Chương 32
A Thụy
27/02/2017
CHƯƠNG 32
Bởi vì bộ phim mới của Ultraman không được đắt khách cho lắm, vậy nên tiệc mừng của công ty của chỉ tổ chức qua qua loa loa.
Ultraman bị rót cho đầy một bụng sâm banh, thấy đầu có chút choáng váng, liền tranh thủ lúc mọi người không để ý, lẻn ra ngoài bằng cửa sau của phòng tiệc.
Cuối hạ đầu thu, trong vườn hoa là đủ loại vãn hương ngọc (hoa huệ), tỏa ra hương thơm ngọt ngọt làm say lòng người.
Ultraman tìm một thềm đá đèn chiếu không tới ngồi xuống, hưởng thụ sự an bình trong đêm.
Hắn cũng chỉ hưởng thụ được trong chốc lát.
Một bóng người men theo con đường nhỏ trong vườn hoa, lén lén lút lút. Ultraman dịch người vào sâu trong bóng tối, cẩn thận nhìn, mới phát hiện ra bóng người kia là tiểu quái thú.
Tiểu quái thú đi thằng đến chỗ mà Ultraman đang nấp, chạy gần đến nơi, mới bị cặp mắt sáng ngời của Ultraman dọa, kêu “A” lên một tiếng, suýt chút nữa ném luôn cái đĩa đang cầm trong tay.
Ultraman nhịn cười, hỏi: “Cầm gì đó?”
Tiểu quái thú ấp úng: “Kem.”
Ultraman lại càng vui vẻ, vỗ vỗ thềm đá bên cạnh, “Ngồi xuống đây ăn.”
Tiểu quái thú tỉ tỉ mỉ mỉ nhìn một lát, thấy Ultraman thật sự không tức giận, mới vui sướng ngồi xuống cạnh hắn.
Lấy thìa ăn một miếng, mới nhớ ra: “Anh ăn không?”
Ultraman sờ sờ đầu nó: “Tôi không ăn, cậu ăn đi.”
Tiểu quái thú im lặng ăn kem.
Ultraman ngồi ngẩn người một lát, đột nhiên hỏi: “Nếu một ngày không làm diễn viên nữa, cậu sẽ làm cái gì?”
Tiểu quái thú nghĩ ngẫm, trả lời: “Tôi không biết, có lẽ, thực sự mở một cửa hàng bánh bao?”
Ultraman mỉm cười.
Lại một lúc lâu sau, hắn hỏi tiếp: “Nếu tôi cũng không làm diễn viên nữa, đến phụ giúp ở cửa hàng bánh bao của cậu được không?”
“Được.” Tiểu quái thú gật đầu.”
“Nhưng mà cậu cái gì cũng không biết mà.”
“Tôi phụ trách làm, anh phụ trách ăn là được rồi.” Tiểu quái thú không chút do dự trả lời luôn.
Thế là, trong tiếng kêu râm ran của dế mèn, hai người họ đạt được hiệp nghị.
_____
* Vãn hương ngọc (hay hoa huệ)
_____
(≧∇≦)/~
Mọi người có nhớ tớ không? Mấy ngày qua tớ chẳng bận gì đâu, chẳng qua lưng tớ thực sự rất là đau p(´⌒`。q), với lại bệnh lười tái phát nữa nên tự cho mình nghỉ mấy hôm ~
Chắc từ giờ tớ sẽ lười dài dài đó (⌒_⌒;)
A Thụy | Yingie Đăng bởi: admin
Bởi vì bộ phim mới của Ultraman không được đắt khách cho lắm, vậy nên tiệc mừng của công ty của chỉ tổ chức qua qua loa loa.
Ultraman bị rót cho đầy một bụng sâm banh, thấy đầu có chút choáng váng, liền tranh thủ lúc mọi người không để ý, lẻn ra ngoài bằng cửa sau của phòng tiệc.
Cuối hạ đầu thu, trong vườn hoa là đủ loại vãn hương ngọc (hoa huệ), tỏa ra hương thơm ngọt ngọt làm say lòng người.
Ultraman tìm một thềm đá đèn chiếu không tới ngồi xuống, hưởng thụ sự an bình trong đêm.
Hắn cũng chỉ hưởng thụ được trong chốc lát.
Một bóng người men theo con đường nhỏ trong vườn hoa, lén lén lút lút. Ultraman dịch người vào sâu trong bóng tối, cẩn thận nhìn, mới phát hiện ra bóng người kia là tiểu quái thú.
Tiểu quái thú đi thằng đến chỗ mà Ultraman đang nấp, chạy gần đến nơi, mới bị cặp mắt sáng ngời của Ultraman dọa, kêu “A” lên một tiếng, suýt chút nữa ném luôn cái đĩa đang cầm trong tay.
Ultraman nhịn cười, hỏi: “Cầm gì đó?”
Tiểu quái thú ấp úng: “Kem.”
Ultraman lại càng vui vẻ, vỗ vỗ thềm đá bên cạnh, “Ngồi xuống đây ăn.”
Tiểu quái thú tỉ tỉ mỉ mỉ nhìn một lát, thấy Ultraman thật sự không tức giận, mới vui sướng ngồi xuống cạnh hắn.
Lấy thìa ăn một miếng, mới nhớ ra: “Anh ăn không?”
Ultraman sờ sờ đầu nó: “Tôi không ăn, cậu ăn đi.”
Tiểu quái thú im lặng ăn kem.
Ultraman ngồi ngẩn người một lát, đột nhiên hỏi: “Nếu một ngày không làm diễn viên nữa, cậu sẽ làm cái gì?”
Tiểu quái thú nghĩ ngẫm, trả lời: “Tôi không biết, có lẽ, thực sự mở một cửa hàng bánh bao?”
Ultraman mỉm cười.
Lại một lúc lâu sau, hắn hỏi tiếp: “Nếu tôi cũng không làm diễn viên nữa, đến phụ giúp ở cửa hàng bánh bao của cậu được không?”
“Được.” Tiểu quái thú gật đầu.”
“Nhưng mà cậu cái gì cũng không biết mà.”
“Tôi phụ trách làm, anh phụ trách ăn là được rồi.” Tiểu quái thú không chút do dự trả lời luôn.
Thế là, trong tiếng kêu râm ran của dế mèn, hai người họ đạt được hiệp nghị.
_____
* Vãn hương ngọc (hay hoa huệ)
_____
(≧∇≦)/~
Mọi người có nhớ tớ không? Mấy ngày qua tớ chẳng bận gì đâu, chẳng qua lưng tớ thực sự rất là đau p(´⌒`。q), với lại bệnh lười tái phát nữa nên tự cho mình nghỉ mấy hôm ~
Chắc từ giờ tớ sẽ lười dài dài đó (⌒_⌒;)
A Thụy | Yingie Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.