Chương 33
Tưởng Mục Đồng
18/08/2021
Chương 33:
Edit: Malbec
“Hồ đồ.”
Nghiêm Phong nhịn cả một đường, chờ đến nhà, không còn người ngoài nữa thì mặt mày tức giận, khẽ mắng. Ánh sáng trong phòng khách chiếu vào mặt Nghiêm Phong, phong thái ung dung phú quý, dù đã xuất hiện dấu vết năm tháng nhưng bà vẫn đẹp khiến người khác phải nhìn kỹ, có thể thấy lúc còn trẻ đã từng xinh đẹp một thời.
Úy Lam nhìn bà, ngược lại cũng không tức giận gì, lại càng bình thản hỏi: “Mẹ cảm thấy con tìm bạn trai là hồ đồ sao?”
“Đây không phải là chuyện mà mẹ luôn kỳ vọng từ trước đến nay à?”
Nghiêm Phong không ngờ cô sẽ nói như vậy, cuối cùng càng tức giận hơn.
“Đúng, mẹ hi vọng con tìm bạn trai, muốn thấy con mau chóng kết hôn nhưng không phải là loại người như vậy.”
Úy Lam nghe thấy lời nói của bà thì khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười giễu cợt, hỏi: “Không phải loại người như vậy? Mẹ biết anh ấy sao? Cứ như vậy mà phán xét.”
Nghiêm Phong là dạng người nào, bà thân là vợ Úy Kiến Huân, trận chiến nào mà chưa gặp qua chứ.
Loại người nào mà chưa từng thấy qua.
Mặc dù bà chỉ mới gặp Tần Lục Trác một lần nhưng cũng có thể nhìn ra, người đàn ông đó không thuộc về cái vòng tròn này của bọn họ.
Úy Nhiên rất sợ hai người cãi nhau nên nói thay cho Úy Lam: “Đúng vậy, mẹ à, trước tiên mẹ hãy nghe Úy Lam nói một chút, thật ra hai người đến với nhau quan trọng nhất là thích hợp.”
“Đủ rồi.” Nghiêm Phong cắt lời Úy Nhiên.
Bà nhìn Úy Lam, giọng nói có chút hòa hoãn: “Úy Lam, nếu con chỉ muốn yêu đương, được, mẹ chỉ xem như là không biết.”
Lời này coi như là nhượng bộ.
Không khí rơi vào trầm lặng, tựa như nếu có một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Úy Lam nghiêng đầu, cười lạnh một tiếng.
Cô mở miệng: “Anh ấy tên Tần Lục Trác, 3 năm trước là cảnh sát hình sự, bây giờ là chủ công ty hậu cần, công ty không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ.”
Cô nói lý lịch cơ bản của Tần Lục Trác cho Nghiêm Phong.
Nghiêm Phong mím môi, vẻ mặt không tính là bất ngờ. Ngược lại Úy Nhiên thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
“Còn nữa, con và anh ấy không phải là quan hệ qua đường, con nghiêm túc.”
Là nghiêm túc nhất từ trước đến giờ.
“Nghiêm túc? Con cho rằng chuyện hôn nhân đại sự là chuyện của riêng mình con? Kết hôn chỉ đơn thuần là hai người thích, đưa nhau đi lãnh chứng là được? Người bình thường thì phải vì phòng tân hôn mà ồn ào mãi không xong, con có nghĩ đến, sau lưng con là cái gì? Là tập đoàn mà ba con cực khổ sáng lập, công ty giá trị hơn trăm tỷ, mấy trăm ngàn nhân viên, con có thể nói những thứ này không liên quan đến con không?”
Giọng nói Nghiêm Phong tuy không nghiêm nghị nhưng từng câu từng chữ đều có sức nặng.
Bà thấy Úy Lam không nói gì, tiếp tục nói: “Được, coi như con không thèm để ý. Vậy con nghĩ đối phương có để ý không? Nếu như cậu ta vì bối cảnh gia đình mà theo đuổi con, vậy thì tình yêu mà con theo đuổi có còn thuần túy không? Lùi mười nghìn bước mà nói, nếu như cậu ta không phải vì thân phận nhị tiểu thư tập đoàn Hậu Cần Thượng Đạt nhưng con có nghĩ đến, nếu con thật sự muốn kết hôn với cậu ta, người bên ngoài sẽ nói thế nào? Người ta chỉ biết nói cậu ta là một người đàn ông ăn bám trèo cao, con có nghĩ tới, phàm là một người đàn ông có cốt khí sẽ chịu đựng nổi những lời đánh giá như vậy sao?”
Thân phận, bối cảnh, những thứ này Úy Lam đều không thèm để ý.
Nhưng Nghiêm Phong nói không sai, cô không thèm để ý nhưng không có nghĩa tất cả mọi người cũng không để ý.
Bắt đầu từ khi cô ra đời, cô chính là con gái Úy Kiến Huân.
Hậu Cần Thượng Đạt ngày càng lớn mạnh, ánh đèn truyền thông không khỏi sẽ càng chú ý đến người Úy gia hơn. Lúc Úy Nhiên vừa mới gia nhập tập đoàn liền bị chụp mũ là người nối nghiệp, danh hiệu nữ thái tử.
Ngay cả Úy Lam, cho dù cô chưa từng làm việc ở tập đoàn Thượng Đạt nhưng vẫn có rất nhiều nhà báo muốn phỏng vấn cô.
Nếu thật sự vì liên quan đến cô mà để người đàn ông chính nghĩa khí phách kia bị người khác phỉ báng.
…
Lúc lâu sau, Úy Lam ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Phong, mở miệng nói: “Mẹ, người không hiểu con.”
“Mẹ càng không hiểu anh ấy.”
Tần Lục Trác đã nói, chỉ cần cô đồng ý thì cả đời này anh sẽ chỉ có cô, bất kể xảy ra chuyện gì.
Có lẽ lời thề thì nói ra rất dễ dàng.
Nhưng mà cô vẫn tin tưởng.
Bởi vì người nói câu này là người tên Tần Lục Trác. Cô tin tưởng người đàn ông này.
Cuộc nói chuyện hôm nay vẫn không giải quyết được gì.
Úy Lam tắm xong rồi nằm sấp trên giường xem tin nhắn anh gửi đến.
“Về đến nhà chưa?”
“Rồi, anh đã về đến nhà, không uống nhiều.”
Còn có một tấm hình, là Tần Tiểu Tửu giẫm lên đệm ghế salon, nhe răng nhếch miệng về phía ống kính.
Gửi đến cùng tấm hình là một tin nhắn.
“Em không ở đây, Tần Tiểu Tửu muốn nháo loạn lật trời.”
Úy Lam nhìn đôi mắt xanh lam to tròn của Tần Tiểu Tửu dưới ánh đèn, lúc nhìn hình Tần Lục Trác chụp nó là mọi phiền muộn trong tim tan thành mây khói, lăn lộn một vòng trên giường.
Cô gửi tin nhắn qua: “Ngày mai hẹn hò đi anh.”
Phải nói là bọn họ chưa từng hẹn hò tử tế lần nào, là kiểu hẹn hò giữa bạn trai và bạn gái. Có thể đơn giản ăn một bữa ăn tối, sau đó đi xem một bộ phim điện ảnh không thú vị, hai người có thể mua phần ăn tình nhân, lúc đồng thời đưa tay lấy bỏng ngô ngón tay sẽ lơ đãng chạm vào nhau.
Đây là những thứ ngây thơ trong cuộc hẹn hò thông thường.
Ai ngờ cô vừa nhắn tin không lâu, Tần Lục Trác trực tiếp gọi điện thoại đến.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai cô, anh hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
Giọng nói của anh thật dễ nghe, là loại có thể khiến lỗ tai người khác mang thai.
Chỉ tiếc là người này tiếc chữ như vàng.
Anh thấy đã lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng cô trả lời, cho là cô đã ngủ, không ngờ lại nghe thấy tiếng cô vang lên.
Úy Lam ừ một tiếng.
Tần Lục Trác hỏi cô: “Có nơi nào muốn đi không?”
Vấn đề này đúng là hỏi khó cô.
Cũng may Úy Lam cười nhẹ nói: “Hẹn hò cũng có thể đi ăn cơm xem phim.”
Đối diện truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó Tần Lục Trác nói: “Vậy được, anh sẽ sắp xếp.”
Hai người nói chuyện một hồi nhưng cả hai đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện tối hôm nay. Cho đến khi Tần Lục Trác nhìn thời gian trên điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Úy Lam ừ một tiếng.
Lúc sắp cúp điện thoại, cuối cùng thì người đàn ông kia cũng thở dài: “Úy Lam, nếu em gặp phải chuyện gì có thể nói với anh.”
Nghe được câu này, Úy Lam khẽ giật mình.
Sau đó, nụ cười nhuốm đầy cả khuôn mặt, cô cầm điện thoại, cười khẽ: “Biết rồi trợ lý Tần.”
Một tiếng trợ lý Tần này khiến cả hai đều bật cười.
*
Ngày hôm sau, Úy Lam thức dậy xuống lầu ăn cơm, Nghiêm Phong và Úy Nhiên đều đã ở đó.
Hai ngày hôm nay Úy Kiến Huân không ở Bắc Kinh, công việc của ông quá bận rộn, bay tới các nơi trong nước là chuyện thường xảy ra.
“Chào buổi sáng.” Úy Lam chào hỏi hai người.
Nghiêm Phong ngẩng đầu nhìn cô, kêu bà vú bưng đồ ăn sáng của Úy Lam lên, mẹ con hai người cũng vô cùng ăn ý không nhắc đến chuyện hôm qua.
Cũng không phải Nghiêm Phong buông tha, chẳng qua là bà hiểu rất rõ con gái mình, biết Úy Lam không thể nào làm người chân đạp hai thuyền.
Chuyện Chu Tây Trạch vừa mới xảy ra, rõ ràng là mối quan hệ giữa con bé và người đàn ông này chỉ vừa mới bắt đầu.
Chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, thật sự không chắc chắn được.
Trước tiên Nghiêm Phong cứ án binh bất động đã.
Về phần Úy Lam, cô cũng không biết suy nghĩ của Nghiêm Phong, chỉ yên lặng ăn sáng.
Sau khi cô ăn xong, Úy Nhiên cũng đã xong.
Xe Úy Lam để lại ở nhà hàng tối qua nên Úy Nhiên trực tiếp kéo tay cô: “Đi thôi, chị tiễn em một đoạn đường.”
Sau khi hai người lên xe, Úy Nhiên bắt đầu xem văn kiện.
Giao thông buổi sáng ở Bắc Kinh tắc nghẽn khiến người ta tức giận. Cho dù là xe sang trọng đi nữa cũng phải dùng tốc độ chậm như rùa tiến về phía trước. Chẳng qua là không thiếu người vội vàng đi làm, thay nhau nhấn còi xe, tiếng còi ầm ĩ vang lên xung quanh.
Cuối cùng, sau khi Úy Nhiên xem văn kiện xong, ngẩng đầu lên.
“Thật sự thích người kia hả?”
Nói thật, ngay cả Úy Nhiên cũng rất tò mò, cô em gái hờ hững tỉnh táo cái gì cũng không quan tâm của cô lại trước mặt hai người nói thích người đàn ông kia.
Trước giờ cô vẫn thấy Úy Lam hợp làm con gái Úy gia hơn mình.
Úy Lam có thể bình thản chấp nhận sự an bài môn đăng hộ đối của cha mẹ, mà chính cô, nếu không phải là do đụng đầu chảy máu mới hiểu.
Ai ngờ, bây giờ cô lại vui vẻ hưởng thụ hôn nhân môn đăng hộ đối.
Mà Úy Lam lại muốn vì tình yêu mà đâm đầu vào tường.
Úy Lam chậm rãi quay đầu, nhìn cô: “Chị cũng muốn khuyên em?”
“Chị còn cần khuyên em?” Úy Nhiên bật cười, cô vén tóc mái dài hai bên tai: “Chị không phải là một ví dụ sống sờ sờ sao?”
Úy Lam nhìn ngoài cửa sổ, lúc lâu sau, cô mới nhàn nhạt nói: “Đó là vì chị gặp phải người kia, không phải anh ấy.”
*
Úy Lam cũng không đặt lời Nghiêm Phong và Úy Nhiên trong lòng.
Giống như hai người cho rằng, thời gian sẽ chứng minh, cô cũng chờ thời gian chứng minh quyết định của mình là đúng.
Buổi tối mùa đông đến rất nhanh, 5 giờ chiều mà màn đêm đã bao phủ bầu trời, cả thành phố vừa mới lên đèn, ánh đèn trải rộng.
Lúc Úy Lam xuống tầng, đi ra cửa đã thấy người đàn ông kia đứng cạnh xe, tựa vào cửa xe chờ đợi. Anh mặc áo choàng dài màu nâu nhạt, vai rộng eo hẹp, lộ ra dáng người cao lớn, đặc biệt sạch sẽ gọn gàng.
Áo choàng dài mùa đông quá thích hợp với anh, nhìn thế nào cũng là ma-nơ-canh.
Cô đi đến, đứng cách anh nửa thước (1), anh đưa tay kéo cô lại.
1 thước bằng 33 cm và 0,33m
“Đứng xa vậy làm gì?”
Úy Lam không ngờ anh sẽ trực tiếp kéo cô vào trong lòng, cô nhìn xung quanh, kết quả, Tần Lục Trác trực tiếp cúi đầu hôn môi cô một cái.
“Đừng nhìn, cho dù có ai đó cũng không thể quấy rầy người đang yêu.”
Úy Lam ngước mắt nhìn anh, cô phát hiện, thật ra anh cũng có một mặt lắm lời.
Bên ngoài rất lạnh, Tần Lục Trác kéo cửa ghế phụ, chờ sau khi cô lên xe trực tiếp thay cô đeo dây an toàn. Sau khi anh làm xong thì vòng qua đầu xe, đi tới ghế lái.
Sau khi hai người đã ngồi vào xe, anh lái xe ra ngoài.
Úy Lam không hỏi, ngược lại là anh nói: “Buổi tối đi xem kịch, em có thích không?”
Cô suy nghĩ một chút, hỏi là vở kịch nào? Kết quả Tần Lục Trác nói tên, cô lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn anh, vở kịch này cô thật sự thích xem, chỉ mãi mà không có thời gian.
“Thích.”
Cô gật đầu.
Vì vậy hai người ăn cơm trước, sau khi ăn xong cũng không chậm trễ nữa mà trực tiếp lái xe đến nhà hát.
Bởi vì không ít người đến xem, sau khi tìm được chỗ đậu xe thì bọn họ đi bộ đến nhà hát. Vì còn chưa đến thời gian nên ngoài cửa có không ít người.
Tần Lục Trác cầm tay cô như là sợ cô đi lạc.
Khi bọn họ sắp vào trong thì nhìn thấy hai cô gái đứng trên bậc thang, trong đó có một cô mặt đầy sốt ruột xem đi xem lại trong túi, dậm chân nói: “Làm thế nào bây giờ, điện thoại tớ vừa để trong túi mà sao không tìm được.”
Cô gái bên cạnh an ủi: “Cậu đừng gấp để tớ gọi điện thoại thử xem.”
Cô bạn bắt đầu gọi điện thoại còn cô gái mất điện thoại đã bắt đầu nức nở: “Điện thoại tớ vừa mới mua, làm thế nào đây, làm thế nào đây.”
“Gọi được, gọi được.” Cô bạn vui vẻ nói, hai cô gái đứng ở bậc cầu thang nhìn xuống, nhìn thấy một người đàn ông bước chân vội vã trên tay đang cầm một cái điện thoại di động, điện thoại cô bạn báo nhắc nhở điện thoại đã bị tắt máy.
Cô gái cũng đã nhận ra đó là điện thoại của mình, ngón tay chỉ vào người đàn ông kia, kêu lên: “Ăn trộm, tên trộm đó ăn trộm điện thoại của tôi.”
Dù cô kêu lên nhưng những người ở hướng người đàn ông đó không đứng lên ngăn lại mà chỉ rối rít lùi về phía sau.
Ngay lúc cô gái kêu lên, Úy Lam liền cảm thấy đôi tay đang cầm tay mình thả ra, người đàn ông đứng bên cạnh mình từ bậc thang vọt ra ngoài. Anh mặc áo choàng dài màu nâu nhạt nên khi nhảy xuống các bậc thang vạt áo bay lượn trong đêm đen.
Tên ăn trộm không ngờ sẽ có người đuổi theo, nhấc chân bỏ chạy.
Không lâu sau, bóng dáng hai người biến mất trong đêm đen.
Cô gái bị trộm điện thoại và bạn cũng vội vàng đi theo. Những người khác mặt đầy kinh ngạc nhìn một màn này nhưng mà trừ Tần Lục Trác ra, không một ai đi giúp đỡ.
Rất nhanh, sự hỗn loạn do một màn này mau chóng biến mất.
Ngoài cửa nhà hát vẫn cứ không nhanh không chậm xét vé vào sân, không quan tâm chuyện xảy ra trước đó.
Tần Lục Trác đuổi theo một đường, cũng không nghĩ đến thể lực tên trộm này lại tốt như vậy. Anh chạy gần một cây số mới có thể bắt được hắn, đè hắn xuống mặt đất. Anh lấy điện thoại ra báo cảnh sát, tên trộm vẫn còn giãy dụa, không ngừng hô: “Đại ca, tha cho em một mạng đi, chuyện này dù sao cũng không liên quan đến đại ca mà.”
Nghe thấy câu này, Tần Lục Trác cười lạnh một tiếng.
Rất nhanh, cô gái bị mất điện thoại và bạn cũng chạy đến, hai cô không ngờ Tần Lục Trác thật sự bắt được tên trộm.
Tần Lục Trác trực tiếp ném điện thoại cho cô gái, hỏi: “Là của cô sao?”
Cô gái vừa mừng vừa sợ, kiểm tra một lượt, gật đầu: “Là của tôi, của tôi.”
Điện thoại này khá đắt, cô gái cắn răng dùng một tháng tiền lương để mua. Hôm nay bị trộm mà lại tìm được, vui vẻ suýt chút nữa là khóc lên.
Lúc cảnh sát đến, hai cô gái vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Đặc biệt là cô gái mất điện thoại, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Lục Trác, nhẹ giọng nói: “Nếu không phải là có vị tiên sinh này thì nhất định tôi đã mất điện thoại rồi. Anh ấy đuổi một đường từ nhà hát đến đây…”
Nghe được ba chữ nhà hát (2), Tần Lục Trác đang giao tên trộm cho cảnh sát đáy lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét.
(2)Nhà hát trong tiếng Trung là 话剧院
Anh cũng không để ý nữa, trực tiếp để lại một câu: “Xin lỗi, tôi phải đi.”
Sau đó xoay người rời khỏi nơi này.
Khi anh một đường chạy về nhà hát, lúc này đã qua thời gian vào trong, ngay cả người xoát vé cũng đã rời đi.
Trên bậc thang đâu còn bóng dáng Úy Lam.
Tần Lục Trác âm thầm ảo não, lần đầu tiên hẹn hò lại vứt bỏ bạn gái.
Anh lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện thoại, bỗng sau lưng bị người khác vỗ nhẹ một cái.
Khi anh xoay người thì thấy người phía sau đang tươi cười nhìn mình, đôi mắt đen nhánh trong đêm tối óng ánh xinh đẹp.
May quá, cô vẫn còn ở đây.
Đáy lòng anh áy náy, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Úy Lam. Anh không cố ý bỏ em lại…”
“Có mệt không?” Anh chưa nói xong, cô gái trước mặt đã hỏi anh.
Anh khẽ giật mình mà nhìn cô.
Mặc dù anh chưa từng yêu đương nhưng đã nghe qua. Trước kia ở đội cảnh sát có không ít người vì công việc quá bận rộn mà bị bạn gái bỏ. Dù sao không phải người con gái nào cũng có thể chấp nhận bạn trai mình vì một cuộc điện thoại mà bỏ mình đi bắt cướp.
Nhiệt huyết và chính nghĩa nghe có vẻ cao cả.
Nhưng không phải ai cũng chấp nhận nó.
Úy Lam nhìn anh rồi đột nhiên tiến lên, ôm lấy anh.
“Em không bỏ đi, cũng không tức giận.”
Giọng nói cô dịu dàng, giống như đang an ủi anh, lại như dỗ dành anh.
“Sau này nếu có gặp chuyện như vậy, dù anh có đi em cũng sẽ chờ anh.”
Sự chân thành và nhiệt huyết này của anh, cô hiểu.
Giờ khắc này, trong đầu Tần Lục Trác đột nhiên vang lên những lời mà mình đã tuyên thệ trước huy hiệu cảnh sát, tín ngưỡng và nhiệt huyết của anh, cùng với những khoảnh khắc không thể hiểu được đã bị thức tỉnh trong thời khắc này giống như đã hiểu ra.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Làm thế nào mà anh có thể không yêu cô gái này đến tận xương tủy được đây.
Edit: Malbec
“Hồ đồ.”
Nghiêm Phong nhịn cả một đường, chờ đến nhà, không còn người ngoài nữa thì mặt mày tức giận, khẽ mắng. Ánh sáng trong phòng khách chiếu vào mặt Nghiêm Phong, phong thái ung dung phú quý, dù đã xuất hiện dấu vết năm tháng nhưng bà vẫn đẹp khiến người khác phải nhìn kỹ, có thể thấy lúc còn trẻ đã từng xinh đẹp một thời.
Úy Lam nhìn bà, ngược lại cũng không tức giận gì, lại càng bình thản hỏi: “Mẹ cảm thấy con tìm bạn trai là hồ đồ sao?”
“Đây không phải là chuyện mà mẹ luôn kỳ vọng từ trước đến nay à?”
Nghiêm Phong không ngờ cô sẽ nói như vậy, cuối cùng càng tức giận hơn.
“Đúng, mẹ hi vọng con tìm bạn trai, muốn thấy con mau chóng kết hôn nhưng không phải là loại người như vậy.”
Úy Lam nghe thấy lời nói của bà thì khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười giễu cợt, hỏi: “Không phải loại người như vậy? Mẹ biết anh ấy sao? Cứ như vậy mà phán xét.”
Nghiêm Phong là dạng người nào, bà thân là vợ Úy Kiến Huân, trận chiến nào mà chưa gặp qua chứ.
Loại người nào mà chưa từng thấy qua.
Mặc dù bà chỉ mới gặp Tần Lục Trác một lần nhưng cũng có thể nhìn ra, người đàn ông đó không thuộc về cái vòng tròn này của bọn họ.
Úy Nhiên rất sợ hai người cãi nhau nên nói thay cho Úy Lam: “Đúng vậy, mẹ à, trước tiên mẹ hãy nghe Úy Lam nói một chút, thật ra hai người đến với nhau quan trọng nhất là thích hợp.”
“Đủ rồi.” Nghiêm Phong cắt lời Úy Nhiên.
Bà nhìn Úy Lam, giọng nói có chút hòa hoãn: “Úy Lam, nếu con chỉ muốn yêu đương, được, mẹ chỉ xem như là không biết.”
Lời này coi như là nhượng bộ.
Không khí rơi vào trầm lặng, tựa như nếu có một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Úy Lam nghiêng đầu, cười lạnh một tiếng.
Cô mở miệng: “Anh ấy tên Tần Lục Trác, 3 năm trước là cảnh sát hình sự, bây giờ là chủ công ty hậu cần, công ty không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ.”
Cô nói lý lịch cơ bản của Tần Lục Trác cho Nghiêm Phong.
Nghiêm Phong mím môi, vẻ mặt không tính là bất ngờ. Ngược lại Úy Nhiên thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
“Còn nữa, con và anh ấy không phải là quan hệ qua đường, con nghiêm túc.”
Là nghiêm túc nhất từ trước đến giờ.
“Nghiêm túc? Con cho rằng chuyện hôn nhân đại sự là chuyện của riêng mình con? Kết hôn chỉ đơn thuần là hai người thích, đưa nhau đi lãnh chứng là được? Người bình thường thì phải vì phòng tân hôn mà ồn ào mãi không xong, con có nghĩ đến, sau lưng con là cái gì? Là tập đoàn mà ba con cực khổ sáng lập, công ty giá trị hơn trăm tỷ, mấy trăm ngàn nhân viên, con có thể nói những thứ này không liên quan đến con không?”
Giọng nói Nghiêm Phong tuy không nghiêm nghị nhưng từng câu từng chữ đều có sức nặng.
Bà thấy Úy Lam không nói gì, tiếp tục nói: “Được, coi như con không thèm để ý. Vậy con nghĩ đối phương có để ý không? Nếu như cậu ta vì bối cảnh gia đình mà theo đuổi con, vậy thì tình yêu mà con theo đuổi có còn thuần túy không? Lùi mười nghìn bước mà nói, nếu như cậu ta không phải vì thân phận nhị tiểu thư tập đoàn Hậu Cần Thượng Đạt nhưng con có nghĩ đến, nếu con thật sự muốn kết hôn với cậu ta, người bên ngoài sẽ nói thế nào? Người ta chỉ biết nói cậu ta là một người đàn ông ăn bám trèo cao, con có nghĩ tới, phàm là một người đàn ông có cốt khí sẽ chịu đựng nổi những lời đánh giá như vậy sao?”
Thân phận, bối cảnh, những thứ này Úy Lam đều không thèm để ý.
Nhưng Nghiêm Phong nói không sai, cô không thèm để ý nhưng không có nghĩa tất cả mọi người cũng không để ý.
Bắt đầu từ khi cô ra đời, cô chính là con gái Úy Kiến Huân.
Hậu Cần Thượng Đạt ngày càng lớn mạnh, ánh đèn truyền thông không khỏi sẽ càng chú ý đến người Úy gia hơn. Lúc Úy Nhiên vừa mới gia nhập tập đoàn liền bị chụp mũ là người nối nghiệp, danh hiệu nữ thái tử.
Ngay cả Úy Lam, cho dù cô chưa từng làm việc ở tập đoàn Thượng Đạt nhưng vẫn có rất nhiều nhà báo muốn phỏng vấn cô.
Nếu thật sự vì liên quan đến cô mà để người đàn ông chính nghĩa khí phách kia bị người khác phỉ báng.
…
Lúc lâu sau, Úy Lam ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Phong, mở miệng nói: “Mẹ, người không hiểu con.”
“Mẹ càng không hiểu anh ấy.”
Tần Lục Trác đã nói, chỉ cần cô đồng ý thì cả đời này anh sẽ chỉ có cô, bất kể xảy ra chuyện gì.
Có lẽ lời thề thì nói ra rất dễ dàng.
Nhưng mà cô vẫn tin tưởng.
Bởi vì người nói câu này là người tên Tần Lục Trác. Cô tin tưởng người đàn ông này.
Cuộc nói chuyện hôm nay vẫn không giải quyết được gì.
Úy Lam tắm xong rồi nằm sấp trên giường xem tin nhắn anh gửi đến.
“Về đến nhà chưa?”
“Rồi, anh đã về đến nhà, không uống nhiều.”
Còn có một tấm hình, là Tần Tiểu Tửu giẫm lên đệm ghế salon, nhe răng nhếch miệng về phía ống kính.
Gửi đến cùng tấm hình là một tin nhắn.
“Em không ở đây, Tần Tiểu Tửu muốn nháo loạn lật trời.”
Úy Lam nhìn đôi mắt xanh lam to tròn của Tần Tiểu Tửu dưới ánh đèn, lúc nhìn hình Tần Lục Trác chụp nó là mọi phiền muộn trong tim tan thành mây khói, lăn lộn một vòng trên giường.
Cô gửi tin nhắn qua: “Ngày mai hẹn hò đi anh.”
Phải nói là bọn họ chưa từng hẹn hò tử tế lần nào, là kiểu hẹn hò giữa bạn trai và bạn gái. Có thể đơn giản ăn một bữa ăn tối, sau đó đi xem một bộ phim điện ảnh không thú vị, hai người có thể mua phần ăn tình nhân, lúc đồng thời đưa tay lấy bỏng ngô ngón tay sẽ lơ đãng chạm vào nhau.
Đây là những thứ ngây thơ trong cuộc hẹn hò thông thường.
Ai ngờ cô vừa nhắn tin không lâu, Tần Lục Trác trực tiếp gọi điện thoại đến.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai cô, anh hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
Giọng nói của anh thật dễ nghe, là loại có thể khiến lỗ tai người khác mang thai.
Chỉ tiếc là người này tiếc chữ như vàng.
Anh thấy đã lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng cô trả lời, cho là cô đã ngủ, không ngờ lại nghe thấy tiếng cô vang lên.
Úy Lam ừ một tiếng.
Tần Lục Trác hỏi cô: “Có nơi nào muốn đi không?”
Vấn đề này đúng là hỏi khó cô.
Cũng may Úy Lam cười nhẹ nói: “Hẹn hò cũng có thể đi ăn cơm xem phim.”
Đối diện truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó Tần Lục Trác nói: “Vậy được, anh sẽ sắp xếp.”
Hai người nói chuyện một hồi nhưng cả hai đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện tối hôm nay. Cho đến khi Tần Lục Trác nhìn thời gian trên điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Úy Lam ừ một tiếng.
Lúc sắp cúp điện thoại, cuối cùng thì người đàn ông kia cũng thở dài: “Úy Lam, nếu em gặp phải chuyện gì có thể nói với anh.”
Nghe được câu này, Úy Lam khẽ giật mình.
Sau đó, nụ cười nhuốm đầy cả khuôn mặt, cô cầm điện thoại, cười khẽ: “Biết rồi trợ lý Tần.”
Một tiếng trợ lý Tần này khiến cả hai đều bật cười.
*
Ngày hôm sau, Úy Lam thức dậy xuống lầu ăn cơm, Nghiêm Phong và Úy Nhiên đều đã ở đó.
Hai ngày hôm nay Úy Kiến Huân không ở Bắc Kinh, công việc của ông quá bận rộn, bay tới các nơi trong nước là chuyện thường xảy ra.
“Chào buổi sáng.” Úy Lam chào hỏi hai người.
Nghiêm Phong ngẩng đầu nhìn cô, kêu bà vú bưng đồ ăn sáng của Úy Lam lên, mẹ con hai người cũng vô cùng ăn ý không nhắc đến chuyện hôm qua.
Cũng không phải Nghiêm Phong buông tha, chẳng qua là bà hiểu rất rõ con gái mình, biết Úy Lam không thể nào làm người chân đạp hai thuyền.
Chuyện Chu Tây Trạch vừa mới xảy ra, rõ ràng là mối quan hệ giữa con bé và người đàn ông này chỉ vừa mới bắt đầu.
Chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, thật sự không chắc chắn được.
Trước tiên Nghiêm Phong cứ án binh bất động đã.
Về phần Úy Lam, cô cũng không biết suy nghĩ của Nghiêm Phong, chỉ yên lặng ăn sáng.
Sau khi cô ăn xong, Úy Nhiên cũng đã xong.
Xe Úy Lam để lại ở nhà hàng tối qua nên Úy Nhiên trực tiếp kéo tay cô: “Đi thôi, chị tiễn em một đoạn đường.”
Sau khi hai người lên xe, Úy Nhiên bắt đầu xem văn kiện.
Giao thông buổi sáng ở Bắc Kinh tắc nghẽn khiến người ta tức giận. Cho dù là xe sang trọng đi nữa cũng phải dùng tốc độ chậm như rùa tiến về phía trước. Chẳng qua là không thiếu người vội vàng đi làm, thay nhau nhấn còi xe, tiếng còi ầm ĩ vang lên xung quanh.
Cuối cùng, sau khi Úy Nhiên xem văn kiện xong, ngẩng đầu lên.
“Thật sự thích người kia hả?”
Nói thật, ngay cả Úy Nhiên cũng rất tò mò, cô em gái hờ hững tỉnh táo cái gì cũng không quan tâm của cô lại trước mặt hai người nói thích người đàn ông kia.
Trước giờ cô vẫn thấy Úy Lam hợp làm con gái Úy gia hơn mình.
Úy Lam có thể bình thản chấp nhận sự an bài môn đăng hộ đối của cha mẹ, mà chính cô, nếu không phải là do đụng đầu chảy máu mới hiểu.
Ai ngờ, bây giờ cô lại vui vẻ hưởng thụ hôn nhân môn đăng hộ đối.
Mà Úy Lam lại muốn vì tình yêu mà đâm đầu vào tường.
Úy Lam chậm rãi quay đầu, nhìn cô: “Chị cũng muốn khuyên em?”
“Chị còn cần khuyên em?” Úy Nhiên bật cười, cô vén tóc mái dài hai bên tai: “Chị không phải là một ví dụ sống sờ sờ sao?”
Úy Lam nhìn ngoài cửa sổ, lúc lâu sau, cô mới nhàn nhạt nói: “Đó là vì chị gặp phải người kia, không phải anh ấy.”
*
Úy Lam cũng không đặt lời Nghiêm Phong và Úy Nhiên trong lòng.
Giống như hai người cho rằng, thời gian sẽ chứng minh, cô cũng chờ thời gian chứng minh quyết định của mình là đúng.
Buổi tối mùa đông đến rất nhanh, 5 giờ chiều mà màn đêm đã bao phủ bầu trời, cả thành phố vừa mới lên đèn, ánh đèn trải rộng.
Lúc Úy Lam xuống tầng, đi ra cửa đã thấy người đàn ông kia đứng cạnh xe, tựa vào cửa xe chờ đợi. Anh mặc áo choàng dài màu nâu nhạt, vai rộng eo hẹp, lộ ra dáng người cao lớn, đặc biệt sạch sẽ gọn gàng.
Áo choàng dài mùa đông quá thích hợp với anh, nhìn thế nào cũng là ma-nơ-canh.
Cô đi đến, đứng cách anh nửa thước (1), anh đưa tay kéo cô lại.
1 thước bằng 33 cm và 0,33m
“Đứng xa vậy làm gì?”
Úy Lam không ngờ anh sẽ trực tiếp kéo cô vào trong lòng, cô nhìn xung quanh, kết quả, Tần Lục Trác trực tiếp cúi đầu hôn môi cô một cái.
“Đừng nhìn, cho dù có ai đó cũng không thể quấy rầy người đang yêu.”
Úy Lam ngước mắt nhìn anh, cô phát hiện, thật ra anh cũng có một mặt lắm lời.
Bên ngoài rất lạnh, Tần Lục Trác kéo cửa ghế phụ, chờ sau khi cô lên xe trực tiếp thay cô đeo dây an toàn. Sau khi anh làm xong thì vòng qua đầu xe, đi tới ghế lái.
Sau khi hai người đã ngồi vào xe, anh lái xe ra ngoài.
Úy Lam không hỏi, ngược lại là anh nói: “Buổi tối đi xem kịch, em có thích không?”
Cô suy nghĩ một chút, hỏi là vở kịch nào? Kết quả Tần Lục Trác nói tên, cô lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn anh, vở kịch này cô thật sự thích xem, chỉ mãi mà không có thời gian.
“Thích.”
Cô gật đầu.
Vì vậy hai người ăn cơm trước, sau khi ăn xong cũng không chậm trễ nữa mà trực tiếp lái xe đến nhà hát.
Bởi vì không ít người đến xem, sau khi tìm được chỗ đậu xe thì bọn họ đi bộ đến nhà hát. Vì còn chưa đến thời gian nên ngoài cửa có không ít người.
Tần Lục Trác cầm tay cô như là sợ cô đi lạc.
Khi bọn họ sắp vào trong thì nhìn thấy hai cô gái đứng trên bậc thang, trong đó có một cô mặt đầy sốt ruột xem đi xem lại trong túi, dậm chân nói: “Làm thế nào bây giờ, điện thoại tớ vừa để trong túi mà sao không tìm được.”
Cô gái bên cạnh an ủi: “Cậu đừng gấp để tớ gọi điện thoại thử xem.”
Cô bạn bắt đầu gọi điện thoại còn cô gái mất điện thoại đã bắt đầu nức nở: “Điện thoại tớ vừa mới mua, làm thế nào đây, làm thế nào đây.”
“Gọi được, gọi được.” Cô bạn vui vẻ nói, hai cô gái đứng ở bậc cầu thang nhìn xuống, nhìn thấy một người đàn ông bước chân vội vã trên tay đang cầm một cái điện thoại di động, điện thoại cô bạn báo nhắc nhở điện thoại đã bị tắt máy.
Cô gái cũng đã nhận ra đó là điện thoại của mình, ngón tay chỉ vào người đàn ông kia, kêu lên: “Ăn trộm, tên trộm đó ăn trộm điện thoại của tôi.”
Dù cô kêu lên nhưng những người ở hướng người đàn ông đó không đứng lên ngăn lại mà chỉ rối rít lùi về phía sau.
Ngay lúc cô gái kêu lên, Úy Lam liền cảm thấy đôi tay đang cầm tay mình thả ra, người đàn ông đứng bên cạnh mình từ bậc thang vọt ra ngoài. Anh mặc áo choàng dài màu nâu nhạt nên khi nhảy xuống các bậc thang vạt áo bay lượn trong đêm đen.
Tên ăn trộm không ngờ sẽ có người đuổi theo, nhấc chân bỏ chạy.
Không lâu sau, bóng dáng hai người biến mất trong đêm đen.
Cô gái bị trộm điện thoại và bạn cũng vội vàng đi theo. Những người khác mặt đầy kinh ngạc nhìn một màn này nhưng mà trừ Tần Lục Trác ra, không một ai đi giúp đỡ.
Rất nhanh, sự hỗn loạn do một màn này mau chóng biến mất.
Ngoài cửa nhà hát vẫn cứ không nhanh không chậm xét vé vào sân, không quan tâm chuyện xảy ra trước đó.
Tần Lục Trác đuổi theo một đường, cũng không nghĩ đến thể lực tên trộm này lại tốt như vậy. Anh chạy gần một cây số mới có thể bắt được hắn, đè hắn xuống mặt đất. Anh lấy điện thoại ra báo cảnh sát, tên trộm vẫn còn giãy dụa, không ngừng hô: “Đại ca, tha cho em một mạng đi, chuyện này dù sao cũng không liên quan đến đại ca mà.”
Nghe thấy câu này, Tần Lục Trác cười lạnh một tiếng.
Rất nhanh, cô gái bị mất điện thoại và bạn cũng chạy đến, hai cô không ngờ Tần Lục Trác thật sự bắt được tên trộm.
Tần Lục Trác trực tiếp ném điện thoại cho cô gái, hỏi: “Là của cô sao?”
Cô gái vừa mừng vừa sợ, kiểm tra một lượt, gật đầu: “Là của tôi, của tôi.”
Điện thoại này khá đắt, cô gái cắn răng dùng một tháng tiền lương để mua. Hôm nay bị trộm mà lại tìm được, vui vẻ suýt chút nữa là khóc lên.
Lúc cảnh sát đến, hai cô gái vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra.
Đặc biệt là cô gái mất điện thoại, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Lục Trác, nhẹ giọng nói: “Nếu không phải là có vị tiên sinh này thì nhất định tôi đã mất điện thoại rồi. Anh ấy đuổi một đường từ nhà hát đến đây…”
Nghe được ba chữ nhà hát (2), Tần Lục Trác đang giao tên trộm cho cảnh sát đáy lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét.
(2)Nhà hát trong tiếng Trung là 话剧院
Anh cũng không để ý nữa, trực tiếp để lại một câu: “Xin lỗi, tôi phải đi.”
Sau đó xoay người rời khỏi nơi này.
Khi anh một đường chạy về nhà hát, lúc này đã qua thời gian vào trong, ngay cả người xoát vé cũng đã rời đi.
Trên bậc thang đâu còn bóng dáng Úy Lam.
Tần Lục Trác âm thầm ảo não, lần đầu tiên hẹn hò lại vứt bỏ bạn gái.
Anh lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện thoại, bỗng sau lưng bị người khác vỗ nhẹ một cái.
Khi anh xoay người thì thấy người phía sau đang tươi cười nhìn mình, đôi mắt đen nhánh trong đêm tối óng ánh xinh đẹp.
May quá, cô vẫn còn ở đây.
Đáy lòng anh áy náy, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Úy Lam. Anh không cố ý bỏ em lại…”
“Có mệt không?” Anh chưa nói xong, cô gái trước mặt đã hỏi anh.
Anh khẽ giật mình mà nhìn cô.
Mặc dù anh chưa từng yêu đương nhưng đã nghe qua. Trước kia ở đội cảnh sát có không ít người vì công việc quá bận rộn mà bị bạn gái bỏ. Dù sao không phải người con gái nào cũng có thể chấp nhận bạn trai mình vì một cuộc điện thoại mà bỏ mình đi bắt cướp.
Nhiệt huyết và chính nghĩa nghe có vẻ cao cả.
Nhưng không phải ai cũng chấp nhận nó.
Úy Lam nhìn anh rồi đột nhiên tiến lên, ôm lấy anh.
“Em không bỏ đi, cũng không tức giận.”
Giọng nói cô dịu dàng, giống như đang an ủi anh, lại như dỗ dành anh.
“Sau này nếu có gặp chuyện như vậy, dù anh có đi em cũng sẽ chờ anh.”
Sự chân thành và nhiệt huyết này của anh, cô hiểu.
Giờ khắc này, trong đầu Tần Lục Trác đột nhiên vang lên những lời mà mình đã tuyên thệ trước huy hiệu cảnh sát, tín ngưỡng và nhiệt huyết của anh, cùng với những khoảnh khắc không thể hiểu được đã bị thức tỉnh trong thời khắc này giống như đã hiểu ra.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Làm thế nào mà anh có thể không yêu cô gái này đến tận xương tủy được đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.