Chương 11: Lỗi Logic
Không Cúc
25/09/2022
Chất lượng giấc ngủ tốt mang lại một buổi sáng tuyệt vời, bộ não được massage đầy đủ, thể xác và tinh thần đều cảm thấy thoải mái.
Thẩm Tư Uý mở hai mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà xa lạ, phải mất ba giây sau anh mới nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ.
Thần kinh thả lỏng lại căng thẳng, Thẩm Tư Uý cảnh giác ngồi dậy từ sô pha, lại thấy mục tiêu nhiệm vụ của anh đang nhàn nhã ngồi ở bàn ăn sáng.
“Gan anh lớn thật.” Khắc Lôi Đặc nói, “Ở nhà tôi cũng có thể ngủ ngon như vậy.”
Thẩm Tư Uý cũng thấy quái lạ, sao anh lại đột nhiên mệt mỏi như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có thể dùng di chứng sau đông lạnh để giải thích.
Khắc Lôi Đặc gõ đĩa trước mặt bằng nĩa, hỏi: “Thức ăn hay chất dinh dưỡng?”
Thức ăn có hương vị hơn chất dinh dưỡng, nhưng hàm lượng dinh dưỡng không cao hơn chất dinh dưỡng là bao. Thêm vào đó, giá các loại thịt khá cao, khẩu hiệu bảo vệ sinh thái cũng được duy trì nhiều năm, nếu không cần thiết, nên lựa chọn chất dinh dưỡng.
—— Thẩm Tư Uý cho rằng mọi người đều có nhận thức này.
Nhưng khi thấy trước mặt Khắc Lôi Đặc bày một đĩa thịt bò hầm lớn, với lượng thức ăn dành cho ba người. Thẩm Tư Uý nhíu mày, nếu tương lai lại xảy ra khủng hoảng năng lượng, vậy chắc chắn có một phần công lao của tên thủ lĩnh lưu manh này.
“Chất dinh dưỡng, cám ơn.”
“Trong tủ lạnh có, tự mình lấy.”
Trong từ điển của Khắc Lôi Đặc, hình như không có từ ‘hiếu khách’.
Thẩm Tư Uy chỉ có thể như nửa chủ nhà, lấy túi chất dinh dưỡng bỏ vào lò vi sóng, rồi lấy trong tủ ra một bát sạch và thìa.
Thật ra chất dinh dưỡng sau khi ướp lạnh có thể ăn trực tiếp được, nhưng bị đông lạnh nhiều năm, Thẩm Tư Uý vẫn thích hương vị ấm áp hơn.
Bưng bát đi tới đối diện Khắc Lôi Đặc ngồi xuống, Thẩm Tư Uý tháo mặt nạ oxy trên mặt ra.
Không khí ‘nguyên bản’ đột nhiên bay thẳng vào chóp mũi anh, tầm mắt không thể tránh rơi xuống đĩa của Khắc Lôi Đặc.
——Sao lại thơm như vậy?
Rất nhiều năm chưa nếm qua thực phẩm một cách chân chính, vốn Thẩm Tư Uý không có khát vọng đặc biệt gì. Nhưng tình huống bây giờ giống như anh đang gặm bánh mì, còn Khắc Lôi Đặc lại ăn một bữa tiệc lớn, đúng là một khảo nghiệm tự chủ của anh.
“Muốn ăn không?” Khắc Lôi Đặc chú ý tới ánh mắt của thẩm Tư Uý.
“Không cần.” Thẩm Tư Uý thản nhiên thu ánh mắt lại, múc một thìa chất dinh dưỡng dạng sệt cho vào miệng, là hương vị thịt gà, không khó ăn lắm.
“Ở trên trời anh cũng ăn chất dinh dưỡng?” Khắc Lôi Đặc hỏi.
‘Trên trời’ trong miệng hắn là tầng trên cùng trong cây sinh mệnh.
Thành thật mà nói, Thẩm Tư Uý cũng chưa từng dùng bữa ở tầng trên cùng, nhưng người ủng hộ bảo vệ sinh thái chính là người Marg, bọn họ chắc chắn sẽ làm gương.
“Đương nhiên.” Thẩm Tư Uý không muốn nói chuyện về tầng trên cùng với Khắc Lôi Đặc, nói sang chuyện khác, “Khi nào chúng ta đàm phán?”
Khắc Lôi Đặc nhai thức ăn trong miệng, không lập tức trả lời câu hỏi của anh.
Một lát sau, hắn từ từ nuốt thức ăn, sau đó nói: “Bây giờ có thể.”
Một người là nhà đàm phán quý tộc, một người là thủ lĩnh lưu dân, hai người sắp bàn bạc đại sự liên quan đến tương lai của cây sinh mệnh, địa điểm đàm phán lại ở trong một căn hộ cũ nát.
Nói chính xác hơn, là trên bàn ăn nhà Khắc Lôi Đặc.
Quảng cáo đồ người lớn ngoài cửa sổ không còn nhấp nháy, nhưng những con quạ đen bay đến ban công thỉnh thoảng lái phát ra tiếng kêu ‘qua qua’, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí đàm phán.
“Vừa ăn vừa nói?” Thẩm Tư Uý không rõ hỏi.
“Tôi không có ý kiến.” Khắc Lôi Đặc nhún vai.
Được rồi, Thẩm Tư Uý đã nhìn thấu, ở chỗ Khắc Lôi Đặc, tất cả các quy tắc ứng xử đều dư thừa.
Nhưng đàm phán vốn chỉ là nguỵ trang, bầu không khí thế nào không quan trọng lắm.
“Vậy cậu nói trước đi.” Thẩm Tư Uý thay đổi giọng điệu nói chuyện, “Cậu có yêu cầu gì?”
Khắc Lôi Đặc như đã chuẩn bị, thốt lên: “Mở cửa nguồn cung cấp năng lượng.”
Thẩm Tư Uý hơi nhướng máy, lập tức trả lời: “Không thể.”
Nếu sử dụng năng lượng không có kiểm soát, nó sẽ chỉ làm tổn hại đến lợi ích của mọi người. Anh tin những người bình thường đều hiểu được đạo lí này, vì vậy đa số dân thường mới sẵn sàng chấp nhận người Marg lãnh đạo.
“Vậy không cần phải nói nữa.” Khắc Lôi Đặc nói, “Lát nữa tôi sẽ cử người đưa anh rời đi.”
Thẩm Tư Uý: “…” Đây gọi là đàm phán?
Nhìn biểu hiện của Khắc Lôi Đặc, hắn có vẻ không ngạc nhiên khi Thẩm Tư Uý từ chối yêu cầu.
Nói cách khác, hắn vẫn giống như lúc trước, không có ý muốn đàm phán, chỉ thuận miệng nói ra một yêu cầu, muốn mau chóng đuổi Thẩm Tư Uý đi.
Thẩm Tư Uý buông thìa trong tay xuống, mặt lộ vẻ bất mãn: “Không đàm ra kết quả, tôi sẽ không đi.”
Khắc Lôi Đặc ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình nói: “Ban ngày an toàn hơn, tôi không cần đích thân đưa anh đi.”
“Tôi không tin cậu dẫn lưu dân tấn công vào cây, mà không muốn thứ gì.”
“Chỉ có thể đưa anh đến chốt chặn, anh tự mình gọi người đến đón.”
“Tiền bạc? Hay là quyền lực? Chỉ cần cậu nói ra, đều có thể thương lượng.”
Hai người đều tự nói chuyện, cuối cùng, Khắc Lôi Đặc là người mất kiên nhẫn trước.
Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Thẩm Tư Uý, khẽ nhíu mày nói: “Vậy anh muốn lấy thứ gì từ tôi hả nhà đàm phán?”
Đề tài rốt cục mở ra đột phá, Thẩm Tư Uý lập tức nói: “Hoà bình.”
Nghe nói như thế, Khắc Lôi Đặc bật ra tiếng cười nhạo, giống như Thẩm Tư Uý nói gì đó buồn cười lắm. Hắn ôm hai tay trước ngực, nửa người trên dựa vào lưng ghế, nhìn anh nói: “Anh nên ra ngoài cây sinh mệnh nhìn xem đi.”
Thẩm Tư Uý không phải chưa từng ra ngoài cây sinh mệnh, nhưng số lần không nhiều lắm. Hai mươi năm trôi qua, không biết hoàn cảnh bên ngoài cây có khắc nghiệt hơn không.
“Rất nhiều chuyện đều có thể dùng lời nói giải quyết.” Thẩm Tư Uý chậm lại nói, “Chiến tranh sẽ lãng phí rất nhiều năng lượng, nên tránh.”
“Tôi nhắc nhở anh một câu,” Khắc Lôi Đặc nghiêng đầu, vẻ lười biếng, “Những nguồn năng lượng này vốn không thuộc về chúng tôi, dù ra sao cũng không có từ lãng phí.”
Ngụ ý, những năng lượng này bị người Marg khống chế, cho dù lãng phí, bọn họ sẽ không thấy đau lòng.
“Cậu không thể nghĩ như vậy.” Thẩm Tư Uý bỗng nhận ra chuyện đàm phán này khó hơn trong tưởng tượng của anh, biết vậy không nên nói ra đáp án ‘hoà bình’, “Từ góc độ môi trường, mỗi người đều nên tránh lãng phí.”
“Môi trường?” Khắc Lôi Đặc nhíu mày, bỗng nhiên chống khuỷu tay lên bàn ăn, nửa người trên kề sát Thẩm Tư Uý, “Tư duy của anh lạ thật, nhà đàm phán, anh có chắc mình là người Marg không?”
Thẩm Tư Uý mím môi, tỉnh bơ nói: “Lạ chỗ nào?”
“Nếu người Marg thật sự quan tâm đến môi trường,” Khắc Lôi Đặc nói, “Tổ tiên của anh đã không xây dựng cây sinh mệnh, để những nơi khác thở thành vùng đất hoang.”
—
Hơn một trăm năm trước, con người khai thác quá mức các nguồn tài nguyên thiên nhiên, khiến trái đất rơi vào cuộc khủng hoảng môi trường.
Lựa chọn đầu tư rất nhiều tiền để cải thiện môi trường tự nhiên, hay sử dụng tiền để xây dựng một ngôi nhà đáng sống cho con người?
Những người nắm quyền lực vào thời điểm đó lựa chọn vế sau.
Tổ tiên người Marg đều là những người siêu giàu, bọn họ cung cấp vốn khởi nghiệp khổng lồ. Đại đa số dân thường trong cây sinh mệnh đều rất ngưỡng mộ người Marg, cũng bởi vì nếu không có tổ tiên người Marg, họ đã phải sống trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt.
Hoang mạc phía Tây được coi là ‘đáng sống’, phía Bắc là băng nguyên vô cùng lạnh, thành phố đổ nát ở phía Nam, và biển sâu ở phía Đông, cái sau nguy hiểm hơn cái trước.
—
Mông quyết định đầu, lập trường quyết định thái độ.
Thân phận Thẩm Tư Uý là người Marg, lẽ ra anh không nên ở góc độ này để nói chuyện với Khắc Lôi Đặc.
“Thế rốt cuộc cậu có mục đích gì?” Anh cố gắng nói sang chuyện khác, “Lật đổ sự thống trị của người Marg?”
Khắc Lôi Đặc nghe vậy hơi nhướng mày, im lặng đánh giá Thẩm Tư Uý, trong đôi mắt loé lên ánh sáng sâu không lường được.
Một lát sau, hắn dựa vào lưng ghế, chậm rãi mở miệng nói: “Nhà đàm phán, cái gì mà sự thống trị của ‘người Marg’, anh không phải người Marg sao?”
Thẩm Tư Uý ngoài mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại hơi kinh ngạc. Tên thủ lĩnh lưu manh này thoạt nhìn thì như một tên cẩu thả, không ngờ tâm tư lại tinh tế như vậy.
Là một thành viên của nhóm, Thẩm Tư Uý nên nói ‘chúng tôi’, thay vì tách mình ra, lấy quan điểm của người thứ ba để nói về ‘người Marg’.
Tuy rằng xưng hô này không quan trọng, cũng không thể chứng minh Thẩm Tư không phải người Marg, nhưng anh theo bản năng tách mình ra, nói rõ, anh đã phân rõ giới hạn giữa mình và người Marg.
Thật kì lạ.
Ít nhất trước khi đông lạnh, Thẩm Tư Uý chưa từng có khuynh hướng như vậy.
Trong lúc nói chuyện với Khắc Lôi Đặc, anh luôn bị lỗi logic, tựa như anh không thể xác định lập trường của mình.
Nhưng tiềm thức của anh sao lại như vậy?
—
Giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Thẩm Tư Uý.
Khắc Lôi Đặc nói: “Anh thích phân tâm thật đấy.”
“Áp lực hơi lớn.” Thẩm Tư Uý điều chỉnh lại suy nghĩ, dùng hết khả năng sắm vai người Marg, “Dù sao đàm phán không có tiến triển, tôi sẽ không đi đâu cả.”
Sự cố chấp của anh khiến Khắc Lôi Đặ tức giận, hắn đổi giọng thành thiếu kiên nhẫn: “Tôi không có thời gian bảo vệ anh.”
“Tôi không cần cậu bảo vệ.” Thẩm Tư Uý nói.
“Anh chắc chưa?” Khắc Lôi Đặc đột nhiên thẳng lưng.
Thẩm Tư Uý rất mẫn cảm với nguy hiểm, trực giác của anh cảm nhận Khắc Lôi Đặc sắp ra tay, bởi vậy tính lấy lại mặt nạ của mình.
Nhưng ai ngờ chuyện đầu tiên thủ lĩnh lưu manh này ra tay, đó là cướp đi mặt nạ của anh.
“Tôi thấy anh không mang thứ này cũng sẽ không chết.” Khắc Lôi Đặc nói.
—- Bởi vì ăn cơm không tính là hoạt động.
Thẩm Tư Uý nhíu mày thật sâu: “Trả lại cho tôi.”
“Nếu anh có thể lấy lại được,” Khắc Lôi Đặc từ từ giơ chân ghế lên, “Tôi sẽ đồng ý cho anh ở lại.”
Mệnh căn của mình bị Khắc Lôi Đặc ném từ tay trái sang tay phải, rồi lại từ tay phải về tay trái, Thẩm Tư Uý chỉ cảm thấy tức giận dâng trào lồng ngực.
Anh lạnh mặt, đứng dậy đi đến trước mặt Khắc Lôi Đặc, một tay nắm khe hở áo choàng, một tay đuổi theo mặt nạ trên không trung,nhưng bởi vì chuyện cũ, động tác của anh cũng không dám quá lớn, bởi vậy không nhanh bằng tốc độ của Khắc Lôi Đặc.
“Cậu… Trả lại cho tôi…”
Cứ như vậy vài cái, Thẩm Tư Uý đã thấy thở không nổi. Anh rất tức giận với cơ thể của mình, sao mới di chuyển vài cái đã thở không nổi?
“Cơ thể của anh không kém vậy chớ?” Khắc Lôi Đặc nghi ngờ hỏi.
“Ha… Ha…”
Thẩm Tư Uý đành phải dựa vào bàn bình tĩnh lại hơi thở, nhưng lúc này anh thấy Khắc Lôi Đặc buông lỏng cảnh giác, liền dứt khoát nào tới.
Cùng lắm thì đẩy Khắc Lôi Đặc xuống đất, sau đó lấy lại mặt nạ từ tay hắn.
Thẩm Tư Uý không đeo mặt nạ đã dùng hết lực, nhưng vẫn không địch lại một cánh tay Khắc Lôi Đặc.
Khắc Lôi Đặc dễ dàng tiếp được Thẩm Tư Uý đang nhào tới, giữ chặt anh vào trong ngực: “Anh có chắc mình không cần người vào bảo vệ không?”
Bên người anh là lồng ngực rắn chắc, trên lưng là cánh tay như cốt thép. Thẩm Tư Uý không chống cự được, chỉ có thể đỏ hốc mắt —— tức giận.
Khắc Lôi Đặc nhíu mày: “Thế này thôi mà anh cũng khóc?”
Thẩm Tư Uý: “…” Càng tức giận hơn.
Tựa vào trong lồng ngực Khắc Lôi Đặc không nhúc nhích, hô hấp tốt xấu gì cũng bình thường trở lại. Thẩm Tư Uý hít vài hơi thật sâu, duy trì bình tĩnh của mình: “Tôi xin cậu buông ra.”
Khắc Lôi Đặc không hề động đậy, đôi mắt thâm sâu rũ xuống nhìn Thẩm Tư Uý trong ngực, giọng nói trầm thấp hùng hậu: “Ngoan ngoãn nghe lời sẽ tha cho anh.”
Thẩm Tư Uý mở hai mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà xa lạ, phải mất ba giây sau anh mới nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ.
Thần kinh thả lỏng lại căng thẳng, Thẩm Tư Uý cảnh giác ngồi dậy từ sô pha, lại thấy mục tiêu nhiệm vụ của anh đang nhàn nhã ngồi ở bàn ăn sáng.
“Gan anh lớn thật.” Khắc Lôi Đặc nói, “Ở nhà tôi cũng có thể ngủ ngon như vậy.”
Thẩm Tư Uý cũng thấy quái lạ, sao anh lại đột nhiên mệt mỏi như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có thể dùng di chứng sau đông lạnh để giải thích.
Khắc Lôi Đặc gõ đĩa trước mặt bằng nĩa, hỏi: “Thức ăn hay chất dinh dưỡng?”
Thức ăn có hương vị hơn chất dinh dưỡng, nhưng hàm lượng dinh dưỡng không cao hơn chất dinh dưỡng là bao. Thêm vào đó, giá các loại thịt khá cao, khẩu hiệu bảo vệ sinh thái cũng được duy trì nhiều năm, nếu không cần thiết, nên lựa chọn chất dinh dưỡng.
—— Thẩm Tư Uý cho rằng mọi người đều có nhận thức này.
Nhưng khi thấy trước mặt Khắc Lôi Đặc bày một đĩa thịt bò hầm lớn, với lượng thức ăn dành cho ba người. Thẩm Tư Uý nhíu mày, nếu tương lai lại xảy ra khủng hoảng năng lượng, vậy chắc chắn có một phần công lao của tên thủ lĩnh lưu manh này.
“Chất dinh dưỡng, cám ơn.”
“Trong tủ lạnh có, tự mình lấy.”
Trong từ điển của Khắc Lôi Đặc, hình như không có từ ‘hiếu khách’.
Thẩm Tư Uy chỉ có thể như nửa chủ nhà, lấy túi chất dinh dưỡng bỏ vào lò vi sóng, rồi lấy trong tủ ra một bát sạch và thìa.
Thật ra chất dinh dưỡng sau khi ướp lạnh có thể ăn trực tiếp được, nhưng bị đông lạnh nhiều năm, Thẩm Tư Uý vẫn thích hương vị ấm áp hơn.
Bưng bát đi tới đối diện Khắc Lôi Đặc ngồi xuống, Thẩm Tư Uý tháo mặt nạ oxy trên mặt ra.
Không khí ‘nguyên bản’ đột nhiên bay thẳng vào chóp mũi anh, tầm mắt không thể tránh rơi xuống đĩa của Khắc Lôi Đặc.
——Sao lại thơm như vậy?
Rất nhiều năm chưa nếm qua thực phẩm một cách chân chính, vốn Thẩm Tư Uý không có khát vọng đặc biệt gì. Nhưng tình huống bây giờ giống như anh đang gặm bánh mì, còn Khắc Lôi Đặc lại ăn một bữa tiệc lớn, đúng là một khảo nghiệm tự chủ của anh.
“Muốn ăn không?” Khắc Lôi Đặc chú ý tới ánh mắt của thẩm Tư Uý.
“Không cần.” Thẩm Tư Uý thản nhiên thu ánh mắt lại, múc một thìa chất dinh dưỡng dạng sệt cho vào miệng, là hương vị thịt gà, không khó ăn lắm.
“Ở trên trời anh cũng ăn chất dinh dưỡng?” Khắc Lôi Đặc hỏi.
‘Trên trời’ trong miệng hắn là tầng trên cùng trong cây sinh mệnh.
Thành thật mà nói, Thẩm Tư Uý cũng chưa từng dùng bữa ở tầng trên cùng, nhưng người ủng hộ bảo vệ sinh thái chính là người Marg, bọn họ chắc chắn sẽ làm gương.
“Đương nhiên.” Thẩm Tư Uý không muốn nói chuyện về tầng trên cùng với Khắc Lôi Đặc, nói sang chuyện khác, “Khi nào chúng ta đàm phán?”
Khắc Lôi Đặc nhai thức ăn trong miệng, không lập tức trả lời câu hỏi của anh.
Một lát sau, hắn từ từ nuốt thức ăn, sau đó nói: “Bây giờ có thể.”
Một người là nhà đàm phán quý tộc, một người là thủ lĩnh lưu dân, hai người sắp bàn bạc đại sự liên quan đến tương lai của cây sinh mệnh, địa điểm đàm phán lại ở trong một căn hộ cũ nát.
Nói chính xác hơn, là trên bàn ăn nhà Khắc Lôi Đặc.
Quảng cáo đồ người lớn ngoài cửa sổ không còn nhấp nháy, nhưng những con quạ đen bay đến ban công thỉnh thoảng lái phát ra tiếng kêu ‘qua qua’, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí đàm phán.
“Vừa ăn vừa nói?” Thẩm Tư Uý không rõ hỏi.
“Tôi không có ý kiến.” Khắc Lôi Đặc nhún vai.
Được rồi, Thẩm Tư Uý đã nhìn thấu, ở chỗ Khắc Lôi Đặc, tất cả các quy tắc ứng xử đều dư thừa.
Nhưng đàm phán vốn chỉ là nguỵ trang, bầu không khí thế nào không quan trọng lắm.
“Vậy cậu nói trước đi.” Thẩm Tư Uý thay đổi giọng điệu nói chuyện, “Cậu có yêu cầu gì?”
Khắc Lôi Đặc như đã chuẩn bị, thốt lên: “Mở cửa nguồn cung cấp năng lượng.”
Thẩm Tư Uý hơi nhướng máy, lập tức trả lời: “Không thể.”
Nếu sử dụng năng lượng không có kiểm soát, nó sẽ chỉ làm tổn hại đến lợi ích của mọi người. Anh tin những người bình thường đều hiểu được đạo lí này, vì vậy đa số dân thường mới sẵn sàng chấp nhận người Marg lãnh đạo.
“Vậy không cần phải nói nữa.” Khắc Lôi Đặc nói, “Lát nữa tôi sẽ cử người đưa anh rời đi.”
Thẩm Tư Uý: “…” Đây gọi là đàm phán?
Nhìn biểu hiện của Khắc Lôi Đặc, hắn có vẻ không ngạc nhiên khi Thẩm Tư Uý từ chối yêu cầu.
Nói cách khác, hắn vẫn giống như lúc trước, không có ý muốn đàm phán, chỉ thuận miệng nói ra một yêu cầu, muốn mau chóng đuổi Thẩm Tư Uý đi.
Thẩm Tư Uý buông thìa trong tay xuống, mặt lộ vẻ bất mãn: “Không đàm ra kết quả, tôi sẽ không đi.”
Khắc Lôi Đặc ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình nói: “Ban ngày an toàn hơn, tôi không cần đích thân đưa anh đi.”
“Tôi không tin cậu dẫn lưu dân tấn công vào cây, mà không muốn thứ gì.”
“Chỉ có thể đưa anh đến chốt chặn, anh tự mình gọi người đến đón.”
“Tiền bạc? Hay là quyền lực? Chỉ cần cậu nói ra, đều có thể thương lượng.”
Hai người đều tự nói chuyện, cuối cùng, Khắc Lôi Đặc là người mất kiên nhẫn trước.
Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Thẩm Tư Uý, khẽ nhíu mày nói: “Vậy anh muốn lấy thứ gì từ tôi hả nhà đàm phán?”
Đề tài rốt cục mở ra đột phá, Thẩm Tư Uý lập tức nói: “Hoà bình.”
Nghe nói như thế, Khắc Lôi Đặc bật ra tiếng cười nhạo, giống như Thẩm Tư Uý nói gì đó buồn cười lắm. Hắn ôm hai tay trước ngực, nửa người trên dựa vào lưng ghế, nhìn anh nói: “Anh nên ra ngoài cây sinh mệnh nhìn xem đi.”
Thẩm Tư Uý không phải chưa từng ra ngoài cây sinh mệnh, nhưng số lần không nhiều lắm. Hai mươi năm trôi qua, không biết hoàn cảnh bên ngoài cây có khắc nghiệt hơn không.
“Rất nhiều chuyện đều có thể dùng lời nói giải quyết.” Thẩm Tư Uý chậm lại nói, “Chiến tranh sẽ lãng phí rất nhiều năng lượng, nên tránh.”
“Tôi nhắc nhở anh một câu,” Khắc Lôi Đặc nghiêng đầu, vẻ lười biếng, “Những nguồn năng lượng này vốn không thuộc về chúng tôi, dù ra sao cũng không có từ lãng phí.”
Ngụ ý, những năng lượng này bị người Marg khống chế, cho dù lãng phí, bọn họ sẽ không thấy đau lòng.
“Cậu không thể nghĩ như vậy.” Thẩm Tư Uý bỗng nhận ra chuyện đàm phán này khó hơn trong tưởng tượng của anh, biết vậy không nên nói ra đáp án ‘hoà bình’, “Từ góc độ môi trường, mỗi người đều nên tránh lãng phí.”
“Môi trường?” Khắc Lôi Đặc nhíu mày, bỗng nhiên chống khuỷu tay lên bàn ăn, nửa người trên kề sát Thẩm Tư Uý, “Tư duy của anh lạ thật, nhà đàm phán, anh có chắc mình là người Marg không?”
Thẩm Tư Uý mím môi, tỉnh bơ nói: “Lạ chỗ nào?”
“Nếu người Marg thật sự quan tâm đến môi trường,” Khắc Lôi Đặc nói, “Tổ tiên của anh đã không xây dựng cây sinh mệnh, để những nơi khác thở thành vùng đất hoang.”
—
Hơn một trăm năm trước, con người khai thác quá mức các nguồn tài nguyên thiên nhiên, khiến trái đất rơi vào cuộc khủng hoảng môi trường.
Lựa chọn đầu tư rất nhiều tiền để cải thiện môi trường tự nhiên, hay sử dụng tiền để xây dựng một ngôi nhà đáng sống cho con người?
Những người nắm quyền lực vào thời điểm đó lựa chọn vế sau.
Tổ tiên người Marg đều là những người siêu giàu, bọn họ cung cấp vốn khởi nghiệp khổng lồ. Đại đa số dân thường trong cây sinh mệnh đều rất ngưỡng mộ người Marg, cũng bởi vì nếu không có tổ tiên người Marg, họ đã phải sống trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt.
Hoang mạc phía Tây được coi là ‘đáng sống’, phía Bắc là băng nguyên vô cùng lạnh, thành phố đổ nát ở phía Nam, và biển sâu ở phía Đông, cái sau nguy hiểm hơn cái trước.
—
Mông quyết định đầu, lập trường quyết định thái độ.
Thân phận Thẩm Tư Uý là người Marg, lẽ ra anh không nên ở góc độ này để nói chuyện với Khắc Lôi Đặc.
“Thế rốt cuộc cậu có mục đích gì?” Anh cố gắng nói sang chuyện khác, “Lật đổ sự thống trị của người Marg?”
Khắc Lôi Đặc nghe vậy hơi nhướng mày, im lặng đánh giá Thẩm Tư Uý, trong đôi mắt loé lên ánh sáng sâu không lường được.
Một lát sau, hắn dựa vào lưng ghế, chậm rãi mở miệng nói: “Nhà đàm phán, cái gì mà sự thống trị của ‘người Marg’, anh không phải người Marg sao?”
Thẩm Tư Uý ngoài mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại hơi kinh ngạc. Tên thủ lĩnh lưu manh này thoạt nhìn thì như một tên cẩu thả, không ngờ tâm tư lại tinh tế như vậy.
Là một thành viên của nhóm, Thẩm Tư Uý nên nói ‘chúng tôi’, thay vì tách mình ra, lấy quan điểm của người thứ ba để nói về ‘người Marg’.
Tuy rằng xưng hô này không quan trọng, cũng không thể chứng minh Thẩm Tư không phải người Marg, nhưng anh theo bản năng tách mình ra, nói rõ, anh đã phân rõ giới hạn giữa mình và người Marg.
Thật kì lạ.
Ít nhất trước khi đông lạnh, Thẩm Tư Uý chưa từng có khuynh hướng như vậy.
Trong lúc nói chuyện với Khắc Lôi Đặc, anh luôn bị lỗi logic, tựa như anh không thể xác định lập trường của mình.
Nhưng tiềm thức của anh sao lại như vậy?
—
Giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Thẩm Tư Uý.
Khắc Lôi Đặc nói: “Anh thích phân tâm thật đấy.”
“Áp lực hơi lớn.” Thẩm Tư Uý điều chỉnh lại suy nghĩ, dùng hết khả năng sắm vai người Marg, “Dù sao đàm phán không có tiến triển, tôi sẽ không đi đâu cả.”
Sự cố chấp của anh khiến Khắc Lôi Đặ tức giận, hắn đổi giọng thành thiếu kiên nhẫn: “Tôi không có thời gian bảo vệ anh.”
“Tôi không cần cậu bảo vệ.” Thẩm Tư Uý nói.
“Anh chắc chưa?” Khắc Lôi Đặc đột nhiên thẳng lưng.
Thẩm Tư Uý rất mẫn cảm với nguy hiểm, trực giác của anh cảm nhận Khắc Lôi Đặc sắp ra tay, bởi vậy tính lấy lại mặt nạ của mình.
Nhưng ai ngờ chuyện đầu tiên thủ lĩnh lưu manh này ra tay, đó là cướp đi mặt nạ của anh.
“Tôi thấy anh không mang thứ này cũng sẽ không chết.” Khắc Lôi Đặc nói.
—- Bởi vì ăn cơm không tính là hoạt động.
Thẩm Tư Uý nhíu mày thật sâu: “Trả lại cho tôi.”
“Nếu anh có thể lấy lại được,” Khắc Lôi Đặc từ từ giơ chân ghế lên, “Tôi sẽ đồng ý cho anh ở lại.”
Mệnh căn của mình bị Khắc Lôi Đặc ném từ tay trái sang tay phải, rồi lại từ tay phải về tay trái, Thẩm Tư Uý chỉ cảm thấy tức giận dâng trào lồng ngực.
Anh lạnh mặt, đứng dậy đi đến trước mặt Khắc Lôi Đặc, một tay nắm khe hở áo choàng, một tay đuổi theo mặt nạ trên không trung,nhưng bởi vì chuyện cũ, động tác của anh cũng không dám quá lớn, bởi vậy không nhanh bằng tốc độ của Khắc Lôi Đặc.
“Cậu… Trả lại cho tôi…”
Cứ như vậy vài cái, Thẩm Tư Uý đã thấy thở không nổi. Anh rất tức giận với cơ thể của mình, sao mới di chuyển vài cái đã thở không nổi?
“Cơ thể của anh không kém vậy chớ?” Khắc Lôi Đặc nghi ngờ hỏi.
“Ha… Ha…”
Thẩm Tư Uý đành phải dựa vào bàn bình tĩnh lại hơi thở, nhưng lúc này anh thấy Khắc Lôi Đặc buông lỏng cảnh giác, liền dứt khoát nào tới.
Cùng lắm thì đẩy Khắc Lôi Đặc xuống đất, sau đó lấy lại mặt nạ từ tay hắn.
Thẩm Tư Uý không đeo mặt nạ đã dùng hết lực, nhưng vẫn không địch lại một cánh tay Khắc Lôi Đặc.
Khắc Lôi Đặc dễ dàng tiếp được Thẩm Tư Uý đang nhào tới, giữ chặt anh vào trong ngực: “Anh có chắc mình không cần người vào bảo vệ không?”
Bên người anh là lồng ngực rắn chắc, trên lưng là cánh tay như cốt thép. Thẩm Tư Uý không chống cự được, chỉ có thể đỏ hốc mắt —— tức giận.
Khắc Lôi Đặc nhíu mày: “Thế này thôi mà anh cũng khóc?”
Thẩm Tư Uý: “…” Càng tức giận hơn.
Tựa vào trong lồng ngực Khắc Lôi Đặc không nhúc nhích, hô hấp tốt xấu gì cũng bình thường trở lại. Thẩm Tư Uý hít vài hơi thật sâu, duy trì bình tĩnh của mình: “Tôi xin cậu buông ra.”
Khắc Lôi Đặc không hề động đậy, đôi mắt thâm sâu rũ xuống nhìn Thẩm Tư Uý trong ngực, giọng nói trầm thấp hùng hậu: “Ngoan ngoãn nghe lời sẽ tha cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.