Chương 146:
Kirigaya T
18/06/2021
Chap 146:
Cả ba người chúng tôi lặng lẽ không ai nói với nhau câu nào bước ra bên ngoài. Âm thanh của máy bay vang lên, tôi đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời, chiếc máy bay đã bay lên bầu trời bao la và nó mãi chẳng bao giờ đưa người con gái ấy quay trở lại nữa. Sáng hôm sau tôi bước vào lớp, bầu không khí hôm nay yên lặng đến lạ thường khác với mọi ngày, đám bạn trong lớp đều hiện lên u buồn nhìn vào vị trí đã trống đi người con gái kia. Tôi biết khoảng thời gian này cứ để mọi người như vậy đi có lẽ sẽ tốt hơn.
- Hể cái lớp hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà im lặng thế, bộ có người chết hả! – Tiếng của thằng Hưng bước vào lớp.
- Con mợ nó, câm cái mồm thối mầy lại! – Thằng Duy bực bội đập bàn đầy uy lực.
- Tao nói đấy, có người chết nên bọn bây mới im lặng thôi phải không anh em hahaha! – Cả đám bọn nó thi nhau cười.
- Mợ nó tao đập chết mợ mầy giờ, có câm cái mồm lại không thằng mất dạy! – Con Thảo nhịn không được đứng dậy quát.
- Hơ có thì nói thẳng đi, còn bày đặt! – Thằng Long cũng đứng dậy nói.
Tiếng trống kịp vang lên để xua tan đi nhưng lời nói qua lại với nhau. Cô Loan bước vào lớp với nét mặt u buồn, bởi vì lớp lại mất đi một học sinh giỏi, một cô gái ngoan đối với cô.
- Hôm nay cô muốn thông báo cho các em tin buồn!
- Dạ thưa cô mọi người đều biết rồi ạ! – Tôi đứng dậy nói.
- Cô cũng rất lấy làm tiếc khi Phương đã xin nghỉ theo gia đình của mình! – Cô thở dài.
- Thưa cô không có việc gì phải buồn hết, chỉ là một người nghỉ như bao người khác thôi, không cần phải luyến tiếc! – Thằng Hưng đứng dậy nói.
Cả lớp đổ dồn ánh mắt đầy phẫn nộ vào nó, bạn của mình chứ chẳng phải người ngoài mà không có lấy chút buồn nào ư, thật sự đối với thằng Hưng định nghĩa bạn bè với nó chắc chẳng qua dùng tiền là có thể mua được.
- Sao em lại nói vậy, dù gì bạn ấy cũng từng học ở đây, từng gắn bó với mọi người, chúng ta buồn là điều tất nhiên mà em! – Cô Loan ngạc nhiên trước thái độ của thằng Hưng.
- Em chẳng quan tâm, miễn lớp học tốt là được, cứ ngồi đó mà buồn bã chẳng được việc gì đâu cô! – Nó nói xong rồi ngồi xuống luôn.
Tất cả mọi người trong lớp bây giờ đều hận một nỗi không tống khứ đi cái thằng vô cảm ấy. Và như thế bầu không khí đối lập giữa mọi người trong lớp cứ thế trôi qua. Ngày 20/11 lại đến, mọi người năm nay không có đi tham gia văn nghệ nên quay sang tập trung lại để sang thăm nhà cô Nguyệt giáo viên cũ của lớp. Mọi người tập trung đầy vui vẻ thì thằng Hưng không biết ở đâu chui ra bước tới.
- Ê thằng kia có ai mời mầy không hả, sao lại tới đây! – Thằng Duy bước tới quát.
- Lớp đi đâu tao đi đó có ý kiến hả mầy, không danh phận cút sang bên! – Nó ung dung bước qua thằng Duy.
- Được rồi kệ nó đi, nó muốn đi cùng với lớp cũng được! – Tôi cản thằng Duy lại.
Nó bước đến bên cạnh Liên rồi lại dùng thái độ như con cún đang quẩy cái đuôi, tôi thở dài rồi cùng mọi người hướng đến nhà cô Nguyệt. Đến nơi, đã lâu không gặp lại, đám con gái lao đến ôm lấy cô, vẻ mặt vui vẻ hiện lên trên ánh mắt của cô. Đám bạn ríu rít hỏi thăm đủ các kiểu, có khi cô trả lời hết người này đến người nọ mà tôi phải đứng ra để giải vây. Sau một thời gian thăm hỏi, mọi người lại tiếp tục sang nhà cô Loan và một số giáo viên khác nữa. Đến khi thấm mệt, tôi nháy mắt thằng TS rồi sau đó đứng ra thông báo với đám bạn của mình.
- Bây giờ chúng ta ra chợ đêm quẩy thôi, lót cái bụng trước nhé! – Tôi nở nụ cười đầy nham hiểm.
- Được đó lớp trưởng cả ngày đi mệt thấy ông nội rồi giờ đi ăn thôi.
Cả đám bạn hồi hởi bước ra bên ngoài, tôi nhìn sang quan sát sắc mặt của thằng Hưng đang cáu gắt, chỉ cần nghe tới chợ đêm là tôi biết ngay thằng công tử ấy sẽ sợ mất vệ sinh mà rút lui. Nhưng ai ngờ sau khi Liên đồng ý đi với lớp thì nó cùng đồng ý đi theo luôn. Ra bên ngoài mấy thằng bạn tôi mếu xệ cái mặt đi.
- Con mợ nó xe tao lủng mợ nó lốp rồi! – Thằng TS la lên.
Sau tiếng la của thằng TS thì cũng đến phiên tôi cùng đám bạn, toàn bộ xe đều bị xả hơi hoặc bị vật nhọn làm lủng hết đồng loạt. Đang bực bội với tình cảnh đêm hôm, thằng Duy đẩy hết đám bạn của mình bước thẳng tới chỗ của thằng Hưng cùng đàn em của nó.
- Mầy làm phải không thằng chó! – Thằng Duy tóm lấy cổ áo nó.
- Tao có biết gì đâu, bọn mầy xui thì ráng mà chịu hahaha!
- Xuôi mầy nhắc lại một câu nữa xem, ai cũng bị mỗi đám của mầy là không sao, mầy thích ăn nói bố láo hả! – Thằng Duy đã dơ nắm đấm lên không trung.
Tôi cùng thằng TS lao đến kéo nó ra phía sau.
- Mầy bình tĩnh đi kệ cha nó, đưa mọi người ra chỗ sửa xe đi, tao biết gần đây có chỗ sữa xe đêm! – Thằng TS nói.
- Thôi tha cho mầy đó thằng mất dạy! – Thằng Duy vẫn cố nói cho thằng Hưng nghe.
Mọi người bắt dầu từng người cầm lấy xe đạp chuẩn bị đem đi sửa thì thằng Hưng chạy sang chỗ của Trinh nói.
- Trinh ơi lâu mới có dịp đi chơi, đi với bọn mình nhé, bọn nó xe hư rồi còn lâu mới đi được nữa.
- Tôi không đi, tốt nhất tránh xa tôi ra, đừng vo ve bên tai tôi! – Trinh dứt khoát nói thẳng mà chả thèm nhìn nó.
- Trinh chắc chứ, không đi cũng không được, có đảm bảo thằng T nó không thể về nhà đêm nay không! – Nó buông lời đe dọa.
Thằng Sâm không biết ở đâu nghe thấy liền lao tới quát.
- Con mợ mầy, tao thách mầy làm gì đó, muốn không, thích láo hả! – Thằng Sâm lao lên trước.
Tôi nghe được tiếng của thằng Sâm đang gây chuyện với thằng Hưng. Mọi người dừng xe lại rồi chạy đến.
- Sao vậy Sâm nó nói gì à! – Tôi hỏi.
- Con mợ nó, thằng chó này nó rủ Trinh đi chơi không được bèn đem mầy ra hăm dọa! – Thằng Sâm kể lại.
Mấy thằng bạn bên tôi nghe xong liền nổi máu nóng chen thẳng lên trước.
- Mầy thích gì, muốn ăn đòn lắm hả, mầy đụng tới thử tao xem, nè đụng đi, đụng thử tao xem coi! – Thằng Duy vẫn chưa hết nóng cứ đưa người chồm lên chỗ thằng Hưng.
- Tao nói rồi, mầy là cái gì có quyền được nói chuyện ở đây cút! – Thằng đàn em của nó bên cạnh chen lên.
Trinh kéo tay của thằng Duy ra rồi tiến lên trước.
- Hưng này mình nhắc lại một lần nữa nhé, mình không đi với bạn đâu, đừng nghĩ đem T ra là mình sợ nhé, thử đụng vào cậu ấy xem, mình không biết nhà bạn có an toàn không hay sụp đổ nhanh chóng đâu nhỉ, tốt nhất tránh xa ra một chút sẽ tốt hơn cho cả hai! – Trinh buông những lời đanh thép.
- Được được để rồi xem, tao đi, ok!
Nó hậm hực quay lưng đi thẳng cùng đám đàn em bọn nó. Đôi bàn tay nàng khẽ siết chặt lấy với vẻ mặt sợ sệt, tôi đưa tay ra xoa lên đầu để trấn an nàng. Còn Liên vẫn thản nhiên như chẳng quan tâm chuyện gì mà ung dung bước vào xe chạy theo hướng chợ đêm. Tôi cùng đám bạn của mình hân hoan khi đã tống khứ được cái sao chổi nãy giờ cứ phá hoại kia. Tôi cũng vậy thở phào rồi đưa ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn sang Trinh đang đi bên cạnh, đúng là người con gái cứng rắn và đanh thép ấy có khác. Ở một nơi khác nào đó.
- Anh lại mềm yếu nữa rồi, chắc lại để em làm điều gì đó để anh trưởng thành thêm nữa mới được nhỉ.
- Alo mầy lại làm tao thất vọng nữa rồi, lần sau đừng có làm hỏng nữa đấy.
Cả ba người chúng tôi lặng lẽ không ai nói với nhau câu nào bước ra bên ngoài. Âm thanh của máy bay vang lên, tôi đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời, chiếc máy bay đã bay lên bầu trời bao la và nó mãi chẳng bao giờ đưa người con gái ấy quay trở lại nữa. Sáng hôm sau tôi bước vào lớp, bầu không khí hôm nay yên lặng đến lạ thường khác với mọi ngày, đám bạn trong lớp đều hiện lên u buồn nhìn vào vị trí đã trống đi người con gái kia. Tôi biết khoảng thời gian này cứ để mọi người như vậy đi có lẽ sẽ tốt hơn.
- Hể cái lớp hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà im lặng thế, bộ có người chết hả! – Tiếng của thằng Hưng bước vào lớp.
- Con mợ nó, câm cái mồm thối mầy lại! – Thằng Duy bực bội đập bàn đầy uy lực.
- Tao nói đấy, có người chết nên bọn bây mới im lặng thôi phải không anh em hahaha! – Cả đám bọn nó thi nhau cười.
- Mợ nó tao đập chết mợ mầy giờ, có câm cái mồm lại không thằng mất dạy! – Con Thảo nhịn không được đứng dậy quát.
- Hơ có thì nói thẳng đi, còn bày đặt! – Thằng Long cũng đứng dậy nói.
Tiếng trống kịp vang lên để xua tan đi nhưng lời nói qua lại với nhau. Cô Loan bước vào lớp với nét mặt u buồn, bởi vì lớp lại mất đi một học sinh giỏi, một cô gái ngoan đối với cô.
- Hôm nay cô muốn thông báo cho các em tin buồn!
- Dạ thưa cô mọi người đều biết rồi ạ! – Tôi đứng dậy nói.
- Cô cũng rất lấy làm tiếc khi Phương đã xin nghỉ theo gia đình của mình! – Cô thở dài.
- Thưa cô không có việc gì phải buồn hết, chỉ là một người nghỉ như bao người khác thôi, không cần phải luyến tiếc! – Thằng Hưng đứng dậy nói.
Cả lớp đổ dồn ánh mắt đầy phẫn nộ vào nó, bạn của mình chứ chẳng phải người ngoài mà không có lấy chút buồn nào ư, thật sự đối với thằng Hưng định nghĩa bạn bè với nó chắc chẳng qua dùng tiền là có thể mua được.
- Sao em lại nói vậy, dù gì bạn ấy cũng từng học ở đây, từng gắn bó với mọi người, chúng ta buồn là điều tất nhiên mà em! – Cô Loan ngạc nhiên trước thái độ của thằng Hưng.
- Em chẳng quan tâm, miễn lớp học tốt là được, cứ ngồi đó mà buồn bã chẳng được việc gì đâu cô! – Nó nói xong rồi ngồi xuống luôn.
Tất cả mọi người trong lớp bây giờ đều hận một nỗi không tống khứ đi cái thằng vô cảm ấy. Và như thế bầu không khí đối lập giữa mọi người trong lớp cứ thế trôi qua. Ngày 20/11 lại đến, mọi người năm nay không có đi tham gia văn nghệ nên quay sang tập trung lại để sang thăm nhà cô Nguyệt giáo viên cũ của lớp. Mọi người tập trung đầy vui vẻ thì thằng Hưng không biết ở đâu chui ra bước tới.
- Ê thằng kia có ai mời mầy không hả, sao lại tới đây! – Thằng Duy bước tới quát.
- Lớp đi đâu tao đi đó có ý kiến hả mầy, không danh phận cút sang bên! – Nó ung dung bước qua thằng Duy.
- Được rồi kệ nó đi, nó muốn đi cùng với lớp cũng được! – Tôi cản thằng Duy lại.
Nó bước đến bên cạnh Liên rồi lại dùng thái độ như con cún đang quẩy cái đuôi, tôi thở dài rồi cùng mọi người hướng đến nhà cô Nguyệt. Đến nơi, đã lâu không gặp lại, đám con gái lao đến ôm lấy cô, vẻ mặt vui vẻ hiện lên trên ánh mắt của cô. Đám bạn ríu rít hỏi thăm đủ các kiểu, có khi cô trả lời hết người này đến người nọ mà tôi phải đứng ra để giải vây. Sau một thời gian thăm hỏi, mọi người lại tiếp tục sang nhà cô Loan và một số giáo viên khác nữa. Đến khi thấm mệt, tôi nháy mắt thằng TS rồi sau đó đứng ra thông báo với đám bạn của mình.
- Bây giờ chúng ta ra chợ đêm quẩy thôi, lót cái bụng trước nhé! – Tôi nở nụ cười đầy nham hiểm.
- Được đó lớp trưởng cả ngày đi mệt thấy ông nội rồi giờ đi ăn thôi.
Cả đám bạn hồi hởi bước ra bên ngoài, tôi nhìn sang quan sát sắc mặt của thằng Hưng đang cáu gắt, chỉ cần nghe tới chợ đêm là tôi biết ngay thằng công tử ấy sẽ sợ mất vệ sinh mà rút lui. Nhưng ai ngờ sau khi Liên đồng ý đi với lớp thì nó cùng đồng ý đi theo luôn. Ra bên ngoài mấy thằng bạn tôi mếu xệ cái mặt đi.
- Con mợ nó xe tao lủng mợ nó lốp rồi! – Thằng TS la lên.
Sau tiếng la của thằng TS thì cũng đến phiên tôi cùng đám bạn, toàn bộ xe đều bị xả hơi hoặc bị vật nhọn làm lủng hết đồng loạt. Đang bực bội với tình cảnh đêm hôm, thằng Duy đẩy hết đám bạn của mình bước thẳng tới chỗ của thằng Hưng cùng đàn em của nó.
- Mầy làm phải không thằng chó! – Thằng Duy tóm lấy cổ áo nó.
- Tao có biết gì đâu, bọn mầy xui thì ráng mà chịu hahaha!
- Xuôi mầy nhắc lại một câu nữa xem, ai cũng bị mỗi đám của mầy là không sao, mầy thích ăn nói bố láo hả! – Thằng Duy đã dơ nắm đấm lên không trung.
Tôi cùng thằng TS lao đến kéo nó ra phía sau.
- Mầy bình tĩnh đi kệ cha nó, đưa mọi người ra chỗ sửa xe đi, tao biết gần đây có chỗ sữa xe đêm! – Thằng TS nói.
- Thôi tha cho mầy đó thằng mất dạy! – Thằng Duy vẫn cố nói cho thằng Hưng nghe.
Mọi người bắt dầu từng người cầm lấy xe đạp chuẩn bị đem đi sửa thì thằng Hưng chạy sang chỗ của Trinh nói.
- Trinh ơi lâu mới có dịp đi chơi, đi với bọn mình nhé, bọn nó xe hư rồi còn lâu mới đi được nữa.
- Tôi không đi, tốt nhất tránh xa tôi ra, đừng vo ve bên tai tôi! – Trinh dứt khoát nói thẳng mà chả thèm nhìn nó.
- Trinh chắc chứ, không đi cũng không được, có đảm bảo thằng T nó không thể về nhà đêm nay không! – Nó buông lời đe dọa.
Thằng Sâm không biết ở đâu nghe thấy liền lao tới quát.
- Con mợ mầy, tao thách mầy làm gì đó, muốn không, thích láo hả! – Thằng Sâm lao lên trước.
Tôi nghe được tiếng của thằng Sâm đang gây chuyện với thằng Hưng. Mọi người dừng xe lại rồi chạy đến.
- Sao vậy Sâm nó nói gì à! – Tôi hỏi.
- Con mợ nó, thằng chó này nó rủ Trinh đi chơi không được bèn đem mầy ra hăm dọa! – Thằng Sâm kể lại.
Mấy thằng bạn bên tôi nghe xong liền nổi máu nóng chen thẳng lên trước.
- Mầy thích gì, muốn ăn đòn lắm hả, mầy đụng tới thử tao xem, nè đụng đi, đụng thử tao xem coi! – Thằng Duy vẫn chưa hết nóng cứ đưa người chồm lên chỗ thằng Hưng.
- Tao nói rồi, mầy là cái gì có quyền được nói chuyện ở đây cút! – Thằng đàn em của nó bên cạnh chen lên.
Trinh kéo tay của thằng Duy ra rồi tiến lên trước.
- Hưng này mình nhắc lại một lần nữa nhé, mình không đi với bạn đâu, đừng nghĩ đem T ra là mình sợ nhé, thử đụng vào cậu ấy xem, mình không biết nhà bạn có an toàn không hay sụp đổ nhanh chóng đâu nhỉ, tốt nhất tránh xa ra một chút sẽ tốt hơn cho cả hai! – Trinh buông những lời đanh thép.
- Được được để rồi xem, tao đi, ok!
Nó hậm hực quay lưng đi thẳng cùng đám đàn em bọn nó. Đôi bàn tay nàng khẽ siết chặt lấy với vẻ mặt sợ sệt, tôi đưa tay ra xoa lên đầu để trấn an nàng. Còn Liên vẫn thản nhiên như chẳng quan tâm chuyện gì mà ung dung bước vào xe chạy theo hướng chợ đêm. Tôi cùng đám bạn của mình hân hoan khi đã tống khứ được cái sao chổi nãy giờ cứ phá hoại kia. Tôi cũng vậy thở phào rồi đưa ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn sang Trinh đang đi bên cạnh, đúng là người con gái cứng rắn và đanh thép ấy có khác. Ở một nơi khác nào đó.
- Anh lại mềm yếu nữa rồi, chắc lại để em làm điều gì đó để anh trưởng thành thêm nữa mới được nhỉ.
- Alo mầy lại làm tao thất vọng nữa rồi, lần sau đừng có làm hỏng nữa đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.