Chương 13: Ghiền thành nghiện.
T/H12
13/09/2023
"Sau đó sao anh không liên lạc?"
Sau đó à?
Ông ngoại và cậu anh đã âm thầm đưa anh đến gặp sếp lớn của ba mẹ anh.
Ở đó, lần đầu tiên trong đời anh biết rõ về ba mẹ mình. Thì ra, ba anh là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự đặc nhiệm, mẹ anh là thuộc cấp của ba.
Trong một chuyên án truy bắt kẻ cầm đầu vận chuyển hàng cấm vào trong nước, họ đã hi sinh. Chính kẻ chủ mưu đó đã nổ súng nhắm thẳng vào ba anh ở giây chót khi ba anh đã nương tay giữ mạng sống lại cho gã. Sau đó, hắn khống chế mẹ anh. Trên đường tẩu thoát đã nhẫn tâm sát hại.
Nghe toàn bộ câu chuyện, anh muốn mình tiếp bước sự nghiệp của ba mẹ với ý chí nung nấu: một ngày nào đó sẽ tóm gọn tên trùm.
Anh đã không học Y như dự định. Mà quyết chí theo đuổi tâm nguyện trở thành một chiến sĩ cảnh sát hình sự.
Mang trên thân mối thù của cha mẹ và đặc biệt tên trùm đó còn ngoài vòng pháp luật thì tính mạng của anh và những người thân xung quanh anh vẫn nằm trong tầm ngắm của chúng. Để bảo vệ mình và người anh yêu thương, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ bí mật hành tung và lao vào tập luyện điên cuồng.
"Nghề nghiệp của anh vào sinh ra tử, anh sợ mình sẽ không mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho em. Nên anh kiềm lòng..." Thế Phương chợt ngập ngừng.
Ngọc Mẫn thấy vậy, cô thay anh tiếp lời: "...bỏ mặc em? Đúng không?" Cô muốn đấm mấy cái vào ngực anh cho thỏa cơn giận nhưng sực nhớ ra: nơi ấy đầy rẫy những vết thương, cô không nỡ làm nó đau thêm. Cô bèn nhón chân cắn vào bả vai anh thật mạnh.
Thế Phương đứng im để mặc cho người yêu trút giận. Sáu năm chờ đợi của cô đổi lại có một vết cắn, anh thấy mình vẫn còn may mắn và hạnh phúc. Anh cứ ngỡ, đối với Ngọc Mẫn, mối tình đầu đã thoáng bay qua, cô đã sớm tìm một người mới thay thế anh ở bên cạnh.
Nhưng vui thay, qua thông tin anh tìm hiểu, anh luôn biết cô vẫn một mình. Và trong một bức ảnh mà cậu anh đã chụp lén được, anh phát hiện ra, trên cổ cô vẫn luôn đeo sợi dây chuyền có lời ước hẹn anh tặng cô hôm sinh nhật.
Lúc cầm trên tay bức ảnh đó, anh đã phóng to ngắm nghía không biết bao nhiêu lần trong ngày. Hễ có thời gian rỗi là anh không nỡ bỏ phí. Mỗi lần nhìn thấy người con gái dễ thương trong bức ảnh đó, là anh bật khóc. Khóc vì hạnh phúc.
Nên chỉ một vết cắn này chẳng nhầm nhò gì với anh!
"Em cứ cắn mạnh thật mạnh vào!" Anh vuốt tóc người yêu động viên.
Ngọc Mẫn gia tăng chút sức. Khi cảm giác có vị tanh của máu, cô mới hài lòng dừng lại, ngẩng mặt nhìn anh: "Em muốn lưu lại dấu cho anh. Để sau này, anh có cách xa em, nhìn thấy nó, anh sẽ nhớ về em, nhớ về người con gái chỉ yêu mỗi anh, nguyện vì anh mà chờ đợi. Nên Thế Phương, anh nghe cho rõ đây: Ngọc Mẫn em đời này chỉ có thể gả cho anh. Mai này bất luận xảy ra việc gì cũng phải cho em biết, không được phớt lờ em, cấm bỏ mặc em, anh biết chưa?"
Ngọc Mẫn khóc. Thế Phương cũng khóc. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn đi dòng nước mắt. Môi anh cứ thế khắc họa từng đường nét trên gương mặt xinh xắn và cuối cùng áp vào đôi môi anh hằng mong ước được chạm vào.
Nụ hôn đầu càng hôn càng lưu luyến, đắm say. Trong tim, trong tâm trí của cả hai, đất trời bao la giờ này chỉ còn lại đôi ta.
Ấy vậy mà...
Những tiếng cười khúc khích không biết từ đâu vọng tới. Gần dần, gần dần, nghe như sát bên tai.
Nụ hôn chừng như đông cứng.
Ngọc Mẫn hoảng hồn mở mắt. Thế Phương còn luyến tiếc nên chưa nỡ rời môi ai. Chỉ đến khi cảm nhận được cô đang bặm chặt môi, bấu mười ngón tay vào lưng anh, anh mới mở mắt.
Trước mặt anh không biết từ lúc nào có thêm mười mấy camera đang chĩa chằm chằm vào mặt anh.
"Hai người tiếp tục đi! Tụi này đang thấy hay!" Mỹ An đưa tay áp đầu cô vào đầu Thế Phương.
Ngọc Mẫn thẹn đỏ cả mặt. Thế Phương thấy vậy ôm cô vào lòng rồi cười một cái với mấy camera còn độc thân: "Sợ mấy cậu ghiền!"
"Bọn tớ ghiền hay là các cậu đây?" Mỹ An chưa buông tha. Cậu ấy lại dòm sát vào gương mặt đỏ như quả gấc của Ngọc Mẫn rồi nháy mắt với Thế Phương.
"Dĩ nhiên là các cậu!" Từ trong ngực anh, Ngọc Mẫn trả lời đám bạn còn ế.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Người ghiền thành nghiện là Thế Phương!
Bởi lẽ, buổi họp lớp vừa tan, anh đã vội vàng kéo cô lên xe. Ánh mắt mang dung nham dán vào đôi môi cô, giọng khàn đặc: "Mình làm lại đi em!"
Không đợi cô đồng ý, anh đã phủ đôi môi nóng rẫy của mình lên môi cô.
"Anh à, mình còn ở...ngoài đường." Thoáng thấy vài cái bóng qua ô cửa, Ngọc Mẫn gắng gượng chút lí trí nhắc anh.
"Em yên tâm! Kính xe đã dán phim cách nhiệt, bên ngoài không nhìn thấy chúng ta!" Thế Phương vừa hôn vừa hóa giải lo lắng cho người yêu để cô yên tâm phối hợp với anh.
Sau đó à?
Ông ngoại và cậu anh đã âm thầm đưa anh đến gặp sếp lớn của ba mẹ anh.
Ở đó, lần đầu tiên trong đời anh biết rõ về ba mẹ mình. Thì ra, ba anh là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự đặc nhiệm, mẹ anh là thuộc cấp của ba.
Trong một chuyên án truy bắt kẻ cầm đầu vận chuyển hàng cấm vào trong nước, họ đã hi sinh. Chính kẻ chủ mưu đó đã nổ súng nhắm thẳng vào ba anh ở giây chót khi ba anh đã nương tay giữ mạng sống lại cho gã. Sau đó, hắn khống chế mẹ anh. Trên đường tẩu thoát đã nhẫn tâm sát hại.
Nghe toàn bộ câu chuyện, anh muốn mình tiếp bước sự nghiệp của ba mẹ với ý chí nung nấu: một ngày nào đó sẽ tóm gọn tên trùm.
Anh đã không học Y như dự định. Mà quyết chí theo đuổi tâm nguyện trở thành một chiến sĩ cảnh sát hình sự.
Mang trên thân mối thù của cha mẹ và đặc biệt tên trùm đó còn ngoài vòng pháp luật thì tính mạng của anh và những người thân xung quanh anh vẫn nằm trong tầm ngắm của chúng. Để bảo vệ mình và người anh yêu thương, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ bí mật hành tung và lao vào tập luyện điên cuồng.
"Nghề nghiệp của anh vào sinh ra tử, anh sợ mình sẽ không mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho em. Nên anh kiềm lòng..." Thế Phương chợt ngập ngừng.
Ngọc Mẫn thấy vậy, cô thay anh tiếp lời: "...bỏ mặc em? Đúng không?" Cô muốn đấm mấy cái vào ngực anh cho thỏa cơn giận nhưng sực nhớ ra: nơi ấy đầy rẫy những vết thương, cô không nỡ làm nó đau thêm. Cô bèn nhón chân cắn vào bả vai anh thật mạnh.
Thế Phương đứng im để mặc cho người yêu trút giận. Sáu năm chờ đợi của cô đổi lại có một vết cắn, anh thấy mình vẫn còn may mắn và hạnh phúc. Anh cứ ngỡ, đối với Ngọc Mẫn, mối tình đầu đã thoáng bay qua, cô đã sớm tìm một người mới thay thế anh ở bên cạnh.
Nhưng vui thay, qua thông tin anh tìm hiểu, anh luôn biết cô vẫn một mình. Và trong một bức ảnh mà cậu anh đã chụp lén được, anh phát hiện ra, trên cổ cô vẫn luôn đeo sợi dây chuyền có lời ước hẹn anh tặng cô hôm sinh nhật.
Lúc cầm trên tay bức ảnh đó, anh đã phóng to ngắm nghía không biết bao nhiêu lần trong ngày. Hễ có thời gian rỗi là anh không nỡ bỏ phí. Mỗi lần nhìn thấy người con gái dễ thương trong bức ảnh đó, là anh bật khóc. Khóc vì hạnh phúc.
Nên chỉ một vết cắn này chẳng nhầm nhò gì với anh!
"Em cứ cắn mạnh thật mạnh vào!" Anh vuốt tóc người yêu động viên.
Ngọc Mẫn gia tăng chút sức. Khi cảm giác có vị tanh của máu, cô mới hài lòng dừng lại, ngẩng mặt nhìn anh: "Em muốn lưu lại dấu cho anh. Để sau này, anh có cách xa em, nhìn thấy nó, anh sẽ nhớ về em, nhớ về người con gái chỉ yêu mỗi anh, nguyện vì anh mà chờ đợi. Nên Thế Phương, anh nghe cho rõ đây: Ngọc Mẫn em đời này chỉ có thể gả cho anh. Mai này bất luận xảy ra việc gì cũng phải cho em biết, không được phớt lờ em, cấm bỏ mặc em, anh biết chưa?"
Ngọc Mẫn khóc. Thế Phương cũng khóc. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn đi dòng nước mắt. Môi anh cứ thế khắc họa từng đường nét trên gương mặt xinh xắn và cuối cùng áp vào đôi môi anh hằng mong ước được chạm vào.
Nụ hôn đầu càng hôn càng lưu luyến, đắm say. Trong tim, trong tâm trí của cả hai, đất trời bao la giờ này chỉ còn lại đôi ta.
Ấy vậy mà...
Những tiếng cười khúc khích không biết từ đâu vọng tới. Gần dần, gần dần, nghe như sát bên tai.
Nụ hôn chừng như đông cứng.
Ngọc Mẫn hoảng hồn mở mắt. Thế Phương còn luyến tiếc nên chưa nỡ rời môi ai. Chỉ đến khi cảm nhận được cô đang bặm chặt môi, bấu mười ngón tay vào lưng anh, anh mới mở mắt.
Trước mặt anh không biết từ lúc nào có thêm mười mấy camera đang chĩa chằm chằm vào mặt anh.
"Hai người tiếp tục đi! Tụi này đang thấy hay!" Mỹ An đưa tay áp đầu cô vào đầu Thế Phương.
Ngọc Mẫn thẹn đỏ cả mặt. Thế Phương thấy vậy ôm cô vào lòng rồi cười một cái với mấy camera còn độc thân: "Sợ mấy cậu ghiền!"
"Bọn tớ ghiền hay là các cậu đây?" Mỹ An chưa buông tha. Cậu ấy lại dòm sát vào gương mặt đỏ như quả gấc của Ngọc Mẫn rồi nháy mắt với Thế Phương.
"Dĩ nhiên là các cậu!" Từ trong ngực anh, Ngọc Mẫn trả lời đám bạn còn ế.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Người ghiền thành nghiện là Thế Phương!
Bởi lẽ, buổi họp lớp vừa tan, anh đã vội vàng kéo cô lên xe. Ánh mắt mang dung nham dán vào đôi môi cô, giọng khàn đặc: "Mình làm lại đi em!"
Không đợi cô đồng ý, anh đã phủ đôi môi nóng rẫy của mình lên môi cô.
"Anh à, mình còn ở...ngoài đường." Thoáng thấy vài cái bóng qua ô cửa, Ngọc Mẫn gắng gượng chút lí trí nhắc anh.
"Em yên tâm! Kính xe đã dán phim cách nhiệt, bên ngoài không nhìn thấy chúng ta!" Thế Phương vừa hôn vừa hóa giải lo lắng cho người yêu để cô yên tâm phối hợp với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.