Ước Nguyện

Chương 2

Thị Chanh

11/02/2023

Ngay chính giữa vòng tay Ngu Lạp.

Cô mừng thầm, vội cầm lấy điện thoại của Trình Tông Nam rồi lần tìm điện thoại của mình theo quán tính nhưng lập tức nhớ ra cái điện thoại cũ mà cô đang cầm cũng không có sim, không có mạng thì cũng thôi đi, ngay cả weixin cũng chưa tải xuống nữa.

Sau khi suy tính cô không khách sáo, tự nhiên mở weixin của Trình Tông Nam song không tọc mạch chuyện tư của người khác mà trực tiếp nhấp vào thêm bạn –––– nhập ID weixin của mình rồi bấm đồng ý.

Kế đó cô trả điện thoại lại cho Trình Tông Nam.

Lúc quay qua vừa khéo đối diện với ánh mắt của anh.

Mắt Trình Tông Nam dài và hẹp, khoảng cách giữa hai mí mắt không rộng mà là một nếp gấp rất sâu cùng sợi mi tựa lông quạ. Con ngươi đen láy giống như hòn đá huyền bí lâu đời ẩn ở nơi xa nhất trong bóng đêm.

Lúc không cười thì sắc bén như dao, vô hình trung tạo cho người khác có một loại cảm giác áp bức rất đáng sợ.

Anh chắc chắn là người cẩn trọng chín chắn, nhưng lúc cười lại từ hiền lành như bụt chuyển sang lưu manh phóng đãng, ý cười của anh thường rất nông, chỉ là một cái nhướng mày tùy ý nhưng có thể trực tiếp câu lấy lòng người, vô cùng quyến rũ.

Hình như ở trên người anh, cẩn trọng chín chắn không hề mâu thuẫn với bất cần đời mà chúng có thể tồn tại song song.

Giống như bây giờ, Trình Tông Nam đang nghiêm túc và ung dung dùng ánh mắt câu người lại ngả ngớn này nhìn cô.

Tự nhiên mặt mũi Ngu Lạp đỏ bừng, quả thực mục đích của cô là muốn thêm weixin của anh, mà dường như anh đã nhìn thấu tất cả nên ánh mắt này khiến Ngu Lạp luống cuống, xấu hổ muốn chết.

Nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh, vuốt lại mái tóc rối bù như để che giấu căng thẳng đoạn căng da đầu nói: “Ừm, có weixin, chú Trình vẫn bắt kịp thời đại lắm ạ.”

Trình Tông Nam thôi nhìn, nghiêng đầu trông ra cửa kính rồi tùy ý mở rộng hai chân, rõ ràng không gian rộng như vậy nhưng vẫn không đủ chỗ cho đôi chân dài của anh đâm ra có vẻ hơi chật chội.

Anh thoáng cụp mắt, xoa huyệt thái dương hai cái đoạn từ tốn nói: “Không sánh bằng người trẻ tuổi bọn cháu.”

Giọng rất khàn, đậm uể oải.BYY

Nhận thấy hình như anh rất mệt nên cô không nói nhiều làm phiền anh mà chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh rồi dùng khóe mắt đánh giá Trình Tông Nam, phát hiện anh đã duy trì một tư thế ngồi rất lâu không thay đổi, dựa vào lưng ghế, đầu thoáng nghiêng về phía cửa kính bên kia.

Đường nét gò má sắc nét mà xinh đẹp.

Có lẽ là đã ngủ rồi. 

Đầu anh lệch nên Ngu Lạp nhìn thấy sau gáy anh cũng có hình xăm, giống như là một chuỗi ký tự tiếng Anh.

Nhìn không rõ lắm. 

Ngu Lạp tới gần theo quán tính, rướn cổ hết mức có thể định bụng nhìn rõ hơn một chút. Chính là cậy Trình Tông Nam đã ngủ nên mới dám to gan như vậy.

Nhưng cô vừa với gần hơn thì xe ngừng lại.

Tài xế trông vào kính chiếu hậu nên dĩ nhiên trông thấy hành động của Ngu Lạp, nhưng vẫn không nói gì mà chỉ rằng: “Cô bé, đến rồi.”

Ngu Lạp lùi về theo quán tính, một giây sau Trình Tông Nam từ từ mở mắt, trước khi anh nhìn sang Ngu Lạp chột dạ quay đầu qua chỗ khác rồi mở cửa xuống xe.

Ngay lúc đóng cửa xe, cô cố ý lần lữa, thoáng khom người nhìn thẳng Trình Tông Nam: “Cảm ơn chú Trình ạ.”

Trình Tông Nam hạ cửa kính bên cạnh xuống, mở miệng: “Không có gì.”

Thời gian riêng tư quá ngắn, Ngu Lạp không nỡ nhưng trong một chốc lại không có bất kỳ lí do dây dưa nên chỉ có thể bịn rịn đóng cửa xe lại, sau đó nói với Trình Tông Nam câu “Tạm biệt” rồi xoay người rời đi.

Xe chạy từ từ, Trình Tông Nam lại lấy điếu xì gà ra, “tách” một tiếng làm bật lửa bùng lên ngọn lửa xanh rực rỡ, môi ngậm lấy điếu xì gà rồi đưa tới gần.

Rít một hơi thật sâu, khuỷu tay tì vào mạn cửa đoạn đưa điếu xì gà ra ngoài cửa kính búng nhẹ, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trong gương.

Gió thổi mạnh lạnh thấu xương, cô đứng trong gió rét, tóc tai ngổn ngang, trông có chút yếu ớt.

Cứ ba bước cô lại quay đầu một lần rồi đứng im tại chỗ lần lữa không đi khiến ánh mắt của hai người như chạm nhau qua chiếc gương.

Bất giác nhớ đến chuyện đã xảy ra vào tối nay.

Cô gái chật vật ngã từ trên đầu tường xuống, sau khi bị mẹ tát cắn chặt răng không cho nước mắt rơi.

Chắc chắn Ngu Lạp là một cô gái khiến người khác vui tai vui mắt. Mắt to tròn, mặt trái xoan, lông mi dài, da trắng ngần.

Chỉ là, cả người đầy gai, bừng bừng thù địch, bướng bỉnh và phản nghịch viết đầy mặt.

Là một vẻ đẹp của tính công kích.

Trình Tông Nam như bật cười, rất khẽ và nhanh đến mức không kịp bắt lấy.

Anh thờ ơ rít một hơi xì gà, nhìn kính chiếu hậu nhả ra ngụm khói, điệu bộ có chút ngả ngớn, hàm súc lẩm bẩm: “Nhỏ thế mà chọc khóc thì tội lỗi quá.”

–TRUYỆN DỊCH BỞI BYY

Mãi đến khi xe của Trình Tông Nam chạy khuất, Ngu Lạp mới quấn chặt áo khoác trên người, chạy nhanh vào tiểu khu để lên nhà Trần Nghiên Ninh kết nối wifi đăng nhập weixin sau đó chấp nhận lời mời kết bạn của Trình Tông Nam.

Tiểu khu của nhà Trần Nghiên Ninh đã tồn tại rất nhiều năm nên tòa nhà khá cũ kỹ, sơn tường tróc thành mảng thì chớ, khu vực xanh hóa cũng không có ai quản lý, thậm chí sa số hộ gia đình ở lầu một càn rỡ và vô sỉ phân chia bãi cỏ ở cổng thành các khu riêng để trồng rau nuôi gà.

Hoàn cảnh tệ hại, nhưng thắng ở chỗ vị trí tốt. Gần trung tâm thành phố với nghe đâu sắp bị phá dỡ rồi.

Giờ này ngoại trừ cô ra thì trong tiểu khu vắng tanh.



Đêm đen gió lộng, đèn đường lập lòe, gió lạnh thổi qua, đặc biệt âm u.

Ngu Lạp bất giác bước nhanh hơn.

Đang lúc định chạy vào tòa nhà thì một bóng người bỗng nhảy ra từ trong bóng tối rồi nhào tới trước mặt cô, “Nè!”

“Mẹ nó!” Ngu Lạp giật thót, nhấc chân đá mạnh theo quán tính.

Trước khi cú đá này tìm được điểm dừng thì người đối diện giống như đã đoán được hành động của cô nên túm lấy cổ chân cô.

Ngu Lạp sững sờ. 

Mẹ nó! Thứ đồ này còn biết phán đoán nữa hả? Đen như dầu hắc vầy mà còn có thể nhìn thấy thì đã mở thiên nhãn rồi phỏng!

Trước kia nghe Trần Nghiên Ninh nói, chỗ này từng có băng đảng trộm cướp ghé thăm. Ngu Lạp nghĩ bụng mẹ nó đúng là xui tám đời, không dễ gì mới ghé một chuyến mà còn bị trộm chặn đường. Muốn cướp tiền thì được, cướp sắc…

Nhưng khoan đã… thật sự có tên trộm nào đần như vậy sao? Trước khi đánh lén người khác còn đặc biệt rống to để nhắc nhở người khác rằng tao sắp chặn đường mày này.

Không đúng, đợi chút… tại sao giọng nói này quen tai thế?

Chưa đến ba giây, đầu óc Ngu Lạp xuất hiện rất nhiều thứ.

Bấy giờ cô không còn sợ hãi nữa, bình tĩnh lại cạn lời nhắm chặt mắt, có mấy phần nghiến răng nghiến lợi: “Trần Trạch Ninh, cậu muốn chết có đúng không?”

Kế đó, người đối diện buông mắt cá chân cô ra.

“Rất tốt, còn có thể nhận ra bố của con, ha ha ha –––– đậu móa!”

Tiếng cười của của cậu thiếu niên khoan khoái mà thèm đòn, kết quả một giây sau, âm cuối trở nên thảm thiết giống như băng qua mười tám con đường núi quanh co.

Cậu che chân nhảy lò cò mấy cái đến mức đèn điều khiển bằng âm thanh trên hành lang cũng thoắt bật sáng, khu vực xanh hóa gần đó được một hộ gia đình của lầu một vòng lại nuôi gà, động tĩnh của Trần Trạch Ninh lớn tới nỗi đám gà đã ngủ say cũng bị đánh thức, thế là chúng vỗ cánh kêu mấy tiếng.

Cậu có thể dự đoán một lần, nhưng không thể ngăn cản Ngu Lạp đánh lén lần thứ hai.

Khoảnh khắc cậu buông chân cô ra, Ngu Lạp dứt khoát đá mạnh vào bắp chân của Trần Trạch Ninh.

Trần Trạch Ninh che chân nghỉ một lúc, giận đến mức mặt mũi đỏ chót khiến gương mặt anh tuấn có mấy phần hung dữ, giả vờ phẫn nộ trừng mắt với Ngu Lạp: “Nếu cậu là đàn ông thì lúc này đã bị tớ quật nằm thẳng cẳng rồi đó!”

Chẳng những Ngu Lạp không bị dọa dẫm mà còn liếc cậu khịt mũi coi thường: “Ngu ngốc! Ai kêu cậu rảnh rỗi tìm chuyện làm gì hả.”

Cô đẩy Trần Trạch Ninh ra đi thẳng vào tòa nhà.

Vừa đi được hai bước thì bị Trần Trạch Ninh kéo lại khiến cả người đều bị lôi trở về.

Trần Trạch Ninh nói: “Cậu đợi một lát.”

Ngu Lạp siết chặt nắm đấm: “Có phải cậu bới lông tìm vết…”

Cô còn chưa nói xong thì có một lòng bàn tay ấm áp chạm vào má, cậu nhíu chặt mày, giọng khàn khàn, “Cậu bị đánh?”

Ngu Lạp ngửa đầu ra sau theo quán tính, giả vờ chê bôi hất tay cậu ra: “Tay rửa chưa đấy, chớ dại truyền virus sang cho tớ.”

“Tớ không có giỡn với cậu đâu.” Trần Trạch Ninh thôi ngớ ngẩn mà trở nên nghiêm túc: “Ai đánh cậu! Nói đi, là ai! Sáng mai tớ sẽ báo thù cho cậu!”

Dường như lửa giận đang rất đượm, trị số bạo lực cũng đương tăng lên, cậu vén tay áo lộ ra cánh tay gầy còm của mình, dùng sức rặn ra ra hai cơ bắp: “Có nhìn thấy không, mới luyện ra đấy, không khiến gã chết tớ không mang họ Trần nữa!”

Trông dáng vẻ tức đến nổ phổi của cậu, Ngu Lạp bỗng hứng thú rồi bình tĩnh nói: “Mẹ tớ đó.”

 

Trần Trạch Ninh kéo tay áo xuống, lặng lẽ đi vào tòa nhà.

Ngu Lạp đi đằng sau cậu, nói mỉa: “Đi đi, báo thù cho tớ đi, anh trai cơ bắp.”

“Chúng ta là anh em xã hội, cùng lắm tớ tìm cho cậu một túi đá chườm.” Trần Trạch Ninh chắp tay trước ngực, trịnh trọng nói: “Đừng báo thù.” 

“Hèn.” Ngu Lạp cười vào: “Cậu gọi tớ một tiếng bố, từ nay về sau cậu theo họ tớ.”

Ngón giữa và ngón cái của Trần Trạch Ninh chụm lại rồi búng vào trán Ngu Lạp: “Bớt mưu quyền soán vị đi.”

Ngu Lạp nào phải người thích chịu thiệt, thế là cô lập tức tát vào lưng cậu: “Bớt cho mặt mà chê đi.”

Trần Trạch Ninh và Trần Nghiên Ninh là anh em sinh đôi, cô quen họ vào lúc học cấp hai, sau đó luôn học chung một trường cho đến khi lên lớp 12.

Mà đây chính là phương thức ở chung của Ngu Lạp và Trần Trạch Ninh.

Giận nhau, đánh nhau, nhìn nhau là ngứa mắt.

Trần Trạch Ninh cũng không xem cô là con gái, mà cô cũng không coi Trần Trạch Ninh là con trai.

Một tòa nhà chỉ có sáu tầng và không có thang máy. Hai người sóng vai nhau đi lên lầu, đèn điều khiển bằng âm thanh trên cầu thang lũ lượt sáng lên theo tiếng bước chân của họ.

Trần Trạch Ninh quay sang nhìn Ngu Lạp, nước da cô trắng ngần khiến dấu tay trên mặt càng thêm rõ ràng nên rất dọa người. Thậm chí nửa gò má bên kia đã sưng húp lên.

Cậu biết quan hệ giữa cô và mẹ cô không tốt, thường xuyên cãi nhau, hễ cãi nhau xong là Ngu Lạp đều sẽ đến nhà họ ở ké.

Chỉ là lần này, không ngờ mẹ cô còn ra tay.



“Là mẹ ruột của cậu hả?” Trần Trạch Ninh nhịn nửa ngày cuối cùng không nhịn được nữa, đưa tay chạm nhẹ vào mặt Ngu Lạp, “Ra tay thật tàn nhẫn. Đau lắm phải không?”

Ngu Lạp giả vờ bực bội, quay đầu tránh: “Tớ tát cậu một cái, cậu nói xem có đau không ha.”

Ngu Lạp cảm thấy không có gì to tát nên thờ ơ nhún vai: “Tớ cũng ước gì tớ được bà ấy nhặt về.”

Trần Trạch Ninh không đáp lại lời tự giễu của cô mà vỗ vỗ vai của mình như đúng rồi: “Khuỷu tay của Ninh ca em luôn đợi em đến dựa!”

“…” 

Ngu Lạp cố ý làm ra động tác nổi da gà, “Vậy anh đi báo thù cho em đi, Ninh ca cơ bắp.”

Trần Trạch Ninh: “…”

Ngu Lạp không mấy muốn nói về chuyện này, cô liếc cậu thiếu niên bên cạnh.

Dáng dấp cao lớn, mặc áo bóng chày và quần thể thao, có lẽ lâu rồi không cắt tóc nên mái tóc rối bù rủ xuống trán vừa khéo che khuất lông mày với mắt khiến cả người tràn ngập cảm giác trẻ trung.

Thật ra cậu có vẻ ngoài xinh xắn sạch sẽ, thoạt nhìn chính là một nam thần, đáng tiếc mở miệng ra lại biến thành một nam thần kinh.

