Chương 297: Thi thể thần bộc
Lão Thiên Thúc Thúc
23/07/2014
Mị ngẩng đầu nói:
- Tôi đã đem toàn bộ những địa phương nên thăm dò trên đảo này điều tra qua một lần, chỉ cần chờ anh đến, nhưng thật không ngờ anh lại…
- Khái khái, tại tôi có việc bận thôi!
Minh Diệu gãi gãi đầu:
- Cô nói cô đã tới được vài ngày sao? Luôn luôn không có bị phát hiện sao?
- Đương nhiên, anh cho tôi là người thế nào?
Mị có chút đắc ý nói:
- Tôi là Ảnh Mị a, tôi muốn ẩn trốn nhân loại bình thường có thể phát hiện được sự tồn tại của tôi sao?
- Nói cũng đúng.
Minh Diệu gật đầu:
- Như vậy mấy ngày nay cô ở nơi nào?
- Bên trong một hang động bỏ hoang trên đỉnh núi bên kia.
Mị chỉ vào một ngọn núi nhỏ trên đảo cách đó không xa nói:
- Đi theo tôi, tôi đã vẽ xong bản đồ, chuyện còn lại chờ anh và tôi cùng đi làm!
- Cùng nhau làm sao?
Minh Diệu nhỏ giọng than thở một câu, thanh âm không lớn nhưng vừa lúc đủ rơi vào trong tai Mị:
- Có một số việc thật thích hợp cho một nam một nữ cùng nhau làm a!
…
- Đây là bản đồ mà cô nói sao?
Minh Diệu có chút bất đắc dĩ nhìn Mị.
- Đương nhiên rồi, đây là kiệt tác mà tôi phải bỏ ba ngày thời gian để dò xét, sau đó bỏ suốt cả ngày để vẽ ra đó!
Mị có chút dương dương tự đắc nói:
- Vì muốn vẽ bản đồ lên trên tảng đá này, móng tay của tôi cũng bị mòn luôn a!
- Lần sau nhờ cô có thể dùng bút giấy bình thường vẽ một bản đồ bình thường dùm được không đây!
Minh Diệu nuốt lương khô, mở miệng nói:
- Còn nữa, cô có thể cho tôi biết vòng tròn này cùng bên dưới bám lấy năm đường gạch rốt cục là vật gì không?
- Đương nhiên là người đó, vậy mà anh cũng nhìn không ra sao? Đồ đần!
Mị mắng.
- Vậy cái hình như đóa hoa này lại là gì đây?
- Nga, cái này sao, là đại biểu cho rừng cây. Bởi vì rừng cây thật sự quá khó vẽ nên tôi dùng hoa để thay thế vậy.
- Như vậy cái hình mà cô vẽ vài người đứng bên trong đóa hoa lại đại biểu cho cái gì?
- Nga, cái này sao, là nơi đóng quân của lính đánh thuê bên trong rừng cây!
- Mấy hình vuông này là sao đây?
- Đây là máy dò xét nhiệt năng, ở trong phạm vi này thì không cách nào ẩn thân thông qua!
- Vậy hình vẽ bảo rương còn phát ra ánh sáng là địa phương nào? Bảo tàng sao?
- Đó là phòng thí nghiệm!
Mị đáp:
- Bởi vì quá khó vẽ cho nên phải dùng hình này để thay thế thôi!
- Vậy tiếp theo thì sao?
- Tiếp theo? Tiếp theo cái gì?
Mị không hiểu ra sao nhìn lên Minh Diệu:
- Còn có cái gì?
- Bản đồ phòng thí nghiệm đó?
Minh Diệu nói:
- Là bản đồ phòng thí nghiệm trọng yếu nhất, vì sao lại không có?
- Vô nghĩa, loại địa phương kia nếu như tôi có thể đi vào được, tôi còn cần cùng anh hợp tác sao?
Mị lườm mắt nhìn Minh Diệu:
- Cửa lớn phòng thí nghiệm tôi không thể vào được, tựa hồ có đồ vật gì đó quấy nhiễu yêu lực bên trong cơ thể tôi, căn bản không có biện pháp biến thành ảnh tử để đi vào!
- Thì ra là thế, xem ra nếu không có tấm thẻ cùng chìa khóa thì không cách nào vào được.
Minh Diệu gật đầu. Đích xác nếu như Mị có thể dễ dàng tiến vào trong phòng thí nghiệm, sau đó lại vẽ được bản đồ đem ra, vậy nàng cũng không cần chờ hắn đến, tự mình thần không biết quỷ không hay trộm ra Hắc Chi Đoạn Chương.
- Cô vừa mới nói nơi này nơi này cùng nơi này những hình vuông kia là máy dò xét nhiệt năng sao?
Minh Diệu chỉ vào mấy hình vuông mà không có Mị giải thích hắn căn bản cũng không nhìn ra được đó là vật gì, nói:
- Phạm vi dò xét rất lớn hay sao?
- Rất lớn!
Mị gật đầu:
- Chủ yếu là nếu như từ bãi biển bên này tiến vào trong rừng cây, nhất định sẽ bị những máy móc này phát hiện. Bởi vì tôi là Ảnh Mị, biến thành ảnh tử sẽ không tản ra nhiệt lượng, cho nên đi qua thì không thành vấn đề. Nhưng nếu như là anh chỉ sợ không thể đi qua được!
- Đích thật là vật chán ghét!
Minh Diệu gật đầu:
- Nếu như đơn thuần sử dụng Ẩn Thân Phù, tuy rằng người thường nhìn không thấy, nhưng thân thể vẫn tản ra nhiệt lượng, sẽ bị máy dò phát hiện. Cô có biết phòng điều khiển máy dò xét này ở đâu không?
- Không biết, tôi không tìm được!
Mị lắc đầu:
- Dù sao không có bên trong doanh địa của lính đánh thuê, trong đó tôi đã đi qua thăm dò mấy lần trong lẫn ngoài, nhưng không hề phát hiện. Căn cứ theo suy đoán của tôi, phòng điều khiển hẳn nằm bên trong phòng thực nghiệm, có phòng theo dõi đặc biệt. Nếu như phát hiện có điều gì không bình thường, phòng giám thị sẽ dùng máy thông tin báo cho lính đánh thuê cư trú trong khu rừng cây, để cho bọn hắn đi xem xét!
- Trước khi tiến vào phòng thí nghiệm, thật không thể đả thảo kinh xà!
Minh Diệu nhìn bản đồ rối loạn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ:
- Có phương pháp gì không bị máy giám thị phát hiện nhưng có thể thông qua rừng cây thì quá tốt!
- Những đường nét này, hẳn là núi non đi!
Minh Diệu chỉ vào những đường nét như con giun gấp khúc hỏi:
- Nơi này có thể thông qua không?
- Anh muốn từ sau lưng vòng qua rừng cây, từ bên kia tiến vào phòng thí nghiệm sao?
Mị lắc đầu nói:
- Nếu như anh muốn bay qua ngọn núi này, bởi vì vấn đề độ cao sẽ bị ra đa phát hiện, con đường này không thể thực hiện được!
- Chỉ có thể từ bãi biển đi xuyên qua rừng cây sao?
Minh Diệu nhìn bản đồ trầm ngâm chốc lát nói:
- Đám lính đánh thuê khi đi tuần tra, vì sao phòng giám thị lại không báo động?
- Về chuyện này theo tôi suy đoán có quan hệ tới nhiệt độ trong cơ thể!
Mị suy nghĩ một lát nói:
- Những lính đánh thuê kia cũng không phải nhân loại bình thường, mà là kết quả khi trải qua gien cải tạo!
- Gien cải tạo?
Minh Diệu sửng sốt.
- Phải, là gien cải tạo. Chuẩn xác mà nói những lính đánh thuê kia cũng không phải nhân loại chính thống!
Mị gật đầu nói tiếp:
- Tôi từng được qua tin tức, ủy viên hội tối cao Châu Âu vẫn luôn nghiên cứu một loại kỹ thuật có thể cải tạo gien nhân loại, muốn thay đổi thân thể yếu ớt của nhân loại, chỉ là mãi vẫn chưa được thành công. Mà những lính đánh thuê này chính là sản phẩm thất bại trong phòng thí nghiệm!
- Độ cường tráng thân thể, tốc độ, lực lượng, phản ứng thần kinh của những lính đánh thuê kia đều phát triển hơn người bình thường rất nhiều. So sánh với nhân loại bình thường, những người này căn bản chẳng khác gì siêu nhân. Nhưng dù sao thứ đạt được cũng phải có sự trả giá thật lớn. Tuy rằng thân thể tố chất của bọn hắn mạnh mẽ hơn người thường gấp mấy lần, nhưng tuổi thọ ngắn hơn người thường rất nhiều.
Mị tiếp tục nói:
- Thật buồn cười đi, giống như dùng sinh mạng đổi lấy sự khỏe mạnh, những người này phần lớn sống không qua bốn mươi tuổi, cơ thể sẽ bị héo rút mà chết, giống như thúc đẩy sinh mệnh cạn kiệt trước thời gian vậy!
- Không ngờ họ dùng người sống đi làm thí nghiệm!
Minh Diệu cau mày.
- Cũng bởi vì như vậy, nhiệt độ thân thể của những lính đánh thuê này thấp hơn người thường rất nhiều, không biểu hiện trên máy dò xét nhiệt năng.
Mị đối với cảm khái của Minh Diệu cũng không có cảm giác gì. Dù tàn nhẫn thế nào, cũng chỉ là chuyện nhân loại đối đãi với nhân loại mà thôi. Không quan hệ gì tới Yêu tộc bọn họ.
- Nếu như nhiệt độ cơ thể cao hẳn là bị máy dò xét nhiệt năng phát hiện.
Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:
- Nhưng nếu như không có nhiệt độ cơ thể thì sao?
- Không có nhiệt độ cơ thể?
Mị sửng sốt, không giải thích được hỏi:
- Nhân loại không có nhiệt độ cơ thể không phải sẽ chết sao?
- Trước đó tôi cũng đã nói qua, tôi đã không còn là nhân loại chính thống!
Minh Diệu đem linh lực vận chuyển tới trên tay, một trận quang mang chớp qua, bàn tay Minh Diệu hóa thành một bàn tay như thép màu vàng sáng.
- Hơn nữa dù là nhân loại tôi cũng không phải là nhân loại bình thường a!
- Phương pháp này không sai!
Mị tỉnh ngộ nói:
- Nói thế này, nếu như đem bên ngoài thân thể bao trùm lên một tầng màng do linh lực tạo thành, đích thật là có thể đạt được mục đích che giấu nhiệt độ cơ thể!
- Ha ha, phương pháp này tuy rằng tốt lắm, nhưng vẫn còn một khuyết điểm.
Minh Diệu gãi gãi đầu nói:
- Nếu như tôi dùng Kim Quyết bao trùm khắp toàn thân, như vậy hành động sẽ không có phương tiện. Tuy rằng lực phòng ngự của Kim Quyết rất cao, nhưng dù sao cũng chỉ dựa vào độ cứng rắn của thân thể đến chống cự công kích. Nếu toàn thân trên dưới đều bao trùm Kim Quyết, như vậy các đốt ngón tay của tôi cũng không cách nào nhúc nhích!
- Di? Là vậy sao?
Mị có chút tiếc nuối nói:
- Nói vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác!
- Không, biện pháp này là khả thi!
Minh Diệu dùng một loại ánh mắt thật kỳ quái nhìn Mị nói:
- Chẳng qua cô phải vất vả một chút!
…
- Biến thái đại thúc đáng chết, thật muốn đào cái hố đem anh đi chôn sạch cho trực tiếp, sau đó lại kiếm một con voi lớn ị thẳng lên trên đầu của anh!
Trong rừng cây, một pho tượng bằng thép bao phủ một tầng vàng kim đang bay nhanh tới. Nếu như nhìn kỹ lại, pho tượng tựa hồ đang di động giữa không trung, mà bên dưới ảnh tử của pho tượng lại có hai bàn tay màu đen vươn ra đỡ lấy bên dưới pho tượng kia.
Đây là phương pháp mà Minh Diệu đã nghĩ ra.
Nếu Mị khôi phục ở trạng thái Ảnh Mị, như vậy Mị không có nhiệt độ cơ thể. Tuy rằng ở trong hình thái ảnh tử Mị không có được thật thể, nhưng muốn nâng một vật nặng chừng trăm cân vẫn còn làm được. Vì thế Minh Diệu đã nghĩ ra đem Kim Quyết bao phủ khắp thân thể mình, ngăn cách với nhiệt độ cơ thể, sau đó để cho Mị biến thành ảnh tử mang theo mình tránh né máy dò xét nhiệt năng.
- Tên biến thái, lưu manh, háo sắc cuồng…
Mị thật không chút tình nguyện mang theo Minh Diệu đã biến thành một pho tượng hoàng kim xuyên toa bên trong khu rừng cây, thừa dịp hiện tại Minh Diệu không thể nói chuyện mà mắng nhiếc cho đủ, ai bảo hắn đem nàng sai sử như một cu ly.
Nếu như có tín đồ Phật giáo nhìn thấy được một màn này, nói không chừng còn quỳ xuống bái mà hô to “La Hán chuyển thế”. Từ xa nhìn lại chỉ thấy Minh Diệu biến thành pho tượng hoàng kim di động giữa không trung thật nhanh xuyên qua rừng cây. Ngẫu nhiên khi chuyển qua ngã rẽ đầu của Minh Diệu lại bị đụng vào thân cây, nhưng trong lòng Minh Diệu cũng hiểu thật rõ ràng Mị cố ý va chạm như thế, nhưng dù sao cũng có được Kim Quyết bảo hộ bên ngoài thân thể nên hắn cũng không thấy đau nên không tính toán với nàng.
Mị liên tục thay đổi phương hướng, vòng qua con đường tuần tra của đám lính đánh thuê bên trong rừng cây, mấy ngày trước Mị cũng đã điều tra được lộ tuyến tuần tra mỗi ngày của bọn họ, dù sao đám lính đánh thuê cũng rất tin tưởng độ nhạy bén của máy dò xét nhiệt năng, cho nên lộ tuyến tuần tra mỗi ngày đều là cố định, muốn đi vòng qua bọn hắn xuyên toa giữa mấy đội tuần tra đối với Mị mà nói cũng chỉ là một việc thật sự đơn giản.
- Phác thông…
Bàn tay của Mị đang nắm lấy Minh Diệu đột nhiên buông lỏng ra, bởi nguyên nhân vẫn còn quán tính khi chạy tới, Minh Diệu bị ném vào bên trong một đầm nước nổi lên từng đợt bọt sóng tung tóe.
- Uy, cô làm gì thế?
Minh Diệu chui ra khỏi mặt nước, lau mặt nói:
- Đã xuyên qua phạm vi theo dõi của máy dò xét nhiệt năng sao?
- Vô nghĩa, đương nhiên đã đi qua, anh nghĩ tôi là đồ đần như anh sao?
Vẻ mặt Mị khó chịu nói.
- Vậy tại sao còn đem tôi ném vào trong nước chứ!
Minh Diệu bò lên khỏi đầm nước bất mãn nói.
- A, vừa rồi tay tôi đổ mồ hôi bị trơn nên vuột tay mà thôi!
Mị làm ra bộ dạng như thật vô tội nói.
- Anh nặng như vậy, muốn tôi nâng anh đi xa như vậy đương nhiên phải tuôn mồ hôi thôi, ngoài ý muốn!
- Uy, cô là một con Ảnh Mị, căn bản không có tuyến mồ hôi được không?
Minh Diệu hung tợn nhìn Mị nói:
- Cô nhất định là cố ý!
- Ha ha, anh nhất định lỗi giác!
Mị chứng kiến biểu tình chật vật của Minh Diệu, che miệng nở nụ cười, bước nhanh rời đi:
- Đi nhanh đi, cửa phòng thí nghiệm nằm ở phía trước!
- Dọc theo đường đi liên tục đụng đầu của tôi vào thân cây, hiện tại còn nói bị vuột tay!
Minh Diệu giũ giũ nước dính trên tóc, nhìn theo bóng lưng của Mị bất đắc dĩ tự nhủ:
- Không phải tôi nhờ cô cõng tôi dùm chốc lát thôi, có cần oán khí lớn như vậy không?
Rừng cây rậm rạp bao phủ che kín ánh nắng bên trên, làm cả rừng cây có vẻ âm trầm ảm đạm. Căn cứ theo miêu tả của Mị, sau khi đi thông qua phạm vi giám thị của máy móc, đại khái phải đi thêm mười phút là có thể nhìn thấy được phòng thí nghiệm bí mật kia.
Gió thổi vào tàng cây phát ra thanh âm sàn sạt, cả rừng cây thật yên tĩnh, ngay thanh âm tiếng chim hót cũng không có, im lặng đến mức có chút quỷ dị. Cả rừng cây giống như một khu mộ địa tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của Minh Diệu cùng thanh âm tiếng gió thổi qua tàng cây xào xạc.
- Nơi này…thật sự không tầm thường đâu.
Bàn tay Minh Diệu vuốt ve một thân cây cao lớn, tự nhủ:
- Những thân cây này đặc biệt tươi tốt, thật quỷ dị a!
- Bởi vì phân tốt nên sẽ sinh trưởng tươi tốt thôi!
Mị đi phía trước giống như lơ đãng nói:
- Bên dưới rễ cây đều chôn thi thể của những lính đánh thuê, thi thể thối rữa của loài người…đương nhiên là phân tốt nên được xanh tươi!
- Tôi thấy cô vẽ chữ thập khu vực này trên bản đồ, là có ý gì? Chẳng lẽ…
Minh Diệu nghe lời nói của Mị liền nhìn kỹ lại, quả nhiên bên dưới tàng cây đã phát hiện được dấu vết như đã được đào bới qua, vẫn còn rất mới, hẳn mới đào lên không bao lâu.
- Anh đã đoán đúng!
Mị quay đầu nhìn Minh Diệu nói:
- Nơi này được gọi là mộ viên. Toàn bộ những lính đánh thuê bị chết vì gien cải tạo cùng thi thể được khiêng ra từ trong phòng thí nghiệm đều sẽ được chôn ở nơi này. Nhưng nhắc tới thật không biết bên trong phòng thí nghiệm kia rốt cục đang làm thực nghiệm gì đây. Tôi đã nhiều lần nhìn thấy có hai người mặc đồ phòng hộ màu trắng nâng thi thể từ bên trong đem ra ngoài. Nhưng bộ dạng của những thi thể kia cũng đâu có giống như là nhân loại đâu?
- Không giống như là nhân loại?
Minh Diệu cau mày:
- Như vậy lại là hình dạng gì?
- Rất khó miêu tả rõ ràng.
Mị nghĩ nghĩ nói:
- Tuy rằng nhìn qua cũng có hình dạng như nhân loại, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không phải nhân loại, loại cảm giác này thật sự khó thể diễn tả…
- Cô có từng cẩn thận quan sát thi thể không?
Minh Diệu vội vàng truy vấn.
- Thứ ghê tởm như vậy, tôi cũng không phải kẻ biến thái, làm sao lại đi đào ra mà xem!
Mị lắc đầu, có chút kỳ quái nhìn Minh Diệu:
- Như thế nào, nhìn anh tựa hồ thật để ý chuyện thi thể đi?
- Đích xác! Tựa hồ có liên hệ với vài sự tình tôi gặp được lúc trước.
Minh Diệu gật đầu.
- Cô còn nhớ rõ cỗ thi thể gần nhất được chôn ở nơi nào không?
- Còn nhớ, đi theo tôi!
Mị gật đầu, dẫn Minh Diệu đi tới trước một thân cây, chỉ xuống mặt đất nói:
- Ở chỗ này, cỗ thi thể dưới này lúc trời sắp tối hôm qua được chôn ở đây!
Minh Diệu gật đầu, hắn đem Kim Quyết bao trùm trên hai tay, dùng tay làm như xẻng bắt đầu đào bới lên.
- Biến thái đại thúc, lại cũng có hứng thú đối với thi thể!
Mị than thở một câu, lui ra sau hai bước. Loại chuyện đi giết người đối với nàng thật sự rất đơn giản, chỉ cần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm vào chỗ yếu hại của cơ thể nhân loại là tốt nhất. Chuyện giết người gì đó đối với Mị mà nói là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng về phần đào bới thi thể, Mị tuyệt đối không có hứng thú.
Đào sâu xuống đất không đến một thước Minh Diệu liền nhìn thấy được thi thể được chôn bên dưới. Rừng cây này cũng không có dã thú đi lại, ngay cả chim chóc cũng không có. Minh Diệu phỏng chừng người chôn thi thể cũng không cần sợ hãi có dã thú đào ra thi thể, vì vậy cũng không chôn quá sâu. Hắn dùng lực kéo cỗ thi thể kia ra khỏi hố, đặt nằm trên mặt đất cẩn thận quan sát.
Đây là thi thể của một người trưởng thành. Nhưng lại không thể nhìn ra được giới tính. Gương mặt khuynh hướng trung tính, mà thân thể trần truồng cũng không có dấu vết gì đặc thù. Minh Diệu thật cẩn thận nhìn nhìn nửa thân dưới của thi thể, quả nhiên vật nên tồn tại cũng không nhìn thấy.
- Anh đúng là đại thúc biến thái, không ngờ còn có sở thích thưởng thức thi thể thật đáng khinh.
Mị cau mày đứng một bên quở trách:
- Nhưng cỗ thi thể này rốt cục là nam nhân hay là nữ nhân vậy?
- Không phải là nam nhân cũng không phải là nữ nhân!
Minh Diệu lật sấp thi thể, lộ ra bờ lưng trần:
- Đây là thi thể “thần bộc”!
- Di? Thi thể thần bộc?
Mị có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm lên lưng thi thể, trên lưng trần có một thứ vốn không nên thuộc về nhân loại. Đó là một khối u nhìn qua như thịt mềm, có chút co ngất từ trên xương vai trái thi thể kéo dài ra, nhìn qua ghê tởm nói không nên lời.
- Khối u mềm mọc trên lưng thi thể này là vật gì vậy, nhìn qua thật ghê tởm!
- Đây hẳn gọi là cánh đi!
Minh Diệu nói:
- Tuy rằng còn chưa mọc ra lông chim, hơn nữa chỉ có một cánh!
- Cánh?
Nghe được lời nói của Minh Diệu, Mị lặng người:
- Anh muốn nói…
- Đúng vậy, đây chính là…thiên sứ!
Minh Diệu gật đầu:
- Là người hầu của thần trong truyền thuyết. Chỉ đáng tiếc thiên sứ này dậy thì bất lương cho nên bị vứt bỏ!
- Thiên sứ!
Mị nhìn khối thịt mềm trên lưng thi thể, vẻ mặt chán ghét nói:
- Tôi còn tưởng rằng loại sinh vật này chỉ tồn tại trong truyện cổ tích…
- Ha ha, có thể đối với người thường mà nói, loại Ảnh Mị như cô không phải chỉ tồn tại bên trng thần tiên ma quái truyền thuyết hay sao?
Minh Diệu đứng dậy, phủi phủi đất dính trên tay nói:
- Huống chi là người hầu của thần, nếu thần cũng có thể bị chế tạo ra được, như vậy thiên sứ cũng có thể chế tạo ra được, cũng chẳng có chuyện gì đáng ngạc nhiên cả!
Thiên sứ bị nhân công chế tạo ra đã lấy loại tư thế này lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt hai người. Khác hẳn với truyền thuyết xinh đẹp, loại thiên sứ này cũng không có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, cũng không có đôi cánh lông chim màu trắng tao nhã. Nó chỉ có một vẻ bề ngoài bất nam bất nữ, cùng khối thịt mềm trên vai mà thôi. Nếu như nói thứ này cũng có thể được gọi là cánh chim của thiên sứ, như vậy Minh Diệu càng thấy thật giống như cánh gà chiên bơ được bán bên trong tiệm ăn nhanh nhiều hơn.
- Thật sự là quá ghê tởm!
Mị cau mày nói:
- Vốn nghe nói trong truyền thuyết đồn đãi về thiên sứ trí tuệ, thiên sứ lực lượng, được miêu tả thật cường đại mà xinh đẹp, nhưng thật không ngờ chân thật thiên sứ lại mang theo bộ dạng bất nam bất nữ như thế này!
- Thiên sứ vốn đâu có giới tính!
Minh Diệu cười cười, nói:
- Hơn nữa loại thiên sứ này đại khái thuộc loại thiên sứ cấp thấp nhất đi!
…
- Lối vào phòng thí nghiệm mà cô đã nói nằm ở nơi nào?
Chôn lại thi thể ngụy thiên sứ kia vào chỗ cũ, Minh Diệu đi theo Mị tới cuối rừng cây. Phía trước là một gò đất trống trải, không có những thân cây tươi tốt quỷ dị, cũng không có bãi cỏ, mặt đất khô vàng nhìn qua giống như bị đặc biệt chế tạo ra. Ở rừng cây đột nhiên có khối đất trống như vậy, đích xác thật lạ lùng. Nhưng Minh Diệu cũng không nhìn thấy được lối vào phòng thí nghiệm.
- Nằm ở bên trong đó!
Mị chỉ chỉ ngay trung ương khối đất trống nói:
- Tuy rằng hiện tại không nhìn ra được gì, nhưng nếu như có người đi ra ngoài, mặt đất nhìn bình thường kia lại từ giữa tách ra, lộ ra một thang lầu kéo dài thật sâu xuống dưới. Bởi vì yêu lực bị quấy nhiễu, tôi không thể dò xét thật sâu bên trong!
- Nếu nói như vậy hẳn ở bên ngoài cũng phải có cơ quan mở ra đi!
Minh Diệu nhìn quanh bốn phía một chút:
- Nơi này hẳn là không có máy giám thị chứ?
- Có cơ quan mở ra từ bên ngoài hay không thì tôi không biết, nhưng nơi này khẳng định không có máy giám thị!
Mị khẳng định nói:
- Những người này tựa hồ thật tự tin đối với máy dò xét nhiệt năng cùng máy giám thị với đám lính đánh thuê trú đóng trong khu rừng cây, cho nên ở loại địa phương ngay lối vào chủ yếu thế này cũng không trang bị máy giám thị khác. Đại khái họ cảm thấy được không có ai đủ khả năng đi thông qua sự dò xét của máy móc trong khu rừng cùng sự tuần tra của đám lính đánh thuê kia đi!
- Chúng ta tìm chung quanh một chút xem…ân?
Minh Diệu vừa định nhấc chân, lại phát hiện có chút không đúng. Hắn ngồi xổm người xuống thật cẩn thận vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt vuốt xuống mặt đất.
- Làm sao vậy? Anh đang tìm cái gì?
Mị có chút khó hiểu nhìn động tác của Minh Diệu, mở miệng hỏi:
- Rớt cái gì hay sao?
- Vì sao cô không nói cho tôi biết ở nơi này sẽ có cạm bẫy?
Minh Diệu mở miệng nói:
- Thám báo như cô làm việc thật không cẩn thận!
- Cạm bẫy?
Mị theo bàn tay Minh Diệu nhìn lại, dưới phản xạ của ánh nắng mặt trời, một nét ánh sáng chiếu ngược lại trong mắt nàng, nếu như không phải đặc biệt chú ý, căn bản không thể nhận ra.
Đây là một sợi dây thép thật nhỏ, buộc giữa hai thân cây. Nếu không phải hôm nay ánh mặt trời quá tốt, mà Minh Diệu lại đang đứng trong địa phương khá âm u, hắn cũng rất khó phát hiện ra cạm bẫy này. Minh Diệu cẩn thận nghiên cứu sợi dây thép, phát giác sợi dây thật dài, liên tục quấn quanh giữa những thân cây, nếu Minh Diệu không phát hiện được mà đi ra khỏi rừng cây, như vậy nhất định sẽ đụng phải một trong những sợi dây quấn quýt đó.
- Tôi đã đem toàn bộ những địa phương nên thăm dò trên đảo này điều tra qua một lần, chỉ cần chờ anh đến, nhưng thật không ngờ anh lại…
- Khái khái, tại tôi có việc bận thôi!
Minh Diệu gãi gãi đầu:
- Cô nói cô đã tới được vài ngày sao? Luôn luôn không có bị phát hiện sao?
- Đương nhiên, anh cho tôi là người thế nào?
Mị có chút đắc ý nói:
- Tôi là Ảnh Mị a, tôi muốn ẩn trốn nhân loại bình thường có thể phát hiện được sự tồn tại của tôi sao?
- Nói cũng đúng.
Minh Diệu gật đầu:
- Như vậy mấy ngày nay cô ở nơi nào?
- Bên trong một hang động bỏ hoang trên đỉnh núi bên kia.
Mị chỉ vào một ngọn núi nhỏ trên đảo cách đó không xa nói:
- Đi theo tôi, tôi đã vẽ xong bản đồ, chuyện còn lại chờ anh và tôi cùng đi làm!
- Cùng nhau làm sao?
Minh Diệu nhỏ giọng than thở một câu, thanh âm không lớn nhưng vừa lúc đủ rơi vào trong tai Mị:
- Có một số việc thật thích hợp cho một nam một nữ cùng nhau làm a!
…
- Đây là bản đồ mà cô nói sao?
Minh Diệu có chút bất đắc dĩ nhìn Mị.
- Đương nhiên rồi, đây là kiệt tác mà tôi phải bỏ ba ngày thời gian để dò xét, sau đó bỏ suốt cả ngày để vẽ ra đó!
Mị có chút dương dương tự đắc nói:
- Vì muốn vẽ bản đồ lên trên tảng đá này, móng tay của tôi cũng bị mòn luôn a!
- Lần sau nhờ cô có thể dùng bút giấy bình thường vẽ một bản đồ bình thường dùm được không đây!
Minh Diệu nuốt lương khô, mở miệng nói:
- Còn nữa, cô có thể cho tôi biết vòng tròn này cùng bên dưới bám lấy năm đường gạch rốt cục là vật gì không?
- Đương nhiên là người đó, vậy mà anh cũng nhìn không ra sao? Đồ đần!
Mị mắng.
- Vậy cái hình như đóa hoa này lại là gì đây?
- Nga, cái này sao, là đại biểu cho rừng cây. Bởi vì rừng cây thật sự quá khó vẽ nên tôi dùng hoa để thay thế vậy.
- Như vậy cái hình mà cô vẽ vài người đứng bên trong đóa hoa lại đại biểu cho cái gì?
- Nga, cái này sao, là nơi đóng quân của lính đánh thuê bên trong rừng cây!
- Mấy hình vuông này là sao đây?
- Đây là máy dò xét nhiệt năng, ở trong phạm vi này thì không cách nào ẩn thân thông qua!
- Vậy hình vẽ bảo rương còn phát ra ánh sáng là địa phương nào? Bảo tàng sao?
- Đó là phòng thí nghiệm!
Mị đáp:
- Bởi vì quá khó vẽ cho nên phải dùng hình này để thay thế thôi!
- Vậy tiếp theo thì sao?
- Tiếp theo? Tiếp theo cái gì?
Mị không hiểu ra sao nhìn lên Minh Diệu:
- Còn có cái gì?
- Bản đồ phòng thí nghiệm đó?
Minh Diệu nói:
- Là bản đồ phòng thí nghiệm trọng yếu nhất, vì sao lại không có?
- Vô nghĩa, loại địa phương kia nếu như tôi có thể đi vào được, tôi còn cần cùng anh hợp tác sao?
Mị lườm mắt nhìn Minh Diệu:
- Cửa lớn phòng thí nghiệm tôi không thể vào được, tựa hồ có đồ vật gì đó quấy nhiễu yêu lực bên trong cơ thể tôi, căn bản không có biện pháp biến thành ảnh tử để đi vào!
- Thì ra là thế, xem ra nếu không có tấm thẻ cùng chìa khóa thì không cách nào vào được.
Minh Diệu gật đầu. Đích xác nếu như Mị có thể dễ dàng tiến vào trong phòng thí nghiệm, sau đó lại vẽ được bản đồ đem ra, vậy nàng cũng không cần chờ hắn đến, tự mình thần không biết quỷ không hay trộm ra Hắc Chi Đoạn Chương.
- Cô vừa mới nói nơi này nơi này cùng nơi này những hình vuông kia là máy dò xét nhiệt năng sao?
Minh Diệu chỉ vào mấy hình vuông mà không có Mị giải thích hắn căn bản cũng không nhìn ra được đó là vật gì, nói:
- Phạm vi dò xét rất lớn hay sao?
- Rất lớn!
Mị gật đầu:
- Chủ yếu là nếu như từ bãi biển bên này tiến vào trong rừng cây, nhất định sẽ bị những máy móc này phát hiện. Bởi vì tôi là Ảnh Mị, biến thành ảnh tử sẽ không tản ra nhiệt lượng, cho nên đi qua thì không thành vấn đề. Nhưng nếu như là anh chỉ sợ không thể đi qua được!
- Đích thật là vật chán ghét!
Minh Diệu gật đầu:
- Nếu như đơn thuần sử dụng Ẩn Thân Phù, tuy rằng người thường nhìn không thấy, nhưng thân thể vẫn tản ra nhiệt lượng, sẽ bị máy dò phát hiện. Cô có biết phòng điều khiển máy dò xét này ở đâu không?
- Không biết, tôi không tìm được!
Mị lắc đầu:
- Dù sao không có bên trong doanh địa của lính đánh thuê, trong đó tôi đã đi qua thăm dò mấy lần trong lẫn ngoài, nhưng không hề phát hiện. Căn cứ theo suy đoán của tôi, phòng điều khiển hẳn nằm bên trong phòng thực nghiệm, có phòng theo dõi đặc biệt. Nếu như phát hiện có điều gì không bình thường, phòng giám thị sẽ dùng máy thông tin báo cho lính đánh thuê cư trú trong khu rừng cây, để cho bọn hắn đi xem xét!
- Trước khi tiến vào phòng thí nghiệm, thật không thể đả thảo kinh xà!
Minh Diệu nhìn bản đồ rối loạn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ:
- Có phương pháp gì không bị máy giám thị phát hiện nhưng có thể thông qua rừng cây thì quá tốt!
- Những đường nét này, hẳn là núi non đi!
Minh Diệu chỉ vào những đường nét như con giun gấp khúc hỏi:
- Nơi này có thể thông qua không?
- Anh muốn từ sau lưng vòng qua rừng cây, từ bên kia tiến vào phòng thí nghiệm sao?
Mị lắc đầu nói:
- Nếu như anh muốn bay qua ngọn núi này, bởi vì vấn đề độ cao sẽ bị ra đa phát hiện, con đường này không thể thực hiện được!
- Chỉ có thể từ bãi biển đi xuyên qua rừng cây sao?
Minh Diệu nhìn bản đồ trầm ngâm chốc lát nói:
- Đám lính đánh thuê khi đi tuần tra, vì sao phòng giám thị lại không báo động?
- Về chuyện này theo tôi suy đoán có quan hệ tới nhiệt độ trong cơ thể!
Mị suy nghĩ một lát nói:
- Những lính đánh thuê kia cũng không phải nhân loại bình thường, mà là kết quả khi trải qua gien cải tạo!
- Gien cải tạo?
Minh Diệu sửng sốt.
- Phải, là gien cải tạo. Chuẩn xác mà nói những lính đánh thuê kia cũng không phải nhân loại chính thống!
Mị gật đầu nói tiếp:
- Tôi từng được qua tin tức, ủy viên hội tối cao Châu Âu vẫn luôn nghiên cứu một loại kỹ thuật có thể cải tạo gien nhân loại, muốn thay đổi thân thể yếu ớt của nhân loại, chỉ là mãi vẫn chưa được thành công. Mà những lính đánh thuê này chính là sản phẩm thất bại trong phòng thí nghiệm!
- Độ cường tráng thân thể, tốc độ, lực lượng, phản ứng thần kinh của những lính đánh thuê kia đều phát triển hơn người bình thường rất nhiều. So sánh với nhân loại bình thường, những người này căn bản chẳng khác gì siêu nhân. Nhưng dù sao thứ đạt được cũng phải có sự trả giá thật lớn. Tuy rằng thân thể tố chất của bọn hắn mạnh mẽ hơn người thường gấp mấy lần, nhưng tuổi thọ ngắn hơn người thường rất nhiều.
Mị tiếp tục nói:
- Thật buồn cười đi, giống như dùng sinh mạng đổi lấy sự khỏe mạnh, những người này phần lớn sống không qua bốn mươi tuổi, cơ thể sẽ bị héo rút mà chết, giống như thúc đẩy sinh mệnh cạn kiệt trước thời gian vậy!
- Không ngờ họ dùng người sống đi làm thí nghiệm!
Minh Diệu cau mày.
- Cũng bởi vì như vậy, nhiệt độ thân thể của những lính đánh thuê này thấp hơn người thường rất nhiều, không biểu hiện trên máy dò xét nhiệt năng.
Mị đối với cảm khái của Minh Diệu cũng không có cảm giác gì. Dù tàn nhẫn thế nào, cũng chỉ là chuyện nhân loại đối đãi với nhân loại mà thôi. Không quan hệ gì tới Yêu tộc bọn họ.
- Nếu như nhiệt độ cơ thể cao hẳn là bị máy dò xét nhiệt năng phát hiện.
Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:
- Nhưng nếu như không có nhiệt độ cơ thể thì sao?
- Không có nhiệt độ cơ thể?
Mị sửng sốt, không giải thích được hỏi:
- Nhân loại không có nhiệt độ cơ thể không phải sẽ chết sao?
- Trước đó tôi cũng đã nói qua, tôi đã không còn là nhân loại chính thống!
Minh Diệu đem linh lực vận chuyển tới trên tay, một trận quang mang chớp qua, bàn tay Minh Diệu hóa thành một bàn tay như thép màu vàng sáng.
- Hơn nữa dù là nhân loại tôi cũng không phải là nhân loại bình thường a!
- Phương pháp này không sai!
Mị tỉnh ngộ nói:
- Nói thế này, nếu như đem bên ngoài thân thể bao trùm lên một tầng màng do linh lực tạo thành, đích thật là có thể đạt được mục đích che giấu nhiệt độ cơ thể!
- Ha ha, phương pháp này tuy rằng tốt lắm, nhưng vẫn còn một khuyết điểm.
Minh Diệu gãi gãi đầu nói:
- Nếu như tôi dùng Kim Quyết bao trùm khắp toàn thân, như vậy hành động sẽ không có phương tiện. Tuy rằng lực phòng ngự của Kim Quyết rất cao, nhưng dù sao cũng chỉ dựa vào độ cứng rắn của thân thể đến chống cự công kích. Nếu toàn thân trên dưới đều bao trùm Kim Quyết, như vậy các đốt ngón tay của tôi cũng không cách nào nhúc nhích!
- Di? Là vậy sao?
Mị có chút tiếc nuối nói:
- Nói vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác!
- Không, biện pháp này là khả thi!
Minh Diệu dùng một loại ánh mắt thật kỳ quái nhìn Mị nói:
- Chẳng qua cô phải vất vả một chút!
…
- Biến thái đại thúc đáng chết, thật muốn đào cái hố đem anh đi chôn sạch cho trực tiếp, sau đó lại kiếm một con voi lớn ị thẳng lên trên đầu của anh!
Trong rừng cây, một pho tượng bằng thép bao phủ một tầng vàng kim đang bay nhanh tới. Nếu như nhìn kỹ lại, pho tượng tựa hồ đang di động giữa không trung, mà bên dưới ảnh tử của pho tượng lại có hai bàn tay màu đen vươn ra đỡ lấy bên dưới pho tượng kia.
Đây là phương pháp mà Minh Diệu đã nghĩ ra.
Nếu Mị khôi phục ở trạng thái Ảnh Mị, như vậy Mị không có nhiệt độ cơ thể. Tuy rằng ở trong hình thái ảnh tử Mị không có được thật thể, nhưng muốn nâng một vật nặng chừng trăm cân vẫn còn làm được. Vì thế Minh Diệu đã nghĩ ra đem Kim Quyết bao phủ khắp thân thể mình, ngăn cách với nhiệt độ cơ thể, sau đó để cho Mị biến thành ảnh tử mang theo mình tránh né máy dò xét nhiệt năng.
- Tên biến thái, lưu manh, háo sắc cuồng…
Mị thật không chút tình nguyện mang theo Minh Diệu đã biến thành một pho tượng hoàng kim xuyên toa bên trong khu rừng cây, thừa dịp hiện tại Minh Diệu không thể nói chuyện mà mắng nhiếc cho đủ, ai bảo hắn đem nàng sai sử như một cu ly.
Nếu như có tín đồ Phật giáo nhìn thấy được một màn này, nói không chừng còn quỳ xuống bái mà hô to “La Hán chuyển thế”. Từ xa nhìn lại chỉ thấy Minh Diệu biến thành pho tượng hoàng kim di động giữa không trung thật nhanh xuyên qua rừng cây. Ngẫu nhiên khi chuyển qua ngã rẽ đầu của Minh Diệu lại bị đụng vào thân cây, nhưng trong lòng Minh Diệu cũng hiểu thật rõ ràng Mị cố ý va chạm như thế, nhưng dù sao cũng có được Kim Quyết bảo hộ bên ngoài thân thể nên hắn cũng không thấy đau nên không tính toán với nàng.
Mị liên tục thay đổi phương hướng, vòng qua con đường tuần tra của đám lính đánh thuê bên trong rừng cây, mấy ngày trước Mị cũng đã điều tra được lộ tuyến tuần tra mỗi ngày của bọn họ, dù sao đám lính đánh thuê cũng rất tin tưởng độ nhạy bén của máy dò xét nhiệt năng, cho nên lộ tuyến tuần tra mỗi ngày đều là cố định, muốn đi vòng qua bọn hắn xuyên toa giữa mấy đội tuần tra đối với Mị mà nói cũng chỉ là một việc thật sự đơn giản.
- Phác thông…
Bàn tay của Mị đang nắm lấy Minh Diệu đột nhiên buông lỏng ra, bởi nguyên nhân vẫn còn quán tính khi chạy tới, Minh Diệu bị ném vào bên trong một đầm nước nổi lên từng đợt bọt sóng tung tóe.
- Uy, cô làm gì thế?
Minh Diệu chui ra khỏi mặt nước, lau mặt nói:
- Đã xuyên qua phạm vi theo dõi của máy dò xét nhiệt năng sao?
- Vô nghĩa, đương nhiên đã đi qua, anh nghĩ tôi là đồ đần như anh sao?
Vẻ mặt Mị khó chịu nói.
- Vậy tại sao còn đem tôi ném vào trong nước chứ!
Minh Diệu bò lên khỏi đầm nước bất mãn nói.
- A, vừa rồi tay tôi đổ mồ hôi bị trơn nên vuột tay mà thôi!
Mị làm ra bộ dạng như thật vô tội nói.
- Anh nặng như vậy, muốn tôi nâng anh đi xa như vậy đương nhiên phải tuôn mồ hôi thôi, ngoài ý muốn!
- Uy, cô là một con Ảnh Mị, căn bản không có tuyến mồ hôi được không?
Minh Diệu hung tợn nhìn Mị nói:
- Cô nhất định là cố ý!
- Ha ha, anh nhất định lỗi giác!
Mị chứng kiến biểu tình chật vật của Minh Diệu, che miệng nở nụ cười, bước nhanh rời đi:
- Đi nhanh đi, cửa phòng thí nghiệm nằm ở phía trước!
- Dọc theo đường đi liên tục đụng đầu của tôi vào thân cây, hiện tại còn nói bị vuột tay!
Minh Diệu giũ giũ nước dính trên tóc, nhìn theo bóng lưng của Mị bất đắc dĩ tự nhủ:
- Không phải tôi nhờ cô cõng tôi dùm chốc lát thôi, có cần oán khí lớn như vậy không?
Rừng cây rậm rạp bao phủ che kín ánh nắng bên trên, làm cả rừng cây có vẻ âm trầm ảm đạm. Căn cứ theo miêu tả của Mị, sau khi đi thông qua phạm vi giám thị của máy móc, đại khái phải đi thêm mười phút là có thể nhìn thấy được phòng thí nghiệm bí mật kia.
Gió thổi vào tàng cây phát ra thanh âm sàn sạt, cả rừng cây thật yên tĩnh, ngay thanh âm tiếng chim hót cũng không có, im lặng đến mức có chút quỷ dị. Cả rừng cây giống như một khu mộ địa tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của Minh Diệu cùng thanh âm tiếng gió thổi qua tàng cây xào xạc.
- Nơi này…thật sự không tầm thường đâu.
Bàn tay Minh Diệu vuốt ve một thân cây cao lớn, tự nhủ:
- Những thân cây này đặc biệt tươi tốt, thật quỷ dị a!
- Bởi vì phân tốt nên sẽ sinh trưởng tươi tốt thôi!
Mị đi phía trước giống như lơ đãng nói:
- Bên dưới rễ cây đều chôn thi thể của những lính đánh thuê, thi thể thối rữa của loài người…đương nhiên là phân tốt nên được xanh tươi!
- Tôi thấy cô vẽ chữ thập khu vực này trên bản đồ, là có ý gì? Chẳng lẽ…
Minh Diệu nghe lời nói của Mị liền nhìn kỹ lại, quả nhiên bên dưới tàng cây đã phát hiện được dấu vết như đã được đào bới qua, vẫn còn rất mới, hẳn mới đào lên không bao lâu.
- Anh đã đoán đúng!
Mị quay đầu nhìn Minh Diệu nói:
- Nơi này được gọi là mộ viên. Toàn bộ những lính đánh thuê bị chết vì gien cải tạo cùng thi thể được khiêng ra từ trong phòng thí nghiệm đều sẽ được chôn ở nơi này. Nhưng nhắc tới thật không biết bên trong phòng thí nghiệm kia rốt cục đang làm thực nghiệm gì đây. Tôi đã nhiều lần nhìn thấy có hai người mặc đồ phòng hộ màu trắng nâng thi thể từ bên trong đem ra ngoài. Nhưng bộ dạng của những thi thể kia cũng đâu có giống như là nhân loại đâu?
- Không giống như là nhân loại?
Minh Diệu cau mày:
- Như vậy lại là hình dạng gì?
- Rất khó miêu tả rõ ràng.
Mị nghĩ nghĩ nói:
- Tuy rằng nhìn qua cũng có hình dạng như nhân loại, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không phải nhân loại, loại cảm giác này thật sự khó thể diễn tả…
- Cô có từng cẩn thận quan sát thi thể không?
Minh Diệu vội vàng truy vấn.
- Thứ ghê tởm như vậy, tôi cũng không phải kẻ biến thái, làm sao lại đi đào ra mà xem!
Mị lắc đầu, có chút kỳ quái nhìn Minh Diệu:
- Như thế nào, nhìn anh tựa hồ thật để ý chuyện thi thể đi?
- Đích xác! Tựa hồ có liên hệ với vài sự tình tôi gặp được lúc trước.
Minh Diệu gật đầu.
- Cô còn nhớ rõ cỗ thi thể gần nhất được chôn ở nơi nào không?
- Còn nhớ, đi theo tôi!
Mị gật đầu, dẫn Minh Diệu đi tới trước một thân cây, chỉ xuống mặt đất nói:
- Ở chỗ này, cỗ thi thể dưới này lúc trời sắp tối hôm qua được chôn ở đây!
Minh Diệu gật đầu, hắn đem Kim Quyết bao trùm trên hai tay, dùng tay làm như xẻng bắt đầu đào bới lên.
- Biến thái đại thúc, lại cũng có hứng thú đối với thi thể!
Mị than thở một câu, lui ra sau hai bước. Loại chuyện đi giết người đối với nàng thật sự rất đơn giản, chỉ cần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm vào chỗ yếu hại của cơ thể nhân loại là tốt nhất. Chuyện giết người gì đó đối với Mị mà nói là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng về phần đào bới thi thể, Mị tuyệt đối không có hứng thú.
Đào sâu xuống đất không đến một thước Minh Diệu liền nhìn thấy được thi thể được chôn bên dưới. Rừng cây này cũng không có dã thú đi lại, ngay cả chim chóc cũng không có. Minh Diệu phỏng chừng người chôn thi thể cũng không cần sợ hãi có dã thú đào ra thi thể, vì vậy cũng không chôn quá sâu. Hắn dùng lực kéo cỗ thi thể kia ra khỏi hố, đặt nằm trên mặt đất cẩn thận quan sát.
Đây là thi thể của một người trưởng thành. Nhưng lại không thể nhìn ra được giới tính. Gương mặt khuynh hướng trung tính, mà thân thể trần truồng cũng không có dấu vết gì đặc thù. Minh Diệu thật cẩn thận nhìn nhìn nửa thân dưới của thi thể, quả nhiên vật nên tồn tại cũng không nhìn thấy.
- Anh đúng là đại thúc biến thái, không ngờ còn có sở thích thưởng thức thi thể thật đáng khinh.
Mị cau mày đứng một bên quở trách:
- Nhưng cỗ thi thể này rốt cục là nam nhân hay là nữ nhân vậy?
- Không phải là nam nhân cũng không phải là nữ nhân!
Minh Diệu lật sấp thi thể, lộ ra bờ lưng trần:
- Đây là thi thể “thần bộc”!
- Di? Thi thể thần bộc?
Mị có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm lên lưng thi thể, trên lưng trần có một thứ vốn không nên thuộc về nhân loại. Đó là một khối u nhìn qua như thịt mềm, có chút co ngất từ trên xương vai trái thi thể kéo dài ra, nhìn qua ghê tởm nói không nên lời.
- Khối u mềm mọc trên lưng thi thể này là vật gì vậy, nhìn qua thật ghê tởm!
- Đây hẳn gọi là cánh đi!
Minh Diệu nói:
- Tuy rằng còn chưa mọc ra lông chim, hơn nữa chỉ có một cánh!
- Cánh?
Nghe được lời nói của Minh Diệu, Mị lặng người:
- Anh muốn nói…
- Đúng vậy, đây chính là…thiên sứ!
Minh Diệu gật đầu:
- Là người hầu của thần trong truyền thuyết. Chỉ đáng tiếc thiên sứ này dậy thì bất lương cho nên bị vứt bỏ!
- Thiên sứ!
Mị nhìn khối thịt mềm trên lưng thi thể, vẻ mặt chán ghét nói:
- Tôi còn tưởng rằng loại sinh vật này chỉ tồn tại trong truyện cổ tích…
- Ha ha, có thể đối với người thường mà nói, loại Ảnh Mị như cô không phải chỉ tồn tại bên trng thần tiên ma quái truyền thuyết hay sao?
Minh Diệu đứng dậy, phủi phủi đất dính trên tay nói:
- Huống chi là người hầu của thần, nếu thần cũng có thể bị chế tạo ra được, như vậy thiên sứ cũng có thể chế tạo ra được, cũng chẳng có chuyện gì đáng ngạc nhiên cả!
Thiên sứ bị nhân công chế tạo ra đã lấy loại tư thế này lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt hai người. Khác hẳn với truyền thuyết xinh đẹp, loại thiên sứ này cũng không có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, cũng không có đôi cánh lông chim màu trắng tao nhã. Nó chỉ có một vẻ bề ngoài bất nam bất nữ, cùng khối thịt mềm trên vai mà thôi. Nếu như nói thứ này cũng có thể được gọi là cánh chim của thiên sứ, như vậy Minh Diệu càng thấy thật giống như cánh gà chiên bơ được bán bên trong tiệm ăn nhanh nhiều hơn.
- Thật sự là quá ghê tởm!
Mị cau mày nói:
- Vốn nghe nói trong truyền thuyết đồn đãi về thiên sứ trí tuệ, thiên sứ lực lượng, được miêu tả thật cường đại mà xinh đẹp, nhưng thật không ngờ chân thật thiên sứ lại mang theo bộ dạng bất nam bất nữ như thế này!
- Thiên sứ vốn đâu có giới tính!
Minh Diệu cười cười, nói:
- Hơn nữa loại thiên sứ này đại khái thuộc loại thiên sứ cấp thấp nhất đi!
…
- Lối vào phòng thí nghiệm mà cô đã nói nằm ở nơi nào?
Chôn lại thi thể ngụy thiên sứ kia vào chỗ cũ, Minh Diệu đi theo Mị tới cuối rừng cây. Phía trước là một gò đất trống trải, không có những thân cây tươi tốt quỷ dị, cũng không có bãi cỏ, mặt đất khô vàng nhìn qua giống như bị đặc biệt chế tạo ra. Ở rừng cây đột nhiên có khối đất trống như vậy, đích xác thật lạ lùng. Nhưng Minh Diệu cũng không nhìn thấy được lối vào phòng thí nghiệm.
- Nằm ở bên trong đó!
Mị chỉ chỉ ngay trung ương khối đất trống nói:
- Tuy rằng hiện tại không nhìn ra được gì, nhưng nếu như có người đi ra ngoài, mặt đất nhìn bình thường kia lại từ giữa tách ra, lộ ra một thang lầu kéo dài thật sâu xuống dưới. Bởi vì yêu lực bị quấy nhiễu, tôi không thể dò xét thật sâu bên trong!
- Nếu nói như vậy hẳn ở bên ngoài cũng phải có cơ quan mở ra đi!
Minh Diệu nhìn quanh bốn phía một chút:
- Nơi này hẳn là không có máy giám thị chứ?
- Có cơ quan mở ra từ bên ngoài hay không thì tôi không biết, nhưng nơi này khẳng định không có máy giám thị!
Mị khẳng định nói:
- Những người này tựa hồ thật tự tin đối với máy dò xét nhiệt năng cùng máy giám thị với đám lính đánh thuê trú đóng trong khu rừng cây, cho nên ở loại địa phương ngay lối vào chủ yếu thế này cũng không trang bị máy giám thị khác. Đại khái họ cảm thấy được không có ai đủ khả năng đi thông qua sự dò xét của máy móc trong khu rừng cùng sự tuần tra của đám lính đánh thuê kia đi!
- Chúng ta tìm chung quanh một chút xem…ân?
Minh Diệu vừa định nhấc chân, lại phát hiện có chút không đúng. Hắn ngồi xổm người xuống thật cẩn thận vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt vuốt xuống mặt đất.
- Làm sao vậy? Anh đang tìm cái gì?
Mị có chút khó hiểu nhìn động tác của Minh Diệu, mở miệng hỏi:
- Rớt cái gì hay sao?
- Vì sao cô không nói cho tôi biết ở nơi này sẽ có cạm bẫy?
Minh Diệu mở miệng nói:
- Thám báo như cô làm việc thật không cẩn thận!
- Cạm bẫy?
Mị theo bàn tay Minh Diệu nhìn lại, dưới phản xạ của ánh nắng mặt trời, một nét ánh sáng chiếu ngược lại trong mắt nàng, nếu như không phải đặc biệt chú ý, căn bản không thể nhận ra.
Đây là một sợi dây thép thật nhỏ, buộc giữa hai thân cây. Nếu không phải hôm nay ánh mặt trời quá tốt, mà Minh Diệu lại đang đứng trong địa phương khá âm u, hắn cũng rất khó phát hiện ra cạm bẫy này. Minh Diệu cẩn thận nghiên cứu sợi dây thép, phát giác sợi dây thật dài, liên tục quấn quanh giữa những thân cây, nếu Minh Diệu không phát hiện được mà đi ra khỏi rừng cây, như vậy nhất định sẽ đụng phải một trong những sợi dây quấn quýt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.