Chương 199: Thứ tự giết người
Lão Thiên Thúc Thúc
26/02/2014
- Được rồi, tôi không đi, cậu buông ra đi.
A Trạch cảm thấy có đánh một trăm làn với con quái vật kia cũng không mệt bằng. Diệp Tiểu Manh không biết là lấy được sức lực từ nơi nào mà có thể túm chính mình không buông như vậy.
- Vậy thì như vậy đi, tôi có chút không quen, đêm nay hai người chúng ta mỗi người ngủ một phòng đi.
Nếu con quái vật kia tới, ta và Tiểu Manh mỗi người ngủ một phòng, nói không chừng nàng sẽ không xảy ra chuyện.
A Trạch nghĩ trong lòng. Nói thật A Trạch thật sự không muốn đi. Hiện tại cứu tinh duy nhất chính là Minh Diệu, mà ở trong nhà Minh Diệu, nếu đột nhiên Minh Diệu muốn trở về, nói không chừng còn có thể cứu mình một mạng. Sống chết trước mắt, A Trạch cũng bất chấp bị chế giễu.
Nằm ở trên giường, A Trạch nhìn trần nhà tối đen, như thế nào cũng không ngủ được. Nơi này là phòng của Diệp Tiểu Manh, mà Diệp Tiểu Manh thì ngủ ở trong phòng của Minh Diệu. Khuya hôm nay con quái vật kia sẽ đến sao? Nếu mà thực sự đến đây, ta phải làm như thế nào mới có thể sống sót? Lần trước là bởi vì có Mị hét lớn, và Lão Lưu tạo ra cơ hội ở trong nháy mắt, như vậy ta mới có cơ hội đánh con quái vật kia. Nhưng mà lúc này đây? Dựa vào Tiểu Manh sao? Không được, không được liên lụy Tiểu Manh…Như vậy ta phải làm gì bây giờ…Minh Diệu, xin chú, trở về đi… Cứu tôi…
Tác…Tác…
Không biết từ chỗ nào lại truyền đến thanh âm kỳ quái. Thân kinh toàn thân A Trạch đều cứng lên.
Con quái vật kia đến đây sao…Tới để giết ta sao…Cứu mạng…Bất kể là ai, ai cũng tốt…Cứu ta…
Thanh âm kỳ quái kia không ngừng vang lên. A Trạch trùm cả đầu vào trong chăn, gắt gao nhắm mắt lại. Cô gái vốn dĩ độc lập kiên cường, hiện tại đã hoảng sợ giống như là con chim nhỏ vậy.
- Không cần sợ hãi, mặc kệ cái đó là vật gì, nó đều không vào được.
A Trạch cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể có chút run rẩy của nàng. Lời nói ôn nhu của Diệp Tiểu Manh truyền vào trong tai của nàng.
- Bốn phía xung quanh phòng của chúng ta đều được Minh Diệu bày kết giới rồi, quỷ quái bình thường không thể vào được.
- Cậu đã sớm biết rồi?
A Trạch ngồi xuống, nhìn Diệp Tiểu Manh đang ngồi ở bên giường.
- Cậu cố ý gọi tôi đến đây, nhưng thật ra là để bảo vệ tôi sao?
- A Trạch ngốc.
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng ôm A Trạch.
- Việc gì cũng luôn muốn một mình gánh chịu, như vậy còn cần tới bạn bè để làm cái gì đây?
- Cục cưng tò mò, rời giường đi, chính mình gây ra họa còn muốn ta giúp cô chùi đít, còn bị người ta hoài nghi thân phận nhân viên công vụ của ta, ta muốn tìm cô tính sổ.
Sáng sớm, hai thiếu nữ còn đang ôm nhau ngủ, một tiếng la to của đàn ông đánh thức hai người.
- Cục cưng tò mò, cô cho ta…Ách!
Minh Diệu đẩy cửa phòng Diệp Tiểu Manh, lại thấy được hai cô gái đồng thể quần áo không chỉnh tề. Cánh tay trắng nõn, bắp đùi thon dài, còn cả cái khe mê người ở trước ngực, thật khiến cho người ta muốn phun máu. Hai thiếu nữ này đang ôm nhau ngủ ở trên giường.
- Ách…Thật ngại quá, ta không biết hai người các cô là bách hợp…
Minh Diệu cảm giác cái mũi nóng lên. Đầu óc không tỉnh táo. Đặc biết là nhìn thấy bàn tay của Diệp Tiểu Manh thò vào trong áo A Trạch sờ lên trên bộ ngực, mà một bàn tay của A Trạch thì lại đặt ở giữa hai cái đùi trắng như tuyết của Diệp Tiểu Manh.
- Hình tượng bách hợp đẹp như thế khiến cho đại thúc thật ngại…
- A, lăn đi ra, ông chú háo sắc.
Một cái gối hung hăng đập vào mặt Minh Diệu, bên trên cái gối màu trắng đã dính đầy máu mũi đỏ tươi của Minh Diệu.
- Tóm lại, sự tình đại khái là như vậy.
Má bên trái của Minh Diệu có chút sưng, còn đỏ lên. Sau khi A Trạch phát hiện mình bị nhìn thấy, liền dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, lập tức đi ra cửa. Còn không quên quăng một bạt tai lên má trái Minh Diệu.
- Vô luận là cậu cần điều tra án giết người cũng được, hay là Vương tiểu thư muốn giải thích chân tướng sự tình cũng tốt, hay là A Trạch gặp được sự kiện linh dị, toàn bộ đều có liên quan đến vật này.
Minh Diệu đặt một cái bình sứ nho nhỏ ở trên bàn.
- A? Minh Diệu, chú mang cái đồ vật kia về để làm gì?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Tôi còn tưởng rằng chú đã trực tiếp tiêu diệt sạch rồi chứ.
- Không có khả năng.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Tuy rằng thứ này với ta mà nói thì cũng không có bao nhiêu uy hiếp. Nhưng mà nếu muốn tiêu diệt nó thì cũng phải phí một phen công phu.
- Cho nên công kích của tôi mới không có hiệu quả đối với nó sao?
A Trạch lẩm bẩm nói.
- Sớm biết rằng như vậy…
- Không biết sớm thì biết muộn.
Minh Diệu cắt đứt lời nói của A Trạch.
- Lúc trước ta hẳn là đã nói qua, muốn đi giải quyết sự kiện linh dị, như vậy nhất định phải tìm hiểu khởi nguyên của sự tình linh dị, loại hình quỷ quái. Chứ không phải lèm nhèm cậy mạnh đi đánh, đi giết. Như vậy rất có thể làm cho sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.
- Được rồi, tôi thừa nhận, đối với cách xử lý sự kiện lần này, tôi thật sự là có chút nóng nảy.
A Trạch gật gật đầu, thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.
- Nếu sớm biết được nội tình của con quái vật này, như vậy Dương Nhan sẽ không phải chết.
- Trách nhiệm của cô không có nhẹ như vậy.
Minh Diệu mở miệng nói.
- Tiểu Manh đã nói hết toàn bộ sự việc với ta, không phải là một cái mạng, mà là ba cái. Ba người kia chết, cô đều phải chịu trách nhiệm.
- Làm sao lại như vậy, tôi chỉ phải…
A Trạch vừa định nói cái gì, Minh Diệu chìa một bàn tay, cắt đứt lời nói của A Trạch.
- Vừa rồi ta đã nói rồi, khi giải quyết một sự kiện linh dị, trước tiên cần phải tìm hiểu khởi nguyên của toàn bộ sự việc.
- Thật sự tôi đã hỏi bà chủ rõ ràng toàn bộ chuyện tình đang nghi rồi, nhưng mà thân phận của con quái vật này…
A Trạch nói.
- Còn chưa đủ.
Nét mặt của Minh Diệu trở nên nghiêm túc.
- Quan trọng nhất, con quái vật kia là thứ gì cô cũng không biết thì làm sao có thể giải quyết toàn bộ sự tình được.
- Nhưng mà Trần Tự Lực và Ngô Thanh Thanh chết không liên quan đến tôi, lúc đó tôi còn chưa có đối mặt với con quái vật kia mà.
A Trạch nói.
- Muốn giải quyết cả sự kiện này, như vậy cứ nói về con quái vật này trước đã.
Minh Diệu dọn cái bàn sang một bên, chừa ra một chỗ trống để Hoài Tố bố trí một cái kết giới nhỏ. Minh Diệu đặt cái bình sứ nho nhỏ kia ở trong kết giới, mở nắp bình ra.
Một cánh tay khô héo ngăm đen từ bên trong cái miệng bình nho nhỏ mạnh mẽ vươn ra, doa cho mọi người nhảy dựng lên. A Trạch và Diệp Tiểu Manh thì còn chịu được, bất kể thế nào thì hai người các nàng cũng đã tiếp xúc với khá nhiều sự kiện linh dị rồi, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Còn người thường như Lưu Nhân thì lại bị cảnh tượng quỷ dị này dọa cho sợ ngây người. Mà Vương Tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn luôn không có lên tiếng thì cũng trở nên tương đối khẩn trương, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo.
Minh Diệu liếc mắt nhìn Vương Tĩnh một cái. Vẻ mặt của cô gái này không phải là bộ dạng hoảng sợ khi nhìn thấy quỷ quái, mà là một loại biểu tình thực mất tự nhiên, có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, còn có chút tự trách.
Con quái vật kia giống như là động vật nhuyễn thể không có hình dáng vậy, bị Minh Diệu đổ ra từ bên trong cái bình sứ nhỏ. Vừa mới thoát khốn, con quái vật kia liền dùng cánh tay duy nhất để chống đỡ trên mặt đất, bò tán loạn ra xung quanh, muốn chạy ra ngoài. Đáng tiếc, kết giới mà Hoài Tố bày ra tương đối vững chắc, nó chỉ có thể hoạt động ở một phạm vi rất nhỏ trong phòng mà thôi.
- Không cần sợ hãi, kết giới mà Hoài Tố bày ra tương đối vững chắc, con quái vật này không thể chạy ra ngoài được.
Minh Diệu nhìn thoáng qua Vương Tĩnh đang cực kỳ khẩn trương, tiếp tục nói.
- Mặc dù trước kia con quái vật này cũng là con người, nhưng mà sau khi biến thành quái vật đã bị mất đi trí nhớ và lý trí, cho nên cũng không cần phải lo lắng nó sẽ nhận ra người nào cả.
Chẳng lẽ hắn đã biết rồi sao?
Nghe Minh Diệu nói những lời này, trái tim Vương Tĩnh mạnh mẽ nhảy lên một chút, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt cả góc áo.
- Cái này…Minh tiên sinh…
Lưu Nhân từ hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, mở miệng nói.
- Thứ này…Chính là hung thủ giết người theo như lời ngài nói?
- Đúng vậy, chính là nó, tất cả mọi người đều là do nó giết.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Thứ này gọi là Quầy Linh. Tên như ý nghĩa, chính là một loại quái vật trốn ở trong tủ quần áo.
- Chẳng trách, tôi vẫn cảm thấy cái tủ năm ngăn kia có chút cổ quái. Ngăn dưới cùng làm thế nào cũng không mở ra được, thì ra là thứ này trốn ở trong cái ngăn kéo đó.
A trạch tỉnh ngộ.
- Năng lực của Quầy Linh chính là gập lại thân thể của chính mình, giống như là một cái thảm lông hoặc là một bộ quần áo. Làm cho thân thể bẹp lại giấu ở trong tủ quần áo hoặc là trong ngăn kéo. Tới khi trong phòng không có ai hoặc là thời gian buổi tối liền chui trừ trong chỗ trốn ra, tìm kiếm đồ vật này nọ ở xung quanh. Thật giống như nó đang muốn tìm thứ gì đó, nhưng mà nó cũng không có mục đích gì cả, chỉ là bới lộn lung tung, hoặc là làm loạn đồ đạc mà thôi. Nếu ngươi phát hiện ra quần áo hoặc là những đồ vật khác vô duyên vô cớ bị xáo trộn hoặc là bị bẩn. Như vậy đã nói lên trong nhà của ngươi có thể có loại quái vật này tồn tại.
- Này…Nói đùa gì vậy…
Lưu Nhân lui về phía sau vài bước.
- Trong nhà có thứ này, vậy còn có thể sống sao ?
- Thứ này…Ngoại trừ có chút đáng ghét ra, xét theo ý nào đó thì cũng có thể xem là vô hại.
Minh Diệu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua A Trạch.
- Nếu như không có người nào có ý định đi tìm nó.
- Nói bậy, tại sao có thể là vô hại.
A Trạch lập tức nói.
- Không phải là nó đã giết người sao? Trần Tự Lực, Ngô Thanh Thanh, Dương Nhan, ba mạng người. Không phải đều là bị con quái vật này giết sao?
- Ta nói rồi, nếu không có ai muốn đi tìm chỗ ở của nó thì nó vô hại.
Minh Diệu tiếp tục nói.
Thật ra, thứ này và ký sinh trùng trên thân thể cũng không sai biệt lắm. Ngoại trừ có chút đáng ghét ra thì không đến mức lấy mạng người. Nhưng mà…
Minh Diệu dừng một chút, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn A Trạch, tiếp tục nói.
- Nếu có người dùng phương pháp đặc biệt phát hiện ra sự tồn tại của nó, ví dụ như camera tự động, hoặc là màn hình theo dõi ghi lại được bộ dạng của nó, như vậy buổi tối nó sẽ bò ra ngoài, giết chết người phát hiện ra nó.
- Làm sao…Làm sao lại như vậy…
A Trạch lui về phía sau hai bước, vô lực ngồi ở trên ghế sa ***.
- Chẳng lẽ nói…
- Không sai, cũng là vì cô tưởng mình khôn ngoan, dùng camera ghi lại bộ dáng của nó, lại còn đưa ra cho ba người kia cùng xem, cho nên Quầy Linh mới chạy từ trong tủ quần áo ra giết chết bọn họ.
Minh Diệu cau mày nói.
- Cũng có thể nói, ba người kia thật ra là bị cô hại chết.
- Minh Diệu…
Diệp Tiểu Manh kéo áo Minh Diệu, nhỏ giọng nói.
- Chú cũng không thể nói nhẹ nhàng hơn được sao…
- Thẳng thắn sao?
Minh Diệu cười lạnh một tiếng.
- Đây là một bài học, một bài học xương máu. Nếu bài học này có thể nhắc nhở cho cô ta biết sau này không nên làm những việc vượt quá khả năng của mình, thì như vậy ta cũng ngại mà nói thẳng ra một chút.
- Chú nói không sai…
A Trạch cúi đầu, nhỏ giọng nói.
- Việc này đích xác là trách nhiệm của tôi…Là tôi hại chết ba người bọn họ…Ba người bọn họ đã chết, mà tôi lại còn sống…
Diệu Tiểu Manh nhanh chóng ngồi xuống, nhỏ giọng an ủi A Trạch, vứt cho Minh Diệu một cái lườm hung tợn và xem thường.
- Thứ này, lúc giết người sẽ lén chạy đến phòng của người kia, dùng oán khí trong thân thể mà thôi miên người đó, làm cho người ta tiến vào một trạng thái vô cùng uể oải, vô vọng cuối cùng là mê man. Tiếp sau đó sẽ lén leo lên lưng người kia, dùng dao đâm từ phía sau rồi giết chết.
Chứng kiến bộ dáng của A Trạch, Minh Diệu cũng có chút không đành lòng. Những lời vừa rồi đối với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi mà nói, thật sự là cũng có chút quá nặng lời. Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, không thể thu lại được. Minh Diệu lập tức đổi đề tài.
- Hơn nữa thân thể của thứ này có thể tùy ý cong lên, gấp lại, đè ép, cho nên có thể tiến vào những chỗ có khe hở, mà không bị ảnh hưởng gì cả.
- Thì ra là thế.
Lưu Nhân tỉnh ngộ.
- Chẳng thể trách, ở hiện trường căn bản là không hề có dấu hiệu người nào đột nhập vào, cả vụ án đều là án mạng trong phòng kín. Thì ra vụ án này không phải là do người làm.
- Nói như vậy, con quái vật này là dựa theo thứ tự người nhìn thấy nó để giết người sao ?
A Trạch ngẩng đầu, vẻ uể oải trên mặt đã biến mất. Sự tình đã xảy ra rồi, có tiếp tục ở chỗ này tự trách cũng không kịp nữa, không bằng làm việc gì đó để bồi thường.
- Trong bốn người các cô, người bị chết đầu tiên chính là người đàn ông kia.
Minh Diệu nghĩ nghĩ.
- Theo như suy đoán của ta, thứ này là căn cứ theo thứ tự ở trong căn phòng đó của mấy người mà định ra trật tự giết người.
- Nhưng mà người ở phòng đó đầu tiên chính là Ngô Thanh Thanh, nhưng mà tại sao người chết đầu tiên là Trần Tự Lực?
A Trạch hỏi.
- Vậy sao…Theo suy đoán của tôi, cái này có liên quan đến tập tính của con quái vật.
Minh Diệu sờ sờ cái cằm đầy râu nói.
- Năng lực nhân thức của con quái vật kia có hạn, trí lực không cao. Nếu nó biết ngươi đã phát hiện ra nó, như vậy buổi tối ngày hôm đó nó liền chạy đến phòng của ngươi để giết chết ngươi. Nhưng mà nếu ngươi không ở trong phòng của mình, như vậy nó liền đi tìm ngươi. Nếu trong cái phòng kia còn có người khác ngủ, như vậy con quái vật sẽ tưởng người đang ngủ ở trong phòng đó là ngươi. Như vậy trước tiên hắn sẽ giết người đang ngủ ở trong phòng của ngươi, sau đó mới đi giết ngươi.
- Nói như vậy, thanh âm đêm hôm đó tôi nghe thấy cũng không phải là ảo giác.
A Trạch nghĩ nghĩ.
A Trạch cảm thấy có đánh một trăm làn với con quái vật kia cũng không mệt bằng. Diệp Tiểu Manh không biết là lấy được sức lực từ nơi nào mà có thể túm chính mình không buông như vậy.
- Vậy thì như vậy đi, tôi có chút không quen, đêm nay hai người chúng ta mỗi người ngủ một phòng đi.
Nếu con quái vật kia tới, ta và Tiểu Manh mỗi người ngủ một phòng, nói không chừng nàng sẽ không xảy ra chuyện.
A Trạch nghĩ trong lòng. Nói thật A Trạch thật sự không muốn đi. Hiện tại cứu tinh duy nhất chính là Minh Diệu, mà ở trong nhà Minh Diệu, nếu đột nhiên Minh Diệu muốn trở về, nói không chừng còn có thể cứu mình một mạng. Sống chết trước mắt, A Trạch cũng bất chấp bị chế giễu.
Nằm ở trên giường, A Trạch nhìn trần nhà tối đen, như thế nào cũng không ngủ được. Nơi này là phòng của Diệp Tiểu Manh, mà Diệp Tiểu Manh thì ngủ ở trong phòng của Minh Diệu. Khuya hôm nay con quái vật kia sẽ đến sao? Nếu mà thực sự đến đây, ta phải làm như thế nào mới có thể sống sót? Lần trước là bởi vì có Mị hét lớn, và Lão Lưu tạo ra cơ hội ở trong nháy mắt, như vậy ta mới có cơ hội đánh con quái vật kia. Nhưng mà lúc này đây? Dựa vào Tiểu Manh sao? Không được, không được liên lụy Tiểu Manh…Như vậy ta phải làm gì bây giờ…Minh Diệu, xin chú, trở về đi… Cứu tôi…
Tác…Tác…
Không biết từ chỗ nào lại truyền đến thanh âm kỳ quái. Thân kinh toàn thân A Trạch đều cứng lên.
Con quái vật kia đến đây sao…Tới để giết ta sao…Cứu mạng…Bất kể là ai, ai cũng tốt…Cứu ta…
Thanh âm kỳ quái kia không ngừng vang lên. A Trạch trùm cả đầu vào trong chăn, gắt gao nhắm mắt lại. Cô gái vốn dĩ độc lập kiên cường, hiện tại đã hoảng sợ giống như là con chim nhỏ vậy.
- Không cần sợ hãi, mặc kệ cái đó là vật gì, nó đều không vào được.
A Trạch cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể có chút run rẩy của nàng. Lời nói ôn nhu của Diệp Tiểu Manh truyền vào trong tai của nàng.
- Bốn phía xung quanh phòng của chúng ta đều được Minh Diệu bày kết giới rồi, quỷ quái bình thường không thể vào được.
- Cậu đã sớm biết rồi?
A Trạch ngồi xuống, nhìn Diệp Tiểu Manh đang ngồi ở bên giường.
- Cậu cố ý gọi tôi đến đây, nhưng thật ra là để bảo vệ tôi sao?
- A Trạch ngốc.
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng ôm A Trạch.
- Việc gì cũng luôn muốn một mình gánh chịu, như vậy còn cần tới bạn bè để làm cái gì đây?
- Cục cưng tò mò, rời giường đi, chính mình gây ra họa còn muốn ta giúp cô chùi đít, còn bị người ta hoài nghi thân phận nhân viên công vụ của ta, ta muốn tìm cô tính sổ.
Sáng sớm, hai thiếu nữ còn đang ôm nhau ngủ, một tiếng la to của đàn ông đánh thức hai người.
- Cục cưng tò mò, cô cho ta…Ách!
Minh Diệu đẩy cửa phòng Diệp Tiểu Manh, lại thấy được hai cô gái đồng thể quần áo không chỉnh tề. Cánh tay trắng nõn, bắp đùi thon dài, còn cả cái khe mê người ở trước ngực, thật khiến cho người ta muốn phun máu. Hai thiếu nữ này đang ôm nhau ngủ ở trên giường.
- Ách…Thật ngại quá, ta không biết hai người các cô là bách hợp…
Minh Diệu cảm giác cái mũi nóng lên. Đầu óc không tỉnh táo. Đặc biết là nhìn thấy bàn tay của Diệp Tiểu Manh thò vào trong áo A Trạch sờ lên trên bộ ngực, mà một bàn tay của A Trạch thì lại đặt ở giữa hai cái đùi trắng như tuyết của Diệp Tiểu Manh.
- Hình tượng bách hợp đẹp như thế khiến cho đại thúc thật ngại…
- A, lăn đi ra, ông chú háo sắc.
Một cái gối hung hăng đập vào mặt Minh Diệu, bên trên cái gối màu trắng đã dính đầy máu mũi đỏ tươi của Minh Diệu.
- Tóm lại, sự tình đại khái là như vậy.
Má bên trái của Minh Diệu có chút sưng, còn đỏ lên. Sau khi A Trạch phát hiện mình bị nhìn thấy, liền dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, lập tức đi ra cửa. Còn không quên quăng một bạt tai lên má trái Minh Diệu.
- Vô luận là cậu cần điều tra án giết người cũng được, hay là Vương tiểu thư muốn giải thích chân tướng sự tình cũng tốt, hay là A Trạch gặp được sự kiện linh dị, toàn bộ đều có liên quan đến vật này.
Minh Diệu đặt một cái bình sứ nho nhỏ ở trên bàn.
- A? Minh Diệu, chú mang cái đồ vật kia về để làm gì?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Tôi còn tưởng rằng chú đã trực tiếp tiêu diệt sạch rồi chứ.
- Không có khả năng.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Tuy rằng thứ này với ta mà nói thì cũng không có bao nhiêu uy hiếp. Nhưng mà nếu muốn tiêu diệt nó thì cũng phải phí một phen công phu.
- Cho nên công kích của tôi mới không có hiệu quả đối với nó sao?
A Trạch lẩm bẩm nói.
- Sớm biết rằng như vậy…
- Không biết sớm thì biết muộn.
Minh Diệu cắt đứt lời nói của A Trạch.
- Lúc trước ta hẳn là đã nói qua, muốn đi giải quyết sự kiện linh dị, như vậy nhất định phải tìm hiểu khởi nguyên của sự tình linh dị, loại hình quỷ quái. Chứ không phải lèm nhèm cậy mạnh đi đánh, đi giết. Như vậy rất có thể làm cho sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.
- Được rồi, tôi thừa nhận, đối với cách xử lý sự kiện lần này, tôi thật sự là có chút nóng nảy.
A Trạch gật gật đầu, thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.
- Nếu sớm biết được nội tình của con quái vật này, như vậy Dương Nhan sẽ không phải chết.
- Trách nhiệm của cô không có nhẹ như vậy.
Minh Diệu mở miệng nói.
- Tiểu Manh đã nói hết toàn bộ sự việc với ta, không phải là một cái mạng, mà là ba cái. Ba người kia chết, cô đều phải chịu trách nhiệm.
- Làm sao lại như vậy, tôi chỉ phải…
A Trạch vừa định nói cái gì, Minh Diệu chìa một bàn tay, cắt đứt lời nói của A Trạch.
- Vừa rồi ta đã nói rồi, khi giải quyết một sự kiện linh dị, trước tiên cần phải tìm hiểu khởi nguyên của toàn bộ sự việc.
- Thật sự tôi đã hỏi bà chủ rõ ràng toàn bộ chuyện tình đang nghi rồi, nhưng mà thân phận của con quái vật này…
A Trạch nói.
- Còn chưa đủ.
Nét mặt của Minh Diệu trở nên nghiêm túc.
- Quan trọng nhất, con quái vật kia là thứ gì cô cũng không biết thì làm sao có thể giải quyết toàn bộ sự tình được.
- Nhưng mà Trần Tự Lực và Ngô Thanh Thanh chết không liên quan đến tôi, lúc đó tôi còn chưa có đối mặt với con quái vật kia mà.
A Trạch nói.
- Muốn giải quyết cả sự kiện này, như vậy cứ nói về con quái vật này trước đã.
Minh Diệu dọn cái bàn sang một bên, chừa ra một chỗ trống để Hoài Tố bố trí một cái kết giới nhỏ. Minh Diệu đặt cái bình sứ nho nhỏ kia ở trong kết giới, mở nắp bình ra.
Một cánh tay khô héo ngăm đen từ bên trong cái miệng bình nho nhỏ mạnh mẽ vươn ra, doa cho mọi người nhảy dựng lên. A Trạch và Diệp Tiểu Manh thì còn chịu được, bất kể thế nào thì hai người các nàng cũng đã tiếp xúc với khá nhiều sự kiện linh dị rồi, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Còn người thường như Lưu Nhân thì lại bị cảnh tượng quỷ dị này dọa cho sợ ngây người. Mà Vương Tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn luôn không có lên tiếng thì cũng trở nên tương đối khẩn trương, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo.
Minh Diệu liếc mắt nhìn Vương Tĩnh một cái. Vẻ mặt của cô gái này không phải là bộ dạng hoảng sợ khi nhìn thấy quỷ quái, mà là một loại biểu tình thực mất tự nhiên, có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, còn có chút tự trách.
Con quái vật kia giống như là động vật nhuyễn thể không có hình dáng vậy, bị Minh Diệu đổ ra từ bên trong cái bình sứ nhỏ. Vừa mới thoát khốn, con quái vật kia liền dùng cánh tay duy nhất để chống đỡ trên mặt đất, bò tán loạn ra xung quanh, muốn chạy ra ngoài. Đáng tiếc, kết giới mà Hoài Tố bày ra tương đối vững chắc, nó chỉ có thể hoạt động ở một phạm vi rất nhỏ trong phòng mà thôi.
- Không cần sợ hãi, kết giới mà Hoài Tố bày ra tương đối vững chắc, con quái vật này không thể chạy ra ngoài được.
Minh Diệu nhìn thoáng qua Vương Tĩnh đang cực kỳ khẩn trương, tiếp tục nói.
- Mặc dù trước kia con quái vật này cũng là con người, nhưng mà sau khi biến thành quái vật đã bị mất đi trí nhớ và lý trí, cho nên cũng không cần phải lo lắng nó sẽ nhận ra người nào cả.
Chẳng lẽ hắn đã biết rồi sao?
Nghe Minh Diệu nói những lời này, trái tim Vương Tĩnh mạnh mẽ nhảy lên một chút, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt cả góc áo.
- Cái này…Minh tiên sinh…
Lưu Nhân từ hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, mở miệng nói.
- Thứ này…Chính là hung thủ giết người theo như lời ngài nói?
- Đúng vậy, chính là nó, tất cả mọi người đều là do nó giết.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Thứ này gọi là Quầy Linh. Tên như ý nghĩa, chính là một loại quái vật trốn ở trong tủ quần áo.
- Chẳng trách, tôi vẫn cảm thấy cái tủ năm ngăn kia có chút cổ quái. Ngăn dưới cùng làm thế nào cũng không mở ra được, thì ra là thứ này trốn ở trong cái ngăn kéo đó.
A trạch tỉnh ngộ.
- Năng lực của Quầy Linh chính là gập lại thân thể của chính mình, giống như là một cái thảm lông hoặc là một bộ quần áo. Làm cho thân thể bẹp lại giấu ở trong tủ quần áo hoặc là trong ngăn kéo. Tới khi trong phòng không có ai hoặc là thời gian buổi tối liền chui trừ trong chỗ trốn ra, tìm kiếm đồ vật này nọ ở xung quanh. Thật giống như nó đang muốn tìm thứ gì đó, nhưng mà nó cũng không có mục đích gì cả, chỉ là bới lộn lung tung, hoặc là làm loạn đồ đạc mà thôi. Nếu ngươi phát hiện ra quần áo hoặc là những đồ vật khác vô duyên vô cớ bị xáo trộn hoặc là bị bẩn. Như vậy đã nói lên trong nhà của ngươi có thể có loại quái vật này tồn tại.
- Này…Nói đùa gì vậy…
Lưu Nhân lui về phía sau vài bước.
- Trong nhà có thứ này, vậy còn có thể sống sao ?
- Thứ này…Ngoại trừ có chút đáng ghét ra, xét theo ý nào đó thì cũng có thể xem là vô hại.
Minh Diệu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua A Trạch.
- Nếu như không có người nào có ý định đi tìm nó.
- Nói bậy, tại sao có thể là vô hại.
A Trạch lập tức nói.
- Không phải là nó đã giết người sao? Trần Tự Lực, Ngô Thanh Thanh, Dương Nhan, ba mạng người. Không phải đều là bị con quái vật này giết sao?
- Ta nói rồi, nếu không có ai muốn đi tìm chỗ ở của nó thì nó vô hại.
Minh Diệu tiếp tục nói.
Thật ra, thứ này và ký sinh trùng trên thân thể cũng không sai biệt lắm. Ngoại trừ có chút đáng ghét ra thì không đến mức lấy mạng người. Nhưng mà…
Minh Diệu dừng một chút, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn A Trạch, tiếp tục nói.
- Nếu có người dùng phương pháp đặc biệt phát hiện ra sự tồn tại của nó, ví dụ như camera tự động, hoặc là màn hình theo dõi ghi lại được bộ dạng của nó, như vậy buổi tối nó sẽ bò ra ngoài, giết chết người phát hiện ra nó.
- Làm sao…Làm sao lại như vậy…
A Trạch lui về phía sau hai bước, vô lực ngồi ở trên ghế sa ***.
- Chẳng lẽ nói…
- Không sai, cũng là vì cô tưởng mình khôn ngoan, dùng camera ghi lại bộ dáng của nó, lại còn đưa ra cho ba người kia cùng xem, cho nên Quầy Linh mới chạy từ trong tủ quần áo ra giết chết bọn họ.
Minh Diệu cau mày nói.
- Cũng có thể nói, ba người kia thật ra là bị cô hại chết.
- Minh Diệu…
Diệp Tiểu Manh kéo áo Minh Diệu, nhỏ giọng nói.
- Chú cũng không thể nói nhẹ nhàng hơn được sao…
- Thẳng thắn sao?
Minh Diệu cười lạnh một tiếng.
- Đây là một bài học, một bài học xương máu. Nếu bài học này có thể nhắc nhở cho cô ta biết sau này không nên làm những việc vượt quá khả năng của mình, thì như vậy ta cũng ngại mà nói thẳng ra một chút.
- Chú nói không sai…
A Trạch cúi đầu, nhỏ giọng nói.
- Việc này đích xác là trách nhiệm của tôi…Là tôi hại chết ba người bọn họ…Ba người bọn họ đã chết, mà tôi lại còn sống…
Diệu Tiểu Manh nhanh chóng ngồi xuống, nhỏ giọng an ủi A Trạch, vứt cho Minh Diệu một cái lườm hung tợn và xem thường.
- Thứ này, lúc giết người sẽ lén chạy đến phòng của người kia, dùng oán khí trong thân thể mà thôi miên người đó, làm cho người ta tiến vào một trạng thái vô cùng uể oải, vô vọng cuối cùng là mê man. Tiếp sau đó sẽ lén leo lên lưng người kia, dùng dao đâm từ phía sau rồi giết chết.
Chứng kiến bộ dáng của A Trạch, Minh Diệu cũng có chút không đành lòng. Những lời vừa rồi đối với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi mà nói, thật sự là cũng có chút quá nặng lời. Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, không thể thu lại được. Minh Diệu lập tức đổi đề tài.
- Hơn nữa thân thể của thứ này có thể tùy ý cong lên, gấp lại, đè ép, cho nên có thể tiến vào những chỗ có khe hở, mà không bị ảnh hưởng gì cả.
- Thì ra là thế.
Lưu Nhân tỉnh ngộ.
- Chẳng thể trách, ở hiện trường căn bản là không hề có dấu hiệu người nào đột nhập vào, cả vụ án đều là án mạng trong phòng kín. Thì ra vụ án này không phải là do người làm.
- Nói như vậy, con quái vật này là dựa theo thứ tự người nhìn thấy nó để giết người sao ?
A Trạch ngẩng đầu, vẻ uể oải trên mặt đã biến mất. Sự tình đã xảy ra rồi, có tiếp tục ở chỗ này tự trách cũng không kịp nữa, không bằng làm việc gì đó để bồi thường.
- Trong bốn người các cô, người bị chết đầu tiên chính là người đàn ông kia.
Minh Diệu nghĩ nghĩ.
- Theo như suy đoán của ta, thứ này là căn cứ theo thứ tự ở trong căn phòng đó của mấy người mà định ra trật tự giết người.
- Nhưng mà người ở phòng đó đầu tiên chính là Ngô Thanh Thanh, nhưng mà tại sao người chết đầu tiên là Trần Tự Lực?
A Trạch hỏi.
- Vậy sao…Theo suy đoán của tôi, cái này có liên quan đến tập tính của con quái vật.
Minh Diệu sờ sờ cái cằm đầy râu nói.
- Năng lực nhân thức của con quái vật kia có hạn, trí lực không cao. Nếu nó biết ngươi đã phát hiện ra nó, như vậy buổi tối ngày hôm đó nó liền chạy đến phòng của ngươi để giết chết ngươi. Nhưng mà nếu ngươi không ở trong phòng của mình, như vậy nó liền đi tìm ngươi. Nếu trong cái phòng kia còn có người khác ngủ, như vậy con quái vật sẽ tưởng người đang ngủ ở trong phòng đó là ngươi. Như vậy trước tiên hắn sẽ giết người đang ngủ ở trong phòng của ngươi, sau đó mới đi giết ngươi.
- Nói như vậy, thanh âm đêm hôm đó tôi nghe thấy cũng không phải là ảo giác.
A Trạch nghĩ nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.