Chương 12: Tô An Hi, tôi có thể xem đây là công tư không phân minh không?
Tiêu Lộ
24/09/2018
Biên tập: Bột
Dường như nước mưa năm nay rất nhiều, sau một đêm mưa rền gió dữ mà lượng mưa vẫn chưa có xu thế ngớt đi.
Thời tiết như vậy lại cộng thêm hoàn cảnh địa lí của nơi này, nhìn cảnh núi non mông lung trập trùng, ý của viện trưởng là không nên xuất hành.
Mọi người đều hiểu ý của viện trưởng, thành phố Phương Tuyền và cả trấn nhỏ Hạ Huyện đều là núi kề sát núi, sông kề bên sông, mà mấy trận mưa vài ngày nay giờ lại tiếp tục đổ xuống.
Cứ mưa ròng rã như vậy, nói thật thì đây cũng không phải dấu hiệu tốt.
Liêu Chí Bình bưng bữa sáng tới ngồi bên cạnh Tô An Hi đang an tĩnh ăn sáng. Sáng nay cả hai người ai cũng bận rộn, anh ta còn chưa có cơ hội tìm tới cô để nói chuyện.
Say rượu, hơn nữa trong lòng có chút vấn đề, suýt chút nữa thì chẩn đoán sai bệnh cho người ta. Quả nhiên say rượu hỏng việc, hỏng việc mà!
Tô An Hi ngước mắt lên nhìn Liêu Chí Bình ngồi đối diện mình, nhàn nhạt hỏi một câu: “Tỉnh rượu?”
“Tô An Hi.” Liêu Chí Bình quan sát người xung quanh một chút, xác nhận an toàn rồi mới ngoắc ngoắc tay với Tô An Hi: “Lại đây.”
“Cậu làm gì vậy?” Tô An Hi không hiểu nên chỉ đưa mắt nhìn Liêu Chí Bình, không có phản ứng.
Liêu Chí Bình lại rướn người về phía trước một chút, đè giọng gần như chỉ còn tiếng thở: “Tôi hỏi cậu, hôm qua cậu đã làm gì với tôi?”
Tô An Hi nhai vỏ bánh bao, hờ hững hỏi: “Làm gì là làm gì?”
“Cậu có làm gì có lỗi với vợ tôi không hả?” Liêu Chí Bình bày ra một mặt cô vợ nhỏ bị ức hiếp, Tô An Hi thật muốn đánh anh ta.
“Cậu có thể nói tiếng người với tôi không?”
Liêu Chí Bình lại đè ép giọng, âm thanh càng nhỏ hơn, giống như đặc vụ nói ám hiệu vậy: “Sáng nay trên người tôi không mặc gì cả, chân tay đều bị trói, cậu biết tôi mất bao nhiêu công sức mới tháo ra được không? Tô An Hi, loại việc này chỉ có cậu mới làm ra thôi, đừng có không thừa nhận!”
Tô An Hi vừa nhấp một thìa cháo nghe thấy Liêu Chí Bình bị trói chân tay, suýt chút nữa đã phun cháo ra ngoài, sau đó bị sặc.
Cô ho khan rồi đặt thìa xuống, thông thuận khí xong, lúc này cô mới ung dung ngước mắt nhìn về phía Liêu Chí Bình ở đối diện, trịnh trọng giải thích: “Tối qua Từ Úc cởi quần áo giúp cậu. Về phần trói cậu lại, tôi nghĩ có lẽ anh ấy không chịu được cậu nữa…”
Tô An Hi nhớ lại tối hôm qua, Từ Úc đã nổi giận vì cô muốn vào phòng. Nghĩ tới cảnh vào phòng sẽ thấy người này trần chuồng, cô lập tức ghét bỏ mà rùng mình một cái.
“Anh ấy không thể chịu được tôi?” Liêu Chí Bình thấy Tô An Hi thất thần thì nhanh chóng hỏi lại.
“Tối hôm qua lúc đưa cậu về, trên xe taxi, cậu coi anh ấy là chị dâu rồi vừa ôm vừa sờ vừa hôn. Cậu nghĩ anh ấy có thể vui vẻ với cậu không?” Tô An Hi tiếp tục nói.
Liêu Chí Bình nghe xong thì khóe miệng giật giật rồi co rúm lại, sắc mặt biến hóa muôn màu muôn vẻ, như thể đang nhớ lại tối qua mình vừa ôm vừa sờ vừa hôn vợ mình.
Anh ta âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hối hận tới phát điên, lải nhải không thôi: “Còn không phải do cậu sao, lúc đầu tôi muốn chuốc Từ Úc quá chén giúp cậu, ai ngờ…”
Nói nói một lúc, anh ta không nói được nữa, dù sao cũng nên tự trách tửu lượng của mình không tốt còn cậy mạnh.
Tô An Hi nhìn bộ dạng tức giận, bất bình của Liêu Chí Bình thì âm thầm cười một tiếng. Đây đâu phải lần đầu anh ta bị Từ Úc đối xử như vậy, chỉ là thật khó tưởng tượng tới tận bây giờ, đội trưởng Từ luôn nghiêm túc còn làm ra việc ngây thơ như vậy.
…
Ăn bữa sáng xong, đội điều trị lưu lại vài người ở bệnh viện vũ cảnh, một đội khác được phân đi chẩn đoán và điều trị cho nhóm quân nhân.
Đội hai người hoàng kim của Tô An Hi và Liêu Chí Bình được phân tới nơi đóng quân của đội đặc chiến vũ cảnh. Hai người liếc nhau, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, dường như đều không muốn đi.
Thế nhưng nhiệm vụ đã giao xuống rồi, đội của y tá Tiểu Vương không thể đi cùng bọn họ nên chỉ biết tiếc nuối lại hâm mộ nhìn hai người, nói: “Bác sĩ Tô sẽ được gặp đội trưởng đẹp trai, có vui không?”
Có vui không? Không hề, tối qua hai người mới chia tay trong không vui.
“Nếu không tìm viện phó Trương đổi người?” Liêu Chí Bình đề nghị, hai mắt Tô An Hi tỏa sáng, gật đầu đồng ý.
Hai người khó có được tiếng nói chung, chuẩn bị đi tìm viện phó Trương thì bị y tá Tiểu Vương và bác sĩ Lưu ngăn lại.
Bác sĩ Lưu cười nói: “Không ích gì đâu bác sĩ Tô, bác sĩ Liêu, lúc phân công nhân lực viện phó Trương đã nói cô và bác sĩ Liêu thích hợp chẩn đoán và điều trị cho đội đặc chiến. Một điểm quan trọng hơn là bác sĩ Tô quen đội trường Từ, sẽ dễ giao tiếp hơn.”
Y tá Tiểu Vương lập tức chen miệng: “Quan trọng nhất chính là bác sĩ Tô là nữ đồng chí duy nhất không có hứng thú với đội trưởng Từ của bọn họ.”
Tô An Hi nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười: “Còn tuyển chọn như vậy sao?”
Liêu Chí Bình cười ha hả nhìn Tô An Hi, anh ta vỗ vỗ bả vai cô, mặt mang vẻ mọi thứ đều kết thúc: “Đi thôi, bác sĩ Tô không có hứng thú.”
Tô An Hi mím môi, còn có thể nói gì nữa đây? Nghe theo chỉ đạo thôi!
Ba người Tô An Hi, Liêu Chí Bình và y tá Phương ngồi xe một lúc, rất nhanh đã tới bên ngoài doanh trại của đội đặc chiến vũ cảnh. Trạm gác bảo bọn họ chờ một lúc, sau đó lập tức gọi điện báo cáo với lãnh đạo.
Ngồi trong xe không thấy được bầu trời, chỉ có nước mưa vẫn không ngừng rơi xuống.
Vừa nâng tầm mắt đã thấy được những dãy núi trùng điệp phía xa, có chút áp lực khiến lòng người nặng nề mà u buồn, không vực dậy nổi tinh thần.
“Lát nữa chắc chắn sẽ gặp mặt, tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện hôm qua.” Liêu Chí Bình phân phó Tô An Hi.
“Chúng ta tới làm việc.” Tô An Hi quay lại nhìn Liêu Chí Bình, cô dùng khuôn mặt không biểu cảm nhắc nhở anh ta: “Công tư phân minh đi, bác sĩ Liêu.”
Bí thư chạy ra dẫn bọn họ tiến vào.
