Chương 14: Chương 6.2
Ngải Đông
01/07/2016
Sau một giờ đi xe,
cuối cùng cũng đến cửa nhà, Lý Tịnh Á mới vừa cởi giày, liền không kịp
chờ đợi nói: "Bữa tối hôm nay chúng ta ăn cháo tôm tươi được không?"
Chợt, anh đè cả người cô ở trên cửa. "Không phải anh đã cảnh cáo em rồi sao?"
"Cảnh cáo gì?" Đầu óc của cô nhất thời không tiếp thu được vấn đề của anh, nhưng mà cô cảm thấy rõ ràng toàn thân anh đang tản ra sự tức giận.
"Nếu như lấy chiếc nhẫn xuống, anh sẽ không bỏ qua cho em." Anh ghét loại cảm giác bị cô qua loa lấy lệ, giống như mình ở trong lòng của cô gái này, một chút phân lượng cũng không có, anh không có biện pháp dễ dàng tha thứ khi đối với cô anh không là gì.
"Tôi. . . . . . Không phải tôi mới vừa nói. . . . . ." Âm thanh biến mất ở khóe miệng, cô cảm thấy tình huống không đúng lắm, Tề Tán Nhân trước mắt là một người đàn ông nguy hiểm, ánh mắt mang theo sự chiếm đoạt làm người ta hít thở không thông, nhưng cô không cảm thấy sợ, trong lòng tin chắc người đàn ông này sẽ không làm thương tổn cô.
"Xem ra, anh phải để cho em nhớ mãi không quên em là người của anh." dien dan LÊ{QUYS}ĐÔN
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Nhịp tim càng lúc càng nhanh, trong đầu có một âm thanh nói cho cô biết, nguy hiểm, lập tức đẩy anh ra, nhưng cơ thể của cô giống như bị hòa tan, chỉ có thể bất lực nhìn anh.
"Em là người của anh." Anh ngang nhiên cúi đầu hôn miệng của cô, không muốn cùng cô từ từ chơi đùa, hôm nay anh tuyệt đối sẽ không nửa đường thu tay lại, không cho phép cô tiếp tục coi thường sự hiện hữu của anh.
Nếu như mới vừa rồi Lý Tịnh Á còn không rõ ràng lắm chuyện sắp xảy ra, giờ khắc này đã hiểu, cô nên sợ, nên kháng cự, nhưng giờ phút này trong lòng lại rất mong đợi, giống như đã sớm mong đợi giờ khắc này đến.
Anh để cho hai chân cô ôm lấy hông của anh, trong lúc môi lưỡi dây dưa không ngớt ngã trái ngã phải đi tới phòng ngủ.
Hai người cùng nhau ngã xuống trên giường, anh không để cho cô có không gian suy nghĩ thở dốc, vội vàng kéo quần áo của cô, thăm dò cơ thể mềm mại dịu dàng.
"Á nhi, Á nhi của anh, em thật thơm!" Anh tham lam hận không được một hớp nuốt cô vào bụng, mặc dù đã cùng vô số người phụ nữ, thế nhưng giờ khắc này, anh cảm thấy chính mình giống như chàng trai trẻ trung ngây ngô, không kịp chờ đợi muốn lập tức đoạt lấy cô. . . . . . Không thể gấp, so với anh cao thẳng thô kệch, cô có vẻ như rất nhỏ nhắn mỏng manh, anh muốn từ từ, cô đối với anh rất là trân quý, lần đầu tiên của bọn họ không nên gấp gáp qua loa.
"Tề Tán Nhân. . . . . . Em. . . . . ." Cô khẩn trương đến sắp không thể hít thở.
"Không phải sợ, yên tâm giao cho anh, anh sẽ rất dịu dàng." Môi lưỡi của anh càng ngày càng triền miên, ngón tay thon dài tỉ mỉ vuốt ve mỗi một tấc da thịt của bảo bối, đốt lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể cô, cơ thể vốn căng thẳng khi bị anh trêu chọc dần dần thả lỏng, tay ngọc mảnh khảnh đáp lại ôm lấy anh, âm thanh ngâm nga nũng nịu thoát ra từ đôi môi đỏ thắm, anh càng thêm càn rỡ tiến tiếp một bước thăm dò.
Đêm rất dài, mà lãng mạn thuộc về bọn họ chỉ mới bắt đầu. . . . . .
Tề Tán Nhân Tuyệt đúng là người đàn ông giỏi gây phiền phức cho người khác nhất trên thế giới này!
Mặc dù không dám khinh thường cảnh cáo của anh nữa, nhưng đeo chiếc nhẫn trên tay, bạn tốt nhất định sẽ phát hiện, đây cũng là một phiền toái lớn, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ đành mặc vào quần áo có túi, bởi như vậy, cũng không cần lo lắng Tề Tán Nhân đột nhiên kiểm tra.
Chuyện vừa bắt đầu tiến hành rất thuận lợi, thế nhưng hôm nay, anh đột nhiên gửi tin nhắn tới.
Bây giờ lập tức chụp hình em đeo nhẫn cho anh.
Cô không thể chụp hình ở ngay trước mặt của hai người bạn tốt, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động chạy vào toilet, nhưng anh lại tiếp tục ném ra vấn đề.
Em đang ở đâu? Tại sao ánh đèn tối như vậy?
Cô hoài nghi anh đã gắn máy quay trên người cô, tại sao cô núp ở toilet chụp hình, anh cũng có thể nhận ra được?
Hết cách rồi, cô đành phải chạy đến trên đường lớn chụp hình, xem thế này ánh sáng hẳn rất đầy đủ đi, thế nhưng anh vẫn còn lời để nói, anh chê động tác của cô quá chậm, rõ ràng đang gây phiền phức cho cô!
Thôi, anh cũng không thể ngày ngày rổi rãnh đến mức có thể chơi trò chơi nhàm chán này, coi như là cô đang được huấn luyện thể lực, thế nhưng người đàn ông này thật sự rất ác, liên tục ba ngày. . . . . . Trời ạ! Hai chân của cô cũng muốn phế đi!
Đẩy cửa kiếng phòng làm việc ra, Lý Tịnh Á giống như bà cụ đi vào, hôm nay trở về nhất định phải khai thông anh thật tốt, nếu như tiếp tục bị anh hành hạ như vậy nữa, cô sẽ rất nhanh mất nửa cái mạng.
"Cậu rất bận!"
"Cậu cần tớ giúp một tay không?"
Âm thanh của Âu Dương Hỉ Nhi và Tần Tinh Tinh nhẹ nhàng như âm hồn.
Hù dọa! Lý Tịnh Á kinh sợ quá độ giật mình lui về phía sau, phần lưng vừa đúng đụng vào cửa kiếng, đau đến mức cô phải kêu to.
"Làm sao cậu lại kích động như vậy?" Mặt Âu Dương Hỉ Nhi cười gượng nhìn bộ dáng chật vật của Lý Tịnh Á.
"Những người có tật giật mình sẽ có phản ứng này." Tần Tinh Tinh lạnh lùng cười.
"Tại sao hai người các cậu lại đứng ở chỗ này dọa người?" Cô tức giận đẩy hai người bọn họ ra đi trở về ngồi xuống phía sau bàn làm việc, hai người phụ nữ này cùng Tề Tán Nhân đều thích khi dễ cô!
"Hành động mấy ngày nay của cậu thật là kỳ lạ." Âu Dương Hỉ Nhi giống như con ruồi không bỏ rơi được gắt gao đi qua, còn ngồi trên bàn làm việc của người ta.
"Đâu chỉ kỳ lạ, hoàn toàn là có quỷ!" Tần Tinh Tinh quả nhiên là người tương đối có trình độ, Âu Dương Hỉ Nhi không muốn an phận ngồi ở trên ghế, vậy thì nhường cho cho cô thôi.
"Tớ. . . . . . Gần đây trạng thái tinh thần không tốt lắm, đi cầu thang nhiều mấy lần có thể huấn luyện thể lực." Bị Tề Tán Nhân ác chỉnh, cô còn muốn giữ được bí mật, đây quả thực là nhiệm vụ bất khả thi, nhưng cô là người có thói quen làm con rùa đen rút đầu, có thể giấu đi, đương nhiên là muốn bịt chặt miệng.
"Tinh Tinh, lúc tiểu Tịnh nói láo sẽ có triệu chứng gì?"
"Cậu ấy sẽ cà lăm, ánh mắt sẽ đảo qua đảo lại."
"Tinh Tinh, khả năng quan sát của cậu thật là tinh tế!" Âu Dương Hỉ Nhi không nhịn được nhào qua ôm Tần Tinh Tinh một cái, tặng thêm nụ hôn, có thể nghĩ, lập tức đổi lấy một câu "Kẻ điên" của Tần Tinh Tinh, chỉ là không sao cả, điên điên khùng khùng là một loại niềm vui.
Nếu như không phải mũi dùi của hai người bọn họ đang nhắm vào cô, cô có thể sẽ bật cười, Âu Dương Hỉ Nhi nóng tính như lửa, Tần Tinh Tinh lạnh lùng như băng, hai người kia có thể nói là tuyệt phối.
"Thành thực khai báo, tớ sẽ giảm hình phạt cho cậu." Âu Dương Hỉ Nhi lại lần nữa ngồi trở lại bàn làm việc, hôm nay không vặn hỏi mọi chuyện rõ ràng, không có khả năng cô sẽ dừng tay.
"Cậu muốn tớ khai báo cái gì?" Lý Tịnh Á như đứng đống lửa như ngồi đống than bắt đầu nhích tới nhích lui, một lát kiễng chân, một lát cơ thể thẳng tắp, một lát kéo váy. . . . . . Cô chống đỡ không được rồi.
Đột nhiên Tần Tinh Tinh đứng lên, tư thái ưu nhã ung dung đi vào phòng bếp. "Hỉ nhi, đến giờ uống trà chiều, cậu muốn uống trà sữa hay là cà phê?"
"Tớ muốn uống trà sữa, còn có buổi sáng tớ mang bánh ngọt đến để trong tủ lạnh, đó là ngày hôm qua A Lang đến khách sạn Tề Hoàng mua về làm điểm tâm trà chiều hôm nay cho chúng ta."
"Về nhà đừng quên cám ơn chồng cậu, anh ấy thật là người đàn ông tốt biết quan tâm."
Âu Dương Hỉ Nhi cười ngọt ngào, Đúng vậy, trừ bỏ cá tính rất lớn, thường làm cho người ta phát điên, người đàn ông của cô quả thật vẫn có thể xem là người đàn ông tốt biết quan tâm chu đáo.
Tần Tinh Tinh từ phòng bếp bưng ba ly trà sữa ra, nhìn hai cô bày trận chiến trà chiều ra, Lý Tịnh Á không khỏi thở dài, không cần họ tới đây áp giải người, liền tự động đi tới bàn hội nghị tìm chỗ ngồi xuống. "Thái độ trong công việc của chúng ta chính là không tập trung như vậy, khó trách buôn bán bình bình thường thường."
"Cũng không phải muốn làm nữ cường nhân, làm sao phải tích cực như vậy?" Âu Dương Hỉ Nhi tự biết không có năng lực hơn người, dĩ nhiên dã tâm cũng không cần quá lớn.
"Thái độ làm việc cùng có làm nữ cường nhân hay không là hai việc khác nhau." Nhưng mà hoàn cảnh làm việc này thật rất tuyệt.
"Nếu như lập chí làm nữ cường nhân, cho dù có thành tựu hay không, bán mạng trong công việc là quá trình tất nhiên, nhưng không làm nữ cường nhân, đương nhiên là muốn khoái lạc sống qua ngày, dù sao không đói chết là tốt rồi."
"Làm sao cậu càng ngày càng không có ý chí chiến đấu?" diễnn đànn leeee quýy đônn
"Đây là hiểu rõ chính mình, không phải thiếu ý chí chiến đấu."
"Tốt lắm..., uống trà sữa, cũng ăn bánh ngọt, cậu cũng không cần nhiều lời nữa, là muốn nói từ đầu, hay là muốn nói từ phần đuôi, dù sao cậu nói rõ ràng mọi chuyện là được rồi." Tần Tinh Tinh hiển nhiên mất đi kiên nhẫn.
"Trà sữa tớ chỉ uống một hớp, bánh ngọt cũng chỉ ăn một miếng." Lý Tịnh Á vô tội bĩu môi, chỉ là, cuối cùng cô lấy chiếc nhẫn hại cô căng thẳng thần kinh ra, đeo trên tay.
Tần Tinh Tinh cùng Âu Dương Hỉ Nhi rất ăn ý trợn to hai mắt, chiếc nhẫn đó là món đồ chơi sao? Dĩ nhiên không phải, phía trên còn có kim cương tỏa sáng lấp lánh, đó là nhẫn kết hôn sao?
Hào phóng đeo chiếc nhẫn lên, nhưng Lý Tịnh Á không biết phải nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là uống trà sữa.
"Cậu còn không nhanh nói rõ ràng." Âu Dương Hỉ Nhi đã không kịp chờ đợi nằm sấp qua nhìn chiếc nhẫn của cô, nói là nhẫn kết hôn, nhưng không giống lắm, chẳng lẽ là nhẫn đính ước?
"Cậu không cần thúc giục tớ... chính tớ cũng cảm thấy rất hỗn loạn, nên nói từ đâu đây?" Lý Tịnh Á khốn đốn nhíu mày một cái, mặc kệ, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, thật ra thì đối với Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ mà nói, trọng điểm họ quan tâm nhất chỉ có một —— người đàn ông này đến tột cùng là thần thánh phương nào, quan hệ của hai người bọn họ tiến triển đến mức nào, về phần chi tiết không cần quá truy cứu.
Đáp án được công bố, Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi cũng khiếp sợ nói không ra lời, cho dù nghĩ như thế nào, cũng không có biện pháp đặt Lý Tịnh Á lập chí làm hiền thê lương mẫu cùng người đàn ông hiện tại gợi cảm nhất Đài Loan ở cùng nhau.
"Hai người các cậu có khỏe không?" Hai người bọn họ đều đang có dáng vẻ kinh sợ quá độ sao?
Qua một lúc lâu, cuối cùng Âu Dương Hỉ Nhi cũng nói chuyện. "Cậu chắc chắn người đàn ông kia là Tề Diệu?"
"Chính miệng anh ấy thừa nhận, tớ muốn nghĩ sai cũng không được." Lý Tịnh Á có thể hiểu chuyện này làm người ta khó mà tin được đến cỡ nào, chính cô cũng cảm thấy không quá chân thật, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ảo tưởng đối với bất kỳ một thần tượng nào, gia đình giáo dục khiến cho cô biến thành một người thực tế đến gần như cổ hủ, loại người đàn ông như Tề Tán Nhân không nên xuất hiện trong cuộc đời của cô.
"Ông trời an bài thật đúng là làm cho người ta phải rơi mắt kiếng." Tần Tinh Tinh nhếch môi cười giống như đã nghĩ thông suốt cái gì đó.
Âu Dương Hỉ Nhi đồng ý gật đầu một cái, nhưng lại không tránh khỏi lo lắng, sợ rằng tương lai của hai người bọn họ còn gập ghềnh hơn con đường xem mắt của cô. "Cậu ở cùng với loại đàn ông đó sẽ rất khổ cực."
Tuy nói đầu óc của cô rất đơn thuần, nhưng không đến nỗi không nhìn rõ khoảng cách giữa bọn họ, có lẽ đúng là như thế, rõ ràng hai người rất thân mật, nhưng cô vẫn không có cảm giác người đàn ông này thuộc về của cô.
Thành thật mà nói, đến bây giờ cô cũng còn có cảm giác đang nằm mơ, làm sao người đàn ông giống như sao trên trời này sẽ thuộc về cô? Cô rất bình thường, không có hứng thú theo đuổi câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt gì, mà cô rất rõ ràng, Tề Tán Nhân không phải là vai nam chính trong chuyện xưa của cô, nhưng mà, cô không có biện pháp rời xa anh.
Đúng vậy, lòng của cô đã rơi vào trên người của anh rồi, làm sao bỏ xuống được đây? Mặc dù vẫn tự nói với mình, không thể yêu anh, nhưng lòng của cô không nghe lời, vào lúc này cũng chỉ có thể tự nói với mình, nhận rõ khoảng cách giữa bọn họ, nếu như có một ngày phải buông tay, cô sẽ chúc phúc cho anh.
"Tớ chỉ có một câu, tuyệt đối không thể ủy khuất chính mình!" Tần Tinh Tinh rất thực tế cũng rất bi quan, dĩ nhiên cô không coi trọng tình yêu của bạn tốt, nhưng việc đã đến nước này, cảnh cáo cũng không kịp rồi, cho nên không ngại suy nghĩ theo một góc độ khác, nếu như qua chuyện này bạn tốt có thể học đối mặt thực tế, đây cũng là thu hoạch.
Lý Tịnh Á không muốn nói gì nhiều mà chỉ gật đầu đồng ý, nhớ lại lúc đầu hình như là cô trêu chọc Tề Tán Nhân trước, nhưng mà quan hệ của bọn họ, ngay từ khi bắt đầu Tề Tán Nhân đã nắm giữ trong tay mình, anh không muốn buông tay, cô thì không thể buông tay, khi anh muốn buông tay, chính cô liều mạng muốn giữ lại, cũng giữ không được.
Chợt, anh đè cả người cô ở trên cửa. "Không phải anh đã cảnh cáo em rồi sao?"
"Cảnh cáo gì?" Đầu óc của cô nhất thời không tiếp thu được vấn đề của anh, nhưng mà cô cảm thấy rõ ràng toàn thân anh đang tản ra sự tức giận.
"Nếu như lấy chiếc nhẫn xuống, anh sẽ không bỏ qua cho em." Anh ghét loại cảm giác bị cô qua loa lấy lệ, giống như mình ở trong lòng của cô gái này, một chút phân lượng cũng không có, anh không có biện pháp dễ dàng tha thứ khi đối với cô anh không là gì.
"Tôi. . . . . . Không phải tôi mới vừa nói. . . . . ." Âm thanh biến mất ở khóe miệng, cô cảm thấy tình huống không đúng lắm, Tề Tán Nhân trước mắt là một người đàn ông nguy hiểm, ánh mắt mang theo sự chiếm đoạt làm người ta hít thở không thông, nhưng cô không cảm thấy sợ, trong lòng tin chắc người đàn ông này sẽ không làm thương tổn cô.
"Xem ra, anh phải để cho em nhớ mãi không quên em là người của anh." dien dan LÊ{QUYS}ĐÔN
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Nhịp tim càng lúc càng nhanh, trong đầu có một âm thanh nói cho cô biết, nguy hiểm, lập tức đẩy anh ra, nhưng cơ thể của cô giống như bị hòa tan, chỉ có thể bất lực nhìn anh.
"Em là người của anh." Anh ngang nhiên cúi đầu hôn miệng của cô, không muốn cùng cô từ từ chơi đùa, hôm nay anh tuyệt đối sẽ không nửa đường thu tay lại, không cho phép cô tiếp tục coi thường sự hiện hữu của anh.
Nếu như mới vừa rồi Lý Tịnh Á còn không rõ ràng lắm chuyện sắp xảy ra, giờ khắc này đã hiểu, cô nên sợ, nên kháng cự, nhưng giờ phút này trong lòng lại rất mong đợi, giống như đã sớm mong đợi giờ khắc này đến.
Anh để cho hai chân cô ôm lấy hông của anh, trong lúc môi lưỡi dây dưa không ngớt ngã trái ngã phải đi tới phòng ngủ.
Hai người cùng nhau ngã xuống trên giường, anh không để cho cô có không gian suy nghĩ thở dốc, vội vàng kéo quần áo của cô, thăm dò cơ thể mềm mại dịu dàng.
"Á nhi, Á nhi của anh, em thật thơm!" Anh tham lam hận không được một hớp nuốt cô vào bụng, mặc dù đã cùng vô số người phụ nữ, thế nhưng giờ khắc này, anh cảm thấy chính mình giống như chàng trai trẻ trung ngây ngô, không kịp chờ đợi muốn lập tức đoạt lấy cô. . . . . . Không thể gấp, so với anh cao thẳng thô kệch, cô có vẻ như rất nhỏ nhắn mỏng manh, anh muốn từ từ, cô đối với anh rất là trân quý, lần đầu tiên của bọn họ không nên gấp gáp qua loa.
"Tề Tán Nhân. . . . . . Em. . . . . ." Cô khẩn trương đến sắp không thể hít thở.
"Không phải sợ, yên tâm giao cho anh, anh sẽ rất dịu dàng." Môi lưỡi của anh càng ngày càng triền miên, ngón tay thon dài tỉ mỉ vuốt ve mỗi một tấc da thịt của bảo bối, đốt lên ngọn lửa dục vọng trong cơ thể cô, cơ thể vốn căng thẳng khi bị anh trêu chọc dần dần thả lỏng, tay ngọc mảnh khảnh đáp lại ôm lấy anh, âm thanh ngâm nga nũng nịu thoát ra từ đôi môi đỏ thắm, anh càng thêm càn rỡ tiến tiếp một bước thăm dò.
Đêm rất dài, mà lãng mạn thuộc về bọn họ chỉ mới bắt đầu. . . . . .
Tề Tán Nhân Tuyệt đúng là người đàn ông giỏi gây phiền phức cho người khác nhất trên thế giới này!
Mặc dù không dám khinh thường cảnh cáo của anh nữa, nhưng đeo chiếc nhẫn trên tay, bạn tốt nhất định sẽ phát hiện, đây cũng là một phiền toái lớn, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ đành mặc vào quần áo có túi, bởi như vậy, cũng không cần lo lắng Tề Tán Nhân đột nhiên kiểm tra.
Chuyện vừa bắt đầu tiến hành rất thuận lợi, thế nhưng hôm nay, anh đột nhiên gửi tin nhắn tới.
Bây giờ lập tức chụp hình em đeo nhẫn cho anh.
Cô không thể chụp hình ở ngay trước mặt của hai người bạn tốt, không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động chạy vào toilet, nhưng anh lại tiếp tục ném ra vấn đề.
Em đang ở đâu? Tại sao ánh đèn tối như vậy?
Cô hoài nghi anh đã gắn máy quay trên người cô, tại sao cô núp ở toilet chụp hình, anh cũng có thể nhận ra được?
Hết cách rồi, cô đành phải chạy đến trên đường lớn chụp hình, xem thế này ánh sáng hẳn rất đầy đủ đi, thế nhưng anh vẫn còn lời để nói, anh chê động tác của cô quá chậm, rõ ràng đang gây phiền phức cho cô!
Thôi, anh cũng không thể ngày ngày rổi rãnh đến mức có thể chơi trò chơi nhàm chán này, coi như là cô đang được huấn luyện thể lực, thế nhưng người đàn ông này thật sự rất ác, liên tục ba ngày. . . . . . Trời ạ! Hai chân của cô cũng muốn phế đi!
Đẩy cửa kiếng phòng làm việc ra, Lý Tịnh Á giống như bà cụ đi vào, hôm nay trở về nhất định phải khai thông anh thật tốt, nếu như tiếp tục bị anh hành hạ như vậy nữa, cô sẽ rất nhanh mất nửa cái mạng.
"Cậu rất bận!"
"Cậu cần tớ giúp một tay không?"
Âm thanh của Âu Dương Hỉ Nhi và Tần Tinh Tinh nhẹ nhàng như âm hồn.
Hù dọa! Lý Tịnh Á kinh sợ quá độ giật mình lui về phía sau, phần lưng vừa đúng đụng vào cửa kiếng, đau đến mức cô phải kêu to.
"Làm sao cậu lại kích động như vậy?" Mặt Âu Dương Hỉ Nhi cười gượng nhìn bộ dáng chật vật của Lý Tịnh Á.
"Những người có tật giật mình sẽ có phản ứng này." Tần Tinh Tinh lạnh lùng cười.
"Tại sao hai người các cậu lại đứng ở chỗ này dọa người?" Cô tức giận đẩy hai người bọn họ ra đi trở về ngồi xuống phía sau bàn làm việc, hai người phụ nữ này cùng Tề Tán Nhân đều thích khi dễ cô!
"Hành động mấy ngày nay của cậu thật là kỳ lạ." Âu Dương Hỉ Nhi giống như con ruồi không bỏ rơi được gắt gao đi qua, còn ngồi trên bàn làm việc của người ta.
"Đâu chỉ kỳ lạ, hoàn toàn là có quỷ!" Tần Tinh Tinh quả nhiên là người tương đối có trình độ, Âu Dương Hỉ Nhi không muốn an phận ngồi ở trên ghế, vậy thì nhường cho cho cô thôi.
"Tớ. . . . . . Gần đây trạng thái tinh thần không tốt lắm, đi cầu thang nhiều mấy lần có thể huấn luyện thể lực." Bị Tề Tán Nhân ác chỉnh, cô còn muốn giữ được bí mật, đây quả thực là nhiệm vụ bất khả thi, nhưng cô là người có thói quen làm con rùa đen rút đầu, có thể giấu đi, đương nhiên là muốn bịt chặt miệng.
"Tinh Tinh, lúc tiểu Tịnh nói láo sẽ có triệu chứng gì?"
"Cậu ấy sẽ cà lăm, ánh mắt sẽ đảo qua đảo lại."
"Tinh Tinh, khả năng quan sát của cậu thật là tinh tế!" Âu Dương Hỉ Nhi không nhịn được nhào qua ôm Tần Tinh Tinh một cái, tặng thêm nụ hôn, có thể nghĩ, lập tức đổi lấy một câu "Kẻ điên" của Tần Tinh Tinh, chỉ là không sao cả, điên điên khùng khùng là một loại niềm vui.
Nếu như không phải mũi dùi của hai người bọn họ đang nhắm vào cô, cô có thể sẽ bật cười, Âu Dương Hỉ Nhi nóng tính như lửa, Tần Tinh Tinh lạnh lùng như băng, hai người kia có thể nói là tuyệt phối.
"Thành thực khai báo, tớ sẽ giảm hình phạt cho cậu." Âu Dương Hỉ Nhi lại lần nữa ngồi trở lại bàn làm việc, hôm nay không vặn hỏi mọi chuyện rõ ràng, không có khả năng cô sẽ dừng tay.
"Cậu muốn tớ khai báo cái gì?" Lý Tịnh Á như đứng đống lửa như ngồi đống than bắt đầu nhích tới nhích lui, một lát kiễng chân, một lát cơ thể thẳng tắp, một lát kéo váy. . . . . . Cô chống đỡ không được rồi.
Đột nhiên Tần Tinh Tinh đứng lên, tư thái ưu nhã ung dung đi vào phòng bếp. "Hỉ nhi, đến giờ uống trà chiều, cậu muốn uống trà sữa hay là cà phê?"
"Tớ muốn uống trà sữa, còn có buổi sáng tớ mang bánh ngọt đến để trong tủ lạnh, đó là ngày hôm qua A Lang đến khách sạn Tề Hoàng mua về làm điểm tâm trà chiều hôm nay cho chúng ta."
"Về nhà đừng quên cám ơn chồng cậu, anh ấy thật là người đàn ông tốt biết quan tâm."
Âu Dương Hỉ Nhi cười ngọt ngào, Đúng vậy, trừ bỏ cá tính rất lớn, thường làm cho người ta phát điên, người đàn ông của cô quả thật vẫn có thể xem là người đàn ông tốt biết quan tâm chu đáo.
Tần Tinh Tinh từ phòng bếp bưng ba ly trà sữa ra, nhìn hai cô bày trận chiến trà chiều ra, Lý Tịnh Á không khỏi thở dài, không cần họ tới đây áp giải người, liền tự động đi tới bàn hội nghị tìm chỗ ngồi xuống. "Thái độ trong công việc của chúng ta chính là không tập trung như vậy, khó trách buôn bán bình bình thường thường."
"Cũng không phải muốn làm nữ cường nhân, làm sao phải tích cực như vậy?" Âu Dương Hỉ Nhi tự biết không có năng lực hơn người, dĩ nhiên dã tâm cũng không cần quá lớn.
"Thái độ làm việc cùng có làm nữ cường nhân hay không là hai việc khác nhau." Nhưng mà hoàn cảnh làm việc này thật rất tuyệt.
"Nếu như lập chí làm nữ cường nhân, cho dù có thành tựu hay không, bán mạng trong công việc là quá trình tất nhiên, nhưng không làm nữ cường nhân, đương nhiên là muốn khoái lạc sống qua ngày, dù sao không đói chết là tốt rồi."
"Làm sao cậu càng ngày càng không có ý chí chiến đấu?" diễnn đànn leeee quýy đônn
"Đây là hiểu rõ chính mình, không phải thiếu ý chí chiến đấu."
"Tốt lắm..., uống trà sữa, cũng ăn bánh ngọt, cậu cũng không cần nhiều lời nữa, là muốn nói từ đầu, hay là muốn nói từ phần đuôi, dù sao cậu nói rõ ràng mọi chuyện là được rồi." Tần Tinh Tinh hiển nhiên mất đi kiên nhẫn.
"Trà sữa tớ chỉ uống một hớp, bánh ngọt cũng chỉ ăn một miếng." Lý Tịnh Á vô tội bĩu môi, chỉ là, cuối cùng cô lấy chiếc nhẫn hại cô căng thẳng thần kinh ra, đeo trên tay.
Tần Tinh Tinh cùng Âu Dương Hỉ Nhi rất ăn ý trợn to hai mắt, chiếc nhẫn đó là món đồ chơi sao? Dĩ nhiên không phải, phía trên còn có kim cương tỏa sáng lấp lánh, đó là nhẫn kết hôn sao?
Hào phóng đeo chiếc nhẫn lên, nhưng Lý Tịnh Á không biết phải nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là uống trà sữa.
"Cậu còn không nhanh nói rõ ràng." Âu Dương Hỉ Nhi đã không kịp chờ đợi nằm sấp qua nhìn chiếc nhẫn của cô, nói là nhẫn kết hôn, nhưng không giống lắm, chẳng lẽ là nhẫn đính ước?
"Cậu không cần thúc giục tớ... chính tớ cũng cảm thấy rất hỗn loạn, nên nói từ đâu đây?" Lý Tịnh Á khốn đốn nhíu mày một cái, mặc kệ, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, thật ra thì đối với Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ mà nói, trọng điểm họ quan tâm nhất chỉ có một —— người đàn ông này đến tột cùng là thần thánh phương nào, quan hệ của hai người bọn họ tiến triển đến mức nào, về phần chi tiết không cần quá truy cứu.
Đáp án được công bố, Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi cũng khiếp sợ nói không ra lời, cho dù nghĩ như thế nào, cũng không có biện pháp đặt Lý Tịnh Á lập chí làm hiền thê lương mẫu cùng người đàn ông hiện tại gợi cảm nhất Đài Loan ở cùng nhau.
"Hai người các cậu có khỏe không?" Hai người bọn họ đều đang có dáng vẻ kinh sợ quá độ sao?
Qua một lúc lâu, cuối cùng Âu Dương Hỉ Nhi cũng nói chuyện. "Cậu chắc chắn người đàn ông kia là Tề Diệu?"
"Chính miệng anh ấy thừa nhận, tớ muốn nghĩ sai cũng không được." Lý Tịnh Á có thể hiểu chuyện này làm người ta khó mà tin được đến cỡ nào, chính cô cũng cảm thấy không quá chân thật, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ảo tưởng đối với bất kỳ một thần tượng nào, gia đình giáo dục khiến cho cô biến thành một người thực tế đến gần như cổ hủ, loại người đàn ông như Tề Tán Nhân không nên xuất hiện trong cuộc đời của cô.
"Ông trời an bài thật đúng là làm cho người ta phải rơi mắt kiếng." Tần Tinh Tinh nhếch môi cười giống như đã nghĩ thông suốt cái gì đó.
Âu Dương Hỉ Nhi đồng ý gật đầu một cái, nhưng lại không tránh khỏi lo lắng, sợ rằng tương lai của hai người bọn họ còn gập ghềnh hơn con đường xem mắt của cô. "Cậu ở cùng với loại đàn ông đó sẽ rất khổ cực."
Tuy nói đầu óc của cô rất đơn thuần, nhưng không đến nỗi không nhìn rõ khoảng cách giữa bọn họ, có lẽ đúng là như thế, rõ ràng hai người rất thân mật, nhưng cô vẫn không có cảm giác người đàn ông này thuộc về của cô.
Thành thật mà nói, đến bây giờ cô cũng còn có cảm giác đang nằm mơ, làm sao người đàn ông giống như sao trên trời này sẽ thuộc về cô? Cô rất bình thường, không có hứng thú theo đuổi câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt gì, mà cô rất rõ ràng, Tề Tán Nhân không phải là vai nam chính trong chuyện xưa của cô, nhưng mà, cô không có biện pháp rời xa anh.
Đúng vậy, lòng của cô đã rơi vào trên người của anh rồi, làm sao bỏ xuống được đây? Mặc dù vẫn tự nói với mình, không thể yêu anh, nhưng lòng của cô không nghe lời, vào lúc này cũng chỉ có thể tự nói với mình, nhận rõ khoảng cách giữa bọn họ, nếu như có một ngày phải buông tay, cô sẽ chúc phúc cho anh.
"Tớ chỉ có một câu, tuyệt đối không thể ủy khuất chính mình!" Tần Tinh Tinh rất thực tế cũng rất bi quan, dĩ nhiên cô không coi trọng tình yêu của bạn tốt, nhưng việc đã đến nước này, cảnh cáo cũng không kịp rồi, cho nên không ngại suy nghĩ theo một góc độ khác, nếu như qua chuyện này bạn tốt có thể học đối mặt thực tế, đây cũng là thu hoạch.
Lý Tịnh Á không muốn nói gì nhiều mà chỉ gật đầu đồng ý, nhớ lại lúc đầu hình như là cô trêu chọc Tề Tán Nhân trước, nhưng mà quan hệ của bọn họ, ngay từ khi bắt đầu Tề Tán Nhân đã nắm giữ trong tay mình, anh không muốn buông tay, cô thì không thể buông tay, khi anh muốn buông tay, chính cô liều mạng muốn giữ lại, cũng giữ không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.