Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
Chương 88: Bạn cũ trở về.
Tiểu Anh Đào
23/11/2017
Editor: Hồng Trúc
Năm năm sau, tập đoàn Vân Thiên.
Một thân thể cao gầy tinh tế từ bộ phận thiết kế tầng 23 đi ra.
Bộ đồ công sở màu đen bao lấy vóc dáng thon thả của người con gái, mái tóc xoăn đen nhánh được quấn thành một búi, mấy lọn tóc tán lạn bên tai, dáng dấp ba phần lười biếng nhưng lại vô cùng quyến rũ.
"Cạch cạch cạch." Giày cao gót giẫm nhẹ nhàng trên nền đá cẩm thạch trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lãnh.
Tay cô ôm một xấp văn kiện, vẻ mặt xinh đẹp tinh xảo hiện lên một nét cười như có như không.
"Quản lí Đường, cô còn chưa ra về nữa sao?"
Một đồng nghiệp đi ngang qua cô chào hỏi, cô hơi hơi mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Bây giờ về."
"À, quản lí Đường, bên ngoài trời mưa, cô nhớ mang theo dù."
"Được, cảm ơn cô."
Cô sao lại không biết hôm nay trời mưa?
Sắc mặt cô có chút âm trầm, cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn của năm năm trước, khiến cho cô cứ đến ngày mưa dầm vết thương trên người liền nhói đau!
Ánh mắt Đường Dĩ Phi tối sầm trong gang tấc, làm như nghĩ đến những hồi ức không tốt, bước đi nhanh hơn.
Mùa hè đến nhanh chóng, thành phố Vân Dương đã mưa liên tục nhiều tuần liên tiếp, mặt đường bị nước mưa cọ rửa cũng trở nên rực rỡ hơn, lúc này một chiếc Lincoln đang yên tĩnh dừng sát cửa tập đoàn Vân Thiên, hình như đang đợi người đó.
"Quản lí Đường, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Trực tiếp đi thẳng tới chiếc xe kia, tài xế đã sớm bung dù chầm chậm đi tới đón cô, cung kính thay cô mở cửa xe.
Đường Dĩ Phi nói cảm ơn, khom người ngồi vào bên trong xe, đem văn kiện đặt ở ghế ngồi bên cạnh, lấy máy tính bảng để trên đùi, mới vừa vào hòm thư cá nhân, chú Trương liền lên tiếng nói chuyện.
"Tam tiểu thư, tiểu thiếu gia Mạc còn nửa tiếng nữa là đến sân bay thành phố, chúng ta có cần ra đón không?"
Đường Dĩ Phi sửng sờ, thời gian trôi qua thật là nhanh, ngay cả Mạc Duẫn Sâm đi du học cũng đã về nước.
Đợi một lát không thấy cô trả lời, chú Trương lại nói khẽ: "Tam tiểu thư?"
Đường Dĩ Phi hoàn hồn, nhìn vào gương chiếu hậu cười cười, miệng nhếch lên tinh xảo, nhìn qua tâm tình dường như không tệ.
"Đi thôi, ra sân bay."
Nửa tiếng sau đó, một đoàn người từ trong sân bay đi ra, mỗi người một tư thế hiên ngang như rồng bay phượng múa, mà dẫn đầu chính là Mạc Duẫn Sâm.
Mấy năm không gặp, anh ta ngày càng phong độ, hiên ngang, mái tóc màu đỏ lửa năm nào đã bị cắt ngắn, thay vào đó là mái tóc đen gọn gàng toát ra sự chín chắn trưởng thành đầy sức hấp dẫn.
Hai tay Mạc Duẫn Sâm để trong túi quần, cặp lông mày đậm, cặp mắt đào hoa, khóe miệng chứa một nụ cười nhạt.
Thân thể cao một mét tám mấy rất ưu thế khiến anh có thể dễ dàng nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đứng trong đại sảnh, lần này, khóe miệng cười càng sâu hơn.
Quả nhiên, cô đến.
Ba năm không gặp, cô càng nhìn càm thêm xinh đẹp.
Khuôn quan non nớt trước đây giờ đã khác, mái tóc quăn màu đen làm cô càng thêm mê người, bộ đồ công sở trên người cô khiến cô tăng thêm phần thành thục.
Lúc này, Đường Dĩ Phi cũng vừa xoay người, cũng nhìn thấy anh, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, liên tưởng đến quá khứ.
Lần đầu tiên thấy Mạc Duẫn Sâm cảnh vật cũng dường như là như vầy, anh một tay mở cửa phòng học, nụ cười phóng khoáng ngông nghênh.
"Tam tiểu thư, là tiểu thiếu gia Mạc."
Chú Trương vừa lên tiếng nhắc nhở, Đường Dĩ Phi chưa phản ứng kịp, đã bị một cái ôm nhốt chặt bên trong, quanh mình đều là mùi hương bạc hà vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.
Năm năm sau, tập đoàn Vân Thiên.
Một thân thể cao gầy tinh tế từ bộ phận thiết kế tầng 23 đi ra.
Bộ đồ công sở màu đen bao lấy vóc dáng thon thả của người con gái, mái tóc xoăn đen nhánh được quấn thành một búi, mấy lọn tóc tán lạn bên tai, dáng dấp ba phần lười biếng nhưng lại vô cùng quyến rũ.
"Cạch cạch cạch." Giày cao gót giẫm nhẹ nhàng trên nền đá cẩm thạch trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lãnh.
Tay cô ôm một xấp văn kiện, vẻ mặt xinh đẹp tinh xảo hiện lên một nét cười như có như không.
"Quản lí Đường, cô còn chưa ra về nữa sao?"
Một đồng nghiệp đi ngang qua cô chào hỏi, cô hơi hơi mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Bây giờ về."
"À, quản lí Đường, bên ngoài trời mưa, cô nhớ mang theo dù."
"Được, cảm ơn cô."
Cô sao lại không biết hôm nay trời mưa?
Sắc mặt cô có chút âm trầm, cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn của năm năm trước, khiến cho cô cứ đến ngày mưa dầm vết thương trên người liền nhói đau!
Ánh mắt Đường Dĩ Phi tối sầm trong gang tấc, làm như nghĩ đến những hồi ức không tốt, bước đi nhanh hơn.
Mùa hè đến nhanh chóng, thành phố Vân Dương đã mưa liên tục nhiều tuần liên tiếp, mặt đường bị nước mưa cọ rửa cũng trở nên rực rỡ hơn, lúc này một chiếc Lincoln đang yên tĩnh dừng sát cửa tập đoàn Vân Thiên, hình như đang đợi người đó.
"Quản lí Đường, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Trực tiếp đi thẳng tới chiếc xe kia, tài xế đã sớm bung dù chầm chậm đi tới đón cô, cung kính thay cô mở cửa xe.
Đường Dĩ Phi nói cảm ơn, khom người ngồi vào bên trong xe, đem văn kiện đặt ở ghế ngồi bên cạnh, lấy máy tính bảng để trên đùi, mới vừa vào hòm thư cá nhân, chú Trương liền lên tiếng nói chuyện.
"Tam tiểu thư, tiểu thiếu gia Mạc còn nửa tiếng nữa là đến sân bay thành phố, chúng ta có cần ra đón không?"
Đường Dĩ Phi sửng sờ, thời gian trôi qua thật là nhanh, ngay cả Mạc Duẫn Sâm đi du học cũng đã về nước.
Đợi một lát không thấy cô trả lời, chú Trương lại nói khẽ: "Tam tiểu thư?"
Đường Dĩ Phi hoàn hồn, nhìn vào gương chiếu hậu cười cười, miệng nhếch lên tinh xảo, nhìn qua tâm tình dường như không tệ.
"Đi thôi, ra sân bay."
Nửa tiếng sau đó, một đoàn người từ trong sân bay đi ra, mỗi người một tư thế hiên ngang như rồng bay phượng múa, mà dẫn đầu chính là Mạc Duẫn Sâm.
Mấy năm không gặp, anh ta ngày càng phong độ, hiên ngang, mái tóc màu đỏ lửa năm nào đã bị cắt ngắn, thay vào đó là mái tóc đen gọn gàng toát ra sự chín chắn trưởng thành đầy sức hấp dẫn.
Hai tay Mạc Duẫn Sâm để trong túi quần, cặp lông mày đậm, cặp mắt đào hoa, khóe miệng chứa một nụ cười nhạt.
Thân thể cao một mét tám mấy rất ưu thế khiến anh có thể dễ dàng nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đứng trong đại sảnh, lần này, khóe miệng cười càng sâu hơn.
Quả nhiên, cô đến.
Ba năm không gặp, cô càng nhìn càm thêm xinh đẹp.
Khuôn quan non nớt trước đây giờ đã khác, mái tóc quăn màu đen làm cô càng thêm mê người, bộ đồ công sở trên người cô khiến cô tăng thêm phần thành thục.
Lúc này, Đường Dĩ Phi cũng vừa xoay người, cũng nhìn thấy anh, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, liên tưởng đến quá khứ.
Lần đầu tiên thấy Mạc Duẫn Sâm cảnh vật cũng dường như là như vầy, anh một tay mở cửa phòng học, nụ cười phóng khoáng ngông nghênh.
"Tam tiểu thư, là tiểu thiếu gia Mạc."
Chú Trương vừa lên tiếng nhắc nhở, Đường Dĩ Phi chưa phản ứng kịp, đã bị một cái ôm nhốt chặt bên trong, quanh mình đều là mùi hương bạc hà vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.