Vừa xuống xe đã nghe thấy âm thanh hô khẩu hiệu cách đó không xa, Liêu Chí Bình vừa đi theo bí thư vào phòng sinh hoạt chung, vừa hỏi: “Mưa lớn như thế mà còn huấn luyện sao?”
“Đúng vậy.” Bí thư trả lời rất có nề nếp.
Đưa ba người vào phòng khách xong, bí thư rót cho mỗi người bọn họ một chén trà, khuôn mặt đen nhẻm lộ ra nụ cười chính trực: “Ba vị chờ một lát, chỉ đạo viên của chúng tôi sẽ tới đây ngay.”
“Được.” Ba người gật đầu mỉm cười.
Bí thư cũng gật đầu mỉm cười, nện bước chân đoan chính bước ra ngoài.
Chốc lát sau, một người đàn ông cao lớn tiến vào, trên mặt anh ta là nụ cười hòa nhã, hai lúm đồng xu nhàn nhạt trên mặt như ẩn như hiện.
“Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.” Khâu Đông Viễn tiến lên, lễ độ bắt tay từng người. Trên đôi giày tác chiến đều là nước mưa, mỗi bước đi sẽ lưu lại dấu vết mờ mờ. Anh ta chỉ chỉ ngoài cửa sổ, cười nói: “Các đội viên đang huấn luyện, có thể sẽ phải chờ.”
Liêu Chí Bình cười lắc đầu: “Không sao, chúng tôi có thể đi xem không?”
Khâu Đông Viễn gật đầu: “Có thể có thể, tôi đưa mọi người đi.”
Tô An Hi trộm liếc Liêu Chí Bình một cái, ý tứ trong ánh mắt đó quá rõ ràng: Rảnh rỗi lại tìm việc.
Lúc nãy ở cổng chỉ nghe thấy tiếng hô mơ hồ, bây giờ đi tới nơi huấn luyện, những âm vang hữu lực kia phải nói là đinh tai nhức óc.
Nước mưa gột rửa mặt đất, nhóm chiến sĩ vũ cảnh để trần nửa thân trên, từng bắp tay bắp chân căng ra, họ một tay nâng cây gỗ tròn lên, sau đó lại buông xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy trăm lần.
Họ hoàn toàn không để cảnh mưa rào tầm tã vào trong mắt, da thịt ướt đẫm nhưng mỗi tiếng hô vang lên đều như xé trời.
Một bên khác là đội nằm hành quân phủ phục trong vũng bùn. Vũng bùn như nơi đánh nhau kịch liệt, quần áo của từng chiến sĩ ngụy trang đã không còn thấy được màu sắc nguyên thủy. Từng sợi tóc và mỗi tấc da thịt đều hòa cùng một màu với vũng bùn, nhưng họ không hề khuất phục.
Đội huấn luyện một bên nữa còn leo lên các loại tháp, huấn luyện trên dây thừng. Những thân ảnh nhỏ bé kia nhìn từ xa trong như Người Nhện vượt nóc băng tường vậy.
Liêu Chí Bình xem đến phấn khích, Tô An Hi thì quan sát bốn phía, người kia không có ở đó.
Chốc lát sau, Liêu Chí Bình đánh mắt sang nhìn Tô An Hi, cô thuận thế nhìn qua thì thấy Từ Úc không biết xuất hiện từ nơi nào.
Trong màn mưa mông lung, người đàn ông mặc quần áo và đội mũ huấn luyện thấm đẫm nước mưa, cả khuôn mặt tuấn tú đều ẩn dưới vành mũ. Mà vành mũ kia thỉnh thoảng còn nhỏ mấy giọt nước mưa xuống, quần huấn luyện bám chặt lấy hai chân thon dài của anh, mơ hồ lộ ra đường cong của cơ bắp.
Đúng là giống như lời của mấy y tá si mê kia, cả người anh tràn đầy hormone, đứng ở đâu thì nơi đó trở thành tiêu điểm.
Thế nhưng các cô ấy không biết, người đàn ông này từ thời chưa tràn đầy hormone như vậy, đã đứng nơi nào thì nơi đó trở thành tiêu điểm rồi.
Dường như anh cũng không chú ý tới mấy người cầm ô bọn họ đứng bên này, chỉ tùy ý đưa còi lên thổi, sau đó thả còi ra, hô: “Các tiểu đội trưởng chỉnh đốn đội ngũ, vị trí mục tiêu là sân tập bắn. Người đến muộn nhất sẽ phải bơi có trang bị vũ trang.”
“Rõ.” Các tiểu đội trưởng đứng nghiêm, cùng đồng thanh trả lời.
Tô An Hi và Liêu Chí Bình nhìn nhau một cái, lập tức hỏi Khâu Đông Viễn: “Chỉ đạo viên, đây là?”
Trước đó Khâu Đông Viễn đã nói qua với Từ Úc về việc kiểm tra sức khỏe các đội viên, để anh sắp xếp một chút, sao giờ lại cho toàn đội ra sân tập bắn?
“Đội trưởng Từ.” Khâu Đông Viễn hô lớn với Từ Úc, sau đó vẫy tay với anh: “Cậu lại đây một chút.”
Từ Úc đang xem bảng sát hạch Hạ Tuấn Nam đưa tới, nâng tầm mắt thì thấy Khâu Đông Viễn đứng bên cạnh Tô An Hi cách đó không xa, bên tai là giọng ngạc nhiên của Hạ Tuấn Nam: “Đó không phải bác sĩ Tô sao?”
Từ Úc đưa tay gõ đầu Hạ Tuấn Nam một cái, giọng điệu đạm mạc: “Vui thế sao, có muốn qua chào hỏi không?”
“Không cần ạ, đội trưởng.” Hạ Tuấn Nam nhìn bộ dạng của Từ Úc liền biết không nên chọc vào. Từ đội ma quỷ trên sân huấn luyện khiến người ta muốn khóc thét, không chọc vào được.
“Còn chưa cút đi?”
“Rõ.”
Nói xong, Hạ Tuấn Nam chạy chậm đuổi theo đội ngũ, Từ Úc mang bảng sát hạch đi tới.
Tô An Hi nhìn bước chân nhanh nhẹn, nghiêm chỉnh lại mạnh mẽ của Từ Úc thì thấy anh như thay da đổi thịt vậy. Trước kia cô đều nói anh không có cột sống, lười lười nhác nhác.
Bây giờ nhìn lại, dáng vẻ hiên ngang bước đi này của anh thật khiến cho người ta không rời mắt được.
Từ Úc đi tới trước mặt mấy người, tùy ý quét mắt một vòng, lúc quét qua Tô An Hi thì sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh đưa mắt nhìn Khâu Đông Viễn: “Đang bận huấn luyện, có việc gì thì nói đi.”
“Đây là mấy đồng chí bác sĩ của đội điều trị, cậu quên tôi đã nói hôm nay có lịch kiểm tra thân thể cho các đội viên sao?” Khâu Đông Viễn ghét nhất bản lĩnh sưng mặt này của tên nhóc Từ Úc, định bày cái bản mặt thối đó cho ai xem?
“Là chuyện này sao?”
“Này!” Khâu Đông Viễn nhìn thẳng Từ Úc, nhưng tên nhóc thối này vẫn không thèm nhìn lại anh ta.
Giờ phút này ánh mắt Từ Úc đang an vị trên mặt của Tô An Hi, nửa ngày mới nhàn nhạt cong khóe môi, giọng điệu lại không cho phép từ chối.
Anh nói: “Bác sĩ Tô, có lỗi ghê, nhưng mọi người… phải chờ rồi.” Ba chữ cuối cùng được anh nhấn mạnh.
Anh nói xong thì thu khóe môi, quay người rời đi thật nhanh, Khâu Đông Viễn ở phía sau gọi thế nào cũng không được.
Khâu Đông Viễn vẫn luôn không có cách với Từ Úc, có điều tên nhóc này hôm nay không quá bình thường. Ngày thường dù anh có xa cách với các đồng chí từ nơi khác đến, nhưng ít nhất vẫn luôn phối hợp, hôm nay là thế nào vậy?
“Tô An Hi.” Liêu Chí Bình nhìn về phía cô, thấp giọng hỏi: “Tôi có thể xem đây là công tư không phân minh không?”
Khâu Đông Viễn bỗng nhiên trừng mắt thật lớn, nhìn về phía Tô An Hi, hỏi: “Cô chính là Tô An Hi?”
Tô An Hi gật đầu: “Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân sao?”
Khâu Đông Viễn nở nụ cười: “Đúng vậy đúng vậy, hình như chúng ta đã quên chưa giới thiệu.”
Rồi rồi, giờ thì có thể hiểu vì sao tên nhóc kia lại không bình thường…
Dường như nước mưa năm nay rất nhiều, sau một đêm mưa rền gió dữ mà lượng mưa vẫn chưa có xu thế ngớt đi.
Thời tiết như vậy lại cộng thêm hoàn cảnh địa lí của nơi này, nhìn cảnh núi non mông lung trập trùng, ý của viện trưởng là không nên xuất hành.
Mọi người đều hiểu ý của viện trưởng, thành phố Phương Tuyền và cả trấn nhỏ Hạ Huyện đều là núi kề sát núi, sông kề bên sông, mà mấy trận mưa vài ngày nay giờ lại tiếp tục đổ xuống.
Cứ mưa ròng rã như vậy, nói thật thì đây cũng không phải dấu hiệu tốt.
Liêu Chí Bình bưng bữa sáng tới ngồi bên cạnh Tô An Hi đang an tĩnh ăn sáng. Sáng nay cả hai người ai cũng bận rộn, anh ta còn chưa có cơ hội tìm tới cô để nói chuyện.
Say rượu, hơn nữa trong lòng có chút vấn đề, suýt chút nữa thì chẩn đoán sai bệnh cho người ta. Quả nhiên say rượu hỏng việc, hỏng việc mà!
Tô An Hi ngước mắt lên nhìn Liêu Chí Bình ngồi đối diện mình, nhàn nhạt hỏi một câu: “Tỉnh rượu?”
“Tô An Hi.” Liêu Chí Bình quan sát người xung quanh một chút, xác nhận an toàn rồi mới ngoắc ngoắc tay với Tô An Hi: “Lại đây.”
“Cậu làm gì vậy?” Tô An Hi không hiểu nên chỉ đưa mắt nhìn Liêu Chí Bình, không có phản ứng.
Liêu Chí Bình lại rướn người về phía trước một chút, đè giọng gần như chỉ còn tiếng thở: “Tôi hỏi cậu, hôm qua cậu đã làm gì với tôi?”
Tô An Hi nhai vỏ bánh bao, hờ hững hỏi: “Làm gì là làm gì?”
“Cậu có làm gì có lỗi với vợ tôi không hả?” Liêu Chí Bình bày ra một mặt cô vợ nhỏ bị ức hiếp, Tô An Hi thật muốn đánh anh ta.
“Cậu có thể nói tiếng người với tôi không?”
Liêu Chí Bình lại đè ép giọng, âm thanh càng nhỏ hơn, giống như đặc vụ nói ám hiệu vậy: “Sáng nay trên người tôi không mặc gì cả, chân tay đều bị trói, cậu biết tôi mất bao nhiêu công sức mới tháo ra được không? Tô An Hi, loại việc này chỉ có cậu mới làm ra thôi, đừng có không thừa nhận!”
Tô An Hi vừa nhấp một thìa cháo nghe thấy Liêu Chí Bình bị trói chân tay, suýt chút nữa đã phun cháo ra ngoài, sau đó bị sặc.
Cô ho khan rồi đặt thìa xuống, thông thuận khí xong, lúc này cô mới ung dung ngước mắt nhìn về phía Liêu Chí Bình ở đối diện, trịnh trọng giải thích: “Tối qua Từ Úc cởi quần áo giúp cậu. Về phần trói cậu lại, tôi nghĩ có lẽ anh ấy không chịu được cậu nữa…”
Tô An Hi nhớ lại tối hôm qua, Từ Úc đã nổi giận vì cô muốn vào phòng. Nghĩ tới cảnh vào phòng sẽ thấy người này trần chuồng, cô lập tức ghét bỏ mà rùng mình một cái.
“Anh ấy không thể chịu được tôi?” Liêu Chí Bình thấy Tô An Hi thất thần thì nhanh chóng hỏi lại.
“Tối hôm qua lúc đưa cậu về, trên xe taxi, cậu coi anh ấy là chị dâu rồi vừa ôm vừa sờ vừa hôn. Cậu nghĩ anh ấy có thể vui vẻ với cậu không?” Tô An Hi tiếp tục nói.
Liêu Chí Bình nghe xong thì khóe miệng giật giật rồi co rúm lại, sắc mặt biến hóa muôn màu muôn vẻ, như thể đang nhớ lại tối qua mình vừa ôm vừa sờ vừa hôn vợ mình.
Anh ta âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hối hận tới phát điên, lải nhải không thôi: “Còn không phải do cậu sao, lúc đầu tôi muốn chuốc Từ Úc quá chén giúp cậu, ai ngờ…”
Nói nói một lúc, anh ta không nói được nữa, dù sao cũng nên tự trách tửu lượng của mình không tốt còn cậy mạnh.
Tô An Hi nhìn bộ dạng tức giận, bất bình của Liêu Chí Bình thì âm thầm cười một tiếng. Đây đâu phải lần đầu anh ta bị Từ Úc đối xử như vậy, chỉ là thật khó tưởng tượng tới tận bây giờ, đội trưởng Từ luôn nghiêm túc còn làm ra việc ngây thơ như vậy.
…
Ăn bữa sáng xong, đội điều trị lưu lại vài người ở bệnh viện vũ cảnh, một đội khác được phân đi chẩn đoán và điều trị cho nhóm quân nhân.
Đội hai người hoàng kim của Tô An Hi và Liêu Chí Bình được phân tới nơi đóng quân của đội đặc chiến vũ cảnh. Hai người liếc nhau, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, dường như đều không muốn đi.
Thế nhưng nhiệm vụ đã giao xuống rồi, đội của y tá Tiểu Vương không thể đi cùng bọn họ nên chỉ biết tiếc nuối lại hâm mộ nhìn hai người, nói: “Bác sĩ Tô sẽ được gặp đội trưởng đẹp trai, có vui không?”
Có vui không? Không hề, tối qua hai người mới chia tay trong không vui.
“Nếu không tìm viện phó Trương đổi người?” Liêu Chí Bình đề nghị, hai mắt Tô An Hi tỏa sáng, gật đầu đồng ý.
Hai người khó có được tiếng nói chung, chuẩn bị đi tìm viện phó Trương thì bị y tá Tiểu Vương và bác sĩ Lưu ngăn lại.
Bác sĩ Lưu cười nói: “Không ích gì đâu bác sĩ Tô, bác sĩ Liêu, lúc phân công nhân lực viện phó Trương đã nói cô và bác sĩ Liêu thích hợp chẩn đoán và điều trị cho đội đặc chiến. Một điểm quan trọng hơn là bác sĩ Tô quen đội trường Từ, sẽ dễ giao tiếp hơn.”
Y tá Tiểu Vương lập tức chen miệng: “Quan trọng nhất chính là bác sĩ Tô là nữ đồng chí duy nhất không có hứng thú với đội trưởng Từ của bọn họ.”
Tô An Hi nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười: “Còn tuyển chọn như vậy sao?”
Liêu Chí Bình cười ha hả nhìn Tô An Hi, anh ta vỗ vỗ bả vai cô, mặt mang vẻ mọi thứ đều kết thúc: “Đi thôi, bác sĩ Tô không có hứng thú.”
Tô An Hi mím môi, còn có thể nói gì nữa đây? Nghe theo chỉ đạo thôi!
Ba người Tô An Hi, Liêu Chí Bình và y tá Phương ngồi xe một lúc, rất nhanh đã tới bên ngoài doanh trại của đội đặc chiến vũ cảnh. Trạm gác bảo bọn họ chờ một lúc, sau đó lập tức gọi điện báo cáo với lãnh đạo.
Ngồi trong xe không thấy được bầu trời, chỉ có nước mưa vẫn không ngừng rơi xuống.
Vừa nâng tầm mắt đã thấy được những dãy núi trùng điệp phía xa, có chút áp lực khiến lòng người nặng nề mà u buồn, không vực dậy nổi tinh thần.
“Lát nữa chắc chắn sẽ gặp mặt, tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện hôm qua.” Liêu Chí Bình phân phó Tô An Hi.
“Chúng ta tới làm việc.” Tô An Hi quay lại nhìn Liêu Chí Bình, cô dùng khuôn mặt không biểu cảm nhắc nhở anh ta: “Công tư phân minh đi, bác sĩ Liêu.”
Bí thư chạy ra dẫn bọn họ tiến vào.
Vừa xuống xe đã nghe thấy âm thanh hô khẩu hiệu cách đó không xa, Liêu Chí Bình vừa đi theo bí thư vào phòng sinh hoạt chung, vừa hỏi: “Mưa lớn như thế mà còn huấn luyện sao?”
“Đúng vậy.” Bí thư trả lời rất có nề nếp.
Đưa ba người vào phòng khách xong, bí thư rót cho mỗi người bọn họ một chén trà, khuôn mặt đen nhẻm lộ ra nụ cười chính trực: “Ba vị chờ một lát, chỉ đạo viên của chúng tôi sẽ tới đây ngay.”
“Được.” Ba người gật đầu mỉm cười.
Bí thư cũng gật đầu mỉm cười, nện bước chân đoan chính bước ra ngoài.
Chốc lát sau, một người đàn ông cao lớn tiến vào, trên mặt anh ta là nụ cười hòa nhã, hai lúm đồng xu nhàn nhạt trên mặt như ẩn như hiện.
“Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.” Khâu Đông Viễn tiến lên, lễ độ bắt tay từng người. Trên đôi giày tác chiến đều là nước mưa, mỗi bước đi sẽ lưu lại dấu vết mờ mờ. Anh ta chỉ chỉ ngoài cửa sổ, cười nói: “Các đội viên đang huấn luyện, có thể sẽ phải chờ.”
Liêu Chí Bình cười lắc đầu: “Không sao, chúng tôi có thể đi xem không?”
Khâu Đông Viễn gật đầu: “Có thể có thể, tôi đưa mọi người đi.”
Tô An Hi trộm liếc Liêu Chí Bình một cái, ý tứ trong ánh mắt đó quá rõ ràng: Rảnh rỗi lại tìm việc.
Lúc nãy ở cổng chỉ nghe thấy tiếng hô mơ hồ, bây giờ đi tới nơi huấn luyện, những âm vang hữu lực kia phải nói là đinh tai nhức óc.
Nước mưa gột rửa mặt đất, nhóm chiến sĩ vũ cảnh để trần nửa thân trên, từng bắp tay bắp chân căng ra, họ một tay nâng cây gỗ tròn lên, sau đó lại buông xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy trăm lần.
Họ hoàn toàn không để cảnh mưa rào tầm tã vào trong mắt, da thịt ướt đẫm nhưng mỗi tiếng hô vang lên đều như xé trời.
Một bên khác là đội nằm hành quân phủ phục trong vũng bùn. Vũng bùn như nơi đánh nhau kịch liệt, quần áo của từng chiến sĩ ngụy trang đã không còn thấy được màu sắc nguyên thủy. Từng sợi tóc và mỗi tấc da thịt đều hòa cùng một màu với vũng bùn, nhưng họ không hề khuất phục.
Đội huấn luyện một bên nữa còn leo lên các loại tháp, huấn luyện trên dây thừng. Những thân ảnh nhỏ bé kia nhìn từ xa trong như Người Nhện vượt nóc băng tường vậy.
Liêu Chí Bình xem đến phấn khích, Tô An Hi thì quan sát bốn phía, người kia không có ở đó.
Chốc lát sau, Liêu Chí Bình đánh mắt sang nhìn Tô An Hi, cô thuận thế nhìn qua thì thấy Từ Úc không biết xuất hiện từ nơi nào.
Trong màn mưa mông lung, người đàn ông mặc quần áo và đội mũ huấn luyện thấm đẫm nước mưa, cả khuôn mặt tuấn tú đều ẩn dưới vành mũ. Mà vành mũ kia thỉnh thoảng còn nhỏ mấy giọt nước mưa xuống, quần huấn luyện bám chặt lấy hai chân thon dài của anh, mơ hồ lộ ra đường cong của cơ bắp.
Đúng là giống như lời của mấy y tá si mê kia, cả người anh tràn đầy hormone, đứng ở đâu thì nơi đó trở thành tiêu điểm.
Thế nhưng các cô ấy không biết, người đàn ông này từ thời chưa tràn đầy hormone như vậy, đã đứng nơi nào thì nơi đó trở thành tiêu điểm rồi.
Dường như anh cũng không chú ý tới mấy người cầm ô bọn họ đứng bên này, chỉ tùy ý đưa còi lên thổi, sau đó thả còi ra, hô: “Các tiểu đội trưởng chỉnh đốn đội ngũ, vị trí mục tiêu là sân tập bắn. Người đến muộn nhất sẽ phải bơi có trang bị vũ trang.”
“Rõ.” Các tiểu đội trưởng đứng nghiêm, cùng đồng thanh trả lời.
Tô An Hi và Liêu Chí Bình nhìn nhau một cái, lập tức hỏi Khâu Đông Viễn: “Chỉ đạo viên, đây là?”
Trước đó Khâu Đông Viễn đã nói qua với Từ Úc về việc kiểm tra sức khỏe các đội viên, để anh sắp xếp một chút, sao giờ lại cho toàn đội ra sân tập bắn?
“Đội trưởng Từ.” Khâu Đông Viễn hô lớn với Từ Úc, sau đó vẫy tay với anh: “Cậu lại đây một chút.”
Từ Úc đang xem bảng sát hạch Hạ Tuấn Nam đưa tới, nâng tầm mắt thì thấy Khâu Đông Viễn đứng bên cạnh Tô An Hi cách đó không xa, bên tai là giọng ngạc nhiên của Hạ Tuấn Nam: “Đó không phải bác sĩ Tô sao?”
Từ Úc đưa tay gõ đầu Hạ Tuấn Nam một cái, giọng điệu đạm mạc: “Vui thế sao, có muốn qua chào hỏi không?”
“Không cần ạ, đội trưởng.” Hạ Tuấn Nam nhìn bộ dạng của Từ Úc liền biết không nên chọc vào. Từ đội ma quỷ trên sân huấn luyện khiến người ta muốn khóc thét, không chọc vào được.
“Còn chưa cút đi?”
“Rõ.”
Nói xong, Hạ Tuấn Nam chạy chậm đuổi theo đội ngũ, Từ Úc mang bảng sát hạch đi tới.
Tô An Hi nhìn bước chân nhanh nhẹn, nghiêm chỉnh lại mạnh mẽ của Từ Úc thì thấy anh như thay da đổi thịt vậy. Trước kia cô đều nói anh không có cột sống, lười lười nhác nhác.
Bây giờ nhìn lại, dáng vẻ hiên ngang bước đi này của anh thật khiến cho người ta không rời mắt được.
Từ Úc đi tới trước mặt mấy người, tùy ý quét mắt một vòng, lúc quét qua Tô An Hi thì sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh đưa mắt nhìn Khâu Đông Viễn: “Đang bận huấn luyện, có việc gì thì nói đi.”
“Đây là mấy đồng chí bác sĩ của đội điều trị, cậu quên tôi đã nói hôm nay có lịch kiểm tra thân thể cho các đội viên sao?” Khâu Đông Viễn ghét nhất bản lĩnh sưng mặt này của tên nhóc Từ Úc, định bày cái bản mặt thối đó cho ai xem?
“Là chuyện này sao?”
“Này!” Khâu Đông Viễn nhìn thẳng Từ Úc, nhưng tên nhóc thối này vẫn không thèm nhìn lại anh ta.
Giờ phút này ánh mắt Từ Úc đang an vị trên mặt của Tô An Hi, nửa ngày mới nhàn nhạt cong khóe môi, giọng điệu lại không cho phép từ chối.
Anh nói: “Bác sĩ Tô, có lỗi ghê, nhưng mọi người… phải chờ rồi.” Ba chữ cuối cùng được anh nhấn mạnh.
Anh nói xong thì thu khóe môi, quay người rời đi thật nhanh, Khâu Đông Viễn ở phía sau gọi thế nào cũng không được.
Khâu Đông Viễn vẫn luôn không có cách với Từ Úc, có điều tên nhóc này hôm nay không quá bình thường. Ngày thường dù anh có xa cách với các đồng chí từ nơi khác đến, nhưng ít nhất vẫn luôn phối hợp, hôm nay là thế nào vậy?
“Tô An Hi.” Liêu Chí Bình nhìn về phía cô, thấp giọng hỏi: “Tôi có thể xem đây là công tư không phân minh không?”
Khâu Đông Viễn bỗng nhiên trừng mắt thật lớn, nhìn về phía Tô An Hi, hỏi: “Cô chính là Tô An Hi?”
Tô An Hi gật đầu: “Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân sao?”
Khâu Đông Viễn nở nụ cười: “Đúng vậy đúng vậy, hình như chúng ta đã quên chưa giới thiệu.”
Rồi rồi, giờ thì có thể hiểu vì sao tên nhóc kia lại không bình thường…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.