Chương 8: Ác chiến.
LCP Team
19/09/2016
Quân địch thủ lĩnh hướng về phía quân đoàn không rõ lai lịch kia quát tháo một tràng, bên kia cũng có người đứng ra ứng tiếng vài câu. Sau khi đơn giản giao tiếp một thoáng, vị thủ lĩnh nọ hướng về quân mình quát lớn, nhất thời kẻ địch dừng tiến công, toàn bộ chậm rãi lui về.
Thấy kẻ địch lui về, bọn nhỏ nhanh chóng tặng một loạt mưa tên nối đuôi theo, nhưng hiệu quả lúc này không tốt lắm, kẻ địch rút lui vô cùng cẩn thận và trật tự. Một vị binh sĩ thấy vậy liền quát lớn
"Không cần phí tên, toàn quân tại chỗ nghỉ ngơi!"
Binh sĩ vừa dứt lời, bọn nhỏ ngay lập tức ngã quỳ xuống, người nhẹ thì mặt trắng bệch thở dốc, nặng thì điên cuồng nôn thốc nôn tháo. Đại Thiên cũng không khá hơn chút nào, vết thương trên tay lúc này đã ngưng chảy máu, nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ tổng cộng đánh hơn một tiếng, nếu không phải thể chất hắn tốt cùng ý chí kiên định đã sớm chết không thể chết lại rồi.
Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng mỗi khi cử động mạnh như giương cung, dùng thương liền động đến vết thương chảy máu không ít. Ngồi bệt xuống đất, nhanh chóng cởi áo, sau đó buộc lại vết thương, xem như tạm ổn.
Nhìn bên tay trái còn cột một bao vải lương khô cùng bình nước, Đại Thiên thầm mắng mình ngu ngốc, vừa nãy giơ hai thứ này lên đỡ là được, cần gì phải đem thân mình ra gánh chịu.
Đại Thiên bực bội tháo bình nước ra, dốc thẳng vào miệng uống một ngụm lớn, cảm giác lập tức tỉnh táo hơn nhiều. Lúc này, vị thanh niên đại hán ghép cặp với Đại Thiên đi đến, mạnh mẽ cắm thương xuống đất, lực đạo mạnh mẽ đến mức làm thân thương run lên phát ra tiếng "oong oong" khó chịu. Ngồi bệt xuống đối diện Đại Thiên, vị thanh niên này hào sảng làm quen
"Tiểu huynh đệ ngươi thể hiện rất tốt. Ta gọi Triệu Cẩm Phàm, còn ngươi là ?"
"Cứ gọi là Đại Thiên liền được."
Đại Thiên một bên cột bình nước vào tay, đồng thời cũng hồi đáp, phía sau cũng không muốn nói nhiều gì. Đối với Triệu Cẩm Phàm, Đại Thiên cũng vô cùng có hảo cảm, người này thực lực rất cao, so với năm mươi binh sĩ kia chỉ cao hơn chứ không thấp vừa nãy lúc chiến đấu hắn như một tên điên không ngừng công kích đối thủ, thỉnh thoảng còn hỗ trợ đồng bạn một chút. Quay đầu nhìn về phía quân địch đang tụ họp lại, Đại Thiên lo lắng hỏi tiếp
"Tình hình thế nào rồi ?"
Triệu Cẩm Phàm còn định khách sáo một phen, bị câu hỏi trực tiếp của Đại Thiên làm cho á khẩu, cũng không trách đối phương vô lễ, dù sao trên chiến trường cũng không phải lễ nghĩa có thể quyết định, trong doanh trướng hoặc quân doanh thì còn được. Ngây ngốc một lát liền cũng nhìn qua phía quân địch, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, âm trầm nói
"Tình huống bây giờ phi thường bất lợi, kẻ địch lần này tinh nhuệ hơn lần trước nhiều. Thực lực cao hơn, trang bị tốt hơn, số lượng cũng đông hơn nhiều. Ngược lại bên chúng ta thương vong không ít, tuy thực lực mỗi cá nhân của chúng ta áp đảo tuyệt đối kẻ địch, nhưng kế tiếp ai cũng không dám chắc điều gì."
Nghe một phen khá tường tận giải thích, Đại Thiên đảo mắt nhìn một vòng, không ít quân trong làng tử vong bị mọi người kéo về, người bị thương cũng không ít, kể cả năm mươi hắc giáp binh sĩ cũng có vài người mang thương. Tính đến thì dưới sự liều mạng bảo vệ, bọn nhỏ vẫn bị thương rất nhiều, nhưng không có một ai tử thương cả, mà Đại Thiên là thuộc dạng bị thương nặng nhất rồi.
Hai người đều bị lo lắng phủ xuống, lo lắng trầm mặc ngồi yên đó, chậm rãi khôi phục thể lực cùng đấu khí. Cũng không lâu sau, vài vị binh sĩ mang đồng bạn bị thương vào chữa trị đem ra từng bó lớn mũi tên, phân phát cho bọn nhỏ. Khi đưa đến Đại Thiên, người đưa tiễn khen
"Ngươi rất nhanh trí. Cố gắng phát huy."
Nhìn người nọ thở dài rồi đi, Đại Thiên cúi đầu xem xét số lượng mũi tên trong tay mình, đại khái có khoảng năm mươi mũi, cộng thêm của hắn còn lại chỉ không tới sáu mươi mũi tên. Nhìn Đại Thiên đánh giá mũi tên, Triệu Cẩm Phàm tùy ý nói
"Đây là toàn bộ số có trong kho rồi, vì trận chiến này mà cái gì cũng đem ra hết rồi."
Đại Thiên cười cười từ chối đáp, từ nhỏ đến giờ hắn một mực tu luyện, quả thật là không thiện giao tiếp. Phía bên địch, hai tên thủ lĩnh gặp nhau một lát, sau đó hợp lại quân, đông nghìn nghịt tiến về phía làng.
Vài vị binh sĩ cảnh giới lập tức kêu gào lên, nhất thời cả ngôi làng lập tức trở nên bận rộn. Từ trong làng đi ra thêm gần hai mươi người, nhìn từ ngoài thì tuổi ngang bọn nhỏ, xem ra là người chuẩn bị tham gia đợt lịch lãm này.
Triệu Cẩm Phàm nói câu tạm biệt, sau đó gia nhập vào đám quân đang bố trí trận hình, Đại Thiên cũng về vị trí cùng đồng bạn. Lúc này vị thủ lĩnh binh sĩ bước ra, hướng về phía bọn nhỏ kêu gào
"Đánh từ trưa đến giờ các ngươi có lẽ cũng hiểu được lần này lịch luyện là làm cái gì."
"Ta nói cho các ngươi biết, đây là một cuộc chiến, một cuộc chiến thật sự. Tại đây chỉ có sống và chết, chỉ có mạnh và yếu. Ở đây không phải như lúc các ngươi ở huấn luyện trường, chạy vài vòng, quơ loạn vũ khí, quát to vài tiếng liền được, đó chỉ trò vặt."
"Trên chiến trường này trải qua sinh tử các ngươi mới thật sự mạnh lên, mới thật sự trưởng thành, mới thật sự là nam nhân Cương tộc. Chính vì thế, nếu muốn mạnh lên, nếu không muốn chết thì chấn chỉnh tinh thần, theo ta cùng kẻ địch quyết chiến!!!."
Một đám nhóc bị vị binh sĩ này quát to một hồi, cả đám nhiệt huyết sôi trào, thân thể hưng phấn run rẩy, quá kích thích dẫn đến khuôn mặt đỏ bừng. Không biết ai là người khởi xướng đầu tiên, một đám nhóc dốc hết sức gào lên
"Quyết chiến!!!"
"Quyết chiến!!!"
"Quyết chiến!!!"
..........
Đám binh sĩ cũng bị cảnh tượng này cảm nhiễm, cuối cùng cùng bọn nhỏ gào lên, nhất thời khí thế bừng bừng, âm thanh rung động chấn nhiếp kẻ địch đang đến gần.
Trăm mét,
...................
Sáu mươi mét,
.................
Ba mươi mét.
Ngay khi kẻ địch vừa bước vào phạm vi này, theo một tiếng quát "Bắn" của vị thủ lĩnh binh sĩ, hơn một trăm đứa nhỏ đồng loạt bước ra, hướng lên không gài tên giương cung, động tác thuần thục, nhanh nhẹn hơn lúc đầu rất nhiều. Nhẹ buông tay, hơn một trăm mũi tên bay vút lên trời, sau đó dùng một lực cực mạnh rơi từ trên cao xuống trận hình quân địch.
Mũi tên rơi xuống như một cơn mưa, phần lớn đều bị ngăn cản nhưng cũng có không ít trực tiếp bắn chết kẻ địch. Kẻ địch bị loạt tên bắn cho điên cuồng, toàn bộ đẩy nhanh tốc độ liều mạng xông lên.
Vừa bắn xong một loạt tiễn, bọn nhỏ đã nhanh chóng lấy mũi tên khác thay vào, tiếp đó lại đồng loạt bắn. Những cơn mưa tên làm chậm tốc độ của kẻ địch lại, nhưng cuối cùng, hai quân vẫn phải chạm mặt nhau.
Từng tiếng kim loại va chạm quen thuộc vang ra xung quanh, hai quân lại tiếp tục giao chiến. Kẻ địch lần này mạnh mẽ hơn trước nhiều, có một số còn mặc bì giáp, nhưng dưới sự quấy nhiễu của mưa tên, không ít kẻ bị giết chết, cục diện tạm thời do quân Cương tộc chiếm thượng phong.
Theo thời gian trôi qua, chiến trường càng lúc càng khốc liệt, mũi tên đã hết, Cương quân nhanh chóng bị đẩy lùi, dưới ưu thế về số lượng quân địch trực tiếp đè Cương quân xuống mà đánh.
Trơ mắt nhìn đồng tộc chiến đấu mà không giúp được gì, một đám nhỏ vô cùng bi phẫn bất lực. Cuối cùng, một tên khá to lớn bước ra khỏi hàng bi phẫn gào lên
"Nhìn mọi người chiến đấu mà ta không giúp được gì, cảm giác này ta không chịu được... Bây giờ, ai theo ta chiến đấu thì giơ thương lên."
Nhất thời, bọn nhỏ đang bi phẫn sục sôi điên cuồng gào lên hưởng ứng, thương giơ cao biểu thị quyết tâm. Một vị binh sĩ ở hàng sau nghỉ ngơi lấy sức thấy vị liền phẫn nộ quát
"Làm càn, yên tĩnh cho người khác tập trung chiến đấu, ầm ĩ náo loạn cái gì!!!"
Đám nhỏ bị một tiếng quát này uất ức im lặng. Đại Thiên đứng một bên khó chịu vô cùng, hắn không cách nào chịu được cái cách mà binh sĩ bảo vệ bọn họ, bọn hắn tựa như những kẻ yếu ớt bất lực sao. Từ nhỏ Đại Vũ đã dạy cho Đại Thiên đương đầu về phía trước, gặp khó không lùi, cái này lại làm trái lại, Đại Thiên tuyệt đối làm không được, vì điều này mà trước đó hắn không ngừng tìm cách hỗ trợ chiến đấu, bước lên vài bước, đối diện với người nọ, Đại Thiên lớn tiếng quát
"Vị đại ca này nói vậy là sai rồi!"
"Ngay từ khi còn nhỏ, cha ta đã dạy mỗi nam nhân Cương tộc đều dũng mãnh thiện chiến, lâm trận trước tiên xung phong, nào có chuyện núp phía sau chờ bảo hộ, đó là hèn, là nhục, không phải chân chính nam nhân."
"Hơn nữa trước đó vị đại ca kia nói đây là chiến trường sinh tử, phải trải qua thì mới mạnh mẽ trưởng thành được, vậy bây giờ là đang làm gì, đứng xem liền trưởng thành à."
"Ta là nam nhân cương tộc chân chính, thà tử trận nơi chiến trường chứ không làm kẻ hèn khuất nhục sống tiếp."
Đại Thiên điên cuồng nói liên tục, khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Bọn nhỏ bị một loạt ngôn ngữ này kích thích dữ dội, mặt mũi đồng dạng đỏ bừng lên, vừa nãy bị binh sĩ quát dập tắt sĩ khí lại bùng phát, cả đám điên cuồng gào lên, có xu thế không nghe lệnh xông lên.
Nhìn trước mắt Đại Thiên thân đẫm máu, mặt kiên quyết, bên tai vang lên tiếng thỉnh chiến của đám nhỏ cùng tiếng khen ngợi của mấy vị binh sĩ, người binh sĩ nọ có chút không biết làm sao. Phía trên chiến tuyến, Triệu Cẩm Phàm điên cuồng cười to, giơ thương đâm chết một tên địch, quát lớn
"Cho bọn chúng chiến đấu đi. Núp phía sau ấp a ấp úng, còn con mẹ gì gọi là nam nhân."
"Cho bọn chúng chiến đấu !" Gần đó vị thủ lĩnh binh sĩ cũng quát lớn.
Mấy vị binh sĩ phía sau cũng không do dự nữa, bọn hắn cũng không muốn thua kém con nít, vài vị nhanh chóng bước lên ra lệnh
"Mau chia làm hai nhóm, một nhóm chuẩn bị theo chúng ta xông lên, nhóm còn lại tiếp ứng, chuẩn bị cho đợt sau."
Đám nhỏ nhanh chóng chia làm hai nhóm, Đại Thiên lúc nãy bước lên đứng trước, vô tình vinh hạnh vô nhóm chuẩn bị chiến đấu. Vừa chấn chỉnh đội hình, ngay lập tức Đại Thiên liền theo nhóm thứ hai, thay mặt lên tiền tuyến, binh sĩ phía trước cũng mau chóng lui về.
Vị trí Đại Thiên tiến lên trùng hợp là vị trí Triệu Cẩm Phàm lui về, lúc giao nhau, Triệu Cẩm Phàm nhỏ giọng nói
"Cố gắng lên, ta rất tin tưởng ngươi."
Đại Thiên gật gật đầu không nói, tập trung chuẩn bị chiến đấu. Theo một tiếng kim loại vang lên, thương trong tay Đại Thiên mạnh mẽ va chạm với đao của một tên địch.
Vừa chạm liền tách ra, người kia tiếp tục một đao bổ xuống, Đại Thiên giơ thương nghênh đón, giữa chừng liền quét ngang ý đồ đánh bay vũ khí của kẻ địch. Người nọ bị một thương này đánh văng tay sang một bên, nhưng vẫn không buông vũ khí, nhanh chóng trở tay một đao chém ngang trở lại.
Đại Thiên quét ngang phá chiêu, ngay lập tức hồi trở lại quét ngang công kích lần nữa, một đao kia khiến hắn trở tay không kịp, đối thủ cũng không có ý định lùi về phòng thủ. Đại Thiên cắn răng, xoay người chuyển tay tăng mạnh lực công kích, đồng thời đưa lưng cứng rắn đỡ một đao kia.
Cung và bao tên sớm đã gỡ ra để dễ dàng hoạt động, lưng hiện tại một mảnh trống rỗng, mạnh mẽ trúng một đao, nhất thời máu tuôn ra, một cảm giác đau đớn ập tới làm Đại Thiên trở nên điên cuồng, mạnh mẽ một thương đập thẳng vào đầu đối phương. Tiếp đó liền chuyển chân đạp văng người nọ ra, chuyển thương đâm tới.
Liên tục trúng hai kích, người kia bật ngã ra sau, nhưng kinh nghiệm chiến trường của hắn mạnh hơn thực lực mạnh hơn, nhanh chóng trở tay một đao đánh bật công kích đang tới. Đại Thiên hai chân nhẹ nhảy, thương áp sát vào thân, xoay ngược lại một vòng tròn, mượn lực đâm một kích mạnh mẽ về người kia. Đối phương có chút trở tay không kịp, bị một thương này vô tình đâm vào ngực, nhưng kịp giơ tay cầm giữ thương, không cho mũi thương vào sâu hơn.
Đại Thiên người nhẹ nhàng chuyển, một cước đạp xuống, người co lại mạnh mẽ ấn thương đâm sâu vào. Người kia bị một cước đạp khó chịu, tay có chút nới lỏng liền bị thương đâm vào, trực tiếp cắm xuống đất.
Nhẹ nhàng thu thương nhưng không được, có kinh nghiêm lần trước, Đại Thiên không do dự bỏ thương rút đao ứng chiến. Hai tên địch theo sau xông vào, Đại Thiên giơ đao chém thẳng về phía hai người chưa kịp ổn định nọ. Hai người kia cũng cầm đao chém mạnh chống lại.
Vừa giao thủ, Đại Thiên liền cảm thấy không ổn, người kia lực lượng mạnh gấp chục lần hắn, một chiêu này đánh cho tay hắn tê rần, vết thương đều bung ra chảy máu, đao bị đánh rơi. Phòng tuyến đã mất, đao của người còn lại trực tiếp trảm vào người hắn, tên vừa đánh bật đao cũng trở tay trảm thẳng vào cổ, tình thế nguy hiểm vô cùng.
Ngay lúc này, một binh sĩ giáp đen nhảy đến, cán thương nhẹ chuyển đánh bật đao chém vào cổ, mũi thương xoay một cái đâm thẳng vào đối thủ, một thương này nhanh, chuẩn, mạnh, đâm thủng đối thủ liền rút thương về, tiếp đó lại đâm mạnh một thương kết liễu.
Tiếp tục xoay người giương thương đỡ công kích của tên còn lại, hai chân nhảy bật lên đạp ngã đối thủ, thương xoay ngang mạnh mẽ công kích. Người kia xoay đao phản kích, một đao kia mười cái Đại Thiên đỡ cũng không nổi, nhưng nhẹ nhàng bị binh sĩ đánh bật lại, mũi thương cắm sâu vào cổ, chết không thể chết lại. Xong việc binh sĩ kia liền hướng về phía Đại Thiên quát lớn
"Thực lực không phải bằng miệng nói ra, mau tiếp tục chiến đấu, gặp địch quá mạnh liền lui lại, nên nhớ đây là chiến trường chứ không phải đấu trường, chiến đấu lấy phối hợp làm chính."
Đại Thiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó nhặt đao lên, hai mắt kiên định, nghiêm giọng nói
"Ta đã hiểu rõ, tiếp theo ta liền hết sức phối hợp với ngươi."
Binh sĩ hài lòng mỉm cười, cầm thương xoay người tiếp tục chiến đấu, Đại Thiên vội chạy theo.
Thấy kẻ địch lui về, bọn nhỏ nhanh chóng tặng một loạt mưa tên nối đuôi theo, nhưng hiệu quả lúc này không tốt lắm, kẻ địch rút lui vô cùng cẩn thận và trật tự. Một vị binh sĩ thấy vậy liền quát lớn
"Không cần phí tên, toàn quân tại chỗ nghỉ ngơi!"
Binh sĩ vừa dứt lời, bọn nhỏ ngay lập tức ngã quỳ xuống, người nhẹ thì mặt trắng bệch thở dốc, nặng thì điên cuồng nôn thốc nôn tháo. Đại Thiên cũng không khá hơn chút nào, vết thương trên tay lúc này đã ngưng chảy máu, nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ tổng cộng đánh hơn một tiếng, nếu không phải thể chất hắn tốt cùng ý chí kiên định đã sớm chết không thể chết lại rồi.
Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng mỗi khi cử động mạnh như giương cung, dùng thương liền động đến vết thương chảy máu không ít. Ngồi bệt xuống đất, nhanh chóng cởi áo, sau đó buộc lại vết thương, xem như tạm ổn.
Nhìn bên tay trái còn cột một bao vải lương khô cùng bình nước, Đại Thiên thầm mắng mình ngu ngốc, vừa nãy giơ hai thứ này lên đỡ là được, cần gì phải đem thân mình ra gánh chịu.
Đại Thiên bực bội tháo bình nước ra, dốc thẳng vào miệng uống một ngụm lớn, cảm giác lập tức tỉnh táo hơn nhiều. Lúc này, vị thanh niên đại hán ghép cặp với Đại Thiên đi đến, mạnh mẽ cắm thương xuống đất, lực đạo mạnh mẽ đến mức làm thân thương run lên phát ra tiếng "oong oong" khó chịu. Ngồi bệt xuống đối diện Đại Thiên, vị thanh niên này hào sảng làm quen
"Tiểu huynh đệ ngươi thể hiện rất tốt. Ta gọi Triệu Cẩm Phàm, còn ngươi là ?"
"Cứ gọi là Đại Thiên liền được."
Đại Thiên một bên cột bình nước vào tay, đồng thời cũng hồi đáp, phía sau cũng không muốn nói nhiều gì. Đối với Triệu Cẩm Phàm, Đại Thiên cũng vô cùng có hảo cảm, người này thực lực rất cao, so với năm mươi binh sĩ kia chỉ cao hơn chứ không thấp vừa nãy lúc chiến đấu hắn như một tên điên không ngừng công kích đối thủ, thỉnh thoảng còn hỗ trợ đồng bạn một chút. Quay đầu nhìn về phía quân địch đang tụ họp lại, Đại Thiên lo lắng hỏi tiếp
"Tình hình thế nào rồi ?"
Triệu Cẩm Phàm còn định khách sáo một phen, bị câu hỏi trực tiếp của Đại Thiên làm cho á khẩu, cũng không trách đối phương vô lễ, dù sao trên chiến trường cũng không phải lễ nghĩa có thể quyết định, trong doanh trướng hoặc quân doanh thì còn được. Ngây ngốc một lát liền cũng nhìn qua phía quân địch, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, âm trầm nói
"Tình huống bây giờ phi thường bất lợi, kẻ địch lần này tinh nhuệ hơn lần trước nhiều. Thực lực cao hơn, trang bị tốt hơn, số lượng cũng đông hơn nhiều. Ngược lại bên chúng ta thương vong không ít, tuy thực lực mỗi cá nhân của chúng ta áp đảo tuyệt đối kẻ địch, nhưng kế tiếp ai cũng không dám chắc điều gì."
Nghe một phen khá tường tận giải thích, Đại Thiên đảo mắt nhìn một vòng, không ít quân trong làng tử vong bị mọi người kéo về, người bị thương cũng không ít, kể cả năm mươi hắc giáp binh sĩ cũng có vài người mang thương. Tính đến thì dưới sự liều mạng bảo vệ, bọn nhỏ vẫn bị thương rất nhiều, nhưng không có một ai tử thương cả, mà Đại Thiên là thuộc dạng bị thương nặng nhất rồi.
Hai người đều bị lo lắng phủ xuống, lo lắng trầm mặc ngồi yên đó, chậm rãi khôi phục thể lực cùng đấu khí. Cũng không lâu sau, vài vị binh sĩ mang đồng bạn bị thương vào chữa trị đem ra từng bó lớn mũi tên, phân phát cho bọn nhỏ. Khi đưa đến Đại Thiên, người đưa tiễn khen
"Ngươi rất nhanh trí. Cố gắng phát huy."
Nhìn người nọ thở dài rồi đi, Đại Thiên cúi đầu xem xét số lượng mũi tên trong tay mình, đại khái có khoảng năm mươi mũi, cộng thêm của hắn còn lại chỉ không tới sáu mươi mũi tên. Nhìn Đại Thiên đánh giá mũi tên, Triệu Cẩm Phàm tùy ý nói
"Đây là toàn bộ số có trong kho rồi, vì trận chiến này mà cái gì cũng đem ra hết rồi."
Đại Thiên cười cười từ chối đáp, từ nhỏ đến giờ hắn một mực tu luyện, quả thật là không thiện giao tiếp. Phía bên địch, hai tên thủ lĩnh gặp nhau một lát, sau đó hợp lại quân, đông nghìn nghịt tiến về phía làng.
Vài vị binh sĩ cảnh giới lập tức kêu gào lên, nhất thời cả ngôi làng lập tức trở nên bận rộn. Từ trong làng đi ra thêm gần hai mươi người, nhìn từ ngoài thì tuổi ngang bọn nhỏ, xem ra là người chuẩn bị tham gia đợt lịch lãm này.
Triệu Cẩm Phàm nói câu tạm biệt, sau đó gia nhập vào đám quân đang bố trí trận hình, Đại Thiên cũng về vị trí cùng đồng bạn. Lúc này vị thủ lĩnh binh sĩ bước ra, hướng về phía bọn nhỏ kêu gào
"Đánh từ trưa đến giờ các ngươi có lẽ cũng hiểu được lần này lịch luyện là làm cái gì."
"Ta nói cho các ngươi biết, đây là một cuộc chiến, một cuộc chiến thật sự. Tại đây chỉ có sống và chết, chỉ có mạnh và yếu. Ở đây không phải như lúc các ngươi ở huấn luyện trường, chạy vài vòng, quơ loạn vũ khí, quát to vài tiếng liền được, đó chỉ trò vặt."
"Trên chiến trường này trải qua sinh tử các ngươi mới thật sự mạnh lên, mới thật sự trưởng thành, mới thật sự là nam nhân Cương tộc. Chính vì thế, nếu muốn mạnh lên, nếu không muốn chết thì chấn chỉnh tinh thần, theo ta cùng kẻ địch quyết chiến!!!."
Một đám nhóc bị vị binh sĩ này quát to một hồi, cả đám nhiệt huyết sôi trào, thân thể hưng phấn run rẩy, quá kích thích dẫn đến khuôn mặt đỏ bừng. Không biết ai là người khởi xướng đầu tiên, một đám nhóc dốc hết sức gào lên
"Quyết chiến!!!"
"Quyết chiến!!!"
"Quyết chiến!!!"
..........
Đám binh sĩ cũng bị cảnh tượng này cảm nhiễm, cuối cùng cùng bọn nhỏ gào lên, nhất thời khí thế bừng bừng, âm thanh rung động chấn nhiếp kẻ địch đang đến gần.
Trăm mét,
...................
Sáu mươi mét,
.................
Ba mươi mét.
Ngay khi kẻ địch vừa bước vào phạm vi này, theo một tiếng quát "Bắn" của vị thủ lĩnh binh sĩ, hơn một trăm đứa nhỏ đồng loạt bước ra, hướng lên không gài tên giương cung, động tác thuần thục, nhanh nhẹn hơn lúc đầu rất nhiều. Nhẹ buông tay, hơn một trăm mũi tên bay vút lên trời, sau đó dùng một lực cực mạnh rơi từ trên cao xuống trận hình quân địch.
Mũi tên rơi xuống như một cơn mưa, phần lớn đều bị ngăn cản nhưng cũng có không ít trực tiếp bắn chết kẻ địch. Kẻ địch bị loạt tên bắn cho điên cuồng, toàn bộ đẩy nhanh tốc độ liều mạng xông lên.
Vừa bắn xong một loạt tiễn, bọn nhỏ đã nhanh chóng lấy mũi tên khác thay vào, tiếp đó lại đồng loạt bắn. Những cơn mưa tên làm chậm tốc độ của kẻ địch lại, nhưng cuối cùng, hai quân vẫn phải chạm mặt nhau.
Từng tiếng kim loại va chạm quen thuộc vang ra xung quanh, hai quân lại tiếp tục giao chiến. Kẻ địch lần này mạnh mẽ hơn trước nhiều, có một số còn mặc bì giáp, nhưng dưới sự quấy nhiễu của mưa tên, không ít kẻ bị giết chết, cục diện tạm thời do quân Cương tộc chiếm thượng phong.
Theo thời gian trôi qua, chiến trường càng lúc càng khốc liệt, mũi tên đã hết, Cương quân nhanh chóng bị đẩy lùi, dưới ưu thế về số lượng quân địch trực tiếp đè Cương quân xuống mà đánh.
Trơ mắt nhìn đồng tộc chiến đấu mà không giúp được gì, một đám nhỏ vô cùng bi phẫn bất lực. Cuối cùng, một tên khá to lớn bước ra khỏi hàng bi phẫn gào lên
"Nhìn mọi người chiến đấu mà ta không giúp được gì, cảm giác này ta không chịu được... Bây giờ, ai theo ta chiến đấu thì giơ thương lên."
Nhất thời, bọn nhỏ đang bi phẫn sục sôi điên cuồng gào lên hưởng ứng, thương giơ cao biểu thị quyết tâm. Một vị binh sĩ ở hàng sau nghỉ ngơi lấy sức thấy vị liền phẫn nộ quát
"Làm càn, yên tĩnh cho người khác tập trung chiến đấu, ầm ĩ náo loạn cái gì!!!"
Đám nhỏ bị một tiếng quát này uất ức im lặng. Đại Thiên đứng một bên khó chịu vô cùng, hắn không cách nào chịu được cái cách mà binh sĩ bảo vệ bọn họ, bọn hắn tựa như những kẻ yếu ớt bất lực sao. Từ nhỏ Đại Vũ đã dạy cho Đại Thiên đương đầu về phía trước, gặp khó không lùi, cái này lại làm trái lại, Đại Thiên tuyệt đối làm không được, vì điều này mà trước đó hắn không ngừng tìm cách hỗ trợ chiến đấu, bước lên vài bước, đối diện với người nọ, Đại Thiên lớn tiếng quát
"Vị đại ca này nói vậy là sai rồi!"
"Ngay từ khi còn nhỏ, cha ta đã dạy mỗi nam nhân Cương tộc đều dũng mãnh thiện chiến, lâm trận trước tiên xung phong, nào có chuyện núp phía sau chờ bảo hộ, đó là hèn, là nhục, không phải chân chính nam nhân."
"Hơn nữa trước đó vị đại ca kia nói đây là chiến trường sinh tử, phải trải qua thì mới mạnh mẽ trưởng thành được, vậy bây giờ là đang làm gì, đứng xem liền trưởng thành à."
"Ta là nam nhân cương tộc chân chính, thà tử trận nơi chiến trường chứ không làm kẻ hèn khuất nhục sống tiếp."
Đại Thiên điên cuồng nói liên tục, khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Bọn nhỏ bị một loạt ngôn ngữ này kích thích dữ dội, mặt mũi đồng dạng đỏ bừng lên, vừa nãy bị binh sĩ quát dập tắt sĩ khí lại bùng phát, cả đám điên cuồng gào lên, có xu thế không nghe lệnh xông lên.
Nhìn trước mắt Đại Thiên thân đẫm máu, mặt kiên quyết, bên tai vang lên tiếng thỉnh chiến của đám nhỏ cùng tiếng khen ngợi của mấy vị binh sĩ, người binh sĩ nọ có chút không biết làm sao. Phía trên chiến tuyến, Triệu Cẩm Phàm điên cuồng cười to, giơ thương đâm chết một tên địch, quát lớn
"Cho bọn chúng chiến đấu đi. Núp phía sau ấp a ấp úng, còn con mẹ gì gọi là nam nhân."
"Cho bọn chúng chiến đấu !" Gần đó vị thủ lĩnh binh sĩ cũng quát lớn.
Mấy vị binh sĩ phía sau cũng không do dự nữa, bọn hắn cũng không muốn thua kém con nít, vài vị nhanh chóng bước lên ra lệnh
"Mau chia làm hai nhóm, một nhóm chuẩn bị theo chúng ta xông lên, nhóm còn lại tiếp ứng, chuẩn bị cho đợt sau."
Đám nhỏ nhanh chóng chia làm hai nhóm, Đại Thiên lúc nãy bước lên đứng trước, vô tình vinh hạnh vô nhóm chuẩn bị chiến đấu. Vừa chấn chỉnh đội hình, ngay lập tức Đại Thiên liền theo nhóm thứ hai, thay mặt lên tiền tuyến, binh sĩ phía trước cũng mau chóng lui về.
Vị trí Đại Thiên tiến lên trùng hợp là vị trí Triệu Cẩm Phàm lui về, lúc giao nhau, Triệu Cẩm Phàm nhỏ giọng nói
"Cố gắng lên, ta rất tin tưởng ngươi."
Đại Thiên gật gật đầu không nói, tập trung chuẩn bị chiến đấu. Theo một tiếng kim loại vang lên, thương trong tay Đại Thiên mạnh mẽ va chạm với đao của một tên địch.
Vừa chạm liền tách ra, người kia tiếp tục một đao bổ xuống, Đại Thiên giơ thương nghênh đón, giữa chừng liền quét ngang ý đồ đánh bay vũ khí của kẻ địch. Người nọ bị một thương này đánh văng tay sang một bên, nhưng vẫn không buông vũ khí, nhanh chóng trở tay một đao chém ngang trở lại.
Đại Thiên quét ngang phá chiêu, ngay lập tức hồi trở lại quét ngang công kích lần nữa, một đao kia khiến hắn trở tay không kịp, đối thủ cũng không có ý định lùi về phòng thủ. Đại Thiên cắn răng, xoay người chuyển tay tăng mạnh lực công kích, đồng thời đưa lưng cứng rắn đỡ một đao kia.
Cung và bao tên sớm đã gỡ ra để dễ dàng hoạt động, lưng hiện tại một mảnh trống rỗng, mạnh mẽ trúng một đao, nhất thời máu tuôn ra, một cảm giác đau đớn ập tới làm Đại Thiên trở nên điên cuồng, mạnh mẽ một thương đập thẳng vào đầu đối phương. Tiếp đó liền chuyển chân đạp văng người nọ ra, chuyển thương đâm tới.
Liên tục trúng hai kích, người kia bật ngã ra sau, nhưng kinh nghiệm chiến trường của hắn mạnh hơn thực lực mạnh hơn, nhanh chóng trở tay một đao đánh bật công kích đang tới. Đại Thiên hai chân nhẹ nhảy, thương áp sát vào thân, xoay ngược lại một vòng tròn, mượn lực đâm một kích mạnh mẽ về người kia. Đối phương có chút trở tay không kịp, bị một thương này vô tình đâm vào ngực, nhưng kịp giơ tay cầm giữ thương, không cho mũi thương vào sâu hơn.
Đại Thiên người nhẹ nhàng chuyển, một cước đạp xuống, người co lại mạnh mẽ ấn thương đâm sâu vào. Người kia bị một cước đạp khó chịu, tay có chút nới lỏng liền bị thương đâm vào, trực tiếp cắm xuống đất.
Nhẹ nhàng thu thương nhưng không được, có kinh nghiêm lần trước, Đại Thiên không do dự bỏ thương rút đao ứng chiến. Hai tên địch theo sau xông vào, Đại Thiên giơ đao chém thẳng về phía hai người chưa kịp ổn định nọ. Hai người kia cũng cầm đao chém mạnh chống lại.
Vừa giao thủ, Đại Thiên liền cảm thấy không ổn, người kia lực lượng mạnh gấp chục lần hắn, một chiêu này đánh cho tay hắn tê rần, vết thương đều bung ra chảy máu, đao bị đánh rơi. Phòng tuyến đã mất, đao của người còn lại trực tiếp trảm vào người hắn, tên vừa đánh bật đao cũng trở tay trảm thẳng vào cổ, tình thế nguy hiểm vô cùng.
Ngay lúc này, một binh sĩ giáp đen nhảy đến, cán thương nhẹ chuyển đánh bật đao chém vào cổ, mũi thương xoay một cái đâm thẳng vào đối thủ, một thương này nhanh, chuẩn, mạnh, đâm thủng đối thủ liền rút thương về, tiếp đó lại đâm mạnh một thương kết liễu.
Tiếp tục xoay người giương thương đỡ công kích của tên còn lại, hai chân nhảy bật lên đạp ngã đối thủ, thương xoay ngang mạnh mẽ công kích. Người kia xoay đao phản kích, một đao kia mười cái Đại Thiên đỡ cũng không nổi, nhưng nhẹ nhàng bị binh sĩ đánh bật lại, mũi thương cắm sâu vào cổ, chết không thể chết lại. Xong việc binh sĩ kia liền hướng về phía Đại Thiên quát lớn
"Thực lực không phải bằng miệng nói ra, mau tiếp tục chiến đấu, gặp địch quá mạnh liền lui lại, nên nhớ đây là chiến trường chứ không phải đấu trường, chiến đấu lấy phối hợp làm chính."
Đại Thiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó nhặt đao lên, hai mắt kiên định, nghiêm giọng nói
"Ta đã hiểu rõ, tiếp theo ta liền hết sức phối hợp với ngươi."
Binh sĩ hài lòng mỉm cười, cầm thương xoay người tiếp tục chiến đấu, Đại Thiên vội chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.