“Trễ như vậy mà cậu ở đây làm gì.” Ngu Lạp thuận miệng hỏi.

“Đi net đó.” Trần Trạch Ninh nhìn cô nhướng mày, “Lát về đánh đôi không?”

Ngu Lạp quả quyết từ chối: “Không rảnh.”

Cô còn phải nhanh chóng vào nhà xác nhận lời mời kết bạn của Trình Tông Nam nữa.

Nghĩ đến đây, Ngu Lạp liền tăng tốc nhảy bước ba lên lầu, còn liên tục giục Trần Trạch Ninh nhanh đuổi theo để mở cửa cho cô.

Bố mẹ Trần Trạch Ninh đã ngủ, sau khi rửa mặt Ngu Lạp lặng lẽ trở về phòng Trần Nghiên Ninh.

Trên tủ đầu giường đặt túi đá Trần Trạch Ninh đem qua, cô không có thời gian dùng.

Trong lòng trong mắt chỉ có mỗi chiếc điện thoại.

Sau khi xác nhận lời mời kết bạn của Trần Tông Nam, cô lập tức nhắn cho anh một đoạn giới thiệu bản thân: [Xin chào chú Trình, cháu là Ngu Lạp.]

Lúc này đã rửa mặt xong, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của Trình Tông Nam.

Cô không khỏi thất vọng, nhưng cũng tự an ủi bản thân rằng có lẽ Trình Tông Nam đã ngủ.

Cô nhấp vào vòng bạn bè của Trình Tông Nam.

Rất ít bài đăng, hoàn toàn không có nội dung nào liên quan đến âm nhạc.

Mặc dù vậy, Ngu Lạp cũng xác định được anh chính là người đứng dưới ánh đèn tụ quang trên sân khấu trong ký ức.

 

Tối hôm qua Ngu Lạp còn có thể tự an ủi bản thân rằng có lẽ Trình Tông Nam đã ngủ nên không thấy tin nhắn của cô, nhưng cả ngày hôm sau đều không nhận được câu trả lời của Trình Tông Nam thì lần này cô hoàn toàn không còn lý do gì để tự lừa dối mình nữa.

Lúc nào cũng mất tập trung, thậm chí không có tinh thần học hành.

Chịu đựng mãi mới đến giờ tan học, Ngu Lạp lập tức chạy đến một quán bar trong trung tâm thành phố.

Cô đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Con phố này tràn ngập ánh đèn neon, dòng người vội vã cùng biển hiệu của quán bar đặc biệt bắt mắt.

Tên là –––– ZN. 

Giống với hình xăm trên cẳng tay Trình Tông Nam.

Tính ra thì đây không phải là một quán bar mà nói đúng hơn là một Live house, song mấy năm trước nó không phải tên ZN.T, nhưng không lâu sau đó liền đổi thành cái tên hiện tại.

Cô kéo kín áo khoác để giấu bộ đồng phục học sinh ở bên trong rồi từ từ đi vào.

Trong quán bar ngập tràn màu sắc. Trên ghế lô đều chật ních người, giữa sân khấu có một ban nhạc đang hát một ca khúc Rock.

Vừa bước vào Ngu Lạp liền ngó nghiêng xung quanh, cẩn thận tìm kiếm.

Ánh mắt lướt nhanh qua sa số gương mặt, mãi đến khi lia đến chiếc ghế lô ở trong góc mới dừng lại.

Nơi đó đèn đóm tù mù, Trình Tông Nam đang uể oải ngồi trên ghế sô pha, anh mặc áo sơ mi đen cùng quần âu, đôi chân dài gác lên bàn, tay trái rỗi rãi nghịch khối rubik.

Anh không đeo cà vạt, áo sơ mi mở vài cúc và thậm chí còn không sơ vin vào lưng quần.

Tự do, ngả ngớn, nhưng lại không thiếu tùy tiện và cao quý.

Giống như đang tách biệt với sự nhộn nhịp của nơi đây.

Sau khi nhìn thấy Trình Tông Nam, Ngu Lạp không vui vẻ ngay mà dần nhíu chặt mày.

Bởi vì… cô gái ngồi bên cạnh anh, đang khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Nguyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook