Chương 50
Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng
12/09/2014
Quốc sư đại nhân vui vẻ tự nhiên rời khỏi cung, đội bảo vệ của phủ quốc sư đương nhiên đã chờ ngoài cửa cung, nhưng quốc sư đại nhân nhìn nhìn xe kiệu tiền hô hậu ủng, lại nâng tay lệnh cho tiểu đồng dắt một con ngựa đến.
"Đại nhân muốn cưỡi ngựa trở về sao?" Tiểu Thiên hoang mang hỏi.
không phải đại nhân nhà hắn luôn ghét cưỡi ngựa trước mặt mọi người, chán ghét xóc nảy khi cưỡi ngựa nhất sao?
Nào ngờ lúc này quốc sư đại nhân lại không chút do dự "ừ" một tiếng, tiếp theo áo đen tung bay, tung người lên ngựa, đón cơn gió rét buốt phương bắc, cưỡi ngựa tuyệt trần mà đi. . . . . . Tiểu Thiên không hiểu gì, thu xếp xe ngựa, chậm rì rì về phủ, nghĩ: vừa làm chú rể liền thay đổi . . . . .
Chú rể trở về phủ, xuống ngựa liền đi thẳng đến tân phòng.
Đẩy cửa bước vào, trong tân phòng màn che đỏ thẫm buông xuống, quả nhiên cô dâu của hắn còn chưa tỉnh. Người vừa vào cửa liền bước nhẹ chân, bên môi nhẹ cong gợn chút ý cười.
Trong tay còn cầm roi ngựa, thuận tay nâng lên, xốc từng lớp màn đỏ thẫm lên. Vào đến phòng trong, giường cưới vẫn hỗn độn như lúc hắn đi. Trong lớp chăn nệm gấm vóc trên giường, cô dâu của hắn bình yên ngủ say, giường Hàn ngọc lạnh, không có lồng ngực ôm chặt của hắn, nàng quấn lấy chăn gấm, cuốn thành cái kén.
Giống con sâu —— quốc sư đại nhân cười nhạo nghĩ.
Trong lòng cười nhạo như vậy, mà người thì vẫn đứng bên giường nhìn dung nhan nàng ngủ say, yên lặng cảm thấy thật mỹ mãn. Sau đó hắn vươn roi ngựa cầm trong tay ra, cách một lớp chăn xấu xa chọc chọc người đang ngủ say kia.
Đáng tiếc ngay cả rì rầm một tiếng cô dâu mới cũng không thèm, cuốn chăn lăn một vòng vào bên trong.
Trần Ngộ Bạch không tiếng động yên lặng nở nụ cười, thả roi ngựa, ngồi xuống đầu giường, với tay túm chăn của nàng.
Lúc này người đang ngủ say ngọt hết kiên nhẫn, từ trong mền gấm vươn tay nhỏ bé mềm mềm nóng nóng, "Bốp" một cái đánh lên mặt hắn, đẩy ra bên ngoài: ". . . . . . Ưm. . . . . .đừng làm ồn!"
Người trúng một cái tát đen mặt đứng dậy, giọng đã lạnh nhưng đầu vẫn cúi: "Mặt trời lên cao rồi, còn chưa chịu tỉnh?"
Trong lúc ngủ mơ Tiểu Ly còn nghĩ mình đang ngủ trong khuê phòng ở phủ Trấn Nam Vương, chợt nghe giọng nam tính vang lên, nàng kỳ quái mở mắt.
Chăm chú nhìn gương mặt nam nhân bên giường một lúc lâu, rốt cục nàng mới nhớ ——hôm qua mình đã gả cho người.
Nàng cũng nhớ tới những việc kỳ quái mà đêm qua sư phụ làm, cũng nhớ tới mình đang trần trụi trong chăn, nàng lập tức cuốn chăn thật nhanh, nhỏ giọng e lệ gọi một tiếng "Sư phụ. . . . . ."
Trần Ngộ Bạch nghe xong xưng hô này liền nhíu mày lại, nhìn chằm chằm nàng một lát, lại hỏi: "đã ăn gì chưa?"
Tiểu Ly nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Đương nhiên là chưa rồi —— hai tỳ nữ kia, hôm qua u mê ngớ ngẩn bị đưa tới phủ quốc sư, đã sợ hãi, nghe nói tiểu thư nhà mình không lấy Tứ thiếu gia làm chồng mà lại gả cho quốc sư đại nhân, cảm thấy không thể tin nổi, hôm nay bỗng bị lệnh phải đưa thức ăn vào, lại không được đánh thức tiểu thư dậy dùng bữa, hai tiểu nha đầu kia đã hoang mang lo sợ, mới vừa rồi rón ra rón rén bê thức ăn tiến vào, đầu chưa dám nâng đã bước ra ngoài. Kỷ Tiểu Ly khò khò ngủ say trên giường, cách nhiều lớp màn, căn bản ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được.
Người ra cái lệnh kỳ cục kia lại như thực vừa lòng khi nàng đói bụng, sung sướng nhếch khóe miệng.
hắn đứng dậy đến cạnh bàn, nhìn thấy hai hộp đựng thức ăn được phủ vải bông giữ ấm đỏ thẫm thật dày nằm ngay ngay ngắn ngắn, với tay sờ thử, cháo thịt bên trong vẫn còn ấm nóng.
Rất tốt.
Quốc sư đại nhân tự tay múc một chén, bưng đến bên giường đút cho quốc sư phu nhân nhà hắn.
cô dâu mới ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, quấn chăn gấm, được phu quân ôm vào lòng, từng ngụm từng ngụm ăn cháo thịt.
Kỷ Tiểu Ly không hiểu hai từ "nhu mì", chỉ cảm thấy không tiếng động lúc này vô cùng động lòng người, nhấp một ngụm cháo đưa tới bên miệng, nàng cười với hắn, nào ngờ lại bị hắn liếc mắt một cái: "Ngây ngô cười cái gì. . . . . . Đần độn!"
Quốc sư phu nhân phồng phồng má, trừng hắn, lại trừng khiến quốc sư đại nhân nhịn không được khẽ cười.
Ngay khi vừa dạt dào tình tứ đút xong ngụm cháo cuối cùng, tiếng bước chân của thị nữ bên ngoài từ xa chạy đến, đứng xa nhất ngoài màn che, nhẹ giọng cung kính hỏi: "Phu nhân đã dậy chưa ạ?"
Tiểu Ly còn chưa biết mình đã là "Phu nhân", uống cháo xong thì vừa lòng hả dạ nằm dựa vào trong lòng quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân lộ vẻ hung ác dùng chăn quấn lấy nàng chỉ chừa khuôn mặt, nhưng bởi vì trong lòng cười thật dịu dàng, giọng nói không tự chủ được mà dịu đi không ít: ". . . . . . Đưa chút nước ấm vào, hầu hạ phu nhân tắm rửa."
Thị nữ nhẹ giọng đáp lời, tiếng chân nhẹ bước ra ngoài chuẩn bị.
**
Nha hoàn của phủ Trấn Nam Vương đều được dạy dỗ cực tốt, trước khi được đưa tới phủ, quốc sư phu nhân của Kỷ nhị thiếu gia đã từng cố ý dặn dò, hai nha hoàn liền đâu vào đấy, một người hầu hạ Tiểu Ly tắm rửa, một người dọn dẹp trong phòng, đều nhẹ chân nhẹ tay, dường như không hề phát ra tiếng động.
Trần Ngộ Bạch dựa trên giường nhỏ bên cửa sổ đọc sách, bình thường vào thời điểm này, trong phòng hắn, ngay cả tiểu đồng duy nhất hầu hạ bên người hắn cũng không được nán lại, nhưng hôm nay sau khi thành thân, trong phòng nhiều hơn một người, nhiều thêm một kẻ ưa gây chuyện, còn phải có thêm ba người hầu hạ, tuổi tiểu đồng còn nhỏ lại là bé trai, cân nhắc lợi hại, hắn vẫn phải đồng ý cho hai nha hoàn vào phòng hầu hạ.
Vốn khi ra quyết định đó hắn cho là mình nhất định sẽ khó chịu, còn dặn lão quản gia sắp xếp riêng một thư phòng ở bên cạnh, nhưng trước mắt hắn lại tuyệt không muốn đến cái thư phòng không người kia.
Cho nên lúc này hắn không thấy phiền, ngược lại còn ngoài ý muốn cảm thấy trong lòng. . . . . . thỏa mãn.
Thiết nghĩ luôn tự cho là mình trong trẻo lạnh lùng quái gở, bất quá chỉ vì không ai khiến hắn trở nên náo nhiệt thôi.
Lại nghĩ, có một đứa trẻ hẳn cũng không tồi. Trần Ngộ Bạch nhớ đến đêm qua nàng mặt nhăn mày nhíu phun miếng sủi cảo sống ra khỏi miệng, uất uất ức ức nói "Sống!" . . . . . . Trong lòng ấm nóng, muốn bật cười.
Tựa như lúc này, nếu có một đứa trẻ chạy tới chạy lui trong phòng, hoặc chơi đùa sôi nổi ngoài phòng trong viện, chưa chắc hắn sẽ khó chịu!
Huống hồ nay Cố Minh châu đã trở lại, độc của Mộ Dung Lỗi mười phần có thể giải hết tám chín, chờ thử ra phương thuốc có thể giải hàn độc trong cơ thể hắn, vậy mỗi tháng Tần Tang sẽ không cần cho nàng uống thuốc, kể từ đó Tần Tang không cần phải lo chuyện sau này nữa, chỉ cần giải quyết xong chuyện Thiên Mật, hắn liền có thể thử ngừng thuốc của nàng, đến lúc đó dù nàng có khôi phục tóc tím mắt tím cũng không có gì phải lo lắng, ngừng thuốc, hẳn sẽ có kinh lần đầu, có thể hoài thai con của hắn. . . . . . không chừng còn có thể trở nên thông minh hơn một chút?
Người cầm quyển sách thật lâu lại chỉ xem mãi một trang, mặt mày lạnh lùng đang ẩn chứa nụ cười, lúc này đã thay đổi thành dịu dàng lịch sự.
Người trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo như thế, lại có một ngày trở nên như vậy, lòng tràn đầy chờ mong náo nhiệt.
**
Sau khi Quốc sư phu nhân tắm rửa xong, thị nữ nhanh tay lẹ chân hong khô mái tóc dài cho nàng, lại giúp nàng ăn vận trang điểm, sau đó hai thị nữ cùng rón ra rón rén lui xuống. Trong phòng chỉ còn đôi vợ chồng mới cưới.
Quốc sư phu nhân từ trong phòng đi ra, tự nhiên mà đi về phía phu quân.
Quốc sư đại nhân dựa vào bên giường nhỏ, ung dung thản nhiên, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, thoạt nhìn vô cùng chuyên tâm.
Tiểu Ly nào biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn nghiêm túc đọc sách như vậy, ngay cả bước chân nàng cũng thả nhẹ —— nhẹ bước mà đi, về phía cửa.
Trần Ngộ Bạch đang dựng thẳng lỗ tai chờ, rõ ràng nàng đã sắp đi đến cạnh giường nhỏ, bỗng nhiên lại đi ngược ra ngoài, trong lòng hắn thầm rủa một tiếng, vội vàng với tay túm đai lưng nàng, chộp nàng túm lại.
Tiểu Ly bị túm "Á!" một tiếng ngã lên giường nhỏ, sau đó lăn một vòng va vào lòng hắn.
Thân mình vừa mới tắm rửa xong thơm thơm mềm mềm, va vào trong lòng, tâm tình quốc sư đại nhân nhất thời tốt lên không ít.
"Nàng định đi đâu?" Giọng nói vẫn có chút bất mãn, hắn chất vấn.
Kỷ Tiểu Ly cảm thấy hắn hỏi rất kỳ quái: "Sư phụ đọc sách, ta phải ra ngoài!"
Lão quản gia từng nhiều lần dặn dò nàng: khi quốc sư đại nhân đọc sách luôn thích yên tĩnh, tuyệt đối không thể quấy nhiễu!
Cho nên nàng định ra ngoài chơi một mình.
Nàng còn là độ đệ nhỏ của phủ quốc sư mà!
Trần Ngộ Bạch đen mặt, nâng cằm nàng lên, nghiêm trang hỏi nàng: "Tiểu thuyết đưa cho nàng đêm qua, nàng xem đến đâu rồi?"
Cái người chỉ mới đọc trang đầu tiên liền ném qua một bên, chột dạ "ặc. . . . . ." một tiếng, tròng mắt đảo quanh, bắt đầu nói dối: "Ta. . . . . . quyển đó. . . . . . ta xem không hiểu!"
"À?" Phu quân nhà nàng nhíu mày, "Nàng không hiểu chữ nào? nói ta nghe xem."
"Hả. . . . . . không phải. . . . . ." Thiếu nữ nhỏ nói dối dùng sức viện cớ: "Ta biết mặt chữ, nhưng. . . . . . nhưng mà nhiều chữ đặt cạnh nhau, đọc liền không hiểu!"
Cái cớ chân thành và giản dị như vậy, Tiểu Ly cảm thấy gần đây mình càng ngày càng thông minh.
Sư phụ nhà nàng hiển nhiên cũng cho là thế, bởi vì nàng thấy trong mắt sư phụ đầy ý cười.
