Chương 9: Dị biến? - Nguy cơ?
Doccokiemma
25/03/2015
Sau khi “vòng xoáy kì lạ” biến mất là vụ “quái vật lạ” xuất hiện tấn công người liên tiếp. Không một quốc gia nào là không có những quái vật tấn công suốt hơn 12 giờ đồng hồ liên tục… ngoại trừ… Việt Nam chỉ bị "quấy nhiễu" một thời gian ban đầu. Những con quái vật đó tràn lan khắp đường phố, lực lượng quân đội được điều đến để “tiễu trừ” nhưng hiệu quả đạt được không như ý muốn.
Số quái vật có thể giết bằng súng đạn chỉ là số ít, số quái vật cần những loại như “đạn chống tăng”, lựu đạn, các lại bom… giết chết cũng kha khá nhiều nhưng… những quái vật không sợ súng đạn lại nhiều hơn. Trong số những ác ma đó, một số con trúng “tên lửa” mà bị thương rồi tiêu diệt nhưng những quái vật không sợ cả tên lửa còn rất nhiều.
Nước Mĩ, Trung Quốc và một số cường quốc hạt nhân quyết định phải sử dụng “vũ khí tối thượng” của nhân loại- Vũ khí hạt nhân để tấn công quái vật. 10 vụ tấn công bằng hạt nhân với 10 con quái vật được đánh giá “cao cấp” tiến hành nhưng… chỉ làm cho 3 trong số 10 con quái vật đó tan xác, số còn lại sau chút “lảo đảo” là điên cuồng phá phách.
Nhưng … sau thời gian 12 giờ điên cuồng đó, đám quái vật lại tự nhiên… không đánh mà lui yên lặng đến kì lạ, chúng rút lui đã để cho loài người một thời gian chỉnh đốn lại, suy tính cho tương lai.
Khoan hãy nói về những chuyện thế giới hay những chuyện sau này, quay trở lại chiếc taxi với đôi bạn trẻ. Sau khi “vòng xoáy kì dị” đi ngang qua, những tưởng yên bình trở lại nhưng thành phố lại đứng trước nguy cơ của những con quái vật, những kẻ xâm lăng.
Nguyên ngồi trên xe mà đột nhiên … trong người có sự rung động, cậu cảm thấy xung quanh mình nồng đậm những thứ “rất có ích” với mình. Hít một hơi thật sâu, cậu giật mình… “linh khí”, tại sao trên Trái Đất lại có linh khí? Một số linh khí đã chen chúc “cưỡng ép” tiến vào cơ thể cậu. Nguyên lúc này giật mình tỉnh ngộ:
- Mặc xác cái linh khí ở đâu mà ra, cứ hấp thu đúng theo “công pháp” đã nhớ kia đi, dù sao hấp thu linh khí cũng chẳng có gì có hại.
Nghĩ là làm, Nguyên lẳng lặng ngồi yên “hấp thu linh khí” mặc kệ cô bạn gái đang sợ hãi không nhấc nổi chân để chạy khỏi chiếc taxi đang bị một con quái vật to lớn lông lá đầy mình nhìn hình dáng giống như một con trâu mộng tiến lại. Người lái taxi đã sợ hãi mà chạy thoát từ trước nhưng Diệp Nhi…sau phút định thần tính đường chạy chốn quay sang thấy Nguyên nhắm nghiền mắt hơi thở đều và sâu mà lo lắng”
- Chết rồi, anh ấy chắc bị sốc mà ngất. Làm sao mang anh ấy đi bây giờ?
Nguyên vẫn không hề hay biết mà miệt mài "tu luyện", linh khí vốn là thứ vô hình nhưng đã bị cậu hấp thu đến dày đặc cảm giác có thể đọng thành nước ở quanh thân. Một sao, hai sao… năm sao, sáu sao… mãi đến khi hấp thu đến tám sao đỉnh thì do lượng linh khí “hơi mỏng” nên Nguyên mới tạm thời dừng lại. Hít sâu một hơi, mở mắt ra, cậu muốn hét lên thật to. Cảm giác nắm giữ sức mạnh đỉnh cao trong tay này… đã mấy hôm nay cậu đã mất đi và bây giờ là lúc cậu đạt được trở lại.
Nhưng vừa mở mắt xung quanh Nguyên chợt trở nên tối sầm, nhanh chóng cố mở mắt lần nữa, cậu thấy mình lại bị đưa đến cái không gian “lượn lờ tiên khí” bực mình vì đang “ở bên người đẹp” cậu nghi hoặc thì thầm.
- Lại là ông làm trò hả? Cái quái gì mà thần với thánh chứ? Ra nói chuyện với tôi mau rồi thả tôi về. Nói trước lần này tôi không muốn đổi xác đổi hồn gì nữa đâu đấy?
Từ phía xa xa, không có bóng ảnh nào xuất hiện nhưng lại có một giọng nói vang lên:
- Xin lỗi khi đưa con đến đây nhưng con phải giúp ta!
Nguyên nghi hoặc nghĩ: Cái lão già lúc nào cũng tự xưng là “thần linh” này mạnh lắm, có gì không làm được đâu mà lại nhờ đến mình. Chợt không gian biến ảo, trước mặt Nguyên hiện lên hình ảnh của hai “thế giới” và một tấm màn chắn mong manh đang có một vết thủng khá lớn, vết thủng đó càng ngày càng lớn hơn do hai thế giới này đang “hút và đẩy” lẫn nhau. Một giọng nói cất lên:
- Đây là vách ngăn giữa hai thế giới. Dạo này các tác giả viết truyện xuyên việt với xuyên không nhiều quá, cứ một lần viết là cái “vách ngăn” này lại bị mòn đi một chút, đến khi thằng tác giả sáng tạo ra con nó cho con với tên “tồn tại song song” kia đổi qua đổi lại hai lần nữa thì… tấm màn ngăn này đã có một vết nhỏ như kim châm rồi. Ta lúc đó “xong nợ” nên chủ quan không chú ý. Ai ngờ hôm nay vết rách đã to lỗ thủng giữa hai thế giới đã xuất hiện nên mới vất vả đi “vá lại”.
Nguyên khó hiểu cười nói:
- Ông vá lại liên quan gì đến tôi?
Tiếng nói lại vang vọng đầy vẻ tức giận:
- Ngu thế? Có khe hở nghĩa là có những quái vật ở thế giới kia bị cuốn sang của các người và những “sản phẩm văn minh” của các người bị cuốn sang thế giới kia. Việc này nếu chỉ là “người lịch sự” với nhau thì không sao nhưng đám “quái vật khát máu” trộn lẫn vào lại là truyện khác. Thế giới của các người có nguy cơ diệt vong.
Nguyên lo lắng nói:
- Nguy cơ diệt vong sao? Mà ông tự nhiên lại quan tâm đến nhân loại thế? Ta tưởng ông chỉ lo “chuyện lớn” thôi mà?
- Lại ngu, ông đây là người phụ trách bảo vệ vách ngăn giữa hai thế giới, bây giờ lại để “thủng” và “gây hậu quả nghiêm trọng” thì cách chức trừ lương thì nhẹ, nặng thì ta cũng không dám nghĩ. Để xử lí ngươi hãy giúp ta chuyển những tư liệu này đến nhân loại này.
Nói xong từ trên trời rơi xuống một chiếc… USB dung lượng của nó ghi ở vỏ ngoài không biết cậu nhìn nhầm không mà lên đến… 76976 TB (tê ga bai đó) tức là dung lượng lưu trữ của nó… nhiều vô cùng.
Ông già lại cất tiếng:
- Đây là tư liệu về những con quái vật, điểm yếu của chúng, một số phương pháp tu luyện đơn giản, một số phương pháp sản xuất “đạn đặc biệt” thích ứng với văn minh của các con để “diệt sát” quái thú. Con nhớ Copy cẩn thận gửi đến tay từng quốc gia một nhé.
Nguyên sững sờ nhìn rồi nói:
- Khoan đã, làm không công à thần? Mà truyền công pháp thế này có loạn hết địa cầu không?
Giọng nói vang lên:
- Ngu lắm, tao đã “vá” lại rồi thì bộ công pháp này theo lượng linh khí giảm dần cũng thành “truyện tranh” mà đọc cho vui. Mà làm cho thế giới của mày an toàn mà còn đòi hỏi gì nữa? À thôi thấy mày vất vả cũng có ít ưu tiên cho mày.
Trước mặt Nguyên là một viên ngọc sáng lấp lánh nói:
- Đây là “Linh linh”
Nguyên nghi hoặc:
- Đồ linh tinh con không lấy đâu, mang đồ xịn ra đi.
Giọng nói tức giận vang lên:
- Ngu thì trật tự. “Linh tinh” là viết tắt của Linh khí tinh hoa. Cái này sẽ giúp mày hấp thu để duy trì năng lượng dù cho linh kh khí không còn. Linh tinh này sẽ hấp thu linh khí xung quanh để tự bổ xung cho nó. Linh khí trong này đậm đặc bằng khoảng 20% linh khí “rò rỉ” sang, lại có khả năng hấp thu tự nhiên thêm nên nhà ngươi “lãi to” nhé. Thôi về đi, nhớ càng nhiều người tu luyện càng tốt, linh khí sẽ mỏng hơn và quái vật sẽ… nhanh đói linh khí tiêu hao mà suy yếu và trở nên dễ giết chết hơn.
Nguyên thì thầm:
- Còn con thì sao thần? Ngoài vụ “đưa thư” này con không phải gánh “sứ mệnh cứu giúp” hay cái gì tương tự chứ?
Giọng nói đầy khiêu khích vang lên:
- Ta biết ngươi đã cạn cái hứng “hiệp khách rởm”, trải nhiệm 4 năm làm “anh hùng rơm” đủ chán rồi, bây giờ có ép chưa chắc ngươi đã chịu nhận. Cứ ngồi mà “ăn, nằm chờ chết” đi. Mà muốn chờ chết thì đừng đột phá “thánh cấp” làm “thánh cấp” tuổi thọ lên đến một triệu năm, chờ lâu chết lắm. Thôi nói vậy đủ rồi. CÚT
Nguyên bị “một phát đạp” văng trở về thân thể. Đúng lúc con quái vật to như bò mộng kia đang tiến đến gần. Nguyên ngồi yên vận khí công, luồng “linh khí uy áp” của cao thủ đỉnh phong đã làm cho cả đám quái vật quanh Hà Nội sợ vắt chân lên cổ chạy.
Cô bé Diệp Nhi vốn đang “nhắm mắt chờ chết chung” chợt nghe tiếng rú rồi rầm rầm ngày càng xa, cô mở mắt và thấy con quái vật đang… chạy mất hình thì cười khanh khách tự kỉ:
- Chắc mình xinh quá nó không nỡ giết.
Rồi quay sang nhìn Nguyên lúc này đã tỉnh khoe khoang:
- Anh thấy không? Lúc anh ngất em tay đấm chân đá con “nhép” kia sợ quá chạy mất rồi.
Nguyên mỉm cười nhìn cô bạn đầy tự tin nói:
- Đi về thôi, bây giờ cách nhà em cũng không xa.
Diệp Nhi lại lo lắng cho cái chân của Nguyên nhưng biết đâu nhờ “linh khí cải tạo” mà cái chân của cậu chàng đã hồi phục rồi, chẳng qua chỉ là “giả bộ” và tránh gây phiền phức hiểu lầm nên chàng không “chạy băng băng” mà đi thôi.
Đưa Diệp Nhi đến cửa nhà, bố cô ra đón với vẻ quan tâm. Bố Diệp Nhi là người đàn ông đã ngoài 50, thân hình mập mạp và đầu đã hói (điển hình của các ông bố vợ trong truyện) ông bước ra với bộ đồ ngủ, thấy hai người Nguyên- Diệp Nhi ông nói:
- Hai đứa không sao chứ? Bố ở nhà thấy bên ngoài loạn quá đâm ra lo, may mà mấy đứa không sao!
Diệp Nhi ngại ngùng nói không sao rồi đi vào, cô định “lôi kéo” cả Nguyên vào cho an toàn vì dù sao thời điểm này ở nhà vẫn cho người ta cảm giác… an toàn hơn nhưng Nguyên từ chối. Thấy anh chàng “què quặt” thế kia ông bố Diệp Nhi cũng có ý giữ nhưng Nguyên lấy cớ “về nhà xem gia đình thế nào” mà mượn một chiếc xe máy để đi. Ông bố Diệp Nhi cũng đồng tình với sự lo lắng của Nguyên mà cho cậu mượn xe về.
Nguyên phóng xe vù vù đến giữa đường, khi nhìn kĩ quanh thấy không có ai lập tức vận dụng "thần thức" bao phủ khắp Trái Đất, thần thức của một cao thủ cấp tám có lẽ không đủ nhưng... Nguyên vốn đã mượn xác của một "chín sao đỉnh phong" chuẩn bị đột phá lên "thánh cấp" nên việc "khó nhai" này cũng "miễn cưỡng" làm được. Quét một lượt thấy có tới mấy trăm con quái bảy sao và... "một đám lắt nhắt" Nguyên cười thầm:
- Có mấy con tôm tép này mà cũng "nguy với chả cơ" ta đây một lúc không chém hết thì "từ từ mà chém". À khoan, chém giết làm gì cho... mất đoàn kết, có gì ngồi lại bàn bạc thương lượng có hơn không? Quái vật cũng chỉ là... kiếm ăn qua ngày thôi mà.
Là một người đã 4 năm sống ở "dị giới" nên Nguyên biết quy luật sinh tồn khắc nghiệt ở đó, kẻ mạnh luôn được đề cao, sinh tồn là nhân tố hàng đầu. Nghĩ vậy cậu bèn tự nhủ:
- Với tinh thần "nằm, ăn rồi chờ chết" và tinh thần "tha được thì tha" ta sẽ đàm phán với các ngươi.
Nghĩ là làm, Nguyên dồn linh khí vào giọng nói hét vang lên bằng ngôn ngữ của “dị giới” giọng nói kì lạ khắp địa cầu vang lên trấn nhiếp các quái vật:
- Ta là cường giả nhân loại đây! Kẻ nào cầm đầu đám quái nhép này vác xác đến gặp ta ngayyyyy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Số quái vật có thể giết bằng súng đạn chỉ là số ít, số quái vật cần những loại như “đạn chống tăng”, lựu đạn, các lại bom… giết chết cũng kha khá nhiều nhưng… những quái vật không sợ súng đạn lại nhiều hơn. Trong số những ác ma đó, một số con trúng “tên lửa” mà bị thương rồi tiêu diệt nhưng những quái vật không sợ cả tên lửa còn rất nhiều.
Nước Mĩ, Trung Quốc và một số cường quốc hạt nhân quyết định phải sử dụng “vũ khí tối thượng” của nhân loại- Vũ khí hạt nhân để tấn công quái vật. 10 vụ tấn công bằng hạt nhân với 10 con quái vật được đánh giá “cao cấp” tiến hành nhưng… chỉ làm cho 3 trong số 10 con quái vật đó tan xác, số còn lại sau chút “lảo đảo” là điên cuồng phá phách.
Nhưng … sau thời gian 12 giờ điên cuồng đó, đám quái vật lại tự nhiên… không đánh mà lui yên lặng đến kì lạ, chúng rút lui đã để cho loài người một thời gian chỉnh đốn lại, suy tính cho tương lai.
Khoan hãy nói về những chuyện thế giới hay những chuyện sau này, quay trở lại chiếc taxi với đôi bạn trẻ. Sau khi “vòng xoáy kì dị” đi ngang qua, những tưởng yên bình trở lại nhưng thành phố lại đứng trước nguy cơ của những con quái vật, những kẻ xâm lăng.
Nguyên ngồi trên xe mà đột nhiên … trong người có sự rung động, cậu cảm thấy xung quanh mình nồng đậm những thứ “rất có ích” với mình. Hít một hơi thật sâu, cậu giật mình… “linh khí”, tại sao trên Trái Đất lại có linh khí? Một số linh khí đã chen chúc “cưỡng ép” tiến vào cơ thể cậu. Nguyên lúc này giật mình tỉnh ngộ:
- Mặc xác cái linh khí ở đâu mà ra, cứ hấp thu đúng theo “công pháp” đã nhớ kia đi, dù sao hấp thu linh khí cũng chẳng có gì có hại.
Nghĩ là làm, Nguyên lẳng lặng ngồi yên “hấp thu linh khí” mặc kệ cô bạn gái đang sợ hãi không nhấc nổi chân để chạy khỏi chiếc taxi đang bị một con quái vật to lớn lông lá đầy mình nhìn hình dáng giống như một con trâu mộng tiến lại. Người lái taxi đã sợ hãi mà chạy thoát từ trước nhưng Diệp Nhi…sau phút định thần tính đường chạy chốn quay sang thấy Nguyên nhắm nghiền mắt hơi thở đều và sâu mà lo lắng”
- Chết rồi, anh ấy chắc bị sốc mà ngất. Làm sao mang anh ấy đi bây giờ?
Nguyên vẫn không hề hay biết mà miệt mài "tu luyện", linh khí vốn là thứ vô hình nhưng đã bị cậu hấp thu đến dày đặc cảm giác có thể đọng thành nước ở quanh thân. Một sao, hai sao… năm sao, sáu sao… mãi đến khi hấp thu đến tám sao đỉnh thì do lượng linh khí “hơi mỏng” nên Nguyên mới tạm thời dừng lại. Hít sâu một hơi, mở mắt ra, cậu muốn hét lên thật to. Cảm giác nắm giữ sức mạnh đỉnh cao trong tay này… đã mấy hôm nay cậu đã mất đi và bây giờ là lúc cậu đạt được trở lại.
Nhưng vừa mở mắt xung quanh Nguyên chợt trở nên tối sầm, nhanh chóng cố mở mắt lần nữa, cậu thấy mình lại bị đưa đến cái không gian “lượn lờ tiên khí” bực mình vì đang “ở bên người đẹp” cậu nghi hoặc thì thầm.
- Lại là ông làm trò hả? Cái quái gì mà thần với thánh chứ? Ra nói chuyện với tôi mau rồi thả tôi về. Nói trước lần này tôi không muốn đổi xác đổi hồn gì nữa đâu đấy?
Từ phía xa xa, không có bóng ảnh nào xuất hiện nhưng lại có một giọng nói vang lên:
- Xin lỗi khi đưa con đến đây nhưng con phải giúp ta!
Nguyên nghi hoặc nghĩ: Cái lão già lúc nào cũng tự xưng là “thần linh” này mạnh lắm, có gì không làm được đâu mà lại nhờ đến mình. Chợt không gian biến ảo, trước mặt Nguyên hiện lên hình ảnh của hai “thế giới” và một tấm màn chắn mong manh đang có một vết thủng khá lớn, vết thủng đó càng ngày càng lớn hơn do hai thế giới này đang “hút và đẩy” lẫn nhau. Một giọng nói cất lên:
- Đây là vách ngăn giữa hai thế giới. Dạo này các tác giả viết truyện xuyên việt với xuyên không nhiều quá, cứ một lần viết là cái “vách ngăn” này lại bị mòn đi một chút, đến khi thằng tác giả sáng tạo ra con nó cho con với tên “tồn tại song song” kia đổi qua đổi lại hai lần nữa thì… tấm màn ngăn này đã có một vết nhỏ như kim châm rồi. Ta lúc đó “xong nợ” nên chủ quan không chú ý. Ai ngờ hôm nay vết rách đã to lỗ thủng giữa hai thế giới đã xuất hiện nên mới vất vả đi “vá lại”.
Nguyên khó hiểu cười nói:
- Ông vá lại liên quan gì đến tôi?
Tiếng nói lại vang vọng đầy vẻ tức giận:
- Ngu thế? Có khe hở nghĩa là có những quái vật ở thế giới kia bị cuốn sang của các người và những “sản phẩm văn minh” của các người bị cuốn sang thế giới kia. Việc này nếu chỉ là “người lịch sự” với nhau thì không sao nhưng đám “quái vật khát máu” trộn lẫn vào lại là truyện khác. Thế giới của các người có nguy cơ diệt vong.
Nguyên lo lắng nói:
- Nguy cơ diệt vong sao? Mà ông tự nhiên lại quan tâm đến nhân loại thế? Ta tưởng ông chỉ lo “chuyện lớn” thôi mà?
- Lại ngu, ông đây là người phụ trách bảo vệ vách ngăn giữa hai thế giới, bây giờ lại để “thủng” và “gây hậu quả nghiêm trọng” thì cách chức trừ lương thì nhẹ, nặng thì ta cũng không dám nghĩ. Để xử lí ngươi hãy giúp ta chuyển những tư liệu này đến nhân loại này.
Nói xong từ trên trời rơi xuống một chiếc… USB dung lượng của nó ghi ở vỏ ngoài không biết cậu nhìn nhầm không mà lên đến… 76976 TB (tê ga bai đó) tức là dung lượng lưu trữ của nó… nhiều vô cùng.
Ông già lại cất tiếng:
- Đây là tư liệu về những con quái vật, điểm yếu của chúng, một số phương pháp tu luyện đơn giản, một số phương pháp sản xuất “đạn đặc biệt” thích ứng với văn minh của các con để “diệt sát” quái thú. Con nhớ Copy cẩn thận gửi đến tay từng quốc gia một nhé.
Nguyên sững sờ nhìn rồi nói:
- Khoan đã, làm không công à thần? Mà truyền công pháp thế này có loạn hết địa cầu không?
Giọng nói vang lên:
- Ngu lắm, tao đã “vá” lại rồi thì bộ công pháp này theo lượng linh khí giảm dần cũng thành “truyện tranh” mà đọc cho vui. Mà làm cho thế giới của mày an toàn mà còn đòi hỏi gì nữa? À thôi thấy mày vất vả cũng có ít ưu tiên cho mày.
Trước mặt Nguyên là một viên ngọc sáng lấp lánh nói:
- Đây là “Linh linh”
Nguyên nghi hoặc:
- Đồ linh tinh con không lấy đâu, mang đồ xịn ra đi.
Giọng nói tức giận vang lên:
- Ngu thì trật tự. “Linh tinh” là viết tắt của Linh khí tinh hoa. Cái này sẽ giúp mày hấp thu để duy trì năng lượng dù cho linh kh khí không còn. Linh tinh này sẽ hấp thu linh khí xung quanh để tự bổ xung cho nó. Linh khí trong này đậm đặc bằng khoảng 20% linh khí “rò rỉ” sang, lại có khả năng hấp thu tự nhiên thêm nên nhà ngươi “lãi to” nhé. Thôi về đi, nhớ càng nhiều người tu luyện càng tốt, linh khí sẽ mỏng hơn và quái vật sẽ… nhanh đói linh khí tiêu hao mà suy yếu và trở nên dễ giết chết hơn.
Nguyên thì thầm:
- Còn con thì sao thần? Ngoài vụ “đưa thư” này con không phải gánh “sứ mệnh cứu giúp” hay cái gì tương tự chứ?
Giọng nói đầy khiêu khích vang lên:
- Ta biết ngươi đã cạn cái hứng “hiệp khách rởm”, trải nhiệm 4 năm làm “anh hùng rơm” đủ chán rồi, bây giờ có ép chưa chắc ngươi đã chịu nhận. Cứ ngồi mà “ăn, nằm chờ chết” đi. Mà muốn chờ chết thì đừng đột phá “thánh cấp” làm “thánh cấp” tuổi thọ lên đến một triệu năm, chờ lâu chết lắm. Thôi nói vậy đủ rồi. CÚT
Nguyên bị “một phát đạp” văng trở về thân thể. Đúng lúc con quái vật to như bò mộng kia đang tiến đến gần. Nguyên ngồi yên vận khí công, luồng “linh khí uy áp” của cao thủ đỉnh phong đã làm cho cả đám quái vật quanh Hà Nội sợ vắt chân lên cổ chạy.
Cô bé Diệp Nhi vốn đang “nhắm mắt chờ chết chung” chợt nghe tiếng rú rồi rầm rầm ngày càng xa, cô mở mắt và thấy con quái vật đang… chạy mất hình thì cười khanh khách tự kỉ:
- Chắc mình xinh quá nó không nỡ giết.
Rồi quay sang nhìn Nguyên lúc này đã tỉnh khoe khoang:
- Anh thấy không? Lúc anh ngất em tay đấm chân đá con “nhép” kia sợ quá chạy mất rồi.
Nguyên mỉm cười nhìn cô bạn đầy tự tin nói:
- Đi về thôi, bây giờ cách nhà em cũng không xa.
Diệp Nhi lại lo lắng cho cái chân của Nguyên nhưng biết đâu nhờ “linh khí cải tạo” mà cái chân của cậu chàng đã hồi phục rồi, chẳng qua chỉ là “giả bộ” và tránh gây phiền phức hiểu lầm nên chàng không “chạy băng băng” mà đi thôi.
Đưa Diệp Nhi đến cửa nhà, bố cô ra đón với vẻ quan tâm. Bố Diệp Nhi là người đàn ông đã ngoài 50, thân hình mập mạp và đầu đã hói (điển hình của các ông bố vợ trong truyện) ông bước ra với bộ đồ ngủ, thấy hai người Nguyên- Diệp Nhi ông nói:
- Hai đứa không sao chứ? Bố ở nhà thấy bên ngoài loạn quá đâm ra lo, may mà mấy đứa không sao!
Diệp Nhi ngại ngùng nói không sao rồi đi vào, cô định “lôi kéo” cả Nguyên vào cho an toàn vì dù sao thời điểm này ở nhà vẫn cho người ta cảm giác… an toàn hơn nhưng Nguyên từ chối. Thấy anh chàng “què quặt” thế kia ông bố Diệp Nhi cũng có ý giữ nhưng Nguyên lấy cớ “về nhà xem gia đình thế nào” mà mượn một chiếc xe máy để đi. Ông bố Diệp Nhi cũng đồng tình với sự lo lắng của Nguyên mà cho cậu mượn xe về.
Nguyên phóng xe vù vù đến giữa đường, khi nhìn kĩ quanh thấy không có ai lập tức vận dụng "thần thức" bao phủ khắp Trái Đất, thần thức của một cao thủ cấp tám có lẽ không đủ nhưng... Nguyên vốn đã mượn xác của một "chín sao đỉnh phong" chuẩn bị đột phá lên "thánh cấp" nên việc "khó nhai" này cũng "miễn cưỡng" làm được. Quét một lượt thấy có tới mấy trăm con quái bảy sao và... "một đám lắt nhắt" Nguyên cười thầm:
- Có mấy con tôm tép này mà cũng "nguy với chả cơ" ta đây một lúc không chém hết thì "từ từ mà chém". À khoan, chém giết làm gì cho... mất đoàn kết, có gì ngồi lại bàn bạc thương lượng có hơn không? Quái vật cũng chỉ là... kiếm ăn qua ngày thôi mà.
Là một người đã 4 năm sống ở "dị giới" nên Nguyên biết quy luật sinh tồn khắc nghiệt ở đó, kẻ mạnh luôn được đề cao, sinh tồn là nhân tố hàng đầu. Nghĩ vậy cậu bèn tự nhủ:
- Với tinh thần "nằm, ăn rồi chờ chết" và tinh thần "tha được thì tha" ta sẽ đàm phán với các ngươi.
Nghĩ là làm, Nguyên dồn linh khí vào giọng nói hét vang lên bằng ngôn ngữ của “dị giới” giọng nói kì lạ khắp địa cầu vang lên trấn nhiếp các quái vật:
- Ta là cường giả nhân loại đây! Kẻ nào cầm đầu đám quái nhép này vác xác đến gặp ta ngayyyyy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.