Chương 362: Vây bắt.
Lão Thiên Thúc Thúc
31/10/2014
Xốc lên vải trắng phủ trên thi thể. Thấy thi thể lão nhân đã chết
kia. Bởi vì cần duy trì trạng thái một phút cuối cùng lúc còn sống, nên
thi thể được bảo tồn khá tốt. Từ trong túi lấy ra điện thoại di động, ấn một dãy số, lại đưa điện thoại di động hướng phía thi thể lão nhân kia.
- Thế nào, thấy rõ rồi chứ?
Nàng nói qua điện thoại.
- Rất rõ ràng.
Thanh âm của Minh Diệu từ bên kia điện thoại truyền đến.
- Điện thoại di động thật đúng là đồ tốt.
- Trên người có mấy vết thương, hẳn là bị vật thể sắc bén đâm trúng. Thế nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Một tay cầm điện thoại di động, tay kia kiểm tra vết thương trên thi thể.
- Còn có mấy chỗ thoạt nhìn tựa hồ là vết tích bị pháp thuật đánh trúng lưu lại, bất quá cũng không nghiêm trọng.
- Những vết thương này hẳn là khi cha ta cùng Diệp đại ca giao đấu lưu lại. Minh Diệu thông qua màn hình điện thoại di động, có thể thấy rõ ràng tình huống thi thể.
- Còn có cái khác không?
- Chỗ ngực tổn thương tương đối nghiêm trọng, bên ngoài da mặt bị phù, thương tổn điện hệ rất điển hình.
Tỉ mỉ kiểm tra trên ngực thi thể, ADA nói:
- Bất quá thoạt nhìn cũng không đủ để trí mạng. Chỉ là trong thân thể lưu lại phân tử điện ly rất nhiều. Toàn thân cơ nhục co rút lại. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Thương tổn do điện sao?
Minh Diệu suy nghĩ nói.
- Như thế có chút kỳ quái, cha ta và Diệp đại ca đối với pháp thuật điện hệ cũng không thành thạo, bất quá ta nghe nói hội trưởng đối với cái này khá tinh thông.
- Bên ngoài cũng không có vết thương trí mệnh.
Lấy tay cầm cổ tay thi thể, đem một luồng linh lực truyền vào kinh mạch trong thi thể. Bất quá gân mạch thân thể hắn đều bị phá hủy, tổ chức cơ nhục gần huyết quản tựa hồ là bị hỏa diễm cường liệt thiêu đốt. Đây là nguyên nhân khiến hắn tử vong.
- Gân mạch và huyết quản bị hỏa diễm thiêu đốt sao?
Minh Diệu sửng sốt.
- Hình như ta nhớ có một loại tà thuật thất truyền đã lâu cùng cái này rất tương tự.
- Trên cơ bản là như thế này, cái khác ta cũng không tra ra được gì.
Nhìn đồng hồ đeo tay nói:
- Từ Mẫn, có thể tranh thủ thời gian cũng không nhiều, ta phải rời khỏi đây.
- Ừm, biết từng này là đủ, ngươi trở lại đi sao.
Minh Diệu gật đầu:
- Bọn họ có lẽ cũng có thể nghĩ tới.
Liên tục gọi điện thoai cho mấy vị lãnh đạo bộ môn quen biết. Nghe được bọn họ đảm bảo son sắt, thư kí rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Đem dư luận truyền thông áp chế xuống. Không thể không nói ở Trung Quốc, lực lượng của Hà Giải thần thú vẫn tương đối hữu dụng. Ít nhất một số thời điểm có thể lợi dụng lực lượng của thần thú, ngăn chặn một ít sự tìng không nên xuất hiện trước mặt công chúng, không đến mức sản sinh cục diện hỗn loạn.
Cúp điện thoại xuống, thư kí liền ngựa không dừng vó chạy về phòng tiếp khách. Chỉ là khi hắn đẩy cửa phòng tiếp khách ra, sau đó lại phát hiện bên trong đã không còn một bóng người. Chỉ còn chén trà đã uống đặt trên bàn, nước vẫn còn ấm.
- Uy, người của chi nhánh Châu Âu đâu rồi?
Thư kí kéo một nhân viên văn chức qua hỏi:
- Bọn họ đi đâu rồi?
- Không biết a!
Nhân viên văn chức bị kéo hỏi lắc đầu nói.
- Ta không có thấy.
- Kỳ quái, đi đâu rồi?
Là người quan trọng nhất lần này đến bái phỏng, thế nhưng hiện tại lại không biết chạy đi đâu. Thư kí quyết định đi tới chỗ giao trang bị xem một chút.
Dọc theo cầu thang chạy lên lầu ba, từ xa thư kí thấy bốn trợ thủ đang cùng người của hiệp hội giao thiết bị, điền biên lại, thế nhưng cũng không thấy thân ảnh của nữ lang kia.
- Xin hỏi người phụ trách của các ngươi đi đâu rồi?
