Chương 45
A Thuần
05/12/2020
Edit: Sa
Mỗi khi cãi vã, điều đáng sợ không phải là quá trình cãi vã mà là sự
thinh lặng sau khi cãi vã. Tuy đã giải quyết xong nhưng vẫn gượng gạo,
không biết làm sao để khôi phục lại không khí hòa thuận sau khi đã xé
toạc khe nứt, nhất là khi vết xé lại quá thảm thiết. Do đó, tuy Thi Âm
và mẹ cãi nhau không quá lâu, kết thúc trong hòa bình chứ không nghiêm
trọng đến mức đập đồ đánh nhau như nhà ở tầng trên nhưng quan hệ sượng
sùng của hai mẹ con kéo dài tận nửa tháng, đến khi Thi Ngạn về nhà theo
lịch cứ cách hai tuần về một lần vào chủ nhật, để em trai khỏi lo lắng,
cô mới bắt đầu tiếp tục duy trì không khí gia đình hòa thuận.
Thật ra trước đó không phải cô cố ý chiến tranh lạnh mà là trong nửa tháng này xảy ra quá nhiều việc khiến cô bất ngờ, nhiều đến mức khiến một người đã quen giải quyết vấn đề như Thi Âm cũng phải luống cuống tay chân.
Chuyện đầu tiên là rốt cuộc cô cũng hiểu câu “Tớ luôn đứng về phía cậu” mà Bùi Thời Khởi đã nói trong nhà ăn hôm đó có nghĩa là gì.
Hôm Ninh Từ viết xong kịch bản, dàn diễn viên quay lại luyện tập từ đầu thì cậu rút lui. Quách Mạn Trân nói gãy lưỡi cả nửa tiếng đồng hồ với cậu nhưng đến cả một cái liếc mắt cũng không được nhận. Thiếu niên đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc, nội dung câu nói còn lạnh hơn cả giọng điệu: “Không diễn.”
“À tuy chúng ta phải tập lại từ đầu nhưng không tốn nhiều thời gian lắm đâu…”
“Không diễn.”
“Trong kịch bản mới nhân vật của cậu không khác gì hết á…”
“Cậu phiền phức quá đấy.” Cậu nhướn mày, gương mặt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Nghe không hiểu tiếng người hả?”
“…”
Sau đó, khi đang chuẩn bị đạo cụ trong giờ tự học tối, có lẽ vì đã quá tức nghẹn nên Quách Mạn Trân tố khổ với Thi Âm: “Sao cậu ta dở hơi thế, vì sửa kịch bản phải tập lại từ đầu nên không diễn! Nhân vật của cậu ta trong kịch bản mới có bao nhiêu câu thoại đâu, chỉ là nhân vật làm nền thôi, tại sao phải bắt bà đi khép nép nài nỉ cậu ta chứ!”
“Nhưng cậu đi nài nỉ rồi mà.”
“Cho nên tớ hối hận! Tức chết đi được! Khinh người quá đáng! Chỉ đẹp trai học giỏi nổi tiếng nhà giàu thôi mà, cậu ta dựa vào đâu… Thôi.” Nữ sinh nói một tràng, có lẽ cũng đã nhận ra nguyên nhân, mệt mỏi phất tay: “Cậu ta dựa vào những thứ đó chứ đâu.”
Thi Âm mỉm cười, cầm lấy bông hoa được cắt bằng giấy, vẻ mặt điềm nhiên: “Ván đã đóng thuyền, thay vì tiếp tục lãng phí thời gian với Bùi Thời Khởi, chẳng thà cậu đi kiếm người thay thế còn hơn.”
“… Tức chết mất. Rốt cuộc Lão Dương nghĩ gì vậy, bộ tưởng tụi mình rảnh lắm chắc? Khi không bảo Ninh Từ viết kịch bản mới trong khi đã tập được một nửa, giờ thì hay rồi, phải tập lại từ đầu.”
…
Giọng của cô nàng không nhỏ, cách đó không xa, Ninh Từ đang bận dán hoa nghe vậy thì hơi quay đầu sang. Nữ sinh im lặng một chốc mới dần dần hé miệng, giọng không to, thậm chí còn có ý cười:
“Là do tớ không hiểu tình huống khi đó, đáng lẽ phải thuyết phục Lão Dương, có khi thầy ấy đồng ý không đổi kịch bản nữa.”
Quách Mạn Trân chợt nhớ ra có Ninh Từ ở đây, nghĩ tới mấy câu mình vừa nói, cô nàng hơi lúng túng, ho khan: “Tớ chỉ đơn thuần là diss Lão Dương thôi, không có ý gì đâu.”
“Tớ biết mà.” Ninh Từ cười, “Vì tớ cũng thấy rất phiền, tự dưng cứ rối ren hết cả lên, biết vậy hồi đó ráng thuyết phục thầy là khỏe rồi.”
Phản ứng này hơi nằm ngoài dự đoán của Thi Âm.
Cô ngẩng đầu nhìn cô gái, cô ấy đang đứng ngoài hành lang dựa vào vách tường, mượn ánh đèn lớp kế bên để dán hoa.
Đèn rất sáng, có thể thấy rõ gương mặt tròn tròn trắng trẻo của cô gái, đôi lông mày được vẽ nhạt màu, bờ môi được thoa son dưỡng không màu, tóc được cột thành chùm ngắn ở sau đầu, là hình tượng nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu. Vì xé băng dán mạnh tay quá nên vô tình làm hoa bị rách, nam sinh ngồi bên cạnh ôm trán:
“Chị hai à, đây là cái bông thứ mấy rồi?”
“… Tớ í ẹ thủ công mỹ nghệ lắm.”
“Cậu tém qua một bên cho tớ, làm cỏ đi, đừng dán hoa hồng nữa, tớ thấy cậu có gai còn hơn cả hoa đó.”
“Ơ.” Nữ sinh lè lưỡi, đôi mắt tròn nhấp nháy đáng yêu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, “Tớ đang giúp cậu mà.”
Đây là Ninh Từ? Cô gái này hoàn toàn khác với Ninh Từ trong trí nhớ, có điểm giống Giang Diệu, nhưng Giang Diệu lại khác.
Tuy Giang Diệu cũng thường hoa tay múa chân, chu môi nháy mắt, hành động đáng yêu y như em bé nhưng mà là bé trai, vừa mạnh mẽ vừa hào sảng, nếu ban nãy đổi lại là Giang Diệu, rất có thể cô nàng đã đánh lên đầu Quý Uy, “Cái thứ bánh quy nhà ông mà dám diss bổn tiên nữ?!”
Còn Ninh Từ thì khác, sự đáng yêu của cô ấy tràn đầy dịu dàng và cuốn hút của phái nữ.
Với Giang Diệu, Quý Uy sẽ ấm ức giận dỗi mà không dám nói, còn khi đối mặt với Ninh Từ, vẻ mặt cậu ta lại là “Phải làm sao với cậu đây?” đầy bất đắc dĩ và cưng chiều.
Không thể tin nổi vào những ngày đầu tựu trường, cô gái ấy lại là người ít nói, luống cuống tay chân, tránh xa chỗ đông người.
… Là vì cô chưa từng hiểu Ninh Từ hay vì thế giới này thay đổi nhanh quá, cô không theo kịp?
“Quý Uy là cái thằng đại ngu.” Quách Mạn Trân ngó qua bên đó, cười nhạo: “Nếu nam sinh trường này ai cũng ngu như vậy thì Bùi Thời Khởi đúng là có thể xưng bá Nhất Trung rồi.”
“Quý Uy đắc tội gì với cậu thế?”
“À, gì đâu, tại ngứa mắt với cái độ ngu si đần độn của cậu ta thôi. Cá cược không, tớ cá chưa tới một tháng, Quý Uy sẽ tỏ tình với Ninh Từ và bị từ chối.”
“… Cá cược gì?”
“Cá Bùi Thời Khởi.”
“Hở?”
“Nếu tớ thắng, cậu phải khiến Bùi Thời Khởi hát bài “Chinh phục” trong buổi lễ tốt nghiệp cho bà đây! Mẹ nó, tức chết mất, không trả được mối hận này, tớ không thể thoải mái học đại học được!”
Thi Âm dở khóc dở cười: “Chưa bàn tới thắng thua, cậu nghĩ khả năng thành lập cuộc cá cược thuyết phục Bùi Thời Khởi hát là bao nhiêu phần trăm?”
“Vậy chúng ta đổi đi.” Nữ sinh nhếch môi, ánh mắt mang theo sự tự tin cao ngạo: “Bây giờ cậu chạy tới trước mặt Bùi Thời Khởi quỳ xuống khóc một trận, vừa khóc vừa nài nỉ cậu ta, cậu có tin là cậu ta múa cho tớ xem luôn không.”
“…”
“Cá không?”
“Không.” Thi Âm lấy thêm một cánh hoa, hiếm khi nói đùa: “Tớ sợ cậu ta múa cho cậu xem xong thì cậu sẽ phải diễn xiếc đập đá trên ngực trước toàn trường.”
…
Cuối cùng Thi Âm không cá cược bất cứ cái gì với Quách Mạn Trân vì cô chắc chắn mình sẽ thua, thậm chí cô còn nghĩ chưa đến một tháng, nhiều nhất là hai tuần, Quý Uy sẽ được phát thẻ người tốt(1).
(1) Thẻ người tốt: ngôn ngữ thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc, ý chỉ một ai đó được khen là người tốt. Trong trường hợp này, khi người được tỏ tình không thích người tỏ tình thì thường trả lời bằng câu: “Anh/em rất tốt nhưng…”, thế là người tỏ tình được phát thẻ người tốt.
Hôm sau đi học, vào giờ Thực hành Tin học, theo số thứ tự, Thi Âm và Bùi Thời Khởi ngồi gần nhau. Cô tò mò quá nên hỏi:
“Sao cậu lại bỏ diễn? Tớ xem kịch bản mới rồi, lời thoại của cậu còn ít hơn kịch bản cũ nữa.”
Thiếu niên biếng nhác gõ bàn phím chơi Typer Shark Deluxe(2): “Chẳng lẽ cậu không phải là kẻ đã sống chết van xin tiểu gia tham gia, nói nếu tiểu gia diễn thì sẽ buông sự đời an hưởng tuổi già tiến lên đỉnh cao nhân sinh à? Sao, bây giờ đã biết thế nào là lòng người hiểm ác chưa?”
(2) Typer Shark Deluxe là trò chơi trí tuệ luyện đánh máy và tăng vốn từ vựng.
… Đúng vậy.
Quách nữ vương từng thề thốt hứa hẹn chỉ cần cô thuyết phục Bùi Thời Khởi đồng ý diễn kịch, cô nàng sẽ làm hết tất cả mọi việc, nhưng thực tế là trước khi Bùi Thời Khởi bỏ diễn, vì không nhìn nổi Quách Mạn Trân luống ca luống cuống nên Thi Âm đã san sẻ công việc.
“… Ý của cậu là vì tớ mà cậu mới tham gia đóng kịch, sau đó Quách Mạn Trân không giữ lời hứa với tớ nên cậu mới bỏ diễn?”
Thi Âm nhoẻn môi cười, ngữ điệu mang ý trêu chọc, cô nghĩ dù có đúng hay không, với tính cách kiêu ngạo của mình thì Bùi Thời Khởi sẽ không thừa nhận, nhưng không ngờ nam sinh lại gật đầu, thản nhiên đáp: “Chứ sao?”
Ánh mắt cô hiện rõ sự ngạc nhiên, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Nam sinh dời mắt khỏi con cá mập đang bơi tung tăng trên màn hình máy tính, quay đầu nhìn cô, nhướn môi, nụ cười trông hơi bất cần: “Nếu không, cậu cho rằng tớ vì quang vinh của lớp?”
Nếu không phải vị cô nương trước mặt ngồi một mình thẫn thờ, ánh mắt mờ mịt như đứa trẻ mãi nghệ mưu sinh nhưng không có ai cho tiền thì Bùi Thời Khởi sẽ ăn no rửng mỡ đi làm con sơn dương trầm lặng chắc? Sau đó kịch bản bị thầy chủ nhiệm đổi, cô khóc lóc thảm thiết ở căn tin, Bùi Thời Khởi còn có thể tiếp tục diễn con sơn dương trầm lặng sao?
“Bùi Thời Khởi.” Thi Âm bất giác hỏi, “Nếu bây giờ tờ quỳ xuống khóc lóc trước mặt cậu, cậu có múa cho tớ xem không?”
…
“Né qua một bên.” Nam sinh giận xanh mặt, nói lảng sang chuyện khác, “Cậu xem cậu làm cái khỉ gì kia? Đề bài yêu cầu làm quả bóng lăn, hiểu lăn là gì không? Cậu cho nó nằm im một đống là định để nó đẻ trứng hay gì?”
“Tớ làm rồi nhưng không biết sai ở đâu mà nó không lăn được.”
Cậu nhấn bàn phím, tức quá cười luôn: “Hơ, Thi Âm, cậu đúng là thiên tài, quả bóng đang đứng im, cậu cài đặt kiểu sao mà cho nó stop luôn, nếu được chắc cậu cho nó lăn ra đây hóng gió luôn há?”
“Ơ, tớ cài stop á?… Để coi, tớ làm sai ở đâu nhỉ?”
Bùi Thời Khởi bất đắc dĩ liếc mắt, cầm con chuột máy tính từ tay cô, “Nhìn kỹ đây, tớ chỉ làm một lần thôi đấy.”
Nữ sinh cứng đờ. Mùi bột giặt thơm ngát quen thuộc bên tai được gió thổi tới chóp mũi, rất thanh mát. Con chuột bên tay phải, cậu ở bên trái, cho nên cậu nghiêng người qua, cánh tay phải vòng qua người cô, tay trái gõ bàn phím, giống như đang ôm cô vào lòng. Tầm mắt cô rơi vào bàn tay cầm chuột của cậu, khớp xương rõ ràng, ngón tay mảnh khảnh, nhấn nhẹ làm phát ra tiếng click chuột gián đoạn. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hít thở khe khẽ của cậu, và cả giọng nói biếng nhác quen thuộc:
“Trước tiên phải click vào nó, chọn hiệu ứng rồi chọn hướng di chuyển… Hiểu chưa?”
“Hiểu… hiểu rồi.”
Thật ra thì cô không biết cậu đã làm những bước nào nữa.
“Ừm hứm.”
Nam sinh thu tay lại, tiếp tục chơi Typer Shark Deluxe trên máy tính của mình, bỏ lại cô cùng với cái đầu ngưng hoạt động và trái tim đập loạn nhịp.
Thi Âm không thể tập trung trong suốt thời gian còn lại của giờ học, hai mươi phút thì có tới mười tám phút cô thẫn thờ nhìn quả bóng lăn lông lốc trên màn hình, hai phút cuối cùng, định thần lại, phát hiện quả bóng bỗng đẻ ra một quả trứng. Quả trứng vỡ tan tành, hiện lên bốn chữ: Cái thứ đầu đất.
…
Tiếng chuông hết giờ reo lên, trên màn hình là một cái tượng đầu đất tựa như đang cười nhạo cô ngốc nghếch.
Thi Âm quay đầu, chưa kịp nói thì nhìn thấy nam sinh đang lập trình, vì vậy suy nghĩ phút chốc bị kéo sang vấn đề khác: “Cậu đang làm gì thế?”
“Tạo một kho báu bí mật.”
“Kho báu bí mật gì?”
“Cậu đoán thử xem.”
“Không có gợi ý gì thì làm sao tớ đoán được, cậu nói luôn đi.”
Cậu nhướn môi, đứng dậy, ngữ điệu biếng nhác: “Nếu đã là bí mật thì tất nhiên không thể nói, cậu phải tự khám phá.”
“Cậu đang chơi tớ đó à, tớ phải làm sao mới tìm ra?”
“À, chỉ cần trả lời câu hỏi là được. Nhớ cho kỹ, chỉ có một cơ hội duy nhất, trả lời sai thì nó sẽ tự biến mất.”
Cái gì cơ?
Nữ sinh còn muốn hỏi thêm nhưng khi ngẩng đầu thì chỉ thấy một bóng dáng tiêu sái. Cô nhíu mày, nhìn màn hình, có một cửa sổ câu hỏi cực kỳ đơn giản.
Câu hỏi: 1+1=?
Trả lời:
Phải trả lời thế nào?
Là 2 ư? Có cảm giác không đơn giản như vậy.
Thế là 11? Ôi… Lỡ sai thì sao?
Vì chỉ có một cơ hội duy nhất, Thi Âm không dám điền bừa. Thấy học sinh trong phòng máy tính dần vơi, cô quyết định trả lời. Thôi kệ, việc gì phải nghiêm túc chứ, có khi Bùi Thời Khởi chỉ trêu ác cô thôi.
Câu hỏi: 1+1=?
Trả lời: 2
Nhấn enter.
Cửa sổ chờ tải, sau đó khung câu hỏi biến mất, nhảy ra hai chữ và một dấu chấm than: Đầu đất!
… Đây là cô trả lời sai hay là cậu mắng cô thật???!!!
Cô còn đang ngớ người, một giây sau, cửa sổ rung lên rồi nổ tanh bành, biến mất không còn dấu vết.
Nữ sinh rất phẫn nộ, cái quái gì chứ, chơi nhau đây mà.
Cái đồ Bùi Thời Khởi rảnh rỗi sinh nông nỗi, mắng cô ngốc một lần không đủ, còn mắng tận hai lần!
Cô cầm sách, tắt máy tính, bực bội rời khỏi phòng máy tính.
***
“Cậu đang làm gì thế?”
“Tạo một kho báu bí mật.”
Hỏi: 1+1=?
Trả lời: 2
Đầu đất!
Rất nhiều năm sau, Thi Âm nghĩ nếu lúc ấy mình thông minh hơn một chút thì tốt quá. Chỉ cần thông minh hơn một chút, nghĩ sâu hơn một chút, cô sẽ biết “Đầu đất” không hề mang ý chòng ghẹo mà là lời thật lòng của cậu.
Cậu ấy đưa cho bạn một vấn đề đơn giản. Không, thậm chí cậu ấy còn không đưa ra vấn đề cho bạn. Bất kể bạn trả lời ra sao, cậu ấy cũng sẽ biến nó thành đáp án chính xác. Ngay từ đầu, cậu ấy đã phơi bày tất cả mọi thứ trước mặt bạn, thẳng thắn nói hết thảy với bạn. Nhưng bạn vẫn không hề hay biết:
Kho báu bí mật trong lòng cậu ấy.
Là bạn.
Thật ra trước đó không phải cô cố ý chiến tranh lạnh mà là trong nửa tháng này xảy ra quá nhiều việc khiến cô bất ngờ, nhiều đến mức khiến một người đã quen giải quyết vấn đề như Thi Âm cũng phải luống cuống tay chân.
Chuyện đầu tiên là rốt cuộc cô cũng hiểu câu “Tớ luôn đứng về phía cậu” mà Bùi Thời Khởi đã nói trong nhà ăn hôm đó có nghĩa là gì.
Hôm Ninh Từ viết xong kịch bản, dàn diễn viên quay lại luyện tập từ đầu thì cậu rút lui. Quách Mạn Trân nói gãy lưỡi cả nửa tiếng đồng hồ với cậu nhưng đến cả một cái liếc mắt cũng không được nhận. Thiếu niên đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc, nội dung câu nói còn lạnh hơn cả giọng điệu: “Không diễn.”
“À tuy chúng ta phải tập lại từ đầu nhưng không tốn nhiều thời gian lắm đâu…”
“Không diễn.”
“Trong kịch bản mới nhân vật của cậu không khác gì hết á…”
“Cậu phiền phức quá đấy.” Cậu nhướn mày, gương mặt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Nghe không hiểu tiếng người hả?”
“…”
Sau đó, khi đang chuẩn bị đạo cụ trong giờ tự học tối, có lẽ vì đã quá tức nghẹn nên Quách Mạn Trân tố khổ với Thi Âm: “Sao cậu ta dở hơi thế, vì sửa kịch bản phải tập lại từ đầu nên không diễn! Nhân vật của cậu ta trong kịch bản mới có bao nhiêu câu thoại đâu, chỉ là nhân vật làm nền thôi, tại sao phải bắt bà đi khép nép nài nỉ cậu ta chứ!”
“Nhưng cậu đi nài nỉ rồi mà.”
“Cho nên tớ hối hận! Tức chết đi được! Khinh người quá đáng! Chỉ đẹp trai học giỏi nổi tiếng nhà giàu thôi mà, cậu ta dựa vào đâu… Thôi.” Nữ sinh nói một tràng, có lẽ cũng đã nhận ra nguyên nhân, mệt mỏi phất tay: “Cậu ta dựa vào những thứ đó chứ đâu.”
Thi Âm mỉm cười, cầm lấy bông hoa được cắt bằng giấy, vẻ mặt điềm nhiên: “Ván đã đóng thuyền, thay vì tiếp tục lãng phí thời gian với Bùi Thời Khởi, chẳng thà cậu đi kiếm người thay thế còn hơn.”
“… Tức chết mất. Rốt cuộc Lão Dương nghĩ gì vậy, bộ tưởng tụi mình rảnh lắm chắc? Khi không bảo Ninh Từ viết kịch bản mới trong khi đã tập được một nửa, giờ thì hay rồi, phải tập lại từ đầu.”
