Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
Chương 19: Tỏ tình bị quần ẩu
Tiểu Anh Đào
07/08/2016
Môi của Đường Dĩ
Phi cong lên thành một nụ cười lễ phép, quay người chỉ để lại cho đối
phương một bong lưng tinh tế và kiêu ngạo.
Không, không phải cô ấy.
Ánh mắt của Long Thiểu Tôn tối sầm lại.
Nếu như là cô ấy thì lúc nhìn thấy chính mình tại sao có thể có phản ứng như vậy?
Khóe miệngLong Thiểu Tôn đắng chát, hai hàng lông mày trên đôi mắt đẹp hơi nhíu lại, không có chú ý tới một nữ sinh bị đẩy ra từ trong đám người.
"Ôi!" Một tiếng kêu khẽ đột ngột vang lên, đánh vỡ không khí yên tĩnh lúc trước, đám người đang khẩn trương đến không chịu nổi một kích trong nháy mắt bùng nổ.
"Cô ta đang làm cái gì? Không có mắt à!"
"Đáng chết! Lại dám đụng vào người Long học trưởng của chúng ta!"
"Thật là không thể tha thứ!"
"..."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, Long Thiểu Tôn môi mỏng hơi mím lại, không nói một từ lời thân thể ưu nhã bước hai bước di chuyển sang bên cạnh, ngăn lại cô gái đang cố ý lao vào phía anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi học trưởng, em không phải cố ý, là có người ở phía sau đẩy em…” Cô gái cúi đầu, nói xin lỗi liên.
"Hừ, bớt giả vờ giả vịt đi! Sao tôi không thấy có người đến đẩy tôi?"
"Đúng đấy, cô rõ ràng là cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của học trưởng!"
Các nữ sinh lao nhao, Long Thiểu Tôn nhíu mày, đám người đang láo nháo kia lập tức im lặng trong nháy mắt!
"Không sao."
Tiếng nói tràn ngập từ tính làm mọi người mê mẩn đến nỗi điên đảo tâm thần, đặc biết là cô gái đụng vào anh kia, quả thực mê trai không thể kềm chế được!
"Học trưởng..." Cô bé kia một mặt ảo tưởng hướng về phía tình yêu tốt đẹp, lo sợ, hồi hộp đến mức ngón tay cũng quấn lại vào nhau.
"Ừm?" Giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm, chỉ là một âm tiết đơn thôi cũng đủ làm cho tất cả mọi người trên thế giới không cách nào so sánh được.
"Em... Em thích anh!" Cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu ra thế nhưng lại không sợ chết hét to lên.
Quả nhiên, lời mới vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của tất cả các nữ sinh đều cùng nhau thay đổi!
"Cám ơn em." Long Thiểu Tôn mỉm cười đi qua bên người cô, không nói thêm gì nữa.
Chờ đến khi bóng dáng của người làm rung động lòng người trong thần thoại hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người mới phản ứng được, vô số ánh mắt âm hiểm, độc ác thậm chí là xảo trá đồng loạt tập trung lên người của nữ sinh vừa bày tỏ kia!
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Tất cả chị em, đánh nó cho tao!"
"Đánh chết mày cái con điên này! Lại muốn cướp đi học trưởng của chúng tao!"
"Đúng đấy, đánh chết nó!"
"A..." Nữ sinh kia bị người đẩy ngã trên mặt đất, mọi người tay đấm chân đá, chỉ là một góc nháo kịch này ở một địa phương mà anh không nhìn thấy.
Ăn cơm xong, Đường Dĩ Phi trở lại phòng học, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc Duẫn Sâm thế nhưng không có chiếm lấy ghế của mình để ngủ trưa, ngược lại lần này có chút không quen.
"Ăn xong?"
Đường Dĩ Phi gật gật đầu, ngồi vào chỗ ngồi của mình, hàng lông màyxinh xăn nhăn lại cùng một chỗ.
Suy nghĩ còn dừng lại trên gương mặt lúc đi dùng cơm trưa nhìn thấy kia, cặp mắt thâm thúy kia quá mức quen thuộc, nhưng lại quá mức lạ lẫm, có giảm giác dường như mình đã gặp qua ở nơi nào đó, thế nhưng ngoại trừ lần gặp ở cô nhi viên kia, cô không có cách nào nghĩ ra mình đã nhìn thấy anh ta ở nơi nào.
"Long Thiểu Tôn trở về rồi." Mạc Duẫn Sâm đê tiện cười một tiếng, vẫn như cũ cười đùa tí tửng, ánh mắt xảo trá chợt lóe lên.
"Đã gặp qua." Khuôn mặt của Đường Dĩ Phi không có chút biểu tình, không chỉ có nhìn thấy qua hơn nữa còn bị ma xui quỷ khiến hướng về phía anh ta chào hỏi.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút hành vi vừa rồi của chính mình nhất định là giống người mê trai!
Đường Dĩ Phi ảo não xoa xoa hai bên huyệt thái dương.
"Nghe nói có cái nữ sinh cùng anh ta bày tỏ tình cảm, " Mạc Duẫn Sâm đón đến ý cười nơi đáy mắt càng sâu, "Sau đó bị các nữ sinh đánh hội đồng!"
"Cái gì? !"
Đường Dĩ Phi giật mình, trợn trừng một đôi mắt to không thể tin được nhìn về phía anh.
Không, không phải cô ấy.
Ánh mắt của Long Thiểu Tôn tối sầm lại.
Nếu như là cô ấy thì lúc nhìn thấy chính mình tại sao có thể có phản ứng như vậy?
Khóe miệngLong Thiểu Tôn đắng chát, hai hàng lông mày trên đôi mắt đẹp hơi nhíu lại, không có chú ý tới một nữ sinh bị đẩy ra từ trong đám người.
"Ôi!" Một tiếng kêu khẽ đột ngột vang lên, đánh vỡ không khí yên tĩnh lúc trước, đám người đang khẩn trương đến không chịu nổi một kích trong nháy mắt bùng nổ.
"Cô ta đang làm cái gì? Không có mắt à!"
"Đáng chết! Lại dám đụng vào người Long học trưởng của chúng ta!"
"Thật là không thể tha thứ!"
"..."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, Long Thiểu Tôn môi mỏng hơi mím lại, không nói một từ lời thân thể ưu nhã bước hai bước di chuyển sang bên cạnh, ngăn lại cô gái đang cố ý lao vào phía anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi học trưởng, em không phải cố ý, là có người ở phía sau đẩy em…” Cô gái cúi đầu, nói xin lỗi liên.
"Hừ, bớt giả vờ giả vịt đi! Sao tôi không thấy có người đến đẩy tôi?"
"Đúng đấy, cô rõ ràng là cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của học trưởng!"
Các nữ sinh lao nhao, Long Thiểu Tôn nhíu mày, đám người đang láo nháo kia lập tức im lặng trong nháy mắt!
"Không sao."
Tiếng nói tràn ngập từ tính làm mọi người mê mẩn đến nỗi điên đảo tâm thần, đặc biết là cô gái đụng vào anh kia, quả thực mê trai không thể kềm chế được!
"Học trưởng..." Cô bé kia một mặt ảo tưởng hướng về phía tình yêu tốt đẹp, lo sợ, hồi hộp đến mức ngón tay cũng quấn lại vào nhau.
"Ừm?" Giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm, chỉ là một âm tiết đơn thôi cũng đủ làm cho tất cả mọi người trên thế giới không cách nào so sánh được.
"Em... Em thích anh!" Cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu ra thế nhưng lại không sợ chết hét to lên.
Quả nhiên, lời mới vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của tất cả các nữ sinh đều cùng nhau thay đổi!
"Cám ơn em." Long Thiểu Tôn mỉm cười đi qua bên người cô, không nói thêm gì nữa.
Chờ đến khi bóng dáng của người làm rung động lòng người trong thần thoại hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người mới phản ứng được, vô số ánh mắt âm hiểm, độc ác thậm chí là xảo trá đồng loạt tập trung lên người của nữ sinh vừa bày tỏ kia!
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Tất cả chị em, đánh nó cho tao!"
"Đánh chết mày cái con điên này! Lại muốn cướp đi học trưởng của chúng tao!"
"Đúng đấy, đánh chết nó!"
"A..." Nữ sinh kia bị người đẩy ngã trên mặt đất, mọi người tay đấm chân đá, chỉ là một góc nháo kịch này ở một địa phương mà anh không nhìn thấy.
Ăn cơm xong, Đường Dĩ Phi trở lại phòng học, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc Duẫn Sâm thế nhưng không có chiếm lấy ghế của mình để ngủ trưa, ngược lại lần này có chút không quen.
"Ăn xong?"
Đường Dĩ Phi gật gật đầu, ngồi vào chỗ ngồi của mình, hàng lông màyxinh xăn nhăn lại cùng một chỗ.
Suy nghĩ còn dừng lại trên gương mặt lúc đi dùng cơm trưa nhìn thấy kia, cặp mắt thâm thúy kia quá mức quen thuộc, nhưng lại quá mức lạ lẫm, có giảm giác dường như mình đã gặp qua ở nơi nào đó, thế nhưng ngoại trừ lần gặp ở cô nhi viên kia, cô không có cách nào nghĩ ra mình đã nhìn thấy anh ta ở nơi nào.
"Long Thiểu Tôn trở về rồi." Mạc Duẫn Sâm đê tiện cười một tiếng, vẫn như cũ cười đùa tí tửng, ánh mắt xảo trá chợt lóe lên.
"Đã gặp qua." Khuôn mặt của Đường Dĩ Phi không có chút biểu tình, không chỉ có nhìn thấy qua hơn nữa còn bị ma xui quỷ khiến hướng về phía anh ta chào hỏi.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút hành vi vừa rồi của chính mình nhất định là giống người mê trai!
Đường Dĩ Phi ảo não xoa xoa hai bên huyệt thái dương.
"Nghe nói có cái nữ sinh cùng anh ta bày tỏ tình cảm, " Mạc Duẫn Sâm đón đến ý cười nơi đáy mắt càng sâu, "Sau đó bị các nữ sinh đánh hội đồng!"
"Cái gì? !"
Đường Dĩ Phi giật mình, trợn trừng một đôi mắt to không thể tin được nhìn về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.