Chương 65
Năm Tháng Đánh Mất
27/12/2023
Không đợi Tăng Như Sơ phát biểu, Phó Ngôn Chân dịu giọng nói, “Mọi người cứ về làm việc trước đi. Tôi muốn họp riêng với người phụ trách dự án.” Anh nhấn mạnh vào hai từ “họp riêng”. Rõ là bụng dạ đen tối lợi dụng việc công để đạt được mưu đồ riêng, nhưng Phó Ngôn Chân lại nói với giọng điệu nghiêm túc. Vẻ mặt cũng nghiêm chỉnh như đang làm việc đàng hoàng.
Lúc Minh Nguyệt ra khỏi phòng vẫn còn lộ rõ vẻ tiếc nuối trên mặt, đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn, con ngươi cứ như lồi hẳn ra ngoài. Lòng chỉ ước gì người được họp riêng với anh là mình…
Cánh cửa gỗ bền chắc của phòng họp được đóng lại từ bên ngoài. Âm thanh phát ra tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy. Trong phòng giờ chỉ còn hai người. Anh và cô đang ngồi hai đầu đối diện của chiếc bàn họp rộng, ngay lúc ánh nhìn chạm nhau bầu không khí quanh đó cũng lập tức biến đổi.
“Lại đây đi.” Phó Ngôn Chân dựa vào ghế, biếng nhác nói, “Em ngồi xa vậy có nghe được gì không?”
“Em vẫn nghe được.” Tăng Như Sơ lịch sự mỉm cười với anh. Nụ cười vô cùng chuyên nghiệp không mang theo tình cảm cá nhân nào. Cứ như thể cô chỉ coi anh là một đối tác.
“Anh cứ nói đi ạ.” Cô không chỉ ra dáng chăm chú lắng nghe mà còn nói cả kính ngữ với Phó Ngôn Chân. Vừa dứt lời, cô mở sổ ghi chép, bút cũng cầm sẵn trên tay. Phó Ngôn Chân chống đầu nghiêng mặt nhìn cô cười một lúc lâu. Nụ cười này của anh làm lòng cô bối rối.
Phó Ngôn Chân gãi gãi dái tai, nhếch đuôi lông mày, bộ vest trên người cũng không thể kìm được dáng vẻ ngạo nghễ bất cần của anh.
“Em vừa nói gì?” Anh cong khóe môi.
“?” Tăng Như Sơ vẫn ngơ ra không kịp phản ứng.
Phó Ngôn Chân đẩy đầu lưỡi chạm vào răng nanh, “Em ngồi xa quá, anh không nghe được.”
Nói xong anh liền đứng dậy, bước từng bước đến gần Tăng Như Sơ. Cả nét mặt và động tác đều rất tự nhiên.
Tăng Như Sơ không chịu lại gần thì để anh tự đi đến. Đã bay từ Giang Thành đến Bắc Thành, lại đi tiếp từ sân bay đến công ty còn được huống chi là vài bước chân này. Đế giày nện xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng vang tiếng rõ ràng. Tăng Như Sơ ngồi đó nhìn anh đi từ từ về phía mình. Tiếng bước chân đập thẳng vào màng nhĩ cô. Chỉ nhoáng cái anh đã đứng cạnh cô, đặt một tay lên lưng ghế, tay kia đặt lên mép bàn. Tư thế này khiến cô buộc phải đối mặt với anh không thể trốn tránh.
Hôm nay Tăng Như Sơ mặc một bộ vest màu xanh bạc hà với áo hai dây màu trắng bên trong. Chiếc áo hai dây kia để lộ làn da trắng ngần mịn màng của cần cổ và bờ vai cô.
Đã gần nửa tháng nay hai người không gặp nhau, giờ thấy cô thướt tha mềm mại ngồi đó làm anh không khỏi có suy nghĩ lan man. Vả lại anh còn đang đứng nhìn từ trên cao nên càng có thể nhìn rõ hơn vài thứ. Yết hầu Phó Ngôn Chân chuyển động một cách vô thức. Tăng Như Sơ ngước mắt lên, chú ý thấy hành động nuốt nước bọt của anh. Bàn tay cầm bút cũng bất giác siết chặt. Người đàn ông đứng cạnh cô đây có gương mặt đẹp đến độ căm hờn. Không biết kiếp trước anh có giải cứu thế giới không mà kiếp này được ông trời ban cho vẻ ngoài mê hoặc con người đến thế.
Phó Ngôn Chân hạ mi nhìn cô, “Tai anh không thính lắm, giờ em nói gì đi để anh nghe xem.”
Tăng Như Sơ lúng túng trước những câu nói của anh, “…Chẳng có gì để nói cả…”
“Gì cơ?” Phó Ngôn Chân giả vờ không nghe thấy, hỏi lại.
Dù đang giả vờ nhưng lại cố tình thể hiện “anh giả vờ đấy” “anh nghe thấy rồi” rõ mồn một trên mặt, trông chẳng chuyên nghiệp chút nào.
Tăng Như Sơ: “…”
“Hình như vẫn cách xa quá.” Phó Ngôn Chân cười khẽ.
Anh thu tay lại, chầm chậm cúi người vùi mặt vào hõm vai Tăng Như Sơ, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên người cô. Cảm nhận được cô hơi tránh, anh giơ tay ôm lấy vai kia của cô. Áo trên người anh thơm ngát mùi trầm Kỳ Nam, hương thơm nhẹ nhàng pha lẫn cả sự ngang ngược.
Mùi hương này cũng hạ xuống theo động tác cúi người của anh, bay lượn lởn vởn quanh người cô, len lỏi không ngừng vào trong từng nhịp hít thở làm hài lòng khứu giác của cô. Tăng Như Sơ rất thích thứ mùi này. Nhẹ nhàng mập mờ xuất hiện nhưng lại làm người ta lưu luyến. Vành tai cô đã đỏ rực lên từ lâu dưới ánh đèn. Phó Ngôn Chân hít hà một hồi lâu mới miễn cưỡng đứng dậy, nom dáng vẻ vẫn chưa đã thèm, vươn tay vén mái tóc dài buông xõa của cô ra sau tai. Ánh mắt anh thoảng ý cười dịu dàng khi nhìn cô, búng nhẹ đầu mũi cô, “Ngồi họp mà chẳng tập trung gì cả.”
Tăng Như Sơ mạnh miệng cãi lại, “…Đâu có.”
“Đâu có?” Phó Ngôn Chân dựa vào mép bàn, cười thích thú, “Anh thấy chỗ em nói cười xôn xao lắm mà, nói chuyện gì vậy?”
Tăng Như Sơ, “…”
Phó Ngôn Chân cởi bớt khuy áo, “Hửm?”
Tăng Như Sơ ngửa đầu, cười tủm tỉm, “Bọn em đang khen anh đó, nói là trông anh rất…”
Phó Ngôn Chân chợt cúi xuống ngậm lấy bờ môi cô, chặn những lời chưa kịp nói của cô.
“Cái điệu cười của em trông giả dối lắm.” Anh cắn nhẹ đầu lưỡi cô, “Em bán bảo hiểm ở đây đấy à.”
Mà có khi người bán bảo hiểm còn chân thành hơn cô, vì nghĩ đến việc nhận được hoa hồng có thể làm người ta vui vẻ.
Tăng Như Sơ bị đau trừng mắt nhìn anh, “Nếu anh không nhìn bọn em thì làm sao biết bọn em đang nhìn anh?”
Cô hỏi ngược lại như cố ý gây khó dễ cho anh.
“Anh vẫn luôn nhìn em mà.” Phó Ngôn Chân thẳng thắn thừa nhận.
“…”
“Không phải anh đến đây để gặp em sao?.” Phó Ngôn Chân vẫn dán vào môi cô trong khi nói, hơi thở nóng bỏng làm tim người nào đó đập càng nhanh.
Vừa mới quấn quýt chưa được bao lâu thì điện thoại anh đổ chuông, điện thoại vẫn ở chỗ ngồi đầu bàn bên kia nên đành phải quay lại lấy. Tên danh bạ hiện lên là ông nội anh. Cuộc gọi này anh không thể không nghe.
“Cháu lại đi Bắc Thành?” Phó Cảnh Thâm hỏi thẳng vào vấn đề.
Dù đó là một câu chất vấn nhưng giọng điệu không hề khó chịu.
“Vâng.” Phó Ngôn Chân thẳng thắn thừa nhận.
“Đi làm gì?” Phó Cảnh Thâm biết rõ còn cố hỏi.
“Cháu đi làm cả việc công và việc tư.” Phó Ngôn Chân cười đáp.
Nếu chỉ đơn thuần là công việc thì chưa đến mức anh phải đích thân đi Bắc Thành. Cuộc đấu đá nội bộ trong tập đoàn đòi hỏi sự tập trung chú ý của anh, vẫn còn tài liệu trên bàn làm việc chờ anh đọc, Đỗ Khang vẫn còn nhiều kinh nghiệm chưa truyền thụ xong…Ngày nào cũng chỉ ước một ngày có 72 tiếng. Nhưng không đến Bắc Thành thì anh không thể chịu được nữa. Anh nhớ cô. Ngày nào cũng mệt như chó nhưng anh vẫn có thời gian để nghĩ về cô.
“Cô gái đó…cháu có thể đưa về gặp ông nội không?” Phó Cảnh Thâm sao có thể không biết cháu trai mình đến Bắc Thành để gặp người yêu nên thở dài hỏi. Ông có suy nghĩ khác với Ngôn Tri Ngọc. Dù bà biết con trai không nghe lời mình nữa nhưng vẫn muốn nhúng tay vào chuyện của anh. Phó Cảnh Thâm thấy rằng nếu cô gái này thực sự khiến cháu mình “trở về con đường đúng đắn” thì sẽ đáng tin cậy hơn rất nhiều so với cuộc hôn nhân được sắp đặt. Vài ngày trước ông đã hỏi Phó Ngôn Chân tại sao đột nhiên muốn gia nhập tập đoàn. Phó Ngôn Chân cười vui vẻ đáp lại, “Phải kiếm nhiều tiền để nuôi vợ chứ ạ.” Phó Cảnh Thâm hiểu rõ thằng bé này khác hẳn bố nó, những chuyện quan trọng thì không hề nói quanh co dông dài như Phó Chẩn.
Bên kia điện thoại, Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, không khỏi quay đầu lại. Khi nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế, anh không khỏi có chút khó xử, nhưng cũng không nói những lời phù phiếm hoa mỹ, chỉ nói thật, “Cháu sợ người trong nhà mình dọa cô ấy chạy mất.”
Phó Cảnh Thâm bị anh chọc cười, “…Chúng ta là kẻ ăn thịt người sao?”
“Trông không giống ư?” Phó Ngôn Chân cũng cười theo.
Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ một người thôi e rằng cũng có thể dọa Tăng Như Sơ đến khiếp vía. Tuy cô từng nói với anh rằng cô không sợ nhưng anh không muốn chuyện nhà mình ảnh hưởng đến cô. Hiện giờ vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết được, anh cảm thấy việc đưa cô về gặp gia đình mình là không phù hợp và có chút vô trách nhiệm. Anh nói nhẹ như gió thoảng mây trôi nhưng Phó Cảnh Thâm hiểu rằng đó là điều anh đang nghĩ trong lòng.
Im lặng hồi lâu. Phó Cảnh Thâm thở dài, không hề ép buộc mà chỉ muốn nghe sự thật, “Vậy khi nào cháu mới có thể đưa con bé về?”
Dừng một chút, ông mới bộc bạch suy nghĩ trong lòng, “Nếu muộn quá thì ông nội sợ rằng mình không thể thấy được mặt cháu dâu….”
Phó Cảnh Thâm biết rõ tình trạng của mình, chắc cũng chỉ sống thêm được vài năm. Cả đời ông hiếu thắng, dù biết nhưng ông cũng không bao giờ nói ra. Đây là lần đầu tiên ông thừa nhận mình như ngọn đèn dầu sắp cạn.
“…” Phó Ngôn Chân lại liếc nhìn Tăng Như Sơ, không chắc cô có muốn gặp ông nội anh hay không. Làm sao anh có thể ép cô gặp nếu cô không muốn. Gia đình anh thực sự rất phức tạp. Còn bao nhiêu chuyện lộn xộn, anh thực sự không muốn đưa Tăng Như Sơ về nhanh như vậy khi chưa xử lý hết mọi việc. Nhưng tình hình sức khỏe của ông nội…
Im lặng vài giây, anh hạ giọng nói, “Cháu sẽ cố gắng hết sức…để đưa về gặp ông nội.”
“Ừ.” Phó Cảnh Thâm đồng ý.
Tăng Như Sơ ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng nắm bắt được cảm xúc dao động của anh, thấp giọng hỏi, “Sao vậy?”
Phó Ngôn Chân giơ tay nhẹ nhàng nhéo cằm cô, “Em có muốn gặp người nhà anh không?”
Tăng Như Sơ: “…”
Phó Ngôn Chân cong môi nói, “Anh đùa thôi.”
Tăng Như Sơ có cảm giác rằng anh không nói đùa, cô thực sự đã nghe được một phần cuộc trò chuyện vừa rồi. Chắc là những người lớn tuổi trong gia đình anh đều muốn gặp cô. Nhưng cô… thực sự vẫn chưa sẵn sàng.
Vẫn còn một tiếng nữa mới hết giờ làm. Phó Ngôn Chân mượn cớ công việc để gọi cô ra ngoài. Ánh đèn tù mù không soi sáng hẳn hầm để xe. Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tăng Như Sơ bị anh nắm quay sang, tiếp tục cái chuyện còn dang dở trong phòng họp. Mãi đến khi Tăng Như Sơ thấy đầu lưỡi mình bị đau do lực mú/t của anh, khoảng cách giữa hai người mới hở ra một chút.
“Em muốn ăn gì?” Phó Ngôn Chân chấm m/út môi cô nhưng vẫn chưa đã cơn thèm.
“Em muốn ăn đồ nướng.” Tăng Như Sơ chẳng e ngại gì với anh. Gần đây cô phải chịu rất nhiều áp lực nên chỉ muốn ăn thứ gì đó để giải tỏa. Cô đánh giá Phó Ngôn Chân một lượt, chợt nảy ra suy nghĩ xấu xa, “Em muốn ăn ở quán ăn đêm.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, nhướng mày, dễ dàng nhận ra ý định xấu xa của cô là cố tình trêu chọc người khác. Dù biết rõ nhưng anh không vạch trần mà chỉ cười, sau đó cởi áo khoác, tháo cà vạt, hai cúc trên cổ áo và khuy măng sét cũng được cởi ra. Chỉ vài ba động tác đã giải phóng cái chất công tử phong lưu của mình.
“Em đọc địa chỉ đi.”
Giọng nói của anh hòa lẫn với tiếng động cơ khởi động, chiếc xe lao đi. Tăng Như Sơ đưa anh đến làng đại học. Quán ăn cô chọn là nơi mà cô thường đến khi còn học đại học. Phó Ngôn Chân nhìn thoáng qua cũng nhận thấy quán này quen quen, anh từng thấy nó trong bài đăng của Tăng Như Sơ. Phòng ký túc xá của cô thường đến đây ăn đêm.
Anh đút hai tay vào túi, đứng trước cửa nhìn biển hiệu của quán rồi bất giác chìm vào suy nghĩ. Vì một phút giận dỗi mà phải xa nhau ngần ấy năm…Mấy năm nay giữa hai người không hề có gì liên quan đến nhau, còn trắng hơn cả một tờ giấy A4.
Tăng Như Sơ thấy anh cứ đứng bần thần ngoài cửa mãi bèn cất tiếng gọi anh đi vào. Cô quen thuộc dẫn anh đến nơi mình hay ngồi. Cô thích chỗ ngồi gần cửa sổ cuối cùng, bởi chỗ đó ít người nên yên tĩnh hơn hẳn. Sau khi ngồi xuống, cô lấy hai tờ giấy ra lau bàn. Người phục vụ nhanh chóng mang bát và thìa lên. Tất cả đều được làm bằng nhựa và vẫn còn trong màng nilon bọc kín. Tăng Như Sơ cầm đũa chọc mạnh phát ra tiếng “bốp” giòn giã như mọi khi vẫn làm. Phó Ngôn Chân đang nhìn ngắm xung quanh, nhướng mày trước hành động của cô. Tăng Như Sơ đã bóc xong bát cho mình, chuyển sang bóc tiếp cho Phó Ngôn Chân. Cô không có suy nghĩ phục vụ anh mà chỉ làm cho vui. Phó Ngôn Chân cũng nhận ra điều đó, cười khẽ thành tiếng. Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm này của cô, anh thấy khá thú vị. Cứ để cô làm theo ý mình cũng tốt. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy cô ngoan ngoãn hiểu chuyện là anh không khỏi nghĩ đến việc bố mẹ cô mất sớm, trong lòng luôn có một loại cảm giác khó tả.
Cuộc sống của sinh viên đại học luôn rực rỡ muôn màu muôn vẻ. Hơn nữa lại còn trước dịp lễ nên cuộc sống về đêm lại càng thú vị hơn. Các bàn trong quán nướng nhanh chóng được lấp đầy, ngay cả góc của hai người cũng kín người. Bàn bên phía đối diện toàn là những cậu thiếu niên. Các chàng trai chuyện trò rôm rả còn thách nhau chơi trò chơi, từng người một phải thổi bong bóng bằng miệng, Tăng Như Sơ vô thức liếc nhìn, trong đám đó có một cậu em khá trắng trẻo xinh trai. Cô bất giác nhìn nhiều hơn vài lần. Phó Ngôn Chân nhìn theo ánh mắt của cô cũng thấy được chàng trai đó, anh lập tức đưa tay ra chỉnh gương mặt Tăng Như Sơ lại đối diện với mình.
“Ăn trong bát rồi còn ngó trong nồi.”
Tăng Như Sơ sững sờ vài giây rồi mới nhận ra anh đang châm chọc cái gì.
Ái chà chà.
Người này không biết xấu hổ hay sao mà có thể nói câu này.
Cô cười khinh rồi ngang ngược đáp, “Em cứ nhìn đấy.”
Phó Ngôn Chân: “…”
Lúc Minh Nguyệt ra khỏi phòng vẫn còn lộ rõ vẻ tiếc nuối trên mặt, đi được ba bước lại ngoái đầu nhìn, con ngươi cứ như lồi hẳn ra ngoài. Lòng chỉ ước gì người được họp riêng với anh là mình…
Cánh cửa gỗ bền chắc của phòng họp được đóng lại từ bên ngoài. Âm thanh phát ra tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy. Trong phòng giờ chỉ còn hai người. Anh và cô đang ngồi hai đầu đối diện của chiếc bàn họp rộng, ngay lúc ánh nhìn chạm nhau bầu không khí quanh đó cũng lập tức biến đổi.
“Lại đây đi.” Phó Ngôn Chân dựa vào ghế, biếng nhác nói, “Em ngồi xa vậy có nghe được gì không?”
“Em vẫn nghe được.” Tăng Như Sơ lịch sự mỉm cười với anh. Nụ cười vô cùng chuyên nghiệp không mang theo tình cảm cá nhân nào. Cứ như thể cô chỉ coi anh là một đối tác.
“Anh cứ nói đi ạ.” Cô không chỉ ra dáng chăm chú lắng nghe mà còn nói cả kính ngữ với Phó Ngôn Chân. Vừa dứt lời, cô mở sổ ghi chép, bút cũng cầm sẵn trên tay. Phó Ngôn Chân chống đầu nghiêng mặt nhìn cô cười một lúc lâu. Nụ cười này của anh làm lòng cô bối rối.
Phó Ngôn Chân gãi gãi dái tai, nhếch đuôi lông mày, bộ vest trên người cũng không thể kìm được dáng vẻ ngạo nghễ bất cần của anh.
“Em vừa nói gì?” Anh cong khóe môi.
“?” Tăng Như Sơ vẫn ngơ ra không kịp phản ứng.
Phó Ngôn Chân đẩy đầu lưỡi chạm vào răng nanh, “Em ngồi xa quá, anh không nghe được.”
Nói xong anh liền đứng dậy, bước từng bước đến gần Tăng Như Sơ. Cả nét mặt và động tác đều rất tự nhiên.
Tăng Như Sơ không chịu lại gần thì để anh tự đi đến. Đã bay từ Giang Thành đến Bắc Thành, lại đi tiếp từ sân bay đến công ty còn được huống chi là vài bước chân này. Đế giày nện xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng vang tiếng rõ ràng. Tăng Như Sơ ngồi đó nhìn anh đi từ từ về phía mình. Tiếng bước chân đập thẳng vào màng nhĩ cô. Chỉ nhoáng cái anh đã đứng cạnh cô, đặt một tay lên lưng ghế, tay kia đặt lên mép bàn. Tư thế này khiến cô buộc phải đối mặt với anh không thể trốn tránh.
Hôm nay Tăng Như Sơ mặc một bộ vest màu xanh bạc hà với áo hai dây màu trắng bên trong. Chiếc áo hai dây kia để lộ làn da trắng ngần mịn màng của cần cổ và bờ vai cô.
Đã gần nửa tháng nay hai người không gặp nhau, giờ thấy cô thướt tha mềm mại ngồi đó làm anh không khỏi có suy nghĩ lan man. Vả lại anh còn đang đứng nhìn từ trên cao nên càng có thể nhìn rõ hơn vài thứ. Yết hầu Phó Ngôn Chân chuyển động một cách vô thức. Tăng Như Sơ ngước mắt lên, chú ý thấy hành động nuốt nước bọt của anh. Bàn tay cầm bút cũng bất giác siết chặt. Người đàn ông đứng cạnh cô đây có gương mặt đẹp đến độ căm hờn. Không biết kiếp trước anh có giải cứu thế giới không mà kiếp này được ông trời ban cho vẻ ngoài mê hoặc con người đến thế.
Phó Ngôn Chân hạ mi nhìn cô, “Tai anh không thính lắm, giờ em nói gì đi để anh nghe xem.”
Tăng Như Sơ lúng túng trước những câu nói của anh, “…Chẳng có gì để nói cả…”
“Gì cơ?” Phó Ngôn Chân giả vờ không nghe thấy, hỏi lại.
Dù đang giả vờ nhưng lại cố tình thể hiện “anh giả vờ đấy” “anh nghe thấy rồi” rõ mồn một trên mặt, trông chẳng chuyên nghiệp chút nào.
Tăng Như Sơ: “…”
“Hình như vẫn cách xa quá.” Phó Ngôn Chân cười khẽ.
Anh thu tay lại, chầm chậm cúi người vùi mặt vào hõm vai Tăng Như Sơ, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên người cô. Cảm nhận được cô hơi tránh, anh giơ tay ôm lấy vai kia của cô. Áo trên người anh thơm ngát mùi trầm Kỳ Nam, hương thơm nhẹ nhàng pha lẫn cả sự ngang ngược.
Mùi hương này cũng hạ xuống theo động tác cúi người của anh, bay lượn lởn vởn quanh người cô, len lỏi không ngừng vào trong từng nhịp hít thở làm hài lòng khứu giác của cô. Tăng Như Sơ rất thích thứ mùi này. Nhẹ nhàng mập mờ xuất hiện nhưng lại làm người ta lưu luyến. Vành tai cô đã đỏ rực lên từ lâu dưới ánh đèn. Phó Ngôn Chân hít hà một hồi lâu mới miễn cưỡng đứng dậy, nom dáng vẻ vẫn chưa đã thèm, vươn tay vén mái tóc dài buông xõa của cô ra sau tai. Ánh mắt anh thoảng ý cười dịu dàng khi nhìn cô, búng nhẹ đầu mũi cô, “Ngồi họp mà chẳng tập trung gì cả.”
Tăng Như Sơ mạnh miệng cãi lại, “…Đâu có.”
“Đâu có?” Phó Ngôn Chân dựa vào mép bàn, cười thích thú, “Anh thấy chỗ em nói cười xôn xao lắm mà, nói chuyện gì vậy?”
Tăng Như Sơ, “…”
Phó Ngôn Chân cởi bớt khuy áo, “Hửm?”
Tăng Như Sơ ngửa đầu, cười tủm tỉm, “Bọn em đang khen anh đó, nói là trông anh rất…”
Phó Ngôn Chân chợt cúi xuống ngậm lấy bờ môi cô, chặn những lời chưa kịp nói của cô.
“Cái điệu cười của em trông giả dối lắm.” Anh cắn nhẹ đầu lưỡi cô, “Em bán bảo hiểm ở đây đấy à.”
Mà có khi người bán bảo hiểm còn chân thành hơn cô, vì nghĩ đến việc nhận được hoa hồng có thể làm người ta vui vẻ.
Tăng Như Sơ bị đau trừng mắt nhìn anh, “Nếu anh không nhìn bọn em thì làm sao biết bọn em đang nhìn anh?”
Cô hỏi ngược lại như cố ý gây khó dễ cho anh.
“Anh vẫn luôn nhìn em mà.” Phó Ngôn Chân thẳng thắn thừa nhận.
“…”
“Không phải anh đến đây để gặp em sao?.” Phó Ngôn Chân vẫn dán vào môi cô trong khi nói, hơi thở nóng bỏng làm tim người nào đó đập càng nhanh.
Vừa mới quấn quýt chưa được bao lâu thì điện thoại anh đổ chuông, điện thoại vẫn ở chỗ ngồi đầu bàn bên kia nên đành phải quay lại lấy. Tên danh bạ hiện lên là ông nội anh. Cuộc gọi này anh không thể không nghe.
“Cháu lại đi Bắc Thành?” Phó Cảnh Thâm hỏi thẳng vào vấn đề.
Dù đó là một câu chất vấn nhưng giọng điệu không hề khó chịu.
“Vâng.” Phó Ngôn Chân thẳng thắn thừa nhận.
“Đi làm gì?” Phó Cảnh Thâm biết rõ còn cố hỏi.
“Cháu đi làm cả việc công và việc tư.” Phó Ngôn Chân cười đáp.
Nếu chỉ đơn thuần là công việc thì chưa đến mức anh phải đích thân đi Bắc Thành. Cuộc đấu đá nội bộ trong tập đoàn đòi hỏi sự tập trung chú ý của anh, vẫn còn tài liệu trên bàn làm việc chờ anh đọc, Đỗ Khang vẫn còn nhiều kinh nghiệm chưa truyền thụ xong…Ngày nào cũng chỉ ước một ngày có 72 tiếng. Nhưng không đến Bắc Thành thì anh không thể chịu được nữa. Anh nhớ cô. Ngày nào cũng mệt như chó nhưng anh vẫn có thời gian để nghĩ về cô.
“Cô gái đó…cháu có thể đưa về gặp ông nội không?” Phó Cảnh Thâm sao có thể không biết cháu trai mình đến Bắc Thành để gặp người yêu nên thở dài hỏi. Ông có suy nghĩ khác với Ngôn Tri Ngọc. Dù bà biết con trai không nghe lời mình nữa nhưng vẫn muốn nhúng tay vào chuyện của anh. Phó Cảnh Thâm thấy rằng nếu cô gái này thực sự khiến cháu mình “trở về con đường đúng đắn” thì sẽ đáng tin cậy hơn rất nhiều so với cuộc hôn nhân được sắp đặt. Vài ngày trước ông đã hỏi Phó Ngôn Chân tại sao đột nhiên muốn gia nhập tập đoàn. Phó Ngôn Chân cười vui vẻ đáp lại, “Phải kiếm nhiều tiền để nuôi vợ chứ ạ.” Phó Cảnh Thâm hiểu rõ thằng bé này khác hẳn bố nó, những chuyện quan trọng thì không hề nói quanh co dông dài như Phó Chẩn.
Bên kia điện thoại, Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, không khỏi quay đầu lại. Khi nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế, anh không khỏi có chút khó xử, nhưng cũng không nói những lời phù phiếm hoa mỹ, chỉ nói thật, “Cháu sợ người trong nhà mình dọa cô ấy chạy mất.”
Phó Cảnh Thâm bị anh chọc cười, “…Chúng ta là kẻ ăn thịt người sao?”
“Trông không giống ư?” Phó Ngôn Chân cũng cười theo.
Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ một người thôi e rằng cũng có thể dọa Tăng Như Sơ đến khiếp vía. Tuy cô từng nói với anh rằng cô không sợ nhưng anh không muốn chuyện nhà mình ảnh hưởng đến cô. Hiện giờ vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết được, anh cảm thấy việc đưa cô về gặp gia đình mình là không phù hợp và có chút vô trách nhiệm. Anh nói nhẹ như gió thoảng mây trôi nhưng Phó Cảnh Thâm hiểu rằng đó là điều anh đang nghĩ trong lòng.
Im lặng hồi lâu. Phó Cảnh Thâm thở dài, không hề ép buộc mà chỉ muốn nghe sự thật, “Vậy khi nào cháu mới có thể đưa con bé về?”
Dừng một chút, ông mới bộc bạch suy nghĩ trong lòng, “Nếu muộn quá thì ông nội sợ rằng mình không thể thấy được mặt cháu dâu….”
Phó Cảnh Thâm biết rõ tình trạng của mình, chắc cũng chỉ sống thêm được vài năm. Cả đời ông hiếu thắng, dù biết nhưng ông cũng không bao giờ nói ra. Đây là lần đầu tiên ông thừa nhận mình như ngọn đèn dầu sắp cạn.
“…” Phó Ngôn Chân lại liếc nhìn Tăng Như Sơ, không chắc cô có muốn gặp ông nội anh hay không. Làm sao anh có thể ép cô gặp nếu cô không muốn. Gia đình anh thực sự rất phức tạp. Còn bao nhiêu chuyện lộn xộn, anh thực sự không muốn đưa Tăng Như Sơ về nhanh như vậy khi chưa xử lý hết mọi việc. Nhưng tình hình sức khỏe của ông nội…
Im lặng vài giây, anh hạ giọng nói, “Cháu sẽ cố gắng hết sức…để đưa về gặp ông nội.”
“Ừ.” Phó Cảnh Thâm đồng ý.
Tăng Như Sơ ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng nắm bắt được cảm xúc dao động của anh, thấp giọng hỏi, “Sao vậy?”
Phó Ngôn Chân giơ tay nhẹ nhàng nhéo cằm cô, “Em có muốn gặp người nhà anh không?”
Tăng Như Sơ: “…”
Phó Ngôn Chân cong môi nói, “Anh đùa thôi.”
Tăng Như Sơ có cảm giác rằng anh không nói đùa, cô thực sự đã nghe được một phần cuộc trò chuyện vừa rồi. Chắc là những người lớn tuổi trong gia đình anh đều muốn gặp cô. Nhưng cô… thực sự vẫn chưa sẵn sàng.
Vẫn còn một tiếng nữa mới hết giờ làm. Phó Ngôn Chân mượn cớ công việc để gọi cô ra ngoài. Ánh đèn tù mù không soi sáng hẳn hầm để xe. Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tăng Như Sơ bị anh nắm quay sang, tiếp tục cái chuyện còn dang dở trong phòng họp. Mãi đến khi Tăng Như Sơ thấy đầu lưỡi mình bị đau do lực mú/t của anh, khoảng cách giữa hai người mới hở ra một chút.
“Em muốn ăn gì?” Phó Ngôn Chân chấm m/út môi cô nhưng vẫn chưa đã cơn thèm.
“Em muốn ăn đồ nướng.” Tăng Như Sơ chẳng e ngại gì với anh. Gần đây cô phải chịu rất nhiều áp lực nên chỉ muốn ăn thứ gì đó để giải tỏa. Cô đánh giá Phó Ngôn Chân một lượt, chợt nảy ra suy nghĩ xấu xa, “Em muốn ăn ở quán ăn đêm.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, nhướng mày, dễ dàng nhận ra ý định xấu xa của cô là cố tình trêu chọc người khác. Dù biết rõ nhưng anh không vạch trần mà chỉ cười, sau đó cởi áo khoác, tháo cà vạt, hai cúc trên cổ áo và khuy măng sét cũng được cởi ra. Chỉ vài ba động tác đã giải phóng cái chất công tử phong lưu của mình.
“Em đọc địa chỉ đi.”
Giọng nói của anh hòa lẫn với tiếng động cơ khởi động, chiếc xe lao đi. Tăng Như Sơ đưa anh đến làng đại học. Quán ăn cô chọn là nơi mà cô thường đến khi còn học đại học. Phó Ngôn Chân nhìn thoáng qua cũng nhận thấy quán này quen quen, anh từng thấy nó trong bài đăng của Tăng Như Sơ. Phòng ký túc xá của cô thường đến đây ăn đêm.
Anh đút hai tay vào túi, đứng trước cửa nhìn biển hiệu của quán rồi bất giác chìm vào suy nghĩ. Vì một phút giận dỗi mà phải xa nhau ngần ấy năm…Mấy năm nay giữa hai người không hề có gì liên quan đến nhau, còn trắng hơn cả một tờ giấy A4.
Tăng Như Sơ thấy anh cứ đứng bần thần ngoài cửa mãi bèn cất tiếng gọi anh đi vào. Cô quen thuộc dẫn anh đến nơi mình hay ngồi. Cô thích chỗ ngồi gần cửa sổ cuối cùng, bởi chỗ đó ít người nên yên tĩnh hơn hẳn. Sau khi ngồi xuống, cô lấy hai tờ giấy ra lau bàn. Người phục vụ nhanh chóng mang bát và thìa lên. Tất cả đều được làm bằng nhựa và vẫn còn trong màng nilon bọc kín. Tăng Như Sơ cầm đũa chọc mạnh phát ra tiếng “bốp” giòn giã như mọi khi vẫn làm. Phó Ngôn Chân đang nhìn ngắm xung quanh, nhướng mày trước hành động của cô. Tăng Như Sơ đã bóc xong bát cho mình, chuyển sang bóc tiếp cho Phó Ngôn Chân. Cô không có suy nghĩ phục vụ anh mà chỉ làm cho vui. Phó Ngôn Chân cũng nhận ra điều đó, cười khẽ thành tiếng. Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm này của cô, anh thấy khá thú vị. Cứ để cô làm theo ý mình cũng tốt. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy cô ngoan ngoãn hiểu chuyện là anh không khỏi nghĩ đến việc bố mẹ cô mất sớm, trong lòng luôn có một loại cảm giác khó tả.
Cuộc sống của sinh viên đại học luôn rực rỡ muôn màu muôn vẻ. Hơn nữa lại còn trước dịp lễ nên cuộc sống về đêm lại càng thú vị hơn. Các bàn trong quán nướng nhanh chóng được lấp đầy, ngay cả góc của hai người cũng kín người. Bàn bên phía đối diện toàn là những cậu thiếu niên. Các chàng trai chuyện trò rôm rả còn thách nhau chơi trò chơi, từng người một phải thổi bong bóng bằng miệng, Tăng Như Sơ vô thức liếc nhìn, trong đám đó có một cậu em khá trắng trẻo xinh trai. Cô bất giác nhìn nhiều hơn vài lần. Phó Ngôn Chân nhìn theo ánh mắt của cô cũng thấy được chàng trai đó, anh lập tức đưa tay ra chỉnh gương mặt Tăng Như Sơ lại đối diện với mình.
“Ăn trong bát rồi còn ngó trong nồi.”
Tăng Như Sơ sững sờ vài giây rồi mới nhận ra anh đang châm chọc cái gì.
Ái chà chà.
Người này không biết xấu hổ hay sao mà có thể nói câu này.
Cô cười khinh rồi ngang ngược đáp, “Em cứ nhìn đấy.”
Phó Ngôn Chân: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.