Uông Thiếu! Hôm Nay Điên Đủ Chưa??
Chương 4: Chiếm đoạt
Zinc
16/03/2023
Tôi thà chết chứ cũng không bao giờ khuất phục trước anh. Uông Tử Thần, anh là tên khốn kiếp!
- Câm miệng! Còn hét lên nữa tôi liền hôn nát môi cô.
Giọng nói hắn rầm rì trong cuống họng, hắn ta cúi sát xuống ngắm nhìn khuôn mặt của cô. Cơ thể nhỏ bé của cô đã bị nhanh chóng hắn khóa trụ, cô có muốn giãy giụa thế nào cũng không được, chỉ đành mặc sức để cho anh làm càn.
Nụ hôn của hắn khiến cho cô cảm thấy chán ghét. Miệng hắn chẳng phải nói rất yêu Phương Ly Nhi sao? Vậy mà bây giờ lại đi làm loại chuyện cưỡng đoạt này với
- Nếu tôi nói, tôi không giết cô ấy, anh có tin không?
Câu nói này có nói không biết bao nhiêu lần, nhưng mà có ai tin không? Không tin nhưng cô vẫn nói, bởi vì đó là sự thật, dù có thế nào cô cũng quyết không khuất phục trước số phận.
Câu nói này cũng đã thành công chọc giận Uông Tử Thần
- Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô? Một ác nữ giống như cô có chuyện xấu xa gì mà không làm? Từ lâu cô đã căm ghét Ly Nhi giành hết mọi hào quang của cô nên muốn giết chết cô ấy, có đúng không?
- Tôi không có! Hức...
Cô uất ức đến bật khóc. Từ khóe mắt chảy ra hai dòng lệ mặn chát cũng không sao đau bằng cảm giác tủi nhục lúc này. Tại sao lại không có một ai chịu tin cô?
Hai mắt Uông Tử Thần rực lửa, đôi môi quyến rũ nhếch lên thành một đường cong hiếm thấy. Hắn ghì sát thân thể cô vào tường, hai cánh tay cô bị hắn nắm lấy khóa chặt trên đỉnh đầu. Từng hàng cúc nhỏ nhanh chóng bị hắn kéo ra để lộ khuôn ngực trắng nõn.
- Cút ra! Anh mau thả tôi ra. Anh có nghe thấy không hả, Uông Tử Thần? Chẳng phải anh chê tôi dơ bẩn không muốn chạm vào tôi sao?
Nhìn vào đôi mắt quật cường của cô, Uông Tử Thần khế nhướng mày. Phụ nữ muốn leo lên giường hắn không phải là ít. Có những cô gái xinh đẹp mỹ miều tự động cởi váy bò lên giường hắn nhưng đều bị hắn vứt đi không thương tiếc. Vậy mà cô gái này lại bày ra vẻ mặt chán ghét đó với hắn.
- Bạch Ly! Trên đời này, Uông Tử Thần tôi ghét nhất hai loại phụ nữ. Một là phụ nữ xấu xí, hai là người không từ thủ đoạn giống như cô. Vừa hay hôm nay tôi đã nghĩ xong tội danh dành cho cô rồi.
- Gì chứ?
- Tội danh say mê nhan sắc của tôi, không tiếc thủ đoạn mà hãm hại vợ tôi. Bây giờ, vì để chạy tội lại cả gan dám quyến rũ Tư Lệnh đế quốc ngay trong phòng ngủ, cô nói xem tội danh này đủ để cô ngồi tù mọt gông hay chưa?
Uông Tử Thần nhếch môi cười nhạt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, thần thái cao cao tại thượng không ai sánh bằng. Trong trò chơi này, hắn mới chính kẻ đi săn, còn cô lại là con mồi bị hắn nhắm trúng. Con mồi thì không được quyền lên tiếng trong trò chơi của hắn.
- Uông Tử Thần, anh đừng hòng dùng cách này để sỉ nhục tôi.
- Cô đừng tưởng là tôi không dám.
Bàn tay nhỏ nhỏ bé của Bạch Ly không ngừng đập vào vòm ngực nam tính săn chắc đó. Cô há miệng cắn thật mạnh lên mu bàn tay của Uông Tử Thần khiến hắn đau đớn vội buông thân thể cô ra.
Trên tay hắn in hằn dấu răng của cô. Thật là đáng đời nhà hắn!
- Cô dám cắn bổn Tư Lệnh sao? Đúng là không biết sống chết mà.
Pång!
Tiếng súng vang lên làm cho cô giật bắn mình, nhất thời sợ hãi đến nín thở. Cô quay đầu lại nhìn, chiếc bình hoa trên bàn vỡ bị viên đạn xuyên thủng, vỡ tan tành. Nếu như lúc mới nãy, viên đạn đó mà bắn lạc đi một centimet thôi thì có thể nó đã cắm thẳng vào đầu cô rồi cũng nên.
Bạch Ly sợ hãi đến nỗi lồng ngực co thắt. Một kẻ đứng đầu quân đội như Uông Tử Thần đến đi ngủ cũng mang súng theo bên mình sao? Quả nhiên là một kẻ thâm sâu, nguy hiểm còn hơn cả cái tên của hắn nữa.
Người đàn ông đó lại một lần nữa xoay nòng súng trong tay. Họng súng đó lại một lần nữa chĩa thẳng vào giữa đầu cô.
- Viên đạn vừa nãy có thể là tôi bắn trật nhưng tôi không chắc viên thứ hai sẽ lại trượt một lần nữa đâu.
Uông Tử Thần đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị, nụ cười của hắn là chết chóc, là ma quỷ đòi mạng, đã có không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng dưới họng súng đó của hắn. Hắn nói là làm, mà đã làm thì sẽ rất tàn nhẫn.
Nụ cười của hắn khiến cho Bạch Ly không nén nổi kinh sợ. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, cô không thể ngoan cố nữa.
Mặc dù cô nói mình muốn chết nhưng lúc đối diện với cái chết, có mấy ai không thấy sợ hãi. Nhất là phải chết dưới tay người đàn ông này.
- Vậy thì nổ súng đi, kết thúc tất cả ở đây đi. Sống có gì vui, chết thì có gì buồn? Tôi có làm quỷ cũng không tha cho anh.
Mẹ kiếp! Cô ta bướng bỉnh thật chứ. Lì lợm y như trâu.
Thực ra hắn không hề bắn trật đi. Hắn là cố ý, hắn cố ý
muốn dọa cô thôi.
- Bây giờ cô vẫn còn chưa biết sợ sao Bạch Ly? Nhưng - mà muộn rồi, tôi hết hứng thú chơi đùa cùng cô rồi. Người đâu? Đem cô ta đi! Cô ta dám cả gan bò lên giường của bổn Tư Lệnh để chạy tội. Đem cô đi về nhà giam dạy dỗ lại cái bản tính ương ngạnh đó đi.
- Haha... Uông Tử Thần, anh đúng thật là tên khốn nạn mà!
- Câm miệng! Còn hét lên nữa tôi liền hôn nát môi cô.
Giọng nói hắn rầm rì trong cuống họng, hắn ta cúi sát xuống ngắm nhìn khuôn mặt của cô. Cơ thể nhỏ bé của cô đã bị nhanh chóng hắn khóa trụ, cô có muốn giãy giụa thế nào cũng không được, chỉ đành mặc sức để cho anh làm càn.
Nụ hôn của hắn khiến cho cô cảm thấy chán ghét. Miệng hắn chẳng phải nói rất yêu Phương Ly Nhi sao? Vậy mà bây giờ lại đi làm loại chuyện cưỡng đoạt này với
- Nếu tôi nói, tôi không giết cô ấy, anh có tin không?
Câu nói này có nói không biết bao nhiêu lần, nhưng mà có ai tin không? Không tin nhưng cô vẫn nói, bởi vì đó là sự thật, dù có thế nào cô cũng quyết không khuất phục trước số phận.
Câu nói này cũng đã thành công chọc giận Uông Tử Thần
- Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô? Một ác nữ giống như cô có chuyện xấu xa gì mà không làm? Từ lâu cô đã căm ghét Ly Nhi giành hết mọi hào quang của cô nên muốn giết chết cô ấy, có đúng không?
- Tôi không có! Hức...
Cô uất ức đến bật khóc. Từ khóe mắt chảy ra hai dòng lệ mặn chát cũng không sao đau bằng cảm giác tủi nhục lúc này. Tại sao lại không có một ai chịu tin cô?
Hai mắt Uông Tử Thần rực lửa, đôi môi quyến rũ nhếch lên thành một đường cong hiếm thấy. Hắn ghì sát thân thể cô vào tường, hai cánh tay cô bị hắn nắm lấy khóa chặt trên đỉnh đầu. Từng hàng cúc nhỏ nhanh chóng bị hắn kéo ra để lộ khuôn ngực trắng nõn.
- Cút ra! Anh mau thả tôi ra. Anh có nghe thấy không hả, Uông Tử Thần? Chẳng phải anh chê tôi dơ bẩn không muốn chạm vào tôi sao?
Nhìn vào đôi mắt quật cường của cô, Uông Tử Thần khế nhướng mày. Phụ nữ muốn leo lên giường hắn không phải là ít. Có những cô gái xinh đẹp mỹ miều tự động cởi váy bò lên giường hắn nhưng đều bị hắn vứt đi không thương tiếc. Vậy mà cô gái này lại bày ra vẻ mặt chán ghét đó với hắn.
- Bạch Ly! Trên đời này, Uông Tử Thần tôi ghét nhất hai loại phụ nữ. Một là phụ nữ xấu xí, hai là người không từ thủ đoạn giống như cô. Vừa hay hôm nay tôi đã nghĩ xong tội danh dành cho cô rồi.
- Gì chứ?
- Tội danh say mê nhan sắc của tôi, không tiếc thủ đoạn mà hãm hại vợ tôi. Bây giờ, vì để chạy tội lại cả gan dám quyến rũ Tư Lệnh đế quốc ngay trong phòng ngủ, cô nói xem tội danh này đủ để cô ngồi tù mọt gông hay chưa?
Uông Tử Thần nhếch môi cười nhạt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, thần thái cao cao tại thượng không ai sánh bằng. Trong trò chơi này, hắn mới chính kẻ đi săn, còn cô lại là con mồi bị hắn nhắm trúng. Con mồi thì không được quyền lên tiếng trong trò chơi của hắn.
- Uông Tử Thần, anh đừng hòng dùng cách này để sỉ nhục tôi.
- Cô đừng tưởng là tôi không dám.
Bàn tay nhỏ nhỏ bé của Bạch Ly không ngừng đập vào vòm ngực nam tính săn chắc đó. Cô há miệng cắn thật mạnh lên mu bàn tay của Uông Tử Thần khiến hắn đau đớn vội buông thân thể cô ra.
Trên tay hắn in hằn dấu răng của cô. Thật là đáng đời nhà hắn!
- Cô dám cắn bổn Tư Lệnh sao? Đúng là không biết sống chết mà.
Pång!
Tiếng súng vang lên làm cho cô giật bắn mình, nhất thời sợ hãi đến nín thở. Cô quay đầu lại nhìn, chiếc bình hoa trên bàn vỡ bị viên đạn xuyên thủng, vỡ tan tành. Nếu như lúc mới nãy, viên đạn đó mà bắn lạc đi một centimet thôi thì có thể nó đã cắm thẳng vào đầu cô rồi cũng nên.
Bạch Ly sợ hãi đến nỗi lồng ngực co thắt. Một kẻ đứng đầu quân đội như Uông Tử Thần đến đi ngủ cũng mang súng theo bên mình sao? Quả nhiên là một kẻ thâm sâu, nguy hiểm còn hơn cả cái tên của hắn nữa.
Người đàn ông đó lại một lần nữa xoay nòng súng trong tay. Họng súng đó lại một lần nữa chĩa thẳng vào giữa đầu cô.
- Viên đạn vừa nãy có thể là tôi bắn trật nhưng tôi không chắc viên thứ hai sẽ lại trượt một lần nữa đâu.
Uông Tử Thần đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị, nụ cười của hắn là chết chóc, là ma quỷ đòi mạng, đã có không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng dưới họng súng đó của hắn. Hắn nói là làm, mà đã làm thì sẽ rất tàn nhẫn.
Nụ cười của hắn khiến cho Bạch Ly không nén nổi kinh sợ. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, cô không thể ngoan cố nữa.
Mặc dù cô nói mình muốn chết nhưng lúc đối diện với cái chết, có mấy ai không thấy sợ hãi. Nhất là phải chết dưới tay người đàn ông này.
- Vậy thì nổ súng đi, kết thúc tất cả ở đây đi. Sống có gì vui, chết thì có gì buồn? Tôi có làm quỷ cũng không tha cho anh.
Mẹ kiếp! Cô ta bướng bỉnh thật chứ. Lì lợm y như trâu.
Thực ra hắn không hề bắn trật đi. Hắn là cố ý, hắn cố ý
muốn dọa cô thôi.
- Bây giờ cô vẫn còn chưa biết sợ sao Bạch Ly? Nhưng - mà muộn rồi, tôi hết hứng thú chơi đùa cùng cô rồi. Người đâu? Đem cô ta đi! Cô ta dám cả gan bò lên giường của bổn Tư Lệnh để chạy tội. Đem cô đi về nhà giam dạy dỗ lại cái bản tính ương ngạnh đó đi.
- Haha... Uông Tử Thần, anh đúng thật là tên khốn nạn mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.