Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu
Chương 61: Sai lầm nghiêm trọng
Hoa Sen Trắng
09/06/2024
Khóe môi Mạc Đào dần trở nên tái nhợt vì một lượng máu chảy ra khỏi người khá lớn. Lúc này, cô cảm thấy cả cơ thể mình trở nên mềm nhũn, yếu ớt, không có chút sức sống. Kể cả việc cất lên tiếng nói cũng trở nên khó nhằn.
- “Cô gái trẻ, cô nghĩ trên đời này cái gì cũng đưa dư mình sao? Mọi thứ, đều có cái giá của nó hết. Số tiền mà cô nhận được khi bán thông tin cho tôi, thực ra chẳng đáng là bao. Cái mà cô tưởng rằng có thể tiêu xài cả đời…chính là tiền bán máu của mình đấy, hahaha.”
Nam Cung Thống khẽ nâng cằm Mạc Đào lên, giọng khàn đục nói chậm từng chữ. Liền sau đó, ông giật mình xoay người lại sau khi nghe giọng điệu mừng rỡ của Alan từ xa. Ông ta tròn xoe mắt nhìn vào quyển tà chú đang phát ra ánh sáng, vui mừng thông báo:
- “Hiện ra rồi, đã có vài chữ hiện ra từ quyển chú. Sớm muộn gì, chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành hóa giải quyển chú ma thuật để đánh bại xà vương.”
- “Hahaha…”
Cả Nam Cung Thống và Alan mừng rỡ đến mức bỏ lơ sự tồn tại của Mạc Đào. Cô hiện đã mất hơn phân nửa lượng máu trong người, không cầm cự nổi, đến mức phải chết ngay tại chỗ. Tuy nhiên, lượng máu lấy từ Mạc Đào chỉ có thể hóa giải được một trang ghi trên quyển chú.
- “Chỉ mới hiện mỗi một trang thôi sao?”
Nam Cung Thống khẽ chau mày, tỏ vẻ không hài lòng thì bên tai truyền đến giọng thông báo từ thuộc hạ gần đó:
- “Ngài Nam Cung, Mạc Đào đã tắt thở rồi. Nên xử lí cô ta thế nào đây?”
Nghe nói, Nam Cung Thống khẽ xoay người lại nhìn cơ thể sớm đã gục ở phía cột gỗ mà hậm hực, lạnh giọng, gỏn gọn nói:
- “Phân xác cô ta thành nhiều mảnh nhỏ để làm mồi cho những động vật hoang dã. Tao không muốn sự mất tích này của cô ta có liên quan đến nhà Nam Cung.”
- “Vâng, tôi đã hiểu rồi.”
Dứt lời, thuộc hạ nhanh chóng lôi xác Mạc Đào ra khỏi căn phòng tối tăm, đầy mùi nhang khói, tà thuật.
- “Alan, chỉ cần 29 người nữa thôi, đúng không?”
Nam Cung Thống trầm giọng hỏi người trước mặt. Alan khẽ gật đầu xác nhận khiến Nam Cung Thống không chút chần chừ, hắng giọng ra lệnh cho thuộc hạ:
- “Mau chóng truy tìm 29 trinh nữ còn lại trước khi trăng tròn xuất hiện.”
Quay trở lại Lục Tây và Mạc Phi, cả hai vẫn đắm chìm vào giai điệu du dương mà khiêu vũ bên trong khu rừng. Mạc Phi nắm chặt lấy lòng bàn tay ấm áp của người trước mặt, khẽ xoay vài vòng thật đẹp khiến Lục Tây không tài nào rời mắt. Anh nhìn cô say đắm, mỉm cười hạnh phúc nói:
- “Mạc Phi, em có biết anh vui biết nhường nào khi em chấp nhận thân phận xà vương này của anh không?”
Dứt lời, Lục Tây cuồng nhiệt hôn lấy cánh môi anh đào mềm mại của người con gái khiến gương mặt cô dần trở nên mơ hồ. Những đoạn kí ức khi trước bị anh xóa bỏ cũng vì thế mà tái hiện trong đầu cô.
- “Hóa ra, chính anh là người đã cứu em thoát khỏi bọn người xấu trong rừng năm xưa. Lục Tây, tại sao anh lại xóa những kí ức quan trọng này của em chứ?”
Khóe môi Lục Tây vì những lời nói có chút trách móc này không nhịn được mà phì cười, anh cất giọng châm chọc nói:
- “Nhưng chẳng phải, định mệnh lại khiến em một lần nữa trở thành con nợ, rồi sống bên cạnh anh sao?”
- “Anh đúng là một con rắn gian xảo mà…ưm…”
Mạc Phi chưa nói dứt câu thì bên trong khoang miệng đã bị Lục Tây dùng lưỡi khuấy đảo khắp nơi, khiến cô không tài nào cất giọng trách móc anh được nữa mà chỉ biết ngoan ngoãn, vòng tay ôm lấy người anh. Đắm chìm trong dư vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, một lúc lâu sau, Lục Tây nhẹ nhàng tách khỏi cánh môi người con gái, ánh mắt mê đắm, cất giọng ôn nhu nói:
- “Chỉ cần chờ đến đêm trăng tròn, sau khi xác lập lời tuyên hứa, anh sẽ cùng em ở cạnh nhau đến hàng trăm năm sau, mãi không chia lìa. Và em, sẽ thoát khỏi sự sắp đặt của số phận, mãi là vị cứu tinh đồng hành cùng anh chống lại kẻ thù.”
- “Ừm.”
Cả hai mỉm cười nhìn nhau. Bàn tay không ngừng nắm chặt lấy tay của đối phương mà đi dạo trong rừng.
Biệt thự Lục gia…
Từ phía bên trên lầu cao, Lục phu nhân vẻ mặt trầm ngâm, hướng mắt nhìn về phía cánh rừng từ xa đang phát ra những ánh sáng mờ ảo. Bà khẽ thở dài, trầm giọng tâm sự với người đứng cạnh:
- “Ông xem, việc tôi dối lừa Lục Tây nhằm để nó cùng Mạc Phi thực hiện lời tuyên hứa chỉ là vì để lấy viên ngọc hộ thân ra khỏi người Mạc Phi. Như vậy, có bị xem là quá nhẫn tâm không?”
Nghe bà hỏi, vị thầy tu chỉ biết lắc nhẹ đầu. Ông khàn giọng đáp:
- “Tôi biết, Lục phu nhân muốn được thấy con mình hạnh phúc bên người yêu. Để chống lại số mệnh, chúng ta buộc phải trở thành kẻ xấu. Cho dù không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng chí ít, bà vẫn để họ có khoảng thời gian hạnh phúc, ở cạnh nhau, không phải sao?”
- “Cô gái trẻ, cô nghĩ trên đời này cái gì cũng đưa dư mình sao? Mọi thứ, đều có cái giá của nó hết. Số tiền mà cô nhận được khi bán thông tin cho tôi, thực ra chẳng đáng là bao. Cái mà cô tưởng rằng có thể tiêu xài cả đời…chính là tiền bán máu của mình đấy, hahaha.”
Nam Cung Thống khẽ nâng cằm Mạc Đào lên, giọng khàn đục nói chậm từng chữ. Liền sau đó, ông giật mình xoay người lại sau khi nghe giọng điệu mừng rỡ của Alan từ xa. Ông ta tròn xoe mắt nhìn vào quyển tà chú đang phát ra ánh sáng, vui mừng thông báo:
- “Hiện ra rồi, đã có vài chữ hiện ra từ quyển chú. Sớm muộn gì, chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành hóa giải quyển chú ma thuật để đánh bại xà vương.”
- “Hahaha…”
Cả Nam Cung Thống và Alan mừng rỡ đến mức bỏ lơ sự tồn tại của Mạc Đào. Cô hiện đã mất hơn phân nửa lượng máu trong người, không cầm cự nổi, đến mức phải chết ngay tại chỗ. Tuy nhiên, lượng máu lấy từ Mạc Đào chỉ có thể hóa giải được một trang ghi trên quyển chú.
- “Chỉ mới hiện mỗi một trang thôi sao?”
Nam Cung Thống khẽ chau mày, tỏ vẻ không hài lòng thì bên tai truyền đến giọng thông báo từ thuộc hạ gần đó:
- “Ngài Nam Cung, Mạc Đào đã tắt thở rồi. Nên xử lí cô ta thế nào đây?”
Nghe nói, Nam Cung Thống khẽ xoay người lại nhìn cơ thể sớm đã gục ở phía cột gỗ mà hậm hực, lạnh giọng, gỏn gọn nói:
- “Phân xác cô ta thành nhiều mảnh nhỏ để làm mồi cho những động vật hoang dã. Tao không muốn sự mất tích này của cô ta có liên quan đến nhà Nam Cung.”
- “Vâng, tôi đã hiểu rồi.”
Dứt lời, thuộc hạ nhanh chóng lôi xác Mạc Đào ra khỏi căn phòng tối tăm, đầy mùi nhang khói, tà thuật.
- “Alan, chỉ cần 29 người nữa thôi, đúng không?”
Nam Cung Thống trầm giọng hỏi người trước mặt. Alan khẽ gật đầu xác nhận khiến Nam Cung Thống không chút chần chừ, hắng giọng ra lệnh cho thuộc hạ:
- “Mau chóng truy tìm 29 trinh nữ còn lại trước khi trăng tròn xuất hiện.”
Quay trở lại Lục Tây và Mạc Phi, cả hai vẫn đắm chìm vào giai điệu du dương mà khiêu vũ bên trong khu rừng. Mạc Phi nắm chặt lấy lòng bàn tay ấm áp của người trước mặt, khẽ xoay vài vòng thật đẹp khiến Lục Tây không tài nào rời mắt. Anh nhìn cô say đắm, mỉm cười hạnh phúc nói:
- “Mạc Phi, em có biết anh vui biết nhường nào khi em chấp nhận thân phận xà vương này của anh không?”
Dứt lời, Lục Tây cuồng nhiệt hôn lấy cánh môi anh đào mềm mại của người con gái khiến gương mặt cô dần trở nên mơ hồ. Những đoạn kí ức khi trước bị anh xóa bỏ cũng vì thế mà tái hiện trong đầu cô.
- “Hóa ra, chính anh là người đã cứu em thoát khỏi bọn người xấu trong rừng năm xưa. Lục Tây, tại sao anh lại xóa những kí ức quan trọng này của em chứ?”
Khóe môi Lục Tây vì những lời nói có chút trách móc này không nhịn được mà phì cười, anh cất giọng châm chọc nói:
- “Nhưng chẳng phải, định mệnh lại khiến em một lần nữa trở thành con nợ, rồi sống bên cạnh anh sao?”
- “Anh đúng là một con rắn gian xảo mà…ưm…”
Mạc Phi chưa nói dứt câu thì bên trong khoang miệng đã bị Lục Tây dùng lưỡi khuấy đảo khắp nơi, khiến cô không tài nào cất giọng trách móc anh được nữa mà chỉ biết ngoan ngoãn, vòng tay ôm lấy người anh. Đắm chìm trong dư vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, một lúc lâu sau, Lục Tây nhẹ nhàng tách khỏi cánh môi người con gái, ánh mắt mê đắm, cất giọng ôn nhu nói:
- “Chỉ cần chờ đến đêm trăng tròn, sau khi xác lập lời tuyên hứa, anh sẽ cùng em ở cạnh nhau đến hàng trăm năm sau, mãi không chia lìa. Và em, sẽ thoát khỏi sự sắp đặt của số phận, mãi là vị cứu tinh đồng hành cùng anh chống lại kẻ thù.”
- “Ừm.”
Cả hai mỉm cười nhìn nhau. Bàn tay không ngừng nắm chặt lấy tay của đối phương mà đi dạo trong rừng.
Biệt thự Lục gia…
Từ phía bên trên lầu cao, Lục phu nhân vẻ mặt trầm ngâm, hướng mắt nhìn về phía cánh rừng từ xa đang phát ra những ánh sáng mờ ảo. Bà khẽ thở dài, trầm giọng tâm sự với người đứng cạnh:
- “Ông xem, việc tôi dối lừa Lục Tây nhằm để nó cùng Mạc Phi thực hiện lời tuyên hứa chỉ là vì để lấy viên ngọc hộ thân ra khỏi người Mạc Phi. Như vậy, có bị xem là quá nhẫn tâm không?”
Nghe bà hỏi, vị thầy tu chỉ biết lắc nhẹ đầu. Ông khàn giọng đáp:
- “Tôi biết, Lục phu nhân muốn được thấy con mình hạnh phúc bên người yêu. Để chống lại số mệnh, chúng ta buộc phải trở thành kẻ xấu. Cho dù không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng chí ít, bà vẫn để họ có khoảng thời gian hạnh phúc, ở cạnh nhau, không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.