Nàng càng cao hứng, cười tủm tỉm nhìn hắn, còn với tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Người bị nàng ôm lấy thắt lưng cọ vào trong ngực với tay vuốt nhè nhẹ lên trán nàng, Tiểu Ly được vuốt mà thoải mái, cuộn mình trong lòng hắn vừa thỏa mãn vừa đắc ý lười biếng híp mắt.
Sau đó nàng nghe từ đỉnh đầu truyền đến giọng nam nhân mát lạnh dịu dàng lại không cho phép chống đối: "Vậy giờ nàng lấy quyển tiểu thuyết đó ra, đoạn nào không rõ, vi sư sẽ tự mình dạy nàng."
**
không phải. . . . . . không phải nói là dạy nàng xem tiểu thuyết à. . . . . . Tiểu Ly bị hắn đặt lên giường nhỏ, thân như lửa đốt, trong đầu mơ mơ hồ hồ nghĩ.
"Ưm. . . . . ." hắn bỗng nhiên mút mạnh một cái, mút đến nóng bỏng, nàng không tự chủ được mà hừ nhẹ ra tiếng.
Sau đó người đè nặng trên người nàng giống như được cổ vũ gì đó, ngay cả da thịt kề sát nàng cũng trở nên nóng bỏng, thân thể chặt chẽ đè nặng của hắn càng trở nên cứng rắn. Y phục chồng chất ma sát nhau của hai người đã tán loạn mở rộng, trước ngực nàng đã sắp lộ ra, cái yếm bị hắn kéo lệch qua một bên, non mềm trước ngực bị nhỏ nhắn cứng rắn trong lồng ngực rắn chắc của hắn cọ, nổi lên một cảm giác tê dại không thể mô tả, lại có chút đau đớn, trái tim trong ngực thình thịch đập loạn, nàng không biết phải thế nào mới tốt, nóng bỏng, bất lực, hỗn loạn. . . . . . Vật nắm trong tay lại càng ngày càng kỳ quái! Nó như tự có sinh mệnh, mạch máu phía trên nhảy nhảy, hơn nữa càng ngày càng lớn, thô to trong tay nàng dần nặng trịch, rất nhanh ngón tay nàng đã sắp không nắm hết nó, nàng sợ hãi, muốn rút tay về, cổ tay lại bị hắn đè lại, không thể thực hiện được.
Người chôn đầu nơi cổ nàng mút mạnh, phun hơi thở nóng cháy, cúi đầu cười hỏi nàng: ". . . . . .đã hiểu đoạn này rồi chứ?"
"Trò nằm bên dưới, tóc như gấm đen, mặt như hoa đào, thân thể nõn nà, lòng càng hăng hái, không còn quần áo, nhìn rõ vật kia. Trò mơ màn nhướng mắt, thầy với tay nắm lấy tay trò, mạnh mẽ khác thường, cử động cao thấp. Yết hầu thầy phát ra tiếng rên rỉ, trò e lệ nhận lấy, thầy cúi mắt, trò lại nắm vật đó, ôm lấy nó. . . . . ."
Đoạn văn trong tiểu thuyết 《Đầm Hoa đào – tình duyên thầy trò》 này, quốc sư đại nhân đã dùng chính mình để giảng giải.
Kỷ Tiểu Ly như nắm phải củ khoai lang phỏng tay, lại không ném đi được, chỉ cần ngón tay nàng thoáng cử động, người mút gáy nàng liền hô hấp nặng nề, sau đó liền mút thật mạnh, hồn của nàng cũng sắp bị hắn hút đi. . . . . . Nóng quá, trời lạnh như vậy, cửa sổ phía nam còn đang mở, quần áo nàng mở rộng mà cả người lại khô nóng, động tình khó nói khó nhịn.
". . . . . . rõ, rõ rồi. . . . . ." Nàng mặt đỏ tai hồng thở dốc, "Ta hiểu rồi! Sư phụ. . . . . . Sư phụ thả ta ra. . . . . . Đừng. . . . . ."
Người đang nắm tay nàng chậm rãi tăng thêm sức, hừ một tiếng, há mồm cắn vành tai khéo léo của nàng, "Nàng hiểu rồi?" hắn thở hổn hển nóng như lửa, cất giọng trầm thấp kìm nén hỏi: "Đoạn sau cũng đã hiểu rồi? không cần vi sư vất vả dạy thêm nữa sao?"
Tiểu Ly gật đầu lung tung, chỉ mong hắn nhanh chóng buông mình ra. . . . . . Quá nóng rồi!
Nhưng kế tiếp hắn lại cất giọng thong thả nói với nàng: "Nếu đã vậy, đoạn kế tiếp kia, nàng cứ theo đó mà làm."
"Đại nhân muốn cưỡi ngựa trở về sao?" Tiểu Thiên hoang mang hỏi.
không phải đại nhân nhà hắn luôn ghét cưỡi ngựa trước mặt mọi người, chán ghét xóc nảy khi cưỡi ngựa nhất sao?
Nào ngờ lúc này quốc sư đại nhân lại không chút do dự "ừ" một tiếng, tiếp theo áo đen tung bay, tung người lên ngựa, đón cơn gió rét buốt phương bắc, cưỡi ngựa tuyệt trần mà đi. . . . . . Tiểu Thiên không hiểu gì, thu xếp xe ngựa, chậm rì rì về phủ, nghĩ: vừa làm chú rể liền thay đổi . . . . .
Chú rể trở về phủ, xuống ngựa liền đi thẳng đến tân phòng.
Đẩy cửa bước vào, trong tân phòng màn che đỏ thẫm buông xuống, quả nhiên cô dâu của hắn còn chưa tỉnh. Người vừa vào cửa liền bước nhẹ chân, bên môi nhẹ cong gợn chút ý cười.
Trong tay còn cầm roi ngựa, thuận tay nâng lên, xốc từng lớp màn đỏ thẫm lên. Vào đến phòng trong, giường cưới vẫn hỗn độn như lúc hắn đi. Trong lớp chăn nệm gấm vóc trên giường, cô dâu của hắn bình yên ngủ say, giường Hàn ngọc lạnh, không có lồng ngực ôm chặt của hắn, nàng quấn lấy chăn gấm, cuốn thành cái kén.
Giống con sâu —— quốc sư đại nhân cười nhạo nghĩ.
Trong lòng cười nhạo như vậy, mà người thì vẫn đứng bên giường nhìn dung nhan nàng ngủ say, yên lặng cảm thấy thật mỹ mãn. Sau đó hắn vươn roi ngựa cầm trong tay ra, cách một lớp chăn xấu xa chọc chọc người đang ngủ say kia.
Đáng tiếc ngay cả rì rầm một tiếng cô dâu mới cũng không thèm, cuốn chăn lăn một vòng vào bên trong.
Trần Ngộ Bạch không tiếng động yên lặng nở nụ cười, thả roi ngựa, ngồi xuống đầu giường, với tay túm chăn của nàng.
Lúc này người đang ngủ say ngọt hết kiên nhẫn, từ trong mền gấm vươn tay nhỏ bé mềm mềm nóng nóng, "Bốp" một cái đánh lên mặt hắn, đẩy ra bên ngoài: ". . . . . . Ưm. . . . . .đừng làm ồn!"
Người trúng một cái tát đen mặt đứng dậy, giọng đã lạnh nhưng đầu vẫn cúi: "Mặt trời lên cao rồi, còn chưa chịu tỉnh?"
Trong lúc ngủ mơ Tiểu Ly còn nghĩ mình đang ngủ trong khuê phòng ở phủ Trấn Nam Vương, chợt nghe giọng nam tính vang lên, nàng kỳ quái mở mắt.
Chăm chú nhìn gương mặt nam nhân bên giường một lúc lâu, rốt cục nàng mới nhớ ——hôm qua mình đã gả cho người.
Nàng cũng nhớ tới những việc kỳ quái mà đêm qua sư phụ làm, cũng nhớ tới mình đang trần trụi trong chăn, nàng lập tức cuốn chăn thật nhanh, nhỏ giọng e lệ gọi một tiếng "Sư phụ. . . . . ."
Trần Ngộ Bạch nghe xong xưng hô này liền nhíu mày lại, nhìn chằm chằm nàng một lát, lại hỏi: "đã ăn gì chưa?"
Tiểu Ly nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Đương nhiên là chưa rồi —— hai tỳ nữ kia, hôm qua u mê ngớ ngẩn bị đưa tới phủ quốc sư, đã sợ hãi, nghe nói tiểu thư nhà mình không lấy Tứ thiếu gia làm chồng mà lại gả cho quốc sư đại nhân, cảm thấy không thể tin nổi, hôm nay bỗng bị lệnh phải đưa thức ăn vào, lại không được đánh thức tiểu thư dậy dùng bữa, hai tiểu nha đầu kia đã hoang mang lo sợ, mới vừa rồi rón ra rón rén bê thức ăn tiến vào, đầu chưa dám nâng đã bước ra ngoài. Kỷ Tiểu Ly khò khò ngủ say trên giường, cách nhiều lớp màn, căn bản ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được.
Người ra cái lệnh kỳ cục kia lại như thực vừa lòng khi nàng đói bụng, sung sướng nhếch khóe miệng.
hắn đứng dậy đến cạnh bàn, nhìn thấy hai hộp đựng thức ăn được phủ vải bông giữ ấm đỏ thẫm thật dày nằm ngay ngay ngắn ngắn, với tay sờ thử, cháo thịt bên trong vẫn còn ấm nóng.
Rất tốt.
Quốc sư đại nhân tự tay múc một chén, bưng đến bên giường đút cho quốc sư phu nhân nhà hắn.
cô dâu mới ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, quấn chăn gấm, được phu quân ôm vào lòng, từng ngụm từng ngụm ăn cháo thịt.
Kỷ Tiểu Ly không hiểu hai từ "nhu mì", chỉ cảm thấy không tiếng động lúc này vô cùng động lòng người, nhấp một ngụm cháo đưa tới bên miệng, nàng cười với hắn, nào ngờ lại bị hắn liếc mắt một cái: "Ngây ngô cười cái gì. . . . . . Đần độn!"
Quốc sư phu nhân phồng phồng má, trừng hắn, lại trừng khiến quốc sư đại nhân nhịn không được khẽ cười.
Ngay khi vừa dạt dào tình tứ đút xong ngụm cháo cuối cùng, tiếng bước chân của thị nữ bên ngoài từ xa chạy đến, đứng xa nhất ngoài màn che, nhẹ giọng cung kính hỏi: "Phu nhân đã dậy chưa ạ?"
Tiểu Ly còn chưa biết mình đã là "Phu nhân", uống cháo xong thì vừa lòng hả dạ nằm dựa vào trong lòng quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân lộ vẻ hung ác dùng chăn quấn lấy nàng chỉ chừa khuôn mặt, nhưng bởi vì trong lòng cười thật dịu dàng, giọng nói không tự chủ được mà dịu đi không ít: ". . . . . . Đưa chút nước ấm vào, hầu hạ phu nhân tắm rửa."
Thị nữ nhẹ giọng đáp lời, tiếng chân nhẹ bước ra ngoài chuẩn bị.
**
Nha hoàn của phủ Trấn Nam Vương đều được dạy dỗ cực tốt, trước khi được đưa tới phủ, quốc sư phu nhân của Kỷ nhị thiếu gia đã từng cố ý dặn dò, hai nha hoàn liền đâu vào đấy, một người hầu hạ Tiểu Ly tắm rửa, một người dọn dẹp trong phòng, đều nhẹ chân nhẹ tay, dường như không hề phát ra tiếng động.
Trần Ngộ Bạch dựa trên giường nhỏ bên cửa sổ đọc sách, bình thường vào thời điểm này, trong phòng hắn, ngay cả tiểu đồng duy nhất hầu hạ bên người hắn cũng không được nán lại, nhưng hôm nay sau khi thành thân, trong phòng nhiều hơn một người, nhiều thêm một kẻ ưa gây chuyện, còn phải có thêm ba người hầu hạ, tuổi tiểu đồng còn nhỏ lại là bé trai, cân nhắc lợi hại, hắn vẫn phải đồng ý cho hai nha hoàn vào phòng hầu hạ.
Vốn khi ra quyết định đó hắn cho là mình nhất định sẽ khó chịu, còn dặn lão quản gia sắp xếp riêng một thư phòng ở bên cạnh, nhưng trước mắt hắn lại tuyệt không muốn đến cái thư phòng không người kia.
Cho nên lúc này hắn không thấy phiền, ngược lại còn ngoài ý muốn cảm thấy trong lòng. . . . . . thỏa mãn.
Thiết nghĩ luôn tự cho là mình trong trẻo lạnh lùng quái gở, bất quá chỉ vì không ai khiến hắn trở nên náo nhiệt thôi.
Lại nghĩ, có một đứa trẻ hẳn cũng không tồi. Trần Ngộ Bạch nhớ đến đêm qua nàng mặt nhăn mày nhíu phun miếng sủi cảo sống ra khỏi miệng, uất uất ức ức nói "Sống!" . . . . . . Trong lòng ấm nóng, muốn bật cười.
Tựa như lúc này, nếu có một đứa trẻ chạy tới chạy lui trong phòng, hoặc chơi đùa sôi nổi ngoài phòng trong viện, chưa chắc hắn sẽ khó chịu!
Huống hồ nay Cố Minh châu đã trở lại, độc của Mộ Dung Lỗi mười phần có thể giải hết tám chín, chờ thử ra phương thuốc có thể giải hàn độc trong cơ thể hắn, vậy mỗi tháng Tần Tang sẽ không cần cho nàng uống thuốc, kể từ đó Tần Tang không cần phải lo chuyện sau này nữa, chỉ cần giải quyết xong chuyện Thiên Mật, hắn liền có thể thử ngừng thuốc của nàng, đến lúc đó dù nàng có khôi phục tóc tím mắt tím cũng không có gì phải lo lắng, ngừng thuốc, hẳn sẽ có kinh lần đầu, có thể hoài thai con của hắn. . . . . . không chừng còn có thể trở nên thông minh hơn một chút?
Người cầm quyển sách thật lâu lại chỉ xem mãi một trang, mặt mày lạnh lùng đang ẩn chứa nụ cười, lúc này đã thay đổi thành dịu dàng lịch sự.
Người trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo như thế, lại có một ngày trở nên như vậy, lòng tràn đầy chờ mong náo nhiệt.
**
Sau khi Quốc sư phu nhân tắm rửa xong, thị nữ nhanh tay lẹ chân hong khô mái tóc dài cho nàng, lại giúp nàng ăn vận trang điểm, sau đó hai thị nữ cùng rón ra rón rén lui xuống. Trong phòng chỉ còn đôi vợ chồng mới cưới.
Quốc sư phu nhân từ trong phòng đi ra, tự nhiên mà đi về phía phu quân.
Quốc sư đại nhân dựa vào bên giường nhỏ, ung dung thản nhiên, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, thoạt nhìn vô cùng chuyên tâm.
Tiểu Ly nào biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn nghiêm túc đọc sách như vậy, ngay cả bước chân nàng cũng thả nhẹ —— nhẹ bước mà đi, về phía cửa.
Trần Ngộ Bạch đang dựng thẳng lỗ tai chờ, rõ ràng nàng đã sắp đi đến cạnh giường nhỏ, bỗng nhiên lại đi ngược ra ngoài, trong lòng hắn thầm rủa một tiếng, vội vàng với tay túm đai lưng nàng, chộp nàng túm lại.
Tiểu Ly bị túm "Á!" một tiếng ngã lên giường nhỏ, sau đó lăn một vòng va vào lòng hắn.
Thân mình vừa mới tắm rửa xong thơm thơm mềm mềm, va vào trong lòng, tâm tình quốc sư đại nhân nhất thời tốt lên không ít.
"Nàng định đi đâu?" Giọng nói vẫn có chút bất mãn, hắn chất vấn.
Kỷ Tiểu Ly cảm thấy hắn hỏi rất kỳ quái: "Sư phụ đọc sách, ta phải ra ngoài!"
Lão quản gia từng nhiều lần dặn dò nàng: khi quốc sư đại nhân đọc sách luôn thích yên tĩnh, tuyệt đối không thể quấy nhiễu!
Cho nên nàng định ra ngoài chơi một mình.
Nàng còn là độ đệ nhỏ của phủ quốc sư mà!
Trần Ngộ Bạch đen mặt, nâng cằm nàng lên, nghiêm trang hỏi nàng: "Tiểu thuyết đưa cho nàng đêm qua, nàng xem đến đâu rồi?"
Cái người chỉ mới đọc trang đầu tiên liền ném qua một bên, chột dạ "ặc. . . . . ." một tiếng, tròng mắt đảo quanh, bắt đầu nói dối: "Ta. . . . . . quyển đó. . . . . . ta xem không hiểu!"
"À?" Phu quân nhà nàng nhíu mày, "Nàng không hiểu chữ nào? nói ta nghe xem."
"Hả. . . . . . không phải. . . . . ." Thiếu nữ nhỏ nói dối dùng sức viện cớ: "Ta biết mặt chữ, nhưng. . . . . . nhưng mà nhiều chữ đặt cạnh nhau, đọc liền không hiểu!"
Cái cớ chân thành và giản dị như vậy, Tiểu Ly cảm thấy gần đây mình càng ngày càng thông minh.
Sư phụ nhà nàng hiển nhiên cũng cho là thế, bởi vì nàng thấy trong mắt sư phụ đầy ý cười.
Nàng càng cao hứng, cười tủm tỉm nhìn hắn, còn với tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Người bị nàng ôm lấy thắt lưng cọ vào trong ngực với tay vuốt nhè nhẹ lên trán nàng, Tiểu Ly được vuốt mà thoải mái, cuộn mình trong lòng hắn vừa thỏa mãn vừa đắc ý lười biếng híp mắt.
Sau đó nàng nghe từ đỉnh đầu truyền đến giọng nam nhân mát lạnh dịu dàng lại không cho phép chống đối: "Vậy giờ nàng lấy quyển tiểu thuyết đó ra, đoạn nào không rõ, vi sư sẽ tự mình dạy nàng."
**
không phải. . . . . . không phải nói là dạy nàng xem tiểu thuyết à. . . . . . Tiểu Ly bị hắn đặt lên giường nhỏ, thân như lửa đốt, trong đầu mơ mơ hồ hồ nghĩ.
"Ưm. . . . . ." hắn bỗng nhiên mút mạnh một cái, mút đến nóng bỏng, nàng không tự chủ được mà hừ nhẹ ra tiếng.
Sau đó người đè nặng trên người nàng giống như được cổ vũ gì đó, ngay cả da thịt kề sát nàng cũng trở nên nóng bỏng, thân thể chặt chẽ đè nặng của hắn càng trở nên cứng rắn. Y phục chồng chất ma sát nhau của hai người đã tán loạn mở rộng, trước ngực nàng đã sắp lộ ra, cái yếm bị hắn kéo lệch qua một bên, non mềm trước ngực bị nhỏ nhắn cứng rắn trong lồng ngực rắn chắc của hắn cọ, nổi lên một cảm giác tê dại không thể mô tả, lại có chút đau đớn, trái tim trong ngực thình thịch đập loạn, nàng không biết phải thế nào mới tốt, nóng bỏng, bất lực, hỗn loạn. . . . . . Vật nắm trong tay lại càng ngày càng kỳ quái! Nó như tự có sinh mệnh, mạch máu phía trên nhảy nhảy, hơn nữa càng ngày càng lớn, thô to trong tay nàng dần nặng trịch, rất nhanh ngón tay nàng đã sắp không nắm hết nó, nàng sợ hãi, muốn rút tay về, cổ tay lại bị hắn đè lại, không thể thực hiện được.
Người chôn đầu nơi cổ nàng mút mạnh, phun hơi thở nóng cháy, cúi đầu cười hỏi nàng: ". . . . . .đã hiểu đoạn này rồi chứ?"
"Trò nằm bên dưới, tóc như gấm đen, mặt như hoa đào, thân thể nõn nà, lòng càng hăng hái, không còn quần áo, nhìn rõ vật kia. Trò mơ màn nhướng mắt, thầy với tay nắm lấy tay trò, mạnh mẽ khác thường, cử động cao thấp. Yết hầu thầy phát ra tiếng rên rỉ, trò e lệ nhận lấy, thầy cúi mắt, trò lại nắm vật đó, ôm lấy nó. . . . . ."
Đoạn văn trong tiểu thuyết 《Đầm Hoa đào – tình duyên thầy trò》 này, quốc sư đại nhân đã dùng chính mình để giảng giải.
Kỷ Tiểu Ly như nắm phải củ khoai lang phỏng tay, lại không ném đi được, chỉ cần ngón tay nàng thoáng cử động, người mút gáy nàng liền hô hấp nặng nề, sau đó liền mút thật mạnh, hồn của nàng cũng sắp bị hắn hút đi. . . . . . Nóng quá, trời lạnh như vậy, cửa sổ phía nam còn đang mở, quần áo nàng mở rộng mà cả người lại khô nóng, động tình khó nói khó nhịn.
". . . . . . rõ, rõ rồi. . . . . ." Nàng mặt đỏ tai hồng thở dốc, "Ta hiểu rồi! Sư phụ. . . . . . Sư phụ thả ta ra. . . . . . Đừng. . . . . ."
Người đang nắm tay nàng chậm rãi tăng thêm sức, hừ một tiếng, há mồm cắn vành tai khéo léo của nàng, "Nàng hiểu rồi?" hắn thở hổn hển nóng như lửa, cất giọng trầm thấp kìm nén hỏi: "Đoạn sau cũng đã hiểu rồi? không cần vi sư vất vả dạy thêm nữa sao?"
Tiểu Ly gật đầu lung tung, chỉ mong hắn nhanh chóng buông mình ra. . . . . . Quá nóng rồi!
Nhưng kế tiếp hắn lại cất giọng thong thả nói với nàng: "Nếu đã vậy, đoạn kế tiếp kia, nàng cứ theo đó mà làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.