Uy Chấn Cương Tộc

Chương 12: Lai lịch kẻ địch.

LCP Team

19/09/2016

"Tiểu Thiên, đỡ hơn chưa ?"

Người chưa tới, âm thanh đã trước tiên xuất hiện. Triệu Cẩm Phàm cười to, cùng với thủ lĩnh hắc giáp binh sĩ dắt tay nhau tới. Đại Thiên nhìn thấy hai người này, trong tâm một hồi cao hứng, nhưng đối với tiếng cười to của đối phương thì vô cùng bất đắc dĩ nhìn Triệu Cẩm Nghi nằm ngủ bên cạnh.

Triệu Cẩm Phàm cùng vị binh sĩ kia đối với việc Đại Thiên vô lễ lờ đi, tuy đều là người dễ tính nhưng vẫn có chút bất mãn. Nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Đại Thiên liền ngây ra, Triệu Cẩm Phàm phản ứng lại lập tức đè lại vị binh sĩ còn đang định trách cứ, vị thủ lĩnh binh sĩ này cũng thức thời im lặng, cũng may Triệu Cẩm Nghi không biết có phải quá mệt mỏi không mà không bị giật mình tỉnh lại. Cả hai rón rén lại gần, ngồi bệt xuống trước mặt Đại Thiên.

"Tiểu Thiên, đây là chuyện gì ?"

Triệu Cẩm Phàm nhỏ giọng nói, tay chỉ chỉ vào em gái mình, hắn dù nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra tại sao em mình lại dựa vào người khác ngủ thế kia. Đại Thiên đối với câu hỏi lựa chọn lờ đi, nhưng đối với liên tục bị gọi là "tiểu Thiên" có chút phản đối, âm thầm bất mãn nhỏ giọng nhắc nhở

"Triệu đại ca, ta gọi là Đại Thiên."

"Đại ?"

Triệu Cẩm Phàm hai người toàn bộ ngây ra, soi mói nhìn Đại Thiên từ đầu đến chân một lượt. Cuối cùng, Triệu Cẩm Phàm một bộ nghi hoặc nhìn thẳng vào đối phương hỏi

"Ngươi chỗ nào đại ?"

Dưới ánh mắt soi mói của hai người, Đại Thiên mồ hôi đổ khắp người, bị đả kích thảm hại, khuất phục trước xưng hô của đối phương. Nhìn Đại Thiên một bộ khuất nhục bại trận, Triệu Cẩm Phàm cũng không dám quá mức dằn vặt đối phương, ho khan một tiếng liền hỏi lại

"Cẩm Nghi nàng như thế nào ?"

Đại Thiên hơi ngớ ra, biết đối phương là cho mình bậc thang hạ xuống, vội vàng phối hợp nói

"Ta cũng không rõ lắm. Có lẽ là do quá mệt mỏi liền thiếp đi."

Triệu Cẩm Phàm gật gù tỏ vẻ hiểu, cũng không quá quan tâm việc này, hắn quan tâm chính là Đại Thiên nên tiếp tục hỏi

"Còn ngươi, thương thế đỡ hơn chưa ?"

Đại Thiên thấy đối phương quan tâm, trong lòng vô cùng cảm động, cũng không giấu diếm chút nào, mười mươi đem tình tình cơ thể nói ra. Triệu Cẩm Phàm nghe xong cũng không ý kiến gì về việc này, ngược lại có chút thưởng thức nhìn Đại Thiên khen ngợi

"Cái cách chiến đấu của ngươi tuy không được tốt lắm, nhưng ta thích. Nam nhân là phải vậy, chứ ngập ngừng lầm bà lầm bầm ba cái kỷ luật rách nát kia cuối cùng chẳng làm được tích sự gì."

Đại Thiên ngẩn ra, có chút xấu hổ, lời này khác nào mắng hắn vô kỷ luật. Mà ngồi bên cạnh nãy giờ, vị thủ lĩnh kia nghe đến đây liền có chút tức giận nói

"Triệu huynh nói sai rồi, trong chiến trận không phối hợp đoàn thể, không chỉ làm hại bản thân mà còn liên lụy đến đồng đội, việc như vậy ngươi cũng dám nói ra."

Triệu Cẩm Phàm cũng không tranh cãi, cười cười qua loa vài tiếng mới nói tiếp

"Hàn huynh ngươi nói có lẽ cũng không sai, nhưng lão Triệu ta đây sống ưa thích nhất có ba thứ mà một trong số đó là liều mạng, cảm giác đó khiến ta vô cùng phấn khích."

"Thực lực như ngươi không dốc sức hỗ trợ cho dân tộc, lại đi nói vài câu xàm ngôn qua loa có ích gì không." Vị Hàn huynh kia vô cùng căm tức nói, hắn từ nhỏ được giáo dục trong quân, chấp hành quân kỷ cùng phối hợp đồng đội là hai điều quan trọng nhất, hiện tại thấy đối phương có lời nói trái ngược liền vô cùng bất mãn.

Triệu Cẩm Phàm cũng không bị nói động, nghe đối phương trách xong liền tùy ý nói

"Nếu ngươi có thể liều mạng, ngươi đã sớm đột phá Chiến Tướng từ lâu rồi. Ngươi có một trái tim của cường giả, nhưng ý nghĩ của ngươi lại trói buộc nó."

Hàn huynh ngẩn người, cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, mặt lộ vẻ trầm tư cúi đầu suy nghĩ, cả hai lâm vào trầm mặc. Thấy cuối cùng hai ngươi cũng tranh cãi xong, Đại Thiên vội tò mò hỏi

"Triệu đại ca, còn hai thứ ưa thích nhất còn lại của ngươi là gì ?"

Triệu Cẩm Phàm cười xấu xa đáp

"Ngươi thật sự muốn biết...."

Đại Thiên gật đầu liên tục, bên cạnh vị Hàn huynh kia cũng ngẩng đầu dậy nhìn Triệu Cẩm Phàm. Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Triệu Cẩm Phàm vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói



"Hai thứ ưa thích còn lại của ta là......"

Nói đến chữ cuối liền ngân dài, sau đó nét mặt nhanh chóng chuyển thành cợt nhã, tùy ý nói

"Tiền tài và mỹ nữ."

Đại Thiên còn có chút chưa hiểu thì một bên vị Hàn huynh kia lại tức giận đứng phắt dậy, chắp tay nói

"Cảm ơn Triệu huynh đã chỉ điểm, tiểu đệ xin đi trước. Hi vọng lần sau chúng ta sẽ gặp lại ở quân doanh."

Nói xong liền không quay đầu lại đi mất. Hai người còn lại căn bản là không quan tâm đến hắn, vị Hàn huynh kia vừa đi, Đại Thiên trước tiên hỏi

"Triệu đại ca, tình hình chiến đấu lúc sau thế nào ?"

Triệu Cẩm Phàm hơi ngây người một chút, hắn không ngờ đối phương lời nói đầu tiên liền nói đến việc này, chỉnh lý lại suy nghĩ một chút mới chậm rãi trả lời

"Còn có thể thế nào, tên kia bị ta đánh một trận liền kinh sợ trước uy thế của ta, cong đít lên chạy mất rồi. Chỉ có điều thương vong bên ta cũng rất thảm trọng."

Nói đến câu cuối vẻ mặt bỗng trở nên lo lắng. Đại Thiên có chút lúng túng, không dám tiếp tục dây dưa chủ đề này nữa, vội nói sang chuyện khác

"Ngươi biết lai lịch bọn chúng sao ?"

Triệu Cẩm Phàm nghe đối phương hỏi liền tỉnh lại, nghi ngờ nói

"Ngươi thật sự không biết ?"

Đại Thiên lắc đầu.

"Cha ngươi chưa từng nói cho ngươi về dã man nhân sao ?"

Đại Thiên lắc đầu nghi hoặc "Dã man nhân là gì ?"

Triệu Cẩm Phàm thầm mắng cha của Đại Thiên vô dụng, ở vương cung, một tiếng hát xì vang dội cất lên, Đại Vũ hơi có chút khó chịu thầm mắng

"Tên khốn nào mắng ta. Chắc chắn lại là lão già kia, thật phiền phức."

Triệu Cẩm Phàm oán trách quy oán trách, nhưng đối với nghi hoặc của Đại Thiên cũng không ngại phiền giải thích

"Trong rừng tồn tại rất nhiều bộ tộc. Bộ tộc lớn đại loại gồm Cương tộc, Thú tộc, Tinh linh tộc cùng vài tộc ít xuất hiện như tộc người lùn."

"Ngoài những bộ tộc đó ra thì còn có vô số bộ tộc nhỏ bé khác, gọi chung là dã man nhân. Những bộ tộc này không biết tự cung tự cấp, kỹ thuật thấp kém tệ hại, chúng thường xuyên tấn công các ngôi làng để cướp bóc lương thực cùng vũ khí."

"Khi trước thượng vương cùng tế sư đạt thành hiệp nghị, đem Cương tộc thống nhất liền hợp nhất rất nhiều dã man nhân. Nhưng vẫn có rất nhiều không chịu phục tùng phản kháng, bọn chúng lại không có nơi ở cố định, cuối cùng cũng không thể tận gốc tiêu diệt được."

Đại Thiên tập trung say mê lắng nghe, Triệu Cẩm Phàm tuy có hơi cợt nhả nhưng nói đến chính sự vô cùng nghiêm túc. Đợi Triệu Cẩm Phàm nói xong, Đại Thiên lại tiếp tục nghi vấn

"Dã man nhân đều mạnh như những người kia sao ? Như vậy thật quá kinh khủng."

Triệu Cẩm Phàm lộ vẻ căm hận, trong giọng nói lộ rõ sự bất mãn trong lòng đáp

"Dã man nhân ăn đều không lo đủ, lấy đâu ra một đống lớn vũ khí cùng quân tinh nhuệ như vậy. Mấy năm nay Cương tộc ta phát triển, dần dần mạnh mẽ lấn áp các tộc xung quanh. Các tộc không dám trực diện khiêu chiến, liền chi tiền cùng vũ khí vào dã man nhân, thả chúng vào lãnh địa tàn sát đồng bào chúng ta. Ta hận không thể ăn thịt bọn chúng, uống máu chúng để thỏa nỗi hận trong lòng."

Càng nói về sau Triệu Cẩm Phàm càng khó dằn nổi cảm xúc, giọng nói dần lớn hơn, Triệu Cẩm Nghi bị hắn nói tỉnh, nghi hoặc nhìn anh mình. Đại Thiên bị đối phương một phen nộ ngữ kích thích, trong lòng cũng dâng lên cảm xúc phẫn nộ, tâm tình có chút kích động, ý nghĩ vậy mà trở nên cùng vị Hàn huynh kia giống nhau, hơi có chút khó chịu hỏi

"Tại sao Triệu đại ca không tham gia quân đội ra sức diệt địch."

Triệu Cẩm Phàm nhẹ lắc đầu, cũng không trách đối phương. Hai mắt ôn nhu nhìn sang lúc này đã tỉnh hẳn Triệu Cẩm Nghi, yêu thương nói

"Sau này ngươi lớn rồi sẽ hiểu. Có lúc người thân còn quan trọng hơn cả tính mạng cùng dân tộc. So với dân tộc, trong lòng ta vẫn nghiêng hơn về phía người thân."



Đại Thiên ngẩn ra, tâm tình kích động lập tức dập tắt. Nghĩ về bản thân, Đại Thiên tự hỏi nếu rơi vào trường hợp này thì hắn có lẽ cũng không khác bao nhiêu, dù sao so với người thân của mình thì những đồng tộc kia còn có chút xa lạ. Có chút áy náy, Đại Thiên vội vàng xin lỗi

"Xin lỗi Triệu đại ca, ta không cố ý."

Triệu Cẩm Phàm nào sẽ để ý, thấy không khí có chút trầm mặc liền cười to nói

"Tiểu Thiên ngươi cũng đừng ngậm miệng Triệu đại ca, mở miệng vẫn là Triệu đại ca. Ta thích được gọi là Cẩm Phàm ca hơn, dù sao Triệu đại ca trên đời này có ngàn vạn, nhưng Cẩm Phàm ca ta tin cũng không có mấy cái."

Đại Thiên bị tiếng cười to của đối phương cảm nhiễm, bất giác cũng cười, mang theo tâm tình áy náy, vô tình trở nên ngoan ngoãn gọi

"Vậy ta liền xin phép gọi là Cẩm Phàm ca."

"Bất quá, phiền ngươi không gọi ta là tiểu Thiên được không."

Triệu Cẩm Phàm nghe một tiếng Cẩm Phàm ca lòng trở nên vô cùng sảng khoái, đợi đến câu sau liền vở cũ soạn lại, hai mắt soi mói nhìn Đại Thiên, Cẩm Phàm ca khinh thường nói

"Ngươi có chỗ nào không nhỏ ?"

Đại Thiên tiếp tục dưới ánh mắt của đối phương thất bại thảm hại, hơi có chút nhụt chí ủ rũ cúi đầu. Triệu Cẩm Phàm cười cười đứng dậy, nhắc nhở nói

"Ngươi trước tiên lo tập trung chữa thương, biết đâu được lại có kẻ địch tấn công, thiếu một tên liều mạng đều mất vui." Nói xong quay sang Triệu Cẩm Nghi căn dặn

"Cẩm Nghi, ngươi giúp ta chăm sóc hắn, ta hiện tại phải lo cảnh giới, không rảnh bồi ngươi được."

Nhìn hai người gật đầu đáp ứng, Triệu Cẩm Phàm cười cười rời đi, trước khi biến mất còn nói vọng lại

"Cố gắng dưỡng thương đi, tiểu Thiên Thiên."

Đại Thiên bị cái tên lâm thời xuất hiện này đánh cho đầu váng mắt hoa. Triệu Cẩm Nghi ngồi một bên nhìn anh mình biến mất, sau đó mới quay sang Đại Thiên nghi hoặc lầm bầm

"Tiểu Thiên ?"

Nghe được câu hỏi, Đại Thiên mới nhớ đến Triệu Cẩm Nghi đã tỉnh lại, nhìn sang người bên cạnh, trong lòng Đại Thiên bỗng nhiên cảm thấy bất an. Quả nhiên, Triệu Cẩm Nghi như phát hiện thứ gì rất hay, vỗ tay lớn tiếng nói

"Cách gọi này rất hay, được rồi, về sau ta sẽ gọi ngươi là tiểu Thiên. Nói đến, ngươi vẫn nhỏ hơn ta vài tuổi, mau gọi Cẩm Nghi tỷ ta nghe một chút."

Quả nhiên là anh em, Đại Thiên lầm bầm không thèm để ý đến nàng nữa, quay sang nhìn bên ngoài. Triệu Cẩm Nghi nài liên tục mà không được, bỗng dưng im bặt. Đại Thiên bị đối phương đột nhiên im lặng, có chút nghi hoặc nhìn sang.

Triệu Cẩm Nghi hai mắt u sầu ngồi một bên, một bộ bị ức hiếp thậm tệ. Đại Thiên cực kì ưa thích cô bé này, nào có thể chịu được nàng làm ra bộ dạng này, nhưng hắn không thiện nói chuyện, nhất thời không biết an ủi thế nào, cuối cùng uất ức lầm bầm

"Cẩm Nghi tỷ."

Triệu Cẩm Nghi giật mình nhìn sang, xác định là đối phương gọi liền chuyển thành vui mừng nhảy nhót, tiếp tục ép buộc Đại Thiên

"Lại gọi thêm vài lần nữa cho ta nghe chút."

Đối với thái độ chuyển biến nhanh chóng của đối phương, Đại Thiên có chút nắm bắt không được, cảm giác mình bị lừa, dỗi không thèm gọi lờ đi. Đã có một lần kinh nghiệm, Triệu Cẩm Nghi lại ủ rũ ngồi một bên. Đại Thiên nhanh chóng khuất phục, có chút bất đắc dĩ quát to vài lần

"Cẩm Nghi tỷ, Cẩm Nghi tỷ, thoải mái chưa."

"Ừm, thật thoải mái."

Triệu Cẩm Nghi mặc kệ cảm xúc của đối phương, vui mừng nhảy nhót. Nhìn cô bé này vui mừng, trong lòng Đại Thiên cũng trở nên hân hoan. Lại ngồi thêm một chút, nắng đều chiếu đến người rồi, ngồi cũng không nổi nữa, Đại Thiên mệt mỏi nói

"Cẩm Nghi tỷ, giúp đỡ ta vào trong, ta cảm thấy hơi mệt."

Triệu Cẩm Nghi giật mình, vội vàng ngưng cười đùa, cẩn thận nâng đỡ đối phương vào bên trong nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Uy Chấn Cương Tộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook