Chương 381: Tà Viêm Thuật
Lão Thiên Thúc Thúc
29/11/2014
- Ta không tin!
Tôn lão nhân tức giận đến đỏ bừng cả mặt:
- Lấy giao tình nhiều năm giữa ta cùng Tần Khai, ta tuyệt đối không tin hắn sẽ làm ra loại sự tình này!
Trần Lam không nói gì, chỉ bất đắc dĩ giang tay. Hiện tại hắn không cần nói chuyện, bởi vì toàn bộ bằng chứng đều chỉ về hướng Tần Khai.
- Bí thuật?
Bộ trưởng Tây Bắc vỗ vỗ sau lưng Tôn lão nhân, ý bảo hắn an tâm hãy khoan nóng nảy. Tuy rằng cũng rất muốn trợ giúp Tần Khai, nhưng xúc động cũng không giải quyết được vấn đề gì.
- Nếu lúc ấy có Trần bộ trưởng ở đây, như vậy có thể miêu tả cho chúng tôi nghe một chút đến tột cùng là dạng bí thuật gì đây?
- Chuyện này thì ta đành bất lực!
Trần Lam nhún nhún vai:
- Ta cũng không tận mắt nhìn thấy quá trình thi thuật kia!
- Nói như vậy ngươi cũng không có tận mắt nhìn thấy Tần Khai hành hung với hội trưởng sao?
Bộ trưởng Tây Bắc truy vấn.
- Không cần tiếp tục dây dưa ở chi tiết nhỏ nhặt như vậy nữa được không?
Bộ trưởng Hoa Trung mở miệng nói:
- Thấy được thì thế nào, không thấy được thì thế nào? Hội trưởng cùng Tần Khai phát sinh qua xung đột kịch liệt, mà ngay khi Tần Khai rời đi trong nháy mắt thì hội trưởng ngã xuống đất bỏ mình, đây là sự thật, cần gì phải dây dưa mãi ở loại chuyện này đây? Chẳng lẽ hai người các ngươi đang cố ý muốn thiên vị cho Tần Khai hay sao?
- Đương nhiên không phải!
Bộ trưởng Tây Bắc ngăn cản Tôn lão nhân mở miệng tranh cãi. Hiện tại tình huống đích xác vô cùng bất lợi đối với bọn họ, nói càng nhiều thì càng dễ dàng bị người bắt lấy nhược điểm. Nếu như bởi vì chuyện này mà bị phe phái của Trần Lam bắt lấy nhược điểm, như vậy hai người bọn họ nhất định sẽ bị gạt bỏ ra khỏi công việc điều tra lần này, nếu thật như vậy muốn trợ giúp Tần Khai sẽ càng thêm không có khả năng.
- Không nên hiểu lầm, ta chỉ là có chút tò mò với bí thuật chưa biết tên kia mà thôi, muốn cẩn thận hỏi thăm một chút.
- Đến tột cùng là loại bí thuật gì hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có Tần Khai đang bỏ trốn mới biết được.
Trần Lam châm chọc nói:
- Nếu như bộ trưởng Tây Bắc đầy lòng hiếu kỳ như vậy, chẳng thà nên phái thêm nhiều người đi đuổi bắt Tần Khai thì hơn, sớm bắt lấy hắn một chút chẳng phải sẽ sớm biết hay sao?
- Ha ha, ta đối với những bí thuật thất truyền luôn có lòng hiếu kỳ thật nặng, nếu như không tìm hiểu cho rõ ràng chỉ sợ đêm nay muốn ngủ cũng không ngủ được.
Bộ trưởng Tây Bắc cười nói:
- Nếu như muốn sử dụng linh lực khu động bí thuật, như vậy ít ít nhiều nhiều cũng sẽ lưu lại công kích trong thân thể người khác, ta nghĩ…
- Không phải trong báo cáo cũng đã ghi chép thật rõ ràng rồi hay sao? Không có bất cứ dấu vết gì!
Bộ trưởng Hoa Trung không chút kiên nhẫn cắt lời bộ trưởng Tây Bắc.
- Ta không tin, ta muốn khám nghiệm tử thi!
Tôn lão nhân đã sớm không kềm nén được nữa, lớn tiếng hô to.
- Các ngươi đang có ý gì, hoài nghi năng lực của bộ trưởng phân bộ Hoa Bắc hay sao?
Bộ trưởng Hoa Trung quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Lam, lớn tiếng phản bác:
- Khi hội trưởng mới qua đời cũng đã khám nghiệm thi thể, hiện tại đã qua thời gian dài như vậy, còn khám nghiệm ra cái rắm gì nữa? Ta xem hai người các ngươi chỉ muốn làm việc thiên vị bao che mà thôi. Ta nghĩ chúng ta hẳn nên thảo luận một chút, bởi vì quan hệ giữa hai người các ngươi khá chặt chẽ với Tần Khai, hay là các ngươi nên tránh mặt chuyện này là tốt nhất!
- Không, yêu cầu này thật hợp lý!
Trần Lam ngăn trở lời nói của bộ trưởng Hoa Trung:
- Mỗi người đều có cách nhìn bất đồng với người khác, nhưng chân tướng thì chỉ có một!
Nói xong Trần Lam làm ra động tác như thỉnh mời, chỉ chỉ thi thể lạnh băng của hội trưởng nằm trên bàn.
Bộ trưởng Tây Bắc giương mắt nhìn nhìn Trần Lam, trong lòng vô cùng do dự. Xem bộ dạng của Trần Lam tựa hồ đã có định liệu trước, như vậy Trần Lam cũng đã có nắm chắc sẽ không tìm được dấu vết gì trên thi thể của hội trưởng để có thể trợ giúp được Tần Khai, có khám nghiệm tử thi hay không cũng không có gì khác nhau.
- Còn nghĩ gì nữa, hắn nói có thể khám nghiệm thì cứ khám, ngươi không được thì để cho ta!
Tôn lão nhân đẩy ra bộ trưởng Tây Bắc vẫn còn đang suy tư, ba ngón tay đặt lên cổ tay thi thể hội trưởng. Hán tử Đông Bắc mặc dù luôn có chút lỗ mãng, nhưng lại là người xem trọng tình nghĩa. Chỉ cần có một tia hi vọng có thể trợ giúp được bạn bè nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
Trần Lam khoanh tay lạnh lùng nhìn Tôn lão nhân đem linh lực rót vào bên trong thi thể hội trưởng, dọc theo một mảnh kinh mạch dài hẹp tỉ mỉ kiểm tra tình huống bên trong thi thể.
- Tra đi, xem các ngươi có thể tra ra được thứ gì?
Trần Lam cười lạnh trong lòng. Dựa theo tính toán của Eva, dấu vết Tà Viêm lưu lại trong thi thể hội trưởng nội trong hôm nay tuyệt đối sẽ biến mất không còn một mảnh. Nếu không phải vì muốn chờ đợi dấu vết Tà Viêm biến mất, hắn hận không thể ngay trong ngày hội trưởng đã chết liền mời dự họp các khu vực đem Tần gia ném bỏ, dùng để bình ổn cừu hận luôn ghi khắc trong lòng mình thật nhiều năm. Tuy rằng dù có dấu vết Tà Viêm bị tra xét ra hắn cũng có thể đổ hết lên người Tần Khai, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm lưu lại một tia nhược điểm cho người ta nghi ngờ, vì vậy mới đem đại hội tụ họp các khu vực kéo dài mãi cho tới hôm nay.
- Chỉ cần qua hôm nay, không, chỉ cần đại hội vừa kết thúc, Tần gia cũng sẽ bị hủy diệt trong Linh giới, cha con Tần gia chỉ cần rơi xuống trong tay ta, như vậy…
Trần Lam nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng lên cảnh tượng Tần Khai cùng Minh Diệu quỳ trước mặt hắn cầu xin tha mạng, không khỏi cong lên khóe miệng.
- Ta kháo, ai nói không có cái gì, lão tử đã tìm được một món đồ vật!
Ngay trong thời gian Trần Lam còn đang ảo tưởng về giấc mộng đẹp của chính mình, Tôn lão nhân đã hưng phấn lớn tiếng kêu lên:
- Mau lấy đồ vật lại đây cho lão tử, nhanh lên, nếu chậm thứ đồ kia sẽ chạy mất!
- Cái gì?
Trần Lam bị tiếng rống to của hắn làm hoảng sợ, thân thể run lên kịch liệt:
- Cái gì vậy?
- Không biết, ở Âm Duy Mạch phát hiện được một chút dao động kỳ quái. Phi thường mỏng manh, nếu như không cẩn thận dò xét sẽ không thể phát hiện được, hơn nữa càng ngày càng mỏng manh…
Vẻ mặt Tôn lão nhân bởi vì quá hưng phấn mà càng thêm đỏ bừng.
- Vậy sao…
Trên mặt Trần Lam thật khó khăn lộ ra nụ cười vô cùng miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại chán nản không thôi, thầm nghĩ:
- Hẳn do a Nhã đã phỏng đoán sai lầm, hay là…sớm biết như vậy phải tiếp tục kéo dài thêm một ngày, như vậy…
Một nhân viên công tác của hiệp hội vội vàng lấy tới một bình thủy tinh trong suốt. Đây là bình thủy tinh được chế tạo đặc thù của hiệp hội, là vật chuyên môn dùng để phong bế linh lực làm thí nghiệm. Tôn lão nhân đem linh lực của mình rót từng chút một vào thi thể của hội trưởng, đem tia dao động bất thường kia chậm rãi dọc theo kinh mạch đẩy ra, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ hủy diệt tia hi vọng hiếm hoi này, dù sao tia dao động kia thật sự là rất yếu ớt, cho dù không có ai can dự vào phá hoại chỉ sợ thêm vài giờ nữa cũng sẽ dần dần biến mất không còn nhìn thấy.
- Hẳn…hẳn là thuộc về hỏa hệ…
Nhìn thấy ngọn lửa li ti thật khó phát giác bên trong bình thủy tinh, mấy phân bộ trưởng đều vây quanh bốn phía, cẩn thận quan sát.
Trần Lam cũng không lên tiếng, tuy rằng trong lòng có chút kích động nhưng hắn cũng bình phục lại rất nhanh. Tuy rằng sự tình không được tới mức hoàn mỹ vô khuyết như trong sự tưởng tượng của hắn, nhưng vẫn còn có thể thừa nhận. Tà Viêm là do a Nhã dạy cho hắn, hắn căn bản chưa từng nghe nói qua, hon nữa sau đó Trần Lam cũng tìm đọc thật nhiều sách cổ, cũng không đọc được ghi chép gì về Tà Viêm. Thứ này tựa hồ là một loại thuật pháp không thuộc vùng Đông Phương, Trần Lam phỏng chừng những bộ trưởng phân bộ hiệp hội tại đây chỉ sợ cũng rất khó ở trong thời gian ngắn phân biệt ra được thứ này là do thuật pháp gì tạo thành.
- Ta đã sớm nói là có kỳ quặc, các ngươi còn cố tình không tin!
Làm người phát hiện ra ngọn lửa kia, Tôn lão nhân dương dương tự đắc nhìn Trần Lam nói.
- Vậy thì thế nào?
Bộ trưởng Hoa Trung tiếp lời nói:
- Vậy càng thêm chứng minh Tần Khai chính là hung thủ, mà đây chính là chứng cớ.
- Ta thừa nhận nhân viên của chúng ta lúc khám nghiệm tử thi đã phát sinh sai lầm thật lớn, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ bằng chứng chính xác như vậy. Ở phương diện này thật sự có trách nhiệm không thể trốn tránh của ta!
Thần tình Trần Lam như xin lỗi nói:
- Nhưng hoàn hảo còn có bộ trưởng Đông Bắc trợ giúp, mới cho chúng ta có được bằng chứng chính xác như vậy. Có thứ này chứng cớ càng thêm vô cùng xác thực, đây là bí thuật dao động mà Tần Khai sử dụng để giết chết hội trưởng.
- Vậy…
Nghe được câu nói của hai người, Tôn lão nhân nghẹn họng nhìn trân trối nói không ra lời. Hắn thật không ngờ bằng chứng mình vừa tìm được ngược lại càng tăng thêm tội cho bạn tốt của mình.
- Ta cảm thấy hiện tại chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng rốt cục đây là thuật pháp gì lưu lại dao động tàn lưu như vậy thì tốt hơn.
Bộ trưởng Tây Bắc mở miệng nói:
- Mấy vị…có ấn tượng gì hay không?
Muốn lật đổ chứng cớ mà Trần Lam cung cấp ra cũng thật khó khăn. Lúc trước hắn cũng từng cẩn thận quan sát qua biểu tình của Trần Lam, khi Trần Lam nhìn thấy ngọn lửa kia bị Tôn lão nhân lấy ra từ trong thi thể của hội trưởng, biểu tình của Trần Lam từng hiện lên vẻ bối rối cùng chán nản. Hắn cảm thấy được phát hiện ngẫu nhiên này tựa hồ liên quan tới ngọn lửa sắp biến mất kia, đó nhất định chính là mấu chốt.
- Không có bất kỳ ấn tượng nào, tựa hồ không giống như thuật pháp của Đông Phương, mà thật giống như pháp thuật mà phương Tây sử dụng.
Bộ trưởng phân bộ Hoa Nam bởi vì có phạm vi quản hạt giao tiếp cùng linh năng giả phương Tây nhiều hơn, vì vậy hắn phán đoán theo cảm giác, nhưng hắn cũng không dám hoàn toàn khẳng định.
- Thứ này chỉ sợ phải tìm linh năng giả phương Tây đến hỗ trợ xem xét mới được.
- Có thể, ta lập tức tìm người đi liên hệ ủy viên hội tối cao tại bản địa, để cho họ phái người tới hiệp trợ chúng ta điều tra.
