Chương 35:
Kirigaya T
09/05/2021
Chap 35 :
Đến 9h hơn, đang chén anh chén chú rồi tới chén mày chén tao luôn, thì Phương đứng dậy tới chỗ tôi nói nhỏ nhẹ vào tai
- T đi dạo công viên với mình xíu nhé!
- Ừ! Tôi gật đầu đồng ý rồi lững thững bước ra khỏi bàn, tiện cũng tránh luôn cái đám trâu bò kia đang uống như nước lã ấy.
Tôi và Phương cùng rảo bước lên bờ đê ngăn cách 2 hồ nước, con đường chính dẫn vào trong công viên, con đường vắng lặng, yên tĩnh cùng hàng cây liễu hai bên đường rũ xuống mặt hồ thật đẹp. Phương đi bên cạnh tôi không nói gì, tôi cũng đưa tầm mắt mình nhìn vào không gian về đêm trên con đê. Chúng tôi qua hết con đê rồi quẹo vào con đường bên tay phải, ở đây cũng đen tối mờ ảo dưới ánh trăng cùng những ánh đén công viên soi xuống mặt đường, con đường ở đây rất nhiều cây thông đang lặng lẽ đung đưa theo gió, âm thanh của núi rừng hoang sơ, mùi vị của cây cỏ làm tâm hồn của tôi nhẹ nhàng bay bổng. Đi một lúc Phương gọi tôi
-T ơi mình tới ghế đá kia ngồi đi ! Phương chỉ tay vào ghế đá được đặt dưới gốc cây liễu.
Tôi đợi Phương lấy một tờ giấy trong túi ra lau rồi cùng ngồi xuống, cái cảm giác mát lạnh từ ghế cùng cơn gió nhẹ mang hơi lạnh thổi qua làm tôi có chút thoáng rùng mình. Định quay qua nói chuyện với Phương , thì Phương đang đưa ánh mắt nhìn vào khoảng không phía trước mở miệng
- Cảm ơn T nha, hôm nay mình vui lắm! Đôi môi Phương khẽ mấp máy nói với tôi.
- Ừ, không có gì đâu, tại hôm nay mới biết là sinh nhật của Phương nên không chuẩn bị gì tặng cả.! Tôi thở dài ra
- hihi ngốc, mình không cần mấy thứ đó đâu, T đã tặng cho mình ngày sinh nhật tuyệt vời này rồi! Phương quay qua nở nụ cười mang nhiều hạnh phúc.
Khoảng không gian yên lặng giữa hai người bọn tôi, mỗi người lại hòa mình vào khung cảnh vắng lặng của công viên. Ngồi một lúc chúng tôi đứng dậy tiếp tục con đường thênh thang vắng tanh, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây vang vọng trong không gian ấy. Đi một vòng cũng quay lại với chỗ đám bạn của mình rồi tính tiền về. Chiếc ô tô chở chúng tôi rời đi, để lại đằng sau một công viên chìm vào giấc ngủ của thành phố dần dần khuất trong màn đêm. Xe dừng lại trước cổng nhà Phương, tôi bước xuống chào Phương còn hai người con gái ấy vẫn ngồi trong xe nhìn ra ngoài
- Hihi tới nhà Phương rồi, hôm nay cảm ơn T nha! Phương đưa hai tay chắp lại đằng sau rồi cuối mặt xuống.
- Không có gì đâu, chúc sinh nhật Phương vui vẻ nhé.! Tôi gãi đầu nói
Bóng dáng người con gái ấy đi dần vào cổng, tôi quay trở lại xe rồi khuất đần vào con đường đen nghịt về khuya. Người con gái ấy quay lại nhìn theo, trong tim đập rộn ràng, ấm áp hạnh phúc. Chia tay nàng sau khi xe về đến cổng nhà, tôi lên phòng tắm rửa rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Buổi sáng, tôi vươn vai thức dậy sau khi Trinh gọi tôi, làm vscn xong tôi mặc chiếc quần jean đen, áo sơ mi trắng đóng thùng, mang đôi giày trắng rồi bước xuống nhà, Trinh đã mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt để lộ đôi tay trắng mịn. Xe nàng lại đậu trước cổng, trên xe đã có Phương ngồi ở đó, tôi nhìn ba người con gái đó rồi nuốt cái ực thiếu mỗi khà rồi lên xe , đằng sau là chiếc xe tải đang chở đàn piano, tôi không biết đàn đó ở đâu nhưng chắc chắc nó không phải lấy ở nhà nàng được vì nó rất khác nhau. Tới nơi, đám bạn cả lớp tôi đã đông đủ để ủng hộ tiết mục của lớp mình bắt đầu lúc 9h sáng. Đàn piano đã được yên vị trong sảnh chờ phòng đa năng, ba nàng tới chỗ đàn kiểm tra các dụng cụ cho buổi biểu diễn, cô Nguyệt cũng đã có mặt ở đó theo dỏi những cô cậu học trò của mình thi ngày hôm nay. Đây là ngày thứ hai của văn nghệ, nên học sinh đã tới rất đông từ các lớp khác, không khí náo nhiệt, rộn ra khắp mọi nơi, những âm thành từ các bài hát được phát ra từ những dàn loa công suất lớn, tất cả làm nên một lễ hội nào đó cho tuổi thơ của những con người ở độ tuổi thần tiên này. Đến 9h thầy Thắng gọi
- Bây giờ chúng ta sẽ đến tiết mục Gọi tên tôi nhé bạn thân hỡi của lớp 10b12!
Sau bài giới thiệu của thầy, những tràn pháo tay từ phía dưới và lớp tôi vang lên. Bọn tôi tiến ra giữa sân khấu rộng lớn, bên dưới là vô vàn đôi mắt đang theo dõi, tôi biết những người bạn của tôi cũng đang bỡ ngỡ hồi hộp khi lần đầu tiên biểu diễn trước đám đông. Đã luyện tập nhiều nên mọi thứ đã vào vị trí, chiếc đàn piano được đặt giữa sân khấu, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng của Phương bắt đầu đặt lên những phím đàn ngân lên, sau đó Trinh đưa cây sáo lên bắt đầu hòa nhịp vào cùng với tiếng guitar từ nàng vang lên. Tiếng hát từ những người con gái cùng tiếng nhạc phát ra loa đưa không khí trong khu nhà đã năng vang lên êm dịu nhẹ nhàng thiết tha, bài hát đưa những cô cậu học trò chìm vào sự tha thiết chân thành của tình bạn, những chuyện vui buồn cùng có nhau, tôi cũng bắt đầu cất giọng hát hòa vào âm thanh thiêng liêng mang tên tình bạn bè dưới mái trường.
………
Cuộc đời không êm đềm trôi mãi,
Tháng năm bao lần sóng gió,
Hãy để ta được sớt chia cùng nhau.
Gọi tên tôi khi cần, bạn nhé!
Trái tim tôi chỉ muốn nói
Ta sẽ giữ mãi mãi cho tình bạn luôn bền lâu.
Ngày tuổi thơ chúng mình thật hồn nhiên trong sáng,
Để giờ đây mãi là tình bạn của chúng ta...
Bài hát dần kết thúc, những cái ôm nhau chia tay của đám bạn tôi cùng âm thanh du dương từ chiếc đàn piano dần dần ngừng lại, cả khu phòng vang lên những tràn pháo tay lớn, những tiếng hò hét từ lớp tôi vang lên. Tiết mục văn nghệ lớp tôi thành công, niềm hạnh phục từ bạn bè, cô giáo hiện lên qua nụ cười. Không biết sau này những người bạn này vẫn còn nhớ nhau như bây giờ không, hiện tại tôi đang hòa vào niềm vui của những người bạn của mình tại mái trường này.
Đến 9h hơn, đang chén anh chén chú rồi tới chén mày chén tao luôn, thì Phương đứng dậy tới chỗ tôi nói nhỏ nhẹ vào tai
- T đi dạo công viên với mình xíu nhé!
- Ừ! Tôi gật đầu đồng ý rồi lững thững bước ra khỏi bàn, tiện cũng tránh luôn cái đám trâu bò kia đang uống như nước lã ấy.
Tôi và Phương cùng rảo bước lên bờ đê ngăn cách 2 hồ nước, con đường chính dẫn vào trong công viên, con đường vắng lặng, yên tĩnh cùng hàng cây liễu hai bên đường rũ xuống mặt hồ thật đẹp. Phương đi bên cạnh tôi không nói gì, tôi cũng đưa tầm mắt mình nhìn vào không gian về đêm trên con đê. Chúng tôi qua hết con đê rồi quẹo vào con đường bên tay phải, ở đây cũng đen tối mờ ảo dưới ánh trăng cùng những ánh đén công viên soi xuống mặt đường, con đường ở đây rất nhiều cây thông đang lặng lẽ đung đưa theo gió, âm thanh của núi rừng hoang sơ, mùi vị của cây cỏ làm tâm hồn của tôi nhẹ nhàng bay bổng. Đi một lúc Phương gọi tôi
-T ơi mình tới ghế đá kia ngồi đi ! Phương chỉ tay vào ghế đá được đặt dưới gốc cây liễu.
Tôi đợi Phương lấy một tờ giấy trong túi ra lau rồi cùng ngồi xuống, cái cảm giác mát lạnh từ ghế cùng cơn gió nhẹ mang hơi lạnh thổi qua làm tôi có chút thoáng rùng mình. Định quay qua nói chuyện với Phương , thì Phương đang đưa ánh mắt nhìn vào khoảng không phía trước mở miệng
- Cảm ơn T nha, hôm nay mình vui lắm! Đôi môi Phương khẽ mấp máy nói với tôi.
- Ừ, không có gì đâu, tại hôm nay mới biết là sinh nhật của Phương nên không chuẩn bị gì tặng cả.! Tôi thở dài ra
- hihi ngốc, mình không cần mấy thứ đó đâu, T đã tặng cho mình ngày sinh nhật tuyệt vời này rồi! Phương quay qua nở nụ cười mang nhiều hạnh phúc.
Khoảng không gian yên lặng giữa hai người bọn tôi, mỗi người lại hòa mình vào khung cảnh vắng lặng của công viên. Ngồi một lúc chúng tôi đứng dậy tiếp tục con đường thênh thang vắng tanh, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây vang vọng trong không gian ấy. Đi một vòng cũng quay lại với chỗ đám bạn của mình rồi tính tiền về. Chiếc ô tô chở chúng tôi rời đi, để lại đằng sau một công viên chìm vào giấc ngủ của thành phố dần dần khuất trong màn đêm. Xe dừng lại trước cổng nhà Phương, tôi bước xuống chào Phương còn hai người con gái ấy vẫn ngồi trong xe nhìn ra ngoài
- Hihi tới nhà Phương rồi, hôm nay cảm ơn T nha! Phương đưa hai tay chắp lại đằng sau rồi cuối mặt xuống.
- Không có gì đâu, chúc sinh nhật Phương vui vẻ nhé.! Tôi gãi đầu nói
Bóng dáng người con gái ấy đi dần vào cổng, tôi quay trở lại xe rồi khuất đần vào con đường đen nghịt về khuya. Người con gái ấy quay lại nhìn theo, trong tim đập rộn ràng, ấm áp hạnh phúc. Chia tay nàng sau khi xe về đến cổng nhà, tôi lên phòng tắm rửa rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Buổi sáng, tôi vươn vai thức dậy sau khi Trinh gọi tôi, làm vscn xong tôi mặc chiếc quần jean đen, áo sơ mi trắng đóng thùng, mang đôi giày trắng rồi bước xuống nhà, Trinh đã mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt để lộ đôi tay trắng mịn. Xe nàng lại đậu trước cổng, trên xe đã có Phương ngồi ở đó, tôi nhìn ba người con gái đó rồi nuốt cái ực thiếu mỗi khà rồi lên xe , đằng sau là chiếc xe tải đang chở đàn piano, tôi không biết đàn đó ở đâu nhưng chắc chắc nó không phải lấy ở nhà nàng được vì nó rất khác nhau. Tới nơi, đám bạn cả lớp tôi đã đông đủ để ủng hộ tiết mục của lớp mình bắt đầu lúc 9h sáng. Đàn piano đã được yên vị trong sảnh chờ phòng đa năng, ba nàng tới chỗ đàn kiểm tra các dụng cụ cho buổi biểu diễn, cô Nguyệt cũng đã có mặt ở đó theo dỏi những cô cậu học trò của mình thi ngày hôm nay. Đây là ngày thứ hai của văn nghệ, nên học sinh đã tới rất đông từ các lớp khác, không khí náo nhiệt, rộn ra khắp mọi nơi, những âm thành từ các bài hát được phát ra từ những dàn loa công suất lớn, tất cả làm nên một lễ hội nào đó cho tuổi thơ của những con người ở độ tuổi thần tiên này. Đến 9h thầy Thắng gọi
- Bây giờ chúng ta sẽ đến tiết mục Gọi tên tôi nhé bạn thân hỡi của lớp 10b12!
Sau bài giới thiệu của thầy, những tràn pháo tay từ phía dưới và lớp tôi vang lên. Bọn tôi tiến ra giữa sân khấu rộng lớn, bên dưới là vô vàn đôi mắt đang theo dõi, tôi biết những người bạn của tôi cũng đang bỡ ngỡ hồi hộp khi lần đầu tiên biểu diễn trước đám đông. Đã luyện tập nhiều nên mọi thứ đã vào vị trí, chiếc đàn piano được đặt giữa sân khấu, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng của Phương bắt đầu đặt lên những phím đàn ngân lên, sau đó Trinh đưa cây sáo lên bắt đầu hòa nhịp vào cùng với tiếng guitar từ nàng vang lên. Tiếng hát từ những người con gái cùng tiếng nhạc phát ra loa đưa không khí trong khu nhà đã năng vang lên êm dịu nhẹ nhàng thiết tha, bài hát đưa những cô cậu học trò chìm vào sự tha thiết chân thành của tình bạn, những chuyện vui buồn cùng có nhau, tôi cũng bắt đầu cất giọng hát hòa vào âm thanh thiêng liêng mang tên tình bạn bè dưới mái trường.
………
Cuộc đời không êm đềm trôi mãi,
Tháng năm bao lần sóng gió,
Hãy để ta được sớt chia cùng nhau.
Gọi tên tôi khi cần, bạn nhé!
Trái tim tôi chỉ muốn nói
Ta sẽ giữ mãi mãi cho tình bạn luôn bền lâu.
Ngày tuổi thơ chúng mình thật hồn nhiên trong sáng,
Để giờ đây mãi là tình bạn của chúng ta...
Bài hát dần kết thúc, những cái ôm nhau chia tay của đám bạn tôi cùng âm thanh du dương từ chiếc đàn piano dần dần ngừng lại, cả khu phòng vang lên những tràn pháo tay lớn, những tiếng hò hét từ lớp tôi vang lên. Tiết mục văn nghệ lớp tôi thành công, niềm hạnh phục từ bạn bè, cô giáo hiện lên qua nụ cười. Không biết sau này những người bạn này vẫn còn nhớ nhau như bây giờ không, hiện tại tôi đang hòa vào niềm vui của những người bạn của mình tại mái trường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.