- Không có chuyện gì đâu, đây chỉ là phản ứng bình thường khi chú thuật được giải khai mà thôi!
Ada nói:
- Ngủ một giấc sẽ tốt hơn nhiều!
- Ada? Sao cô lại ở nơi này?
H có chút ngoài ý muốn nhìn Ada cùng Minh Diệu đang ngồi bên cạnh nàng:
- Vị này chính là?
- Đây là người bạn Trung Quốc của tôi, Minh Diệu!
Ada giới thiệu nói:
- Anh bị trúng nguyền rủa, cho nên tôi mời anh ấy tới hỗ trợ!
- Nguyền rủa?
H hoảng sợ kêu lên:
- Sao tôi lại bị nguyền rủa? Tôi nhớ được tôi làm một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng kỳ quái. Tôi nhớ mình giống như bị nhốt trong một mặt tường, chuyện về sau tôi không nhớ rõ lắm…
- Không sao nữa rồi, thiếu gia!
Quản gia bưng ly rượu whisky do nữ phó đưa tới, cung kính đưa cho H, nói:
- Hết thảy mọi chuyện đều đã trôi qua. Hung thủ đã bị Wiln tiểu thư cùng bạn của nàng trợ giúp, hiện tại đã bị ủy viên hội Châu Âu bắt giữ, mà nguyền rủa trên người thiếu gia cũng đã được giải trừ!
- Hung thủ là ai?
H uống một ngụm lớn whisky, tinh thần rốt cục ổn định lại.
- Vì sao hung thủ phải nguyền rủa tôi?
- Là Lana!
Ada đáp:
- Nguyên nhân nguyền rủa anh, khái khái…là bởi vì chuyện kia…
- Lana? Như thế nào chính là nàng?
Nghe được tên của Lana, H có chút khiếp sợ, tiếp theo vẻ mặt của hắn trở nên có chút uể oải:
- Cũng phải, đó là lỗi của tôi, nàng đích xác có lý do làm như vậy!
Minh Diệu luôn luôn không lên tiếng, hắn thật hứng thú quan sát biểu tình của H. Khi H nghe được hung thủ là Lana, Minh Diệu từ trong mắt hắn chứng kiến được một tia tự trách, điều này thật làm Minh Diệu cảm thấy thật hứng thú. Xem ra bên trong chuyện này nhất định đã có chuyện gì đó mà người khác không biết được minh bạch rõ ràng!
…
Sân bay.
Minh Diệu đứng ngay cửa lên máy bay, đưa mắt nhìn xuống bên dưới sân bay rộng lớn.
- Ada, thật không ngờ lại là cô cứu tôi!
H đã khôi phục lại thần trí bình thường, mái tóc màu vàng chải vuốt chỉnh tề, đôi đồng tử xanh thẳm phát ra ánh sáng đủ mê đảo bất cứ sinh vật giống cái nào.
- Tôi cứ nghĩ cô rất chán ghét tôi…
- Thật sự tôi cũng rất chán ghét anh, nhưng còn chưa chán ghét tới mức muốn lấy tính mạng của anh!
Ada mỉm cười thản nhiên, mở miệng nói:
- Hơn nữa tôi cũng chỉ vì tự do của chính mình!
- Toàn bộ sự việc tôi đã nghe quản gia Burrell nói, kể cả hiệp thương giữa cô với cha tôi. Bất kể nói thế nào, tôi đã thiếu nợ cô một mạng!
H cười nói:
- Sau khi tôi kế thừa toàn bộ tài sản của gia tộc, tôi sẽ luôn dùng tài chính ủng hộ cho gia tộc của cô, điều này xem như là tôi hồi báo cho ân tình của cô đi!
- Vậy là tốt rồi!
Ada gật đầu, hít sâu một hơi nói:
- Không biết tại sao, lần đầu tiên cảm giác được không khí của London thật là quá tốt!
- Ha ha, hương vị tự do luôn rất dễ chịu!
H cười cười, hắn chỉ chỉ Minh Diệu đứng cách đó không xa, nhìn Ada nói:
- Tên thanh niên kia, chính là lý do khiến cho cô muốn ở lại Trung Quốc sao? Nhìn qua cũng không soái như tôi đi!
- Vậy sao?
Ada quay đầu lại nhìn Minh Diệu, tên tiểu tử kia đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm những mỹ nữ tóc vàng Anh quốc đi tới đi lui đến xuất thần.
- Tôi cảm giác hắn thật phong nhã, có thể do thẩm mỹ quan của hai chúng ta bất đồng đi!
- Mặc kệ như thế nào, chúc cô may mắn!
H cười bĩu môi:
- Nhưng không làm cho cô gả cho tôi, đây thật sự là một chuyện làm cho người ta vô cùng tiếc nuối!
- Đừng tưởng rằng tôi không biết anh suy nghĩ như thế nào!
Ada giảo hoạt trừng mắt nhìn H:
- Lúc ban đầu anh cũng không có ý định muốn lấy tôi, anh chẳng qua là lấp liếm qua loa với cha anh mà thôi!
- Ha ha, không ngờ lại bị cô xem thấu!
H mặc dù đang cười, nhưng có thể nhìn thấy được tia bi thương mà hắn không thể che giấu:
- Tôi còn có một điều thỉnh cầu, không biết cô có thể…
- Anh trả lời tôi một vấn đề trước đã!
Ada nghiêng đầu có chút hăng hái nhìn H, hỏi:
- Anh thật sự yêu nàng sao?
- Có lẽ đi!
H giống như tự giễu lắc đầu:
- Kỳ thật tôi cũng không biết như vậy có gọi là yêu hay không, nhưng cùng nàng ở chung một chỗ mấy ngày nay tôi thật sự rất vui vẻ. Mà sau mấy ngày cuối cùng trong lòng tôi lại có cảm giác giống như nặng nề đè nén. Nàng nói cho tôi biết nàng mang thai con của tôi, cô có biết không, trong lòng của tôi có một loại…một loại cảm giác giống như được cứu vớt…giống như là…giống như là…tôi thật sự không biết phải hình dung như thế nào…
- Yên tâm đi, bên phía ủy viên hội tôi sẽ nói giúp cho anh!
Ada gật đầu cười:
- Có lẽ không cần bao lâu nữa hai người sẽ được gặp lại, chuyện sau đó toàn bộ chỉ chờ vào chính bản thân anh!
- Tôi biết, trong khoảng thời gian này tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục cha của tôi!
H nhẹ nhàng ôm lấy Ada:
- Đa tạ, lên đường bình an!
- Tôi sẽ!
Ada phất phất tay, xoay người hướng Minh Diệu đi tới.
- Thật sự không hiểu nổi người Châu Âu các vị, bắt tay thôi không được hay sao mà phải ôm tới ôm lui!
Minh Diệu thật khinh thường nói:
- Lên máy bay mà phải chờ cô tới nửa ngày, tôi sắp buồn ngủ luôn…
- Chỉ có anh là vô nghĩa thật nhiều!
Ada liếc mắt lườm Minh Diệu:
- Đừng tiếp tục nhìn vào đùi mỹ nữ, đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp nữa rồi!
Ada hướng H vẫy vẫy tay, lại cùng Minh Diệu biến mất ngay cửa lên máy bay tại phi trường.
- H thiếu gia, hiện tại chúng ta đi đâu?
Quản gia mở ra cửa xe, lại hỏi.
- Quay về trang viện!
Trên mặt H mang theo vẻ chán ghét, tức giận nói:
- Còn nữa, ông ngồi phía sau đi, tôi không muốn ngồi chung xe với người như ông đâu!
- Dạ!
Burrell tao nhã cúi chào, đóng cửa xe cho H, giống như lời nói khắc nghiệt vừa rồi của H đối với hắn không hề phát sinh qua.
Minh Diệu đã rời đi, May lại khôi phục thân phận nữ phó của chính mình. Nói thật, đối với nàng mà nói thay vì làm nữ phó chuyên chúc cho Minh Diệu, nàng càng thích công việc dọn dẹp hiện tại của mình dù không có tiền đồ gì, ít nhất phần công việc này không cần phải mạo hiểm tính mạng chạy khắp trang viện tìm người nói chuyện phiếm.
Nàng nhỏ giọng ngâm nga một ca khúc thật vui vẻ, cầm máy hút bụi trong tay, những bước chân vui sướng xuyên toa giữa các căn phòng. Nhưng khi đi ngang qua phòng của H, từ bên trong truyền ra thanh âm la hét phẫn nộ của H làm nàng hoảng sợ nhảy dựng. Tựa hồ H đang ở bên trong phòng xảy ra khắc khẩu gây cãi kịch liệt với người nào đó.
- Thiếu gia, ngài không thể làm như vậy!
May đưa lỗ tai dán lên cửa phòng, nghe được đó là thanh âm của quản gia Burrell.
- Làm quản gia của trang viện, tôi có nghĩa vụ ngăn cản hành vi ngu xuẩn của ngài!
- Hãy nhìn cho rõ thân phận của ông đi!
H phẫn nộ quát:
- Khi nào thì đến phiên ông khoa tay múa chân trong việc của tôi? Tôi, mới là chủ nhân của trang viện này!
- H thiếu gia, tôi làm hết thảy chỉ vì lợi ích của gia tộc!
Burrell vẫn không chút hoang mang nói.
- Hơn nữa trước đó lão gia cũng đã nói thật rõ ràng, lão gia tuyệt đối sẽ không đồng ý!
- Chuyện này không cần ông quan tâm, tôi đã thuyết phục cha mẹ của tôi!
H lại quát:
- Đừng tưởng rằng ông làm quản gia trong gia tộc này thật nhiều năm như vậy nên chuyện gì tôi cũng phải nghe lời ông. Lần trước chuyện Lana sẩy thai tôi còn chưa tìm ông tính sổ đâu!
- Lana sẩy thai là do quản gia Burrell làm sao?
May kinh hãi khi nghe được lời nói của H.
- Tôi cũng là vì vinh dự của gia tộc!
Burrell nói:
- Dù sao từng hành vi cử chỉ của ngài đều đại biểu cho toàn gia tộc, tôi sẽ không để cho ngài cưới một nữ phó thân phận thấp hèn làm vợ, huống chi trên thân nữ phó kia còn chảy dòng máu của người Gypsy!
- Câm miệng của ông lại, cút ra ngoài cho tôi!
H phẫn nộ hô to.
- Thu thập đồ vật của ông đi, lập tức cút ra khỏi trang viện này!
Nghe được tiếng bước chân, May vội vàng trốn sang phòng đối diện, đóng cửa lại, trộm từ lỗ khóa nhìn ra bên ngoài. Nàng nhìn thấy quản gia Burrell đang bước những bước chân thật tao nhã đi ra khỏi phòng H thiếu gia.
- H thiếu gia, ngài không thể cưới tiện nhân dơ bẩn kia làm vợ!
Bộ dáng của quản gia Burrell vẫn thong thả không chút hoang mang, đứng ngay cửa nói:
- Nếu như ngài khăng khăng muốn làm như vậy, tôi sẽ ngăn cản ngài, dùng phương pháp của tôi!
Vầng sáng của ánh mặt trời cuối cùng lóe ngay đường chân trời lại chợt biến mất. Bóng tối lại tiếp tục ngự trị khắp đại địa. H cầm lấy chai thuốc đặt trên đầu giường, đổ ra hai viên thuốc ngủ. Chia tay với Ada cùng Minh Diệu đã được hai ngày, không biết tại sao đêm qua hắn lại bắt đầu nhìn thấy ác mộng trước kia. Hắn đem chuyện này quy tội cho việc tinh thần bị thương còn chưa được phục hồi, cho nên vì không muốn tiếp tục thấy ác mộng mà trước khi đủ ngủ phải uống thuốc an thần.
Thuốc ngủ rất hữu hiệu, tuy H cảm thấy ý nghĩ của mình vẫn còn rất thanh tỉnh nhưng mí mắt làm thế nào cũng không sao mở ra được. Chỉ vài phút thời gian H đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Hiện tại đã là đêm khuya, cả trang viện ngoại trừ ánh đèn hôn ám trên hành lang đã hoàn toàn biến thành tối đen. Nhưng ngay trên hành lang tối đen kia, ngay trong lúc tất cả mọi người lâm vào giấc ngủ say, lại quanh quẩn vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Trên người khoác trường bào màu đen, toàn bộ thân thể đều che giấu bên trong trường bào chỉ lộ ra một đôi tay. Bàn tay kia nhẹ nhàng mở ra cửa phòng của H, người áo đen đi thẳng vào bên trong.
Bên trong căn phòng tối đen, ánh sáng thật yếu ớt. H đưa lưng về phía cửa nằm nghiêng trên giường, hắn đã uống thuốc ngủ cho nên hiện tại dù có phát sinh động đất chỉ sợ cũng không tỉnh được. Tự nhiên hắn cũng không thể phát giác bên trong phòng ngủ hiện tại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.
- Vốn không cần làm tới một bước này!
Người áo đen lấy ra một quyển sách thật dày bên trong chiếc áo bào rộng màu đen. Trên bìa mặt quyển sách vẽ một ấn ký hình hắc miêu.
- Nhưng vì ngươi quá cố chấp, như vậy ngươi chỉ có chết!
Mở ra trang sách, câu thần chú trúc trắc khó hiểu từ trong miệng người áo đen vang lên. Trong lúc ngủ mơ chân mày H cau lại, thân thể bắt đầu chậm rãi run rẩy, tựa hồ như đang ngủ lại gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
- Đang ngủ, vậy thì im lặng chết đi thôi!
Người áo đen niệm xong câu cuối cùng, khép lại quyển sách thật dày kia, thân thể H cũng ngừng run rẩy.
- Do hiện tại là đầu tháng, cho nên ta chỉ có thể dùng phương pháp thô bạo này đến ngăn cản ngài, nếu như ngài cảm thấy thống khổ, ta thật xin lỗi!
Người áo đen xốc lên áo choàng đầu, lộ ra gương mặt tuy đã già nhưng không mất đi vẻ tao nhã.
- Vinh dự của gia tộc không cho phép bị làm bẩn!
Nhìn thân thể không còn cử động của H nằm trên giường, thần tình hắn nghiêm túc nói:
- Cưới một nữ phó trong người có dòng máu Gypsy dơ bẩn làm nữ chủ nhân của trang viện, chuyện này tuyệt đối không được cho phép!
Hắn vươn tay, dùng ngón tay đặt lên cổ H đang nằm trên giường không nhúc nhích, lại dò thăm động mạch chủ, không thấy mạch đập, hắn thỏa mãn gật gật đầu.
Nhưng không đợi hắn kịp thu hồi bàn tay trở về, thi thể H đã mất đi sinh mạng đang nằm im lìm trên giường đột nhiên lại mấp máy hết sức quỷ dị. Nguyên bản da thịt nhân loại dần dần lại biến thành màu xanh biếc như thực vật. Toàn thân cơ thể biến thành một mảnh dây leo màu xanh biếc, giống như những con độc xà quấn quanh lên tay hắn, gắt gao buộc chặt thân thể hắn không cho hắn nhúc nhích.
- Nguyên lai thực sự là ngươi!
Thanh âm của H đột nhiên từ sau lưng hắn truyền đến. Hắn giãy dụa nhìn ra sau lưng, H nguyên bản đã nằm trên giường mất đi hơi thở không biết từ khi nào đã đứng ngay sau lưng hắn.
- Làm sao có thể…
Trên mặt Burrell lộ ra biểu tình khiếp sợ, há to miệng, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ra hai thân ảnh đứng sau lưng H.
- Các ngươi không phải đã đi…
- Chủ ý đánh không tệ lắm đâu, quản gia tiên sinh!
Ngọn lửa từ hộp quẹt bật lên chiếu sáng khuôn mặt Minh Diệu, hắn rít một hơi thuốc lá thật mạnh, cảm giác nicotin tràn ngập trong phổi làm cho hắn có chút mê muội.
- Chỉ là thật sự vô cùng đáng tiếc, ông mới vừa giết chết là mộc khôi lỗi do tôi chế tạo ra mà thôi. A, không đúng, mộc khôi lỗi vốn là vật chết, thật đáng tiếc. Ông không thể giết chết bất cứ người nào, ngoại trừ đứa bé vô tội còn chưa sinh ra đời!
- Dùng vu độc thuật làm cho H chết trong giấc ngủ mơ, sau đó lại tiêu trừ linh lực dao động khi làm phép phát sinh ra. Lại làm cho H nhìn qua giống như đã chết do dùng thuốc ngủ quá liều!
Ada mở đèn trong phòng, nàng nhìn Burrell bị dây leo màu xanh biếc trói chặt như bánh chưng nói:
- Tôi thật sự không thể tin được tất cả những chuyện này đều là do ông làm!
- Các ngươi…các ngươi đều đang nói cái gì…
Burrell giãy dụa nói:
- Ta bất quá là đến thăm tình huống của thiếu gia mà thôi. Các ngươi như thế nào lại xuất hiện ở trong này, các ngươi không phải đã lên máy bay về Trung Quốc rồi hay sao? Ta tận mắt…
- Nga, việc đó sao? Đó bất quá chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi!
Minh Diệu thản nhiên nói:
- Cũng giống như khi ông nhìn thấy H uống thuốc ngủ nằm ngủ trên giường vậy, cảnh tượng hoàn toàn giống nhau, nhưng trước đó là do tôi dùng Thủy Kính thuật thu xuống bản ghi chép, là thứ đồ vật dùng rất phương tiện. Khi cần sử dụng chỉ phóng trở lại một lần, cứ như vậy, là ấn xuống nút truyền ra, tỷ như thế này…
Minh Diệu vỗ tay thành tiếng, một thân ảnh H trống rỗng xuất hiện ở phía trước cửa sổ. Hắn cầm bình thuốc ngủ trên bàn, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc uống vào, sau đó nằm lên giường ngủ thiếp đi.
- Thật phương tiện đúng không…
Minh Diệu lại vỗ tay thành tiếng, thân ảnh H đang nằm trên giường hư không biến mất trong không khí, trên giường hoàn toàn trống rỗng.
- Ông che giấu rất khá, chúng tôi cơ hồ hoàn toàn bị ông qua mặt!
Nhìn vẻ mặt không cam lòng của Burrell, Ada nói:
- Nếu như không phải hành động mờ ám dư thừa của ông, chúng tôi nhất định đã cho rằng chuyện nguyền rủa H là do Lana làm ra!
- Các ngươi đang nói cái gì, ta nghe căn bản không hiểu…
Burrell vẫn cãi bướng không chịu thừa nhận.
- Ông không nhớ sao?
Minh Diệu lại nói:
- Lúc trước ông đặt túi vu độc bên trong phòng tôi còn nhớ không? Lana vốn không thể biết được tin tức chúng tôi sẽ đến, cũng sẽ không biết được tôi sẽ ngủ ở căn phòng nào. Bởi vì trước khi chúng tôi đến nàng đã vì bị sẩy thai mà phải vào bệnh viện!
- Đồ vật kia nhất định là do một nữ phó nào đó thừa dịp không có người trong phòng bỏ vào.
Burrell lại giải thích:
- Không có quan hệ gì tới ta cả!
- Đương nhiên là có quan hệ tới ông!
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Ngoại trừ May phụ trách quét dọn thanh tẩy trong phòng, chỉ có ông có được chìa khóa trong phòng tôi, có thể không làm cho người khác chú ý mà ra vào phòng của chúng tôi thật tự nhiên. Sau đó bỏ túi vu độc vào rồi lại lấy đi, đối với ông mà nói mọi chuyện vô cùng đơn giản!
- Hạ nguyền rủa là một nữ vu, chúng tôi đã xem nhẹ một việc, gọi là nữ vu chẳng qua chỉ là một từ ngữ mà thôi.
Ada nói tiếp:
- Nếu không nhờ đạo sư của tôi nhắc nhở tôi, chúng tôi thật sự sẽ không hoài nghi lên người ông. Bên trong “nữ vu” hay gọi là “vu sư” cũng có nam nhân, chẳng qua bởi vì số lượng quá ít cho nên có rất ít người chú ý tới!
- Vì vậy chúng tôi cứ đem lực chú ý lên những nữ phó bên trong trang viện mà xem nhẹ kẻ hiềm nghi quan trọng như ông!
Minh Diệu có chút ngượng ngừng gãi đầu:
- Chính tôi cũng bị từ “nữ vu” làm cho hồ đồ!
- Tôi đã xem qua hồ sơ của ông.
Ada tiếp lời nói:
- Tuy rằng gia đình ông bắt đầu từ ông nội ông đều làm quản gia cho trang viện gia tộc H, nhưng ông cố của ông cũng không phải người Anh quốc. Hắn là người Nam Tư cũ, cho nên trong tay ông mới có loại đồng xu cổ xưa kia, đó là chuyện rất bình thường.
- Ông đừng có nói với chúng tôi nửa đêm ông mặc áo choàng đen chẳng khác gì xã hội đen, trộm vào trong phòng chủ nhân của mình, cầm một quyển sách thật kỳ quái niệm tới niệm lui là bởi vì ông bị mộng du!
Minh Diệu không kiên nhẫn nói:
- Làm ơn đi, ông đừng nên vũ nhục chỉ số thông minh của chúng tôi!
- Vì sao? Vì sao?
H lớn tiếng nói:
- Từ thời ông nội của ông bắt đầu, gia đình ông đã hoàn toàn sát nhập vào trong gia tộc của chúng tôi, tôi vẫn luôn cho rằng ông đã đem bản thân mình cho rằng là một phần tử trong gia tộc!
- Phải, thật sự ta là một phần tử của gia tộc, ta vì gia tộc mà kiêu ngạo!
Burrell gật đầu thản nhiên:
- Cho nên bất luận là kẻ nào muốn xoa vết bẩn lên trên vinh dự của gia tộc, ta sẽ không tiếc hết thảy phương pháp đến ngăn cản hắn, dù cho hắn là thiếu gia cũng không ngoại lệ!
- Sau khi H biết được tin tức Lana mang thai, hắn đã tìm ông thương lượng, muốn ông giúp hắn tìm một biện pháp thuyết phục cha hắn cho hắn cưới Lana làm vợ, kết quả ông lại tự chủ trương thông đồng với bác sĩ để cho nàng bị sẩy thai.
Minh Diệu lại nói:
- Mặc dù H không có chứng cớ, nhưng hắn vẫn hoài nghi là ông làm. Hơn nữa tuy Lana bị sẩy thai, nhưng thông qua chuyện này càng làm cho H tăng thêm quyết tâm mình muốn cưới Lana làm vợ, hắn quyết định cho dù nhi đồng không còn, hắn cũng phải kết hôn với Lana. Vì vậy quyết định này của hắn làm cho ông luống cuống. Bởi vì Lana ở trong bệnh viện, một ngày 24h đều có y tá bác sĩ chăm sóc nên ông không xuống tay được với nàng, vì vậy ông trực tiếp thực hiện nguyền rủa với H, tôi nói không sai đi?
- Không sai!
Burrell gật gật đầu:
- Ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn nữ phó thấp hèn kia biến thành nữ chủ nhân của trang viện này, đây sẽ làm cho toàn gia tộc biến thành trò cười cho giới thượng lưu Châu Âu. Huống chi trong người nữ phó kia còn mang dòng máu Gypsy, là một nữ vu gà mờ!
- Đây là thứ mà ông gọi là dùng tính mạng bảo vệ vinh dự cho gia tộc hay sao?
Minh Diệu chẳng thèm quản lời nói của hắn, gằn giọng nói:
- Ông thật sự hiểu biết rõ hàm ý của lời nói đó sao? Dùng tính mạng của ông, mà không phải dùng tính mạng của người khác? Ông đúng là kẻ hư vinh ích kỷ phát rồ!
- Ông đúng là tên hỗn đản!
H nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ông không những hại chết con của tôi, còn mưu toan muốn hại mạng của tôi, đây là hồi báo mà chúng tôi đã tín nhiệm ông hay sao? Tôi muốn giết ông!
- Không nên vọng động, H, nên giao cho ủy viên hội đến xử lý tốt hơn, bọn họ sẽ cho anh một sự phán quyết công bằng!
Ada ngăn trở H đang muốn xông lên phía trước, lại nói tiếp:
- Thật sự đáng tiếc…tôi nghĩ nửa đời sau của ông, cần phải ở bên trong ngục giam của ủy viên hội tối cao Châu Âu để bảo vệ cái mà ông gọi là vinh dự của gia tộc!
- Lần này rốt cục xem như đã thu phục toàn bộ đi chứ!
Minh Diệu đón lấy chén trà đen do May đưa tới, uống một hớp, nói:
- Lần này hẳn chúng ta không còn bỏ sót chuyện gì nữa đi…
- Ân, Burrell đã nhận hết tội, mọi chuyện đều do hắn làm ra!
Ada gật gật đầu:
- Hắn là tội phạm thuộc linh năng lực giả, lợi dụng thuật nguyền rủa giết người chưa thành, cho nên sẽ phải ở lại trong ngục giam linh năng lực giả đến ngày mà hắn chết!
Nhắc tới Burrell, Ada có chút cảm khái. Lão nhân này ở trong ấn tượng của nàng luôn luôn là một vị quản gia nho nhã lễ độ, lại tràn ngập ý thức trách nhiệm trong công tác, một quản gia thật đủ tư cách, nhưng lại thật không ngờ hiện tại phát sinh ra loại chuyện này, lại hoàn toàn xuất phát từ tay của lão nhân kia.
- Vậy Lana thế nào?
Minh Diệu hỏi:
- Đã chứng minh được cô gái đáng thương kia là vô tội, hẳn nàng sẽ được vô tội phóng thích đi?
- Bởi vì Lana sử dụng chú thuật mị hoặc đối với H, cho nên nhiều nhất là bị phạt tiền là có thể thả ra!
Ada cười nói:
- Phạt tiền đã có H chi trả, Lana cũng sẽ được phóng thích trong vài ngày tới mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.