Chương 4
Thị Chanh
11/02/2023
ột câu nói với ngữ điệu bình thản nhưng lại khiến trái tim Ngu Lạp xao xuyến.
Nhận ra vừa rồi mình hơi nóng nảy ngang ngược và vô lý. Cô có tư cách gì mà phát cáu với Trình Tông Nam chứ.
Thế là cô cẩn thận quan sát anh.
Trình Tông Nam thoáng cụp mắt, ánh đèn tù mù lạc trên tóc anh khiến cả người anh sa trong tranh sáng tranh tối, thành thử không rõ sắc mặt.
Cầm ly rượu đưa lên môi, thong thả nhấp một ngụm nhỏ.
Ngu Lạp lo lắng không thôi, không muốn làm anh mất vui, nhưng ngay lúc cô định nói gì đó để cứu vãn cục diện thì Trình Tông Nam uể oải giơ tay lên không trung vẫy với bartender.
Bardenter đang bận nên không chú ý bên này, một phục vụ nam chạy qua nhắc anh ta, bấy giờ anh ta mới ngưng tay vội vàng chạy tới.
“Trình tổng.”
Trình Tông Nam hơi nghiêng đầu nhìn Ngu Lạp, ánh mắt vẫn thờ ơ và giọng vẫn bàng quan: “Đừng giận, muốn uống hãy nói với cậu ấy.”
Rõ ràng là một câu nói bình thường và không mang theo tình cảm nhưng lại khiến trái tim Ngu Lạp hẫng mấy nhịp và không hiểu sao lại có ảo giác anh đang dỗ dành cô.
Bartender nhìn Ngu Lạp cười hỏi: “Xin hỏi quý cô đây muốn uống gì ạ?”
Ngu Lạp nào có thời gian nghĩ nên uống gì, toàn bộ tâm trí cô đều đặt trên người Trần Tông Nam, nhưng lại ngại nhìn trắng trợn, vì thế chỉ có thể nhìn lướt qua mặt anh sau đó cụp mắt rồi bất giác nhìn sang tay anh, rượu trong ly chỉ còn lại một phần ba, đá tan ra khiến trên thành ly đọng một lớp nước.
Đầu ngón tay của anh trắng lạnh.
Áo sơ mi xắn đến cẳng tay. Ngu Lạp lại nhìn thấy hình xăm ở mạn trong cẳng tay của anh.
Từ lâu cô đã biết trên người Trình Tông Nam có rất nhiều hình xăm nhưng chưa từng nhìn gần thành thử không biết nó trông như thế nào.
Cô biết, Trình Tông Nam lớn lên ở Mỹ và tiếp thu nền giáo dục phương Tây nên xem hình xăm là một loại văn hóa và tín ngưỡng.
Cô bất giác nhìn lên trên, không khỏi tò mò hoa văn trên hình xăm chạy dài ở mạn trong cẳng tay của anh là gì.
Cổ áo anh cởi vài cúc để lộ xương quai xanh hõm sâu, mà trên xương quai xanh sắc nét cũng có hình xăm.
Giống như là một… “dây thừng” cuộn quanh.
Ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ lắm. Ngu Lạp vô thức nhìn dọc theo sợi “dây thừng” kia.
Mãi cho đến khi đối diện với đôi mắt vừa sâu vừa sắc như có thể thấu suy nghĩ người khác trong một cái nhìn của Trình Tông Nam thì Ngu Lạp mới giật thót, dời mắt theo quán tính và trên mặt xuất hiện sự chột dạ do nhìn trộm bị tóm, cô ho khan rồi tìm bừa chuyện để nói: “Ừm… chú Trình uống rượu gì vậy ạ?”
Trình Tông Nam bình tĩnh xoay cổ tay, dời ly rượu ra xa một chút, không trực tiếp trả lời mà cố ý trêu chọc cô: “Uống rượu gì cũng không ảnh hưởng đến cháu uống nước trái cây.”
Quá chừng tàn nhẫn và cứng rắn.
Rồi lại chuyển sang nghiêm túc dạy dỗ giống như người lớn: “Còn nhỏ không được uống rượu.”
Ngu Lạp: “…”
Cô lén bĩu môi, nói với bartender: “Nước táo đi, cảm ơn ạ.”
Bartender gật đầu: “Vâng.”
“Pha ngon vào.” Trình Tông Nam không bàng quan nữa mà nghiêm túc hẳn: “Nếu lại để tôi nghe thấy đánh giá giống như ‘khó uống’ thì ngày mai cậu không cần phải tới nữa.”
Lấy thân phận ông chủ xé to chuyện ra. Ác độc, sát phạt, quyết đoán.
Bartender sợ đến thoáng run: “Vâng… vâng ạ.”
Trong thấp thỏm còn có chút ngu ngơ, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói nước anh ta pha khó uống.
Trước khi đi anh ta không kìm được nhìn Ngu Lạp và ly nước cam gần như chưa động vào ở trước mặt cô mấy lần.
Ngu Lạp: “…”
Cạn lời ngang hông. Có chút lúng túng.
Sau khi bartender đi chỉ còn lại Ngu Lạp và Trình Tông Nam.
Cô nhìn ly nước cam trước mặt mà cảm thấy áy náy, vừa nãy cô nói nước cam khó uống chẳng qua là để trút giận bởi vì Trình Tông Nam không đọc tin nhắn của cô.
Nào biết Trình Tông Nam nghiêm túc và thật sự lắng nghe chứ?
Song cô không muốn vì một câu nói tùy tiện của mình mà khiến bartender có nguy cơ mất việc, mặc dù cô biết mình hay tự đa tình nhưng vẫn giải thích: “Thật ra ly nước cam kia… không khó uống mà rất dễ uống ạ.”
Trình Tông Nam bật cười: “Ừ.”
Thoáng nhướng mày, mặt đăm chiêu: “Cho nên, vì sao vừa rồi cháu gây với tôi?”
“…”
Trình Tông Nam nói trúng tim đen như vậy thật sự khiến Ngu Lạp nghẹn đến mức không nói nên lời.
Giống như anh rất giỏi nắm bắt những điểm đột phá không dễ phát hiện rồi nhân lúc đối phương chưa sẵn sàng đánh thẳng vào chỗ yếu và giết cho họ trở tay không kịp.
Bình tĩnh thong dong mà bày mưu tính kế hướng đi của thế cuộc.
Nhưng nghịch lí chính là, câu nói này của anh lại không mang theo cảm giác sắc bén của câu hỏi, ngược lại khiến người khác có cảm giác dung túng của bất lực.
Nếu anh đã hỏi như vậy thì Ngu Lạp cũng không tiếp tục ngượng ngịu, cô nhìn Trình Tông Nam song rõ ràng lời đã lên đến miệng nhưng lại nuốt xuống.
Anh chưa đọc tin nhắn của cô thì hà cớ gì phải hỏi lần với truy cứu mãi chứ.
Tự ái bắt đầu quấy phá khiến cô hông muốn nhắc lại chuyện tin nhắn gởi vào tối hôm qua nữa.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, thế là cô phồng má, cố quản lí tốt biểu cảm nói: “Cháu vẫn chưa biết tên của chú.”
Trình Tông Nam bừng tỉnh: “Xin lỗi, tôi quên giới thiệu bản thân.”
Người thì bình tĩnh bàng quan nhưng thái độ lại khiêm tốn lịch sự.
“Tôi tên ––––”
Ngu Lạp vẫn luôn nhìn anh nên thấy anh mở miệng nói song lúc này ban nhạc trên sân khấu lại khuấy động bầu không khí trong phòng, mặc dù họ ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh nhưng lời Trình Tông Nam nói vẫn bị tiếng nhạc đinh tai át hết.
Ngu Lại nhíu mày.
Bực bội rồi đó, hét thì cứ hét, khuấy động thì cứ khuấy động, nhưng cớ làm sao cứ chọn vào lúc này hả?
Cô dằn sự khó chịu vì bị làm phiền xuống sau đó nói lớn hơn giống như đang hét: “Cháu không nghe rõ, chú có thể…”
Còn chưa nói xong thì Ngu Lạp đã im bặt.
Bởi vì Trình Tông Nam vẫn luôn duy trì khoảng cách bỗng nhiên vượt qua phòng tuyến an toàn giữa họ, cúi người đến gần rồi chống tay hai bên người cô, đầu thoáng hạ thấp, nói từng chữ một: “Trình Tông Nam.”
Anh nói tên của anh.
Khoảnh khắc này, giống như tất cả huyên náo đề bị ngăn cách ở ngoài và bên tai chỉ có giọng nói từ tính rõ ràng giống như lớp sương dày đặc quanh quẩn trong núi mà dẫu gạt như thế nào cũng không thể tan của anh.
Ở khoảng cách gần như vậy cô ngửi thấy mùi trên người anh, không phải mùi thuốc lá nhưng trong lúc nhất thời cô không biết phải miêu tả mùi này như thế nào.
Hơi thở anh phả ra đẫm hương rượu.
Cô thoáng cụp mắt, đập vào tầm nhìn là xương quai xanh gợi cảm và hình xăm trên xương quai xanh của anh.
Cuối cùng cũng đã nhìn rõ.
Thì ra không phải dây thừng.
Là rắn.
Một con rắn quấn quanh xương quai xanh.
Nguy hiểm, thần bí. Giống như con người anh.
Không biết là bị hình xăm con rắn sống động như thật dọa sợ hay là bị anh đột nhiên đến gần dọa sợ mà sống lưng cô cứng đờ.
Nhưng cô chưa kịp lùi về sau thì Trình Tông Nam đã có hành động trước.
Nói xong tên của mình anh lập tức lùi về sau kéo dài khoảng cách giữa họ, chỉ là không còn xa giống như lúc nãy.
Bầu không khí trên sân khấu vẫn hừng hực tăng nên âm lượng của Trình Tông Nam cũng cao hơn, hỏi: “Tại sao chạy tới đây một mình thế?”
Rõ ràng là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến mí mắt Ngu Lạp giật liên hồi.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao vừa rồi mình lại chột dạ trốn tránh khi Trình Tông Nam phát hiện ra cô rồi.
Bởi vì trong tiềm thức của cô sợ Trình Tông Nam sẽ hỏi như vậy.
Nhất thời cô không nghĩ ra lý do gì, mặc dù cô luôn thẳng thắn nhưng với tình huống hiện tại cũng không thể nói trắng là đến tìm anh được.
Ngu Lạp nhìn quanh quất, dễ nhận thấy cô đang bí, trong lúc luống cuống cô buột miệng: “Cháu không hề đến một mình, cháu chỉ đang chờ bạn thôi.”
Trình Tông Nam bình tĩnh nhìn cô, cố ý hỏi giống như trêu chọc: “Bạn trai à?”
Ngu Lạp lập tức lắc đầu: “Bạn giới tính nam ạ.”
“À.” Trình Tông Nam khẽ hất cằm như đăm chiêu rồi cười tủm tỉm: “Bạn giới tính nam.”
Giọng ngân dài, đầy hàm súc.
Khiến người ta mơ mộng viễn vông như thể ngắt câu ở đâu cũng kỳ lạ.
Mặt Ngu Lạp nóng ran bèn ưỡn ngực nói: “Là anh em tốt ạ!”
Trình Tông Nam không kìm được bật cười vài tiếng đến mức bả vai thoáng run.
Mới trêu chọc hai câu mà đã khiến tiểu nha đầu tức giận rồi.
Điện thoại của anh bắt đầu rung, anh vừa cười vừa lấy điện thoại ra nhìn.
Có cuộc gọi đến nhưng không nghe máy mà bấm tắt.
Lúc này bartender bưng khay đi tới, đặt nước táo tới trước mặt cô: “Nước táo của quý cô đây ạ.”
Ngu Lạp nói: “Cảm ơn.”
Sau khi tắt máy Trình Tông Nam cất điện thoại vào túi, ngón trỏ và ngón giữa giữ hai bên miệng ly đưa lên miệng rồi ngẩng đầu uống cạn, rượu mạnh kích thích yết hầu khiến hầu kết nhô lên của anh thoáng trượt.
Chỉ sót lại đá, anh tiện tay đặt ly rượu lên chiếc khay trong tay bartender.
“Vậy được, tôi không làm phiền cháu và bạn giới tính nam của cháu gặp nhau nữa.” Anh đứng dậy, “Tôi còn có việc nên đi trước.”
Hố tự mình đào thì quỳ cũng phải lấp cho xong, cô buồn bã “Dạ” một tiếng rồi uống một ngụm nước táo: “Chú đi thong thả ạ.”
Trước khi đi Trình Tông Nam lại thoáng đánh giá Ngu Lạp, cô mặc áo phao trắng với quấn khăn choàng cổ đen và buộc tóc đuôi ngựa rất dài khiến cô trông ngoan ngoãn và lạc quẻ ở nơi ăn chơi sa đọa này.
Anh suy tư một giây, cuối cùng vẫn cúi xuống, nhỏ giọng dặn: “Chú ý an toàn, phải về nhà sớm.”
Ngu Lạp sững sờ, lúc ngước mắt lên nhìn qua thì anh đã đứng thẳng người rời đi nên chỉ nhìn thấy bóng lưng to lớn của anh.
Anh không ngoảnh lại, vừa đi vừa mặc áo khoác. Là một chiếc áo nỉ dài đến tận bắp chân.
Thành thục, điềm tĩnh, kiềm chế.
Ngu Lạp thoáng ngẩn ngơ.
Anh vẫn là anh kia, nhưng lại khác hoàn toàn anh kia trong ký ức.
Cuối cùng ban nhạc trên sân khấu cũng hát xong và tiết mục tương tác sau chốt cũng kết thúc.
Ngu Lạp nhìn qua, trông thấy ca sĩ hát chính đi xuống sân khấu.
Thật ra… Trình Tông Nam từng có một ban nhạc.
Anh là ca sĩ hát chính của ban nhạc.
Bốn năm trước, lầu đầu tiên Ngu Lạp nhìn thấy anh, cũng là ở quán bar này.
Lúc đó anh hát bài “Shots” của Imagine Dragons.
Am I out of touch? Am I out of my place?
Oh I’m wishin’ you’re here, but I’m wishin’ you’re gone.
I can’t have you and I’m only gonna do you wrong.
Oh, I’m gonna mess this up, oh, this is just my luck
Over and over and over again.
…
And the I shot, shot, shot a hole through everything I loved.
Anh đứng trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ lạc trên người anh khiến anh đẹp đến không chân thực. Anh mặc áo thun phong cách Rock và quần jeans rách, để lộ hình xăm trên nửa cánh tay và trên cổ đeo guitar bass, lúc hát đến đoạn cao trào ngón tay gảy dây đàn thoăn thoắt, bởi vì đi theo nhịp điệu và dùng sức quá mức mà gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Đúng vậy.
Trình Tông Nam trong ký ức của cô chưa bao giờ thành thục điềm tĩnh và mặc vest đi giày da như bây giờ.
Anh phóng túng, ngông cuồng, hoang dã.
Là người có cảm giác nghệ thuật sân khấu bẩm sinh, là người vì âm nhạc mà sinh.
Chỉ là sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà ban nhạc của anh giải tán.
Lại sau đó, quán bar này bị thu mua và sửa lại tên, đổi thành —— ZN.T
ZN.T là tên ban nhạc của anh.
Đây là một chuỗi quán bar gồm các quán bar có tên ban nhạc của anh trải khắp cả nước, như thể đây là dấu vết duy nhất ban nhạc từng tồn tại mà anh thì không xuất hiện nữa.
Tối nay cô đến quán bar cũng chỉ là muốn thử vận may nhưng không ngờ lại thật sự gặp được Trình Tông Nam.
Nói đến cũng kỳ, đã từng đến tìm sa số lần nhưng lần nào cũng công cốc. Song sau khi gặp được anh ở Đường gia vào tối qua thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.
Nếu không phải anh xuất hiện ở đây và hình xăm “ZN.T” trên cánh tay anh thì cô thật sự khó liên hệ Trình Tông Nam của hiện tại và Trình Tông Nam của trước đây với nhau.
—
Sau khi Trình Tông Nam đi, Ngu Lại lại ngồi thêm một lúc muốn kéo dài thời gian.
Bởi vì cô xin nghỉ để trốn giờ tự học tối chạy tới đây, nếu muốn về thì phải đợi giờ tự học tối kết thúc mới được, dở dở ương ương như bây giờ rất lúng túng thế là cô dứt khoát nghỉ luôn.
Cô thong thả uống hết ly nước táo rồi mới đi tới quầy bar tính tiền.
Nhân viên quầy bar nói với cô rằng Trình Tông Nam đã dặn tất cả chi phí của cô đều được miễn.
Hiện tại đã già 21:40, nếu bắt xe về trường thì vừa đúng lúc giờ tự học tối kết thúc.
Cô không ở ký túc xá, Tưởng Tiêu Nhã đã sắp xếp tài xế tới đón cô về nhà mỗi khi giờ tự học tối kết thúc.
Ngu Lạp ra khỏi quán bar đi tới ven đường, đang định bắt xe quay lại trường thì có một chiếc xe thương vụ Rolls Royce cách đó mấy mét chạy đến dừng trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống, ông ấy cười lịch sự: “Cô Ngu, Trình tổng dặn tôi đưa cô về.”
Ngu Lạp ngạc nhiên: “Chú vẫn luôn đợi ở đây ạ?”
Tài xế nói: “Đúng vậy, tôi đưa Trình tổng xong thì quay lại.”
Cửa sau tự động mở ra, tài xế làm động tác mời: “Mời cô.”
Ngu Lạp không từ chối, lên xe rồi nói địa chỉ trường học.
Sau khi xe chạy được một đoạn Ngu Lạp mới chợt bừng tỉnh.
Tại sao tài xế biết cô tên là Ngu Lạp?
Ngu Lạp sửng sốt giống như đoán ra điều gì đó.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra mở lên.
Quả nhiên, vào nửa giờ trước cô nhận được tin nhắn weixin của Trình Tông Nam.
Có ba cái.
[Ngu Lạp.]
[Ừ, tôi đã nhớ.]
[Tên của tôi, Trình Tông Nam.]
Trình Tông Nam…
Kể ra cũng thật mỉa mai, nhớ mãi không quên anh bốn năm mà hôm nay mới biết anh tên là gì.
Ngu Lạp đọc đi đọc lại nội dung tin nhắn của anh mãi.
Trái tim cuộn trào.
Tối nay anh từng hỏi một câu nên gọi cô như thế nào, sau khi cô không trả lời anh cũng không nhắc lại, giống như không mấy hứng thú với chuyện cô tên gì mà hỏi tên cô chỉ là một câu hỏi lịch sự nên thực hiện.
Ngay cả khi cô cho rằng tin nhắn cô gởi sẽ như đá chìm đáy biển thì nào ngờ vào lúc cô hụt hẫng anh lại xua tan mọi mê man và nghi ngờ của cô rồi trao cho cô hi vọng và mơ mộng.
Trước cứ bỏ qua thân phận của Trình Tông Nam.
Cuối cùng Ngu Lạp cũng biết, vì sao lại có nhiều cô gái đê mê Trình Tông Nam như vậy.
Bởi vì anh quá giỏi bày mưu tính kế, quá giỏi giằng co đưa đẩy.
Anh giống như một bông anh túc, mang trong mình sự bí ẩn nguy hiểm khiến người khác bất giác tới gần. Sau khi nếm qua một lần sẽ nghiện, để rồi sẽ cam tâm tình nguyện sa vào trầm luân vô tận.
Nhận ra vừa rồi mình hơi nóng nảy ngang ngược và vô lý. Cô có tư cách gì mà phát cáu với Trình Tông Nam chứ.
Thế là cô cẩn thận quan sát anh.
Trình Tông Nam thoáng cụp mắt, ánh đèn tù mù lạc trên tóc anh khiến cả người anh sa trong tranh sáng tranh tối, thành thử không rõ sắc mặt.
Cầm ly rượu đưa lên môi, thong thả nhấp một ngụm nhỏ.
Ngu Lạp lo lắng không thôi, không muốn làm anh mất vui, nhưng ngay lúc cô định nói gì đó để cứu vãn cục diện thì Trình Tông Nam uể oải giơ tay lên không trung vẫy với bartender.
Bardenter đang bận nên không chú ý bên này, một phục vụ nam chạy qua nhắc anh ta, bấy giờ anh ta mới ngưng tay vội vàng chạy tới.
“Trình tổng.”
Trình Tông Nam hơi nghiêng đầu nhìn Ngu Lạp, ánh mắt vẫn thờ ơ và giọng vẫn bàng quan: “Đừng giận, muốn uống hãy nói với cậu ấy.”
Rõ ràng là một câu nói bình thường và không mang theo tình cảm nhưng lại khiến trái tim Ngu Lạp hẫng mấy nhịp và không hiểu sao lại có ảo giác anh đang dỗ dành cô.
Bartender nhìn Ngu Lạp cười hỏi: “Xin hỏi quý cô đây muốn uống gì ạ?”
Ngu Lạp nào có thời gian nghĩ nên uống gì, toàn bộ tâm trí cô đều đặt trên người Trần Tông Nam, nhưng lại ngại nhìn trắng trợn, vì thế chỉ có thể nhìn lướt qua mặt anh sau đó cụp mắt rồi bất giác nhìn sang tay anh, rượu trong ly chỉ còn lại một phần ba, đá tan ra khiến trên thành ly đọng một lớp nước.
Đầu ngón tay của anh trắng lạnh.
Áo sơ mi xắn đến cẳng tay. Ngu Lạp lại nhìn thấy hình xăm ở mạn trong cẳng tay của anh.
Từ lâu cô đã biết trên người Trình Tông Nam có rất nhiều hình xăm nhưng chưa từng nhìn gần thành thử không biết nó trông như thế nào.
Cô biết, Trình Tông Nam lớn lên ở Mỹ và tiếp thu nền giáo dục phương Tây nên xem hình xăm là một loại văn hóa và tín ngưỡng.
Cô bất giác nhìn lên trên, không khỏi tò mò hoa văn trên hình xăm chạy dài ở mạn trong cẳng tay của anh là gì.
Cổ áo anh cởi vài cúc để lộ xương quai xanh hõm sâu, mà trên xương quai xanh sắc nét cũng có hình xăm.
Giống như là một… “dây thừng” cuộn quanh.
Ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ lắm. Ngu Lạp vô thức nhìn dọc theo sợi “dây thừng” kia.
Mãi cho đến khi đối diện với đôi mắt vừa sâu vừa sắc như có thể thấu suy nghĩ người khác trong một cái nhìn của Trình Tông Nam thì Ngu Lạp mới giật thót, dời mắt theo quán tính và trên mặt xuất hiện sự chột dạ do nhìn trộm bị tóm, cô ho khan rồi tìm bừa chuyện để nói: “Ừm… chú Trình uống rượu gì vậy ạ?”
Trình Tông Nam bình tĩnh xoay cổ tay, dời ly rượu ra xa một chút, không trực tiếp trả lời mà cố ý trêu chọc cô: “Uống rượu gì cũng không ảnh hưởng đến cháu uống nước trái cây.”
Quá chừng tàn nhẫn và cứng rắn.
Rồi lại chuyển sang nghiêm túc dạy dỗ giống như người lớn: “Còn nhỏ không được uống rượu.”
Ngu Lạp: “…”
Cô lén bĩu môi, nói với bartender: “Nước táo đi, cảm ơn ạ.”
Bartender gật đầu: “Vâng.”
“Pha ngon vào.” Trình Tông Nam không bàng quan nữa mà nghiêm túc hẳn: “Nếu lại để tôi nghe thấy đánh giá giống như ‘khó uống’ thì ngày mai cậu không cần phải tới nữa.”
Lấy thân phận ông chủ xé to chuyện ra. Ác độc, sát phạt, quyết đoán.
Bartender sợ đến thoáng run: “Vâng… vâng ạ.”
Trong thấp thỏm còn có chút ngu ngơ, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói nước anh ta pha khó uống.
Trước khi đi anh ta không kìm được nhìn Ngu Lạp và ly nước cam gần như chưa động vào ở trước mặt cô mấy lần.
Ngu Lạp: “…”
Cạn lời ngang hông. Có chút lúng túng.