Thư kí tiến lên kéo một trợ thủ hỏi.
- Ngươi đang tìm ta sao?
Trợ thủ kia còn chưa kịp trả lời, thanh âm liền từ phía sau thư kí truyền đến.
- Có chuyện gì sao?
- A, không có gì!
Thư kí quay đầu lại, thấy nàng ta đang đứng phía sau mình, mỉm cười nhìn nói:
- Thật xấu hổ, tiểu thư, gần đây sự tình thật sự là nhiều lắm, đã tiếp đãi không chu toàn rồi.
- Không sao, vả lại ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần luôn có người chăm sóc.
Trên mặt mang theo mỉm cười, khí định thần nhàn nói, nàng quay hướng bốn trợ thủ của mình hỏi:
- Đều chuẩn bị xong rồi chứ?
- Xong rồi, chỉ cần ký lên là được.
Một trợ thủ hồi đáp.
- Vậy là tốt rồi!
Gật đầu, mỉm cười nói với thư kí rằng:
- Như vậy chúng ta sẽ không quấy rầy các ngươi làm việc nữa, hi vọng lần xong lại có thể hợp tác.
- Tất nhiên rồi.
Thư kí liền vội vàng trả lời.
- Ta cũng hi vọng có thể tăng thêm cơ hội cho hai bên chúng ta giao lưu.
- Ha hả, quá khách khí rồi.
Vươn tay khẽ bắt tay với thư kí một cái.
- Vậy, gặp lại sau.
Rồi hướng phía bốn trợ thủ vẫy tay, năm người mang theo trang bị từ hiệp hội thuê được, rời khỏi đại lâu của hiệp hội.
- Hắc, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?
Khi ô tôt rời khỏi hiệp hội một đoạn, một trợ thủ mở miệng hỏi:
- Nhất định theo chúng ta đến, đến rồi lại không thấy đâu. Rõ ràng ho đến kịch liệt lại làm bộ như không có việc gì. Ngươi rốt cuộc...
- Ta vừa rồi rất vội vàng sao?
Cắt đứt lời trợ thủ nói, vội vã hỏi.
- Hơn nữa chúng ta đều chú ý.
Trợ thủ kia nói.
- Bất quá thư kí hiệp hội kia hẳn là không có phát hiện đi sao, ngươi và hắn bắt tay, lực chú ý của hắn tựa hồ đều đặt trên bộ ngực của ngươi.
- Vậy là tốt rồi!
Nàng lẩm bẩm nói:
- Hi vọng hắn sẽ không thấy có chỗ nào kỳ quái.
- Hắc, ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta đấy.
Trợ thủ kia nói. Bởi bọn họ chỉ là nhân viên làm việc của một chi nhánh của uỷ ban Châu Âu tối cao thiết lập tại Trung Quốc, nên người của chi nhánh cũng không nhiều, đều rất quen thuộc lẫn nhau. Tuy là lãnh đạo tối cao, nhưng bởi vì là mỹ nữ, lại không kiêu căng, nên cùng các thuộc hạ quan hệ rất tốt. Thỉnh thoảng cũng sẽ vui đùa một ít, cấp trên cấp dưới coi nhau như bằng hữu, do đó, thuộc hạ ở trước mặt nàng luôn rất thoải mái.
- Chẳng lẽ là bởi vì ngươi coi trọng một anh đẹp trai nào trong hiệp hội Trung Quốc này, cho nên muốn nhân cơ hội tiếp cận hắn? Chúng ta có thể giúp ngươi a!
Nghe nói như thế, ba trợ thủ khác đều cười ra tiếng. Là Tuyệt tộc đại tiểu thư, vóc người lẫn tướng mạo của nàng đều là nhất đẳng. Từ sau khi tin tức giải trừ hôn ước được truyền ra, ai nấy đều biết hiện tại nàng đã trở lại độc thân. Do đó, chuyện này liền thành chủ đều vui đùa của bọn họ.
- Cứ coi là thế đi sao!
Nàng không tỏ rõ ý kiến, nói.
- Bất quá không phải suất ca.
- A, trời ạ!
Trợ thủ kia khoa trương ôm ngực mình nói.
- Lẽ nào chúng ta thực không còn cơ hội sao?
- Ừm, các ngươi không có cơ hội.
Nàng vừa cười vừa nói:
- Ta thích nam nhân Trung Quốc.
- A, tại sao có thể như vậy, không công bằng, kỳ thị quốc tịch a.
Trong xe vang lên một mảnh thanh âm oán giận gào thét.
Trên con đường vốn yên tĩnh dần dần trở nên có chút náo nhiệt. Đây vốn là con đường nhỏ rất gần khu phố trung tâm, nhưng không biết vì sao, luôn là một bộ dáng dấp không người lui tới. Yên tĩnh, hiếm khi có hình dáng con người. Mà trên con đường lớn bên ngoài, lại là dòng người đi lại nối liền không dứt, rộn ràng náo nhiệt. Tuy rằng chỉ cách nhau không đến năm thước, nhưng lại tựa như hai thế giới.
Thế nhưng ngày hôm nay con đường nhỏ này lại trở nên náo nhiệt. Hơn mười nam nhân mặc âu phục màu đen từ khắp các nơi chạy tới, phong tỏa con đường nhỏ này, không cho phép bất cứ ai ra vào. Con đường nhỏ này vốn rất không bắt mắt. Vô luận là bà chủ tới đây mua sắm, hay tình lữ đi dạo phố không có gì bất ngờ xảy ra mà nói đều sẽ tự động quên con đường nhỏ hẻo lánh này. Thế nhưng bởi ngày hôm nay trên cửa con đường nhỏ có một đám người mặc đồ đen, lại thêm bộ dáng khẩn trương như lâm đại địch, đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người đi qua. Không ít người gan lớn, hiểu chuyện đi tới hỏi chuyện gì xảy ra, thế nhưng ngênh tiếp hắn chỉ là một khuôn mặt lạnh lẽo khiến hắn phải nhanh chóng rời khỏi mà thôi.
Thích xem náo nhiệt là một loại truyền thống quang vinh của người Trung Quốc, vả lại nhìn cũng không mất tiền, còn có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân. Loại buôn bán chỉ được lợi không mất gì này ai cũng muốn làm. Do đó, thời gian cũng không quá lâu, bên ngoài con đường nhỏ này đã có một đám quần chúng vây quanh xem náo nhiệt. Khi xe của Trần Lam đến, chỉ có thể đứng ở sát vách đường.
- Minh Diệu đang trốn ở đây sao?
Trần Lam nhìn A Trạch hỏi.
- Nếu như để ta biết ngươi đang gạt ta, như vậy...
- Ta có phải đang lừa ngươi hay không, người đi vào là biết.
A Trạch lấy tay khẽ xoa tóc một cái, dùng ngữ khí trào phúng nói:
- Thế nào, lẽ nào ngươi đang sợ hãi sao? Là sợ bị lừa hay sợ Minh Diệu?
- Ta sợ? Ta sẽ sợ hắn sao?
Trần Lam tựa như con nhím bị chọc tức giận. hắn nắm chặt cánh tay của A Trạch. Bởi ra sức quá lớn, A Trạch không khỏi nhăn mặt.
- Ta nói cho ngươi, ta chưa bao giờ sợ kẻ nào, càng không nói tới kẻ đang phải chạy trốn như chó nhà có tang đó.
- Ngươi ở chỗ này kêu gào với ta cũng vô ích, vả lại hắn đang trốn ở trên con đường này, ngươi trực tiếp đi đối mặt nói cho hắn nghe là được.
A Trạch rút tay ra khỏi Trần Lam.
- Bất quá nhớ kỹ ước định của chúng ta, Tiểu Manh một sợi tóc của không thể thiếu.
- Đương nhiên, ta là người rất thủ tín. Chỉ cần ta bắt được Minh Diệu, nữ hài kia liền giao cho ngươi.
Trần Lam nói. Ta chỉ nói sẽ để nữ hài kia lông tóc vô thương giao cho ngươi. Thế nhưng nếu lúc đó bị người ta bắt đi lại là chuyện không liên quan đến ta. Trần Lam ngẫm lại, bắt được Minh Diệu, sau đó sẽ đem chỗ Diệp Tiểu Manh hạ lạc nói cho A Nhã, để nàng phái người đi bắt nữ hài kia. Đây không coi như làm trái ước định đi sao, miệng hắn nhếch lên một dáng tươi cười âm lãnh.
- Nói chung Tiểu Manh thuộc về ta, còn Minh Diệu thuộc về ngươi.
A Trạch thấy khóe miệng Trần Lam cười lạnh không khỏi rùng mình.
- Bất quá trước đó, ta cần chuẩn bị sẵn sàng.
- Tùy ngươi!
Trần Lam phất tay nói:
- Ta lưu lại một người giúp ngươi. Chỉ cần ta bắt được người sau đó ngươi muốn thế nào hắn đều phối hợp với ngươi.
Trần Lam vẫy tay, kêu tới một nhân viên của hiệp hội, ghé tai hắn căn dặn vài câu.
Nhân viên kia đi tới bên cạnh A Trạch, không nói gì. Thế nhưng A Trạch biết, phía sau kính râm, con mắt của nhân viên này đang gắt gao nhìn nàng. Không chỉ giúp nàng đến bố trí, quan trọng hẳn là tới giám thị nàng.
- Tiểu ca, hỗ trợ.
A Trạch nói với nhân viên kia.
- Tôi muốn đến một địa phương để ẩn nấp.
- Tùy ngươi. Chỉ cần ngươi không rời khỏi phạm vi tầm nhìn của ta là được.
- Chỗ đó được chứ?
A Trạch chỉ vào một chỗ cách đó không xa nói. Đó là một quầy hàng ven đường. Trên đó bày rất nhiều các loại vật phẩm trang sức như kẹp tóc, dây buộc tóc hoặc là vòng tai của nữ hài.
- Ngươi đi giúp ta cùng chủ cửa hàng nói chuyện một chút, xem có thể cho ta trốn ở đó được không.
Nhân viên kia rất nghi hoặc nhìn A Trạch, lại nhìn quầy hàng kia. Chủ cửa hàng là một nữ nhân trẻ. Đại khái là vì mời chào khách hàng, trên mặt nàng ta mang theo một bộ kính mắt thật lớn, che đây hơn phân nửa khuôn mặt. Tuy rằng hắn cũng không biết A Trạch vì sao nhất định lợi dụng quầy hàng kia làm chỗ trốn. Nhưng vì hành động lập tức sẽ bắt đầu, hắn không muốn vào lúc này làm phức tạp, nên lôi kéo A Trạch hướng phía quầy hàng kia đi đến.
- Lão bản nương...
Nhân viên kia cầm giấy chứng nhận ra bản thân đưa ra trước mặt chủ cửa hàng kia.
- Chúng ta là cục an ninh quốc gia, đang phá án, hi vọng ngươi có thể phối hợp một chút.
Thật vất vả mới lách ra khỏi đoàn người vây xem náo nhiệt, Trần Lam rốt cục đi tới đầu con đường nhỏ. Vì hành động lần này, hắn điều động toàn bộ nhân thủ có thể, ba mươi nhân viên, sáu thành viên tổ hành động đặc biệt đem con đường nhỏ này vây kín từ đầu đến cuối. Trên nhiều mái nhà bố trí nhân viên giám thị, đủ để sánh ngang thiên la địa võng. Trần Lam còn cho người dùng kết giới trực tiếp phong tỏa cả con đường, một tấm chắn hìn tròn trong suốt sau khi người của Trần Lam tiến nhập triệt để đem con đường này và bên ngoài cắt đứt. Nếu như Minh Diệu thực trốn ở đây, căn bản là chim trong lồng, vô luận ra sao cũng không thể trốn thoát.
-Sao có nhiều người vây ở đây như vậy?
Trần Lam hỏi một thành viên tổ hành động đặc biệt.
- Quá vướng bận.
- Chúng ta cũng không có biện pháp.
Thành viên tổ hành động đặc biệt kia nói.
- Dân chúng đều thích xem náo nhiệt, ngăn cũng ngăn không được.
- Bỏ đi, bọn họ thích vây ở chỗ này thì cứ để bọn họ ở lại đi sao, chính sự quan trọng hơn.
Trần Lam có chút bất đắc dĩ nói.
- Sau khi người của chúng ta đi vào, lập tức dùng kết giới phong tỏa nơi này, bọn họ không tạo được phiền phức gì.
Trần Lam phất tay, hơn mười nhân viên mặc âu phục màu đên đi theo phía sau hắn, tiến nhập con đường nhỏ kia. Sau khi bọn họ tiến nhập, mấy thành viên tổ hành động đặc biệt hợp lực bày kết giới kiên cố. Tầng kết giới kiên cố này coi như là xe tăng đến bắn vào cũng không nhất định lưu lại được vết tích bên trên, càng không cần nói lấy lực lượng một người muốn cưỡng ép phá hủy.
Theo lời nói của A Trạch, Minh Diệu hẳn là đang trốn ở bên trong quán bar ở giữa con đường. Nhìn tấm biển loang lổ của quán bar kia, Trần Lam cười. Toàn bộ cửa ra vào đều bị người của hiệp hội phong tỏa, chỉ còn chờ Trần Lam ra lệnh một tiếng liền cùng nhau tiến vào.
Trần Lam vung tay lên, thành viên của hiệp hội đạt được tín hiệu đá văn cửa quán bar ra, hơn mười nhân viên cùng nhau chạy ào vào.
- Sao giời mới đến, các ngươi tới chậm.
Một thanh âm nam nhân vang lên:
- Ta chờ ngươi nửa tiếng đồng hồ.
- Trên đường kẹt xe.
Trên mặt Trần Lam mang theo tiếu ý nhẹ nhàng, bước chân đi vào quán bar. Trên quầy bar, Minh Diệu đang cầm một chai bia đưa lưng về phía chỗ hắn ngồi.
- Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?
- Ta cần chạy sao?
Minh Diệu cầm lấy chai bia trong tay uống một ngụm, nhàn nhạt nói:
- Người cũng không phải ta giết, ngươi không có quyền bắt ta!
- Có quyền hay không không phải ngươi nói là được. Mà là ta.
Trần Lam lớn tiếng quát nói:
- Ta vốn chỉ là hoài nghi ngươi cùng hung thủ giết hội trưởng có chỗ cấu kết, cũng không có chứng cứ gì, chỉ là muốn ngươi hiệp trợ điều tra mà thôi. Thế nhưng ngươi cư nhiên từ trong phòng quan sát của hiệp hội bỏ trốn. Tuy rằng ta không biết ngươi là dùng cách gì bỏ trốn, nhưng đã lựa chọn vượt ngục, vậy chứng tỏ trong lòng ngươi có quỷ.
- Thế nào, thấy rõ rồi chứ?
Nàng nói qua điện thoại.
- Rất rõ ràng.
Thanh âm của Minh Diệu từ bên kia điện thoại truyền đến.
- Điện thoại di động thật đúng là đồ tốt.
- Trên người có mấy vết thương, hẳn là bị vật thể sắc bén đâm trúng. Thế nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Một tay cầm điện thoại di động, tay kia kiểm tra vết thương trên thi thể.
- Còn có mấy chỗ thoạt nhìn tựa hồ là vết tích bị pháp thuật đánh trúng lưu lại, bất quá cũng không nghiêm trọng.
- Những vết thương này hẳn là khi cha ta cùng Diệp đại ca giao đấu lưu lại. Minh Diệu thông qua màn hình điện thoại di động, có thể thấy rõ ràng tình huống thi thể.
- Còn có cái khác không?
- Chỗ ngực tổn thương tương đối nghiêm trọng, bên ngoài da mặt bị phù, thương tổn điện hệ rất điển hình.
Tỉ mỉ kiểm tra trên ngực thi thể, ADA nói:
- Bất quá thoạt nhìn cũng không đủ để trí mạng. Chỉ là trong thân thể lưu lại phân tử điện ly rất nhiều. Toàn thân cơ nhục co rút lại. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Thương tổn do điện sao?
Minh Diệu suy nghĩ nói.
- Như thế có chút kỳ quái, cha ta và Diệp đại ca đối với pháp thuật điện hệ cũng không thành thạo, bất quá ta nghe nói hội trưởng đối với cái này khá tinh thông.
- Bên ngoài cũng không có vết thương trí mệnh.
Lấy tay cầm cổ tay thi thể, đem một luồng linh lực truyền vào kinh mạch trong thi thể. Bất quá gân mạch thân thể hắn đều bị phá hủy, tổ chức cơ nhục gần huyết quản tựa hồ là bị hỏa diễm cường liệt thiêu đốt. Đây là nguyên nhân khiến hắn tử vong.
- Gân mạch và huyết quản bị hỏa diễm thiêu đốt sao?
Minh Diệu sửng sốt.
- Hình như ta nhớ có một loại tà thuật thất truyền đã lâu cùng cái này rất tương tự.
- Trên cơ bản là như thế này, cái khác ta cũng không tra ra được gì.
Nhìn đồng hồ đeo tay nói:
- Từ Mẫn, có thể tranh thủ thời gian cũng không nhiều, ta phải rời khỏi đây.
- Ừm, biết từng này là đủ, ngươi trở lại đi sao.
Minh Diệu gật đầu:
- Bọn họ có lẽ cũng có thể nghĩ tới.
Liên tục gọi điện thoai cho mấy vị lãnh đạo bộ môn quen biết. Nghe được bọn họ đảm bảo son sắt, thư kí rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Đem dư luận truyền thông áp chế xuống. Không thể không nói ở Trung Quốc, lực lượng của Hà Giải thần thú vẫn tương đối hữu dụng. Ít nhất một số thời điểm có thể lợi dụng lực lượng của thần thú, ngăn chặn một ít sự tìng không nên xuất hiện trước mặt công chúng, không đến mức sản sinh cục diện hỗn loạn.
Cúp điện thoại xuống, thư kí liền ngựa không dừng vó chạy về phòng tiếp khách. Chỉ là khi hắn đẩy cửa phòng tiếp khách ra, sau đó lại phát hiện bên trong đã không còn một bóng người. Chỉ còn chén trà đã uống đặt trên bàn, nước vẫn còn ấm.
- Uy, người của chi nhánh Châu Âu đâu rồi?
Thư kí kéo một nhân viên văn chức qua hỏi:
- Bọn họ đi đâu rồi?
- Không biết a!
Nhân viên văn chức bị kéo hỏi lắc đầu nói.
- Ta không có thấy.
- Kỳ quái, đi đâu rồi?
Là người quan trọng nhất lần này đến bái phỏng, thế nhưng hiện tại lại không biết chạy đi đâu. Thư kí quyết định đi tới chỗ giao trang bị xem một chút.
Dọc theo cầu thang chạy lên lầu ba, từ xa thư kí thấy bốn trợ thủ đang cùng người của hiệp hội giao thiết bị, điền biên lại, thế nhưng cũng không thấy thân ảnh của nữ lang kia.
- Xin hỏi người phụ trách của các ngươi đi đâu rồi?
Thư kí tiến lên kéo một trợ thủ hỏi.
- Ngươi đang tìm ta sao?
Trợ thủ kia còn chưa kịp trả lời, thanh âm liền từ phía sau thư kí truyền đến.
- Có chuyện gì sao?
- A, không có gì!
Thư kí quay đầu lại, thấy nàng ta đang đứng phía sau mình, mỉm cười nhìn nói:
- Thật xấu hổ, tiểu thư, gần đây sự tình thật sự là nhiều lắm, đã tiếp đãi không chu toàn rồi.
- Không sao, vả lại ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần luôn có người chăm sóc.
Trên mặt mang theo mỉm cười, khí định thần nhàn nói, nàng quay hướng bốn trợ thủ của mình hỏi:
- Đều chuẩn bị xong rồi chứ?
- Xong rồi, chỉ cần ký lên là được.
Một trợ thủ hồi đáp.
- Vậy là tốt rồi!
Gật đầu, mỉm cười nói với thư kí rằng:
- Như vậy chúng ta sẽ không quấy rầy các ngươi làm việc nữa, hi vọng lần xong lại có thể hợp tác.
- Tất nhiên rồi.
Thư kí liền vội vàng trả lời.
- Ta cũng hi vọng có thể tăng thêm cơ hội cho hai bên chúng ta giao lưu.
- Ha hả, quá khách khí rồi.
Vươn tay khẽ bắt tay với thư kí một cái.
- Vậy, gặp lại sau.
Rồi hướng phía bốn trợ thủ vẫy tay, năm người mang theo trang bị từ hiệp hội thuê được, rời khỏi đại lâu của hiệp hội.
- Hắc, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?
Khi ô tôt rời khỏi hiệp hội một đoạn, một trợ thủ mở miệng hỏi:
- Nhất định theo chúng ta đến, đến rồi lại không thấy đâu. Rõ ràng ho đến kịch liệt lại làm bộ như không có việc gì. Ngươi rốt cuộc...
- Ta vừa rồi rất vội vàng sao?
Cắt đứt lời trợ thủ nói, vội vã hỏi.
- Hơn nữa chúng ta đều chú ý.
Trợ thủ kia nói.
- Bất quá thư kí hiệp hội kia hẳn là không có phát hiện đi sao, ngươi và hắn bắt tay, lực chú ý của hắn tựa hồ đều đặt trên bộ ngực của ngươi.
- Vậy là tốt rồi!
Nàng lẩm bẩm nói:
- Hi vọng hắn sẽ không thấy có chỗ nào kỳ quái.
- Hắc, ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta đấy.
Trợ thủ kia nói. Bởi bọn họ chỉ là nhân viên làm việc của một chi nhánh của uỷ ban Châu Âu tối cao thiết lập tại Trung Quốc, nên người của chi nhánh cũng không nhiều, đều rất quen thuộc lẫn nhau. Tuy là lãnh đạo tối cao, nhưng bởi vì là mỹ nữ, lại không kiêu căng, nên cùng các thuộc hạ quan hệ rất tốt. Thỉnh thoảng cũng sẽ vui đùa một ít, cấp trên cấp dưới coi nhau như bằng hữu, do đó, thuộc hạ ở trước mặt nàng luôn rất thoải mái.
- Chẳng lẽ là bởi vì ngươi coi trọng một anh đẹp trai nào trong hiệp hội Trung Quốc này, cho nên muốn nhân cơ hội tiếp cận hắn? Chúng ta có thể giúp ngươi a!
Nghe nói như thế, ba trợ thủ khác đều cười ra tiếng. Là Tuyệt tộc đại tiểu thư, vóc người lẫn tướng mạo của nàng đều là nhất đẳng. Từ sau khi tin tức giải trừ hôn ước được truyền ra, ai nấy đều biết hiện tại nàng đã trở lại độc thân. Do đó, chuyện này liền thành chủ đều vui đùa của bọn họ.
- Cứ coi là thế đi sao!
Nàng không tỏ rõ ý kiến, nói.
- Bất quá không phải suất ca.
- A, trời ạ!
Trợ thủ kia khoa trương ôm ngực mình nói.
- Lẽ nào chúng ta thực không còn cơ hội sao?
- Ừm, các ngươi không có cơ hội.
Nàng vừa cười vừa nói:
- Ta thích nam nhân Trung Quốc.
- A, tại sao có thể như vậy, không công bằng, kỳ thị quốc tịch a.
Trong xe vang lên một mảnh thanh âm oán giận gào thét.
Trên con đường vốn yên tĩnh dần dần trở nên có chút náo nhiệt. Đây vốn là con đường nhỏ rất gần khu phố trung tâm, nhưng không biết vì sao, luôn là một bộ dáng dấp không người lui tới. Yên tĩnh, hiếm khi có hình dáng con người. Mà trên con đường lớn bên ngoài, lại là dòng người đi lại nối liền không dứt, rộn ràng náo nhiệt. Tuy rằng chỉ cách nhau không đến năm thước, nhưng lại tựa như hai thế giới.
Thế nhưng ngày hôm nay con đường nhỏ này lại trở nên náo nhiệt. Hơn mười nam nhân mặc âu phục màu đen từ khắp các nơi chạy tới, phong tỏa con đường nhỏ này, không cho phép bất cứ ai ra vào. Con đường nhỏ này vốn rất không bắt mắt. Vô luận là bà chủ tới đây mua sắm, hay tình lữ đi dạo phố không có gì bất ngờ xảy ra mà nói đều sẽ tự động quên con đường nhỏ hẻo lánh này. Thế nhưng bởi ngày hôm nay trên cửa con đường nhỏ có một đám người mặc đồ đen, lại thêm bộ dáng khẩn trương như lâm đại địch, đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người đi qua. Không ít người gan lớn, hiểu chuyện đi tới hỏi chuyện gì xảy ra, thế nhưng ngênh tiếp hắn chỉ là một khuôn mặt lạnh lẽo khiến hắn phải nhanh chóng rời khỏi mà thôi.
Thích xem náo nhiệt là một loại truyền thống quang vinh của người Trung Quốc, vả lại nhìn cũng không mất tiền, còn có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân. Loại buôn bán chỉ được lợi không mất gì này ai cũng muốn làm. Do đó, thời gian cũng không quá lâu, bên ngoài con đường nhỏ này đã có một đám quần chúng vây quanh xem náo nhiệt. Khi xe của Trần Lam đến, chỉ có thể đứng ở sát vách đường.
- Minh Diệu đang trốn ở đây sao?
Trần Lam nhìn A Trạch hỏi.
- Nếu như để ta biết ngươi đang gạt ta, như vậy...
- Ta có phải đang lừa ngươi hay không, người đi vào là biết.
A Trạch lấy tay khẽ xoa tóc một cái, dùng ngữ khí trào phúng nói:
- Thế nào, lẽ nào ngươi đang sợ hãi sao? Là sợ bị lừa hay sợ Minh Diệu?
- Ta sợ? Ta sẽ sợ hắn sao?
Trần Lam tựa như con nhím bị chọc tức giận. hắn nắm chặt cánh tay của A Trạch. Bởi ra sức quá lớn, A Trạch không khỏi nhăn mặt.
- Ta nói cho ngươi, ta chưa bao giờ sợ kẻ nào, càng không nói tới kẻ đang phải chạy trốn như chó nhà có tang đó.
- Ngươi ở chỗ này kêu gào với ta cũng vô ích, vả lại hắn đang trốn ở trên con đường này, ngươi trực tiếp đi đối mặt nói cho hắn nghe là được.
A Trạch rút tay ra khỏi Trần Lam.
- Bất quá nhớ kỹ ước định của chúng ta, Tiểu Manh một sợi tóc của không thể thiếu.
- Đương nhiên, ta là người rất thủ tín. Chỉ cần ta bắt được Minh Diệu, nữ hài kia liền giao cho ngươi.
Trần Lam nói. Ta chỉ nói sẽ để nữ hài kia lông tóc vô thương giao cho ngươi. Thế nhưng nếu lúc đó bị người ta bắt đi lại là chuyện không liên quan đến ta. Trần Lam ngẫm lại, bắt được Minh Diệu, sau đó sẽ đem chỗ Diệp Tiểu Manh hạ lạc nói cho A Nhã, để nàng phái người đi bắt nữ hài kia. Đây không coi như làm trái ước định đi sao, miệng hắn nhếch lên một dáng tươi cười âm lãnh.
- Nói chung Tiểu Manh thuộc về ta, còn Minh Diệu thuộc về ngươi.
A Trạch thấy khóe miệng Trần Lam cười lạnh không khỏi rùng mình.
- Bất quá trước đó, ta cần chuẩn bị sẵn sàng.
- Tùy ngươi!
Trần Lam phất tay nói:
- Ta lưu lại một người giúp ngươi. Chỉ cần ta bắt được người sau đó ngươi muốn thế nào hắn đều phối hợp với ngươi.
Trần Lam vẫy tay, kêu tới một nhân viên của hiệp hội, ghé tai hắn căn dặn vài câu.
Nhân viên kia đi tới bên cạnh A Trạch, không nói gì. Thế nhưng A Trạch biết, phía sau kính râm, con mắt của nhân viên này đang gắt gao nhìn nàng. Không chỉ giúp nàng đến bố trí, quan trọng hẳn là tới giám thị nàng.
- Tiểu ca, hỗ trợ.
A Trạch nói với nhân viên kia.
- Tôi muốn đến một địa phương để ẩn nấp.
- Tùy ngươi. Chỉ cần ngươi không rời khỏi phạm vi tầm nhìn của ta là được.
- Chỗ đó được chứ?
A Trạch chỉ vào một chỗ cách đó không xa nói. Đó là một quầy hàng ven đường. Trên đó bày rất nhiều các loại vật phẩm trang sức như kẹp tóc, dây buộc tóc hoặc là vòng tai của nữ hài.
- Ngươi đi giúp ta cùng chủ cửa hàng nói chuyện một chút, xem có thể cho ta trốn ở đó được không.
Nhân viên kia rất nghi hoặc nhìn A Trạch, lại nhìn quầy hàng kia. Chủ cửa hàng là một nữ nhân trẻ. Đại khái là vì mời chào khách hàng, trên mặt nàng ta mang theo một bộ kính mắt thật lớn, che đây hơn phân nửa khuôn mặt. Tuy rằng hắn cũng không biết A Trạch vì sao nhất định lợi dụng quầy hàng kia làm chỗ trốn. Nhưng vì hành động lập tức sẽ bắt đầu, hắn không muốn vào lúc này làm phức tạp, nên lôi kéo A Trạch hướng phía quầy hàng kia đi đến.
- Lão bản nương...
Nhân viên kia cầm giấy chứng nhận ra bản thân đưa ra trước mặt chủ cửa hàng kia.
- Chúng ta là cục an ninh quốc gia, đang phá án, hi vọng ngươi có thể phối hợp một chút.
Thật vất vả mới lách ra khỏi đoàn người vây xem náo nhiệt, Trần Lam rốt cục đi tới đầu con đường nhỏ. Vì hành động lần này, hắn điều động toàn bộ nhân thủ có thể, ba mươi nhân viên, sáu thành viên tổ hành động đặc biệt đem con đường nhỏ này vây kín từ đầu đến cuối. Trên nhiều mái nhà bố trí nhân viên giám thị, đủ để sánh ngang thiên la địa võng. Trần Lam còn cho người dùng kết giới trực tiếp phong tỏa cả con đường, một tấm chắn hìn tròn trong suốt sau khi người của Trần Lam tiến nhập triệt để đem con đường này và bên ngoài cắt đứt. Nếu như Minh Diệu thực trốn ở đây, căn bản là chim trong lồng, vô luận ra sao cũng không thể trốn thoát.
-Sao có nhiều người vây ở đây như vậy?
Trần Lam hỏi một thành viên tổ hành động đặc biệt.
- Quá vướng bận.
- Chúng ta cũng không có biện pháp.
Thành viên tổ hành động đặc biệt kia nói.
- Dân chúng đều thích xem náo nhiệt, ngăn cũng ngăn không được.
- Bỏ đi, bọn họ thích vây ở chỗ này thì cứ để bọn họ ở lại đi sao, chính sự quan trọng hơn.
Trần Lam có chút bất đắc dĩ nói.
- Sau khi người của chúng ta đi vào, lập tức dùng kết giới phong tỏa nơi này, bọn họ không tạo được phiền phức gì.
Trần Lam phất tay, hơn mười nhân viên mặc âu phục màu đên đi theo phía sau hắn, tiến nhập con đường nhỏ kia. Sau khi bọn họ tiến nhập, mấy thành viên tổ hành động đặc biệt hợp lực bày kết giới kiên cố. Tầng kết giới kiên cố này coi như là xe tăng đến bắn vào cũng không nhất định lưu lại được vết tích bên trên, càng không cần nói lấy lực lượng một người muốn cưỡng ép phá hủy.
Theo lời nói của A Trạch, Minh Diệu hẳn là đang trốn ở bên trong quán bar ở giữa con đường. Nhìn tấm biển loang lổ của quán bar kia, Trần Lam cười. Toàn bộ cửa ra vào đều bị người của hiệp hội phong tỏa, chỉ còn chờ Trần Lam ra lệnh một tiếng liền cùng nhau tiến vào.
Trần Lam vung tay lên, thành viên của hiệp hội đạt được tín hiệu đá văn cửa quán bar ra, hơn mười nhân viên cùng nhau chạy ào vào.
- Sao giời mới đến, các ngươi tới chậm.
Một thanh âm nam nhân vang lên:
- Ta chờ ngươi nửa tiếng đồng hồ.
- Trên đường kẹt xe.
Trên mặt Trần Lam mang theo tiếu ý nhẹ nhàng, bước chân đi vào quán bar. Trên quầy bar, Minh Diệu đang cầm một chai bia đưa lưng về phía chỗ hắn ngồi.
- Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?
- Ta cần chạy sao?
Minh Diệu cầm lấy chai bia trong tay uống một ngụm, nhàn nhạt nói:
- Người cũng không phải ta giết, ngươi không có quyền bắt ta!
- Có quyền hay không không phải ngươi nói là được. Mà là ta.
Trần Lam lớn tiếng quát nói:
- Ta vốn chỉ là hoài nghi ngươi cùng hung thủ giết hội trưởng có chỗ cấu kết, cũng không có chứng cứ gì, chỉ là muốn ngươi hiệp trợ điều tra mà thôi. Thế nhưng ngươi cư nhiên từ trong phòng quan sát của hiệp hội bỏ trốn. Tuy rằng ta không biết ngươi là dùng cách gì bỏ trốn, nhưng đã lựa chọn vượt ngục, vậy chứng tỏ trong lòng ngươi có quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.