Chương 61
Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng
12/09/2014
"Ngày ấy ở trong cung, không tiện nhiều lời với muội —— hai tháng nay ta không đưa thuốc tới cho muội, muội có chỗ nào không khoẻ không?" Tần Tang thân thiết nhẹ giọng hỏi nàng.
Tiểu Ly lắc đầu.
Tần Tang nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Quốc sư đại nhân có cho muội uống thuốc gì không?"
"Sao tỷ biết?!" Tiểu Ly ngạc nhiên nói, cười có chút ngượng ngùng: "Là. . . . . . thuốc uống vào thì có thể sinh đứa nhỏ!"
Tần Tang cũng bật cười, lại chua sót không thôi, thở dài: ". . . . . . Làm khó hắn rồi."
"Làm khó —— ai?" Tiểu Ly nghi hoặc hỏi.
Trần Ngộ Bạch sao? Nhưng hắn có khốn khó chút nào đâu! Mỗi đêm hắn đều rất vui vẻ!
". . . . . . không có gì." Tần Tang cười chỉ chỉ cái mũi nàng, "Cái cô nương ngốc này!"
"Tần Tang tỷ tỷ, trên vai tỷ bị thương nặng lắm không?" Tiểu Ly kéo nàng vào nhà, lấy từ dưới bàn ra hộp thuốc nàng trộm được của Trần Ngộ Bạch, "Tất cả thuốc này đều cho tỷ! Tỷ cầm lấy đi!"
Tần Tang mở hộp ra xem, đầy hộp đều là ‘linh đơn diệu dược’ phủ quốc sư điều chế, trị nội thương ngoại thương gì cũng có.
"Được." Để nàng yên lòng, nàng ta nhận lấy.
"Thái Hậu nương nương đã lấy được lệnh bài Huyền Vũ chưa? Khi nào chúng ta sẽ trở về quê?" Tiểu Ly hạ giọng, hưng phấn hỏi.
Tần Tang để hòm thuốc qua một bên, vuốt ve thái dương nàng, "Tiểu Ly, bà ấy đúng là tổ mẫu ruột thịt của chúng ta."
Kỷ Tiểu Ly đang vui vẻ phấn chấn chờ mong chợt ảm đạm, đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Tang, yên lặng một lát, nàng nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự là tổ mẫu ruột thịt, sao bà ấy có thể dùng dao đâm tỷ bị thương?"
Kỷ Tiểu Ly nhớ trước đây, khi Lão Tổ Mẫu của phủ Trấn Nam Vương còn chưa qua đời, mỗi lần Kỷ Đông Tây Nam Bắc bị trúng gia pháp của phụ thân, nha hoàn đỡ Lão Tổ Mẫu run rẩy vội vã đi tới, bôi thuốc cho bọn họ, ôm bọn họ rơi lệ, nhẹ giọng dạy cho bọn họ biết lần này đã sai ở đâu, lần sau không thể tái phạm.
Dù là nàng, Lão Tổ Mẫu cũng thường dẫn ra vườn chơi, cho nàng ăn kẹo.
Nếu là tổ mẫu ruột thịt, sao có thể tổn thương cháu gái ruột thịt chứ?
"Bà ấy không phải." Tiểu Ly lắc đầu, kiên định phủ nhận.
Tần Tang kinh ngạc một lát, cười có chút hoảng hốt, lại không nói thêm gì nữa.
Tiểu Ly. . . . . . Tiểu Ly rất dễ tin tưởng người khác, nhưng cũng tuyệt không dễ tin tưởng người khác.
"Việc đó sau này chúng ta hãy nói." Tần Tang cười dài, hỏi: "Muội nói tỷ nghe xem: bản đồ kia muội vẽ thế nào?"
nói đến đây Kỷ Tiểu Ly liền đắc ý, vội lấy lệnh bài Huyền Vũ cho Tần Tang xem, cười tủm tỉm nói với nàng ấy: "Muội không vẽ được, cho nên chiếu theo bức tranh này mà vẽ, dù sao cũng chỉ là một con rùa đen thôi —— không phải bức vẽ của muội còn đẹp hơn sao?"
Tần Tang nhìn thần thú Thượng Cổ uy nghiêm trên lệnh bài Huyền Vũ, hồi tưởng đến bản đồ trên mảnh lụa trắng trong tay Thái hậu Đoan Mật, nhất thời buồn cười.
Lúc này tỳ nữ đưa bữa trưa đến, lỗ tai Tần Tang cực thính, từ rất xa chợt nghe tiếng bước chân dưới hành lang, liền nói với Tiểu Ly: "Hình như có người đến, muội bảo nàng ta đi đi, đừng cho nàng ta vào nhìn thấy ta ở trong này."
Tiểu Ly gật đầu, vội vàng đi tới cửa sai bảo tỳ nữ. Đợi khi nàng ta đã quay đi, Tần Tang vẫn ngồi bên cửa sổ, cười nói với nàng: "Tiểu Ly, tỷ phải đi rồi."
Mỗi lần đến nàng đều vội vã rời đi, Tiểu Ly cũng đã quen, bất quá lần này nàng vội vàng hỏi một câu: "Vậy khi nào tỷ mới đến đón muội về quê nhà?"
Trong tay áo, ngón tay Tần Tang gắt gao nắm chặt mảnh lụa trắng, xoay người vẫy vẫy tay với nàng. Tiểu Ly chạy tới, bị nàng nhẹ nhàng kéo vào trong lòng.
"Tỷ tỷ. . . . . . Có lẽ sẽ đến chỗ cha mẹ trước một bước, " nàng đè lại người vừa nghe liền nóng vội trong lòng, "Muội có Trần Ngộ Bạch, muội phải dẫn hắn cùng đi gặp cha mẹ!"
"không phải lần trước tỷ đã nói: tỷ cũng sắp lập gia đình sao?" Tiểu Ly khó hiểu hỏi.
Tần Tang cười dịu dàng: "Đúng vậy, tỷ thật sự rất muốn gả cho hắn. . . . . . Đáng tiếc, hắn không cưới tỷ."
Nàng nới tay, vịn vai Tiểu Ly, nhìn ánh mắt nàng, nghiêm túc nói với nàng: "Tiểu Ly, muội phải sống thật tốt với Trần Ngộ Bạch, phải nghe lời hắn. Tỷ tỷ đến chỗ cha mẹ trước, tiện thể thay muội nhắn trước với cha mẹ, được không?"
Kỷ Tiểu Ly có chút khổ sở nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể gật gật đầu.
"Chờ khi tỷ gặp cha mẹ, tỷ sẽ nói với bọn họ: Tiểu Ly nhà chúng ta gả cho một người rất tốt rất tốt, sống rất vui vẻ, chờ sau này, sẽ dẫn phu quân đến đoàn tụ với họ." Giọng Tần Tang vừa dịu dàng vừa trầm thấp, giống như kể một giấc mộng.
Tiểu Ly nghe giọng của nàng, không hiểu sao trong mắt ngưng đọng đầy nước: "Sau này. . . . . . là khi nào?"
"Lúc nên gặp nhau, tự nhiên sẽ gặp nhau." Tần Tang xoa xoa mặt nàng, "Tiểu Ly, ngoan nhé."
**
Tần Tang từ biệt tiểu muội rời đi, nghĩ đến hôm nay từ biệt, có lẽ sẽ không còn gặp lại, rốt cuộc nước mắt chảy không ngừng. Tung người di chuyển giữa không trung, suốt đường mắt tím tràn ngập lệ.
Giữa mười dặm rừng hoa Sơn chi bên ngoài phủ Quốc sư, có người đang lẳng lặng chờ nàng.
Tần Tang bị ngăn cản trở tay không kịp, vội vàng dừng lại, lui về phía sau hai bước, tay lặng lẽ nắm chặt mảnh lụa trắng trong tay áo.
Quốc sư đại nhân chờ đợi đã lâu, lại không ngờ nàng sẽ nước mắt đầy mặt như thế, lập tức nhíu mày hỏi: "Ngươi đã nói gì với nàng?"
Nàng ấy khóc thành như vậy, ngu xuẩn nhà hắn có khóc đến hôn mê hay không?
Tần Tang nở nụ cười, kéo tay áo lau nước mắt, "Khiến quốc sư đại nhân chê cười rồi —— vừa rồi tiểu muội hỏi khi nào ta lập gia đình, ta nhất thời không kềm chế được. . . . . ."
Gần đây cả thành đều lan truyền tin tức Tịch Nguyệt công chúa âu yếm của hoàng đế được tứ hôn với cháu ruột đích tôn của Lý gia danh môn ở Hán Trung (một huyện thuộc Thiểm Tây), đương kim Minh Chủ Võ Lâm - Lý Vi Nhiên, Trần Ngộ Bạch cũng đã nghe nói, nhất thời yên lặng.
Nhưng thật ra, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, Tần Tang lại cười càng thêm xinh đẹp: "Còn chưa cảm tạ quốc sư đại nhân, đã lo lắng giải được hàn độc trên người Đại hoàng tử điện hạ."
"không cần cảm tạ ta. Ta là vì Tiểu Ly. Về sau mỗi tháng ngươi không cần phải đến đưa thuốc cho nàng nữa." Mặc dù giọng Trần Ngộ Bạch lạnh lùng, nhưng chữ chữ đều ấm lòng: "Tần Tang, ngươi cũng phải bảo trọng."
"Ừ" Tần Tang cười đáp.
Trần Ngộ Bạch nhìn nàng, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tần Tang, đừng tưởng rằng ngươi gởi gắm hai người đó cho Cố Minh Châu và ta, ngươi liền không còn vướng bận —— nếu ngươi xảy ra chuyện, Tiểu Ly sẽ rất đau lòng."
"Đau lòng một trận cũng tốt, có ngươi ở bên nàng, rất nhanh nàng sẽ quên ta." Nàng cúi mắt thấp giọng nói.
"Nhưng có người quyết sẽ không quên." Trần Ngộ Bạch than nhẹ một tiếng, "Ta kết bạn cùng Lý Vi Nhiên nhiều năm, hắn cũng không phải là người bội tình bạc nghĩa."
"Đúng là không phải." Tần Tang ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười dịu dàng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Là ta lừa hắn, người bội tình bạc nghĩa, là ta."
nói đến tận đây, liền không còn lời để nói.
Trần Ngộ Bạch nghiêng người yên lặng nhường đường, mỹ nhân áo tím nhanh nhẹn bước qua.
**
Tuy Trần Ngộ Bạch biết hết thảy đều đã là mệnh trời, nhưng dù sao Tần Tang cũng có quan hệ huyết thống gần Tiểu Ly nhất, tâm tư hắn có chút nặng nề, trở về phủ.
Lão quản gia tới đón hắn, nói cho hắn biết: phu nhân vào phòng kho.
"Cứ tùy nàng ấy chọn, gọi người ở cạnh cẩn thận hầu hạ, không cho phép tự nàng leo lên leo xuống, không cho phép va đập." hắn dặn dò rõ ràng xong lại lo lắng, không bận việc gì, vẫn nên tự mình đi xem.
Phòng kho của phủ Quốc sư là viện lớn ba cổng vào ba cổng ra, mấy chục gian phòng chính nối thành một dãy, mỗi phòng đều được chất đầy, phần lớn là được tích góp dần từng tí một từ quốc sư các triều đại, cũng có vật do trong cung ban thưởng, hoặc do các nơi dâng tặng vào các dịp lễ. . . . . . Bên trong mỗi phòng đều có liệt kê danh sách, nhưng Tiểu Ly nào có tâm tư lẳng lặng lật xem, sai người mở cửa, chui vào cưỡi ngựa xem hoa tìm vật nàng muốn.
Lúc Quốc sư đại nhân tìm được nàng thì nàng đang chỉ huy hạ nhân chuyển một pho tượng Ngọc Quan âm xuống.
Mặc dù chưa định ngày về, nhưng đầy cõi lòng nàng khát khao, khẩn cấp muốn bắt tay chuẩn bị.
Mẫu thân trong tưởng tượng của Kỷ Tiểu Ly . . . . . . hẳn phải xinh đẹp dịu dàng giống vương phi nương nương, dốc lòng lễ Phật, tặng vật này cho mẫu thân, chắc chắn bà sẽ thích.
Tiểu Ly đang vui rạo rực, chợt có người bên cạnh lạnh lùng hỏi: "Nàng đang làm gì? Tính dọn sạch nhà chồng nàng sao?"
Tiểu Ly hoảng sợ, quay đầu thấy là hắn, vội vàng giải thích: "không phải không phải! Ta chỉ đang tìm vài món lễ vật tặng người!"
"Nàng phải về nhà mẹ?"
"không phải —— ừ, đúng!" Nàng thần thần bí bí, lại rất vui vẻ nói: "Người khoan hỏi đã, đến lúc đó ta sẽ dẫn người đi!"
Trần Ngộ Bạch biết nàng đang nói đến chỗ nào, trong lòng biết là phí công, nhưng chỉ yên lặng chốc lát, lại quyết định càn quấy với nàng: "Để lại chỗ cũ." hắn dặn dò hạ nhân.
Tiểu Ly nóng nảy: "không được để lại! Ta lấy bảo bối trong phòng kho của ta đổi với người được không?!"
Nàng cũng có phòng kho, chứa của hồi môn phủ Trấn Nam Vương cho nàng, bên trong cũng có không ít thứ tốt.
Nhưng hiển nhiên quốc sư đại nhân thấy chướng mắt: "Với tầm mắt của nàng, có thể có bảo bối gì? Nàng xem nàng đã có thứ gì tốt chưa?"
Lấy loại Ngọc Quan âm phẩm chất tầm thường này tặng cho nhạc mẫu đại nhân, danh tiếng một đời của quốc sư đại nhân hắn phải đặt ở đâu?
Tiểu Ly nóng nảy, lớn tiếng phản bác: "Ta thấy ta có thứ tốt! Ta. . . . . . không phải ta đã gả cho người rồi sao?!"
"Đừng quên, ngày thành thân hôm đó nàng bị ta cướp cô dâu." Quốc sư đại nhân lạnh lùng nhắc nhở, lại nhíu mày lạnh giọng hỏi: "Nàng nói ta là ‘thứ’?"
"Ặc. . . . . ." Kỷ Tiểu Ly nghẹn lời, nghiêm trang thành khẩn hỏi hắn: "Ta đói bụng, phu quân, chàng có đói bụng không?" (nịnh ghê
Hiển nhiên là hắn đang dỗi, đáng tiếc phu nhân nhà hắn nghe không hiểu lời giận dỗi uyển chuyển như vậy, trí nhớ lại không tốt, sớm đã quên lời than thở vừa rồi của mình, cười tủm tỉm kéo hắn nhanh đi dùng bữa, đừng chậm trễ việc nàng chọn lễ vật.
Tiểu Ly lắc đầu.
Tần Tang nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Quốc sư đại nhân có cho muội uống thuốc gì không?"
"Sao tỷ biết?!" Tiểu Ly ngạc nhiên nói, cười có chút ngượng ngùng: "Là. . . . . . thuốc uống vào thì có thể sinh đứa nhỏ!"
Tần Tang cũng bật cười, lại chua sót không thôi, thở dài: ". . . . . . Làm khó hắn rồi."
"Làm khó —— ai?" Tiểu Ly nghi hoặc hỏi.
Trần Ngộ Bạch sao? Nhưng hắn có khốn khó chút nào đâu! Mỗi đêm hắn đều rất vui vẻ!
". . . . . . không có gì." Tần Tang cười chỉ chỉ cái mũi nàng, "Cái cô nương ngốc này!"
"Tần Tang tỷ tỷ, trên vai tỷ bị thương nặng lắm không?" Tiểu Ly kéo nàng vào nhà, lấy từ dưới bàn ra hộp thuốc nàng trộm được của Trần Ngộ Bạch, "Tất cả thuốc này đều cho tỷ! Tỷ cầm lấy đi!"
Tần Tang mở hộp ra xem, đầy hộp đều là ‘linh đơn diệu dược’ phủ quốc sư điều chế, trị nội thương ngoại thương gì cũng có.
"Được." Để nàng yên lòng, nàng ta nhận lấy.
"Thái Hậu nương nương đã lấy được lệnh bài Huyền Vũ chưa? Khi nào chúng ta sẽ trở về quê?" Tiểu Ly hạ giọng, hưng phấn hỏi.
Tần Tang để hòm thuốc qua một bên, vuốt ve thái dương nàng, "Tiểu Ly, bà ấy đúng là tổ mẫu ruột thịt của chúng ta."
Kỷ Tiểu Ly đang vui vẻ phấn chấn chờ mong chợt ảm đạm, đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Tang, yên lặng một lát, nàng nhẹ giọng nói: "Nếu thật sự là tổ mẫu ruột thịt, sao bà ấy có thể dùng dao đâm tỷ bị thương?"
Kỷ Tiểu Ly nhớ trước đây, khi Lão Tổ Mẫu của phủ Trấn Nam Vương còn chưa qua đời, mỗi lần Kỷ Đông Tây Nam Bắc bị trúng gia pháp của phụ thân, nha hoàn đỡ Lão Tổ Mẫu run rẩy vội vã đi tới, bôi thuốc cho bọn họ, ôm bọn họ rơi lệ, nhẹ giọng dạy cho bọn họ biết lần này đã sai ở đâu, lần sau không thể tái phạm.
Dù là nàng, Lão Tổ Mẫu cũng thường dẫn ra vườn chơi, cho nàng ăn kẹo.
Nếu là tổ mẫu ruột thịt, sao có thể tổn thương cháu gái ruột thịt chứ?
"Bà ấy không phải." Tiểu Ly lắc đầu, kiên định phủ nhận.
Tần Tang kinh ngạc một lát, cười có chút hoảng hốt, lại không nói thêm gì nữa.
Tiểu Ly. . . . . . Tiểu Ly rất dễ tin tưởng người khác, nhưng cũng tuyệt không dễ tin tưởng người khác.
"Việc đó sau này chúng ta hãy nói." Tần Tang cười dài, hỏi: "Muội nói tỷ nghe xem: bản đồ kia muội vẽ thế nào?"
nói đến đây Kỷ Tiểu Ly liền đắc ý, vội lấy lệnh bài Huyền Vũ cho Tần Tang xem, cười tủm tỉm nói với nàng ấy: "Muội không vẽ được, cho nên chiếu theo bức tranh này mà vẽ, dù sao cũng chỉ là một con rùa đen thôi —— không phải bức vẽ của muội còn đẹp hơn sao?"
Tần Tang nhìn thần thú Thượng Cổ uy nghiêm trên lệnh bài Huyền Vũ, hồi tưởng đến bản đồ trên mảnh lụa trắng trong tay Thái hậu Đoan Mật, nhất thời buồn cười.
Lúc này tỳ nữ đưa bữa trưa đến, lỗ tai Tần Tang cực thính, từ rất xa chợt nghe tiếng bước chân dưới hành lang, liền nói với Tiểu Ly: "Hình như có người đến, muội bảo nàng ta đi đi, đừng cho nàng ta vào nhìn thấy ta ở trong này."
Tiểu Ly gật đầu, vội vàng đi tới cửa sai bảo tỳ nữ. Đợi khi nàng ta đã quay đi, Tần Tang vẫn ngồi bên cửa sổ, cười nói với nàng: "Tiểu Ly, tỷ phải đi rồi."
Mỗi lần đến nàng đều vội vã rời đi, Tiểu Ly cũng đã quen, bất quá lần này nàng vội vàng hỏi một câu: "Vậy khi nào tỷ mới đến đón muội về quê nhà?"
Trong tay áo, ngón tay Tần Tang gắt gao nắm chặt mảnh lụa trắng, xoay người vẫy vẫy tay với nàng. Tiểu Ly chạy tới, bị nàng nhẹ nhàng kéo vào trong lòng.
"Tỷ tỷ. . . . . . Có lẽ sẽ đến chỗ cha mẹ trước một bước, " nàng đè lại người vừa nghe liền nóng vội trong lòng, "Muội có Trần Ngộ Bạch, muội phải dẫn hắn cùng đi gặp cha mẹ!"
"không phải lần trước tỷ đã nói: tỷ cũng sắp lập gia đình sao?" Tiểu Ly khó hiểu hỏi.
Tần Tang cười dịu dàng: "Đúng vậy, tỷ thật sự rất muốn gả cho hắn. . . . . . Đáng tiếc, hắn không cưới tỷ."
Nàng nới tay, vịn vai Tiểu Ly, nhìn ánh mắt nàng, nghiêm túc nói với nàng: "Tiểu Ly, muội phải sống thật tốt với Trần Ngộ Bạch, phải nghe lời hắn. Tỷ tỷ đến chỗ cha mẹ trước, tiện thể thay muội nhắn trước với cha mẹ, được không?"
Kỷ Tiểu Ly có chút khổ sở nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể gật gật đầu.
"Chờ khi tỷ gặp cha mẹ, tỷ sẽ nói với bọn họ: Tiểu Ly nhà chúng ta gả cho một người rất tốt rất tốt, sống rất vui vẻ, chờ sau này, sẽ dẫn phu quân đến đoàn tụ với họ." Giọng Tần Tang vừa dịu dàng vừa trầm thấp, giống như kể một giấc mộng.
Tiểu Ly nghe giọng của nàng, không hiểu sao trong mắt ngưng đọng đầy nước: "Sau này. . . . . . là khi nào?"
"Lúc nên gặp nhau, tự nhiên sẽ gặp nhau." Tần Tang xoa xoa mặt nàng, "Tiểu Ly, ngoan nhé."
**
Tần Tang từ biệt tiểu muội rời đi, nghĩ đến hôm nay từ biệt, có lẽ sẽ không còn gặp lại, rốt cuộc nước mắt chảy không ngừng. Tung người di chuyển giữa không trung, suốt đường mắt tím tràn ngập lệ.
Giữa mười dặm rừng hoa Sơn chi bên ngoài phủ Quốc sư, có người đang lẳng lặng chờ nàng.
Tần Tang bị ngăn cản trở tay không kịp, vội vàng dừng lại, lui về phía sau hai bước, tay lặng lẽ nắm chặt mảnh lụa trắng trong tay áo.
Quốc sư đại nhân chờ đợi đã lâu, lại không ngờ nàng sẽ nước mắt đầy mặt như thế, lập tức nhíu mày hỏi: "Ngươi đã nói gì với nàng?"
Nàng ấy khóc thành như vậy, ngu xuẩn nhà hắn có khóc đến hôn mê hay không?
Tần Tang nở nụ cười, kéo tay áo lau nước mắt, "Khiến quốc sư đại nhân chê cười rồi —— vừa rồi tiểu muội hỏi khi nào ta lập gia đình, ta nhất thời không kềm chế được. . . . . ."
Gần đây cả thành đều lan truyền tin tức Tịch Nguyệt công chúa âu yếm của hoàng đế được tứ hôn với cháu ruột đích tôn của Lý gia danh môn ở Hán Trung (một huyện thuộc Thiểm Tây), đương kim Minh Chủ Võ Lâm - Lý Vi Nhiên, Trần Ngộ Bạch cũng đã nghe nói, nhất thời yên lặng.
Nhưng thật ra, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, Tần Tang lại cười càng thêm xinh đẹp: "Còn chưa cảm tạ quốc sư đại nhân, đã lo lắng giải được hàn độc trên người Đại hoàng tử điện hạ."
"không cần cảm tạ ta. Ta là vì Tiểu Ly. Về sau mỗi tháng ngươi không cần phải đến đưa thuốc cho nàng nữa." Mặc dù giọng Trần Ngộ Bạch lạnh lùng, nhưng chữ chữ đều ấm lòng: "Tần Tang, ngươi cũng phải bảo trọng."
"Ừ" Tần Tang cười đáp.
Trần Ngộ Bạch nhìn nàng, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tần Tang, đừng tưởng rằng ngươi gởi gắm hai người đó cho Cố Minh Châu và ta, ngươi liền không còn vướng bận —— nếu ngươi xảy ra chuyện, Tiểu Ly sẽ rất đau lòng."
"Đau lòng một trận cũng tốt, có ngươi ở bên nàng, rất nhanh nàng sẽ quên ta." Nàng cúi mắt thấp giọng nói.
"Nhưng có người quyết sẽ không quên." Trần Ngộ Bạch than nhẹ một tiếng, "Ta kết bạn cùng Lý Vi Nhiên nhiều năm, hắn cũng không phải là người bội tình bạc nghĩa."
"Đúng là không phải." Tần Tang ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười dịu dàng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Là ta lừa hắn, người bội tình bạc nghĩa, là ta."
nói đến tận đây, liền không còn lời để nói.
Trần Ngộ Bạch nghiêng người yên lặng nhường đường, mỹ nhân áo tím nhanh nhẹn bước qua.
**
Tuy Trần Ngộ Bạch biết hết thảy đều đã là mệnh trời, nhưng dù sao Tần Tang cũng có quan hệ huyết thống gần Tiểu Ly nhất, tâm tư hắn có chút nặng nề, trở về phủ.
Lão quản gia tới đón hắn, nói cho hắn biết: phu nhân vào phòng kho.
"Cứ tùy nàng ấy chọn, gọi người ở cạnh cẩn thận hầu hạ, không cho phép tự nàng leo lên leo xuống, không cho phép va đập." hắn dặn dò rõ ràng xong lại lo lắng, không bận việc gì, vẫn nên tự mình đi xem.
Phòng kho của phủ Quốc sư là viện lớn ba cổng vào ba cổng ra, mấy chục gian phòng chính nối thành một dãy, mỗi phòng đều được chất đầy, phần lớn là được tích góp dần từng tí một từ quốc sư các triều đại, cũng có vật do trong cung ban thưởng, hoặc do các nơi dâng tặng vào các dịp lễ. . . . . . Bên trong mỗi phòng đều có liệt kê danh sách, nhưng Tiểu Ly nào có tâm tư lẳng lặng lật xem, sai người mở cửa, chui vào cưỡi ngựa xem hoa tìm vật nàng muốn.
Lúc Quốc sư đại nhân tìm được nàng thì nàng đang chỉ huy hạ nhân chuyển một pho tượng Ngọc Quan âm xuống.
Mặc dù chưa định ngày về, nhưng đầy cõi lòng nàng khát khao, khẩn cấp muốn bắt tay chuẩn bị.
Mẫu thân trong tưởng tượng của Kỷ Tiểu Ly . . . . . . hẳn phải xinh đẹp dịu dàng giống vương phi nương nương, dốc lòng lễ Phật, tặng vật này cho mẫu thân, chắc chắn bà sẽ thích.
Tiểu Ly đang vui rạo rực, chợt có người bên cạnh lạnh lùng hỏi: "Nàng đang làm gì? Tính dọn sạch nhà chồng nàng sao?"
Tiểu Ly hoảng sợ, quay đầu thấy là hắn, vội vàng giải thích: "không phải không phải! Ta chỉ đang tìm vài món lễ vật tặng người!"
"Nàng phải về nhà mẹ?"
"không phải —— ừ, đúng!" Nàng thần thần bí bí, lại rất vui vẻ nói: "Người khoan hỏi đã, đến lúc đó ta sẽ dẫn người đi!"
Trần Ngộ Bạch biết nàng đang nói đến chỗ nào, trong lòng biết là phí công, nhưng chỉ yên lặng chốc lát, lại quyết định càn quấy với nàng: "Để lại chỗ cũ." hắn dặn dò hạ nhân.
Tiểu Ly nóng nảy: "không được để lại! Ta lấy bảo bối trong phòng kho của ta đổi với người được không?!"
Nàng cũng có phòng kho, chứa của hồi môn phủ Trấn Nam Vương cho nàng, bên trong cũng có không ít thứ tốt.
Nhưng hiển nhiên quốc sư đại nhân thấy chướng mắt: "Với tầm mắt của nàng, có thể có bảo bối gì? Nàng xem nàng đã có thứ gì tốt chưa?"
Lấy loại Ngọc Quan âm phẩm chất tầm thường này tặng cho nhạc mẫu đại nhân, danh tiếng một đời của quốc sư đại nhân hắn phải đặt ở đâu?
Tiểu Ly nóng nảy, lớn tiếng phản bác: "Ta thấy ta có thứ tốt! Ta. . . . . . không phải ta đã gả cho người rồi sao?!"
"Đừng quên, ngày thành thân hôm đó nàng bị ta cướp cô dâu." Quốc sư đại nhân lạnh lùng nhắc nhở, lại nhíu mày lạnh giọng hỏi: "Nàng nói ta là ‘thứ’?"
"Ặc. . . . . ." Kỷ Tiểu Ly nghẹn lời, nghiêm trang thành khẩn hỏi hắn: "Ta đói bụng, phu quân, chàng có đói bụng không?" (nịnh ghê
Hiển nhiên là hắn đang dỗi, đáng tiếc phu nhân nhà hắn nghe không hiểu lời giận dỗi uyển chuyển như vậy, trí nhớ lại không tốt, sớm đã quên lời than thở vừa rồi của mình, cười tủm tỉm kéo hắn nhanh đi dùng bữa, đừng chậm trễ việc nàng chọn lễ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.