Sau khi bartender đi chỉ còn lại Ngu Lạp và Trình Tông Nam.
Cô nhìn ly nước cam trước mặt mà cảm thấy áy náy, vừa nãy cô nói nước cam khó uống chẳng qua là để trút giận bởi vì Trình Tông Nam không đọc tin nhắn của cô.
Nào biết Trình Tông Nam nghiêm túc và thật sự lắng nghe chứ?
Song cô không muốn vì một câu nói tùy tiện của mình mà khiến bartender có nguy cơ mất việc, mặc dù cô biết mình hay tự đa tình nhưng vẫn giải thích: “Thật ra ly nước cam kia… không khó uống mà rất dễ uống ạ.”
Trình Tông Nam bật cười: “Ừ.”
Thoáng nhướng mày, mặt đăm chiêu: “Cho nên, vì sao vừa rồi cháu gây với tôi?”
“…”
Trình Tông Nam nói trúng tim đen như vậy thật sự khiến Ngu Lạp nghẹn đến mức không nói nên lời.
Giống như anh rất giỏi nắm bắt những điểm đột phá không dễ phát hiện rồi nhân lúc đối phương chưa sẵn sàng đánh thẳng vào chỗ yếu và giết cho họ trở tay không kịp.
Bình tĩnh thong dong mà bày mưu tính kế hướng đi của thế cuộc.
Nhưng nghịch lí chính là, câu nói này của anh lại không mang theo cảm giác sắc bén của câu hỏi, ngược lại khiến người khác có cảm giác dung túng của bất lực.
Nếu anh đã hỏi như vậy thì Ngu Lạp cũng không tiếp tục ngượng ngịu, cô nhìn Trình Tông Nam song rõ ràng lời đã lên đến miệng nhưng lại nuốt xuống.
Anh chưa đọc tin nhắn của cô thì hà cớ gì phải hỏi lần với truy cứu mãi chứ.
Tự ái bắt đầu quấy phá khiến cô hông muốn nhắc lại chuyện tin nhắn gởi vào tối hôm qua nữa.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, thế là cô phồng má, cố quản lí tốt biểu cảm nói: “Cháu vẫn chưa biết tên của chú.”
Trình Tông Nam bừng tỉnh: “Xin lỗi, tôi quên giới thiệu bản thân.”
Người thì bình tĩnh bàng quan nhưng thái độ lại khiêm tốn lịch sự.
“Tôi tên ––––”
Ngu Lạp vẫn luôn nhìn anh nên thấy anh mở miệng nói song lúc này ban nhạc trên sân khấu lại khuấy động bầu không khí trong phòng, mặc dù họ ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh nhưng lời Trình Tông Nam nói vẫn bị tiếng nhạc đinh tai át hết.
Ngu Lại nhíu mày.
Bực bội rồi đó, hét thì cứ hét, khuấy động thì cứ khuấy động, nhưng cớ làm sao cứ chọn vào lúc này hả?
Cô dằn sự khó chịu vì bị làm phiền xuống sau đó nói lớn hơn giống như đang hét: “Cháu không nghe rõ, chú có thể…”
Còn chưa nói xong thì Ngu Lạp đã im bặt.
Bởi vì Trình Tông Nam vẫn luôn duy trì khoảng cách bỗng nhiên vượt qua phòng tuyến an toàn giữa họ, cúi người đến gần rồi chống tay hai bên người cô, đầu thoáng hạ thấp, nói từng chữ một: “Trình Tông Nam.”
Anh nói tên của anh.
Khoảnh khắc này, giống như tất cả huyên náo đề bị ngăn cách ở ngoài và bên tai chỉ có giọng nói từ tính rõ ràng giống như lớp sương dày đặc quanh quẩn trong núi mà dẫu gạt như thế nào cũng không thể tan của anh.
Ở khoảng cách gần như vậy cô ngửi thấy mùi trên người anh, không phải mùi thuốc lá nhưng trong lúc nhất thời cô không biết phải miêu tả mùi này như thế nào.
Hơi thở anh phả ra đẫm hương rượu.
Cô thoáng cụp mắt, đập vào tầm nhìn là xương quai xanh gợi cảm và hình xăm trên xương quai xanh của anh.
Cuối cùng cũng đã nhìn rõ.
Thì ra không phải dây thừng.
Là rắn.
Một con rắn quấn quanh xương quai xanh.
Nguy hiểm, thần bí. Giống như con người anh.
Không biết là bị hình xăm con rắn sống động như thật dọa sợ hay là bị anh đột nhiên đến gần dọa sợ mà sống lưng cô cứng đờ.
Nhưng cô chưa kịp lùi về sau thì Trình Tông Nam đã có hành động trước.
Nói xong tên của mình anh lập tức lùi về sau kéo dài khoảng cách giữa họ, chỉ là không còn xa giống như lúc nãy.
Bầu không khí trên sân khấu vẫn hừng hực tăng nên âm lượng của Trình Tông Nam cũng cao hơn, hỏi: “Tại sao chạy tới đây một mình thế?”
Rõ ràng là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến mí mắt Ngu Lạp giật liên hồi.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao vừa rồi mình lại chột dạ trốn tránh khi Trình Tông Nam phát hiện ra cô rồi.
Bởi vì trong tiềm thức của cô sợ Trình Tông Nam sẽ hỏi như vậy.
Nhất thời cô không nghĩ ra lý do gì, mặc dù cô luôn thẳng thắn nhưng với tình huống hiện tại cũng không thể nói trắng là đến tìm anh được.
Ngu Lạp nhìn quanh quất, dễ nhận thấy cô đang bí, trong lúc luống cuống cô buột miệng: “Cháu không hề đến một mình, cháu chỉ đang chờ bạn thôi.”
Trình Tông Nam bình tĩnh nhìn cô, cố ý hỏi giống như trêu chọc: “Bạn trai à?”
Ngu Lạp lập tức lắc đầu: “Bạn giới tính nam ạ.”
“À.” Trình Tông Nam khẽ hất cằm như đăm chiêu rồi cười tủm tỉm: “Bạn giới tính nam.”
Giọng ngân dài, đầy hàm súc.
Khiến người ta mơ mộng viễn vông như thể ngắt câu ở đâu cũng kỳ lạ.
Mặt Ngu Lạp nóng ran bèn ưỡn ngực nói: “Là anh em tốt ạ!”
Trình Tông Nam không kìm được bật cười vài tiếng đến mức bả vai thoáng run.
Mới trêu chọc hai câu mà đã khiến tiểu nha đầu tức giận rồi.
Điện thoại của anh bắt đầu rung, anh vừa cười vừa lấy điện thoại ra nhìn.
Có cuộc gọi đến nhưng không nghe máy mà bấm tắt.
Lúc này bartender bưng khay đi tới, đặt nước táo tới trước mặt cô: “Nước táo của quý cô đây ạ.”
Ngu Lạp nói: “Cảm ơn.”
Sau khi tắt máy Trình Tông Nam cất điện thoại vào túi, ngón trỏ và ngón giữa giữ hai bên miệng ly đưa lên miệng rồi ngẩng đầu uống cạn, rượu mạnh kích thích yết hầu khiến hầu kết nhô lên của anh thoáng trượt.
Chỉ sót lại đá, anh tiện tay đặt ly rượu lên chiếc khay trong tay bartender.
“Vậy được, tôi không làm phiền cháu và bạn giới tính nam của cháu gặp nhau nữa.” Anh đứng dậy, “Tôi còn có việc nên đi trước.”
Hố tự mình đào thì quỳ cũng phải lấp cho xong, cô buồn bã “Dạ” một tiếng rồi uống một ngụm nước táo: “Chú đi thong thả ạ.”
Trước khi đi Trình Tông Nam lại thoáng đánh giá Ngu Lạp, cô mặc áo phao trắng với quấn khăn choàng cổ đen và buộc tóc đuôi ngựa rất dài khiến cô trông ngoan ngoãn và lạc quẻ ở nơi ăn chơi sa đọa này.
Anh suy tư một giây, cuối cùng vẫn cúi xuống, nhỏ giọng dặn: “Chú ý an toàn, phải về nhà sớm.”
Ngu Lạp sững sờ, lúc ngước mắt lên nhìn qua thì anh đã đứng thẳng người rời đi nên chỉ nhìn thấy bóng lưng to lớn của anh.
Anh không ngoảnh lại, vừa đi vừa mặc áo khoác. Là một chiếc áo nỉ dài đến tận bắp chân.
Thành thục, điềm tĩnh, kiềm chế.
Ngu Lạp thoáng ngẩn ngơ.
Anh vẫn là anh kia, nhưng lại khác hoàn toàn anh kia trong ký ức.
Cuối cùng ban nhạc trên sân khấu cũng hát xong và tiết mục tương tác sau chốt cũng kết thúc.
Ngu Lạp nhìn qua, trông thấy ca sĩ hát chính đi xuống sân khấu.
Thật ra… Trình Tông Nam từng có một ban nhạc.
Anh là ca sĩ hát chính của ban nhạc.
Bốn năm trước, lầu đầu tiên Ngu Lạp nhìn thấy anh, cũng là ở quán bar này.
Lúc đó anh hát bài “Shots” của Imagine Dragons.
Am I out of touch? Am I out of my place?
Oh I’m wishin’ you’re here, but I’m wishin’ you’re gone.
I can’t have you and I’m only gonna do you wrong.
Oh, I’m gonna mess this up, oh, this is just my luck
Over and over and over again.
…
And the I shot, shot, shot a hole through everything I loved.
Anh đứng trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ lạc trên người anh khiến anh đẹp đến không chân thực. Anh mặc áo thun phong cách Rock và quần jeans rách, để lộ hình xăm trên nửa cánh tay và trên cổ đeo guitar bass, lúc hát đến đoạn cao trào ngón tay gảy dây đàn thoăn thoắt, bởi vì đi theo nhịp điệu và dùng sức quá mức mà gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Đúng vậy.
Trình Tông Nam trong ký ức của cô chưa bao giờ thành thục điềm tĩnh và mặc vest đi giày da như bây giờ.
Anh phóng túng, ngông cuồng, hoang dã.
Là người có cảm giác nghệ thuật sân khấu bẩm sinh, là người vì âm nhạc mà sinh.
Chỉ là sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà ban nhạc của anh giải tán.
Lại sau đó, quán bar này bị thu mua và sửa lại tên, đổi thành —— ZN.T
ZN.T là tên ban nhạc của anh.
Đây là một chuỗi quán bar gồm các quán bar có tên ban nhạc của anh trải khắp cả nước, như thể đây là dấu vết duy nhất ban nhạc từng tồn tại mà anh thì không xuất hiện nữa.
Tối nay cô đến quán bar cũng chỉ là muốn thử vận may nhưng không ngờ lại thật sự gặp được Trình Tông Nam.
Nói đến cũng kỳ, đã từng đến tìm sa số lần nhưng lần nào cũng công cốc. Song sau khi gặp được anh ở Đường gia vào tối qua thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.
Nếu không phải anh xuất hiện ở đây và hình xăm “ZN.T” trên cánh tay anh thì cô thật sự khó liên hệ Trình Tông Nam của hiện tại và Trình Tông Nam của trước đây với nhau.
—
Sau khi Trình Tông Nam đi, Ngu Lại lại ngồi thêm một lúc muốn kéo dài thời gian.
Bởi vì cô xin nghỉ để trốn giờ tự học tối chạy tới đây, nếu muốn về thì phải đợi giờ tự học tối kết thúc mới được, dở dở ương ương như bây giờ rất lúng túng thế là cô dứt khoát nghỉ luôn.
Cô thong thả uống hết ly nước táo rồi mới đi tới quầy bar tính tiền.
Nhân viên quầy bar nói với cô rằng Trình Tông Nam đã dặn tất cả chi phí của cô đều được miễn.
Hiện tại đã già 21:40, nếu bắt xe về trường thì vừa đúng lúc giờ tự học tối kết thúc.
Cô không ở ký túc xá, Tưởng Tiêu Nhã đã sắp xếp tài xế tới đón cô về nhà mỗi khi giờ tự học tối kết thúc.
Ngu Lạp ra khỏi quán bar đi tới ven đường, đang định bắt xe quay lại trường thì có một chiếc xe thương vụ Rolls Royce cách đó mấy mét chạy đến dừng trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống, ông ấy cười lịch sự: “Cô Ngu, Trình tổng dặn tôi đưa cô về.”
Ngu Lạp ngạc nhiên: “Chú vẫn luôn đợi ở đây ạ?”
Tài xế nói: “Đúng vậy, tôi đưa Trình tổng xong thì quay lại.”
Cửa sau tự động mở ra, tài xế làm động tác mời: “Mời cô.”
Ngu Lạp không từ chối, lên xe rồi nói địa chỉ trường học.
Sau khi xe chạy được một đoạn Ngu Lạp mới chợt bừng tỉnh.
Tại sao tài xế biết cô tên là Ngu Lạp?
Ngu Lạp sửng sốt giống như đoán ra điều gì đó.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra mở lên.
Quả nhiên, vào nửa giờ trước cô nhận được tin nhắn weixin của Trình Tông Nam.
Có ba cái.
[Ngu Lạp.]
[Ừ, tôi đã nhớ.]
[Tên của tôi, Trình Tông Nam.]
Trình Tông Nam…
Kể ra cũng thật mỉa mai, nhớ mãi không quên anh bốn năm mà hôm nay mới biết anh tên là gì.
Ngu Lạp đọc đi đọc lại nội dung tin nhắn của anh mãi.
Trái tim cuộn trào.
Tối nay anh từng hỏi một câu nên gọi cô như thế nào, sau khi cô không trả lời anh cũng không nhắc lại, giống như không mấy hứng thú với chuyện cô tên gì mà hỏi tên cô chỉ là một câu hỏi lịch sự nên thực hiện.
Ngay cả khi cô cho rằng tin nhắn cô gởi sẽ như đá chìm đáy biển thì nào ngờ vào lúc cô hụt hẫng anh lại xua tan mọi mê man và nghi ngờ của cô rồi trao cho cô hi vọng và mơ mộng.
Trước cứ bỏ qua thân phận của Trình Tông Nam.
Cuối cùng Ngu Lạp cũng biết, vì sao lại có nhiều cô gái đê mê Trình Tông Nam như vậy.
Bởi vì anh quá giỏi bày mưu tính kế, quá giỏi giằng co đưa đẩy.
Anh giống như một bông anh túc, mang trong mình sự bí ẩn nguy hiểm khiến người khác bất giác tới gần. Sau khi nếm qua một lần sẽ nghiện, để rồi sẽ cam tâm tình nguyện sa vào trầm luân vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.