Chương 3: Cùng Tiên Tử dạo, xe biến mất Khốn khổ anh đành gọi Taxi
Doccokiemma
25/03/2015
Cô nàng nhìn có vẻ đang "tạo dáng ngổ ngáo” kia nghe cách gọi "kì cục" của Nguyên thì phì cười, thu hồi lại bộ dạng như muốn ăn thịt người kia, nhu hòa ngồi xuống bên cạnh Nguyên mỉm cười như nắng xuân nũng nịu nói:
- Vâng! Diệp Nhi Tiên Tử đây. Anh hôm nay lại dám bắt tiên tử phải đợi mỏi cả chân, biết tội gì không?
Cô nàng đầy vẻ tự nhiên nhưng nụ cười vô thức của cô nàng đã làm cậu bạn của chúng ta ”hóa đá” mất rồi, nhìn nụ cười đó, anh bạn của chúng ta thề rằng, đó là hình ảnh đẹp nhất về một người phụ nữ anh từng gặp. Nhìn vẻ mặt say đắm của cậu bạn trai, Diệp Nhi đứng lên xoay người một vòng khoe chiếc áo màu xanh da trời nói:
- Em mặc chiếc áo này đẹp chứ?
Nguyên nuốt khan một ngụm gật đầu như gà mổ thóc. Cô bạn này chính là hoa khôi không chỉ của cả lớp mà còn là của cả trường mà, mặc gì chả đẹp thậm chí đầu óc đen tối của cậu bạn còn nghĩ thầm "mặc càng ít sẽ càng đẹp hơn” nhưng cậu lập tức dẹp ý nghĩ điên khùng đó. Thấy cậu bạn trai cứ cười ngô nghê từ nãy giờ, Diệp Nhi lấy tay sờ vào chán cậu quan tâm:
- Hôm nay anh bị ốm à? Sao nhìn mặt khó chịu thế?
Cậu bạn cười khổ trong lòng ”có người yêu như cô em đây không ốm cũng lạ” nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thường nhất có thể:
- Không... không sao! Chỉ là hôm nay thấy em xinh hơn mọi hôm.
Cô bé Diệp Nhi mỉm cười hạnh phúc ra vẻ: Chỉ giỏi nịnh. Từ khi gặp Nguyên cách đây gần 4 năm, cô thấy cậu là một người mạnh mẽ, cá tính, quyết đoán, càng ở gần cô càng bị mê hoặc và ảo tưởng bởi vẻ đẹp tiềm ẩn trong cậu. Cô đã vẽ ra vô số hình tượng hoàng tử nhưng trong số rất nhiều, cô lại thấy ở anh bạn cùng lớp này nhiều nét nhất, dù cho Nguyên không đẹp trai nhất, không cá tính nhất, không khéo nói nhất nhưng... có một cái khí chất đặc biệt nào đó ở anh, đó là nhận định chung của các cô gái. Nhưng cô đâu biết là Nguyên bây giờ đâu phải "Nguyên của ngày hôm qua” nữa, cậu bạn trai của cô đã đi về nơi mình đến, về một thế giới xa lạ và chỉ còn thể xác với một linh hồn khác cho cô mà thôi.
Ngồi trong quán cafe nói truyện, cô bạn càng tỏ vẻ bất ngờ với Nguyên, thái độ của anh ấy, cử chỉ của anh ấy... chẳng lẽ đây là anh em sinh đôi gì đó của Nguyên hay sao? Thế là hủy luôn kế hoạch xem phim, cô ngồi đây "hỏi cung” cậu bạn trai, cũng may là về cô Diệp Nhi này, tư liệu chữ viết lưu lại khá nhiều nên anh chàng nhanh chóng ứng đối không đến mức lộ tẩy. Diệp Nhi sau một hồi "tra khảo” thấy vẫn là Nguyên thì mừng lắm nhưng... tại sao anh ấy thái độ hôm nay lại khác lạ vậy? Hay là... anh ấy gặp truyện gì?
Nguyên sau phút giây ứng đối cũng đã quen thuộc và ”thích ứng” hơn trước cô ”người yêu” của mình. Nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ trưa, anh lên tiếng:
- Hay là mình đi ăn rồi đi xem phim nhé! Chẳng phải em nói hôm nay có phim gì đó hay lắm mà?
Cô bạn mỉm cười:
- Xem phim chắc chắn phải đi... nhưng anh cũng không được dấu em!
Nguyên lo sợ nghĩ thầm, lộ rồi sao? Giải thích sao đây? Cô bạn nói:
- Anh có truyện gì khó khăn phải không? Em thấy anh hôm nay lạ lắm.
Nguyên thở phào nhẹ nhõm: May mà chưa bị lộ bèn nhanh chóng ứng phó:
- À thì hôm nay ngày 5 tháng 3 rồi, mấy hôm nữa là mồng 8 tháng 3 rồi, đang lo chuẩn bị quà cho em chứ gì nữa? Tính suốt mấy hôm, đêm qua còn không ngủ đây này!
Nhìn vào đôi mắt hơi thâm quầng thiếu ngủ của bạn trai, cô nàng ấm áp cười rồi tru môi nói:
- Cần gì chứ? Chỉ cần có anh ở đây là món quà lớn nhất với em rồi.
Anh bạn cũng thầm phục khả năng "chém gió” của mình, sau đó dắt cô bạn đi ăn cơm, xem phim, đi cafe chém gió.... với tất cả những gì một thằng FA 18 năm, chưa từng có kinh nhiệm dẫn gái đi chơi. Cũng may cô nàng Diệp Nhi kiêu kì cũng chỉ có anh chàng Nguyên này là bạn trai đầu tiên nên cũng không biết mấy chỗ "câu giờ nhảm” mà anh bạn dẫn đi chả lãng mạn chút nào ngoài cái ý nghĩa "câu giờ”.
Vừa đi chơi với người đẹp Nguyên vừa tự nhủ: Không phải người đẹp thì cái gì cũng tốt, riêng khoản cô nàng trong chưa đến một ngày đã làm mình "đứng hình” mất mấy lần cũng đủ biết độ nguy hiểm của phụ nữ là như thế nào? Rồi nham hiểm nghĩ: Nên "đá” cô nàng này không? Quả thực theo ý đồ ban đầu, anh bạn định đến đây sẽ nói "lời chia tay” hay "lời xin lỗi” gì đó với cô nàng này luôn hoặc sẽ "diễn trò hề” để cô nàng này chán ghét nhưng.... Khi gặp cô nàng xong thì sắc đẹp của cô ta lại làm cho cậu bạn không thể "phun” ra những lời trái lương tâm đó, hơn nữa đi với gái đẹp người ta nhìn vào nhiều, diễn trò lố bịch càng khó hơn, thôi ”cho cô bé cơ hội” Nguyên nghĩ thầm. Một tháng, chỉ một tháng thôi, nếu mình "chịu được” thì sẽ "yêu thật” luôn, nếu không chịu được thì có lẽ "giải tán” cũng không muộn. Vừa nghĩ hắn vừa đắc ý là mình đã "hot” đến nỗi cho một cô bé xinh như hot girl "cơ hội được cưa” cơ đấy.
Thấy Nguyên tự nhiên cười ”gian tà” Diệp Nhi sởn gai ốc vỗ vai cậu bạn trai hỏi:
- Này, anh làm gì cười ghê thế? Nghe đểu lắm ấy.
Nói xong cô bạn khúc khích ngồi phía sau cười, Nguyên ý thức được mình lỡ "cười gian" vội vàng húng hắng ho điều chỉnh nói:
- À, nghĩ đến một bài báo mà anh lại buồn cười thôi mà.
- Bài gì anh? (Diệp tò mò)
- Vụ án về việc những nạn nhân nữ bị giết khi đi một mình (Nguyên chém gió)
Diệp lẩm nhẩm ngẫm nghĩ hồi lâu nói:
- Làm gì có bài báo nào như vậy? Anh nhớ nhầm không?
Nguyên đưa cô bạn đến tận đầu con phố nơi nhà cô bạn ở đó rồi dừng xe bước xuống quay mặt ra phía sau vừa nói vừa nhìn chằm chằm như "ăn thịt" cô đến nơi trêu:
- Đường xá vắng vẻ thế này? Nếu anh là hung thủ thì chẳng phải lên báo rồi hả? Ha ha
Diệp Nhi xuống xe cười nói:
- Đúng là đồ gian ác. Em đáng yêu vậy cũng nỡ giết sao?
Xuống xe xong cô nàng mới giật mình :
- Nhà em dưới kia một đoạn nữa mà? Sao hôm nay anh lại dừng ở đây thế?
Cậu bạn cười xòa nghĩ thầm : Biết nhà em ở đâu đâu, cứ đưa đến đầu phố cho lành, nhưng cười nói:
- Tại anh muốn dắt em đi bộ một đoạn, bây giờ trăng đẹp thế này không ngắm tiếc lắm.
Diệp Nhi ngước đầu nhìn vành trăng đầu tháng đang mảnh như cái lá lúa cười thẹn thùng nói :
- Muốn ở cạnh em thêm một lúc cứ nói đi lại bày trò, làm gì có trăng mà ngắm?
Anh bạn của chúng ta ngẩng đầu mới ý thức được là mình bí quá hóa liều, chém gió linh tinh nên xấu hổ, dắt người yêu "hùng hục" đi đến qua cả nhà cô bé. Đến lúc cô nàng của chúng ta giằng co một hồi, anh bạn mới biết là mình đã đi quá xa, cười ngại ngùng lần nữa, anh bạn lí do :
- Khu này mấy cái biệt thự thiết kế giống nhau quá, anh lại quên nhìn số nhà.
Cô nàng lại cười ấm áp cùng nhau đi dạo thêm một vòng nữa với anh chàng nghĩ thầm: "Em biết anh muốn ở lâu bên em hơn mà". Đến nhà số 27, cô nàng dừng lại quyến luyến tạm biệt chàng chai rồi chạy vào nhà như chú thỏ con. Nguyên đứng từ xa thẫn thờ nhìn theo rồi lắc đầu tự trách:
- Mình có bỉ ổi quá không? Lại đem cô bé đáng yêu như vậy... làm trò đùa, làm thứ "thừa kế"
Nhưng nghĩ vu vơ một lúc, anh chàng lắc đầu cố xua những ý nghĩ lung tung ra vừa đi vừa tự kỉ:
- Bình thường thôi mà, thằng "bỗng dưng có gấu" chả thế? Hơn nữa ta đây còn chưa làm gì sai? Chỉ "giúp bạn" một tay thôi.
Vừa đi vừa tự kỉ an ủi làm cho "tâm linh" của hắn nhẹ nhàng hơn, nụ cười khi nhớ về gương mặt và cả một ngày bên nàng khiến hắn không kìm nổi cao hứng nghêu ngao hát vài câu. Nhưng khi về đến đầu phố, cậu chàng của chúng ta giật mình. Xe đâu??? Lục trong túi không thấy chìa khóa, cậu bạn đã quên mất khi xuống xe phải rút chìa rồi. Thực ra với những thanhniên đã 4 năm mới đi xe máy như cậu thì quên là chuyện thường nhưng... để mất con ngựa yêu quý kia mới là chuyện lớn. Nguyên nghĩ bụng: Chắc lại đồng chí nào đi qua "tiện tay dắt hộ" rồi, thôi chết, còn 50 triệu ở cốp xe nữa.
Tiếc của, anh chàng định lên công an phường trình báo nhưng do trời đã tối muộn nên... đóng cửa, thôi thì chả thèm tìm nữa, anh bạn bực mình. Xe đã cũ thì chớ lại còn bị trộm, đã thế anh dứt khoát mua xe mới, tiền trong cốp coi như "khuyến mại" tên trộm kia đi, đằng nào… mình cũng còn nhiều lắm, coi như "đỏ tình đen vận", tự dưng kiếm được em xinh như mộng làm người yêu, mất thế chứ mất nữa cũng… đáng.
Nhưng mua sắm là truyện của sau này, em xinh kia thì câu truyện về sau thế nào chưa rõ, còn giờ đây anh bạn của chúng ta lại phải ngậm ngùi đi taxi về?
Về đến ngôi nhà nhỏ của mình, Nguyên thấy bố mẹ ngồi sẵn ngoài phòng khách có vẻ như đang đợi mình về. Không lẽ có truyện? Thấy con về, bà mẹ lên tiếng?
- Đi đâu giờ mới về?
Nguyên đỏ mặt mặt vâng ạ dạ thưa mãi không ra lời, bố Nguyên thấy thế cười ha hả nói:
- Mình cứ dọa nó thế? Ra đây bố bảo?
Nói rồi vẫy tay với Nguyên, cậu bé mừng quá, cũng đã bốn năm rồi cậu mới gặp lại bố nên hí hửng chạy qua, bố cậu đợi cậu ngồi xuống vỗ cho cậu một cái thật mạnh vào vai làm Nguyên cũng phải căng người lên nói :
- Thằng này khá! Có bạn gái mà dấu cả bố lẫn mẹ. Có gì mày cũng phải dắt về ra mắt để bố mẹ xem nó thế nào?
Nguyên bất ngờ quá, hiểu nhầm rồi bố mẹ ơi nên ấp úng :
- Dạ.... dạ
Mẹ Nguyên cũng bỏ vẻ mặt hình sự cười nói :
- Dạ cái gì? Nó con cái nhà ai? Nhà cửa thế nào? Học hành đến đâu….
Nguyên choáng với kiểu hỏi quá cặn kẽ hơn cả lấy khẩu cung của mẹ vội vùng dậy chạy lên phòng vừa chạy vừa nói vọng ra sau:
- Không phải như mọi người nghĩ đâu!
Hai vị phụ huynh thấy đứa con độc nhất “thẹn thùng” chạy cả lên phòng vội cười bàn tính với nhau cứ như ván đã đóng thuyền rồi vậy. Sau một hồi bàn bạc, bố cậu thở dài nói:
- Cũng mong nó ra trường rồi nhanh chóng ổn định, nếu không sau này lại làm khổ con nhà người ta!
Bà mẹ cũng gật đầu bàn tính:
- Thế chỗ bạn cũ của ông thế nào? Ông ấy là trưởng phòng gì đấy chắc cũng xin được cho con mình làm phóng viên chứ?
Ông bố lắc đầu nói:
- Cũng khó khăn lắm, bây giờ việc làm lúc nào cũng khó khăn, ông bạn tôi nói có quan hệ mà không có… (ông lắc đầu nói) thì cũng khó được. Thôi thì tùy vào nó tự lực cánh sinh vậy, chúng mình giúp nó cũng chỉ được đến thế.
Cậu chàng lên phòng trút những tâm tư của mình vào một mảnh giấy nhỏ rồi gấp lại đem nhét vào một "chiếc hộp bí mật", cái mà từ nhỏ đến lớn, mỗi lần có truyện "xui xẻo" bực tức cậu sẽ cậu sẽ "ghi lại", nhét vào và sáng hôm sau sẽ không bao giờ còn "buồn" vì truyện đó nữa, mảnh giấy cậu chỉ ghi vỏn vẹn hai dòng chữ:
Cùng tiên tử dạo, xe biến mất
Khốn khổ anh đành gọi taxi
Rồi sau đó tắt đèn, lăn ra chìm vào một giấc ngủ thật ngon, giấc ngủ đầu tiên từ khi Nguyên trở về từ "dị giới".
- Vâng! Diệp Nhi Tiên Tử đây. Anh hôm nay lại dám bắt tiên tử phải đợi mỏi cả chân, biết tội gì không?
Cô nàng đầy vẻ tự nhiên nhưng nụ cười vô thức của cô nàng đã làm cậu bạn của chúng ta ”hóa đá” mất rồi, nhìn nụ cười đó, anh bạn của chúng ta thề rằng, đó là hình ảnh đẹp nhất về một người phụ nữ anh từng gặp. Nhìn vẻ mặt say đắm của cậu bạn trai, Diệp Nhi đứng lên xoay người một vòng khoe chiếc áo màu xanh da trời nói:
- Em mặc chiếc áo này đẹp chứ?
Nguyên nuốt khan một ngụm gật đầu như gà mổ thóc. Cô bạn này chính là hoa khôi không chỉ của cả lớp mà còn là của cả trường mà, mặc gì chả đẹp thậm chí đầu óc đen tối của cậu bạn còn nghĩ thầm "mặc càng ít sẽ càng đẹp hơn” nhưng cậu lập tức dẹp ý nghĩ điên khùng đó. Thấy cậu bạn trai cứ cười ngô nghê từ nãy giờ, Diệp Nhi lấy tay sờ vào chán cậu quan tâm:
- Hôm nay anh bị ốm à? Sao nhìn mặt khó chịu thế?
Cậu bạn cười khổ trong lòng ”có người yêu như cô em đây không ốm cũng lạ” nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thường nhất có thể:
- Không... không sao! Chỉ là hôm nay thấy em xinh hơn mọi hôm.
Cô bé Diệp Nhi mỉm cười hạnh phúc ra vẻ: Chỉ giỏi nịnh. Từ khi gặp Nguyên cách đây gần 4 năm, cô thấy cậu là một người mạnh mẽ, cá tính, quyết đoán, càng ở gần cô càng bị mê hoặc và ảo tưởng bởi vẻ đẹp tiềm ẩn trong cậu. Cô đã vẽ ra vô số hình tượng hoàng tử nhưng trong số rất nhiều, cô lại thấy ở anh bạn cùng lớp này nhiều nét nhất, dù cho Nguyên không đẹp trai nhất, không cá tính nhất, không khéo nói nhất nhưng... có một cái khí chất đặc biệt nào đó ở anh, đó là nhận định chung của các cô gái. Nhưng cô đâu biết là Nguyên bây giờ đâu phải "Nguyên của ngày hôm qua” nữa, cậu bạn trai của cô đã đi về nơi mình đến, về một thế giới xa lạ và chỉ còn thể xác với một linh hồn khác cho cô mà thôi.
Ngồi trong quán cafe nói truyện, cô bạn càng tỏ vẻ bất ngờ với Nguyên, thái độ của anh ấy, cử chỉ của anh ấy... chẳng lẽ đây là anh em sinh đôi gì đó của Nguyên hay sao? Thế là hủy luôn kế hoạch xem phim, cô ngồi đây "hỏi cung” cậu bạn trai, cũng may là về cô Diệp Nhi này, tư liệu chữ viết lưu lại khá nhiều nên anh chàng nhanh chóng ứng đối không đến mức lộ tẩy. Diệp Nhi sau một hồi "tra khảo” thấy vẫn là Nguyên thì mừng lắm nhưng... tại sao anh ấy thái độ hôm nay lại khác lạ vậy? Hay là... anh ấy gặp truyện gì?
Nguyên sau phút giây ứng đối cũng đã quen thuộc và ”thích ứng” hơn trước cô ”người yêu” của mình. Nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ trưa, anh lên tiếng:
- Hay là mình đi ăn rồi đi xem phim nhé! Chẳng phải em nói hôm nay có phim gì đó hay lắm mà?
Cô bạn mỉm cười:
- Xem phim chắc chắn phải đi... nhưng anh cũng không được dấu em!
Nguyên lo sợ nghĩ thầm, lộ rồi sao? Giải thích sao đây? Cô bạn nói:
- Anh có truyện gì khó khăn phải không? Em thấy anh hôm nay lạ lắm.
Nguyên thở phào nhẹ nhõm: May mà chưa bị lộ bèn nhanh chóng ứng phó:
- À thì hôm nay ngày 5 tháng 3 rồi, mấy hôm nữa là mồng 8 tháng 3 rồi, đang lo chuẩn bị quà cho em chứ gì nữa? Tính suốt mấy hôm, đêm qua còn không ngủ đây này!
Nhìn vào đôi mắt hơi thâm quầng thiếu ngủ của bạn trai, cô nàng ấm áp cười rồi tru môi nói:
- Cần gì chứ? Chỉ cần có anh ở đây là món quà lớn nhất với em rồi.
Anh bạn cũng thầm phục khả năng "chém gió” của mình, sau đó dắt cô bạn đi ăn cơm, xem phim, đi cafe chém gió.... với tất cả những gì một thằng FA 18 năm, chưa từng có kinh nhiệm dẫn gái đi chơi. Cũng may cô nàng Diệp Nhi kiêu kì cũng chỉ có anh chàng Nguyên này là bạn trai đầu tiên nên cũng không biết mấy chỗ "câu giờ nhảm” mà anh bạn dẫn đi chả lãng mạn chút nào ngoài cái ý nghĩa "câu giờ”.
Vừa đi chơi với người đẹp Nguyên vừa tự nhủ: Không phải người đẹp thì cái gì cũng tốt, riêng khoản cô nàng trong chưa đến một ngày đã làm mình "đứng hình” mất mấy lần cũng đủ biết độ nguy hiểm của phụ nữ là như thế nào? Rồi nham hiểm nghĩ: Nên "đá” cô nàng này không? Quả thực theo ý đồ ban đầu, anh bạn định đến đây sẽ nói "lời chia tay” hay "lời xin lỗi” gì đó với cô nàng này luôn hoặc sẽ "diễn trò hề” để cô nàng này chán ghét nhưng.... Khi gặp cô nàng xong thì sắc đẹp của cô ta lại làm cho cậu bạn không thể "phun” ra những lời trái lương tâm đó, hơn nữa đi với gái đẹp người ta nhìn vào nhiều, diễn trò lố bịch càng khó hơn, thôi ”cho cô bé cơ hội” Nguyên nghĩ thầm. Một tháng, chỉ một tháng thôi, nếu mình "chịu được” thì sẽ "yêu thật” luôn, nếu không chịu được thì có lẽ "giải tán” cũng không muộn. Vừa nghĩ hắn vừa đắc ý là mình đã "hot” đến nỗi cho một cô bé xinh như hot girl "cơ hội được cưa” cơ đấy.
Thấy Nguyên tự nhiên cười ”gian tà” Diệp Nhi sởn gai ốc vỗ vai cậu bạn trai hỏi:
- Này, anh làm gì cười ghê thế? Nghe đểu lắm ấy.
Nói xong cô bạn khúc khích ngồi phía sau cười, Nguyên ý thức được mình lỡ "cười gian" vội vàng húng hắng ho điều chỉnh nói:
- À, nghĩ đến một bài báo mà anh lại buồn cười thôi mà.
- Bài gì anh? (Diệp tò mò)
- Vụ án về việc những nạn nhân nữ bị giết khi đi một mình (Nguyên chém gió)
Diệp lẩm nhẩm ngẫm nghĩ hồi lâu nói:
- Làm gì có bài báo nào như vậy? Anh nhớ nhầm không?
Nguyên đưa cô bạn đến tận đầu con phố nơi nhà cô bạn ở đó rồi dừng xe bước xuống quay mặt ra phía sau vừa nói vừa nhìn chằm chằm như "ăn thịt" cô đến nơi trêu:
- Đường xá vắng vẻ thế này? Nếu anh là hung thủ thì chẳng phải lên báo rồi hả? Ha ha
Diệp Nhi xuống xe cười nói:
- Đúng là đồ gian ác. Em đáng yêu vậy cũng nỡ giết sao?
Xuống xe xong cô nàng mới giật mình :
- Nhà em dưới kia một đoạn nữa mà? Sao hôm nay anh lại dừng ở đây thế?
Cậu bạn cười xòa nghĩ thầm : Biết nhà em ở đâu đâu, cứ đưa đến đầu phố cho lành, nhưng cười nói:
- Tại anh muốn dắt em đi bộ một đoạn, bây giờ trăng đẹp thế này không ngắm tiếc lắm.
Diệp Nhi ngước đầu nhìn vành trăng đầu tháng đang mảnh như cái lá lúa cười thẹn thùng nói :
- Muốn ở cạnh em thêm một lúc cứ nói đi lại bày trò, làm gì có trăng mà ngắm?
Anh bạn của chúng ta ngẩng đầu mới ý thức được là mình bí quá hóa liều, chém gió linh tinh nên xấu hổ, dắt người yêu "hùng hục" đi đến qua cả nhà cô bé. Đến lúc cô nàng của chúng ta giằng co một hồi, anh bạn mới biết là mình đã đi quá xa, cười ngại ngùng lần nữa, anh bạn lí do :
- Khu này mấy cái biệt thự thiết kế giống nhau quá, anh lại quên nhìn số nhà.
Cô nàng lại cười ấm áp cùng nhau đi dạo thêm một vòng nữa với anh chàng nghĩ thầm: "Em biết anh muốn ở lâu bên em hơn mà". Đến nhà số 27, cô nàng dừng lại quyến luyến tạm biệt chàng chai rồi chạy vào nhà như chú thỏ con. Nguyên đứng từ xa thẫn thờ nhìn theo rồi lắc đầu tự trách:
- Mình có bỉ ổi quá không? Lại đem cô bé đáng yêu như vậy... làm trò đùa, làm thứ "thừa kế"
Nhưng nghĩ vu vơ một lúc, anh chàng lắc đầu cố xua những ý nghĩ lung tung ra vừa đi vừa tự kỉ:
- Bình thường thôi mà, thằng "bỗng dưng có gấu" chả thế? Hơn nữa ta đây còn chưa làm gì sai? Chỉ "giúp bạn" một tay thôi.
Vừa đi vừa tự kỉ an ủi làm cho "tâm linh" của hắn nhẹ nhàng hơn, nụ cười khi nhớ về gương mặt và cả một ngày bên nàng khiến hắn không kìm nổi cao hứng nghêu ngao hát vài câu. Nhưng khi về đến đầu phố, cậu chàng của chúng ta giật mình. Xe đâu??? Lục trong túi không thấy chìa khóa, cậu bạn đã quên mất khi xuống xe phải rút chìa rồi. Thực ra với những thanhniên đã 4 năm mới đi xe máy như cậu thì quên là chuyện thường nhưng... để mất con ngựa yêu quý kia mới là chuyện lớn. Nguyên nghĩ bụng: Chắc lại đồng chí nào đi qua "tiện tay dắt hộ" rồi, thôi chết, còn 50 triệu ở cốp xe nữa.
Tiếc của, anh chàng định lên công an phường trình báo nhưng do trời đã tối muộn nên... đóng cửa, thôi thì chả thèm tìm nữa, anh bạn bực mình. Xe đã cũ thì chớ lại còn bị trộm, đã thế anh dứt khoát mua xe mới, tiền trong cốp coi như "khuyến mại" tên trộm kia đi, đằng nào… mình cũng còn nhiều lắm, coi như "đỏ tình đen vận", tự dưng kiếm được em xinh như mộng làm người yêu, mất thế chứ mất nữa cũng… đáng.
Nhưng mua sắm là truyện của sau này, em xinh kia thì câu truyện về sau thế nào chưa rõ, còn giờ đây anh bạn của chúng ta lại phải ngậm ngùi đi taxi về?
Về đến ngôi nhà nhỏ của mình, Nguyên thấy bố mẹ ngồi sẵn ngoài phòng khách có vẻ như đang đợi mình về. Không lẽ có truyện? Thấy con về, bà mẹ lên tiếng?
- Đi đâu giờ mới về?
Nguyên đỏ mặt mặt vâng ạ dạ thưa mãi không ra lời, bố Nguyên thấy thế cười ha hả nói:
- Mình cứ dọa nó thế? Ra đây bố bảo?
Nói rồi vẫy tay với Nguyên, cậu bé mừng quá, cũng đã bốn năm rồi cậu mới gặp lại bố nên hí hửng chạy qua, bố cậu đợi cậu ngồi xuống vỗ cho cậu một cái thật mạnh vào vai làm Nguyên cũng phải căng người lên nói :
- Thằng này khá! Có bạn gái mà dấu cả bố lẫn mẹ. Có gì mày cũng phải dắt về ra mắt để bố mẹ xem nó thế nào?
Nguyên bất ngờ quá, hiểu nhầm rồi bố mẹ ơi nên ấp úng :
- Dạ.... dạ
Mẹ Nguyên cũng bỏ vẻ mặt hình sự cười nói :
- Dạ cái gì? Nó con cái nhà ai? Nhà cửa thế nào? Học hành đến đâu….
Nguyên choáng với kiểu hỏi quá cặn kẽ hơn cả lấy khẩu cung của mẹ vội vùng dậy chạy lên phòng vừa chạy vừa nói vọng ra sau:
- Không phải như mọi người nghĩ đâu!
Hai vị phụ huynh thấy đứa con độc nhất “thẹn thùng” chạy cả lên phòng vội cười bàn tính với nhau cứ như ván đã đóng thuyền rồi vậy. Sau một hồi bàn bạc, bố cậu thở dài nói:
- Cũng mong nó ra trường rồi nhanh chóng ổn định, nếu không sau này lại làm khổ con nhà người ta!
Bà mẹ cũng gật đầu bàn tính:
- Thế chỗ bạn cũ của ông thế nào? Ông ấy là trưởng phòng gì đấy chắc cũng xin được cho con mình làm phóng viên chứ?
Ông bố lắc đầu nói:
- Cũng khó khăn lắm, bây giờ việc làm lúc nào cũng khó khăn, ông bạn tôi nói có quan hệ mà không có… (ông lắc đầu nói) thì cũng khó được. Thôi thì tùy vào nó tự lực cánh sinh vậy, chúng mình giúp nó cũng chỉ được đến thế.
Cậu chàng lên phòng trút những tâm tư của mình vào một mảnh giấy nhỏ rồi gấp lại đem nhét vào một "chiếc hộp bí mật", cái mà từ nhỏ đến lớn, mỗi lần có truyện "xui xẻo" bực tức cậu sẽ cậu sẽ "ghi lại", nhét vào và sáng hôm sau sẽ không bao giờ còn "buồn" vì truyện đó nữa, mảnh giấy cậu chỉ ghi vỏn vẹn hai dòng chữ:
Cùng tiên tử dạo, xe biến mất
Khốn khổ anh đành gọi taxi
Rồi sau đó tắt đèn, lăn ra chìm vào một giấc ngủ thật ngon, giấc ngủ đầu tiên từ khi Nguyên trở về từ "dị giới".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.