Chương 31: LÔI BẠO THỐN MẶC VŨ
Liễu Thiểu Bạch
20/02/2014
Ba người chậm rãi bước ra khỏi đám sương mù, không ai lên tiếng nhưng đi được hồi lâu thì Lâm Tuyết Khanh nhịn không được mà mở miệng trước “ bây giờ là ban đêm, ta lo việc Vô Ưu công tử đi cứu người, toàn bộ Hư Vô Giới đều không biết nhưng đến hừng đông mà không thấy công tử quay lại thì tin tức chắc sẽ lan truyền khắp trong giới, đến lúc kết giới của mười tám tầng thiên di sẽ mở ra, lúc đó các ngươi muốn rời khỏi nơi này không thể, cho nên tối hôm nay các ngươi phải nhanh chóng rời đi, quay về thế giới của các ngươi”
“Thì ra bá phụ là lão bản tiệm vải mà Kha Yêu đã nói”. Tuy rằng Tuyết Ưng cũng đã đoán được giờ nghe hắn thừa nhận cũng có chút ngạc nhiên, rồi như nhớ ra cái gì liền hỏi “ ban đêm ở Hư Vô Giới sấm chớp đùng đùng, mà chúng ta lại không thể sử dụng pháp thuật, vậy rời đi như thế nào?”
“Cha, ngươi không đi cùng chúng ta sao?” Ảnh Nhiên quan tâm đến chuyện này hơn, nghe khẩu khí của Lâm Tuyết Khanh thì dường như hắn không muốn rời đi với bọn họ nên có chút nóng nảy, nàng vất vả lắm mới gặp được phụ thân, mới có thời gian ngắn ngủi thì lại phải chia xa, làm sao nàng từ bỏ được.
“Ta không thể đi cùng các ngươi, ta muốn ở lại đây chờ mẫu thân ngươi, ta không biết nàng có còn quay về gặp ta hay không nhưng cho dù chỉ có một tia hi vọng, ta cũng muốn ở lại đây chờ nàng. Cho nên, Ảnh Nhiên, ngươi cùng Tuyết Ưng đi đi, hơn nữa dù muốn, ta cũng không thể đi cùng các ngươi được. Ảnh Nhiên, năng lực phá kết giới của ngươi chỉ có thể mang theo một người, nếu đưa cha đi thì phải để Tuyết Ưng ở lại, ngươi làm được sao?”
Ảnh Nhiên kinh ngạc không thôi, nàng đương nhiên không thể để Tuyết Ưng lưu lại, nhất định phải để hắn rời đi, bởi vì nàng vẫn luôn cho rằng vì nàng liên lụy nên hắn mới ra nông nỗi này, nên đưa hắn rời đi luôn là tâm nguyện lớn nhất của nàng. Bây giờ cha nàng lại nói nàng chỉ có thể đưa một trong hai người rời đi, mà để ai ở lại cũng làm nàng phải đau khổ, cũng làm nàng khó lựa chọn.
Lâm Tuyết Khanh nhìn thấy biểu tình của Ảnh Nhiên thì vừa khổ sở lại vui mừng, tiểu cô nươn trước kia luôn quấn lấy phụ thân đã trưởng thành, trở thành một đại cô nương, không còn bám lấy hắn, thậm chí đã có người trong lòng, chung quy thì vẫn là nữ sanh ngoại tộc, điều này làm hắn có chút mất mác. Nhưng lại thấy vui mừng vì Tuyết Ưng là một nam tử có trách nhiệm, tình cảm dành cho Ảnh Nhiên không phải là giả, sau này nàng có hắn chiếu cố thì người làm cha như hắn cũng thấy an tâm, ít ra là sẽ không lo lắng nữ nhân một mình ở bên ngoài phải chịu khổ nữa.
Cho nên tươi cười thoải mái, đưa tay vuốt tóc Ảnh Nhiên “ năm đó là cha tự nguyện đi vào Hư Vô Giới này, sau khi thần ma đại chiến, thiên đình sợ bộ tộc Tuyết Ưng của chúng ta quá mức dũng mãnh thiện chiến sẽ là tai họa ngầm cho nên nghĩ cách biếm truất chúng ta, bộ tộc ta vốn là đại công thần trong trận chiến này nhưng không được trọng dụng và ban thưởng, cho nên có rất nhiều người chán nản và thất vọng, bất mãn với thiên đình nhưng không muốn vì sự bất bình của bộ tộc mà tạo nên một cuộc đại chiến khác, hơn nữa trong trận thiên ma đại chiến, bộ tộc chúng ta cũng tổn thất nghiêm trọng, rất nhiều dũng sĩ thiện chiến, pháp lực cao cường đã hi sinh. Vì những lý do đó cho nên phụ thân và hơn mười vị tướng lãnh cao cấp trong tộc thoát ly khỏi bộ tộc, phiêu lãng trong thiên địa với mong muốn tìm được Hư Vô Giới vô ưu vô lo, may mắn thay, sau khi phụ thân tìm kiếm suốt hai ngàn năm thì cũng đến được Hư Vô Giới, cư ngụ tại Mộng thành. Phụ thân thực sự thích không khí nhàn nhã nơi này, sau lại gặp được mẫu thân ngươi, cho nên đối với phụ thân thì Hư Vô Giới còn quan trọng hơn là nhà, Ảnh Nhiên ngươi hiểu không? Cho nên ngươi có thể mang Tuyết Ưng rời đi, không cần lo lắng cho phụ thân”
“Nhưng mà, phụ thân, ta…” Ảnh Nhiên còn định nói gì đó nhưng đã bị Lâm Tuyết Khanh ngăn cản “ không cần nhiều lời, thời gian không còn nhiều, các ngươi đừng nói mà hãy nghe ta nói”
“Tuyết Ưng, nữ nhi của ta sau này giao cho ngươi, nhất định phải chiếu cố tốt cho nàng, Ảnh Nhiên tuy rằng tính cách quật cường nhưng là một nữ nhân tốt, chúng ta lại là người của bộ tộc Tuyết Ưng, coi như ta là một nửa tổ tiên của ngươi, nữ nhi của ta gả cho ngươi cũng không làm ngươi mất mặt đi” Lâm Tuyết Khanh ngữ khí nghiêm túc nói với Tuyết Ưng.
Tuyết Ưng lập tức cúi người hành lễ,” Bá phụ yên tâm, cứ yên tâm giao Ảnh Nhiên cho Tuyết Ưng, ta nhất định sẽ không để Ảnh Nhiên phải chịu ủy khuất”
” Hừ! Nữ nhi của ta từ đầu tới đuôi đều đã bị ngươi ăn đến xương cốt không còn, bây giờ ngươi vẫn còn gọi ta là bá phụ” Lâm Tuyết Khanh bất mãn trừng mắt, mà Ảnh Nhiên nghe được câu này thì xấu hổ đỏ mặt, Tuyết Ưng cũng có chút thẹn thùng nhưng vui vẻ nhiều hơn, cung kính, trang trọng quỳ xuống, cúi đầu với Lâm Tuyết Khanh “ con rể bái kiến nhạc phụ đại nhân”
Lâm Tuyết Khanh mỉm cười, nâng hắn đứng dậy “ hảo tiểu tử, nữ nhi của ta sau này giao cho ngươi”
” Dạ, cha!” Tuyết Ưng lập tức đứng dậy, thân thiết kêu một tiếng.
“Ảnh Nhiên, sau này ngươi cũng nên sửa chữa tính khí quật cườn đi, ngươi giống tính nương ngươi nhưng nam tử bộ tộc Tuyết Ưng ta từ xưa đến giờ đều rất quang minh lỗi lạc, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cuộc sống vợ chồng quan trọng là cảm thụ thực sự chứ không phải là những lời hoa ngôn xảo ngữ, nếu đã lựa chọn người này thì sau này hãy sống vui vẻ cùng hắn, hiểu chưa? Đừng làm cho phụ thân phải lo lắng cho ngươi”. Lâm Tuyết Khanh một tay cầm lấy tay Ảnh Nhiên, một tay cầm lấy Tuyết Ưng, nối kết hai bàn tay của bọn họ lại với nhau.
Hai người đồng thời điểm phía dưới,” Đã biết, phụ thân!”
“Được, vậy là tốt rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi đi” Lâm Tuyết Khanh vui mừng mỉm cười, nhìn màn sương mù màu đen, lên tiếng hối thúc.
Ba người lại tiếp tục đi nhanh về phía trước.
“Cha, ngươi còn chưa nói chúng ta nên làm thế nào để theo tà lôi đi ra ngoài?” Tuyết Ưng cũng biết phải tranh thủ thời gian nên đem vấn đề hỏi ra, miễn cho khi về đến Hư Vô Giới lại không kịp hỏi.
“Ảnh Nhiên, đây là chuyện ngươi phải làm, ta là tổ tiên của bộ tộc Tuyết Ưng, nên khi ngươi sinh ra đã có những đặc thù của Ưng tộc, nhưng vì mẫu thân ngươi đến từ Huyền Cực Giới, lại từ bỏ trách nhiệm làm chúa tể nơi đó mà trốn chạy cho nên vốn linh lực của ngươi là màu trắng đã bị chuyển hóa thành linh lực màu đen, cũng vì vậy mà ngươi toàn thân mặc vũ. Nhưng cũng nhờ thế mà ngươi có thể tiếp thu toàn bộ hắc linh lực của mẫu thân ngươi, bởi vì kết giới bất đồng cho nên hắc linh lực lại chính là khắc tinh của tà lôi, chuyện này ta và nương ngươi cũng tình cờ mới phát hiện ra, cho nên năm đó nàng mới đưa được ngươi rời khỏi Hư Vô Giới ra bên ngoài, để ngươi không phải đến Huyền Cực Giới gánh lấy trách nhiệm. Bây giờ toàn bộ hắc linh lực đều ẩn giấu trong cơ thể ngươi, trong thời gian ngắn nhất ngươi phải phát huy nó ra ngoài, nếu không thì ngươi và Tuyết Ưng đều bị chết dưới tà lôi. Đây không phải trò đùa, mà là sứ mệnh, ngươi hiểu chưa?”
“Nhưng mà, phụ thân, ta không biết làm cách nào để phát huy nó” Ảnh Nhiên cũng nóng lòng, nàng không biết trong cơ thể mình còn có một nguồn linh lực khác, nàng chưa từng phát hiện ra nhưng phụ thân lại nói nó sẽ giúp bọn họ rời khỏi nơi này”
“Chuyện này phụ thân cũng không giúp được ngươi, tự ngươi phải nghĩ cách bức tiềm năng và linh lực trong người ngươi ra, nếu không thì các ngươi chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây, phụ thân rất mong các ngươi có thể vĩnh viễn ở lại đây làm bạn với ta nhưng ta càng hi vọng các ngươi có cuộc sống tự do và khoái hoạt hơn, mà nơi này sẽ không thích hợp với các ngươi, cho nên Ảnh Nhiên, ngươi phải đánh cược với bản thân thôi”
Lâm Tuyết Khanh nghiêm túc nhìn Ảnh Nhiên.
” Phụ thân, ta sợ ta làm không được, ta không dám! Ta sợ sấm!” Ảnh Nhiên vội vàng nắm lấy tay Lâm Tuyết Khanh, móng tay bấm vào da thịt hắn.
“Làm không được cũng phải làm, các ngươi chỉ có thời gian một chén trà, nếu do dự thì cho dù muốn cũng vĩnh viễn không thể rời đi, cũng đừng mong phụ thân sẽ nghĩ cách cho ngươi, ta thực sự bất lực”. Gương mặt Lâm Tuyết Khanh chợt lạnh, không còn vẻ từ ái nữa mà thay vào đó là sự nghiêm khắc. Đây không phải là thời điểm để vui đùa, chỉ vô ý một chút thì sẽ vạn kiếp bất phục, cho nên không chấp nhận sự do dự hay lùi bước, dù hắn rất lo lắng cho vận mệnh của bọn họ nhưng phải tự bọn họ giải quyết chuyện của mình, hắn dù có lòng cũng không có sức.
“Ảnh Nhiên, đừng lo lắng, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi nhất định sẽ làm được”. Tuyết Ưng đương nhiên biết Ảnh Nhiên sợ sấm đến mức nào, ngay cả ở trong phòng cũng sợ đến phát run đừng nói là ra ngoài vào ban đêm, hơn nữa tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay nàng, càng tạo thêm áp lực cho nàng, nàng sợ hãi đến mức nào, Tuyết Ưng cũng không dám nghĩ tới. Nhưng nhạc phụ đại nhân nói đúng, đây là cơ hội duy nhất để bọn họ thay đổi vận mệnh, không làm được cũng phải làm, cho dù thế nào thì cũng phải thử một lần, mặc kệ là kết quả gì thì hắn cũng muốn cùng Ảnh Nhiên cùng tiến cùng lui, tuyệt không hối hận.
” Tuyết Ưng!” Ảnh Nhiên gấp đến độ muốn khóc.
“Nói xong rồi, chúng ta đi ra ngoài đi”. Trong lúc nói chuyện, Lâm Tuyết Khanh đột nhiên chế trụ bọn họ, ba người đột phá quầng sáng mà rơi xuống môt nền nhà cứng rắn, nhưng không ai kêu đau”
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ, tỏa ra quầng sáng mờ nhạt, bên ngoài tiếng sấm vang lên không ngừng, làm cho Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng biết bọn họ đã an toàn về đến Hư Vô Giới.
Không để bọn họ có thời gian nhìn ngắm nơi này, Lâm Tuyết Khanh đã kéo bọn họ đi nhanh đến bên cửa” nghe đây Ảnh Nhiên, ngươi phải tin tưởng bản thân, ngươi nhất định sẽ làm được, nhớ rõ lúc cha dạy ngươi viết chữ triện cổ, ngươi không có lần nào viết đúng nhưng ở trên tường tại Mộng cư thì ngươi lại viết được tên của ngươi và Tuyết Ưng, cho nên ta khẳng định ý thức của ngươi biết cách nào để sử dụng hắc linh lực, đây là bản năng mà nương ngươi đã truyền lại, cho nên ngươi phải tin tưởng chính mình”
” Phụ thân–” Ảnh Nhiên nắm chặt tay Tuyết Ưng, sợ hãi nhìn Lâm Tuyết Khanh, nghe tiếng sấm bên ngoài mà tưởng chừng như chúng đang đánh xuống người nàng, làm cho nàng sợ đến phát run, không thể nào bước chân ra ngoài chứ đừng nói là đối diện với tà lôi, nàng thậm chí còn nghĩ khi cánh cửa mở ra thì nàng sẽ bị tiếng sấm dọa cho ngất xỉu. Nàng thực là vô dụng a. Ảnh Nhiên trong lòng cũng kinh bỉ chính mình.
” Ảnh Nhiên, không phải sợ, ngươi đừng quên dù thế nào thì ta cũng vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi” Tuyết Ưng ôm chặt nàng, muốn trấn an sự sợ hãi của nàng, nếu có thể thì hắn cũng không muốn ép nàng nhưng nhạc phục nói đúng, nếu lúc này không ép nàng thì sau này nàng sẽ tự trách cho sự sợ hãi và yếu đuối của nàng lúc này, cho nên hắn chỉ có thể ôm chặt nàng để cổ vũ cho nàng.
Ảnh Nhiên vùi đầu thật sâu và ngực Tuyết Ưng, cố gắng hít thở hơi thở quen thuộc của hắn, từ khi tiến vào Huyền Cực Giới, hai người chưa từng thân cận mà ngay cả ôm như vậy cũng không có,chỉ bực bội và cãi vả với hắn, bây giờ lại lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp của hắn làm cho Ảnh Nhiên thấy an toàn hơn nhiều, cảm thấy tiếng sấm bên ngoài cũng không đáng sợ nữa.
“Đã đến lúc rồi, các ngươi nên đi đi”. Lâm Tuyết Khanh nhìn như rất bình tĩnh nhưng thực ra không che giấu được sự lo lắng của hắn, nhưng bây giờ không phải là lúc ủy mỵ, nữ nhi cũng phải trưởng thành, Tuyết Ưng nhìn hắn gật đầu “cha, bảo trọng”
“Hãy sống cho tốt” mấy từ ngắn gọn nhưng đã nói hết tình cảm chân thành, tha thiết của một người cha, giản dị nhưng chứa đựng tất cả hi vọng, cánh cửa mở ra, Tuyết Ưng ôm Ảnh Nhiên bị Lâm Tuyết Khanh đẩy ra ngoài, sau đó cánh cửa gỗ lập tức nặng nề đóng lại.
Ở trong phòng nghe tiếng sấm đã lớn mà khi ra ngoài còn khủng khiếp hơn rất nhiều lần, hai người vừa rơi xuống đất thì một tia sét đã đánh mạnh xuống bên cạnh Tuyết Ưng, làm cho hắn thiếu chút nữa té ngã, lỗ tai gần như bị điếc.
Ảnh Nhiên càng chôn chặt đầu trong ngực hắn, đừng nói là tập trung phát huy tiềm lực, ngay cả sợ hãi kêu thành tiếng cũng không làm được.
Nhưng sấm chớp không ngừng lại mà liên tục đánh xuống, làm cho Tuyết Ưng xoay trở thế nào cũng không tránh né kịp, mà đứng yên một chỗ cũng không an toàn, bởi vì một tia chớp màu tím đang bổ từ trên cao xuống ngay đỉnh đầu hắn.
Tuyết Ưng nhìn thấy thì thở dài, không ngờ vất vả lắm mới thoát khỏi số kiếp làm vật hi sinh ở Huyền Cực Giới thì bây giờ lại có nguy cơ bị sét đánh chết, hắn đành nhắm mắt nhận mệnh, bởi vì hắn dù nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ của sấm sét.
Lưng bị lửa thiêu đến đau đớn, Tuyết Ưng không kiềm nén được mà la thành tiếng, càng không có sức để khống chế biểu tình trên mặt, trong mơ hồ nhìn thấy Ảnh Nhiên đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ bi thương và hoảng sợ, làm cho hắn không đành lòng, muốn đưa tay vuốt tóc nàng lại phát hiện bản thân đã không chịu đựng được nữa mà ý thức bắt đầu mơ hồ, phút cuối chỉ kịp nghe Ảnh Nhiên thốt lên một tiếng thét thê lương “ không”
Đôi cánh to lớn bật mở, Ảnh Nhiên vẻ mặt bi thương đem Tuyết Ưng gần như bị sét nướng cháy ép vào đôi cánh của nàng. Nàng thực sự hận a.
Khi Tuyết Ưng bị sét đánh trúng thì trí nhớ cũng ùa về trong đầu nàng như nước lũ tràn bờ, nàng nhớ tới phụ thân, mẫu thân, nhớ tới những chuyện đã bị nàng quên lãng từ rất lâu.
Mẫu thân bị tà lôi đốt cháy mà hủy đi nguyên thần, giống như tình cảnh của Tuyết Ưng hiện tại, làm cho nàng như nghe được tiếng của mẫu thân khi đó “ Nhiên nhi, đi mau, không cần để ý đến nương, đi mau a”
” Không cần–, nương a–,Nhiên nhi sợ, nương…”Khi đó nàng còn rất nhỏ, trên đầu kết hai bím tóc, nước mắt tuôn trào như mưa nhìn mẫu thân bị sét đánh hóa thành một đống tro tàn, sợ hãi, sợ hãi đến cùng cực làm cho nàng quên đi tất cả, mà khi tỉnh lại thì nàng đã có cha mẹ mới.
Thì ra tất cả những việc đó đã từng xảy ra, mà nàng lại quên hết, nàng thực có lỗi với phụ thân, nghĩ đến hắn vẫn còn ở trong căn phòng kia, hi vọng và chờ đợi mẫu thân trở về, Ảnh Nhiên cảm thấy như rơi vào tuyệt vọng.
Trong lòng nàng, Tuyết Ưng thân thể cứng ngắc, khuôn mặt cháy đen, dường như chỉ cần nàng dùng sức một chút thì hắn cũng sẽ hóa thành tro, Vì cái gì? Vì cái gì? Nàng chẳng qua chỉ muốn có một gia đình, có cha mẹ, có người yêu nàng, quan tâm nàng mà thôi, vì cái gì mà đối với nàng như vậy? Vì cái gì mà muốn cướp hết những người quan trọng bên cạnh nàng?
” Vì cái gì–, ngươi tới a, đến đánh ta đi. Ta ở nơi này, có bản lĩnh thì ngươi cùng đánh chết chúng ta đi” Mẫu thân đã chết, phụ thân không hạnh phúc, nếu Tuyết Ưng cũng chết thì nàng sống còn có ý nghĩa gì? Một khi đã vậy thì cùng nhau hủy diệt đi.
Tựa hồ như tiếp nhận lời khiêu khích của nàng, tất cả tà lôi đều tập trung trên đầu nàng, hình thành một lôi cầu màu đen thật lớn, giống như tập trung toàn bộ lực lượng mà đánh xuống chỗ Ảnh Nhiên, nàng cũng không sợ hãi, giang rộng hai cánh, ánh mắt nghiêm nghị và kiên cường, lộ ra ý cười lạnh lùng để đón nhận đạo sấm sét kia.
Oanh–
Một tiếng nổ qua đi, khi lôi quan đánh xuống người Ảnh Nhiên thì đồng thời từ hai cánh của nàng cũng phát ra một cỗ lực lượng màu đen thật lớn, hai bên đụng nhau tạo nên một sự hủy diệt thật lớn, giống như trời đất đều bị tách ra, lập tức trên bầu trời tối đen của Hư Vô Giới cũng tạo ra một vòng tròn như một quang động.
Ảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn quang động, nàng biết đó chính là đường dẫn để đi ra ngoài, đưa nàng và Tuyết Ưng trở về nơi họ mong muốn, nàng biết tiềm lực của nàng có tồn tại nhưng đáng tiếc sinh tử của Tuyết Ưng lúc này chưa rõ thế nào, bây giờ tiềm lực có bộc phát mạnh thế nào thì cũng quá muộn.
Ảnh Nhiên gần như chết tâm nhưng hai cánh vẫn giang rộng rồi chậm chậm bay lên, hướng về phía quang động, nàng đáp ứng với Tuyết Ưng, nhất định phải cùng hắn rời khỏi nơi này, nếu hắn thực sự đã chết thì nàng cũng muốn chết cùng hắn ở bên ngoài, tuyệt đối không phải là ở nơi này, cho nên, Tuyết Ưng, ngươi nhất định phải chờ ta.
Ảnh Nhiên không có cúi đầu nên không nhìn thấy lông chim màu đen của nàng từng cái, từng cái rơi xuống khi nàng bay lên, bởi vì tất cả tinh thần của nàng lúc này đều tập trung trên người Tuyết Ưng, mà khi bọn họ bọ rời đi thì sáng ngày hôm sau, tất cả cư dân Hư Vô Giới đều nhặt được một cái lông chim màu đen xinh đẹp.
Người cao hứng nhất chính là Lâm Tuyết Khanh, nhìn lông chim màu đen trong tay, hắn vui mừng nở nụ cười, nữ nhi Ảnh Nhiên của hắn sau này chắc chắn sẽ được hạnh phúc.
“Thì ra bá phụ là lão bản tiệm vải mà Kha Yêu đã nói”. Tuy rằng Tuyết Ưng cũng đã đoán được giờ nghe hắn thừa nhận cũng có chút ngạc nhiên, rồi như nhớ ra cái gì liền hỏi “ ban đêm ở Hư Vô Giới sấm chớp đùng đùng, mà chúng ta lại không thể sử dụng pháp thuật, vậy rời đi như thế nào?”
“Cha, ngươi không đi cùng chúng ta sao?” Ảnh Nhiên quan tâm đến chuyện này hơn, nghe khẩu khí của Lâm Tuyết Khanh thì dường như hắn không muốn rời đi với bọn họ nên có chút nóng nảy, nàng vất vả lắm mới gặp được phụ thân, mới có thời gian ngắn ngủi thì lại phải chia xa, làm sao nàng từ bỏ được.
“Ta không thể đi cùng các ngươi, ta muốn ở lại đây chờ mẫu thân ngươi, ta không biết nàng có còn quay về gặp ta hay không nhưng cho dù chỉ có một tia hi vọng, ta cũng muốn ở lại đây chờ nàng. Cho nên, Ảnh Nhiên, ngươi cùng Tuyết Ưng đi đi, hơn nữa dù muốn, ta cũng không thể đi cùng các ngươi được. Ảnh Nhiên, năng lực phá kết giới của ngươi chỉ có thể mang theo một người, nếu đưa cha đi thì phải để Tuyết Ưng ở lại, ngươi làm được sao?”
Ảnh Nhiên kinh ngạc không thôi, nàng đương nhiên không thể để Tuyết Ưng lưu lại, nhất định phải để hắn rời đi, bởi vì nàng vẫn luôn cho rằng vì nàng liên lụy nên hắn mới ra nông nỗi này, nên đưa hắn rời đi luôn là tâm nguyện lớn nhất của nàng. Bây giờ cha nàng lại nói nàng chỉ có thể đưa một trong hai người rời đi, mà để ai ở lại cũng làm nàng phải đau khổ, cũng làm nàng khó lựa chọn.
Lâm Tuyết Khanh nhìn thấy biểu tình của Ảnh Nhiên thì vừa khổ sở lại vui mừng, tiểu cô nươn trước kia luôn quấn lấy phụ thân đã trưởng thành, trở thành một đại cô nương, không còn bám lấy hắn, thậm chí đã có người trong lòng, chung quy thì vẫn là nữ sanh ngoại tộc, điều này làm hắn có chút mất mác. Nhưng lại thấy vui mừng vì Tuyết Ưng là một nam tử có trách nhiệm, tình cảm dành cho Ảnh Nhiên không phải là giả, sau này nàng có hắn chiếu cố thì người làm cha như hắn cũng thấy an tâm, ít ra là sẽ không lo lắng nữ nhân một mình ở bên ngoài phải chịu khổ nữa.
Cho nên tươi cười thoải mái, đưa tay vuốt tóc Ảnh Nhiên “ năm đó là cha tự nguyện đi vào Hư Vô Giới này, sau khi thần ma đại chiến, thiên đình sợ bộ tộc Tuyết Ưng của chúng ta quá mức dũng mãnh thiện chiến sẽ là tai họa ngầm cho nên nghĩ cách biếm truất chúng ta, bộ tộc ta vốn là đại công thần trong trận chiến này nhưng không được trọng dụng và ban thưởng, cho nên có rất nhiều người chán nản và thất vọng, bất mãn với thiên đình nhưng không muốn vì sự bất bình của bộ tộc mà tạo nên một cuộc đại chiến khác, hơn nữa trong trận thiên ma đại chiến, bộ tộc chúng ta cũng tổn thất nghiêm trọng, rất nhiều dũng sĩ thiện chiến, pháp lực cao cường đã hi sinh. Vì những lý do đó cho nên phụ thân và hơn mười vị tướng lãnh cao cấp trong tộc thoát ly khỏi bộ tộc, phiêu lãng trong thiên địa với mong muốn tìm được Hư Vô Giới vô ưu vô lo, may mắn thay, sau khi phụ thân tìm kiếm suốt hai ngàn năm thì cũng đến được Hư Vô Giới, cư ngụ tại Mộng thành. Phụ thân thực sự thích không khí nhàn nhã nơi này, sau lại gặp được mẫu thân ngươi, cho nên đối với phụ thân thì Hư Vô Giới còn quan trọng hơn là nhà, Ảnh Nhiên ngươi hiểu không? Cho nên ngươi có thể mang Tuyết Ưng rời đi, không cần lo lắng cho phụ thân”
“Nhưng mà, phụ thân, ta…” Ảnh Nhiên còn định nói gì đó nhưng đã bị Lâm Tuyết Khanh ngăn cản “ không cần nhiều lời, thời gian không còn nhiều, các ngươi đừng nói mà hãy nghe ta nói”
“Tuyết Ưng, nữ nhi của ta sau này giao cho ngươi, nhất định phải chiếu cố tốt cho nàng, Ảnh Nhiên tuy rằng tính cách quật cường nhưng là một nữ nhân tốt, chúng ta lại là người của bộ tộc Tuyết Ưng, coi như ta là một nửa tổ tiên của ngươi, nữ nhi của ta gả cho ngươi cũng không làm ngươi mất mặt đi” Lâm Tuyết Khanh ngữ khí nghiêm túc nói với Tuyết Ưng.
Tuyết Ưng lập tức cúi người hành lễ,” Bá phụ yên tâm, cứ yên tâm giao Ảnh Nhiên cho Tuyết Ưng, ta nhất định sẽ không để Ảnh Nhiên phải chịu ủy khuất”
” Hừ! Nữ nhi của ta từ đầu tới đuôi đều đã bị ngươi ăn đến xương cốt không còn, bây giờ ngươi vẫn còn gọi ta là bá phụ” Lâm Tuyết Khanh bất mãn trừng mắt, mà Ảnh Nhiên nghe được câu này thì xấu hổ đỏ mặt, Tuyết Ưng cũng có chút thẹn thùng nhưng vui vẻ nhiều hơn, cung kính, trang trọng quỳ xuống, cúi đầu với Lâm Tuyết Khanh “ con rể bái kiến nhạc phụ đại nhân”
Lâm Tuyết Khanh mỉm cười, nâng hắn đứng dậy “ hảo tiểu tử, nữ nhi của ta sau này giao cho ngươi”
” Dạ, cha!” Tuyết Ưng lập tức đứng dậy, thân thiết kêu một tiếng.
“Ảnh Nhiên, sau này ngươi cũng nên sửa chữa tính khí quật cườn đi, ngươi giống tính nương ngươi nhưng nam tử bộ tộc Tuyết Ưng ta từ xưa đến giờ đều rất quang minh lỗi lạc, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cuộc sống vợ chồng quan trọng là cảm thụ thực sự chứ không phải là những lời hoa ngôn xảo ngữ, nếu đã lựa chọn người này thì sau này hãy sống vui vẻ cùng hắn, hiểu chưa? Đừng làm cho phụ thân phải lo lắng cho ngươi”. Lâm Tuyết Khanh một tay cầm lấy tay Ảnh Nhiên, một tay cầm lấy Tuyết Ưng, nối kết hai bàn tay của bọn họ lại với nhau.
Hai người đồng thời điểm phía dưới,” Đã biết, phụ thân!”
“Được, vậy là tốt rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi đi” Lâm Tuyết Khanh vui mừng mỉm cười, nhìn màn sương mù màu đen, lên tiếng hối thúc.
Ba người lại tiếp tục đi nhanh về phía trước.
“Cha, ngươi còn chưa nói chúng ta nên làm thế nào để theo tà lôi đi ra ngoài?” Tuyết Ưng cũng biết phải tranh thủ thời gian nên đem vấn đề hỏi ra, miễn cho khi về đến Hư Vô Giới lại không kịp hỏi.
“Ảnh Nhiên, đây là chuyện ngươi phải làm, ta là tổ tiên của bộ tộc Tuyết Ưng, nên khi ngươi sinh ra đã có những đặc thù của Ưng tộc, nhưng vì mẫu thân ngươi đến từ Huyền Cực Giới, lại từ bỏ trách nhiệm làm chúa tể nơi đó mà trốn chạy cho nên vốn linh lực của ngươi là màu trắng đã bị chuyển hóa thành linh lực màu đen, cũng vì vậy mà ngươi toàn thân mặc vũ. Nhưng cũng nhờ thế mà ngươi có thể tiếp thu toàn bộ hắc linh lực của mẫu thân ngươi, bởi vì kết giới bất đồng cho nên hắc linh lực lại chính là khắc tinh của tà lôi, chuyện này ta và nương ngươi cũng tình cờ mới phát hiện ra, cho nên năm đó nàng mới đưa được ngươi rời khỏi Hư Vô Giới ra bên ngoài, để ngươi không phải đến Huyền Cực Giới gánh lấy trách nhiệm. Bây giờ toàn bộ hắc linh lực đều ẩn giấu trong cơ thể ngươi, trong thời gian ngắn nhất ngươi phải phát huy nó ra ngoài, nếu không thì ngươi và Tuyết Ưng đều bị chết dưới tà lôi. Đây không phải trò đùa, mà là sứ mệnh, ngươi hiểu chưa?”
“Nhưng mà, phụ thân, ta không biết làm cách nào để phát huy nó” Ảnh Nhiên cũng nóng lòng, nàng không biết trong cơ thể mình còn có một nguồn linh lực khác, nàng chưa từng phát hiện ra nhưng phụ thân lại nói nó sẽ giúp bọn họ rời khỏi nơi này”
“Chuyện này phụ thân cũng không giúp được ngươi, tự ngươi phải nghĩ cách bức tiềm năng và linh lực trong người ngươi ra, nếu không thì các ngươi chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây, phụ thân rất mong các ngươi có thể vĩnh viễn ở lại đây làm bạn với ta nhưng ta càng hi vọng các ngươi có cuộc sống tự do và khoái hoạt hơn, mà nơi này sẽ không thích hợp với các ngươi, cho nên Ảnh Nhiên, ngươi phải đánh cược với bản thân thôi”
Lâm Tuyết Khanh nghiêm túc nhìn Ảnh Nhiên.
” Phụ thân, ta sợ ta làm không được, ta không dám! Ta sợ sấm!” Ảnh Nhiên vội vàng nắm lấy tay Lâm Tuyết Khanh, móng tay bấm vào da thịt hắn.
“Làm không được cũng phải làm, các ngươi chỉ có thời gian một chén trà, nếu do dự thì cho dù muốn cũng vĩnh viễn không thể rời đi, cũng đừng mong phụ thân sẽ nghĩ cách cho ngươi, ta thực sự bất lực”. Gương mặt Lâm Tuyết Khanh chợt lạnh, không còn vẻ từ ái nữa mà thay vào đó là sự nghiêm khắc. Đây không phải là thời điểm để vui đùa, chỉ vô ý một chút thì sẽ vạn kiếp bất phục, cho nên không chấp nhận sự do dự hay lùi bước, dù hắn rất lo lắng cho vận mệnh của bọn họ nhưng phải tự bọn họ giải quyết chuyện của mình, hắn dù có lòng cũng không có sức.
“Ảnh Nhiên, đừng lo lắng, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi nhất định sẽ làm được”. Tuyết Ưng đương nhiên biết Ảnh Nhiên sợ sấm đến mức nào, ngay cả ở trong phòng cũng sợ đến phát run đừng nói là ra ngoài vào ban đêm, hơn nữa tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay nàng, càng tạo thêm áp lực cho nàng, nàng sợ hãi đến mức nào, Tuyết Ưng cũng không dám nghĩ tới. Nhưng nhạc phụ đại nhân nói đúng, đây là cơ hội duy nhất để bọn họ thay đổi vận mệnh, không làm được cũng phải làm, cho dù thế nào thì cũng phải thử một lần, mặc kệ là kết quả gì thì hắn cũng muốn cùng Ảnh Nhiên cùng tiến cùng lui, tuyệt không hối hận.
” Tuyết Ưng!” Ảnh Nhiên gấp đến độ muốn khóc.
“Nói xong rồi, chúng ta đi ra ngoài đi”. Trong lúc nói chuyện, Lâm Tuyết Khanh đột nhiên chế trụ bọn họ, ba người đột phá quầng sáng mà rơi xuống môt nền nhà cứng rắn, nhưng không ai kêu đau”
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ, tỏa ra quầng sáng mờ nhạt, bên ngoài tiếng sấm vang lên không ngừng, làm cho Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng biết bọn họ đã an toàn về đến Hư Vô Giới.
Không để bọn họ có thời gian nhìn ngắm nơi này, Lâm Tuyết Khanh đã kéo bọn họ đi nhanh đến bên cửa” nghe đây Ảnh Nhiên, ngươi phải tin tưởng bản thân, ngươi nhất định sẽ làm được, nhớ rõ lúc cha dạy ngươi viết chữ triện cổ, ngươi không có lần nào viết đúng nhưng ở trên tường tại Mộng cư thì ngươi lại viết được tên của ngươi và Tuyết Ưng, cho nên ta khẳng định ý thức của ngươi biết cách nào để sử dụng hắc linh lực, đây là bản năng mà nương ngươi đã truyền lại, cho nên ngươi phải tin tưởng chính mình”
” Phụ thân–” Ảnh Nhiên nắm chặt tay Tuyết Ưng, sợ hãi nhìn Lâm Tuyết Khanh, nghe tiếng sấm bên ngoài mà tưởng chừng như chúng đang đánh xuống người nàng, làm cho nàng sợ đến phát run, không thể nào bước chân ra ngoài chứ đừng nói là đối diện với tà lôi, nàng thậm chí còn nghĩ khi cánh cửa mở ra thì nàng sẽ bị tiếng sấm dọa cho ngất xỉu. Nàng thực là vô dụng a. Ảnh Nhiên trong lòng cũng kinh bỉ chính mình.
” Ảnh Nhiên, không phải sợ, ngươi đừng quên dù thế nào thì ta cũng vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi” Tuyết Ưng ôm chặt nàng, muốn trấn an sự sợ hãi của nàng, nếu có thể thì hắn cũng không muốn ép nàng nhưng nhạc phục nói đúng, nếu lúc này không ép nàng thì sau này nàng sẽ tự trách cho sự sợ hãi và yếu đuối của nàng lúc này, cho nên hắn chỉ có thể ôm chặt nàng để cổ vũ cho nàng.
Ảnh Nhiên vùi đầu thật sâu và ngực Tuyết Ưng, cố gắng hít thở hơi thở quen thuộc của hắn, từ khi tiến vào Huyền Cực Giới, hai người chưa từng thân cận mà ngay cả ôm như vậy cũng không có,chỉ bực bội và cãi vả với hắn, bây giờ lại lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp của hắn làm cho Ảnh Nhiên thấy an toàn hơn nhiều, cảm thấy tiếng sấm bên ngoài cũng không đáng sợ nữa.
“Đã đến lúc rồi, các ngươi nên đi đi”. Lâm Tuyết Khanh nhìn như rất bình tĩnh nhưng thực ra không che giấu được sự lo lắng của hắn, nhưng bây giờ không phải là lúc ủy mỵ, nữ nhi cũng phải trưởng thành, Tuyết Ưng nhìn hắn gật đầu “cha, bảo trọng”
“Hãy sống cho tốt” mấy từ ngắn gọn nhưng đã nói hết tình cảm chân thành, tha thiết của một người cha, giản dị nhưng chứa đựng tất cả hi vọng, cánh cửa mở ra, Tuyết Ưng ôm Ảnh Nhiên bị Lâm Tuyết Khanh đẩy ra ngoài, sau đó cánh cửa gỗ lập tức nặng nề đóng lại.
Ở trong phòng nghe tiếng sấm đã lớn mà khi ra ngoài còn khủng khiếp hơn rất nhiều lần, hai người vừa rơi xuống đất thì một tia sét đã đánh mạnh xuống bên cạnh Tuyết Ưng, làm cho hắn thiếu chút nữa té ngã, lỗ tai gần như bị điếc.
Ảnh Nhiên càng chôn chặt đầu trong ngực hắn, đừng nói là tập trung phát huy tiềm lực, ngay cả sợ hãi kêu thành tiếng cũng không làm được.
Nhưng sấm chớp không ngừng lại mà liên tục đánh xuống, làm cho Tuyết Ưng xoay trở thế nào cũng không tránh né kịp, mà đứng yên một chỗ cũng không an toàn, bởi vì một tia chớp màu tím đang bổ từ trên cao xuống ngay đỉnh đầu hắn.
Tuyết Ưng nhìn thấy thì thở dài, không ngờ vất vả lắm mới thoát khỏi số kiếp làm vật hi sinh ở Huyền Cực Giới thì bây giờ lại có nguy cơ bị sét đánh chết, hắn đành nhắm mắt nhận mệnh, bởi vì hắn dù nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ của sấm sét.
Lưng bị lửa thiêu đến đau đớn, Tuyết Ưng không kiềm nén được mà la thành tiếng, càng không có sức để khống chế biểu tình trên mặt, trong mơ hồ nhìn thấy Ảnh Nhiên đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ bi thương và hoảng sợ, làm cho hắn không đành lòng, muốn đưa tay vuốt tóc nàng lại phát hiện bản thân đã không chịu đựng được nữa mà ý thức bắt đầu mơ hồ, phút cuối chỉ kịp nghe Ảnh Nhiên thốt lên một tiếng thét thê lương “ không”
Đôi cánh to lớn bật mở, Ảnh Nhiên vẻ mặt bi thương đem Tuyết Ưng gần như bị sét nướng cháy ép vào đôi cánh của nàng. Nàng thực sự hận a.
Khi Tuyết Ưng bị sét đánh trúng thì trí nhớ cũng ùa về trong đầu nàng như nước lũ tràn bờ, nàng nhớ tới phụ thân, mẫu thân, nhớ tới những chuyện đã bị nàng quên lãng từ rất lâu.
Mẫu thân bị tà lôi đốt cháy mà hủy đi nguyên thần, giống như tình cảnh của Tuyết Ưng hiện tại, làm cho nàng như nghe được tiếng của mẫu thân khi đó “ Nhiên nhi, đi mau, không cần để ý đến nương, đi mau a”
” Không cần–, nương a–,Nhiên nhi sợ, nương…”Khi đó nàng còn rất nhỏ, trên đầu kết hai bím tóc, nước mắt tuôn trào như mưa nhìn mẫu thân bị sét đánh hóa thành một đống tro tàn, sợ hãi, sợ hãi đến cùng cực làm cho nàng quên đi tất cả, mà khi tỉnh lại thì nàng đã có cha mẹ mới.
Thì ra tất cả những việc đó đã từng xảy ra, mà nàng lại quên hết, nàng thực có lỗi với phụ thân, nghĩ đến hắn vẫn còn ở trong căn phòng kia, hi vọng và chờ đợi mẫu thân trở về, Ảnh Nhiên cảm thấy như rơi vào tuyệt vọng.
Trong lòng nàng, Tuyết Ưng thân thể cứng ngắc, khuôn mặt cháy đen, dường như chỉ cần nàng dùng sức một chút thì hắn cũng sẽ hóa thành tro, Vì cái gì? Vì cái gì? Nàng chẳng qua chỉ muốn có một gia đình, có cha mẹ, có người yêu nàng, quan tâm nàng mà thôi, vì cái gì mà đối với nàng như vậy? Vì cái gì mà muốn cướp hết những người quan trọng bên cạnh nàng?
” Vì cái gì–, ngươi tới a, đến đánh ta đi. Ta ở nơi này, có bản lĩnh thì ngươi cùng đánh chết chúng ta đi” Mẫu thân đã chết, phụ thân không hạnh phúc, nếu Tuyết Ưng cũng chết thì nàng sống còn có ý nghĩa gì? Một khi đã vậy thì cùng nhau hủy diệt đi.
Tựa hồ như tiếp nhận lời khiêu khích của nàng, tất cả tà lôi đều tập trung trên đầu nàng, hình thành một lôi cầu màu đen thật lớn, giống như tập trung toàn bộ lực lượng mà đánh xuống chỗ Ảnh Nhiên, nàng cũng không sợ hãi, giang rộng hai cánh, ánh mắt nghiêm nghị và kiên cường, lộ ra ý cười lạnh lùng để đón nhận đạo sấm sét kia.
Oanh–
Một tiếng nổ qua đi, khi lôi quan đánh xuống người Ảnh Nhiên thì đồng thời từ hai cánh của nàng cũng phát ra một cỗ lực lượng màu đen thật lớn, hai bên đụng nhau tạo nên một sự hủy diệt thật lớn, giống như trời đất đều bị tách ra, lập tức trên bầu trời tối đen của Hư Vô Giới cũng tạo ra một vòng tròn như một quang động.
Ảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn quang động, nàng biết đó chính là đường dẫn để đi ra ngoài, đưa nàng và Tuyết Ưng trở về nơi họ mong muốn, nàng biết tiềm lực của nàng có tồn tại nhưng đáng tiếc sinh tử của Tuyết Ưng lúc này chưa rõ thế nào, bây giờ tiềm lực có bộc phát mạnh thế nào thì cũng quá muộn.
Ảnh Nhiên gần như chết tâm nhưng hai cánh vẫn giang rộng rồi chậm chậm bay lên, hướng về phía quang động, nàng đáp ứng với Tuyết Ưng, nhất định phải cùng hắn rời khỏi nơi này, nếu hắn thực sự đã chết thì nàng cũng muốn chết cùng hắn ở bên ngoài, tuyệt đối không phải là ở nơi này, cho nên, Tuyết Ưng, ngươi nhất định phải chờ ta.
Ảnh Nhiên không có cúi đầu nên không nhìn thấy lông chim màu đen của nàng từng cái, từng cái rơi xuống khi nàng bay lên, bởi vì tất cả tinh thần của nàng lúc này đều tập trung trên người Tuyết Ưng, mà khi bọn họ bọ rời đi thì sáng ngày hôm sau, tất cả cư dân Hư Vô Giới đều nhặt được một cái lông chim màu đen xinh đẹp.
Người cao hứng nhất chính là Lâm Tuyết Khanh, nhìn lông chim màu đen trong tay, hắn vui mừng nở nụ cười, nữ nhi Ảnh Nhiên của hắn sau này chắc chắn sẽ được hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.