Chương 29: Trước thềm lễ cưới.
T/H12
26/09/2023
Lucas rất sợ bị bắt nên hắn quyết định thoát thân bằng đường rừng. Chỉ cần an toàn đặt chân đến biên giới, đám anh em trong đường dây sẽ đón hắn.
Trời càng về khuya, cơn mưa rừng như trút nước, hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong đám cây cối um tùm như một bóng ma, hắn cười khẩy: "Đố tụi mày bắt được tao! Tụi mày tưởng cái cùm sắt, bốn bức tường kín đó có thể giữ được bố tụi mày chắc? Chẳng qua bố mày mỏi chân muốn nghỉ tạm vài ngày. Giờ bố mày đi đây!" Hắn vừa đi vừa huýt sáo.
Hắn cứ ngỡ mình đã thoát. Không ngờ...
"Đội trưởng, hắn đã xuất hiện!"
"Hành động!" Thế Phương xác định thời cơ đã đến. Anh phát lệnh.
Các trinh sát ập tới.
Bằng một đòn đá cực kỳ chuẩn xác, Thế Phương đã quật ngã tên Lucas khiến hắn không kịp trở tay.
"Cũng là mày! Thằng nhãi! Năm xưa để xổng mày thật là sự hối hận tột cùng của tao!" Hắn bàng hoàng nhận ra viên cảnh sát trẻ ngày nào: "Tao đã thoát vào rừng sâu..Vậy mà mày giỏi thật!" Hắn thốt lên.
"Mày thoát lên mây!" Thế Phương nhanh chóng khống chế hắn rồi quay sang Nguyễn Lâm: "Giải hắn đi!"
"Nhiệm vụ hoàn thành!" Anh báo cáo về ban chỉ huy chuyên án.
Xuyên đêm anh em trong Đội lại băng rừng, vượt suối áp giải hắn về nơi giam giữ.
"Sáu đêm vất vả băng rừng lội suối không ngủ, tụi em mệt lắm rồi! Đội trưởng! Anh mau cho tụi em ăn cưới dưỡng sức!" Các anh em trong đội nằm quật ra giường đòi ăn tiệc.
"Được! Để anh báo cáo chị dâu nguyện ước của các cậu!" Thế Phương nhìn đám anh em mặt mày xơ xác, rướm máu vì gai rừng cào, thấy thương quyết định luôn.
Người lớn trong nhà đã chọn được ngày hoàng đạo, Thế Phương vào gặp Thủ trưởng đơn vị xin nghỉ phép.
"Báo cáo Thủ trưởng, tôi Phạm Thế Phương nộp đơn xin nghỉ phép kết hôn!"
Viên Đại tá sau khi nhìn tờ đơn, ông mỉm cười: "Vậy là trong đội A của cậu đã giải thoát một tên trai ế!" Ông nhìn thuộc cấp. Trước mặt ông là một Đội trưởng tuổi trẻ nhưng mưu trí, dũng cảm. Ông đứng lên bắt tay anh, gật đầu: "Cậu được duyệt ba ngày! Yên tâm làm chú rể!"
Thế Phương lòng rộn ràng báo về nhà: "Em yêu, chiều anh có mặt cùng em chọn váy cưới!"
Váy cưới là vật thiêng liêng với mỗi cô dâu. Ai cũng ao ước mình là một cô dâu xinh đẹp, lộng lẫy trong ngày vui vu quy. Ngọc Mẫn cũng vậy. Cô băn khoăn không biết chọn chiếc váy nào. Dù Mỹ An luôn theo bên cạnh tư vấn. Nhưng cô muốn dành sự lựa chọn cuối cùng cho ngôi sao Altair sáng nhất của đời cô.
Chỉ cần trong mắt anh, Ngọc Mẫn là cô dâu xinh đẹp nhất trần đời, là ngôi sao Vega ấm áp nhất trong dải Ngân hà là đủ.
Ai cũng mừng. Chỉ có một người hằn học tức tối. Đó là Phương Bình.
Sau chuyến đi du lịch dài ngày với mẹ trở về hay tin. Cô ta không cam lòng chạy thẳng đến studio nơi Ngọc Mẫn chọn váy cưới và trang phục cho đàn gái: "Ngọc Mẫn, cô dám cướp người đàn ông của tôi!" Cô ta giơ tay tát thẳng vào mặt Ngọc Mẫn.
"Đùa sao? Sao đánh chị dâu của mình cơ đấy?" Ngọc Mẫn chỉ một động tác đã tóm ngay bàn tay cô ta. Cô siết thêm chút lực nhìn thẳng vào cô em gái ân nghĩa của chồng cười hì hì: "Phương Bình, cô tỉnh táo chút được không? Tôi không cướp gì của cô cả? Vì vốn dĩ Thế Phương và Ngọc Mẫn là một đôi. Dù xa nhau nhưng chúng tôi mãi hướng về nhau. Đừng nói là sáu năm, dẫu sáu mươi năm hay sáu trăm năm, chúng tôi vẫn là Ngưu Lang và Chức Nữ! Không một người nào, một thế lực nào có thể chia cắt được tình yêu của chúng tôi!"
"Cô đừng ảo tưởng! Ngưu Lang, Chức Nữ gì chứ? Thế Phương vốn là của Phương Bình tôi!" Cô ta giơ nốt cánh tay kia tát vào mặt Ngọc Mẫn.
Là con của viên cảnh sát hình sự, Ngọc Mẫn theo cha học võ từ nhỏ. Đừng nói là cô gái được cưng chiều quá hóa hư này, dù là đàn ông nhưng chỉ biết dựa vào sức mạnh cơ bắp cũng không phải là đối thủ của cô.
Ngọc Mẫn đưa tay tóm nốt cổ tay đang giáng xuống. Cô hừ một tiếng, đẩy cô ta về phía chân tường, nhìn thẳng vào mặt Phương Bình: "Em đừng hỗn với trưởng bối! Sau này chúng ta có cơ hội sống chung một nhà đấy! Ngoan ngoãn rồi chị dâu chỉ bài cho học, ha?" Cô vuốt má cô ta vài cái rồi hất mạnh bàn tay.
Phương Bình bị lực hất mạnh, lùi ra sau mấy bước, lưng đụng vào tường. Cô ta đau, giận quá hóa cuồng lao thẳng vào bóng lưng Ngọc Mẫn.
Không cần quay lại, chỉ nghe tiếng bước chân thô, Ngọc Mẫn cũng có thể đoán được. Đợi cô ta đến gần. Cô nhẩm đếm: "Ba.. hai..một!" Rồi khẽ di chuyển sang một bên.
Cô ta mất đà đâm sầm vào chiếc tủ đựng váy cưới của người ta.
"Uiya!" Cô ta đưa tay ôm đầu. Đôi mắt đỏ lửa giận: "Ngọc Mẫn, cô đừng tự đắc! Tôi trị cô không được sẽ có người khác trị cô!" Phương Bình nén đau đứng lên, chỉ tay hăm dọa.
Cứ ngỡ cô ta ngông nghênh, phách lối quen thói. Ai dè, cô tìm đến một băng nhóm xã hội đen thỏa thuận một giao dịch.
Kế hoạch đã lên. Nhìn đôi trai gái nói cười vui vẻ hạnh phúc tay trong tay bước vào studio chụp ảnh cưới, cô ta cuộn chặt bàn tay: "Thế Phương, anh chỉ có thể là chú rể của Phương Bình em!"
Trời càng về khuya, cơn mưa rừng như trút nước, hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong đám cây cối um tùm như một bóng ma, hắn cười khẩy: "Đố tụi mày bắt được tao! Tụi mày tưởng cái cùm sắt, bốn bức tường kín đó có thể giữ được bố tụi mày chắc? Chẳng qua bố mày mỏi chân muốn nghỉ tạm vài ngày. Giờ bố mày đi đây!" Hắn vừa đi vừa huýt sáo.
Hắn cứ ngỡ mình đã thoát. Không ngờ...
"Đội trưởng, hắn đã xuất hiện!"
"Hành động!" Thế Phương xác định thời cơ đã đến. Anh phát lệnh.
Các trinh sát ập tới.
Bằng một đòn đá cực kỳ chuẩn xác, Thế Phương đã quật ngã tên Lucas khiến hắn không kịp trở tay.
"Cũng là mày! Thằng nhãi! Năm xưa để xổng mày thật là sự hối hận tột cùng của tao!" Hắn bàng hoàng nhận ra viên cảnh sát trẻ ngày nào: "Tao đã thoát vào rừng sâu..Vậy mà mày giỏi thật!" Hắn thốt lên.
"Mày thoát lên mây!" Thế Phương nhanh chóng khống chế hắn rồi quay sang Nguyễn Lâm: "Giải hắn đi!"
"Nhiệm vụ hoàn thành!" Anh báo cáo về ban chỉ huy chuyên án.
Xuyên đêm anh em trong Đội lại băng rừng, vượt suối áp giải hắn về nơi giam giữ.
"Sáu đêm vất vả băng rừng lội suối không ngủ, tụi em mệt lắm rồi! Đội trưởng! Anh mau cho tụi em ăn cưới dưỡng sức!" Các anh em trong đội nằm quật ra giường đòi ăn tiệc.
"Được! Để anh báo cáo chị dâu nguyện ước của các cậu!" Thế Phương nhìn đám anh em mặt mày xơ xác, rướm máu vì gai rừng cào, thấy thương quyết định luôn.
Người lớn trong nhà đã chọn được ngày hoàng đạo, Thế Phương vào gặp Thủ trưởng đơn vị xin nghỉ phép.
"Báo cáo Thủ trưởng, tôi Phạm Thế Phương nộp đơn xin nghỉ phép kết hôn!"
Viên Đại tá sau khi nhìn tờ đơn, ông mỉm cười: "Vậy là trong đội A của cậu đã giải thoát một tên trai ế!" Ông nhìn thuộc cấp. Trước mặt ông là một Đội trưởng tuổi trẻ nhưng mưu trí, dũng cảm. Ông đứng lên bắt tay anh, gật đầu: "Cậu được duyệt ba ngày! Yên tâm làm chú rể!"
Thế Phương lòng rộn ràng báo về nhà: "Em yêu, chiều anh có mặt cùng em chọn váy cưới!"
Váy cưới là vật thiêng liêng với mỗi cô dâu. Ai cũng ao ước mình là một cô dâu xinh đẹp, lộng lẫy trong ngày vui vu quy. Ngọc Mẫn cũng vậy. Cô băn khoăn không biết chọn chiếc váy nào. Dù Mỹ An luôn theo bên cạnh tư vấn. Nhưng cô muốn dành sự lựa chọn cuối cùng cho ngôi sao Altair sáng nhất của đời cô.
Chỉ cần trong mắt anh, Ngọc Mẫn là cô dâu xinh đẹp nhất trần đời, là ngôi sao Vega ấm áp nhất trong dải Ngân hà là đủ.
Ai cũng mừng. Chỉ có một người hằn học tức tối. Đó là Phương Bình.
Sau chuyến đi du lịch dài ngày với mẹ trở về hay tin. Cô ta không cam lòng chạy thẳng đến studio nơi Ngọc Mẫn chọn váy cưới và trang phục cho đàn gái: "Ngọc Mẫn, cô dám cướp người đàn ông của tôi!" Cô ta giơ tay tát thẳng vào mặt Ngọc Mẫn.
"Đùa sao? Sao đánh chị dâu của mình cơ đấy?" Ngọc Mẫn chỉ một động tác đã tóm ngay bàn tay cô ta. Cô siết thêm chút lực nhìn thẳng vào cô em gái ân nghĩa của chồng cười hì hì: "Phương Bình, cô tỉnh táo chút được không? Tôi không cướp gì của cô cả? Vì vốn dĩ Thế Phương và Ngọc Mẫn là một đôi. Dù xa nhau nhưng chúng tôi mãi hướng về nhau. Đừng nói là sáu năm, dẫu sáu mươi năm hay sáu trăm năm, chúng tôi vẫn là Ngưu Lang và Chức Nữ! Không một người nào, một thế lực nào có thể chia cắt được tình yêu của chúng tôi!"
"Cô đừng ảo tưởng! Ngưu Lang, Chức Nữ gì chứ? Thế Phương vốn là của Phương Bình tôi!" Cô ta giơ nốt cánh tay kia tát vào mặt Ngọc Mẫn.
Là con của viên cảnh sát hình sự, Ngọc Mẫn theo cha học võ từ nhỏ. Đừng nói là cô gái được cưng chiều quá hóa hư này, dù là đàn ông nhưng chỉ biết dựa vào sức mạnh cơ bắp cũng không phải là đối thủ của cô.
Ngọc Mẫn đưa tay tóm nốt cổ tay đang giáng xuống. Cô hừ một tiếng, đẩy cô ta về phía chân tường, nhìn thẳng vào mặt Phương Bình: "Em đừng hỗn với trưởng bối! Sau này chúng ta có cơ hội sống chung một nhà đấy! Ngoan ngoãn rồi chị dâu chỉ bài cho học, ha?" Cô vuốt má cô ta vài cái rồi hất mạnh bàn tay.
Phương Bình bị lực hất mạnh, lùi ra sau mấy bước, lưng đụng vào tường. Cô ta đau, giận quá hóa cuồng lao thẳng vào bóng lưng Ngọc Mẫn.
Không cần quay lại, chỉ nghe tiếng bước chân thô, Ngọc Mẫn cũng có thể đoán được. Đợi cô ta đến gần. Cô nhẩm đếm: "Ba.. hai..một!" Rồi khẽ di chuyển sang một bên.
Cô ta mất đà đâm sầm vào chiếc tủ đựng váy cưới của người ta.
"Uiya!" Cô ta đưa tay ôm đầu. Đôi mắt đỏ lửa giận: "Ngọc Mẫn, cô đừng tự đắc! Tôi trị cô không được sẽ có người khác trị cô!" Phương Bình nén đau đứng lên, chỉ tay hăm dọa.
Cứ ngỡ cô ta ngông nghênh, phách lối quen thói. Ai dè, cô tìm đến một băng nhóm xã hội đen thỏa thuận một giao dịch.
Kế hoạch đã lên. Nhìn đôi trai gái nói cười vui vẻ hạnh phúc tay trong tay bước vào studio chụp ảnh cưới, cô ta cuộn chặt bàn tay: "Thế Phương, anh chỉ có thể là chú rể của Phương Bình em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.