Chương 19
Ngải Đông
11/07/2016
Tán Nhân:
Chúng ta chia tay đi!
Em đã mệt mỏi, thế giới của anh đối với em mà nói quá rộng lớn, quá rực rỡ, đó không phải là nơi loại người bình thường như em có thể dung thân, em chỉ muốn sống thật đơn giản, không có chó săn truy đuổi, không cần cùng người hâm mộ chia sẻ, có thể thoải mái nắm người yêu đi trong đám người.
Chúng ta cũng nên tỉnh táo, khoảng cách tồn tại giữa chúng ta quá xa vời, thế giới của anh không phải thiên đường hạnh phúc của em, mà thế giới của em không phải nơi anh nên nghỉ chân.
Ở trên người của anh, lần đầu tiên em nhận ra rõ ràng, cái gì gọi là thần tượng trời sinh, không có em, anh có thể bay càng cao càng xa hơn, em sẽ chúc phúc cho anh... anh nhất định sẽ tìm được người phụ nữ thật sự thích hợp với anh, đồng thời cũng xin anh chúc phúc cho em... em đã lên đường đi đến nước Mỹ, đọc sách lần nữa, tiếp tục học lên, hai năm sau trở về nước chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại, chỉ mong chúng ta còn có thể trở thành bạn.
Vào giờ phút này, Tề Tán Nhân hẳn là nhận được tin nhắn của cô, anh có phản ứng gì? Tức giận? Chấp nhận?
Lắc đầu, Lý Tịnh Á lại một lần nữa tự nói với mình, đừng suy nghĩ nữa, tin nhắn đã gửi đi, mặc kệ phản ứng của anh như thế nào, cũng đã không có quan hệ gì với cô, không thể tiếp tục đặt anh ở trong lòng, bộ dạng này của cô cả đời cũng không biện pháp thoát khỏi những ký ức về anh, nhưng. . . . . .
Buông tiếng thở dài, cô chán chường nằm ở trên bàn làm việc, không hiểu mình cuối cùng đang mong đợi cái gì? Anh sẽ xông tới tìm cô sao?
Đầu óc của cô không thể học thông minh một chút sao? Cho dù Tề Tán Nhân thật sự làm như vậy, anh cũng không tìm được cô, cô vì để tránh cho mình do dự, không nhịn được muốn quay đầu lại, mới tạm thời chuyển đến nhà trọ của Tần Tinh Tinh, tin tưởng anh bắt hụt mấy lần, sẽ nhận định rằng cô thật sự bay đến nước Mỹ.
Cho dù anh có tìm cô hay không, bọn họ thật sự đã kết thúc, cô nên mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, nghiêm túc sống qua ngày. . . . . . Nhưng sợ rằng không dễ dàng!
Cốc cốc cốc! Tần Tinh Tinh lạnh lùng gõ gõ lên bàn làm việc của Lý Tịnh Á, thật sự là không nhìn nổi, từ sáng sớm đến giờ cô đều là bộ dạng nửa chết nửa sống này, nếu như lại tiếp tục giữ yên lặng, cô sẽ buồn sinh bệnh! "Nếu không bỏ được, giả bộ làm người tốt làm gì?"
Ngồi thẳng người, Lý Tịnh Á mạnh mẽ cổ vũ tinh thần mà nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ ca ngợi cử chỉ của tớ sáng suốt, không phải cậu bảo tớ tuyệt đối không thể uất ức mình sao?"
"Nếu như cậu thật sự cho rằng đây là hành động sáng suốt, vậy cũng đừng giống như người tàn phế, nhìn thôi cũng làm người ta tức giận!" Tần Tinh Tinh thừa nhận mình quả thật tán thành bọn họ tách ra sớm một chút thì tốt hơn, tỷ lệ tương lai bọn họ nở hoa kết trái không tới 1%, nhưng mà, vừa nghĩ tới cô là bởi vì cái người đại diện tự cho là đúng xen vào việc của người khác, không thể không giống như kẻ hèn mọn đáng thương xoay người rời đi, cô thật sự tức không nhịn nổi, chuyện này không khỏi quá hèn nhát rồi!
"Thật xin lỗi, tớ rất muốn phấn chấn, nhưng. . . . . ." Cô bất đắc dĩ cười khổ.
"Tớ hỏi cậu, nếu vì vậy mà bỏ lỡ hạnh phúc cả đời của cậu, cậu sẽ không hối hận sao?"
"Nếu như tớ vì đạt được hạnh phúc của mình, mà hy sinh tiền đồ của anh ấy, tớ nhất định sẽ hối hận." Mặc dù cô tự nói với mình, cô là vì đạt được hạnh phúc bình thường của mình mà không thể không buông tha người đàn ông này, nhưng khoảnh khắc khi cô buông tay, hình như đau đến tê liệt đã khiến cho cô nhất thời lĩnh ngộ được một chuyện —— cô cũng đồng thời mất đi hạnh phúc, đời này cô sẽ tư tư niệm niệm nhớ đến anh, lòng người đã không còn trọn vẹn, làm sao có thể hạnh phúc đây?
Tần Tinh Tinh hừ lạnh cười một tiếng, thật xem thường. "Cậu thật sự xác định cậu hy sinh nhất định sẽ khiến cho tiền đồ của anh ấy sáng lạng sao?"
Giật mình, Lý Tịnh Á mờ mịt nói: "Tớ không biết, nhưng tớ tồn tại tuyệt không lợi cho sự phát triển trong tương lai của anh ấy."
"Tớ lại không chấp nhận, có lẽ không có cậu, anh ấy ngược lại mất đi động lực bò lên trên."
Trong lòng chấn động, giống như cô chưa có từng nghĩ tới khả năng này.
"Tớ không muốn dội nước lạnh vào cậu, nhưng mà tốt nhất cậu nên làm rõ ràng một chuyện, một người muốn trở thành thần tượng vĩnh viễn trong giới diễn viên nghệ sĩ, không phải chỉ dựa vào điều kiện bên ngoài là có thể, còn phải có thực lực, đây là một đoạn khá dài đường, tớ tin tưởng cho dù là người kiên cường bao nhiêu, đều cần phải có một sức mạnh ở bên cạnh chống đỡ, cậu có thể chính là sức mạnh kia của anh ấy." Đây là những lời một Tần Tinh Tinh luôn cho rằng tình yêu là bỏ đi sẽ nói ra sao? Thôi, vì hạnh phúc của bạn tốt, cô liền tạm thời làm "Người ủng hộ tình yêu".
Cô có thể là sức mạnh chống đỡ anh bò lên trên sao?
"Cậu toàn tâm toàn ý muốn trở thành toàn bộ của anh ấy, nhưng cậu đã hỏi ý nghĩ của anh ấy chưa? Chuyện như vậy không phải một mình cậu có thể định đoạt."
Tần Tinh Tinh vừa mới dứt lời, chỉ thấy Âu Dương Hỉ Nhi hoang mang sợ hãi từ bên ngoài đẩy cửa kiếng ra chạy vào.
"Á nhi . . . . . . Tề Diệu. . . . . . Tớ nhìn thấy Tề Diệu. . . . . . Anh ấy đang ở dưới lầu. . . . . ." Âu Dương Hỉ Nhi không ngừng thở hổn hển, túi bánh bao đang cầm trên tay lung la lung lay giống như sắp rơi xuống.
Nhịp tim Lý Tịnh Á thật sự rất nhanh rất nhanh, làm sao cô không nghĩ đến anh sẽ trực tiếp chạy tới nơi này tìm cô?
"Cậu không vội vàng tìm một chỗ trốn, anh ấy sẽ bắt được cậu." Tần Tinh Tinh nhẹ nhàng đẩy cô.
Không sai, không thể gặp anh, nếu không toàn bộ cố gắng của cô sẽ uổng phí! Lý Tịnh Á vội vàng nhảy lên, nhưng một lát đi phía trái, một lát hướng bên phải, hốt hoảng không biết trốn đi đâu, hoàn hảo Tần Tinh Tinh nhắc nhở cô một câu "Toilet", cuối cùng trước khi Tề Tán Nhân đi vào cô đã tìm được chỗ ẩn thân.
"Xin hỏi vị tiên sinh này có chuyện gì?" Tần Tinh Tinh lạnh nhạt nhìn thẳng Tề Tán Nhân.
"Tôi là Tề Diệu, tôi tìm Lý Tịnh Á." Tầm mắt của Tề Tán Nhân nhanh chóng quét qua mỗi một góc phòng công việc, cuối cùng dừng lại ở vị trí toilet.
Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi thấy thế liếc mắt nhìn nhau, hai người vừa khẩn trương lại mong đợi, anh sẽ không đi vào bắt người chứ?
"Cô ấy đã nghỉ việc." Tần Tinh Tinh rất bình tĩnh nói.
"Cô ấy thật sự nghỉ việc sao?"
"Mặc dù đã cách chức, chúng tôi vẫn giữ vững liên lạc, nếu có chuyện gì cần truyền đạt giúp, anh có thể nói cho chúng tôi biết."
"Được rồi, các cô nói cho cô ấy biết, một tuần lễ sau tôi sẽ tổ chức họp ký giả tuyên bố rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ." Tề Tán Nhân càng nói càng lớn tiếng, giống như lo lắng người kia không nghe thấy.
Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, người đàn ông này thật sự chuẩn bị rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ sao?
"Còn nữa, hiện tại chỉ có cô ấy có thể ngăn cản tôi, các cô nói cô ấy tự xem mà làm." Anh tiêu sái xoay người đi ra khỏi phòng công việc.
Qua một một lúc lâu, Âu Dương Hỉ Nhi kinh ngạc phát ra lời than thở. "A! Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai! Ngây người!"
Khóe môi Tần Tinh Tinh khẽ giơ lên, đây là lần đầu tiên cô muốn giơ ngón tay cái lên với một người đàn ông, không sai, người đàn ông này thật sự đẹp trai đến ngây người!
Đi vào toilet, Tần Tinh Tinh gõ gõ cửa nhà vệ sinh. "Cậu có thể đi ra."
Một lúc lâu, cửa nhà vệ sinh từ từ mở ra, Lý Tịnh Á mất hồn đi ra.
"Xem ra cậu đều đã nghe thấy, không phải tớ đã nói, chuyện như vậy không phải một mình cậu có thể định đoạt."
Trở lại chỗ ngồi, Lý Tịnh Á không biết làm sao nhìn hai người bạn thân. "Làm sao bây giờ?"
"Chuyện này còn cần hỏi sao? Cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ấy, cũng đừng lại giống con mèo trốn tránh anh ấy." Trải qua sự dạy dỗ của Hoắc Duyên Lãng, hiện tại Âu Dương Hỉ Nhi tin tình yêu chính là vạn tuế.
Lắc đầu một cái, cô phải tìm lý do thuyết phục mình không cần chịu ảnh hưởng. "Anh ấy đang dọa tớ."
"Trực giác của phụ nữ nói cho tớ biết, anh ấy hẳn không phải là loại người như vậy." Âu Dương Hỉ Nhi đã hoàn toàn đứng ở bên Tề Tán Nhân.
"Cậu không biết anh ấy có bao nhiêu thành tích dựa vào bản lãnh của chính mình xông ra, anh ấy cố gắng đến bây giờ, cuối cùng cũng bắt đầu tỏa sáng, làm sao sẽ vì một người phụ nữ mà buông tha tất cả? Anh ấy không phải người đàn ông không có tiền đồ như vậy."
"Vậy cậu đánh cược đi." Tần Tinh Tinh không muốn kết thúc vô ích.
Nghe vậy, ngược lại Lý Tịnh Á càng hỗn loạn, cô có dũng khí đánh cược sao? Ngộ nhỡ, nếu quả như thật sự có ngộ nhỡ, anh ngược lại bởi vì cô rời đi mà rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ, chẳng phải là đang hại anh sao?
Làm sao bây giờ? Làm sao mọi chuyện lại biến thành bộ dạng này?
☆☆☆
Anh đang dọa cô sao?
Thay vì nói rằng dọa cô, còn không bằng nói anh đang tiến hành một cuộc đánh cược, nếu như cô cực kỳ thích anh, sẽ xuất hiện, mà anh cực kỳ tin cô nhất định sẽ xuất hiện, nhưng không có ai biết trong lòng anh đang tính toán cái gì, Đinh Nhược Duy vừa nghe đến anh chuẩn bị tuyên bố rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ, lập tức giậm chân.
"Cậu điên rồi sao? Hợp đồng đóng phim đều đã ký, làm sao có thể hủy bỏ vào lúc này?" Đinh Nhược Duy quả thực là cực kỳ tức giận, thằng nhóc này không thể để cho anh sống những ngày tốt đẹp sao?
"Tôi chỉ là để cho anh chuẩn bị trước, chuyện này có thể xảy ra hay không, đây là ẩn số, anh cần gì khẩn trương như vậy?" Tề Tán Nhân thật sự giống như hoàn toàn không thể hiểu được vì sao anh (Đinh Nhược Duy) lại ngạc nhiên như thế.
"Cậu đã nói những lời đó ra rồi, tôi có khả năng thoải mái được sao?" Thằng nhóc này đang đùa giỡn người khác sao?
"Tôi chỉ muốn dự phòng ngộ nhỡ." Nếu tin tưởng Lý Tịnh Á sẽ xuất hiện, trên lý thuyết anh không cần thiết phải kinh động đến người đại diện, nhưng vì để cho kế hoạch giống như thật hơn, bên người đại diện này không tránh được phải khua chiêng gõ trống một trận, hơn nữa trong lòng anh từ đầu đến cuối vẫn có một nghi vấn, tại sao Lý Tịnh Á lại đột nhiên rời xa anh? Anh hoài nghi có người ở sau lưng giở trò quỷ.
"Cái gì dự phòng ngộ nhỡ?"
"Nếu như người phụ nữ tôi yêu mến không xuất hiện, tôi không thể làm gì khác hơn là rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ." Ánh mắt sắc bén của Tề Tán Nhân khiến người khác không thể chống đỡ được, không sai, anh hoài nghi người đó chính là Đinh Nhược Duy .
Đinh Nhược Duy nghe vậy ngẩn ra, hơi lo lắng hỏi: "Đây là ý gì?"
"Bởi vì không muốn trở thành chướng ngại vật trong tiền đồ của tôi, người phụ nữ tôi yêu mến vứt bỏ tôi mà rời đi, bảo là muốn đến nước Mĩ đọc sách, quỷ mới tin kiểu phụ nữ của gia đình như cô ấy sẽ chạy đến nước Mĩ đọc sách, tôi biết rõ cô ấy vẫn còn ở Đài Bắc, nếu như tôi không có biện pháp bắt cô ấy xuất hiện, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ."
Quả thật trong lòng Đinh Nhược Duy kỳ vọng Lý Tịnh Á có thể tự động rời đi, cho dù cô chấp nhận làm nhân tình bí mật, cô chờ đợi bên cạnh Vir¬gil cũng giống như một quả bom không hẹn giờ, tùy thời đều có thể gặp phải đại phiền toái, nhưng mà, anh thật sự không có dự liệu được cô sẽ dứt khoát rời đi như vậy.
"Cô ấy đã vứt bỏ cậu, cậu nên đặt toàn bộ tâm tư trên công việc."
"Suy nghĩ của tôi không giống anh, nếu như một người đàn ông ngay cả người phụ nữ mình yêu mến cũng không thể bảo vệ được, anh ta làm chuyện gì cũng sẽ không thành công."
"Dựa vào điều kiện của cậu, bất kỳ người phụ nữ nào cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu, hiện tại cậu nên lấy sự nghiệp làm trọng, tương lai cậu sẽ gặp được người phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô ấy." Đinh Nhược Duy tin tưởng thời gian có thể khiến cho lý trí của anh trở về, đàn ông không sợ không có phụ nữ, chỉ có đàn ông nghèo rớt mùng tơi mới tuyệt đối không có phụ nữ.
Tề Tán Nhân lắc đầu một cái, người này hoàn toàn không rõ ràng tình hình, anh sẽ lo lắng không có phụ nữ sao? Từ lúc mười hai tuổi anh bị đưa ra nước ngoài, lăn lộn bên trong một đống son phấn, phụ nữ đối với anh mà nói đã sớm không có cảm giác mới mẽ rồi.
"Phụ nữ rất nhiều, dĩ nhiên phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô ấy cũng rất nhiều, nhưng mà, tôi chỉ muốn cô ấy."
"Tại sao?"
"Tôi tìm được hạnh phúc trên người cô ấy."
"Tôi vẫn không hiểu, đối với đàn ông mà nói, sự nghiệp phải xếp vị trí thứ nhất, nếu như sự nghiệp không thuận, đừng nói là hạnh phúc, chính là tâm tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt cũng không có."
Không cách nào khai thông gia hỏa này, Tề Tán Nhân không muốn dong dài nói thẳng: "Khi anh gặp được một người phụ nữ khiến cho anh muốn dừng bước lại, anh sẽ rõ ràng."
Nhìn anh chằm chằm, Đinh Nhược Duy giống như hận không được nhìn anh rõ ràng, người đàn ông có vẻ mặt kiên định này thật sự là Vir¬gil sao? Mặc dù anh không cà lơ phất phơ, nhưng mà sẽ không rất nghiêm túc, anh là loại không quá để ý đến mọi chuyện của người khác, có lúc anh (Đinh Nhược Duy) đã từng phỏng đoán, đến tột cùng có chuyện gì, người nào có thể khiến anh (Tề Tán Nhân) nguyện ý tốn thêm chút tâm tư?
"Cậu thà rằng vì cô ấy mà hy sinh sự nghiệp của mình sao?"
"Cuộc sống không phải chỉ có một con đường có thể đi, tôi có đầu, tôi có tứ chi, tôi có quyết tâm, hôm nay không có sân khấu này, ngày mai sẽ có một sân khấu khác, nếu như mà tôi phải đi tới một sân khấu khác mới có thể có được cô ấy, tôi không sao cả."
Giống như bị dọa ngốc, Đinh Nhược Duy hồi lâu cũng không có biện pháp mở miệng. . . . . . Cuối cùng, anh buông tiếng thở dài, thừa nhận mình thua anh, không ngờ thằng nhóc này đối với tình cảm cố chấp như vậy. "Cậu chuyên tâm chuẩn bị đóng phim, tôi sẽ phụ trách đưa cô ấy đến bên cạnh cậu."
Tề Tán Nhân khó hiểu nhíu mày.
Đinh Nhược Duy cũng không cảm thấy mình đuối lý, vì vậy thản nhiên nói ra chân tướng. "Tôi đi tìm Lý Tịnh Á, nhưng tôi bảo đảm không có cần xin cô ấy rời khỏi cậu, chỉ là không hy vọng cô ấy ảnh hưởng đến công việc của cậu."
Quả nhiên như thế, nhưng mà anh cũng không oán giận Đinh Nhược Duy, Đinh Nhược Duy chỉ là làm đúng chuyện của mình, ngược lại người phụ nữ anh yêu, làm sao cô lại dễ dàng bị người ta đuổi đi như vậy? "Anh không có nghĩ qua sao? Có lẽ cô ấy ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ có động lực bò lên trên."
"Không có một người phụ nữ nào là không thể thay thế được."
"Anh còn chưa gặp được người phụ nữ Thượng Đế chế tạo vì anh."
Khóe môi co rúm một chút, Đinh Nhược Duy suýt nữa té xuống ghế. "Tôi cũng không biết cậu lãng mạn như vậy."
"Khi anh gặp được, anh sẽ hiểu rõ ý của tôi." Quá khứ, anh cũng không tin tưởng có người phụ nữ có thể buộc được suy nghĩ không chịu bị trói buộc của anh, giống như tình cảm anh đối với người khác, anh cảm thấy cả đời mình là ngựa hoang phiêu bạc, khắp nơi là nhà, nhưng khắp nơi cũng không phải nhà, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hạnh phúc kia, anh đã hiểu, thì ra đây chính là nguyên nhân khiến người bình thường quyến luyến.
Giơ hai tay lên tỏ ra đầu hàng, Đinh Nhược Duy cam chịu số phận nói: "Tôi cam đoan với cậu, dù là trói, tôi cũng vậy sẽ đưa Lý Tịnh Á đến trước mặt cậu, cậu chuyên tâm chuẩn bị quay phim, đừng quên ngày mai có giờ học diễn."
"Tôi sẽ không quên chuyện nên làm, nhưng mà kế hoạch của tôi cũng sẽ không sửa đổi, anh nên nhớ kỳ hạn cuối cùng là chủ nhật, còn nữa, trước khi cô ấy chưa trở về, tôi đều sẽ đợi ở nhà trọ của cô ấy, tôi cũng không tin cô ấy không trở về nhà."
Cắn răng, Đinh Nhược Duy không nhịn được lẩm bẩm oán trách. "Chờ ông chủ từ nước Mĩ trở lại, tôi nhất định phải bắt ông ấy cho tôi nghỉ một tháng, bằng không, tôi rất mau sẽ bị học trò cưng của ông làm mệt mỏi sinh bệnh."
Tề Tán Nhân cười lạnh đáp lại, anh không có chút đồng tình với người này, nếu như anh không tự cho rằng mình thông minh, vào lúc này cũng sẽ không dẫn tới sóng gió lớn như vậy.
Chúng ta chia tay đi!
Em đã mệt mỏi, thế giới của anh đối với em mà nói quá rộng lớn, quá rực rỡ, đó không phải là nơi loại người bình thường như em có thể dung thân, em chỉ muốn sống thật đơn giản, không có chó săn truy đuổi, không cần cùng người hâm mộ chia sẻ, có thể thoải mái nắm người yêu đi trong đám người.
Chúng ta cũng nên tỉnh táo, khoảng cách tồn tại giữa chúng ta quá xa vời, thế giới của anh không phải thiên đường hạnh phúc của em, mà thế giới của em không phải nơi anh nên nghỉ chân.
Ở trên người của anh, lần đầu tiên em nhận ra rõ ràng, cái gì gọi là thần tượng trời sinh, không có em, anh có thể bay càng cao càng xa hơn, em sẽ chúc phúc cho anh... anh nhất định sẽ tìm được người phụ nữ thật sự thích hợp với anh, đồng thời cũng xin anh chúc phúc cho em... em đã lên đường đi đến nước Mỹ, đọc sách lần nữa, tiếp tục học lên, hai năm sau trở về nước chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại, chỉ mong chúng ta còn có thể trở thành bạn.
Vào giờ phút này, Tề Tán Nhân hẳn là nhận được tin nhắn của cô, anh có phản ứng gì? Tức giận? Chấp nhận?
Lắc đầu, Lý Tịnh Á lại một lần nữa tự nói với mình, đừng suy nghĩ nữa, tin nhắn đã gửi đi, mặc kệ phản ứng của anh như thế nào, cũng đã không có quan hệ gì với cô, không thể tiếp tục đặt anh ở trong lòng, bộ dạng này của cô cả đời cũng không biện pháp thoát khỏi những ký ức về anh, nhưng. . . . . .
Buông tiếng thở dài, cô chán chường nằm ở trên bàn làm việc, không hiểu mình cuối cùng đang mong đợi cái gì? Anh sẽ xông tới tìm cô sao?
Đầu óc của cô không thể học thông minh một chút sao? Cho dù Tề Tán Nhân thật sự làm như vậy, anh cũng không tìm được cô, cô vì để tránh cho mình do dự, không nhịn được muốn quay đầu lại, mới tạm thời chuyển đến nhà trọ của Tần Tinh Tinh, tin tưởng anh bắt hụt mấy lần, sẽ nhận định rằng cô thật sự bay đến nước Mỹ.
Cho dù anh có tìm cô hay không, bọn họ thật sự đã kết thúc, cô nên mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, nghiêm túc sống qua ngày. . . . . . Nhưng sợ rằng không dễ dàng!
Cốc cốc cốc! Tần Tinh Tinh lạnh lùng gõ gõ lên bàn làm việc của Lý Tịnh Á, thật sự là không nhìn nổi, từ sáng sớm đến giờ cô đều là bộ dạng nửa chết nửa sống này, nếu như lại tiếp tục giữ yên lặng, cô sẽ buồn sinh bệnh! "Nếu không bỏ được, giả bộ làm người tốt làm gì?"
Ngồi thẳng người, Lý Tịnh Á mạnh mẽ cổ vũ tinh thần mà nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ ca ngợi cử chỉ của tớ sáng suốt, không phải cậu bảo tớ tuyệt đối không thể uất ức mình sao?"
"Nếu như cậu thật sự cho rằng đây là hành động sáng suốt, vậy cũng đừng giống như người tàn phế, nhìn thôi cũng làm người ta tức giận!" Tần Tinh Tinh thừa nhận mình quả thật tán thành bọn họ tách ra sớm một chút thì tốt hơn, tỷ lệ tương lai bọn họ nở hoa kết trái không tới 1%, nhưng mà, vừa nghĩ tới cô là bởi vì cái người đại diện tự cho là đúng xen vào việc của người khác, không thể không giống như kẻ hèn mọn đáng thương xoay người rời đi, cô thật sự tức không nhịn nổi, chuyện này không khỏi quá hèn nhát rồi!
"Thật xin lỗi, tớ rất muốn phấn chấn, nhưng. . . . . ." Cô bất đắc dĩ cười khổ.
"Tớ hỏi cậu, nếu vì vậy mà bỏ lỡ hạnh phúc cả đời của cậu, cậu sẽ không hối hận sao?"
"Nếu như tớ vì đạt được hạnh phúc của mình, mà hy sinh tiền đồ của anh ấy, tớ nhất định sẽ hối hận." Mặc dù cô tự nói với mình, cô là vì đạt được hạnh phúc bình thường của mình mà không thể không buông tha người đàn ông này, nhưng khoảnh khắc khi cô buông tay, hình như đau đến tê liệt đã khiến cho cô nhất thời lĩnh ngộ được một chuyện —— cô cũng đồng thời mất đi hạnh phúc, đời này cô sẽ tư tư niệm niệm nhớ đến anh, lòng người đã không còn trọn vẹn, làm sao có thể hạnh phúc đây?
Tần Tinh Tinh hừ lạnh cười một tiếng, thật xem thường. "Cậu thật sự xác định cậu hy sinh nhất định sẽ khiến cho tiền đồ của anh ấy sáng lạng sao?"
Giật mình, Lý Tịnh Á mờ mịt nói: "Tớ không biết, nhưng tớ tồn tại tuyệt không lợi cho sự phát triển trong tương lai của anh ấy."
"Tớ lại không chấp nhận, có lẽ không có cậu, anh ấy ngược lại mất đi động lực bò lên trên."
Trong lòng chấn động, giống như cô chưa có từng nghĩ tới khả năng này.
"Tớ không muốn dội nước lạnh vào cậu, nhưng mà tốt nhất cậu nên làm rõ ràng một chuyện, một người muốn trở thành thần tượng vĩnh viễn trong giới diễn viên nghệ sĩ, không phải chỉ dựa vào điều kiện bên ngoài là có thể, còn phải có thực lực, đây là một đoạn khá dài đường, tớ tin tưởng cho dù là người kiên cường bao nhiêu, đều cần phải có một sức mạnh ở bên cạnh chống đỡ, cậu có thể chính là sức mạnh kia của anh ấy." Đây là những lời một Tần Tinh Tinh luôn cho rằng tình yêu là bỏ đi sẽ nói ra sao? Thôi, vì hạnh phúc của bạn tốt, cô liền tạm thời làm "Người ủng hộ tình yêu".
Cô có thể là sức mạnh chống đỡ anh bò lên trên sao?
"Cậu toàn tâm toàn ý muốn trở thành toàn bộ của anh ấy, nhưng cậu đã hỏi ý nghĩ của anh ấy chưa? Chuyện như vậy không phải một mình cậu có thể định đoạt."
Tần Tinh Tinh vừa mới dứt lời, chỉ thấy Âu Dương Hỉ Nhi hoang mang sợ hãi từ bên ngoài đẩy cửa kiếng ra chạy vào.
"Á nhi . . . . . . Tề Diệu. . . . . . Tớ nhìn thấy Tề Diệu. . . . . . Anh ấy đang ở dưới lầu. . . . . ." Âu Dương Hỉ Nhi không ngừng thở hổn hển, túi bánh bao đang cầm trên tay lung la lung lay giống như sắp rơi xuống.
Nhịp tim Lý Tịnh Á thật sự rất nhanh rất nhanh, làm sao cô không nghĩ đến anh sẽ trực tiếp chạy tới nơi này tìm cô?
"Cậu không vội vàng tìm một chỗ trốn, anh ấy sẽ bắt được cậu." Tần Tinh Tinh nhẹ nhàng đẩy cô.
Không sai, không thể gặp anh, nếu không toàn bộ cố gắng của cô sẽ uổng phí! Lý Tịnh Á vội vàng nhảy lên, nhưng một lát đi phía trái, một lát hướng bên phải, hốt hoảng không biết trốn đi đâu, hoàn hảo Tần Tinh Tinh nhắc nhở cô một câu "Toilet", cuối cùng trước khi Tề Tán Nhân đi vào cô đã tìm được chỗ ẩn thân.
"Xin hỏi vị tiên sinh này có chuyện gì?" Tần Tinh Tinh lạnh nhạt nhìn thẳng Tề Tán Nhân.
"Tôi là Tề Diệu, tôi tìm Lý Tịnh Á." Tầm mắt của Tề Tán Nhân nhanh chóng quét qua mỗi một góc phòng công việc, cuối cùng dừng lại ở vị trí toilet.
Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi thấy thế liếc mắt nhìn nhau, hai người vừa khẩn trương lại mong đợi, anh sẽ không đi vào bắt người chứ?
"Cô ấy đã nghỉ việc." Tần Tinh Tinh rất bình tĩnh nói.
"Cô ấy thật sự nghỉ việc sao?"
"Mặc dù đã cách chức, chúng tôi vẫn giữ vững liên lạc, nếu có chuyện gì cần truyền đạt giúp, anh có thể nói cho chúng tôi biết."
"Được rồi, các cô nói cho cô ấy biết, một tuần lễ sau tôi sẽ tổ chức họp ký giả tuyên bố rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ." Tề Tán Nhân càng nói càng lớn tiếng, giống như lo lắng người kia không nghe thấy.
Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, người đàn ông này thật sự chuẩn bị rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ sao?
"Còn nữa, hiện tại chỉ có cô ấy có thể ngăn cản tôi, các cô nói cô ấy tự xem mà làm." Anh tiêu sái xoay người đi ra khỏi phòng công việc.
Qua một một lúc lâu, Âu Dương Hỉ Nhi kinh ngạc phát ra lời than thở. "A! Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai! Ngây người!"
Khóe môi Tần Tinh Tinh khẽ giơ lên, đây là lần đầu tiên cô muốn giơ ngón tay cái lên với một người đàn ông, không sai, người đàn ông này thật sự đẹp trai đến ngây người!
Đi vào toilet, Tần Tinh Tinh gõ gõ cửa nhà vệ sinh. "Cậu có thể đi ra."
Một lúc lâu, cửa nhà vệ sinh từ từ mở ra, Lý Tịnh Á mất hồn đi ra.
"Xem ra cậu đều đã nghe thấy, không phải tớ đã nói, chuyện như vậy không phải một mình cậu có thể định đoạt."
Trở lại chỗ ngồi, Lý Tịnh Á không biết làm sao nhìn hai người bạn thân. "Làm sao bây giờ?"
"Chuyện này còn cần hỏi sao? Cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ấy, cũng đừng lại giống con mèo trốn tránh anh ấy." Trải qua sự dạy dỗ của Hoắc Duyên Lãng, hiện tại Âu Dương Hỉ Nhi tin tình yêu chính là vạn tuế.
Lắc đầu một cái, cô phải tìm lý do thuyết phục mình không cần chịu ảnh hưởng. "Anh ấy đang dọa tớ."
"Trực giác của phụ nữ nói cho tớ biết, anh ấy hẳn không phải là loại người như vậy." Âu Dương Hỉ Nhi đã hoàn toàn đứng ở bên Tề Tán Nhân.
"Cậu không biết anh ấy có bao nhiêu thành tích dựa vào bản lãnh của chính mình xông ra, anh ấy cố gắng đến bây giờ, cuối cùng cũng bắt đầu tỏa sáng, làm sao sẽ vì một người phụ nữ mà buông tha tất cả? Anh ấy không phải người đàn ông không có tiền đồ như vậy."
"Vậy cậu đánh cược đi." Tần Tinh Tinh không muốn kết thúc vô ích.
Nghe vậy, ngược lại Lý Tịnh Á càng hỗn loạn, cô có dũng khí đánh cược sao? Ngộ nhỡ, nếu quả như thật sự có ngộ nhỡ, anh ngược lại bởi vì cô rời đi mà rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ, chẳng phải là đang hại anh sao?
Làm sao bây giờ? Làm sao mọi chuyện lại biến thành bộ dạng này?
☆☆☆
Anh đang dọa cô sao?
Thay vì nói rằng dọa cô, còn không bằng nói anh đang tiến hành một cuộc đánh cược, nếu như cô cực kỳ thích anh, sẽ xuất hiện, mà anh cực kỳ tin cô nhất định sẽ xuất hiện, nhưng không có ai biết trong lòng anh đang tính toán cái gì, Đinh Nhược Duy vừa nghe đến anh chuẩn bị tuyên bố rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ, lập tức giậm chân.
"Cậu điên rồi sao? Hợp đồng đóng phim đều đã ký, làm sao có thể hủy bỏ vào lúc này?" Đinh Nhược Duy quả thực là cực kỳ tức giận, thằng nhóc này không thể để cho anh sống những ngày tốt đẹp sao?
"Tôi chỉ là để cho anh chuẩn bị trước, chuyện này có thể xảy ra hay không, đây là ẩn số, anh cần gì khẩn trương như vậy?" Tề Tán Nhân thật sự giống như hoàn toàn không thể hiểu được vì sao anh (Đinh Nhược Duy) lại ngạc nhiên như thế.
"Cậu đã nói những lời đó ra rồi, tôi có khả năng thoải mái được sao?" Thằng nhóc này đang đùa giỡn người khác sao?
"Tôi chỉ muốn dự phòng ngộ nhỡ." Nếu tin tưởng Lý Tịnh Á sẽ xuất hiện, trên lý thuyết anh không cần thiết phải kinh động đến người đại diện, nhưng vì để cho kế hoạch giống như thật hơn, bên người đại diện này không tránh được phải khua chiêng gõ trống một trận, hơn nữa trong lòng anh từ đầu đến cuối vẫn có một nghi vấn, tại sao Lý Tịnh Á lại đột nhiên rời xa anh? Anh hoài nghi có người ở sau lưng giở trò quỷ.
"Cái gì dự phòng ngộ nhỡ?"
"Nếu như người phụ nữ tôi yêu mến không xuất hiện, tôi không thể làm gì khác hơn là rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ." Ánh mắt sắc bén của Tề Tán Nhân khiến người khác không thể chống đỡ được, không sai, anh hoài nghi người đó chính là Đinh Nhược Duy .
Đinh Nhược Duy nghe vậy ngẩn ra, hơi lo lắng hỏi: "Đây là ý gì?"
"Bởi vì không muốn trở thành chướng ngại vật trong tiền đồ của tôi, người phụ nữ tôi yêu mến vứt bỏ tôi mà rời đi, bảo là muốn đến nước Mĩ đọc sách, quỷ mới tin kiểu phụ nữ của gia đình như cô ấy sẽ chạy đến nước Mĩ đọc sách, tôi biết rõ cô ấy vẫn còn ở Đài Bắc, nếu như tôi không có biện pháp bắt cô ấy xuất hiện, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi giới diễn viên nghệ sĩ."
Quả thật trong lòng Đinh Nhược Duy kỳ vọng Lý Tịnh Á có thể tự động rời đi, cho dù cô chấp nhận làm nhân tình bí mật, cô chờ đợi bên cạnh Vir¬gil cũng giống như một quả bom không hẹn giờ, tùy thời đều có thể gặp phải đại phiền toái, nhưng mà, anh thật sự không có dự liệu được cô sẽ dứt khoát rời đi như vậy.
"Cô ấy đã vứt bỏ cậu, cậu nên đặt toàn bộ tâm tư trên công việc."
"Suy nghĩ của tôi không giống anh, nếu như một người đàn ông ngay cả người phụ nữ mình yêu mến cũng không thể bảo vệ được, anh ta làm chuyện gì cũng sẽ không thành công."
"Dựa vào điều kiện của cậu, bất kỳ người phụ nữ nào cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu, hiện tại cậu nên lấy sự nghiệp làm trọng, tương lai cậu sẽ gặp được người phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô ấy." Đinh Nhược Duy tin tưởng thời gian có thể khiến cho lý trí của anh trở về, đàn ông không sợ không có phụ nữ, chỉ có đàn ông nghèo rớt mùng tơi mới tuyệt đối không có phụ nữ.
Tề Tán Nhân lắc đầu một cái, người này hoàn toàn không rõ ràng tình hình, anh sẽ lo lắng không có phụ nữ sao? Từ lúc mười hai tuổi anh bị đưa ra nước ngoài, lăn lộn bên trong một đống son phấn, phụ nữ đối với anh mà nói đã sớm không có cảm giác mới mẽ rồi.
"Phụ nữ rất nhiều, dĩ nhiên phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô ấy cũng rất nhiều, nhưng mà, tôi chỉ muốn cô ấy."
"Tại sao?"
"Tôi tìm được hạnh phúc trên người cô ấy."
"Tôi vẫn không hiểu, đối với đàn ông mà nói, sự nghiệp phải xếp vị trí thứ nhất, nếu như sự nghiệp không thuận, đừng nói là hạnh phúc, chính là tâm tình Phong Hoa Tuyết Nguyệt cũng không có."
Không cách nào khai thông gia hỏa này, Tề Tán Nhân không muốn dong dài nói thẳng: "Khi anh gặp được một người phụ nữ khiến cho anh muốn dừng bước lại, anh sẽ rõ ràng."
Nhìn anh chằm chằm, Đinh Nhược Duy giống như hận không được nhìn anh rõ ràng, người đàn ông có vẻ mặt kiên định này thật sự là Vir¬gil sao? Mặc dù anh không cà lơ phất phơ, nhưng mà sẽ không rất nghiêm túc, anh là loại không quá để ý đến mọi chuyện của người khác, có lúc anh (Đinh Nhược Duy) đã từng phỏng đoán, đến tột cùng có chuyện gì, người nào có thể khiến anh (Tề Tán Nhân) nguyện ý tốn thêm chút tâm tư?
"Cậu thà rằng vì cô ấy mà hy sinh sự nghiệp của mình sao?"
"Cuộc sống không phải chỉ có một con đường có thể đi, tôi có đầu, tôi có tứ chi, tôi có quyết tâm, hôm nay không có sân khấu này, ngày mai sẽ có một sân khấu khác, nếu như mà tôi phải đi tới một sân khấu khác mới có thể có được cô ấy, tôi không sao cả."
Giống như bị dọa ngốc, Đinh Nhược Duy hồi lâu cũng không có biện pháp mở miệng. . . . . . Cuối cùng, anh buông tiếng thở dài, thừa nhận mình thua anh, không ngờ thằng nhóc này đối với tình cảm cố chấp như vậy. "Cậu chuyên tâm chuẩn bị đóng phim, tôi sẽ phụ trách đưa cô ấy đến bên cạnh cậu."
Tề Tán Nhân khó hiểu nhíu mày.
Đinh Nhược Duy cũng không cảm thấy mình đuối lý, vì vậy thản nhiên nói ra chân tướng. "Tôi đi tìm Lý Tịnh Á, nhưng tôi bảo đảm không có cần xin cô ấy rời khỏi cậu, chỉ là không hy vọng cô ấy ảnh hưởng đến công việc của cậu."
Quả nhiên như thế, nhưng mà anh cũng không oán giận Đinh Nhược Duy, Đinh Nhược Duy chỉ là làm đúng chuyện của mình, ngược lại người phụ nữ anh yêu, làm sao cô lại dễ dàng bị người ta đuổi đi như vậy? "Anh không có nghĩ qua sao? Có lẽ cô ấy ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ có động lực bò lên trên."
"Không có một người phụ nữ nào là không thể thay thế được."
"Anh còn chưa gặp được người phụ nữ Thượng Đế chế tạo vì anh."
Khóe môi co rúm một chút, Đinh Nhược Duy suýt nữa té xuống ghế. "Tôi cũng không biết cậu lãng mạn như vậy."
"Khi anh gặp được, anh sẽ hiểu rõ ý của tôi." Quá khứ, anh cũng không tin tưởng có người phụ nữ có thể buộc được suy nghĩ không chịu bị trói buộc của anh, giống như tình cảm anh đối với người khác, anh cảm thấy cả đời mình là ngựa hoang phiêu bạc, khắp nơi là nhà, nhưng khắp nơi cũng không phải nhà, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hạnh phúc kia, anh đã hiểu, thì ra đây chính là nguyên nhân khiến người bình thường quyến luyến.
Giơ hai tay lên tỏ ra đầu hàng, Đinh Nhược Duy cam chịu số phận nói: "Tôi cam đoan với cậu, dù là trói, tôi cũng vậy sẽ đưa Lý Tịnh Á đến trước mặt cậu, cậu chuyên tâm chuẩn bị quay phim, đừng quên ngày mai có giờ học diễn."
"Tôi sẽ không quên chuyện nên làm, nhưng mà kế hoạch của tôi cũng sẽ không sửa đổi, anh nên nhớ kỳ hạn cuối cùng là chủ nhật, còn nữa, trước khi cô ấy chưa trở về, tôi đều sẽ đợi ở nhà trọ của cô ấy, tôi cũng không tin cô ấy không trở về nhà."
Cắn răng, Đinh Nhược Duy không nhịn được lẩm bẩm oán trách. "Chờ ông chủ từ nước Mĩ trở lại, tôi nhất định phải bắt ông ấy cho tôi nghỉ một tháng, bằng không, tôi rất mau sẽ bị học trò cưng của ông làm mệt mỏi sinh bệnh."
Tề Tán Nhân cười lạnh đáp lại, anh không có chút đồng tình với người này, nếu như anh không tự cho rằng mình thông minh, vào lúc này cũng sẽ không dẫn tới sóng gió lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.