Chương 24: "Anh hùng" ra tay
Doccokiemma
25/03/2015
Nhưng thời gian “hẹn giờ 5 tiếng sau” còn chưa đến Nguyên đã “lương tâm bộc phát” mà đứng bật lên quyết chí... "cứu nhân độ thế".
Nghe qua có vẻ là "giác ngộ" tinh thần cách mạng nhưng... sự thật đằng sau cái "giác ngộ" đó là gì? Đây... đây... mời các bạn cùng xem. Lí do đó tất cả cũng chỉ vì một cú điện thoại của Diệp Nhi. Chiếc điện thoại “đặc biệt” hắn tắt máy nhưng chiếc điện thoại hàng ngày kia lại luôn luôn mở. Trong bối cảnh rối ren này, thói quen của mọi người trước khi đi ngủ sẽ là… cầu nguyện và xem tin tức. Chương trình tin tức đêm nay trở nên đặc biệt sôi nổi với chủ đề “quái vật đang xâm lăng Địa cầu”. Các phóng viên đã “không tiếc mạng” để quay lại những thước phim quý giá này, đa số đã hi sinh nhưng chỉ “số ít” những thước phim may mắn kia cũng đủ để cả thế giới phải “lao đao”. Việt Nam tuy chưa có tin tức quái vật xâm lăng nhưng quân đội đã ở trạng thái “sẵn sàng chiến đấu”. Tin tức liên tục truyền về đã khiến Diệp Nhi lo lắng, cô cần một sự “an ủi nào đó” và vì thế cô đã gọi điện thoại cho Nguyên.
Nghe được sự “lo lắng” cho tương lai nhân loại và "tinh thần nhân đạo quốc tế" từ Diệp Nhi, một cô gái… không có thiên phú tu luyện gì cho lắm vì bây giờ vẫn đang ở cấp một Nguyên chợt thấy… phải chăng mình quá "độc ác"?
Phải, Địa cầu cần mình cứu giúp nhưng mình cũng cần Địa cầu chứ? Địa cầu chính là "quê nhà", là nơi mà nhà cửa, hàng xóm, đất nước... tất cả mọi thứ của mình đều gắn chặt với nó và do nó ban tặng. Mình quá ích kỉ chăng? Mình quá tự phụ chăng? Mình quá… đê tiện chăng? Chỉ vì cảm xúc cá nhân mà làm cho bao nhiêu người chết oan dưới nanh vuốt của lũ quái vật. Sau hơn 30 phút “an ủi” cô bạn gái yên tâm ngủ ngon, Nguyên đứng dậy đá văng thùng rượu đang uống dở xuống sông Hồng, toàn thân biến ảo ra bộ trang phục và chiếc mặt nạ quen thuộc bay vọt trời thần thức tỏa rộng ra khắp thế giới để “xem lửa cháy đến đâu” còn cứu.
Nhìn cảnh giao tranh thảm thiết giữa người và quái thú mà cậu “xấu hổ” nhìn cảnh những thành phố bị tàn phá, nhân loại bị tàn sát mà Nguyên thấy “đau đớn” và tự khinh bỉ chính cái bản thân mình. Chẳng lẽ mình “máu lạnh” vậy sao? Không! Không phải mà! Mình là “Anh Hùng” và mình cũng là một phần tử của nhân loại, của Địa cầu. Trợ giúp địa cầu là “trách nhiệm” và cũng là “quyền lợi” của mình. Nghĩ đến đó cậu hét lớn cho cả đám quái thú đều có thể nghe thấy:
- Ta đến đây!
Nhưng đám quái thú cũng chỉ dừng lại có “một giây” rồi tiếp tục tấn công chứ không “rút chạy” và “dễ bảo” như lần trước. Lần này chúng vâng lệnh “thần” mà làm. Chúng tránh không tấn công Việt Nam đã là “nể mặt anh hùng” lắm rồi nên giờ Nguyên có can thiệp chúng cũng chỉ biết liều chết mà làm thôi.
Nếu bị Nguyên giết chết chúng còn được trở về với “Thần Thú” nhưng nếu sứ mệnh không làm được, nhát gan sợ chết thì chúng sẽ bị “Thần thú” vứt bỏ, điều này là thứ mà mỗi quái thú đều không thể chấp nhận. Vì thế chúng thà bị chém giết cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được “thần” giao phó.
Nguyên chọn địa điểm “ra tay” đầu tiên là ở nước Mĩ, lí do ư? Có thể bạn cho hắn muốn “tăng phí ra tay” hoặc có “âm mưu” gì đó nhưng... ít ra Nguyên vẫn chưa "hèn mọn" đến mức đó. Cậu chọn nước Mĩ chỉ đơn giản vì… tình hình chiến trường hiện tại ở đó … quá nguy cấp. Quan sát bằng “thần thức” Nguyên nhận ra Mĩ, Trung Quốc đang là hai nước lớn nguy hiểm nhất, các nước nhỏ khác hoặc đã “chiến thắng” hoặc “đã muộn” rồi, Châu Âu và chiến trường Nam Mĩ đang ở thế giằng co trong khi Nguyên lại… không có cảm tình lắm với Trung Quốc nên … sang Mĩ đi.
Nước Mĩ vì sao lại nói là “nguy cấp” không chỉ vì số quái vật như thủy triều tràn lan khắp miền Tây hay những cuộc giao tranh ác liệt ở chiến trường Miền Đông Bắc, Miền Nam mà còn là vì… có tới 65 con quái thú cấp 7 cùng tấn công vào quốc gia này. Nói vậy để biết là nếu ngài Obama của chúng ta có “thả” hết vũ khí hạt nhân của nước Mĩ ra thì ít nhất sẽ có 65 tên “quái” vẫn trơ ra không hề hấn gì? Những con “quái” mà các quốc gia tiêu diệt từ trước đến giờ… mạnh nhất chỉ là một con cấp sáu đỉnh phong, một con cấp bảy sơ kì cũng trúng bom mà “bị thương” còn với đám cao hơn thì… chỉ rung lắc cơ thể chút ít. Nhân loại… hiện tại còn quá yếu để đối phó với cuộc chiến này. Cuộc chiến mà có hơn… 400 tên quái thú không sợ thứ “vũ khí hủy diệt” tối thượng "sản phẩm của văn minh có khả năng hủy diệt văn minh nhất" với sức mạnh có thể hủy diệt Địa cầu cả trăm lần kia.
Nguyên xuất hiện trên bầu trời nước Mĩ đã làm cho cục diện xoay chuyển. Sau khi ra tay “gạt bỏ” vài con cấp bảy “ra oai phủ đầu” Nguyên đứng giữa đám quái thú đang tàn sát nhân loại ở miền Tây nước Mĩ mà hét bằng tiếng “dị giới”:
- Đủ rồi, dừng lại đi trước khi quá muộn!
Một tên quái thú cấp bảy đỉnh phong bản thể là con voi trắng to bằng ngọn núi nhỏ bước lên trước đám quái thú đang “lui bước” trước sự hung hãn của Nguyên nói:
- Ngươi không dọa được chúng ta đâu? Chúng ta thà chết cũng làm theo ý muốn của “thần”.
Đám quái đang “sợ hãi” đằng sau nghe vậy cũng gầm rú gào thét lên:
- Vâng lệnh “thần”
- Vì "Thần tối cao" mà chiến...
- Nguyện hi sinh vì “thánh thú”…
….
Nguyên cũng “ngỡ ngàng” trước sự điên cuồng của đám quái thú kia, chúng “can đảm đó” nhưng can đảm cũng phải chết. Cậu lắc đầu đưa ánh mắt “lạnh lẽo nhất có thể” nhìn đám quái thú:
- Các người muốn chết?
Con voi trắng kia hiện nguyên hình lao vào Nguyên với tốc độ nhanh hơn đạn bắn vừa lao lên hắn vừa hét:
- Vì thần ta nguyện từ bỏ tính mạng.
Nguyên thực sự… luống cuống chân tay. Người ta nói “vua thua thằng liều” mà. Nhất là thằng liều kia lại vô cùng mạnh mẽ và hung hãn. Tên quái thú đó đã thiêu đốt cả sinh mạng của mình để đổi lấy những đòn tấn công mạnh nhất có thể với Nguyên trong khi… cậu bé của chúng ta chỉ biết luống cuống né tránh.
___________
Lại nói về Tổng thống Obama và chiếc “va li hạt nhân” chuẩn bị được kích hoạt. Sau khi được cả sự “đồng tình” của phó Tổng thống, ông Obama mở mật mã của chiếc va li ra để lộ bên trong một lớp kim loại màu bạc khá chói mắt, có lẽ đây là lớp kim loại chống đạn và chống va đập cho “cái bên trong”. Chiếc "va li chết chóc" được mở ra để lộ một lớp kim loại màu trắng bạc là thứ để "ngăn cách" thứ đặc biệt duy nhất bên trong là một nút ấn màu đỏ to bằng bàn tay.
Ông Obama căng thẳng đưa tay đến gần “nút ấn chết chóc” mà chưa từng có vị Tổng thống nào ở “gần” với nó hơn ông lúc này. Đúng lúc mồ hôi đang túa ra vì căng thẳng thì… điện thoại của ông reo lên. Vị phó Tổng thống lập tức bước lên mấy bước nhấc điện thoại ra đưa cho Obama, đầu dây bên kia có âm thanh phát ra… đó là âm thanh thở gấp dồn dập nhưng ẩn chứa sự “vui mừng” và người đầu dây bên kia lên tiếng:
- Báo cáo Ngài, tôi là Tướng Endy, phó Thống lĩnh cánh quân bảo vệ miền Tây.
Ông Obama vừa tò mò vừa nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải các ông đã rút chạy khỏi miền Tây rồi sao?
Vị tướng bên đầu dây reo lên vui mừng với giọng không hề có chút kiềm chế y hệt như đứa trẻ vậy:
- Không! Không! Sẽ không còn cuộc tháo chạy nào nữa thưa ngài. “Anh Hùng” đã đến và chúng tôi sẽ chiến đấu cùng cậu ấy.
Vị phó Tổng thống cười như hoa nở nhảy lên lay lay hai cánh tay cười nói:
- Tôi đã nói rồi mà, nhất định cậu ta sẽ đến.
Ông Obama cũng thở phào một hơi, đem đóng chiếc “va li” kia lại rồi nói:
- Nối máy cho tôi với “Lầu năm góc”, tôi muốn tên lửa sẽ nhanh chóng được bố trí để “hỗ trợ” cho miền Tây.
Vị phó Tổng thống lại căng thẳng nói:
- Lầu năm góc cách đây 30 phút có báo cho tôi… tên lửa dùng để “yểm trợ” các chiến trường đã tiêu hao 30%, nếu lâu dài e rằng…
Ông Obama cười khẽ nói:
- Họ lo chúng ta sẽ “hết đạn” đúng không? Một lũ “ăn hại”, bây giờ không dùng thì đợi đến bao giờ dùng? Chả lẽ đợi đến khi đám “quái” đó phá hoại hết đống “sắt vụn” đó như hơn 10.000 quả “không kịp dùng” ở bên miền Tây. Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc làm của mình trước Quốc hội và nhân dân Mĩ. Ngoài ra nếu có "kẻ hà tiện" nào có "ý này ý nọ" ông hãy nói với họ rằng “ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH”.
Trong khi từng chùm tên lửa từ các căn cứ quân sự trên khắp nước Mĩ “vãi” ra trên các mặt trận thì cũng là lúc Nguyên “ức chế” cực độ với sự điên cuồng của đám quái thú.
Cái quái gi chứ? Chỉ chúng mày được quyền “nổi điên” à? Bực mình vì mất thời gian dây dưa quá nhiều với một số “thành phần cá biệt” Nguyên đã dùng “biện pháp mạnh”. Cậu tung ra hàng loạt những “tuyệt chiêu” hiểm ác cũng "vắt sức" không kém những tên liều mạng kia và... kết quả là Nguyên đã bóp chết mấy tên “đầu đàn” đó chỉ trong nháy máy. Đương nhiên cái giá phải trả cũng không “rẻ” chút nào, linh khí của Nguyên tạm thời bị rút đi gần một nửa nhưng… kết quả vẫn rất mĩ mãn, đám quái vật đã bị “dọa cho sợ”.
Nhưng dù có sợ Nguyên chúng vẫn không chịu rút lui vì... thứ chúng sợ hơn nữa lại là "thần thú vứt bỏ". Nguyên giờ đây đang ở trong cái cảnh “một cây làm chẳng nên non”. Đánh giết hết đám quái này cậu làm được nhưng… trong thời gian Nguyên “chém” lũ quái này sẽ có thêm bao nhiêu người chết, bao nhiêu quốc gia bị “xóa tên”? Vũ lực không phải là giải pháp tốt nhất trong lúc “điên cuồng” như thế này? Nên làm sao đây? Nguyên vừa đưa mắt gườm gườm dọa đám quái lui dần về sau vừa suy nghĩ… với chỉ số IQ "không mấy cao" của cậu thì… quá khó để nghĩ ra giải pháp hay, đặc biệt trong lúc “rối ren” như thế này.
Nguyên thấy hơi thất vọng về bản thân mình. Giá mà mình thông minh như “tên điên” kia một chút, giá mà mình “mạnh mẽ, tài giỏi” như tên điên kia một chút thì… À mà không đúng! Tên đó là cái gì mà đòi so với “Nguyên đẹp trai và thông minh” ta chứ?
Lung tung đủ mọi suy nghĩ, đầu óc cậu chàng như muốn nổ tung vậy, lát sau Nguyên tự “xỉ vả” mình. Mày là đứa ngu ngốc yếu đuối, có đám quái “nhép” cũng không lo xong thì làm sao xử cái đám quái to thuộc dạng Boss… AAAAAAAA Điên đầu quá đi.
Nghe qua có vẻ là "giác ngộ" tinh thần cách mạng nhưng... sự thật đằng sau cái "giác ngộ" đó là gì? Đây... đây... mời các bạn cùng xem. Lí do đó tất cả cũng chỉ vì một cú điện thoại của Diệp Nhi. Chiếc điện thoại “đặc biệt” hắn tắt máy nhưng chiếc điện thoại hàng ngày kia lại luôn luôn mở. Trong bối cảnh rối ren này, thói quen của mọi người trước khi đi ngủ sẽ là… cầu nguyện và xem tin tức. Chương trình tin tức đêm nay trở nên đặc biệt sôi nổi với chủ đề “quái vật đang xâm lăng Địa cầu”. Các phóng viên đã “không tiếc mạng” để quay lại những thước phim quý giá này, đa số đã hi sinh nhưng chỉ “số ít” những thước phim may mắn kia cũng đủ để cả thế giới phải “lao đao”. Việt Nam tuy chưa có tin tức quái vật xâm lăng nhưng quân đội đã ở trạng thái “sẵn sàng chiến đấu”. Tin tức liên tục truyền về đã khiến Diệp Nhi lo lắng, cô cần một sự “an ủi nào đó” và vì thế cô đã gọi điện thoại cho Nguyên.
Nghe được sự “lo lắng” cho tương lai nhân loại và "tinh thần nhân đạo quốc tế" từ Diệp Nhi, một cô gái… không có thiên phú tu luyện gì cho lắm vì bây giờ vẫn đang ở cấp một Nguyên chợt thấy… phải chăng mình quá "độc ác"?
Phải, Địa cầu cần mình cứu giúp nhưng mình cũng cần Địa cầu chứ? Địa cầu chính là "quê nhà", là nơi mà nhà cửa, hàng xóm, đất nước... tất cả mọi thứ của mình đều gắn chặt với nó và do nó ban tặng. Mình quá ích kỉ chăng? Mình quá tự phụ chăng? Mình quá… đê tiện chăng? Chỉ vì cảm xúc cá nhân mà làm cho bao nhiêu người chết oan dưới nanh vuốt của lũ quái vật. Sau hơn 30 phút “an ủi” cô bạn gái yên tâm ngủ ngon, Nguyên đứng dậy đá văng thùng rượu đang uống dở xuống sông Hồng, toàn thân biến ảo ra bộ trang phục và chiếc mặt nạ quen thuộc bay vọt trời thần thức tỏa rộng ra khắp thế giới để “xem lửa cháy đến đâu” còn cứu.
Nhìn cảnh giao tranh thảm thiết giữa người và quái thú mà cậu “xấu hổ” nhìn cảnh những thành phố bị tàn phá, nhân loại bị tàn sát mà Nguyên thấy “đau đớn” và tự khinh bỉ chính cái bản thân mình. Chẳng lẽ mình “máu lạnh” vậy sao? Không! Không phải mà! Mình là “Anh Hùng” và mình cũng là một phần tử của nhân loại, của Địa cầu. Trợ giúp địa cầu là “trách nhiệm” và cũng là “quyền lợi” của mình. Nghĩ đến đó cậu hét lớn cho cả đám quái thú đều có thể nghe thấy:
- Ta đến đây!
Nhưng đám quái thú cũng chỉ dừng lại có “một giây” rồi tiếp tục tấn công chứ không “rút chạy” và “dễ bảo” như lần trước. Lần này chúng vâng lệnh “thần” mà làm. Chúng tránh không tấn công Việt Nam đã là “nể mặt anh hùng” lắm rồi nên giờ Nguyên có can thiệp chúng cũng chỉ biết liều chết mà làm thôi.
Nếu bị Nguyên giết chết chúng còn được trở về với “Thần Thú” nhưng nếu sứ mệnh không làm được, nhát gan sợ chết thì chúng sẽ bị “Thần thú” vứt bỏ, điều này là thứ mà mỗi quái thú đều không thể chấp nhận. Vì thế chúng thà bị chém giết cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được “thần” giao phó.
Nguyên chọn địa điểm “ra tay” đầu tiên là ở nước Mĩ, lí do ư? Có thể bạn cho hắn muốn “tăng phí ra tay” hoặc có “âm mưu” gì đó nhưng... ít ra Nguyên vẫn chưa "hèn mọn" đến mức đó. Cậu chọn nước Mĩ chỉ đơn giản vì… tình hình chiến trường hiện tại ở đó … quá nguy cấp. Quan sát bằng “thần thức” Nguyên nhận ra Mĩ, Trung Quốc đang là hai nước lớn nguy hiểm nhất, các nước nhỏ khác hoặc đã “chiến thắng” hoặc “đã muộn” rồi, Châu Âu và chiến trường Nam Mĩ đang ở thế giằng co trong khi Nguyên lại… không có cảm tình lắm với Trung Quốc nên … sang Mĩ đi.
Nước Mĩ vì sao lại nói là “nguy cấp” không chỉ vì số quái vật như thủy triều tràn lan khắp miền Tây hay những cuộc giao tranh ác liệt ở chiến trường Miền Đông Bắc, Miền Nam mà còn là vì… có tới 65 con quái thú cấp 7 cùng tấn công vào quốc gia này. Nói vậy để biết là nếu ngài Obama của chúng ta có “thả” hết vũ khí hạt nhân của nước Mĩ ra thì ít nhất sẽ có 65 tên “quái” vẫn trơ ra không hề hấn gì? Những con “quái” mà các quốc gia tiêu diệt từ trước đến giờ… mạnh nhất chỉ là một con cấp sáu đỉnh phong, một con cấp bảy sơ kì cũng trúng bom mà “bị thương” còn với đám cao hơn thì… chỉ rung lắc cơ thể chút ít. Nhân loại… hiện tại còn quá yếu để đối phó với cuộc chiến này. Cuộc chiến mà có hơn… 400 tên quái thú không sợ thứ “vũ khí hủy diệt” tối thượng "sản phẩm của văn minh có khả năng hủy diệt văn minh nhất" với sức mạnh có thể hủy diệt Địa cầu cả trăm lần kia.
Nguyên xuất hiện trên bầu trời nước Mĩ đã làm cho cục diện xoay chuyển. Sau khi ra tay “gạt bỏ” vài con cấp bảy “ra oai phủ đầu” Nguyên đứng giữa đám quái thú đang tàn sát nhân loại ở miền Tây nước Mĩ mà hét bằng tiếng “dị giới”:
- Đủ rồi, dừng lại đi trước khi quá muộn!
Một tên quái thú cấp bảy đỉnh phong bản thể là con voi trắng to bằng ngọn núi nhỏ bước lên trước đám quái thú đang “lui bước” trước sự hung hãn của Nguyên nói:
- Ngươi không dọa được chúng ta đâu? Chúng ta thà chết cũng làm theo ý muốn của “thần”.
Đám quái đang “sợ hãi” đằng sau nghe vậy cũng gầm rú gào thét lên:
- Vâng lệnh “thần”
- Vì "Thần tối cao" mà chiến...
- Nguyện hi sinh vì “thánh thú”…
….
Nguyên cũng “ngỡ ngàng” trước sự điên cuồng của đám quái thú kia, chúng “can đảm đó” nhưng can đảm cũng phải chết. Cậu lắc đầu đưa ánh mắt “lạnh lẽo nhất có thể” nhìn đám quái thú:
- Các người muốn chết?
Con voi trắng kia hiện nguyên hình lao vào Nguyên với tốc độ nhanh hơn đạn bắn vừa lao lên hắn vừa hét:
- Vì thần ta nguyện từ bỏ tính mạng.
Nguyên thực sự… luống cuống chân tay. Người ta nói “vua thua thằng liều” mà. Nhất là thằng liều kia lại vô cùng mạnh mẽ và hung hãn. Tên quái thú đó đã thiêu đốt cả sinh mạng của mình để đổi lấy những đòn tấn công mạnh nhất có thể với Nguyên trong khi… cậu bé của chúng ta chỉ biết luống cuống né tránh.
___________
Lại nói về Tổng thống Obama và chiếc “va li hạt nhân” chuẩn bị được kích hoạt. Sau khi được cả sự “đồng tình” của phó Tổng thống, ông Obama mở mật mã của chiếc va li ra để lộ bên trong một lớp kim loại màu bạc khá chói mắt, có lẽ đây là lớp kim loại chống đạn và chống va đập cho “cái bên trong”. Chiếc "va li chết chóc" được mở ra để lộ một lớp kim loại màu trắng bạc là thứ để "ngăn cách" thứ đặc biệt duy nhất bên trong là một nút ấn màu đỏ to bằng bàn tay.
Ông Obama căng thẳng đưa tay đến gần “nút ấn chết chóc” mà chưa từng có vị Tổng thống nào ở “gần” với nó hơn ông lúc này. Đúng lúc mồ hôi đang túa ra vì căng thẳng thì… điện thoại của ông reo lên. Vị phó Tổng thống lập tức bước lên mấy bước nhấc điện thoại ra đưa cho Obama, đầu dây bên kia có âm thanh phát ra… đó là âm thanh thở gấp dồn dập nhưng ẩn chứa sự “vui mừng” và người đầu dây bên kia lên tiếng:
- Báo cáo Ngài, tôi là Tướng Endy, phó Thống lĩnh cánh quân bảo vệ miền Tây.
Ông Obama vừa tò mò vừa nghi hoặc hỏi:
- Chẳng phải các ông đã rút chạy khỏi miền Tây rồi sao?
Vị tướng bên đầu dây reo lên vui mừng với giọng không hề có chút kiềm chế y hệt như đứa trẻ vậy:
- Không! Không! Sẽ không còn cuộc tháo chạy nào nữa thưa ngài. “Anh Hùng” đã đến và chúng tôi sẽ chiến đấu cùng cậu ấy.
Vị phó Tổng thống cười như hoa nở nhảy lên lay lay hai cánh tay cười nói:
- Tôi đã nói rồi mà, nhất định cậu ta sẽ đến.
Ông Obama cũng thở phào một hơi, đem đóng chiếc “va li” kia lại rồi nói:
- Nối máy cho tôi với “Lầu năm góc”, tôi muốn tên lửa sẽ nhanh chóng được bố trí để “hỗ trợ” cho miền Tây.
Vị phó Tổng thống lại căng thẳng nói:
- Lầu năm góc cách đây 30 phút có báo cho tôi… tên lửa dùng để “yểm trợ” các chiến trường đã tiêu hao 30%, nếu lâu dài e rằng…
Ông Obama cười khẽ nói:
- Họ lo chúng ta sẽ “hết đạn” đúng không? Một lũ “ăn hại”, bây giờ không dùng thì đợi đến bao giờ dùng? Chả lẽ đợi đến khi đám “quái” đó phá hoại hết đống “sắt vụn” đó như hơn 10.000 quả “không kịp dùng” ở bên miền Tây. Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc làm của mình trước Quốc hội và nhân dân Mĩ. Ngoài ra nếu có "kẻ hà tiện" nào có "ý này ý nọ" ông hãy nói với họ rằng “ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH”.
Trong khi từng chùm tên lửa từ các căn cứ quân sự trên khắp nước Mĩ “vãi” ra trên các mặt trận thì cũng là lúc Nguyên “ức chế” cực độ với sự điên cuồng của đám quái thú.
Cái quái gi chứ? Chỉ chúng mày được quyền “nổi điên” à? Bực mình vì mất thời gian dây dưa quá nhiều với một số “thành phần cá biệt” Nguyên đã dùng “biện pháp mạnh”. Cậu tung ra hàng loạt những “tuyệt chiêu” hiểm ác cũng "vắt sức" không kém những tên liều mạng kia và... kết quả là Nguyên đã bóp chết mấy tên “đầu đàn” đó chỉ trong nháy máy. Đương nhiên cái giá phải trả cũng không “rẻ” chút nào, linh khí của Nguyên tạm thời bị rút đi gần một nửa nhưng… kết quả vẫn rất mĩ mãn, đám quái vật đã bị “dọa cho sợ”.
Nhưng dù có sợ Nguyên chúng vẫn không chịu rút lui vì... thứ chúng sợ hơn nữa lại là "thần thú vứt bỏ". Nguyên giờ đây đang ở trong cái cảnh “một cây làm chẳng nên non”. Đánh giết hết đám quái này cậu làm được nhưng… trong thời gian Nguyên “chém” lũ quái này sẽ có thêm bao nhiêu người chết, bao nhiêu quốc gia bị “xóa tên”? Vũ lực không phải là giải pháp tốt nhất trong lúc “điên cuồng” như thế này? Nên làm sao đây? Nguyên vừa đưa mắt gườm gườm dọa đám quái lui dần về sau vừa suy nghĩ… với chỉ số IQ "không mấy cao" của cậu thì… quá khó để nghĩ ra giải pháp hay, đặc biệt trong lúc “rối ren” như thế này.
Nguyên thấy hơi thất vọng về bản thân mình. Giá mà mình thông minh như “tên điên” kia một chút, giá mà mình “mạnh mẽ, tài giỏi” như tên điên kia một chút thì… À mà không đúng! Tên đó là cái gì mà đòi so với “Nguyên đẹp trai và thông minh” ta chứ?
Lung tung đủ mọi suy nghĩ, đầu óc cậu chàng như muốn nổ tung vậy, lát sau Nguyên tự “xỉ vả” mình. Mày là đứa ngu ngốc yếu đuối, có đám quái “nhép” cũng không lo xong thì làm sao xử cái đám quái to thuộc dạng Boss… AAAAAAAA Điên đầu quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.