Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 159:

Kirigaya T

04/07/2021

Chap 159:

Bước ra bên ngoài đã thấy người con gái ấy đang vui vẻ chụp những tấm hình với ông già noel, tôi bước đến đưa ánh mắt ngắm nhìn nụ cười đang hiện hữu trên đôi môi kia.

- Hihi anh ơi lại đây đi! – Nàng nhón chân lên vẫy tay gọi.

Không đợi tôi trả lời, nàng chạy đến kéo tay tôi cùng chụp cho nhau những tấm ảnh. Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi từ từ lấy điện thoại trong túi ra, là cuộc gọi từ thằng bạn thân của mình.

- Alo gọi tao cái gì đấy!

- Rảnh không ra quán thỏ né NVX đi lớp mình cũng đang ở đây nè!

- Ok tao qua ngay!

Tôi cúp máy rồi quay sang, nàng vẫn đang vui vẻ với những bịch kẹo bông gòn.

- Em ơi ra chơi với lớp mình chút nhé! – Tôi nháy mắt nói với nàng.

- Hihi đi thôi!

Tối hôm nay nàng thật đẹp với bộ váy ấy, tôi cười thầm trong lòng để chút nữa cho mấy đứa cờ hó biết thế nào là thiên thần đêm giáng sinh. Xe chạy một lúc thì cũng đến nơi, bên trong đầy ắp tiếng cười nói của đám thanh niên, tôi cùng nàng đi vào đã làm bao ánh mắt nhìn vào người con gái ấy, mặc dù đã quen nhưng vẫn có cảm giác khó chịu. Tôi để nàng đi trước mình đi sau tiện thể ném cái ánh mắt vào bọn nó như muốn nói.

- Bồ tao đấy chúng mầy biết mà tránh xa ra, nhìn nhìn móc hết mắt luôn bây giờ! – Tôi nói thầm chứ nói ra có mà bị hội đồng mất.

Bước đến khu vực của đám cờ hó, vẫn những âm thanh giành ăn, còn có cả thằng ôm luôn cái nồi lẩu. Tôi lựa một chỗ rồi cùng nàng ngồi xuống, đám cờ hó trong lớp tôi lại được dịp bị nàng hớp mất hồn mà quên luôn công việc là giành miếng ăn.

- Mợ lớp trưởng, được đi với người đẹp luôn nha! – Thằng TS đá đểu.

- Con mợ mầy, mầy không gọi là tao lại được đi mánh lẻ nữa rồi!

- Đệch mợ tao có mời mầy không nhỉ! – Nó ném luôn cái lườm đầy sát khí.

- Hề hề tao đùa xíu là gì ghê quá mầy!

Đang đùa giỡn với thằng TS thì Liên đã bước đến đằng sau.



- TS ơi nhường chỗ này cho mình với nhé! – Liên đập tay lên vai nó.

Thằng TS ậm ừ rồi tót sang bên kia, không biết Liên có dùng lực không mà mặt nó nhăn nhó như khỉ ăn ớt ấy.

- Hai người đi chơi vui vẻ không! – Liên nói nhưng không nhìn vào tôi.

- Ừ vui!

Lúc này tôi chẳng biết nói sao với người con gái ấy, chỉ lặng lẽ cầm ly rượu lên làm một hơi. Cái thứ chất lỏng cay xè ấy đi vào trong người làm tôi cảm thấy thật thoải mái biết bao, cái cảm giác lạnh đi ngoài đường cũng tan biến hết.

- Anh nè ăn đi! – Cả hai người con gái cùng gắp đồ ăn bỏ vào chén của tôi.

- À ừ cảm ơn.

Tôi cảm thấy ớn lạnh từ hai người con gái bên cạnh, mạnh dạn cầm lấy đôi đũa gắp món của nàng lên ăn trước. Vừa đưa vào bên trong miệng, thì cái chén của tôi đã bị nàng giật lấy.

- Hihi em gắp thêm đồ ăn cho anh nhé! – Nàng hí hửng cầm lấy chén.

Sau khi nàng gắp lấy gắp để thì cái chén nó cũng đầy ắp, tôi nuốt cái ực rồi cầm lên ăn chứ có dám than phiền đâu. Sau lần đó Liên đã không còn gắp nữa, chỉ còn tôi và nàng nói chuyện với nhau. Sau bữa tiệc, tôi đưa nàng về đến nhà, nhìn cánh cửa đóng lại tôi yên tâm rồi đạp xe quay trở lại con đường đã vắng bóng người. Đến công viên, tôi thấy bóng dáng của ai đó rất quen đang ngồi một mình trên ghế đá. Tôi không để ý nữa mà đạp mạnh xe chạy ngang qua thì có tiếng gọi.

- Anh ơi em Liên nè vào đây ngồi với em một chút được không!

Tôi ngạc nhiên quay lưng lại nhìn, Liên đang ngồi đó, ánh mắt có vẻ mang nhiều tâm sự, tôi đảo xe chạy lại vào bên trong.

- Sao giờ này còn chưa về! – Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Anh ngồi với em một chút nhé! – Liên vỗ tay vào vị trí bên cạnh.

Tôi run rẩy mấp mé đặt cái mông xuống, chứ tầm đêm hôm giờ ấy ngồi ở cái ghê đá lạnh như tảng băng kia thì sun cả vòi. Cả hai không nói gì chỉ có mỗi tôi là đang run cầm cập vì những cơn gió lạnh buốt đến tê tái. Đang răng môi tìm đến nhau thì âm thanh của Liên vang lên.

- Mi kể cho anh chuyện của bọn em rồi phải không!

- Ừ!

- Em biết tình cảm của anh giành cho emlà như thế nào, lời hứa của anh lúc xưa cũng chỉ là của những đứa trẻ con nói với nhau, nhưng em biết mình phải làm gì, em không trách anh nhưng em cũng không bỏ cuộc đâu. Chỉ khi nào cô ấy rời xa anh em sẽ là người đến bên anh thay thế cho cô ấy! – Liên đưa ánh mắt u buồn nhìn vào khoảng không gian màn đêm.



Tôi cảm thấy trong câu nói của Liên có ẩn chứa điều gì không muốn nói ra, tôi quay sang nói.

- Anh sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy, em đừng đợi, anh biết tình cảm giữa chúng ta nó như thế nào.

- Hihi em không quan tâm và cũng chẳng cần biết, em vẫn sẽ đợi vì thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa.

- Là sao! – Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi.

- Em thật sự muốn nói lắm, nhưng em không muốn anh phải đau khổ, em cũng không muốn vì chuyện ấy mà làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa bọn em, anh à, khi nào Mi nói thì lúc đó anh hãy hỏi.

Giữa hai chúng tôi lại xuất hiện khoảng không gian yên tĩnh, chẳng ai biết phải nói gì, phải hỏi như thế nào cứ thế ngồi đấy ngắm nhìn màn đêm trong công viên. Ngồi với nhau một lúc thì Liên đứng dậy.

- Anh có thể ôm em được không, dù chỉ là một chút thôi! – Liên nhìn vào tôi.

- Anh… anh xin lỗi! – Tôi không muốn làm chuyện gì sau lưng người con gái tôi yêu

Tôi đứng dậy ngay lập tức chào tạm biệt người con gái ấy rồi bước thẳng ra bên ngoài trở về. Còn người con gái ấy lặng lẽ giữa màn đêm, giữa những cơn gió rét của mùa đông nhìn theo hình bóng của người con trai đã khuất vào bóng tối. Người con gái ấy đã rơi những giọt lệ trên mí mắt, cảm xúc của người yêu đơn phương nó thật mặn đắng biết bao.

***

Tháng học cuối cùng cũng trôi qua, thằng Hưng cùng đám đàn em của nó vẫn cứ nghêu ngao nhưng không có động thái gì động chạm đến bọn tôi. Rồi tiết học cuối nắm cũng kết thúc, không khí của những ngày tết mang đến cho những cô cậu học trò thêm những thâm trạng phấn khích mong chờ cùng những ngày nghỉ. Tôi về đến nhà thì cũng là lúc Trinh cũng phải thu dọn đồ đạc để về lại với gia đình.

- Trinh ơi cần mình phụ gì không! – Tôi gõ cửa nói vọng vào.

- Hihi không cần đâu, à vào đây chơi một lát đi T.

Tôi đẩy cửa bước vào bên trong, căn phòng đã vơi đi một phần, cái vali đã được đặt trên giường, người con gái ấy ngồi bên ngoài ban công ngắm nhin không gian bên ngoài. Tôi bước đến ngồi xuống.

- Đã chuẩn bị xong hết rồi hả!

- Ừ, mà T ở đây nhớ ăn uống đầy đủ nhé, lúc mình quay trở lại mà thấy T ốm là chết với mình đấy! – Trinh mỉm cười nhìn vào tôi.

- Ừ yên tâm, có khi còn mập hơn nữa đó!

Cả hai cùng cười nói cùng vui vẻ với nhau, tôi ở với Trinh bấy lâu nay đã thành thói quen từ khi nào, đến bây giờ người con gái ấy sắp đi tôi lại cảm thấy như thiếu vắng thứ gì đó rất quan trọng. Tôi thở dài nhìn ra bên ngoài, năm nay tôi sẽ đón một cái tết chỉ có một mình, không có tiếng cười nói của những người con gái, nàng cũng sẽ rời đi một khoảng thời gian về lại với gia đình của mình, tết hãy mau mau qua đi đó là cảm xúc của tôi lúc ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook