Chương 81: Hành Mân
LCP Team
24/10/2016
Thật sự thì về phương diện công trình kiến trúc, Cương tộc không tập trung phát triển quá nhiều về thẩm mỹ.
Dù là Vương Thành thì kiến trúc của nó cũng không bộc lộ ra vẻ uy nghiêm hay đẹp mắt gì cả.
Thứ mà Cương nhân gán vào những tòa kiến trúc của mình là một sự vững chắc, đủ để đương đầu với bất kỳ cuộc tấn công nào.
Dù sao thời gian phát triển của Cương nhân không được bao lâu cả. Nhìn về khoảng hai mươi năm về trước, bọn họ cũng chỉ như những Dã Man Nhân hiện tại, tranh đấu với nhau mà thôi.
Mà cũng bởi vì điều đó, mà tòa Phủ Thành Chủ này cũng không phải xa hoa tráng lệ.
Đúng như cách gọi, nó chỉ là một tòa nhà khá lớn và được bảo vệ nghiêm ngặt mà thôi, cũng không có gì mới lạ.
So với Vương Cung, nơi này rất tầm thường.
Tuy vậy, đây cũng là công trình lớn thứ ba mà Đại Thiên thấy, chỉ sau Vương Cung cùng nhà tù giam giữ hắn mấy tháng kia.
Vẫn bị buộc trên lưng Hàn Hạo, qua một lúc, Đại Thiên thuận lợi theo đoàn người đi vào trong tòa Phủ Thành Chủ này.
Vừa bước qua cánh cửa, lập tức lại xuất hiện một sảnh lớn.
Bốn phía rộng rãi, trần nhà cao vút, phía cuối sảnh này là một bục đá khá cao, đi lên cầu thang, sẽ có một cái ghế ngồi bằng đá, nhìn từ trên đó, có thể bao quát tất cả bên dưới.
Mà ở phía dưới, hai bên có rất nhiều ghế đá được bày sẵn, số lượng không ít hơn một trăm.
Sảnh lớn này, chính là nơi hội họp bàn luận của Cương nhân trong thành.
Ông lão chỉ huy trong thành kia sau khi bước vào đây cũng không đi tiếp nữa, mà là khom mình, hai tay ngửa ra hướng về phía ghế ngồi ở nơi cao nhất kia, mắt cung kính nhìn Kim Dũng.
Kim Dũng cũng không có một chút chần chờ nào, thẳng thắn bước về phía ghế ngồi cao nhất kia đi lên.
Đợi sau khi Kim Dũng ngồi xuống, những người khác mới chia ra ngồi hai bên.
Hàn Hạo cùng Phục Ân cũng đem Đại Thiên đi tìm một chỗ ngồi. Bởi lẽ hiện tại không thích hợp để gò bó nữa, nên Hàn Hạo an trí cho Đại Thiên ngồi ở một ghế bên cạnh hắn.
Lại qua một chốc, mọi người mới ổn định lại hết.
Đại diện bên phía tòa thành này cũng chỉ có ông lão kia.
Kim Dũng quét mắt nhìn một vòng, sau đó mới hướng về phía ông lão nọ hỏi
“Hành Mân, lai lịch của những kẻ kia là như thế nào ?”
Ông lão Hành Mân kia thoáng cười khổ, sau đó mới ủ rũ đáp
“Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm. Một nhánh quân tinh nhuệ như vậy lại xuất hiện không có bất kỳ một dấu hiệu nào. Chỉ đến khi hai ngày trước bọn chúng bao vây lấy thành, thì thuộc hạ mới biết được sự tồn tại của chúng.”
“Bọn chúng đã vây thành hai ngày.” Kim Dũng kinh ngạc thốt lên, không chỉ ông, mà cả những người khác cũng giật mình. Bởi vì một nhánh quân tinh nhuệ như vậy, không phải muốn thủ là có thể thủ được, đặc biệt là dưới tình huống thua xa về mọi mặt như vậy.
Nghe Kim Dũng kinh ngạc, Hành Mân lập tức chuyển sang một bộ dáng tự hào, sau đó mới chậm rãi đáp
“Tộc của chúng ta thật sự cũng không mấy yên bình, bởi vậy thuộc hạ lúc nào cũng trữ đá tảng cùng cung tên trong thành, bởi vậy bọn chúng cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế.”
Nói đến đây, ông dừng lại, sau đó chuyển sang ủ rũ như ban đầu, uất ức nói
“Chỉ là ngày hôm nay bọn chúng lại đột nhiên đem máy bắn đá tới, liên tục bắn phá suốt mấy giờ liền, thuộc hạ mới không cách nào vãn hồi bại cục được.”
Máy bắn đá, ba từ này như gai đâm vào trong lòng mỗi người.
Ở trong khu rừng này, chỉ có Dã Man Nhân mới dám tổ chức đánh lén Cương nhân như vậy. Cho dù là một tộc lớn đang gây chiếnnhư Thú Tộc, thì cũng bị Cương nhân đánh đến mức gắt gao.
Hơn nữa những kẻ tấn công lần này mang hình dáng con người thấp bé, chỉ có thể là Dã Man Nhân, hoặc là Nhân Tộc.
Nhân tộc mấy năm nay không ngừng đầu tư cho Dã Man Nhân để quấy phá đối thủ. Bởi lẽ đó, thân phận của những kẻ lạ này chỉ có thể là Dã Man Nhân, một bộ tộc Dã Man Nhân được Nhân Tộc hỗ trợ.
Mà những cỗ máy bắn đá kia, cùng với trang bị, trận hình, đều là một tay Nhân Tộc tạo ra.
Nhóm người sau một hồi trầm mặc, vẫn là Hành Mân cất tiếng hỏi trước
“Lúc gặp kẻ địch kia, ngài có hô lên một câu,.....”
Kim Dũng ngớ người một chốc, sau đó mới sực nhớ đến lúc gặp tên Chiến Hoàng kia, hắn có hô lên một câu gọi đối phương là Nhân Tộc.
Thực lực của kẻ nọ quá cao, bởi vậy nên ở đây ngoài Kim Dũng thì không ai biết người nọ là ai, trông như thế nào, thậm chí đối phương ăn mặc thứ gì cũng không ai nhìn rõ.
Kim Dũng lại trầm tư một lát, mới chậm rãi nói
“Ta chắc chắn hắn là Nhân Tộc, thứ công pháp mà bọn chúng tu luyện, cảm giác rất đặc thù, ta không thể nhầm được.”
“Vả lại những thứ mà kẻ địch có, nếu không phải Nhân Tộc thì cũng là liên quan đến chúng.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, ai nấy đều căm phẫn sục sôi, Nhân Tộc càng lúc càng không xem bọn họ ra gì rồi. Ngày xưa còn giấu diếm một chút, hiện tại trực tiếp lộ mặt, hành động cũng ngày càng quá đáng.
Mọi người lại một lần nữa trầm tư, qua một lát, một Binh Sĩ đến từ Nga Vũ Thành mới đứng dậy ngập ngừng hỏi
“Vậy hiện tại chúng ta vẫn làm theo kế hoạch, hay là truy đuổi bọn chúng ?”
Câu hỏi vừa đưa ra, Kim Dũng lại một lần nữa lâm vào suy nghĩ, nhất thời không đáp được. Còn Hành Mân thì lại kinh ngạc hỏi
“Mọi người còn có việc sao ?”
Cũng không trách ông lại kinh ngạc như vậy, dù sao điều động cả một vị Chiến Hoàng cường giả, chắc chắn không phải là chuyện bình thường.
Binh Sĩ vừa đặt câu hỏi, sẵn tiện đang đứng, cũng đồng thời đáp lại câu hỏi này.
Hắn đem toàn bộ nguyên nhân cùng thực lực của đàn trâu nói rõ ra, sau đó lại do dự đứng ở đó.
Mà Hành Mân nghe xong, một lần nữa lại lâm vào trầm tư, được một lát, ông mới khó khăn nói
“Vậy mọi người cứ trước tiên....”
Ông còn chưa dứt lời, Kim Dũng đã ngắt ngang
“Được rồi, việc lần này ta đã quyết.”
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa chuyển về phía Kim Dũng. Hành Mân còn định nói thêm, nhưng Kim Dũng không cho ông cơ hội đó.
Giọng điệu tràn đầy uy nghiêm, Kim Dũng chắc chắn nói ra
“Hiện tại chúng ta truy kích kẻ địch cũng chẳng có tác dụng gì. Đã vậy bọn chúng còn có thể vì e ngại mà lẩn trốn.”
“Bởi vậy, ta cùng với mười người Binh Sĩ này sẽ tiếp tục làm theo kế hoạch.”
Dứt lời, ông chuyển ánh mắt sang nhìn Hàn Hạo cùng Phục Ân, nhẹ nhàng nói
“Còn hai người các ngươi sẽ theo dấu bọn chúng, bằng mọi cách phải tìm ra hang ổ, chúng ta cần diệt gọn chúng.”
Toàn bộ đều ngớ người ra, không ai ngờ Kim Dũng sẽ ra một quyết định mọi mặt đều đánh như vậy, trong một thoáng không ai nói được gì.
Riêng Hành Mân, sắc mặt hắn lập tức trở thành âm trầm rồi. Theo ánh mắt của Kim Dũng, hắn nhìn thấy ba người Đại Thiên.
Nhưng bộ dáng thương tật của ba người khiến hắn không hề có một chút lòng tin nào, đã vậy thực lực cũng không hề mạnh, chỉ có Hàn Hạo là miễn cưỡng lọt vào mắt, nhưng hiện tại hắn bị thương, chưa chắc đã chiến đấu tốt.
Nói rõ hơn một chút, thì là những Binh Sĩ trong tòa thành này có khi lại tốt hơn ba người Đại Thiên nữa.
Vì mạng sống của mọi người trong thành, ông cắn răng phản đối
“Thuộc hạ nghĩ là mình không cần. Việc này bản thân thuộc hạ có thể tự mình sắp xếp, ngài cứ yên tâm đi làm nhiệm vụ là được.”
Kim Dũng mỉm cười nhìn ông lão này, tâm tình của đối phương, ông làm sao không hiểu được, đổi lại là ông, ông cũng cảm thấy khó chịu.
Dù sao việc này thật sự quá nghiêm trọng, ba người như Đại Thiên và Hàn Hạo có cũng như không.
Nhẹ nhàng mỉm cười, Kim Dũng ôn tồn giải thích
“Nếu hiện tại chúng ta cho người quá mạnh đi, bọn chúng sẽ không dễ dàng lộ diện. Nhưng ba người thực lực khá yếu, bọn chúng phần nào đó sẽ khinh thường, nếu bọn họ linh hoạt một chút, thì việc tìm ra hang ổ của bọn kia là chuyện rất có thể, chỉ có điều.....”
Kim Dũng lại ngưng nói, sau một hồi ngẫm nghĩ, ông mới tiếp tục giải thích
“Chỉ có điều lúc phát hiện hang ổ, cũng là lúc chúng tiêu diệt những người trinh sát, bởi vậy những người đi lần này phải cực kỳ khôn ngoan, nếu không thì không dùng được.”
Đối với những việc này, Hành Mân cũng không hề phản đối, chỉ có điều việc dùng người, hắn không thể đơn giản nhượng bộ như vậy.
“Nhưng thuộc hạ hoàn toàn có thể điều vài người hoàn toàn khỏe mạnh đi. Còn vài vị này, thuộc hạ nghĩ nên cho bọn họ nghĩ ngơi một thời gian thì tốt hơn.”
“Việc này ta sợ không có mấy người được như bọn họ. Sự linh hoạt của ba người này, ta đã thử qua, nhiệm vụ lần này trong tay họ khả năng thành công rất cao.” Kim Dũng lắc đầu từ chối.
Thật sự, ông còn có một điều không nói, đó là ông muốn bồi dưỡng ba người. Nếu thật sự kéo ba người đi theo ông truy kích đàn trâu, thì tác dụng họ phát ra rất nhỏ.
Nhưng nếu là làm nhiệm vụ như thế này thì khác, bọn họ độc lập cùng áp lực lớn, hơn nữa đối thủ lại ngang tầm, khả năng ứng phó được là rất cao. Dù sao những Chiến Vương cùng Chiến Hoàng kia cungc không rãnh đi tìm bọn họ gây chuyện.
Hành Mân tuy cực kỳ phản đối, nhưng dưới ánh mắt tràn đầy áp lực của Kim Dũng, ông bất đắc dĩ im lặng. Nhưng ông cũng không đồng ý dễ dàng như vậy, bởi lẽ đó, ông lại ra một yêu cầu cuối cùng
“Thuộc hạ có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng lần này phải thêm một người nữa đi theo.”
Nghe giọng điệu quyết tâm của đối phương, Kim Dũng biết nếu còn từ chối, chỉ sợ không cách nào đạt được quyết định chung, bởi vậy, lần này ông cũng chỉ có thể nhượng bộ nói
“Người nào ?”
“Đó là con trai thuộc hạ, hắn năm nay đã là một Trung Giai Chiến Tướng rồi.” Hành Mân kiên định đáp lại.
“Con trai ngươi ?” Kim Dũng hơi có chút kinh ngạc, sau đó lại hỏi “Liệu việc này có quá mạo hiểm không ?”
Hành Mân không đáp, mà cứng rắn nhìn thẳng vào Kim Dũng hỏi ngược lại
“Vậy ngài dùng những người này, liệu có quá mạo hiểm không ?”
Kim Dũng không cách nào trả lời được, cả sảnh nhất thời lâm vào trong sự im lặng, mọi người lâm vào trong suy nghĩ của mình.
Riêng ba người Đại Thiên thì hiện tại vô cùng ấm ức, đổi lại là ai thì cũng có cảm giác như họ. Bị đối phương thẳng thừng xem thường thật sự không dễ chịu chút nào.
Đặc biệt là Đại Thiên cùng Phục Ân, hai người đều biết, nếu không có bọn họ mà chỉ có một mình Hàn Hạo, thì mọi người đã không bị khinh thường như vậy. Bởi vậy hai người ngoài uất ức, còn vô cùng tự trách nhìn về phía Hàn Hạo.
Hàn Hạo cũng cảm nhận được, nhưng hắn có thể nói gì bây giờ. Hai tay lần lượt vỗ vai hai người bạn, đây là cách trấn an tốt nhất mà hiện tại Hàn Hạo có thể làm.
Lại qua một lúc nữa, cuối cùng Kim Dũng cũng đã suy nghĩ xong.
Nhẹ nhàng ho một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó Kim Dũng mới ra quyết định
“Việc này cứ quyết định vậy đi. Bên phía Hành Mân muốn chọn ai thì chọn, ta sẽ không can thiệp. Ngày hôm nay chúng ta sẽ tạm nghỉ dọn dẹp, ngay sáng mai sẽ lập tức xuất phát.”
Hiện tại nghỉ ngơi thật sự là không cần thiết, bởi vì hiện tại trời còn chưa đến trưa, căn bản là còn rất sớm. Kim Dũng làm vậy là cố tình muốn tạo cơ hội cho ba người Đại Thiên khôi phục, tăng thêm một tia sống sót.
Ở đây ai cũng hiểu điều này.
Hành Mân cũng hiểu, bởi vậy hắn vô cùng khó chịu. Vốn dĩ định dùng một nước cờ này bức Kim Dũng phải rút lại lời nói. Ai ngờ đối phương lại giao quyền chọn người lại cho mình, xem như là có chuyện gì thì ông tự chịu trách nhiệm.
Mấp máy môi vài cái, Hành Mân còn ý định nói gì nữa, nhưng qua một lát, ông cũng chỉ có thể thở dài một hơi bất đắc dĩ, bởi vì ông biết dù mình có nói thế nào, thì đối phương cũng không rút lại quyết định. Hiện tại ông cũng chỉ có thể cầu nguyện cho ba người mà Kim Dũng chọn thật sự có đủ khả năng hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Thấy không ai ý kiến gì nữa, Kim Dũng mới quát lớn tuyên bố
“Nếu không còn ai ý kiến gì nữa, thì mọi người cứ y như kế hoạch mà làm, hiện tại trước tiên về nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị làm nhiệm vụ đi.”
“Khoan đã.” Hành Mân lại một lần nữa ngăn cản “Nếu đợi đến ngày mai mới bắt đầu đuổi theo, thì liệu có kịp hay không.”
Kim Dũng nghe xong lập tức nhíu mày, người trước mắt quyết không chịu nhượng bộ sao, tưởng chừng đối phương đã chấp nhận, ai ngờ còn cố bắt bẻ.
Hành Mân chắc chắn cũng biết ba người Hàn Hạo cần thêm thời gian nghỉ ngơi, ông hỏi như vậy chỉ có một mục đích duy nhất là cố gắng níu kéo thôi.
Thật sự thì Hành Mân cũng chỉ là làm ra cố gắng cuối cùng, chứ ông thật sự cũng không hi vọng Kim Dũng sẽ chấp nhận.
Mà thật sự, Kim Dũng trực tiếp thẳng thừng từ chối
“Kẻ địch chỉ huy vô cùng tốt, nên bọn chúng rút lui có trật tự cùng cảnh giác đàng hoàng, bởi vậy nên tốc độ khá chậm.”
“Hơn nữa nếu hiện tại truy đuổi, bọn chúng chắc chắn sẽ phát hiện ngay. Vì vậy nên chỉ có ngày mai truy đuổi là hợp lý nhất.”
Dứt lời, Kim Dũng tỏ tõ thái độ khó chịu hướng về phía Hành Mân hỏi
“Ngươi còn có ý kiến gì không ?”
“Thuộc hạ xin tuân theo mệnh lệnh của đại nhân.” Hành Mân ủ rũ cúi đầu đáp lại.
“Vậy được rồi, mọi người mau nghỉ ngơi thôi.” Kim Dũng nghe vậy mới mỉm cười đáp lại.
Hành Mân thở dài một hơi, một lần nữa trở thành người dẫn đường.
Cũng không đi đâu xa, ngay phía sau ghế chủ vị mà Kim Dũng ngồi có một cánh cửa, đi vào đó sẽ có rất nhiều gian phòng, thừa đủ cho cả nhóm người nghỉ ngơi.
Lấy lý do chiếu cố Đại Thiên, Phục Ân cùng Hàn Hạo quyết định cả ba ở chung một phòng. Hành Mân đối với bọn họ có ác cảm, cũng không muốn nói nhiều, thuận miệng đồng ý.
Sau đó ông an bài phòng ở cho tất cả những người còn lại, rồi ủ rũ đi mất.
Hàn Hạo dẫn theo Đại Thiên cùng Phục Ân vào căn phòng của mình. Trên gương mặt của ba người đều tràn đầy vẻ hoang mang, lo lắng.
Đặc biệt là Đại Thiên, thời gian một ngày, hắn không tự tin bản thân mình có thể kịp thời hồi phục hoạt động thật tốt hay không, hắn không muốn mình làm vật vướng víu.
Ba người ngồi bệt lên trên cái bàn duy nhất đặt trong phòng, thở dài bất đắc dĩ.
Ngay lúc này, đột nhiên, một bóng người hiện ra trong phòng, sự việc đến quá đột nhiên, bọn họ bị giật đến mức bắn người.
Cũng may kịp định thần lại, nhìn kỹ người đến là Kim Dũng, bọn họ mới an tâm lại.
.....................................................................................................
Đoàn Tam Thiếu
Truyen CV (.) Com
Trong khi chờ đợi, các bạn có thể đọc các truyện cùng team tại Truyện được đăng tại T r u y e n Cv (.) com
truyencv.com/tac-gia/nhom-stv-100 /
Bình chọn Converter được yêu thích nhất
Số từ: 3285
Báo Lỗi
tuancfno05
Bé Khỏe Bé Ngon
Tài sản: 276 bạc
Đã đăng 1 truyện và 83 chương
Được cảm ơn 977 lần
Reading(6998,2750378,0); if($.cookie('cbackground')){$('#wrap').css('background',$.cookie('cbackground'));if($.cookie('cbackground')=='#232323')$('.chapter').css('color','#777');} if($.cookie('cfont')) $('.chapter').css('font-family',$.cookie('cfont')); if($.cookie('csize')) $('.chapter').css('font-size',$.cookie('csize')); if($.cookie('cline')) $('.chapter').css('line-height',$.cookie('cline')); if($.cookie('cfull')=='container') $('#content').toggleClass('container container-fluid'); function arrows_navigation(e) { e = e || window.event; if (e.keyCode == '37') { window.location.href=' truyencv.com/uy-chan-cuong-toc/chuong-80/'; }} document.onkeydown = arrows_navigation;
Cảm ơn
Dù là Vương Thành thì kiến trúc của nó cũng không bộc lộ ra vẻ uy nghiêm hay đẹp mắt gì cả.
Thứ mà Cương nhân gán vào những tòa kiến trúc của mình là một sự vững chắc, đủ để đương đầu với bất kỳ cuộc tấn công nào.
Dù sao thời gian phát triển của Cương nhân không được bao lâu cả. Nhìn về khoảng hai mươi năm về trước, bọn họ cũng chỉ như những Dã Man Nhân hiện tại, tranh đấu với nhau mà thôi.
Mà cũng bởi vì điều đó, mà tòa Phủ Thành Chủ này cũng không phải xa hoa tráng lệ.
Đúng như cách gọi, nó chỉ là một tòa nhà khá lớn và được bảo vệ nghiêm ngặt mà thôi, cũng không có gì mới lạ.
So với Vương Cung, nơi này rất tầm thường.
Tuy vậy, đây cũng là công trình lớn thứ ba mà Đại Thiên thấy, chỉ sau Vương Cung cùng nhà tù giam giữ hắn mấy tháng kia.
Vẫn bị buộc trên lưng Hàn Hạo, qua một lúc, Đại Thiên thuận lợi theo đoàn người đi vào trong tòa Phủ Thành Chủ này.
Vừa bước qua cánh cửa, lập tức lại xuất hiện một sảnh lớn.
Bốn phía rộng rãi, trần nhà cao vút, phía cuối sảnh này là một bục đá khá cao, đi lên cầu thang, sẽ có một cái ghế ngồi bằng đá, nhìn từ trên đó, có thể bao quát tất cả bên dưới.
Mà ở phía dưới, hai bên có rất nhiều ghế đá được bày sẵn, số lượng không ít hơn một trăm.
Sảnh lớn này, chính là nơi hội họp bàn luận của Cương nhân trong thành.
Ông lão chỉ huy trong thành kia sau khi bước vào đây cũng không đi tiếp nữa, mà là khom mình, hai tay ngửa ra hướng về phía ghế ngồi ở nơi cao nhất kia, mắt cung kính nhìn Kim Dũng.
Kim Dũng cũng không có một chút chần chờ nào, thẳng thắn bước về phía ghế ngồi cao nhất kia đi lên.
Đợi sau khi Kim Dũng ngồi xuống, những người khác mới chia ra ngồi hai bên.
Hàn Hạo cùng Phục Ân cũng đem Đại Thiên đi tìm một chỗ ngồi. Bởi lẽ hiện tại không thích hợp để gò bó nữa, nên Hàn Hạo an trí cho Đại Thiên ngồi ở một ghế bên cạnh hắn.
Lại qua một chốc, mọi người mới ổn định lại hết.
Đại diện bên phía tòa thành này cũng chỉ có ông lão kia.
Kim Dũng quét mắt nhìn một vòng, sau đó mới hướng về phía ông lão nọ hỏi
“Hành Mân, lai lịch của những kẻ kia là như thế nào ?”
Ông lão Hành Mân kia thoáng cười khổ, sau đó mới ủ rũ đáp
“Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm. Một nhánh quân tinh nhuệ như vậy lại xuất hiện không có bất kỳ một dấu hiệu nào. Chỉ đến khi hai ngày trước bọn chúng bao vây lấy thành, thì thuộc hạ mới biết được sự tồn tại của chúng.”
“Bọn chúng đã vây thành hai ngày.” Kim Dũng kinh ngạc thốt lên, không chỉ ông, mà cả những người khác cũng giật mình. Bởi vì một nhánh quân tinh nhuệ như vậy, không phải muốn thủ là có thể thủ được, đặc biệt là dưới tình huống thua xa về mọi mặt như vậy.
Nghe Kim Dũng kinh ngạc, Hành Mân lập tức chuyển sang một bộ dáng tự hào, sau đó mới chậm rãi đáp
“Tộc của chúng ta thật sự cũng không mấy yên bình, bởi vậy thuộc hạ lúc nào cũng trữ đá tảng cùng cung tên trong thành, bởi vậy bọn chúng cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế.”
Nói đến đây, ông dừng lại, sau đó chuyển sang ủ rũ như ban đầu, uất ức nói
“Chỉ là ngày hôm nay bọn chúng lại đột nhiên đem máy bắn đá tới, liên tục bắn phá suốt mấy giờ liền, thuộc hạ mới không cách nào vãn hồi bại cục được.”
Máy bắn đá, ba từ này như gai đâm vào trong lòng mỗi người.
Ở trong khu rừng này, chỉ có Dã Man Nhân mới dám tổ chức đánh lén Cương nhân như vậy. Cho dù là một tộc lớn đang gây chiếnnhư Thú Tộc, thì cũng bị Cương nhân đánh đến mức gắt gao.
Hơn nữa những kẻ tấn công lần này mang hình dáng con người thấp bé, chỉ có thể là Dã Man Nhân, hoặc là Nhân Tộc.
Nhân tộc mấy năm nay không ngừng đầu tư cho Dã Man Nhân để quấy phá đối thủ. Bởi lẽ đó, thân phận của những kẻ lạ này chỉ có thể là Dã Man Nhân, một bộ tộc Dã Man Nhân được Nhân Tộc hỗ trợ.
Mà những cỗ máy bắn đá kia, cùng với trang bị, trận hình, đều là một tay Nhân Tộc tạo ra.
Nhóm người sau một hồi trầm mặc, vẫn là Hành Mân cất tiếng hỏi trước
“Lúc gặp kẻ địch kia, ngài có hô lên một câu,.....”
Kim Dũng ngớ người một chốc, sau đó mới sực nhớ đến lúc gặp tên Chiến Hoàng kia, hắn có hô lên một câu gọi đối phương là Nhân Tộc.
Thực lực của kẻ nọ quá cao, bởi vậy nên ở đây ngoài Kim Dũng thì không ai biết người nọ là ai, trông như thế nào, thậm chí đối phương ăn mặc thứ gì cũng không ai nhìn rõ.
Kim Dũng lại trầm tư một lát, mới chậm rãi nói
“Ta chắc chắn hắn là Nhân Tộc, thứ công pháp mà bọn chúng tu luyện, cảm giác rất đặc thù, ta không thể nhầm được.”
“Vả lại những thứ mà kẻ địch có, nếu không phải Nhân Tộc thì cũng là liên quan đến chúng.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, ai nấy đều căm phẫn sục sôi, Nhân Tộc càng lúc càng không xem bọn họ ra gì rồi. Ngày xưa còn giấu diếm một chút, hiện tại trực tiếp lộ mặt, hành động cũng ngày càng quá đáng.
Mọi người lại một lần nữa trầm tư, qua một lát, một Binh Sĩ đến từ Nga Vũ Thành mới đứng dậy ngập ngừng hỏi
“Vậy hiện tại chúng ta vẫn làm theo kế hoạch, hay là truy đuổi bọn chúng ?”
Câu hỏi vừa đưa ra, Kim Dũng lại một lần nữa lâm vào suy nghĩ, nhất thời không đáp được. Còn Hành Mân thì lại kinh ngạc hỏi
“Mọi người còn có việc sao ?”
Cũng không trách ông lại kinh ngạc như vậy, dù sao điều động cả một vị Chiến Hoàng cường giả, chắc chắn không phải là chuyện bình thường.
Binh Sĩ vừa đặt câu hỏi, sẵn tiện đang đứng, cũng đồng thời đáp lại câu hỏi này.
Hắn đem toàn bộ nguyên nhân cùng thực lực của đàn trâu nói rõ ra, sau đó lại do dự đứng ở đó.
Mà Hành Mân nghe xong, một lần nữa lại lâm vào trầm tư, được một lát, ông mới khó khăn nói
“Vậy mọi người cứ trước tiên....”
Ông còn chưa dứt lời, Kim Dũng đã ngắt ngang
“Được rồi, việc lần này ta đã quyết.”
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa chuyển về phía Kim Dũng. Hành Mân còn định nói thêm, nhưng Kim Dũng không cho ông cơ hội đó.
Giọng điệu tràn đầy uy nghiêm, Kim Dũng chắc chắn nói ra
“Hiện tại chúng ta truy kích kẻ địch cũng chẳng có tác dụng gì. Đã vậy bọn chúng còn có thể vì e ngại mà lẩn trốn.”
“Bởi vậy, ta cùng với mười người Binh Sĩ này sẽ tiếp tục làm theo kế hoạch.”
Dứt lời, ông chuyển ánh mắt sang nhìn Hàn Hạo cùng Phục Ân, nhẹ nhàng nói
“Còn hai người các ngươi sẽ theo dấu bọn chúng, bằng mọi cách phải tìm ra hang ổ, chúng ta cần diệt gọn chúng.”
Toàn bộ đều ngớ người ra, không ai ngờ Kim Dũng sẽ ra một quyết định mọi mặt đều đánh như vậy, trong một thoáng không ai nói được gì.
Riêng Hành Mân, sắc mặt hắn lập tức trở thành âm trầm rồi. Theo ánh mắt của Kim Dũng, hắn nhìn thấy ba người Đại Thiên.
Nhưng bộ dáng thương tật của ba người khiến hắn không hề có một chút lòng tin nào, đã vậy thực lực cũng không hề mạnh, chỉ có Hàn Hạo là miễn cưỡng lọt vào mắt, nhưng hiện tại hắn bị thương, chưa chắc đã chiến đấu tốt.
Nói rõ hơn một chút, thì là những Binh Sĩ trong tòa thành này có khi lại tốt hơn ba người Đại Thiên nữa.
Vì mạng sống của mọi người trong thành, ông cắn răng phản đối
“Thuộc hạ nghĩ là mình không cần. Việc này bản thân thuộc hạ có thể tự mình sắp xếp, ngài cứ yên tâm đi làm nhiệm vụ là được.”
Kim Dũng mỉm cười nhìn ông lão này, tâm tình của đối phương, ông làm sao không hiểu được, đổi lại là ông, ông cũng cảm thấy khó chịu.
Dù sao việc này thật sự quá nghiêm trọng, ba người như Đại Thiên và Hàn Hạo có cũng như không.
Nhẹ nhàng mỉm cười, Kim Dũng ôn tồn giải thích
“Nếu hiện tại chúng ta cho người quá mạnh đi, bọn chúng sẽ không dễ dàng lộ diện. Nhưng ba người thực lực khá yếu, bọn chúng phần nào đó sẽ khinh thường, nếu bọn họ linh hoạt một chút, thì việc tìm ra hang ổ của bọn kia là chuyện rất có thể, chỉ có điều.....”
Kim Dũng lại ngưng nói, sau một hồi ngẫm nghĩ, ông mới tiếp tục giải thích
“Chỉ có điều lúc phát hiện hang ổ, cũng là lúc chúng tiêu diệt những người trinh sát, bởi vậy những người đi lần này phải cực kỳ khôn ngoan, nếu không thì không dùng được.”
Đối với những việc này, Hành Mân cũng không hề phản đối, chỉ có điều việc dùng người, hắn không thể đơn giản nhượng bộ như vậy.
“Nhưng thuộc hạ hoàn toàn có thể điều vài người hoàn toàn khỏe mạnh đi. Còn vài vị này, thuộc hạ nghĩ nên cho bọn họ nghĩ ngơi một thời gian thì tốt hơn.”
“Việc này ta sợ không có mấy người được như bọn họ. Sự linh hoạt của ba người này, ta đã thử qua, nhiệm vụ lần này trong tay họ khả năng thành công rất cao.” Kim Dũng lắc đầu từ chối.
Thật sự, ông còn có một điều không nói, đó là ông muốn bồi dưỡng ba người. Nếu thật sự kéo ba người đi theo ông truy kích đàn trâu, thì tác dụng họ phát ra rất nhỏ.
Nhưng nếu là làm nhiệm vụ như thế này thì khác, bọn họ độc lập cùng áp lực lớn, hơn nữa đối thủ lại ngang tầm, khả năng ứng phó được là rất cao. Dù sao những Chiến Vương cùng Chiến Hoàng kia cungc không rãnh đi tìm bọn họ gây chuyện.
Hành Mân tuy cực kỳ phản đối, nhưng dưới ánh mắt tràn đầy áp lực của Kim Dũng, ông bất đắc dĩ im lặng. Nhưng ông cũng không đồng ý dễ dàng như vậy, bởi lẽ đó, ông lại ra một yêu cầu cuối cùng
“Thuộc hạ có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng lần này phải thêm một người nữa đi theo.”
Nghe giọng điệu quyết tâm của đối phương, Kim Dũng biết nếu còn từ chối, chỉ sợ không cách nào đạt được quyết định chung, bởi vậy, lần này ông cũng chỉ có thể nhượng bộ nói
“Người nào ?”
“Đó là con trai thuộc hạ, hắn năm nay đã là một Trung Giai Chiến Tướng rồi.” Hành Mân kiên định đáp lại.
“Con trai ngươi ?” Kim Dũng hơi có chút kinh ngạc, sau đó lại hỏi “Liệu việc này có quá mạo hiểm không ?”
Hành Mân không đáp, mà cứng rắn nhìn thẳng vào Kim Dũng hỏi ngược lại
“Vậy ngài dùng những người này, liệu có quá mạo hiểm không ?”
Kim Dũng không cách nào trả lời được, cả sảnh nhất thời lâm vào trong sự im lặng, mọi người lâm vào trong suy nghĩ của mình.
Riêng ba người Đại Thiên thì hiện tại vô cùng ấm ức, đổi lại là ai thì cũng có cảm giác như họ. Bị đối phương thẳng thừng xem thường thật sự không dễ chịu chút nào.
Đặc biệt là Đại Thiên cùng Phục Ân, hai người đều biết, nếu không có bọn họ mà chỉ có một mình Hàn Hạo, thì mọi người đã không bị khinh thường như vậy. Bởi vậy hai người ngoài uất ức, còn vô cùng tự trách nhìn về phía Hàn Hạo.
Hàn Hạo cũng cảm nhận được, nhưng hắn có thể nói gì bây giờ. Hai tay lần lượt vỗ vai hai người bạn, đây là cách trấn an tốt nhất mà hiện tại Hàn Hạo có thể làm.
Lại qua một lúc nữa, cuối cùng Kim Dũng cũng đã suy nghĩ xong.
Nhẹ nhàng ho một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó Kim Dũng mới ra quyết định
“Việc này cứ quyết định vậy đi. Bên phía Hành Mân muốn chọn ai thì chọn, ta sẽ không can thiệp. Ngày hôm nay chúng ta sẽ tạm nghỉ dọn dẹp, ngay sáng mai sẽ lập tức xuất phát.”
Hiện tại nghỉ ngơi thật sự là không cần thiết, bởi vì hiện tại trời còn chưa đến trưa, căn bản là còn rất sớm. Kim Dũng làm vậy là cố tình muốn tạo cơ hội cho ba người Đại Thiên khôi phục, tăng thêm một tia sống sót.
Ở đây ai cũng hiểu điều này.
Hành Mân cũng hiểu, bởi vậy hắn vô cùng khó chịu. Vốn dĩ định dùng một nước cờ này bức Kim Dũng phải rút lại lời nói. Ai ngờ đối phương lại giao quyền chọn người lại cho mình, xem như là có chuyện gì thì ông tự chịu trách nhiệm.
Mấp máy môi vài cái, Hành Mân còn ý định nói gì nữa, nhưng qua một lát, ông cũng chỉ có thể thở dài một hơi bất đắc dĩ, bởi vì ông biết dù mình có nói thế nào, thì đối phương cũng không rút lại quyết định. Hiện tại ông cũng chỉ có thể cầu nguyện cho ba người mà Kim Dũng chọn thật sự có đủ khả năng hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Thấy không ai ý kiến gì nữa, Kim Dũng mới quát lớn tuyên bố
“Nếu không còn ai ý kiến gì nữa, thì mọi người cứ y như kế hoạch mà làm, hiện tại trước tiên về nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị làm nhiệm vụ đi.”
“Khoan đã.” Hành Mân lại một lần nữa ngăn cản “Nếu đợi đến ngày mai mới bắt đầu đuổi theo, thì liệu có kịp hay không.”
Kim Dũng nghe xong lập tức nhíu mày, người trước mắt quyết không chịu nhượng bộ sao, tưởng chừng đối phương đã chấp nhận, ai ngờ còn cố bắt bẻ.
Hành Mân chắc chắn cũng biết ba người Hàn Hạo cần thêm thời gian nghỉ ngơi, ông hỏi như vậy chỉ có một mục đích duy nhất là cố gắng níu kéo thôi.
Thật sự thì Hành Mân cũng chỉ là làm ra cố gắng cuối cùng, chứ ông thật sự cũng không hi vọng Kim Dũng sẽ chấp nhận.
Mà thật sự, Kim Dũng trực tiếp thẳng thừng từ chối
“Kẻ địch chỉ huy vô cùng tốt, nên bọn chúng rút lui có trật tự cùng cảnh giác đàng hoàng, bởi vậy nên tốc độ khá chậm.”
“Hơn nữa nếu hiện tại truy đuổi, bọn chúng chắc chắn sẽ phát hiện ngay. Vì vậy nên chỉ có ngày mai truy đuổi là hợp lý nhất.”
Dứt lời, Kim Dũng tỏ tõ thái độ khó chịu hướng về phía Hành Mân hỏi
“Ngươi còn có ý kiến gì không ?”
“Thuộc hạ xin tuân theo mệnh lệnh của đại nhân.” Hành Mân ủ rũ cúi đầu đáp lại.
“Vậy được rồi, mọi người mau nghỉ ngơi thôi.” Kim Dũng nghe vậy mới mỉm cười đáp lại.
Hành Mân thở dài một hơi, một lần nữa trở thành người dẫn đường.
Cũng không đi đâu xa, ngay phía sau ghế chủ vị mà Kim Dũng ngồi có một cánh cửa, đi vào đó sẽ có rất nhiều gian phòng, thừa đủ cho cả nhóm người nghỉ ngơi.
Lấy lý do chiếu cố Đại Thiên, Phục Ân cùng Hàn Hạo quyết định cả ba ở chung một phòng. Hành Mân đối với bọn họ có ác cảm, cũng không muốn nói nhiều, thuận miệng đồng ý.
Sau đó ông an bài phòng ở cho tất cả những người còn lại, rồi ủ rũ đi mất.
Hàn Hạo dẫn theo Đại Thiên cùng Phục Ân vào căn phòng của mình. Trên gương mặt của ba người đều tràn đầy vẻ hoang mang, lo lắng.
Đặc biệt là Đại Thiên, thời gian một ngày, hắn không tự tin bản thân mình có thể kịp thời hồi phục hoạt động thật tốt hay không, hắn không muốn mình làm vật vướng víu.
Ba người ngồi bệt lên trên cái bàn duy nhất đặt trong phòng, thở dài bất đắc dĩ.
Ngay lúc này, đột nhiên, một bóng người hiện ra trong phòng, sự việc đến quá đột nhiên, bọn họ bị giật đến mức bắn người.
Cũng may kịp định thần lại, nhìn kỹ người đến là Kim Dũng, bọn họ mới an tâm lại.
.....................................................................................................
Đoàn Tam Thiếu
Truyen CV (.) Com
Trong khi chờ đợi, các bạn có thể đọc các truyện cùng team tại Truyện được đăng tại T r u y e n Cv (.) com
truyencv.com/tac-gia/nhom-stv-100 /
Bình chọn Converter được yêu thích nhất
Số từ: 3285
Báo Lỗi
tuancfno05
Bé Khỏe Bé Ngon
Tài sản: 276 bạc
Đã đăng 1 truyện và 83 chương
Được cảm ơn 977 lần
Reading(6998,2750378,0); if($.cookie('cbackground')){$('#wrap').css('background',$.cookie('cbackground'));if($.cookie('cbackground')=='#232323')$('.chapter').css('color','#777');} if($.cookie('cfont')) $('.chapter').css('font-family',$.cookie('cfont')); if($.cookie('csize')) $('.chapter').css('font-size',$.cookie('csize')); if($.cookie('cline')) $('.chapter').css('line-height',$.cookie('cline')); if($.cookie('cfull')=='container') $('#content').toggleClass('container container-fluid'); function arrows_navigation(e) { e = e || window.event; if (e.keyCode == '37') { window.location.href=' truyencv.com/uy-chan-cuong-toc/chuong-80/'; }} document.onkeydown = arrows_navigation;
Cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.