Ủ Rượu Trái Cây Trên Đảo Quỳnh Hoa

Chương 7:

Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả

21/09/2024

Hơn nữa vườn nhà ở trên núi, vị trí khá xa, dù là hái quả hay gánh xuống núi đều rất tốn sức, một mình tỷ tỷ không thể chăm sóc cả vườn được. Mấy năm trước bón phân tưới nước không theo kịp, thực ra trong vườn sớm đã tiêu điều. Chân hắn bị thế này là vì chạy lên núi muốn giúp nhổ cỏ, kết quả lúc về không biết bị vấp phải thứ gì ngã xuống núi.

Vốn nghĩ mau chóng lớn lên giúp tỷ tỷ cùng chăm sóc vườn, nhưng bây giờ...

Chân đã tàn phế, vườn chắc chắn không thể bán. Nam Trạch sợ tỷ tỷ còn có ý định bán vườn, lại bổ sung một câu.

"Trong vườn còn có hai cây xoài cha dẫn chúng ta tự tay trồng, a tỷ thích ăn xoài nhất mà."

Nghe đến xoài, Nam Khê vô thức nuốt nước bọt.

Ngoài chà là nàng chưa từng ăn trái cây nào. Trước kia chỉ nghe mỗ mỗ kể đã chảy nước miếng không ngừng, giờ những trái cây đó ngay trước mắt mình rồi! Nếu không phải trời tối nàng thật sự muốn chạy ra xem.

Chuyện khế đất hai tỷ đệ ngầm gác lại, cả ngày chỉ uống chút cháo loãng, bụng hai người đã bắt đầu sôi òng ọc. Nam Khê đã tỉnh táo, bệnh cũng đỡ nhiều, hàng xóm tất nhiên sẽ không mang cơm đến nữa, họ phải tự chuẩn bị bữa tối.

Nam Trạch không muốn nằm trong phòng, rất cố chấp đòi ra giúp nhóm lửa. Nam Khê suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Đệ đệ tâm tư nặng nề, vốn đã bị đả kích vì tàn tật, cảm thấy mình kéo lùi gia đình, nếu không để hắn làm việc chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu hơn. Dĩ nhiên còn có một lý do quan trọng khác.

Nam Khê không biết nấu ăn.

Trong sa mạc, lương thực đều nắm chắc trong tay chủ nhân, không thể để họ đụng vào. Vì vậy Nam Khê thật sự không biết gì về nấu nướng.

"Tiểu Trạch, gạo phải cho bao nhiêu?"



"Tiểu Trạch, nước phải thêm bao nhiêu?"

"Tiểu Trạch, cháo này phải nấu bao lâu?"

Nàng hỏi liên tục như đứa trẻ tò mò, Nam Trạch cũng kiên nhẫn biết bây giờ tỷ tỷ không nhớ cái gì, có hỏi là đáp. Có hắn hỗ trợ, nồi cháo này nấu cũng suôn sẻ, hai khắc đồng hồ đã xong.

"A tỷ, trong cái hũ bên tủ chén có mắm tôm tỷ làm, tỷ múc một ít ra chúng ta ăn với cháo nhé."

"Được!"

Nam Khê đáp một tiếng rồi cầm bát, tìm qua thì phát hiện có mấy cái hũ. Tiện tay mở một cái, mùi hôi thối xộc vào mặt khiến nàng suýt đánh rơi bát.

"Ọe!! Thối quá!"

Chẳng lẽ đây là mắm tôm sao!

"Tiểu, Tiểu Trạch... Đây là cái gì vậy? Ọe!"

Nam Khê nhanh chóng đậy nắp lại, rồi chạy khỏi bếp như bay.

Nam Trạch: "..."

Chẳng phải là hải sản thối rữa sao, mùi này khi trời nóng thỉnh thoảng sẽ có, giờ tỷ tỷ lại không quen.

"Là cua và bạch tuộc đệ bắt được khi ra biển trước đây, gần đây nhà có chuyện nên quên mất chúng rồi."



Vốn hôm đó định tối nấu ăn, kết quả hắn ngã xong nhà cửa lộn xộn nên quên mất.

"Lát nữa đem đổ đi là được, mắm tôm ở hũ thứ ba."

"Được rồi..."

Nam Khê hít sâu một hơi, bịt mũi chạy nhanh về thẳng đến hũ thứ ba múc mắm tôm rồi chạy, tiện thể dời đệ đệ ra sân.

Mùi đó thật sự quá thối, ảnh hưởng đến khẩu vị quá, vẫn ăn ở sân tốt hơn. Trong sân có cái bàn đá, vừa hay để ăn cơm.

Hôm nay cháo này cho ít nước, nhìn có vẻ đặc hơn nhiều so với cháo Trân tẩu tẩu mang đến. Nam Khê đầy mong đợi uống một ngụm nhỏ, uống xong liền nhăn mày.

Mùi vị không tệ, vẫn có chút hương thơm nhẹ, nhưng hoàn toàn không ngọt.

"Tiểu Trạch, sao cháo chúng ta nấu lại khác cháo Trân tẩu tẩu mang đến nhiều thế, là thiếu thứ gì sao?"

Nam Trạch chớp chớp mắt, hồi lâu mới phản ứng lại: "Có thiếu, cháo của Trân tẩu tẩu nấu bằng nước dừa nên ngọt hơn. Nhà ta cũng có dừa, ngày mai chúng ta cũng có thể làm."

Nước dừa!

Thứ này Nam Khê nghe cũng chưa từng nghe qua.

"Nước dừa là gì? Là trái cây sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ủ Rượu Trái Cây Trên Đảo Quỳnh Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook