Chương 41: Bó hoa thạch thảo tím.
T/H12
13/10/2023
Trong nắng mai và gió sớm, hàng phượng già rải lá vàng bay bay khắp sân trường.
Hòa cùng màu áo dài trắng học trò là những chiếc áo dài muôn màu sắc của các cô giáo. Tạo nên dải cầu vồng đẹp lung linh phía chân trời tri thức.
Giờ ra chơi, Cô giáo Ngọc Mẫn trong tà áo dài màu nắng được đám học trò quây kín xung quanh. Từ trên nhìn xuống như một đóa cúc họa mi.
Cô trò đang nói chuyện trao đổi thân mật với nhau về nội dung bài thơ 'Mùa xuân chín' của tác giả Hàn Mặc Tử. Thì một nam sinh ôm bó hoa thạch thảo tím đến gần chen vào đóa cúc họa mi. Cậu ấy hai tay lễ phép dâng bó hoa to trong tay đến trước mặt cô giáo.
"Dạ! Có anh trai soái ngầu nhờ chuyển cho cô giáo ạ!"
Anh trai soái ngầu à?
Nhìn sắc tím thủy chung, nghĩa tình son sắc của hoa thạch thảo. Loài hoa tượng trưng cho một tình yêu bình dị nhưng đong đầy lời nguyện ước: sẽ mãi bên nhau, nắm tay nhau đi qua sóng gió gập ghềnh. Ngọc Mẫn biết chủ nhân của bó hoa là ai.
"Xin lỗi các em! Chút nữa vào lớp cô trò mình cùng tìm hiểu bài thơ ấy kĩ hơn nha!"
Dứt lời, cô đi nhanh ra cổng. Dáng vẻ oai phong của chàng trai vừa toàn thắng trở về từ trong một chuyên án nằm gọn trong đôi mắt lấp lánh niềm vui tự hào, đong đầy tình yêu thương và nỗi nhớ của Ngọc Mẫn.
"Anh Phương!" Cô reo lên như một đứa trẻ mừng papa của nó chiến thắng trở về.
Anh nụ cười rạng rỡ, dang rộng vòng tay đón lấy một thân ảnh mảnh mai xinh xắn đáng yêu vừa nhảy phóc rồi đu bám vào lòng anh.
Thế Phương siết chặt đôi tay bế cô giáo đời anh như papa bế con gái. Cô ôm cổ anh, quấn hai chân vào eo anh, cười như nắc nẻ: "Anh đã về!"
Nụ cười của anh vương đầy sắc nắng, giọng trầm ấm tựa tiếng đàn: "Ừm, anh đã về với em!"
Ai cần gì? Cầu gì? Ngọc Mẫn không biết. Riêng cô, cô chỉ cầu anh bình an, cần anh mạnh giỏi trở về bên cô như thế này là đủ hạnh phúc.
Cảnh anh chiến sĩ soái ngầu bế cô giáo dịu dàng thướt tha trong nắng sớm đẹp như trang cổ tích thời hiện đại. Màu áo cô giáo hòa cùng màu áo cánh sát đặc nhiệm hài hòa như dòng nước sông Đà bốn mùa chảy qua núi Nhạn. Giống như vợ chồng Ngưu Lang mừng vui trùng phùng trong ánh trăng rằm bên cầu Ô thước. Vượt qua thời gian, băng qua sông Ngân để vẹn vẽ chữ thủy chung, mãi đợi chờ.
Một cảnh đẹp như thế, hạnh phúc như thế cần có người chiêm ngưỡng. Nên chẳng mấy chốc, bên trong cổng trường có từng top cò trắng ôm vai bá cổ nhau đứng xem. Nữ sinh thì ước sau này mình làm cô giáo Ngọc Mẫn. Còn các em nam sinh thì ước mơ sẽ trở thành chàng cảnh sát đặc nhiệm ngầu lòi kia.
Học sinh xem thôi chưa đủ.
Cảnh đám học trò mãi miết nhìn ra ngoài cổng, chẳng chịu vào lớp khi tiếng trống trường đã điểm hết giờ ra chơi khiến thầy Hiệu trưởng vừa trông thấy chợt tò mò.
Thầy đi thẳng đến đám học sinh. Chỉ cần một ánh mắt, chúng liền im lặng rời đi. Thầy lại thong thả đến chỗ vợ chồng ả Chức chàng Ngưu đang mãi ôm nhau mặc kệ thế gian đang nhòm ngó: "Aiya, Thế Phương à, trống đã vào lớp, em có thể buông cô giáo Mẫn ra được không?"
Thế Phương rối rít: "Dạ em chào thầy!"
Mà người đang đu bám trong lòng anh cũng giật mình buông tay tuột xuống.
Ngọc Mẫn chỉnh trang lại quần áo. Anh giúp cô vuốt lại mái tóc đang được nuôi dài.
"Ổn..áp chưa?" Cô hỏi nhỏ anh.
"Rồi!" Anh mỉm cười nhìn vợ yêu cho cô cái gật đầu đảm bảo.
Ngọc Mẫn tự tin xoay người: "Dạ chào thầy! Em vào tiết đây!" Sau đó cô cúi đầu chạy thục mạng.
"Nhớ rửa mặt rồi mới vào lớp nha!" Thầy Hiệu trưởng bật cười, dặn với theo bóng lưng con đà điểu kia. Rồi quay lại hỏi Thế Phương: "Em làm gì mà mặt con bé đỏ như quả cà chua vậy?"
"Dạ?" Mặt vợ em đỏ ý ạ? Sao em biết được hả thầy? Thầy hỏi câu nào thiên về lĩnh vực học tập được không? Hỏi mấy câu riêng tư khó trả lời lắm thầy.
"Có gì đâu mà mắc cỡ. Ngày xưa em lúc nào chẳng đu bám nó như sam!" Thầy cười khà khà vỗ vai đứa học trò cũ: "Chuyện tình của hai đứa em thật đẹp! Mau mau cho thầy uống rượu mừng nha!"
Nếu mặt anh không sạm màu của nắng gió thì chắc có lẽ đã đỏ tía như con gà cồ đá. Anh cười với thầy rồi nghiêm chân tuân lệnh kiểu nhà binh: "Dạ, sẽ có rượu mừng mời thầy nhanh thôi ạ!"
Thầy Hiệu trưởng gật đầu: "Như vậy là tốt rồi! Bữa đó, nhất định thầy sẽ đến chung vui!"
Thầy đã đi vào trường tự đời nào nhưng Thế Phương vẫn còn cười ngốc trước cổng trường. Bởi, hình ảnh cô dâu chú rể đi kính rượu các bậc trưởng bối rồi mời rượu anh em, bạn bè trong tiếng nhạc mừng cưới xập xình đang ngập tràn cả tâm trí anh.
Nhìn khoảng sân im lặng trong giờ học, Thế Phương dường như thấy lại cả khoảng trời thanh xuân. Trong khoảng trời ấy, hình ảnh đôi bạn Ngọc Mẫn - Thế Phương luôn quấn quýt bên nhau dưới từng tán lá.
Trong nắng mai, môi anh dần kéo căng một vòng cung hạnh phúc. Anh mở cửa lên xe chờ đón vợ tan trường.
Hòa cùng màu áo dài trắng học trò là những chiếc áo dài muôn màu sắc của các cô giáo. Tạo nên dải cầu vồng đẹp lung linh phía chân trời tri thức.
Giờ ra chơi, Cô giáo Ngọc Mẫn trong tà áo dài màu nắng được đám học trò quây kín xung quanh. Từ trên nhìn xuống như một đóa cúc họa mi.
Cô trò đang nói chuyện trao đổi thân mật với nhau về nội dung bài thơ 'Mùa xuân chín' của tác giả Hàn Mặc Tử. Thì một nam sinh ôm bó hoa thạch thảo tím đến gần chen vào đóa cúc họa mi. Cậu ấy hai tay lễ phép dâng bó hoa to trong tay đến trước mặt cô giáo.
"Dạ! Có anh trai soái ngầu nhờ chuyển cho cô giáo ạ!"
Anh trai soái ngầu à?
Nhìn sắc tím thủy chung, nghĩa tình son sắc của hoa thạch thảo. Loài hoa tượng trưng cho một tình yêu bình dị nhưng đong đầy lời nguyện ước: sẽ mãi bên nhau, nắm tay nhau đi qua sóng gió gập ghềnh. Ngọc Mẫn biết chủ nhân của bó hoa là ai.
"Xin lỗi các em! Chút nữa vào lớp cô trò mình cùng tìm hiểu bài thơ ấy kĩ hơn nha!"
Dứt lời, cô đi nhanh ra cổng. Dáng vẻ oai phong của chàng trai vừa toàn thắng trở về từ trong một chuyên án nằm gọn trong đôi mắt lấp lánh niềm vui tự hào, đong đầy tình yêu thương và nỗi nhớ của Ngọc Mẫn.
"Anh Phương!" Cô reo lên như một đứa trẻ mừng papa của nó chiến thắng trở về.
Anh nụ cười rạng rỡ, dang rộng vòng tay đón lấy một thân ảnh mảnh mai xinh xắn đáng yêu vừa nhảy phóc rồi đu bám vào lòng anh.
Thế Phương siết chặt đôi tay bế cô giáo đời anh như papa bế con gái. Cô ôm cổ anh, quấn hai chân vào eo anh, cười như nắc nẻ: "Anh đã về!"
Nụ cười của anh vương đầy sắc nắng, giọng trầm ấm tựa tiếng đàn: "Ừm, anh đã về với em!"
Ai cần gì? Cầu gì? Ngọc Mẫn không biết. Riêng cô, cô chỉ cầu anh bình an, cần anh mạnh giỏi trở về bên cô như thế này là đủ hạnh phúc.
Cảnh anh chiến sĩ soái ngầu bế cô giáo dịu dàng thướt tha trong nắng sớm đẹp như trang cổ tích thời hiện đại. Màu áo cô giáo hòa cùng màu áo cánh sát đặc nhiệm hài hòa như dòng nước sông Đà bốn mùa chảy qua núi Nhạn. Giống như vợ chồng Ngưu Lang mừng vui trùng phùng trong ánh trăng rằm bên cầu Ô thước. Vượt qua thời gian, băng qua sông Ngân để vẹn vẽ chữ thủy chung, mãi đợi chờ.
Một cảnh đẹp như thế, hạnh phúc như thế cần có người chiêm ngưỡng. Nên chẳng mấy chốc, bên trong cổng trường có từng top cò trắng ôm vai bá cổ nhau đứng xem. Nữ sinh thì ước sau này mình làm cô giáo Ngọc Mẫn. Còn các em nam sinh thì ước mơ sẽ trở thành chàng cảnh sát đặc nhiệm ngầu lòi kia.
Học sinh xem thôi chưa đủ.
Cảnh đám học trò mãi miết nhìn ra ngoài cổng, chẳng chịu vào lớp khi tiếng trống trường đã điểm hết giờ ra chơi khiến thầy Hiệu trưởng vừa trông thấy chợt tò mò.
Thầy đi thẳng đến đám học sinh. Chỉ cần một ánh mắt, chúng liền im lặng rời đi. Thầy lại thong thả đến chỗ vợ chồng ả Chức chàng Ngưu đang mãi ôm nhau mặc kệ thế gian đang nhòm ngó: "Aiya, Thế Phương à, trống đã vào lớp, em có thể buông cô giáo Mẫn ra được không?"
Thế Phương rối rít: "Dạ em chào thầy!"
Mà người đang đu bám trong lòng anh cũng giật mình buông tay tuột xuống.
Ngọc Mẫn chỉnh trang lại quần áo. Anh giúp cô vuốt lại mái tóc đang được nuôi dài.
"Ổn..áp chưa?" Cô hỏi nhỏ anh.
"Rồi!" Anh mỉm cười nhìn vợ yêu cho cô cái gật đầu đảm bảo.
Ngọc Mẫn tự tin xoay người: "Dạ chào thầy! Em vào tiết đây!" Sau đó cô cúi đầu chạy thục mạng.
"Nhớ rửa mặt rồi mới vào lớp nha!" Thầy Hiệu trưởng bật cười, dặn với theo bóng lưng con đà điểu kia. Rồi quay lại hỏi Thế Phương: "Em làm gì mà mặt con bé đỏ như quả cà chua vậy?"
"Dạ?" Mặt vợ em đỏ ý ạ? Sao em biết được hả thầy? Thầy hỏi câu nào thiên về lĩnh vực học tập được không? Hỏi mấy câu riêng tư khó trả lời lắm thầy.
"Có gì đâu mà mắc cỡ. Ngày xưa em lúc nào chẳng đu bám nó như sam!" Thầy cười khà khà vỗ vai đứa học trò cũ: "Chuyện tình của hai đứa em thật đẹp! Mau mau cho thầy uống rượu mừng nha!"
Nếu mặt anh không sạm màu của nắng gió thì chắc có lẽ đã đỏ tía như con gà cồ đá. Anh cười với thầy rồi nghiêm chân tuân lệnh kiểu nhà binh: "Dạ, sẽ có rượu mừng mời thầy nhanh thôi ạ!"
Thầy Hiệu trưởng gật đầu: "Như vậy là tốt rồi! Bữa đó, nhất định thầy sẽ đến chung vui!"
Thầy đã đi vào trường tự đời nào nhưng Thế Phương vẫn còn cười ngốc trước cổng trường. Bởi, hình ảnh cô dâu chú rể đi kính rượu các bậc trưởng bối rồi mời rượu anh em, bạn bè trong tiếng nhạc mừng cưới xập xình đang ngập tràn cả tâm trí anh.
Nhìn khoảng sân im lặng trong giờ học, Thế Phương dường như thấy lại cả khoảng trời thanh xuân. Trong khoảng trời ấy, hình ảnh đôi bạn Ngọc Mẫn - Thế Phương luôn quấn quýt bên nhau dưới từng tán lá.
Trong nắng mai, môi anh dần kéo căng một vòng cung hạnh phúc. Anh mở cửa lên xe chờ đón vợ tan trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.