Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 68:

Kirigaya T

20/05/2021

Chap 68:

Trong căn nhà bếp ấy, tôi phụ Trinh mấy nguyên liệu lặt vặt, ấy thế mà nhìn xung quanh, tôi mới hiểu tại sao Trinh hồi trước lại bảo ‘ Ở nhà có người mua sẵn rồi” , nhìn cái tủ lạnh ngập tràn các thứ để nấu ăn.

- Trinh này đồ ăn nhiều thế này thì có hư không đó.! Tôi ngơ ngác quay sang hỏi.

- Hihi không sao đâu xíu nữa mấy anh chị làm trong nhà lấy ra nấu là hết à, giờ mình ăn trước rùi lên phòng dọn nhé! Trinh nói nhưng vẫn đang nếm nồi nước canh.

Tôi nhìn bóng dáng đảm đang kia mà muốn ôm cái cho sướng, nhưng nghĩ lại tội lỗi đầy mình với nàng mất hề hề. Cuối cũng bữa cơm cũng đã nấu xong, hai người bọn tôi ngồi vào cái bàn ăn to tổ chảng, cũng may hai người chỉ ngồi một góc. Con gà của bác Hoa cho công nhận gà tự nuôi có khác thịt rất chắc, ngọt khác hẳn với gà ở ngoài chợ. Tôi quay sang nhìn người con gái kia rồi bắt đầu ăn, ban đầu thì từ tốn đến lúc sau tôi lại bắt đầu ăn như nạn đói làm Trinh ngồi bên cứ cười mãi hề hề. Bữa cơm rồi dọn bàn xong, tôi ra phòng khác nghỉ ngơi cho xuống bụng cùng dĩa trái cây mát lạnh từ Trinh, đang ăn thì hai anh chị từ bên ngoài đi vào nhìn trên tay họ tôi chắc biết là họ mới làm vườn xong

- Chào em, lần đầu đến nhà bé Trinh chơi phải không! Anh hỏi rồi ngồi xuống cầm miếng lê lên ăn.

- Dạ phải ạ hì!

- Em cứ thoải mái nhé, ở đây ai cũng tự nhiên vì người nhà này rất tốt.

- Dạ em cũng thấy mọi người vui vẻ với nhau lắm ạ.

- Bé Trinh với người nhà mặc dù là chủ nhưng đối xử với mọi người tốt lắm em, mặc dù là những người giàu có, nhưng vẫn hay ra chỗ công nhân cùng làm việc, mọi người ở đây đều quý mến gia đình này.! Anh ấy nói.

- À em là gì với Trinh vậy, chị thấy bé Trinh quý mến em lắm! Người chị gái nói.

- Dạ em là bạn cùng lớp với Trinh thôi ạ!

- Phải không đó, đây là lần đầu tiên con bé dẫn bạn khác giới về nhà đó!



- Dạ em… em qua phụ Trinh dọn ngày cuối năm thôi mà hì hì chị cứ chọc em à! Tôi ngại ngùng gãi đầu.

- Hai anh chị tới nấu cơm ạ em nấu cơm sẵn cho mọi người rồi đó, T ơi lên dọn dẹp thôi! Trinh gọi tôi.

Tôi xin phép hai anh chị rồi cùng Trinh lên trên, bước tới hai căn phòng đang đóng cửa, Trinh quay lại nói

- Hì T qua phòng bố mẹ mình dọn nhé, hôm nay làm phiền T rồi!

- À không có gì đâu mà người làm không vào đây dọn hả!

- Hihi, chỉ có hai phòng của người nhà mình là tự dọn thôi!

Nói xong Trinh đi vào phòng, chắc phòng đó của Trinh, tôi tò mò định bước vào thì bị người ta đuổi ra , tôi lon ton lại mở cái cửa phòng của hai bác. Căn phòng của hai bác tuy sang trọng, nhưng mọi thứ đơn giản như bao người bình thường hay dùng, tất cả được phủ bằng một tấm vải để che bụi. Tôi bắt tay vào công việc, từ những vải che bụi cho tới các kệ sách, sàn nhà, làm được một khoảng thời gian tôi đặt cái mông của mình xuống bên giường, tôi nhìn xung quanh thì thấy trên cái kệ ở bên trên tivi có cuốn album gì đó dày cộm. Tôi tò mò bước tới cầm lên bên là những hàng chữ “ Album kỷ niệm”, tôi lật những trang đầu là những hình ảnh mờ nhạt, người đàn ông ăn mặc lịch lãm cùng bộ vét sang trọng với gương mặt thanh tú trẻ trung chắc là bố, còn người con gái bênh cạnh vô cùng xinh đẹp với bộ váy thanh mảnh mềm mại cùng gương mặt phúc hậu chắc là mẹ của Trinh. Tôi lật tiếp những trang tiếp theo là những hình ảnh về hai bác cùng nụ cười rạng rỡ, tôi lật tiếp thì có một bức ảnh làm tôi thoáng ngạc nhiên. Bức ảnh ấy bị xé mất một nửa, người trong hình là một cô bé ăn mặc giản dị khoảng tầm 5 6 tuổi gì đó cùng một vị ni cô với nụ cười hiền hậu, tôi thoáng chăm chú vào vị ni cô ấy, cảm giác như đã từng gặp ở đâu mà tôi không thể nhớ ra, sau đó tôi cố lật thêm những trang khác thì chỉ toàn những hình ảnh của cô bé đáng yêu bên hai bác. Tôi đóng quyển album lại rồi suy nghĩ tại sao bức ảnh kia lại bị xé đi, đang miên mang thì tiếng của Trinh vang lên sau lưng tôi,

- Hì T đang nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy!

- À không có gì, mình dọn xong rồi nè!

- Đi với mình chỗ này nhé!

Trinh nháy mắt rồi kéo tay tôi chạy ra sau nhà tới khu nông trại, ở đây tuy buổi trưa nhưng ánh nắng dịu nhẹ, không khí mát mẻ, Trinh đi tới đâu là những người công nhân xung quanh chào đón niềm nở.

- À Trinh à, mới về chơi hả cháu.

- Dạ hihi.

Đi một lúc, băng qua khu nông trại chè, tôi bước tới một vườn cây ăn quả đang nặng trĩu, băng qua khu vườn ăn quả, Trinh dừng lại bên một con suối đang chảy róc rách qua những tảng đá, nước suối trong veo. Trinh ngồi xuống, tôi cũng ngồi theo,



- Hihi chỗ này mình hồi nhỏ hay ra đây ngắm cảnh lắm T!

- Chỗ này đẹp thật nhìn bên kia thấy được cả thảo nguyên cỏ luôn kìa! Tôi trầm trồ chỉ ra phía xa xa.

- Hihi hồi trước cứ mỗi lần buồn mình hay ra đây, cảm giác sẽ không còn buồn nữa! Trình nhìn ra xa xăm cùng nụ cười nhẹ nhàng.

- Hề hề sảng khoái thật đấy! Tôi vươn tay ra tận hưởng của không gian bao la thanh bình.

- Hihi Mình mới tập thổi bài này nè, đảm bảo T sẽ thích mê ly luôn!

- Đậy đây hề hề!

Tôi ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn người con gái ấy đang nhẹ nhàng đưa cây sáo lên, âm thanh của tiếng sáo vang vọng cao vút hòa vào thiên nhiên, hòa vào không gian bao la của núi rừng, nghe tiếng sáo cùng tiếng róc rách của nước chảy làm tâm hồn tôi như đang được bay bổng, thả lỏng, thoải mái biết bao. Tiếng sáo kết thúc, Trinh quay sang nở nụ cười nhìn người con trai đang trong tâm trạng vô cùng thoải mái say sưa nhắm mắt tận hưởng,

- Bài này là bài gì vậy Trinh, thật là tuyệt vời khi ngồi ở đây nghe nó đấy Trinh à!

- Bài này là El condor Pasa của Simon và Garfunkel hihi, nhìn mặt T là đang như tơ vò chứ gì! Trình nhìn tôi rồi cười khúc khích.

Tôi cũng nở nụ cười lại chứ dốt đặc cám heo tiếng anh thì có nghe hiểu gì đâu, sau này đến năm 2014 tôi mới được nghe lại tiếng sáo tuyệt vời của Leo Rojas, nếu ở khung cảnh thiên nhiên rộng lớn được nghe nó thì tâm hồn còn gì bằng. Quay trở lại lúc này ánh nắng đã vơi dần đi, hai người bọn tôi lê bước quay trở lại căn nhà để huẩn bị về . Chiếc taxi vẫn đợi bọn tôi, xe bắt đầu chạy, ngôi biệt thự dần khuất sau những hàng vây cao su, tạm biệt nhé sau này tôi sẽ quay trở lại. Xe đến đoạn khu nông trại chè bên đường cũ tôi bảo anh taxi dừng lại chút, tôi muốn ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên không gian bao la của những cây chè trải dài tới đường chân trời, người con gái ấy cũng nhẽ nhàng tựa đầu vào vai tôi đưa ánh mắt nhìn qua cửa kính tận hưởng khung cảnh đầy thơ mộng của núi rừng đại ngàn,

- Đẹp quá T nhỉ!

- Ừ!

Xe bắt đầu lăn bánh quay trở về thành phố, quay trở lại cuộc sống nhộn nhịp cùng những ngôi nhà san sát nhau, bỏ lại chốn yên bình, đẹp đẽ bao la của khu rừng đồi núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook