Chương 19
Tần Tam Kiến
17/05/2022
Nghê Tinh Kiều chắc chắn là không thể đến khu vườn nhỏ với Diêu Tự được rồi, nhưng bất ngờ là, tối hôm đó cậu nằm mơ thấy chuyện này.
Trong mơ, bốn bề tối câm tối mù, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón. Một mình cậu đến trường trong tâm trạng hồi hộp, lén la lén lút đi men theo lối nhỏ tới khu vườn.
Khu vườn trong mơ mang lại cảm giác rùng rợn đến đáng sợ, không khác gì hiện trường phim ma. Nhưng Nghê Tinh Kiều vẫn bấm bụng đi vào, tới được chỗ sâu nhất, thình lình có người ôm lấy cậu từ phía sau.
Khi Nghê Tinh Kiều chuẩn bị hét lên thất thanh, người đứng đằng sau bảo:
– Đừng la, là mình đây.
Trong mộng, Diêu Tự cũng vẫn cao hơn Nghê Tinh Kiều nửa cái đầu.
Hai người “tình chàng ý thiếp, anh anh em em” trong khu vườn, ôm nhau sát rạt không chừa kẽ hở.
Ngay cái lúc hai đứa đã đậm tình đến mức chuẩn bị dâng hiến nụ hôn đầu thì đột nhiên sấm sét nổ cái đùng, Tào Quân xuất hiện ngay trước mặt bọn họ như hồn ma.
Nghê Tinh Kiều sợ quá choàng tỉnh, lưng lạnh toát mồ hôi.
Lúc này chỉ mới bốn giờ sáng, nhưng vì cơn ác mộng này mà Nghê Tinh Kiều không ngủ nổi nữa.
Không sai, Nghê Tinh Kiều định nghĩa nó thành “ác mộng”. Sở dĩ cậu nghĩ như thế không chỉ vì cảnh tượng Tào Quân xuất hiện quá kinh dị, mà còn là vì chuyện cậu với Diêu Tự hôn nhau đối với cậu mà nói quá khủng khiếp!
Nghê Tinh Kiều dòm trần nhà, nghĩ tới nụ hôn bất thành kia, ấy thế mà lại có cảm giác tai qua nạn khỏi.
Vì chân Nghê Tinh Kiều đi lại bất tiện nên mấy ngày tới chắc chắn không thể đạp xe đi học được rồi. Nghê Hải Minh lái xe đưa con đi học, tiện thể đưa đón luôn cả Diêu Tự.
Sáng sáu giờ hơn, Diêu Tự theo thường lệ đợi Nghê Tinh Kiều dưới lầu chung cư nhà cậu.
Nghê Tinh Kiều được bố dìu đi, xách theo cặp nạng xuống lầu, vừa ngước mắt lên là thấy ngay Diêu Tự đang choàng nắng mặt trời trên vai.
Ánh nắng chói lòa, mà nụ cười của Diêu Tự còn rực rỡ hơn cả nắng.
Bình thường vào lúc này chắc hẳn Nghê Tinh Kiều sẽ căng tràn sinh khí hoặc là ngáp dài liên miên chào hỏi với Diêu Tự, sau đó kiêu ngạo khoe:
– Mình làm hết đống bài tập kia rồi!
Nhưng bây giờ cậu cứ thấy Diêu Tự là lại nhớ tới giấc mơ hôm qua, nhớ tới trong mơ Diêu Tự ôm cậu từ phía sau, thủ thỉ bên tai cậu: “Đừng la, là mình đây.”
Nghê Tinh Kiều lập tức nổi hết cả da gà da vịt.
Diêu Tự thấy hai bố con Nghê Tinh Kiều đi ra liền chạy lại đón. Nghê Hải Minh cũng vui vì có người giúp đỡ, bảo Diêu Tự đỡ người khuyết tật này ra lề đường đợi ông, rồi chạy tới bãi đỗ xe.
Tay Diêu Tự vừa chạm vào cánh tay Nghê Tinh Kiều là cậu đã giật mình, suýt nữa ngã ngửa.
– Cậu trúng gió à? – Diêu Tự túm lấy cánh tay cậu – Chân đã què còn nghịch ngợm.
Nghê Tinh Kiều nhủ bụng: Ai nghịch ngợm! Nếu không phải tại tối qua cậu làm chuyện xấu với mình thì bây giờ mình đâu đến mức có tật giật mình như vậy!
Cậu nghĩ xong xuôi mới sực thấy sai sai. Tối qua rõ ràng là Diêu Tự ôm cậu, sàm sỡ cậu, người giở trò xấu cũng là Diêu Tự, vậy mắc gì mình phải chột dạ!
Nghĩ tới đây Nghê Tinh Kiều thay đổi thái độ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ:
– Tiểu Diêu Tử, dìu trẫm xuất cung.
Diêu Tự phì cười:
– Ghê gớm vậy ta.
– Mau lên. – Nghê Tinh Kiều nói – Nếu không trẫm sẽ tống nhà ngươi vào lãnh cung!
Diêu Tự vừa đỡ cậu đi vừa trêu:
– Thế rốt cuộc mình là thái giám hay là ái phi của cậu?
– Còn tùy tâm trạng của mình. – Nghê Tinh Kiều y như một chú chim công kiêu kỳ – Cậu làm mình vui thì cậu là ái phi, còn chọc mình cáu thì chả là cái gì hết!
Diêu Tự cười nhìn cậu, không dám phản bác.
Buổi sớm trong xanh thế này làm tâm trạng con người ta khoan khoái tột bậc, lâu rồi không được đi học Nghê Tinh Kiều, Diêu Tự thật sự có hơi nhớ.
Hai đứa ngồi ở hàng ghế phía sau, Nghê Hải Minh làm tài xế đặc biệt cho họ.
Ở trên xe Nghê Tinh Kiều bắt đầu gật gù, phụng phịu hôm qua không ngủ được.
– Vì hôm nay phải đi học nên cậu lo lắng đến mất ngủ luôn à? – Diêu Tự hỏi.
Lo lắng thì đúng là có, nhưng không đến mức mất ngủ.
Nghê Tinh Kiều bảo:
– Đều tại cậu.
Diêu Tự ngơ ngác:
– Liên quan gì đến mình?
Nếu không phải có bố Nghê Tinh Kiều ở đây thì chắc chắn anh sẽ bổ sung thêm một câu: Lẽ nào cậu mơ thấy mình?
Nhưng điều khiến Diêu Tự không thể ngờ là, Nghê Tinh Kiều thật sự nói ra câu đó:
– Mơ thấy cậu nên ngủ không trọn giấc.
Diêu Tự chưa kịp lên tiếng thì Nghê Hải Minh ngồi phía trước đã cười:
– Con mơ thấy Diêu Tự người ta chê con phiền chứ gì!
– … Bố có phải bố đẻ của con không vậy? – Nghê Tinh Kiều hờn – Sao bố mẹ y như nhau thế!
Buổi sáng Nghê Tinh Kiều nói với mẹ mình mơ thấy Diêu Tự nên không ngủ được, mẹ cậu cũng nói y chóc.
Phụ huynh kiểu gì thế này!
Diêu Tự hiếu kỳ hỏi:
– Cậu mơ thấy mình ra sao?
Anh thấy lạ lắm, mình mê Nghê Tinh Kiều như điếu đổ, thế mà rất ít khi mơ thấy cậu.
Có lúc anh cực kỳ mong mình sẽ có một giấc mộng xuân, nhân vật chính đương nhiên là hai đứa rồi.
Nghê Tinh Kiều theo thói quen định tuôn hết ra, nhưng một giây trước khi cất lời, cậu quyết định nhịn. Giấc mơ đó xấu hổ quá chừng, nói ra chắc chắn sẽ bị cười thối mũi.
Bố cậu sẽ nhạo, Diêu Tự cũng sẽ giễu.
Hơn nữa với cái “loa phóng thanh” của bố, có khi ba ngày sau là toàn bộ người dân của khu chung cư đều biết cậu mơ thấy mình với Diêu Tự hôn nhau trong khu vườn nhỏ.
Không thể nói được, kiên quyết không được nói.
Nghê Tinh Kiều:
– Có đánh chết mình cũng không nói.
– Vậy thì đúng rồi. – Nghê Hải Minh vẫn còn đang châm dầu vào lửa – Chắc chắn là con mơ thấy Diêu Tự chê con phiền.
Nghê Tinh Kiều dỗi, quyết định chiến tranh lạnh với bố mười phút.
Về giấc mơ đó, Nghê Hải Minh có nghe hay không cũng chả sao, nhưng Diêu Tự thì khác.
Đến cổng trường, Nghê Hải Minh đỗ xe xong thì phụ với Diêu Tự đỡ thằng quỷ con từ trên xe xuống.
– Kẹp nạng vào. – Cuối cùng Nghê Hải Minh dặn dò mấy câu rồi phóng vút đi làm.
Diêu Tự cùng Nghê Tinh Kiều nhích tà tà vào khu dạy và học. Anh không nhịn được bèn hỏi:
– Rốt cuộc cậu đã mơ thấy gì về mình vậy?
Chỉ một câu nói đó mà Nghê Tinh Kiều đã đỏ mặt tía tai.
Khi Diêu Tự hỏi câu này, hai đứa đúng lúc đi ngang cái khu vườn trong mơ ấy, cũng đúng lúc đang đi trên cái lối nhỏ ấy.
Lối này bọn họ đi suốt, một bên là vườn cây, một bên dãy thông cao ngồng, cành lá xum xuê, tỏa bóng mát cho lối đi này vào những ngày hè.
Lúc trước có đi ngang đi dọc đi xuôi đi ngược thế nào cũng không thấy lạ, nhưng hôm nay trong lòng Nghê Tinh Kiều có điều mờ ám! Tối qua chính cậu đã đi trên con đường này để đến chỗ hẹn hò với Diêu Tự!
Diêu Tự nhận thấy điều bất thường của cậu:
– Tai cậu đỏ rồi kìa.
Chắc chắn là có gì mờ ám!
Đột nhiên anh bật cười, khẽ hỏi:
– Chắc không phải cậu mơ thấy chuyện gì đen tối chứ?
Anh vừa nói xong thì Nghê Tinh Kiều giơ tay đập vào vai anh, nếu chân không bị bó bột đứng không vững thì cậu cũng sẽ dùng nạng đánh Diêu Tự no đòn!
Hai người đùa nghịch vui vẻ, Lộ Lý từ phía sau chạy lên đuổi theo.
– Lâu quá không gặp, cục cưng của tui! – Lộ Lý phấn khởi nhào tới bá cổ Nghê Tinh Kiều.
Nghê Tinh Kiều hiện tại đâu có chịu nổi hành động này, suýt nữa bị Lộ Lý kéo ngã, cũng may Diêu Tự phản ứng nhanh nhạy túm được cậu.
– Sorry! – Lộ Lý vội vàng xin lỗi – Quên mất bây giờ cậu là người khuyết tật.
Nghê Tinh Kiều trợn trừng mắt với nó:
– Câm họng!
Vì sự xuất hiện của Lộ Lý mà Diêu Tự không gặng hỏi tiếp giấc mơ kia nữa, nhưng mà anh vẫn ghi tạc trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ bắt Nghê Tinh Kiều nói ra.
Ba người lết từ từ đến cửa lớp, vừa đúng hơn sáu giờ bốn mươi một chút.
Tào Quân nhìn thấy Nghê Tinh Kiều đeo nạng nhích từng bước đi tới, cũng miễn cho nửa phút tới muộn.
– Em cảm ơn thầy ạ! – Mặt Nghê Tinh Kiều phơi phới – Em nhất định sẽ sớm hồi phục để báo đáp thầy!
– … Mau vào lớp đi! Bớt nói nhăng cuội sẽ giúp em khỏe hơn đấy.
Nghê Tinh Kiều cười hí hí đi vào cùng Diêu Tự và Lộ Lý.
Hơn nửa tháng không tới, khi Nghê Tinh Kiều vào lớp đột nhiên có hơi thảng thốt.
Sau một kỳ thi tháng, chỗ ngồi trong lớp đã có biến động, Nghê Tinh Kiều thấy mọi thứ quá đỗi lạ lẫm.
– Cậu ngồi ở bàn cuối của tổ này nè! – Lộ Lý chỉ vào bàn cuối cùng sát tường – Tề Vi Ninh chuyển trường rồi, bây giờ chỉ có mình cậu ngồi thôi, ghế VIP đấy.
– VIP cái đầu cậu! – Nghê Tinh Kiều chả thèm khát gì cái “ghế VIP” này.
Cậu hầm hầm đi xuống cuối, khi đi ngang những bạn học thân quen còn chào hỏi người ta như đang đi thảm đỏ.
Diêu Tự nhìn cậu ngồi được vào chỗ mới quay về bàn của mình.
– Mắt cậu đính lên người cậu ta luôn rồi đấy! – Sáng sớm Lâm Tự Châu đã khai màn trào phúng.
Diêu Tự lườm nó:
– Cần cậu lo chắc?
– Mình đâu dám lo. – Lâm Tự Châu ngoái lại nhìn Nghê Tinh Kiều, đúng lúc đối diện với ánh nhìn kinh hồn của cậu – Ê, cậu ấy nhìn mình kìa.
Diêu Tự quay đầu lại ngó đến chỗ Nghê Tinh Kiều.
Nghê Tinh Kiều lúc này cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy: Tình huống gì đây? Tại sao thằng oắt đó được ngồi cạnh Diêu Tự?
Nghê Tinh Kiều từng gặp Lâm Tự Châu vài lần, lần đầu tiên là ngày cậu mới bị tông xe, Lâm Tự Châu cũng có ở hiện trường. Nhưng mà khi đó đầu óc Nghê Tinh Kiều quay cuồng, nhìn gì cũng mắc ói, nên không có ấn tượng sâu sắc về gương mặt của Lâm Tự Châu lắm.
Nhưng sau đó Lâm Tự Châu có cùng bố đến thăm Nghê Tinh Kiều hai lần, Nghê Tinh Kiều không có hứng thú gì với cậu ta, hai người gần như cũng không nói chuyện với nhau câu nào. Nhưng ba của Lâm Tự Châu lúc tán dóc có nói con mình được chuyển tới trung học số Một An Thành.
Nhưng mà không ngờ lại chuyển tới lớp của bọn họ!
Điều khiến Nghê Tinh Kiều ngạc nhiên hơn nữa là tên nhóc này còn là bạn cùng bàn của Diêu Tự!
Cậu không có ghen tị với Lâm Tự Châu về chuyện này đâu, cậu chỉ hết hồn thôi.
Trong mắt Nghê Tinh Kiều, Lâm Tự Châu là kiểu người chỉ dồn tâm trí vào việc ăn diện sao cho đẹp, một đứa hư hỏng bất cần đời suốt ngày trêu mèo ghẹo chó, thế mà không ngờ lại học giỏi như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, nếu học dở thì Tào Quân cũng chẳng thèm rồi.
Hờn.
Hờn quá.
Nghê Tinh Kiều nằm dài trên bàn, cảm thấy mình lúc này chính là một nhành cỏ đuôi chồn lẻ loi trong góc xó, lòng ngập nỗi căm hờn.
Nhìn Lâm Tự Châu ngồi ở đó cười tít mắt chuyện trò cùng Diêu Tự, trông thân thiết ghê chưa kìa!
Điều này càng khiến cậu căm hờn hơn! Cậu ở bệnh viện bao lâu thế mà Diêu Tự chưa từng nói cậu biết Lâm Tự Châu chuyển đến lớp này, cả chuyện hai người họ là bạn cùng bàn, lại còn thân mật như thế nữa, Diêu Tự không nói gì hết!
Nghê Tinh Kiều cảm thấy mình mới là ái phi bị đày vào lãnh cung, buổi sáng còn “lên râu” dữ lắm, giờ thì bắt đầu ỉu xìu.
Lộ Lý ngồi phía trước truyền giấy xuống: Anh Kiều, chào mừng về lại đội, trưa nay cậu khao nhé!
Nghê Tinh Kiều liếc mắt khinh bỉ, nghiến răng ken két vẽ một cái đầu chó xấu kinh hồn táng đảm lên giấy rồi truyền lên.
Lát sau, Lộ Lý lại nhận được giấy của Nghê Tinh Kiều, trên đó viết: Trưa nay mình khao, không rủ Diêu Tự, cô lập cậu ấy!
Trong mơ, bốn bề tối câm tối mù, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón. Một mình cậu đến trường trong tâm trạng hồi hộp, lén la lén lút đi men theo lối nhỏ tới khu vườn.
Khu vườn trong mơ mang lại cảm giác rùng rợn đến đáng sợ, không khác gì hiện trường phim ma. Nhưng Nghê Tinh Kiều vẫn bấm bụng đi vào, tới được chỗ sâu nhất, thình lình có người ôm lấy cậu từ phía sau.
Khi Nghê Tinh Kiều chuẩn bị hét lên thất thanh, người đứng đằng sau bảo:
– Đừng la, là mình đây.
Trong mộng, Diêu Tự cũng vẫn cao hơn Nghê Tinh Kiều nửa cái đầu.
Hai người “tình chàng ý thiếp, anh anh em em” trong khu vườn, ôm nhau sát rạt không chừa kẽ hở.
Ngay cái lúc hai đứa đã đậm tình đến mức chuẩn bị dâng hiến nụ hôn đầu thì đột nhiên sấm sét nổ cái đùng, Tào Quân xuất hiện ngay trước mặt bọn họ như hồn ma.
Nghê Tinh Kiều sợ quá choàng tỉnh, lưng lạnh toát mồ hôi.
Lúc này chỉ mới bốn giờ sáng, nhưng vì cơn ác mộng này mà Nghê Tinh Kiều không ngủ nổi nữa.
Không sai, Nghê Tinh Kiều định nghĩa nó thành “ác mộng”. Sở dĩ cậu nghĩ như thế không chỉ vì cảnh tượng Tào Quân xuất hiện quá kinh dị, mà còn là vì chuyện cậu với Diêu Tự hôn nhau đối với cậu mà nói quá khủng khiếp!
Nghê Tinh Kiều dòm trần nhà, nghĩ tới nụ hôn bất thành kia, ấy thế mà lại có cảm giác tai qua nạn khỏi.
Vì chân Nghê Tinh Kiều đi lại bất tiện nên mấy ngày tới chắc chắn không thể đạp xe đi học được rồi. Nghê Hải Minh lái xe đưa con đi học, tiện thể đưa đón luôn cả Diêu Tự.
Sáng sáu giờ hơn, Diêu Tự theo thường lệ đợi Nghê Tinh Kiều dưới lầu chung cư nhà cậu.
Nghê Tinh Kiều được bố dìu đi, xách theo cặp nạng xuống lầu, vừa ngước mắt lên là thấy ngay Diêu Tự đang choàng nắng mặt trời trên vai.
Ánh nắng chói lòa, mà nụ cười của Diêu Tự còn rực rỡ hơn cả nắng.
Bình thường vào lúc này chắc hẳn Nghê Tinh Kiều sẽ căng tràn sinh khí hoặc là ngáp dài liên miên chào hỏi với Diêu Tự, sau đó kiêu ngạo khoe:
– Mình làm hết đống bài tập kia rồi!
Nhưng bây giờ cậu cứ thấy Diêu Tự là lại nhớ tới giấc mơ hôm qua, nhớ tới trong mơ Diêu Tự ôm cậu từ phía sau, thủ thỉ bên tai cậu: “Đừng la, là mình đây.”
Nghê Tinh Kiều lập tức nổi hết cả da gà da vịt.
Diêu Tự thấy hai bố con Nghê Tinh Kiều đi ra liền chạy lại đón. Nghê Hải Minh cũng vui vì có người giúp đỡ, bảo Diêu Tự đỡ người khuyết tật này ra lề đường đợi ông, rồi chạy tới bãi đỗ xe.
Tay Diêu Tự vừa chạm vào cánh tay Nghê Tinh Kiều là cậu đã giật mình, suýt nữa ngã ngửa.
– Cậu trúng gió à? – Diêu Tự túm lấy cánh tay cậu – Chân đã què còn nghịch ngợm.
Nghê Tinh Kiều nhủ bụng: Ai nghịch ngợm! Nếu không phải tại tối qua cậu làm chuyện xấu với mình thì bây giờ mình đâu đến mức có tật giật mình như vậy!
Cậu nghĩ xong xuôi mới sực thấy sai sai. Tối qua rõ ràng là Diêu Tự ôm cậu, sàm sỡ cậu, người giở trò xấu cũng là Diêu Tự, vậy mắc gì mình phải chột dạ!
Nghĩ tới đây Nghê Tinh Kiều thay đổi thái độ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ:
– Tiểu Diêu Tử, dìu trẫm xuất cung.
Diêu Tự phì cười:
– Ghê gớm vậy ta.
– Mau lên. – Nghê Tinh Kiều nói – Nếu không trẫm sẽ tống nhà ngươi vào lãnh cung!
Diêu Tự vừa đỡ cậu đi vừa trêu:
– Thế rốt cuộc mình là thái giám hay là ái phi của cậu?
– Còn tùy tâm trạng của mình. – Nghê Tinh Kiều y như một chú chim công kiêu kỳ – Cậu làm mình vui thì cậu là ái phi, còn chọc mình cáu thì chả là cái gì hết!
Diêu Tự cười nhìn cậu, không dám phản bác.
Buổi sớm trong xanh thế này làm tâm trạng con người ta khoan khoái tột bậc, lâu rồi không được đi học Nghê Tinh Kiều, Diêu Tự thật sự có hơi nhớ.
Hai đứa ngồi ở hàng ghế phía sau, Nghê Hải Minh làm tài xế đặc biệt cho họ.
Ở trên xe Nghê Tinh Kiều bắt đầu gật gù, phụng phịu hôm qua không ngủ được.
– Vì hôm nay phải đi học nên cậu lo lắng đến mất ngủ luôn à? – Diêu Tự hỏi.
Lo lắng thì đúng là có, nhưng không đến mức mất ngủ.
Nghê Tinh Kiều bảo:
– Đều tại cậu.
Diêu Tự ngơ ngác:
– Liên quan gì đến mình?
Nếu không phải có bố Nghê Tinh Kiều ở đây thì chắc chắn anh sẽ bổ sung thêm một câu: Lẽ nào cậu mơ thấy mình?
Nhưng điều khiến Diêu Tự không thể ngờ là, Nghê Tinh Kiều thật sự nói ra câu đó:
– Mơ thấy cậu nên ngủ không trọn giấc.
Diêu Tự chưa kịp lên tiếng thì Nghê Hải Minh ngồi phía trước đã cười:
– Con mơ thấy Diêu Tự người ta chê con phiền chứ gì!
– … Bố có phải bố đẻ của con không vậy? – Nghê Tinh Kiều hờn – Sao bố mẹ y như nhau thế!
Buổi sáng Nghê Tinh Kiều nói với mẹ mình mơ thấy Diêu Tự nên không ngủ được, mẹ cậu cũng nói y chóc.
Phụ huynh kiểu gì thế này!
Diêu Tự hiếu kỳ hỏi:
– Cậu mơ thấy mình ra sao?
Anh thấy lạ lắm, mình mê Nghê Tinh Kiều như điếu đổ, thế mà rất ít khi mơ thấy cậu.
Có lúc anh cực kỳ mong mình sẽ có một giấc mộng xuân, nhân vật chính đương nhiên là hai đứa rồi.
Nghê Tinh Kiều theo thói quen định tuôn hết ra, nhưng một giây trước khi cất lời, cậu quyết định nhịn. Giấc mơ đó xấu hổ quá chừng, nói ra chắc chắn sẽ bị cười thối mũi.
Bố cậu sẽ nhạo, Diêu Tự cũng sẽ giễu.
Hơn nữa với cái “loa phóng thanh” của bố, có khi ba ngày sau là toàn bộ người dân của khu chung cư đều biết cậu mơ thấy mình với Diêu Tự hôn nhau trong khu vườn nhỏ.
Không thể nói được, kiên quyết không được nói.
Nghê Tinh Kiều:
– Có đánh chết mình cũng không nói.
– Vậy thì đúng rồi. – Nghê Hải Minh vẫn còn đang châm dầu vào lửa – Chắc chắn là con mơ thấy Diêu Tự chê con phiền.
Nghê Tinh Kiều dỗi, quyết định chiến tranh lạnh với bố mười phút.
Về giấc mơ đó, Nghê Hải Minh có nghe hay không cũng chả sao, nhưng Diêu Tự thì khác.
Đến cổng trường, Nghê Hải Minh đỗ xe xong thì phụ với Diêu Tự đỡ thằng quỷ con từ trên xe xuống.
– Kẹp nạng vào. – Cuối cùng Nghê Hải Minh dặn dò mấy câu rồi phóng vút đi làm.
Diêu Tự cùng Nghê Tinh Kiều nhích tà tà vào khu dạy và học. Anh không nhịn được bèn hỏi:
– Rốt cuộc cậu đã mơ thấy gì về mình vậy?
Chỉ một câu nói đó mà Nghê Tinh Kiều đã đỏ mặt tía tai.
Khi Diêu Tự hỏi câu này, hai đứa đúng lúc đi ngang cái khu vườn trong mơ ấy, cũng đúng lúc đang đi trên cái lối nhỏ ấy.
Lối này bọn họ đi suốt, một bên là vườn cây, một bên dãy thông cao ngồng, cành lá xum xuê, tỏa bóng mát cho lối đi này vào những ngày hè.
Lúc trước có đi ngang đi dọc đi xuôi đi ngược thế nào cũng không thấy lạ, nhưng hôm nay trong lòng Nghê Tinh Kiều có điều mờ ám! Tối qua chính cậu đã đi trên con đường này để đến chỗ hẹn hò với Diêu Tự!
Diêu Tự nhận thấy điều bất thường của cậu:
– Tai cậu đỏ rồi kìa.
Chắc chắn là có gì mờ ám!
Đột nhiên anh bật cười, khẽ hỏi:
– Chắc không phải cậu mơ thấy chuyện gì đen tối chứ?
Anh vừa nói xong thì Nghê Tinh Kiều giơ tay đập vào vai anh, nếu chân không bị bó bột đứng không vững thì cậu cũng sẽ dùng nạng đánh Diêu Tự no đòn!
Hai người đùa nghịch vui vẻ, Lộ Lý từ phía sau chạy lên đuổi theo.
– Lâu quá không gặp, cục cưng của tui! – Lộ Lý phấn khởi nhào tới bá cổ Nghê Tinh Kiều.
Nghê Tinh Kiều hiện tại đâu có chịu nổi hành động này, suýt nữa bị Lộ Lý kéo ngã, cũng may Diêu Tự phản ứng nhanh nhạy túm được cậu.
– Sorry! – Lộ Lý vội vàng xin lỗi – Quên mất bây giờ cậu là người khuyết tật.
Nghê Tinh Kiều trợn trừng mắt với nó:
– Câm họng!
Vì sự xuất hiện của Lộ Lý mà Diêu Tự không gặng hỏi tiếp giấc mơ kia nữa, nhưng mà anh vẫn ghi tạc trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ bắt Nghê Tinh Kiều nói ra.
Ba người lết từ từ đến cửa lớp, vừa đúng hơn sáu giờ bốn mươi một chút.
Tào Quân nhìn thấy Nghê Tinh Kiều đeo nạng nhích từng bước đi tới, cũng miễn cho nửa phút tới muộn.
– Em cảm ơn thầy ạ! – Mặt Nghê Tinh Kiều phơi phới – Em nhất định sẽ sớm hồi phục để báo đáp thầy!
– … Mau vào lớp đi! Bớt nói nhăng cuội sẽ giúp em khỏe hơn đấy.
Nghê Tinh Kiều cười hí hí đi vào cùng Diêu Tự và Lộ Lý.
Hơn nửa tháng không tới, khi Nghê Tinh Kiều vào lớp đột nhiên có hơi thảng thốt.
Sau một kỳ thi tháng, chỗ ngồi trong lớp đã có biến động, Nghê Tinh Kiều thấy mọi thứ quá đỗi lạ lẫm.
– Cậu ngồi ở bàn cuối của tổ này nè! – Lộ Lý chỉ vào bàn cuối cùng sát tường – Tề Vi Ninh chuyển trường rồi, bây giờ chỉ có mình cậu ngồi thôi, ghế VIP đấy.
– VIP cái đầu cậu! – Nghê Tinh Kiều chả thèm khát gì cái “ghế VIP” này.
Cậu hầm hầm đi xuống cuối, khi đi ngang những bạn học thân quen còn chào hỏi người ta như đang đi thảm đỏ.
Diêu Tự nhìn cậu ngồi được vào chỗ mới quay về bàn của mình.
– Mắt cậu đính lên người cậu ta luôn rồi đấy! – Sáng sớm Lâm Tự Châu đã khai màn trào phúng.
Diêu Tự lườm nó:
– Cần cậu lo chắc?
– Mình đâu dám lo. – Lâm Tự Châu ngoái lại nhìn Nghê Tinh Kiều, đúng lúc đối diện với ánh nhìn kinh hồn của cậu – Ê, cậu ấy nhìn mình kìa.
Diêu Tự quay đầu lại ngó đến chỗ Nghê Tinh Kiều.
Nghê Tinh Kiều lúc này cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy: Tình huống gì đây? Tại sao thằng oắt đó được ngồi cạnh Diêu Tự?
Nghê Tinh Kiều từng gặp Lâm Tự Châu vài lần, lần đầu tiên là ngày cậu mới bị tông xe, Lâm Tự Châu cũng có ở hiện trường. Nhưng mà khi đó đầu óc Nghê Tinh Kiều quay cuồng, nhìn gì cũng mắc ói, nên không có ấn tượng sâu sắc về gương mặt của Lâm Tự Châu lắm.
Nhưng sau đó Lâm Tự Châu có cùng bố đến thăm Nghê Tinh Kiều hai lần, Nghê Tinh Kiều không có hứng thú gì với cậu ta, hai người gần như cũng không nói chuyện với nhau câu nào. Nhưng ba của Lâm Tự Châu lúc tán dóc có nói con mình được chuyển tới trung học số Một An Thành.
Nhưng mà không ngờ lại chuyển tới lớp của bọn họ!
Điều khiến Nghê Tinh Kiều ngạc nhiên hơn nữa là tên nhóc này còn là bạn cùng bàn của Diêu Tự!
Cậu không có ghen tị với Lâm Tự Châu về chuyện này đâu, cậu chỉ hết hồn thôi.
Trong mắt Nghê Tinh Kiều, Lâm Tự Châu là kiểu người chỉ dồn tâm trí vào việc ăn diện sao cho đẹp, một đứa hư hỏng bất cần đời suốt ngày trêu mèo ghẹo chó, thế mà không ngờ lại học giỏi như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, nếu học dở thì Tào Quân cũng chẳng thèm rồi.
Hờn.
Hờn quá.
Nghê Tinh Kiều nằm dài trên bàn, cảm thấy mình lúc này chính là một nhành cỏ đuôi chồn lẻ loi trong góc xó, lòng ngập nỗi căm hờn.
Nhìn Lâm Tự Châu ngồi ở đó cười tít mắt chuyện trò cùng Diêu Tự, trông thân thiết ghê chưa kìa!
Điều này càng khiến cậu căm hờn hơn! Cậu ở bệnh viện bao lâu thế mà Diêu Tự chưa từng nói cậu biết Lâm Tự Châu chuyển đến lớp này, cả chuyện hai người họ là bạn cùng bàn, lại còn thân mật như thế nữa, Diêu Tự không nói gì hết!
Nghê Tinh Kiều cảm thấy mình mới là ái phi bị đày vào lãnh cung, buổi sáng còn “lên râu” dữ lắm, giờ thì bắt đầu ỉu xìu.
Lộ Lý ngồi phía trước truyền giấy xuống: Anh Kiều, chào mừng về lại đội, trưa nay cậu khao nhé!
Nghê Tinh Kiều liếc mắt khinh bỉ, nghiến răng ken két vẽ một cái đầu chó xấu kinh hồn táng đảm lên giấy rồi truyền lên.
Lát sau, Lộ Lý lại nhận được giấy của Nghê Tinh Kiều, trên đó viết: Trưa nay mình khao, không rủ Diêu Tự, cô lập cậu ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.