Ú Oà! Bạn Trai Trên Mạng Của Tôi Là Trùm Trường
Chương 92: tang lễ của Mộc Nhĩ
Barley
01/11/2023
Ở nhà, ba mẹ nhận được tin cũng vội vàng đến hiện trường. Nhìn thấy thi thể của Mộc Nhĩ khiến cả hai đau xót, họ đau khổ khóc lóc thảm thiết.
Nhân Sâm nhìn thấy Mộc Linh tinh thần suy sụp như vậy thì trong lòng khó chịu, anh ngồi bên cạnh cô an ủi....
- Đừng buồn nữa, chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi!
Mộc Linh tuy được an ủi nhưng trong lòng vẫn rất tự trách, nếu như bản thân lúc đó không bị phân tâm thì có lẽ Mộc Nhĩ sẽ không ra đi như vậy. Càng nghĩ cô càng ấm ức rơi nước mắt, Nhân Sâm cũng ôm cô vào lòng để cô có thể trút hết nỗi đau.
Bên phía cảnh sát đã bắt Cam Thảo và đám bắt cóc giam lại, đợi đến ngày xét xử sẽ đưa bọn họ ra toà. Linh Chi bị nhốt gần đó nhìn thấy Cam Thảo cũng bị bắt thì tức giận hỏi....
- Thảo? Sao mày lại bị bắt vào đây???
- Hừ, tao phóng hỏa để trừ khử Mộc Linh! Không ngờ mạng cô ta lại lớn như vậy, có thể được cứu thoát khỏi đó.
Cam Thảo thở dài rồi nói, Linh Chi nhíu mày không tin Mộc Linh lại may mắn đến như vậy. Trong lòng liền nghĩ cách để đối phó với đám người Mộc Linh, còn Cam Thảo vẫn ngồi ung dung tự do tự tại.
Tang lễ nhanh chóng được tổ chức, suốt mấy ngày trời Mộc Linh đều ngồi cạnh quan tài của Mộc Nhĩ. Ánh mắt vô hồn, dáng vẻ gầy gò xanh xao, Nhân Sâm cầm chiếc bánh đi đến thấy vậy thì xót xa không nguôi.
\- Em nên ăn chút gì đi!
Anh đặt chiếc bánh vào trong tay cô, cô vẫn im lặng không nói gì. Dường như điều này là một cú sốc đối với cô, nhớ lại những chuyện lúc trước Mộc Nhĩ thường bày trò trêu chọc mình khiến cho cô tức giận.
\- Chị Mộc Trà, hôm nay lớp em có bài thi hay là chị thay em làm bài đi!
\- Ngu thì chịu đi!
\- Đi mà chị, em sẽ trả cho chị 1 tuần tiền tiêu vặt của em!
\- Không!
Mộc Linh tức giận cầm lấy cặp sách đi một mạch ra ngoài lờ đi sự hiện diện của ba mẹ đang ở đó, Mộc Nhĩ vội vàng chạy ra theo gấp gáp nói....
\- Chị ơi, tan học đợi em về nữa!
Người ba thấy vậy cũng nhắc nhở....
\- Phải rồi, dạo gần đây có nhiều vụ mất tích đó hai đứa nhớ đi chung về nhà cẩn thận!
Mộc Linh lạnh lùng vờ như không nghe thấy liền đạp xe đi, Mộc Nhĩ quay sang cười gượng....
\- Thưa ba mẹ! Con đi học ạ.
Nói xong, Mộc Nhĩ cũng vội vàng dắt xe ra đạp xe đến trường. Chạy dọc đường Mộc Nhĩ cố đuổi theo bóng lưng của Mộc Linh, Mộc Linh đeo tai nghe mặc kệ mọi thứ xung quanh, phải nói rằng ở độ tuổi nổi loạn thì ai nấy đều rất bướng bỉnh và không nghe lời.
Đến trường, Mộc Nhĩ liền đưa tay ra hiệu cho đám trùm trường ở gần đó. Nhóm trùm trường xấu tính hiểu ý liền đi đến chặn lại. Thấy bộ dạng đơn giản thuần khiết nên họ đoán đây chính là Mộc Nhĩ, giọng nói tên trùm trường bắt đầu giễu cợt....
\- Bé cưng, tan học đi chơi với bọn anh nhá!
\- Tôi.... tôi sẽ mách giáo viên đó....
Mộc Nhĩ tỏ vẻ sợ hãi nói ánh mắt nháy với tên trùm trường ra hiệu tiếp tục, đàn em tên trùm trường bắt đầu cười phá lên. Tên trùm trường tiếp tục trêu đùa....
\- Ngoan, anh rất thích những đứa biết nghe lời!
Mộc Nhĩ mỉm cười im lặng không nói gì, lúc này vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhìn sang thì thấy tên đàn em bị Mộc Linh bẻ ngón tay khiến tên đó la hét toáng lên. Tên trùm trường thấy Mộc Linh xuất hiện thì có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ giọng điệu cà khịa.....
\- Ồ! Là điên nữ đây mà, cứ tưởng cô sẽ bỏ mặc đứa em gái này rồi chứ??
Mộc Linh đá tên đàn em bị gãy ngón tay kia qua một bên, miệng nhai kẹo cao su đi đến chỗ tên trùm trường rồi bình thản phun bã kẹo lên trán hắn khiến hắn phát điên lên mắng......
\- Con điên này, mày có tin tao đánh mày một trận luôn không???
Mộc Nhĩ nghe vậy thì tỏ vẻ sợ hãi vội chạy đến cầu xin tên trùm trường bỏ qua, nhưng lại bị Mộc Linh lườm một cái khiến cho Mộc Nhĩ giật mình đứng yên tại chỗ. Tên trùm trường lúc này càng trở nên hống hách hơn....
\- Mộc Linh! Mày đừng nghĩ rằng bọn tao không làm gì được mày.
Vừa dứt lời, Mộc Linh bất ngờ đưa chân lên đá hắn. Cứ tưởng cú đá này khiến hắn ngất, ai mà ngờ được Mộc Linh chỉ đá đến gần tai hắn thì dừng lại. Những người xung quanh thấy vậy thì bắt đầu xì xầm với nhau, tên trùm trường nhìn sang Mộc Nhĩ rồi mới lao đến đánh Mộc Linh nhưng lại vô tình nắm phải cổ áo của cô, hắn giật mạnh một cái khiến cho các cúc áo bị rớt ra để lộ chiếc áo lót bên trong. Mộc Nhĩ thấy đã đạt được mục đích nên lấy áo khoác che chắn trước mặt cho chị mình, đàn em của tên trùm trường quay sang được dịp bàn tán với nhau....
\- Mày đoán số đo của cô ta bao nhiêu?
\- Chiếc áo lót chết tiệt kia thật đáng ghét mà!
\- Màu trắng nha mấy đứa!
\-....
Mộc Linh tức giận mặc áo khoác vào rồi lao đến đánh tên trùm trường và đàn em túi bụi, nhờ có những bạn học khác can ngăn nên đám trùm trường mới trốn chạy khỏi đó. Đồng thời, việc này đã đến tai giáo viên nên Mộc Linh và đám trùm trường kia đều bị mời vào phòng giám thị.
Mộc Nhĩ ở trong lớp nghe mọi người bàn tán về chuyện lúc nãy, cô thầm mỉm cười vì đã làm cho Mộc Linh bị mất mặt trước mọi người.
Nhân Sâm nhìn thấy Mộc Linh tinh thần suy sụp như vậy thì trong lòng khó chịu, anh ngồi bên cạnh cô an ủi....
- Đừng buồn nữa, chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi!
Mộc Linh tuy được an ủi nhưng trong lòng vẫn rất tự trách, nếu như bản thân lúc đó không bị phân tâm thì có lẽ Mộc Nhĩ sẽ không ra đi như vậy. Càng nghĩ cô càng ấm ức rơi nước mắt, Nhân Sâm cũng ôm cô vào lòng để cô có thể trút hết nỗi đau.
Bên phía cảnh sát đã bắt Cam Thảo và đám bắt cóc giam lại, đợi đến ngày xét xử sẽ đưa bọn họ ra toà. Linh Chi bị nhốt gần đó nhìn thấy Cam Thảo cũng bị bắt thì tức giận hỏi....
- Thảo? Sao mày lại bị bắt vào đây???
- Hừ, tao phóng hỏa để trừ khử Mộc Linh! Không ngờ mạng cô ta lại lớn như vậy, có thể được cứu thoát khỏi đó.
Cam Thảo thở dài rồi nói, Linh Chi nhíu mày không tin Mộc Linh lại may mắn đến như vậy. Trong lòng liền nghĩ cách để đối phó với đám người Mộc Linh, còn Cam Thảo vẫn ngồi ung dung tự do tự tại.
Tang lễ nhanh chóng được tổ chức, suốt mấy ngày trời Mộc Linh đều ngồi cạnh quan tài của Mộc Nhĩ. Ánh mắt vô hồn, dáng vẻ gầy gò xanh xao, Nhân Sâm cầm chiếc bánh đi đến thấy vậy thì xót xa không nguôi.
\- Em nên ăn chút gì đi!
Anh đặt chiếc bánh vào trong tay cô, cô vẫn im lặng không nói gì. Dường như điều này là một cú sốc đối với cô, nhớ lại những chuyện lúc trước Mộc Nhĩ thường bày trò trêu chọc mình khiến cho cô tức giận.
\- Chị Mộc Trà, hôm nay lớp em có bài thi hay là chị thay em làm bài đi!
\- Ngu thì chịu đi!
\- Đi mà chị, em sẽ trả cho chị 1 tuần tiền tiêu vặt của em!
\- Không!
Mộc Linh tức giận cầm lấy cặp sách đi một mạch ra ngoài lờ đi sự hiện diện của ba mẹ đang ở đó, Mộc Nhĩ vội vàng chạy ra theo gấp gáp nói....
\- Chị ơi, tan học đợi em về nữa!
Người ba thấy vậy cũng nhắc nhở....
\- Phải rồi, dạo gần đây có nhiều vụ mất tích đó hai đứa nhớ đi chung về nhà cẩn thận!
Mộc Linh lạnh lùng vờ như không nghe thấy liền đạp xe đi, Mộc Nhĩ quay sang cười gượng....
\- Thưa ba mẹ! Con đi học ạ.
Nói xong, Mộc Nhĩ cũng vội vàng dắt xe ra đạp xe đến trường. Chạy dọc đường Mộc Nhĩ cố đuổi theo bóng lưng của Mộc Linh, Mộc Linh đeo tai nghe mặc kệ mọi thứ xung quanh, phải nói rằng ở độ tuổi nổi loạn thì ai nấy đều rất bướng bỉnh và không nghe lời.
Đến trường, Mộc Nhĩ liền đưa tay ra hiệu cho đám trùm trường ở gần đó. Nhóm trùm trường xấu tính hiểu ý liền đi đến chặn lại. Thấy bộ dạng đơn giản thuần khiết nên họ đoán đây chính là Mộc Nhĩ, giọng nói tên trùm trường bắt đầu giễu cợt....
\- Bé cưng, tan học đi chơi với bọn anh nhá!
\- Tôi.... tôi sẽ mách giáo viên đó....
Mộc Nhĩ tỏ vẻ sợ hãi nói ánh mắt nháy với tên trùm trường ra hiệu tiếp tục, đàn em tên trùm trường bắt đầu cười phá lên. Tên trùm trường tiếp tục trêu đùa....
\- Ngoan, anh rất thích những đứa biết nghe lời!
Mộc Nhĩ mỉm cười im lặng không nói gì, lúc này vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhìn sang thì thấy tên đàn em bị Mộc Linh bẻ ngón tay khiến tên đó la hét toáng lên. Tên trùm trường thấy Mộc Linh xuất hiện thì có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ giọng điệu cà khịa.....
\- Ồ! Là điên nữ đây mà, cứ tưởng cô sẽ bỏ mặc đứa em gái này rồi chứ??
Mộc Linh đá tên đàn em bị gãy ngón tay kia qua một bên, miệng nhai kẹo cao su đi đến chỗ tên trùm trường rồi bình thản phun bã kẹo lên trán hắn khiến hắn phát điên lên mắng......
\- Con điên này, mày có tin tao đánh mày một trận luôn không???
Mộc Nhĩ nghe vậy thì tỏ vẻ sợ hãi vội chạy đến cầu xin tên trùm trường bỏ qua, nhưng lại bị Mộc Linh lườm một cái khiến cho Mộc Nhĩ giật mình đứng yên tại chỗ. Tên trùm trường lúc này càng trở nên hống hách hơn....
\- Mộc Linh! Mày đừng nghĩ rằng bọn tao không làm gì được mày.
Vừa dứt lời, Mộc Linh bất ngờ đưa chân lên đá hắn. Cứ tưởng cú đá này khiến hắn ngất, ai mà ngờ được Mộc Linh chỉ đá đến gần tai hắn thì dừng lại. Những người xung quanh thấy vậy thì bắt đầu xì xầm với nhau, tên trùm trường nhìn sang Mộc Nhĩ rồi mới lao đến đánh Mộc Linh nhưng lại vô tình nắm phải cổ áo của cô, hắn giật mạnh một cái khiến cho các cúc áo bị rớt ra để lộ chiếc áo lót bên trong. Mộc Nhĩ thấy đã đạt được mục đích nên lấy áo khoác che chắn trước mặt cho chị mình, đàn em của tên trùm trường quay sang được dịp bàn tán với nhau....
\- Mày đoán số đo của cô ta bao nhiêu?
\- Chiếc áo lót chết tiệt kia thật đáng ghét mà!
\- Màu trắng nha mấy đứa!
\-....
Mộc Linh tức giận mặc áo khoác vào rồi lao đến đánh tên trùm trường và đàn em túi bụi, nhờ có những bạn học khác can ngăn nên đám trùm trường mới trốn chạy khỏi đó. Đồng thời, việc này đã đến tai giáo viên nên Mộc Linh và đám trùm trường kia đều bị mời vào phòng giám thị.
Mộc Nhĩ ở trong lớp nghe mọi người bàn tán về chuyện lúc nãy, cô thầm mỉm cười vì đã làm cho Mộc Linh bị mất mặt trước mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.