Trong lòng Trần Lam cười lạnh. Đừng nói là người của ủy viên hội tối cao Châu Âu có thể nhận thức ra được Tà Viêm hay không, loại thỉnh cầu chính phủ hiệp trợ thế này ủy viên hội chưa chắc sẽ chịu đáp ứng. Người phụ trách cơ quan ủy viên hội bản địa là Ada, nàng có quan hệ thật thân mật với Minh Diệu. Chỉ cần Trần Lam dùng danh nghĩa bản thân đi mời Ada hiệp trợ, như vậy hắn có tám phần nắm chắc Ada tuyệt đối sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình. Chỉ cần kéo dài thêm thời gian một chút nữa, như vậy chút Tà Viêm kia sẽ sớm biến mất không còn nhìn thấy.
- Không cần phiền toái như vậy, xem ra tôi đã tới đúng lúc.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, thanh âm một nữ nhân vang lên sau câu nói của Trần Lam. Thân thể Trần Lam run lên, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trên mặt Ada mang theo nụ cười sáng lạn chậm rãi từ ngoài cửa đi vào, sau lưng nàng là thư ký của Trần Lam mang theo gương mặt đẫm mồ hôi đi theo.
- Sao lại thế này, tôi không phải đã nói nếu không có mệnh lệnh của tôi không cho ai vào đây quấy rầy công tác điều tra của chúng tôi sao?
Trần Lam nhéo cổ áo thư ký hung tợn hỏi.
- Xin…xin thứ lỗi, tôi đã tận lực…ngăn cản nhưng không cản được nàng…
Thư ký sợ hãi nói.
- Thúi lắm, nàng bất quá chỉ là một người phụ trách bên ủy viên hội mà thôi, lại có quyền gì tùy ý ra vào tòa lầu của hiệp hội chúng ta!
Trần Lam chỉ hận không thể lập tức đem thư ký bóp chết tại chỗ.
- Này, Trần hội trưởng, nếu như ông muốn giáo huấn cấp dưới, có phải chờ chúng tôi đi rồi hãy nói sau hay không.
Bộ trưởng Tây Bắc tuy rằng cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn từ biểu tình của Trần Lam có thể thấy được tất cả những chuyện này đều vượt ngoài ý liệu của Trần Lam, làm cho Trần Lam có chút trở tay không kịp, hắn thật mẫn tuệ cảm giác được đây cũng là cơ hội phản kích tốt nhất.
- Nói phải!
Tuy rằng Trần Lam rất muốn đem thư ký xé thành mảnh nhỏ, nhưng trước mắt nhiều người như vậy hắn cũng không thể nào phát tác, chỉ đành phẫn nộ buông cổ áo thư ký ra, miễn cưỡng nở nụ cười khó xem nói:
- Wiln tiểu thư, thật sự là xảo hợp, chúng tôi vừa đang thương lượng cần mời cơ quan các vị phái nhân viên tới hỗ trợ xem xét một vật, không nghĩ tới cô không mời đã tự đến.
- Ha ha, thật không, nói như vậy tôi thật tới đúng lúc.
Ada nhìn Trần Lam tươi cười:
- Tôi cũng nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, có một việc trọng yếu cần thương lượng với Trần bộ trưởng một chút, nhìn xem có thể trợ giúp được cho hiệp hội hay không, cho nên mới vội vàng xông vào, còn hi vọng các vị bỏ qua cho!
- Không có gì, tới vừa lúc!
Tôn lão nhân bước nhanh đi qua, ôm đồm cánh tay Ada.
- Cô gái nhỏ, mau tới đây, giúp chúng tôi nhìn xem rốt cục đây là vật gì?
- Thứ này trước giờ tôi cũng chưa từng thấy qua!
Ada cẩn thận quan sát Tà Viêm dao động trong bình thủy tinh chốc lát, mở miệng nói.
- Ha ha, thật sao?
Nghe được Ada nói như vậy, Trần Lam thầm thở phào một hơi:
- Không nghĩ tới a, đầu mối duy nhất lại gián đoạn.
- Bất quá lại thật xảo, hôm nay bên ủy viên hội đã fax qua một phần tư liệu, bên trên có miêu tả một thứ rất giống với vật này.
Trong ánh mắt Ada hiện lên một tia giảo hoạt, tiếp theo nàng cầm ra một chồng tư liệu mang theo bên mình đặt lên bàn:
- Tôi nghĩ mấy thứ này sẽ có trợ giúp đối với các vị!
Mấy bộ trưởng phân bộ cầm lên tư liệu mà Ada cung cấp cẩn thận lật xem, ngoại trừ Ada chỉ có hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt tràn ngập thần sắc lo lắng. Một người là Tôn lão nhân, tài liệu mà Ada mang đến toàn bộ đều là Anh văn, hắn hoàn toàn xem không hiểu. Mà người còn lại chính là Trần Lam, hiện tại tim hắn đang đập thật nhanh không ngừng lại được.
- Đúng vậy, chính là thứ này!
Đem toàn bộ tài liệu xem xong, bộ trưởng Tây Bắc nói như đinh chém sắt:
- Vô luận là từ bên ngoài, hay dao động, hoặc tình huống tạo thành tổn thương đối với cơ thể người mà xem, hội trưởng đích thật đã chết vào thuật pháp Tà Viêm này!
- Tiểu thư Wiln phải không, tôi thật có chút kỳ quái.
Bộ trưởng Hoa Trung liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Ada, âm dương quái khí nói:
- Chuyện này có phải là có chút quá xảo hợp hay không? Chúng tôi vừa lúc hết đường xoay sở trong việc này, kết quả không được vài phút cô đã đưa lên tài liệu thật đầy đủ tới trước mặt chúng tôi, chẳng lẽ cô đã sớm có chuẩn bị?
Hắn buông xuống tài liệu trong tay, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Ada:
- Loại thuật pháp này là do hung thủ giết chết hội trưởng của chúng tôi sử dụng, mà tài liệu này của cô lại nói loại thuật pháp này đã thất truyền thật lâu tại phương Tây. Tôi nghĩ trên đời này cũng không có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy đi, hay là cô có điều hiểu biết đối với hung thủ giết chết hội trưởng của chúng tôi?
- Tôi đối với việc hội trưởng của các vị đã chết cũng không hề hay biết, cũng không biết ai là hung thủ.
Ada đẩy một luồng tóc quăn rũ xuống trán ra sau gáy, vẻ mặt hờ hững nói:
- Có lẽ có một số việc luôn có trùng hợp như vậy!
- Tốt lắm, hiện tại chúng ta cũng đã hiểu rõ hung thủ đến tột cùng đã dùng bí thuật gì giết chết hội trưởng, như vậy ta nghĩ các vị cũng không còn dị nghị gì nữa chứ?
Trần Lam cảm giác sự tình có điều không đúng, chính hắn tựa hồ đang đi vào một cạm bẫy thật lớn, mà cạm bẫy này còn chưa phát động công kích trí mạng nhất, làm cho hắn có chút thấp thỏm lo âu, muốn nhanh chóng chấm dứt tất cả chuyện này.
- Chân tướng chính là không biết từ khi nào Tần Khai đã học được loại bí thuật cũng đã thất truyền tại phương Tây kia, sau đó giết chết hội trưởng!
- Không sai, xem ra chính là cái dạng này!
Bộ trưởng Hoa Trung liền phụ họa:
- Như vậy đích xác cũng có thể nói được thông. Hắn lợi dụng loại bí thuật phương Tây này tới giết chết hội trưởng, theo ta suy đoán hắn muốn lợi dụng cơ hội này khơi mào xung đột giữa song phương, do đó đạt tới mục đích đen tối, kỳ tâm thật đáng tru!
- Ngươi rõ ràng là ngậm máu phun người, lão Tần làm sao biết…
Tôn lão nhân nhìn thấy sự tình càng ngày càng không thể cứu vãn, muốn trợ giúp bạn tốt của mình cởi ra tội danh, kết quả bạn tốt còn bị mang tội danh càng ngày càng nghiêm trọng, làm hắn gấp gáp đến mức nói chuyện cơ hồ không nên lời.
- Sự thật xảy ra trước mắt, còn có chuyện gì chối cãi. Lập tức truy nã Tần Khai trong phạm vi cả nước, đồng thời vì phòng ngừa Tần Khai được gia tộc trợ giúp, nhất định phải phái người đem Tần gia khống chế lại. Mà bộ trưởng Đông Bắc phân bộ cùng Tần Khai có quan hệ quá mức thân mật, cũng không cần quan tâm việc này. Chúng ta sẽ an bài những người khác tiếp nhận quyền chỉ huy phân bộ Đông Bắc, xin mời Tôn bộ trưởng nghỉ ngơi một thời gian đi.
Hội trưởng Hoa Trung không thèm quản tới lời nói của Tôn lão nhân:
- Ta nghĩ những vị khác cũng không còn ý kiến gì nữa chứ?
Phân bộ Tây Nam, Hoa Đông cùng Hoa Nam vốn thuộc phái trung lập, tự nhiên cũng không phát biểu ý kiến gì. Dù sao hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, cũng không có gì để hoài nghi, liền gật đầu. Mà bộ trưởng phân bộ Tây Bắc nhìn thấy bộ trưởng phân bộ Đông Bắc bởi vì quá nôn nóng muốn cởi bỏ tội danh cho Tần Khai nên kết quả lại bị chiếm quyền, liền không dám nói lời phản đối. Nếu như còn bị Trần Lam bắt được thêm nhược điểm cũng đem hắn bài trừ ra hành động đuổi bắt, hắn càng thêm không còn cơ hội trợ giúp Tần gia.
- Nếu như không còn những ai khác phản đối, như vậy xin mời các vị trở về bắt đầu công tác đuổi bắt đi.
Bộ trưởng Hoa Trung thấy bộ trưởng Tây Bắc không nói câu nào, dương dương tự đắc nói:
- Tần gia đại trạch nằm ở trong phạm vi phụ trách của phân bộ Hoa Bắc, như vậy đối với việc khống chế Tần gia đại trạch phải làm phiền Trần bộ trưởng một chút!
- Đương nhiên, đây là trách nhiệm của ta!
Trần Lam gật đầu, tuy rằng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng kết quả lại giống như trong dự liệu của hắn, tảng đá lớn trong lòng Trần Lam dần dần buông xuống, thở phào một hơi.
- Thúi lắm, tất cả đều là thúi lắm!
Tôn lão nhân thấy bạn tốt của mình đã bị định tội danh, chính mình lại không giúp được gì, tức giận đến mức giậm chân:
- Tần Khai căn bản không phải là hung thủ, hắn làm sao biết được thuật pháp ác độc thất truyền đã lâu của phương Tây?
- Nga? Như vậy xin hỏi Tôn bộ trưởng, ngươi làm sao chứng minh Tần Khai không biết loại thuật pháp kia đây?
Trần Lam cười lạnh hỏi ngược lại:
- Ngươi có chứng cớ gì sao?
- Ta…ta…
Bị Trần Lam hỏi ngược lại như thế, Tôn lão nhân đỏ bừng mặt nói không ra lời.
- Chuyện này sao…tuy ra tôi không thể chứng minh Tần Khai không biết loại thuật pháp này, nhưng tôi có thể chứng minh có một người khác sẽ biết loại thuật pháp đó!
Một thanh âm làm Trần Lam nghe được liền hết hồn lại hận đến ngứa răng đột nhiên vang lên bên trong phòng!
Ngay khi mọi người còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần vì sự xuất hiện đột ngột của Minh Diệu, cửa phòng lại được mở ra. Người mở cửa là thư ký của Trần Lam, dưới sự chỉ huy của hắn hai nhân viên nâng cáng đưa một tráng hán tựa hồ đã bị thương thật nặng đi vào phòng, đặt xuống mặt đất cũng không nói thêm câu nào liền lui ra ngoài, thuận thế khép cửa phòng lại.
- Tốt lắm các vị, đây chính là bằng chứng chính xác mà tôi muốn triển lãm cho các vị xem qua.
Minh Diệu chỉ vào tráng hán nằm trên cáng nói:
- Không cần nhiều lời, các vị chỉ cần kiểm tra một chút hẳn sẽ hiểu được rồi!
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người tráng hán bị thương kia. Nơi lồng ngực hắn có một vết thương, máu đã khô cạn. Tráng hán cau chặt mày, trên trán ướt đẫm mồ hôi to như hạt đậu, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ thật lớn.
Trái tim Trần Lam treo lên thật cao, vừa rồi mặc cho hắn cùng bộ trưởng Hoa Trung kêu gọi thế nào đều không có bất cứ ai tiến vào. Mà bây giờ dưới tình huống không có bất luận người nào thông tri mà thư ký của hắn lại dẫn người khiêng vào một người bị thương như thế. Trần Lam không tự chủ được thối lui ra sau vài bước, hình dáng của tráng hán này cao lớn như vậy, rất ít người có được thân hình cường tráng đến như thế, nam nhân này chẳng phải là con Hồ yêu mà hắn đã giết chết khi trốn ra khỏi giáo đường kia sao?
- Người này là Hồ yêu, hắn bị Tà Viêm Thuật công kích lưu lại dao động tuyệt đối không sai!
Mấy phân bộ trưởng vây quanh bên người nam nhân kia, bộ trưởng phân bộ Tây Bắc vừa dùng linh lực tra xét thương thế của nam nhân kia vừa nói:
- Không ngờ hắn lại còn sống, thật kỳ quái…
- Trong cơ thể hắn có loại đồ vật gì đó đang áp chế Tà Viêm lan tràn trong kinh mạch!
Bộ trưởng Hoa Nam nói:
- Nếu không phải như thế, chỉ sợ hắn đã sớm chết mất rồi. Loại Tà Viêm này lan tràn trong thân thể với tốc độ thật sự khủng bố!
- Về thương thế của nam nhân này các vị hẳn là không có điều dị nghị gì nữa chứ?
Minh Diệu đi qua mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, đây thật sự là Tà Viêm Thuật đã giết chết hội trưởng.
Mấy bộ trưởng phân bộ liếc nhìn nhau, gật đầu nói.
Tôn lão nhân tức giận đến đỏ bừng cả mặt:
- Lấy giao tình nhiều năm giữa ta cùng Tần Khai, ta tuyệt đối không tin hắn sẽ làm ra loại sự tình này!
Trần Lam không nói gì, chỉ bất đắc dĩ giang tay. Hiện tại hắn không cần nói chuyện, bởi vì toàn bộ bằng chứng đều chỉ về hướng Tần Khai.
- Bí thuật?
Bộ trưởng Tây Bắc vỗ vỗ sau lưng Tôn lão nhân, ý bảo hắn an tâm hãy khoan nóng nảy. Tuy rằng cũng rất muốn trợ giúp Tần Khai, nhưng xúc động cũng không giải quyết được vấn đề gì.
- Nếu lúc ấy có Trần bộ trưởng ở đây, như vậy có thể miêu tả cho chúng tôi nghe một chút đến tột cùng là dạng bí thuật gì đây?
- Chuyện này thì ta đành bất lực!
Trần Lam nhún nhún vai:
- Ta cũng không tận mắt nhìn thấy quá trình thi thuật kia!
- Nói như vậy ngươi cũng không có tận mắt nhìn thấy Tần Khai hành hung với hội trưởng sao?
Bộ trưởng Tây Bắc truy vấn.
- Không cần tiếp tục dây dưa ở chi tiết nhỏ nhặt như vậy nữa được không?
Bộ trưởng Hoa Trung mở miệng nói:
- Thấy được thì thế nào, không thấy được thì thế nào? Hội trưởng cùng Tần Khai phát sinh qua xung đột kịch liệt, mà ngay khi Tần Khai rời đi trong nháy mắt thì hội trưởng ngã xuống đất bỏ mình, đây là sự thật, cần gì phải dây dưa mãi ở loại chuyện này đây? Chẳng lẽ hai người các ngươi đang cố ý muốn thiên vị cho Tần Khai hay sao?
- Đương nhiên không phải!
Bộ trưởng Tây Bắc ngăn cản Tôn lão nhân mở miệng tranh cãi. Hiện tại tình huống đích xác vô cùng bất lợi đối với bọn họ, nói càng nhiều thì càng dễ dàng bị người bắt lấy nhược điểm. Nếu như bởi vì chuyện này mà bị phe phái của Trần Lam bắt lấy nhược điểm, như vậy hai người bọn họ nhất định sẽ bị gạt bỏ ra khỏi công việc điều tra lần này, nếu thật như vậy muốn trợ giúp Tần Khai sẽ càng thêm không có khả năng.
- Không nên hiểu lầm, ta chỉ là có chút tò mò với bí thuật chưa biết tên kia mà thôi, muốn cẩn thận hỏi thăm một chút.
- Đến tột cùng là loại bí thuật gì hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có Tần Khai đang bỏ trốn mới biết được.
Trần Lam châm chọc nói:
- Nếu như bộ trưởng Tây Bắc đầy lòng hiếu kỳ như vậy, chẳng thà nên phái thêm nhiều người đi đuổi bắt Tần Khai thì hơn, sớm bắt lấy hắn một chút chẳng phải sẽ sớm biết hay sao?
- Ha ha, ta đối với những bí thuật thất truyền luôn có lòng hiếu kỳ thật nặng, nếu như không tìm hiểu cho rõ ràng chỉ sợ đêm nay muốn ngủ cũng không ngủ được.
Bộ trưởng Tây Bắc cười nói:
- Nếu như muốn sử dụng linh lực khu động bí thuật, như vậy ít ít nhiều nhiều cũng sẽ lưu lại công kích trong thân thể người khác, ta nghĩ…
- Không phải trong báo cáo cũng đã ghi chép thật rõ ràng rồi hay sao? Không có bất cứ dấu vết gì!
Bộ trưởng Hoa Trung không chút kiên nhẫn cắt lời bộ trưởng Tây Bắc.
- Ta không tin, ta muốn khám nghiệm tử thi!
Tôn lão nhân đã sớm không kềm nén được nữa, lớn tiếng hô to.
- Các ngươi đang có ý gì, hoài nghi năng lực của bộ trưởng phân bộ Hoa Bắc hay sao?
Bộ trưởng Hoa Trung quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Lam, lớn tiếng phản bác:
- Khi hội trưởng mới qua đời cũng đã khám nghiệm thi thể, hiện tại đã qua thời gian dài như vậy, còn khám nghiệm ra cái rắm gì nữa? Ta xem hai người các ngươi chỉ muốn làm việc thiên vị bao che mà thôi. Ta nghĩ chúng ta hẳn nên thảo luận một chút, bởi vì quan hệ giữa hai người các ngươi khá chặt chẽ với Tần Khai, hay là các ngươi nên tránh mặt chuyện này là tốt nhất!
- Không, yêu cầu này thật hợp lý!
Trần Lam ngăn trở lời nói của bộ trưởng Hoa Trung:
- Mỗi người đều có cách nhìn bất đồng với người khác, nhưng chân tướng thì chỉ có một!
Nói xong Trần Lam làm ra động tác như thỉnh mời, chỉ chỉ thi thể lạnh băng của hội trưởng nằm trên bàn.
Bộ trưởng Tây Bắc giương mắt nhìn nhìn Trần Lam, trong lòng vô cùng do dự. Xem bộ dạng của Trần Lam tựa hồ đã có định liệu trước, như vậy Trần Lam cũng đã có nắm chắc sẽ không tìm được dấu vết gì trên thi thể của hội trưởng để có thể trợ giúp được Tần Khai, có khám nghiệm tử thi hay không cũng không có gì khác nhau.
- Còn nghĩ gì nữa, hắn nói có thể khám nghiệm thì cứ khám, ngươi không được thì để cho ta!
Tôn lão nhân đẩy ra bộ trưởng Tây Bắc vẫn còn đang suy tư, ba ngón tay đặt lên cổ tay thi thể hội trưởng. Hán tử Đông Bắc mặc dù luôn có chút lỗ mãng, nhưng lại là người xem trọng tình nghĩa. Chỉ cần có một tia hi vọng có thể trợ giúp được bạn bè nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
Trần Lam khoanh tay lạnh lùng nhìn Tôn lão nhân đem linh lực rót vào bên trong thi thể hội trưởng, dọc theo một mảnh kinh mạch dài hẹp tỉ mỉ kiểm tra tình huống bên trong thi thể.
- Tra đi, xem các ngươi có thể tra ra được thứ gì?
Trần Lam cười lạnh trong lòng. Dựa theo tính toán của Eva, dấu vết Tà Viêm lưu lại trong thi thể hội trưởng nội trong hôm nay tuyệt đối sẽ biến mất không còn một mảnh. Nếu không phải vì muốn chờ đợi dấu vết Tà Viêm biến mất, hắn hận không thể ngay trong ngày hội trưởng đã chết liền mời dự họp các khu vực đem Tần gia ném bỏ, dùng để bình ổn cừu hận luôn ghi khắc trong lòng mình thật nhiều năm. Tuy rằng dù có dấu vết Tà Viêm bị tra xét ra hắn cũng có thể đổ hết lên người Tần Khai, nhưng hắn cũng không muốn mạo hiểm lưu lại một tia nhược điểm cho người ta nghi ngờ, vì vậy mới đem đại hội tụ họp các khu vực kéo dài mãi cho tới hôm nay.
- Chỉ cần qua hôm nay, không, chỉ cần đại hội vừa kết thúc, Tần gia cũng sẽ bị hủy diệt trong Linh giới, cha con Tần gia chỉ cần rơi xuống trong tay ta, như vậy…
Trần Lam nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng lên cảnh tượng Tần Khai cùng Minh Diệu quỳ trước mặt hắn cầu xin tha mạng, không khỏi cong lên khóe miệng.
- Ta kháo, ai nói không có cái gì, lão tử đã tìm được một món đồ vật!
Ngay trong thời gian Trần Lam còn đang ảo tưởng về giấc mộng đẹp của chính mình, Tôn lão nhân đã hưng phấn lớn tiếng kêu lên:
- Mau lấy đồ vật lại đây cho lão tử, nhanh lên, nếu chậm thứ đồ kia sẽ chạy mất!
- Cái gì?
Trần Lam bị tiếng rống to của hắn làm hoảng sợ, thân thể run lên kịch liệt:
- Cái gì vậy?
- Không biết, ở Âm Duy Mạch phát hiện được một chút dao động kỳ quái. Phi thường mỏng manh, nếu như không cẩn thận dò xét sẽ không thể phát hiện được, hơn nữa càng ngày càng mỏng manh…
Vẻ mặt Tôn lão nhân bởi vì quá hưng phấn mà càng thêm đỏ bừng.
- Vậy sao…
Trên mặt Trần Lam thật khó khăn lộ ra nụ cười vô cùng miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại chán nản không thôi, thầm nghĩ:
- Hẳn do a Nhã đã phỏng đoán sai lầm, hay là…sớm biết như vậy phải tiếp tục kéo dài thêm một ngày, như vậy…
Một nhân viên công tác của hiệp hội vội vàng lấy tới một bình thủy tinh trong suốt. Đây là bình thủy tinh được chế tạo đặc thù của hiệp hội, là vật chuyên môn dùng để phong bế linh lực làm thí nghiệm. Tôn lão nhân đem linh lực của mình rót từng chút một vào thi thể của hội trưởng, đem tia dao động bất thường kia chậm rãi dọc theo kinh mạch đẩy ra, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ hủy diệt tia hi vọng hiếm hoi này, dù sao tia dao động kia thật sự là rất yếu ớt, cho dù không có ai can dự vào phá hoại chỉ sợ thêm vài giờ nữa cũng sẽ dần dần biến mất không còn nhìn thấy.
- Hẳn…hẳn là thuộc về hỏa hệ…
Nhìn thấy ngọn lửa li ti thật khó phát giác bên trong bình thủy tinh, mấy phân bộ trưởng đều vây quanh bốn phía, cẩn thận quan sát.
Trần Lam cũng không lên tiếng, tuy rằng trong lòng có chút kích động nhưng hắn cũng bình phục lại rất nhanh. Tuy rằng sự tình không được tới mức hoàn mỹ vô khuyết như trong sự tưởng tượng của hắn, nhưng vẫn còn có thể thừa nhận. Tà Viêm là do a Nhã dạy cho hắn, hắn căn bản chưa từng nghe nói qua, hon nữa sau đó Trần Lam cũng tìm đọc thật nhiều sách cổ, cũng không đọc được ghi chép gì về Tà Viêm. Thứ này tựa hồ là một loại thuật pháp không thuộc vùng Đông Phương, Trần Lam phỏng chừng những bộ trưởng phân bộ hiệp hội tại đây chỉ sợ cũng rất khó ở trong thời gian ngắn phân biệt ra được thứ này là do thuật pháp gì tạo thành.
- Ta đã sớm nói là có kỳ quặc, các ngươi còn cố tình không tin!
Làm người phát hiện ra ngọn lửa kia, Tôn lão nhân dương dương tự đắc nhìn Trần Lam nói.
- Vậy thì thế nào?
Bộ trưởng Hoa Trung tiếp lời nói:
- Vậy càng thêm chứng minh Tần Khai chính là hung thủ, mà đây chính là chứng cớ.
- Ta thừa nhận nhân viên của chúng ta lúc khám nghiệm tử thi đã phát sinh sai lầm thật lớn, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ bằng chứng chính xác như vậy. Ở phương diện này thật sự có trách nhiệm không thể trốn tránh của ta!
Thần tình Trần Lam như xin lỗi nói:
- Nhưng hoàn hảo còn có bộ trưởng Đông Bắc trợ giúp, mới cho chúng ta có được bằng chứng chính xác như vậy. Có thứ này chứng cớ càng thêm vô cùng xác thực, đây là bí thuật dao động mà Tần Khai sử dụng để giết chết hội trưởng.
- Vậy…
Nghe được câu nói của hai người, Tôn lão nhân nghẹn họng nhìn trân trối nói không ra lời. Hắn thật không ngờ bằng chứng mình vừa tìm được ngược lại càng tăng thêm tội cho bạn tốt của mình.
- Ta cảm thấy hiện tại chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng rốt cục đây là thuật pháp gì lưu lại dao động tàn lưu như vậy thì tốt hơn.
Bộ trưởng Tây Bắc mở miệng nói:
- Mấy vị…có ấn tượng gì hay không?
Muốn lật đổ chứng cớ mà Trần Lam cung cấp ra cũng thật khó khăn. Lúc trước hắn cũng từng cẩn thận quan sát qua biểu tình của Trần Lam, khi Trần Lam nhìn thấy ngọn lửa kia bị Tôn lão nhân lấy ra từ trong thi thể của hội trưởng, biểu tình của Trần Lam từng hiện lên vẻ bối rối cùng chán nản. Hắn cảm thấy được phát hiện ngẫu nhiên này tựa hồ liên quan tới ngọn lửa sắp biến mất kia, đó nhất định chính là mấu chốt.
- Không có bất kỳ ấn tượng nào, tựa hồ không giống như thuật pháp của Đông Phương, mà thật giống như pháp thuật mà phương Tây sử dụng.
Bộ trưởng phân bộ Hoa Nam bởi vì có phạm vi quản hạt giao tiếp cùng linh năng giả phương Tây nhiều hơn, vì vậy hắn phán đoán theo cảm giác, nhưng hắn cũng không dám hoàn toàn khẳng định.
- Thứ này chỉ sợ phải tìm linh năng giả phương Tây đến hỗ trợ xem xét mới được.
- Có thể, ta lập tức tìm người đi liên hệ ủy viên hội tối cao tại bản địa, để cho họ phái người tới hiệp trợ chúng ta điều tra.
Trong lòng Trần Lam cười lạnh. Đừng nói là người của ủy viên hội tối cao Châu Âu có thể nhận thức ra được Tà Viêm hay không, loại thỉnh cầu chính phủ hiệp trợ thế này ủy viên hội chưa chắc sẽ chịu đáp ứng. Người phụ trách cơ quan ủy viên hội bản địa là Ada, nàng có quan hệ thật thân mật với Minh Diệu. Chỉ cần Trần Lam dùng danh nghĩa bản thân đi mời Ada hiệp trợ, như vậy hắn có tám phần nắm chắc Ada tuyệt đối sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình. Chỉ cần kéo dài thêm thời gian một chút nữa, như vậy chút Tà Viêm kia sẽ sớm biến mất không còn nhìn thấy.
- Không cần phiền toái như vậy, xem ra tôi đã tới đúng lúc.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, thanh âm một nữ nhân vang lên sau câu nói của Trần Lam. Thân thể Trần Lam run lên, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trên mặt Ada mang theo nụ cười sáng lạn chậm rãi từ ngoài cửa đi vào, sau lưng nàng là thư ký của Trần Lam mang theo gương mặt đẫm mồ hôi đi theo.
- Sao lại thế này, tôi không phải đã nói nếu không có mệnh lệnh của tôi không cho ai vào đây quấy rầy công tác điều tra của chúng tôi sao?
Trần Lam nhéo cổ áo thư ký hung tợn hỏi.
- Xin…xin thứ lỗi, tôi đã tận lực…ngăn cản nhưng không cản được nàng…
Thư ký sợ hãi nói.
- Thúi lắm, nàng bất quá chỉ là một người phụ trách bên ủy viên hội mà thôi, lại có quyền gì tùy ý ra vào tòa lầu của hiệp hội chúng ta!
Trần Lam chỉ hận không thể lập tức đem thư ký bóp chết tại chỗ.
- Này, Trần hội trưởng, nếu như ông muốn giáo huấn cấp dưới, có phải chờ chúng tôi đi rồi hãy nói sau hay không.
Bộ trưởng Tây Bắc tuy rằng cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn từ biểu tình của Trần Lam có thể thấy được tất cả những chuyện này đều vượt ngoài ý liệu của Trần Lam, làm cho Trần Lam có chút trở tay không kịp, hắn thật mẫn tuệ cảm giác được đây cũng là cơ hội phản kích tốt nhất.
- Nói phải!
Tuy rằng Trần Lam rất muốn đem thư ký xé thành mảnh nhỏ, nhưng trước mắt nhiều người như vậy hắn cũng không thể nào phát tác, chỉ đành phẫn nộ buông cổ áo thư ký ra, miễn cưỡng nở nụ cười khó xem nói:
- Wiln tiểu thư, thật sự là xảo hợp, chúng tôi vừa đang thương lượng cần mời cơ quan các vị phái nhân viên tới hỗ trợ xem xét một vật, không nghĩ tới cô không mời đã tự đến.
- Ha ha, thật không, nói như vậy tôi thật tới đúng lúc.
Ada nhìn Trần Lam tươi cười:
- Tôi cũng nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, có một việc trọng yếu cần thương lượng với Trần bộ trưởng một chút, nhìn xem có thể trợ giúp được cho hiệp hội hay không, cho nên mới vội vàng xông vào, còn hi vọng các vị bỏ qua cho!
- Không có gì, tới vừa lúc!
Tôn lão nhân bước nhanh đi qua, ôm đồm cánh tay Ada.
- Cô gái nhỏ, mau tới đây, giúp chúng tôi nhìn xem rốt cục đây là vật gì?
- Thứ này trước giờ tôi cũng chưa từng thấy qua!
Ada cẩn thận quan sát Tà Viêm dao động trong bình thủy tinh chốc lát, mở miệng nói.
- Ha ha, thật sao?
Nghe được Ada nói như vậy, Trần Lam thầm thở phào một hơi:
- Không nghĩ tới a, đầu mối duy nhất lại gián đoạn.
- Bất quá lại thật xảo, hôm nay bên ủy viên hội đã fax qua một phần tư liệu, bên trên có miêu tả một thứ rất giống với vật này.
Trong ánh mắt Ada hiện lên một tia giảo hoạt, tiếp theo nàng cầm ra một chồng tư liệu mang theo bên mình đặt lên bàn:
- Tôi nghĩ mấy thứ này sẽ có trợ giúp đối với các vị!
Mấy bộ trưởng phân bộ cầm lên tư liệu mà Ada cung cấp cẩn thận lật xem, ngoại trừ Ada chỉ có hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt tràn ngập thần sắc lo lắng. Một người là Tôn lão nhân, tài liệu mà Ada mang đến toàn bộ đều là Anh văn, hắn hoàn toàn xem không hiểu. Mà người còn lại chính là Trần Lam, hiện tại tim hắn đang đập thật nhanh không ngừng lại được.
- Đúng vậy, chính là thứ này!
Đem toàn bộ tài liệu xem xong, bộ trưởng Tây Bắc nói như đinh chém sắt:
- Vô luận là từ bên ngoài, hay dao động, hoặc tình huống tạo thành tổn thương đối với cơ thể người mà xem, hội trưởng đích thật đã chết vào thuật pháp Tà Viêm này!
- Tiểu thư Wiln phải không, tôi thật có chút kỳ quái.
Bộ trưởng Hoa Trung liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Ada, âm dương quái khí nói:
- Chuyện này có phải là có chút quá xảo hợp hay không? Chúng tôi vừa lúc hết đường xoay sở trong việc này, kết quả không được vài phút cô đã đưa lên tài liệu thật đầy đủ tới trước mặt chúng tôi, chẳng lẽ cô đã sớm có chuẩn bị?
Hắn buông xuống tài liệu trong tay, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Ada:
- Loại thuật pháp này là do hung thủ giết chết hội trưởng của chúng tôi sử dụng, mà tài liệu này của cô lại nói loại thuật pháp này đã thất truyền thật lâu tại phương Tây. Tôi nghĩ trên đời này cũng không có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy đi, hay là cô có điều hiểu biết đối với hung thủ giết chết hội trưởng của chúng tôi?
- Tôi đối với việc hội trưởng của các vị đã chết cũng không hề hay biết, cũng không biết ai là hung thủ.
Ada đẩy một luồng tóc quăn rũ xuống trán ra sau gáy, vẻ mặt hờ hững nói:
- Có lẽ có một số việc luôn có trùng hợp như vậy!
- Tốt lắm, hiện tại chúng ta cũng đã hiểu rõ hung thủ đến tột cùng đã dùng bí thuật gì giết chết hội trưởng, như vậy ta nghĩ các vị cũng không còn dị nghị gì nữa chứ?
Trần Lam cảm giác sự tình có điều không đúng, chính hắn tựa hồ đang đi vào một cạm bẫy thật lớn, mà cạm bẫy này còn chưa phát động công kích trí mạng nhất, làm cho hắn có chút thấp thỏm lo âu, muốn nhanh chóng chấm dứt tất cả chuyện này.
- Chân tướng chính là không biết từ khi nào Tần Khai đã học được loại bí thuật cũng đã thất truyền tại phương Tây kia, sau đó giết chết hội trưởng!
- Không sai, xem ra chính là cái dạng này!
Bộ trưởng Hoa Trung liền phụ họa:
- Như vậy đích xác cũng có thể nói được thông. Hắn lợi dụng loại bí thuật phương Tây này tới giết chết hội trưởng, theo ta suy đoán hắn muốn lợi dụng cơ hội này khơi mào xung đột giữa song phương, do đó đạt tới mục đích đen tối, kỳ tâm thật đáng tru!
- Ngươi rõ ràng là ngậm máu phun người, lão Tần làm sao biết…
Tôn lão nhân nhìn thấy sự tình càng ngày càng không thể cứu vãn, muốn trợ giúp bạn tốt của mình cởi ra tội danh, kết quả bạn tốt còn bị mang tội danh càng ngày càng nghiêm trọng, làm hắn gấp gáp đến mức nói chuyện cơ hồ không nên lời.
- Sự thật xảy ra trước mắt, còn có chuyện gì chối cãi. Lập tức truy nã Tần Khai trong phạm vi cả nước, đồng thời vì phòng ngừa Tần Khai được gia tộc trợ giúp, nhất định phải phái người đem Tần gia khống chế lại. Mà bộ trưởng Đông Bắc phân bộ cùng Tần Khai có quan hệ quá mức thân mật, cũng không cần quan tâm việc này. Chúng ta sẽ an bài những người khác tiếp nhận quyền chỉ huy phân bộ Đông Bắc, xin mời Tôn bộ trưởng nghỉ ngơi một thời gian đi.
Hội trưởng Hoa Trung không thèm quản tới lời nói của Tôn lão nhân:
- Ta nghĩ những vị khác cũng không còn ý kiến gì nữa chứ?
Phân bộ Tây Nam, Hoa Đông cùng Hoa Nam vốn thuộc phái trung lập, tự nhiên cũng không phát biểu ý kiến gì. Dù sao hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, cũng không có gì để hoài nghi, liền gật đầu. Mà bộ trưởng phân bộ Tây Bắc nhìn thấy bộ trưởng phân bộ Đông Bắc bởi vì quá nôn nóng muốn cởi bỏ tội danh cho Tần Khai nên kết quả lại bị chiếm quyền, liền không dám nói lời phản đối. Nếu như còn bị Trần Lam bắt được thêm nhược điểm cũng đem hắn bài trừ ra hành động đuổi bắt, hắn càng thêm không còn cơ hội trợ giúp Tần gia.
- Nếu như không còn những ai khác phản đối, như vậy xin mời các vị trở về bắt đầu công tác đuổi bắt đi.
Bộ trưởng Hoa Trung thấy bộ trưởng Tây Bắc không nói câu nào, dương dương tự đắc nói:
- Tần gia đại trạch nằm ở trong phạm vi phụ trách của phân bộ Hoa Bắc, như vậy đối với việc khống chế Tần gia đại trạch phải làm phiền Trần bộ trưởng một chút!
- Đương nhiên, đây là trách nhiệm của ta!
Trần Lam gật đầu, tuy rằng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, nhưng kết quả lại giống như trong dự liệu của hắn, tảng đá lớn trong lòng Trần Lam dần dần buông xuống, thở phào một hơi.
- Thúi lắm, tất cả đều là thúi lắm!
Tôn lão nhân thấy bạn tốt của mình đã bị định tội danh, chính mình lại không giúp được gì, tức giận đến mức giậm chân:
- Tần Khai căn bản không phải là hung thủ, hắn làm sao biết được thuật pháp ác độc thất truyền đã lâu của phương Tây?
- Nga? Như vậy xin hỏi Tôn bộ trưởng, ngươi làm sao chứng minh Tần Khai không biết loại thuật pháp kia đây?
Trần Lam cười lạnh hỏi ngược lại:
- Ngươi có chứng cớ gì sao?
- Ta…ta…
Bị Trần Lam hỏi ngược lại như thế, Tôn lão nhân đỏ bừng mặt nói không ra lời.
- Chuyện này sao…tuy ra tôi không thể chứng minh Tần Khai không biết loại thuật pháp này, nhưng tôi có thể chứng minh có một người khác sẽ biết loại thuật pháp đó!
Một thanh âm làm Trần Lam nghe được liền hết hồn lại hận đến ngứa răng đột nhiên vang lên bên trong phòng!
Ngay khi mọi người còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần vì sự xuất hiện đột ngột của Minh Diệu, cửa phòng lại được mở ra. Người mở cửa là thư ký của Trần Lam, dưới sự chỉ huy của hắn hai nhân viên nâng cáng đưa một tráng hán tựa hồ đã bị thương thật nặng đi vào phòng, đặt xuống mặt đất cũng không nói thêm câu nào liền lui ra ngoài, thuận thế khép cửa phòng lại.
- Tốt lắm các vị, đây chính là bằng chứng chính xác mà tôi muốn triển lãm cho các vị xem qua.
Minh Diệu chỉ vào tráng hán nằm trên cáng nói:
- Không cần nhiều lời, các vị chỉ cần kiểm tra một chút hẳn sẽ hiểu được rồi!
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người tráng hán bị thương kia. Nơi lồng ngực hắn có một vết thương, máu đã khô cạn. Tráng hán cau chặt mày, trên trán ướt đẫm mồ hôi to như hạt đậu, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ thật lớn.
Trái tim Trần Lam treo lên thật cao, vừa rồi mặc cho hắn cùng bộ trưởng Hoa Trung kêu gọi thế nào đều không có bất cứ ai tiến vào. Mà bây giờ dưới tình huống không có bất luận người nào thông tri mà thư ký của hắn lại dẫn người khiêng vào một người bị thương như thế. Trần Lam không tự chủ được thối lui ra sau vài bước, hình dáng của tráng hán này cao lớn như vậy, rất ít người có được thân hình cường tráng đến như thế, nam nhân này chẳng phải là con Hồ yêu mà hắn đã giết chết khi trốn ra khỏi giáo đường kia sao?
- Người này là Hồ yêu, hắn bị Tà Viêm Thuật công kích lưu lại dao động tuyệt đối không sai!
Mấy phân bộ trưởng vây quanh bên người nam nhân kia, bộ trưởng phân bộ Tây Bắc vừa dùng linh lực tra xét thương thế của nam nhân kia vừa nói:
- Không ngờ hắn lại còn sống, thật kỳ quái…
- Trong cơ thể hắn có loại đồ vật gì đó đang áp chế Tà Viêm lan tràn trong kinh mạch!
Bộ trưởng Hoa Nam nói:
- Nếu không phải như thế, chỉ sợ hắn đã sớm chết mất rồi. Loại Tà Viêm này lan tràn trong thân thể với tốc độ thật sự khủng bố!
- Về thương thế của nam nhân này các vị hẳn là không có điều dị nghị gì nữa chứ?
Minh Diệu đi qua mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, đây thật sự là Tà Viêm Thuật đã giết chết hội trưởng.
Mấy bộ trưởng phân bộ liếc nhìn nhau, gật đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.