…
Giọng của cô nàng không nhỏ, cách đó không xa, Ninh Từ đang bận dán hoa nghe vậy thì hơi quay đầu sang. Nữ sinh im lặng một chốc mới dần dần hé miệng, giọng không to, thậm chí còn có ý cười:
“Là do tớ không hiểu tình huống khi đó, đáng lẽ phải thuyết phục Lão Dương, có khi thầy ấy đồng ý không đổi kịch bản nữa.”
Quách Mạn Trân chợt nhớ ra có Ninh Từ ở đây, nghĩ tới mấy câu mình vừa nói, cô nàng hơi lúng túng, ho khan: “Tớ chỉ đơn thuần là diss Lão Dương thôi, không có ý gì đâu.”
“Tớ biết mà.” Ninh Từ cười, “Vì tớ cũng thấy rất phiền, tự dưng cứ rối ren hết cả lên, biết vậy hồi đó ráng thuyết phục thầy là khỏe rồi.”
Phản ứng này hơi nằm ngoài dự đoán của Thi Âm.
Cô ngẩng đầu nhìn cô gái, cô ấy đang đứng ngoài hành lang dựa vào vách tường, mượn ánh đèn lớp kế bên để dán hoa.
Đèn rất sáng, có thể thấy rõ gương mặt tròn tròn trắng trẻo của cô gái, đôi lông mày được vẽ nhạt màu, bờ môi được thoa son dưỡng không màu, tóc được cột thành chùm ngắn ở sau đầu, là hình tượng nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu. Vì xé băng dán mạnh tay quá nên vô tình làm hoa bị rách, nam sinh ngồi bên cạnh ôm trán:
“Chị hai à, đây là cái bông thứ mấy rồi?”
“… Tớ í ẹ thủ công mỹ nghệ lắm.”
“Cậu tém qua một bên cho tớ, làm cỏ đi, đừng dán hoa hồng nữa, tớ thấy cậu có gai còn hơn cả hoa đó.”
“Ơ.” Nữ sinh lè lưỡi, đôi mắt tròn nhấp nháy đáng yêu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, “Tớ đang giúp cậu mà.”
Đây là Ninh Từ? Cô gái này hoàn toàn khác với Ninh Từ trong trí nhớ, có điểm giống Giang Diệu, nhưng Giang Diệu lại khác.
Tuy Giang Diệu cũng thường hoa tay múa chân, chu môi nháy mắt, hành động đáng yêu y như em bé nhưng mà là bé trai, vừa mạnh mẽ vừa hào sảng, nếu ban nãy đổi lại là Giang Diệu, rất có thể cô nàng đã đánh lên đầu Quý Uy, “Cái thứ bánh quy nhà ông mà dám diss bổn tiên nữ?!”
Còn Ninh Từ thì khác, sự đáng yêu của cô ấy tràn đầy dịu dàng và cuốn hút của phái nữ.
Với Giang Diệu, Quý Uy sẽ ấm ức giận dỗi mà không dám nói, còn khi đối mặt với Ninh Từ, vẻ mặt cậu ta lại là “Phải làm sao với cậu đây?” đầy bất đắc dĩ và cưng chiều.
Không thể tin nổi vào những ngày đầu tựu trường, cô gái ấy lại là người ít nói, luống cuống tay chân, tránh xa chỗ đông người.
… Là vì cô chưa từng hiểu Ninh Từ hay vì thế giới này thay đổi nhanh quá, cô không theo kịp?
“Quý Uy là cái thằng đại ngu.” Quách Mạn Trân ngó qua bên đó, cười nhạo: “Nếu nam sinh trường này ai cũng ngu như vậy thì Bùi Thời Khởi đúng là có thể xưng bá Nhất Trung rồi.”
“Quý Uy đắc tội gì với cậu thế?”
“À, gì đâu, tại ngứa mắt với cái độ ngu si đần độn của cậu ta thôi. Cá cược không, tớ cá chưa tới một tháng, Quý Uy sẽ tỏ tình với Ninh Từ và bị từ chối.”
“… Cá cược gì?”
“Cá Bùi Thời Khởi.”
“Hở?”
“Nếu tớ thắng, cậu phải khiến Bùi Thời Khởi hát bài “Chinh phục” trong buổi lễ tốt nghiệp cho bà đây! Mẹ nó, tức chết mất, không trả được mối hận này, tớ không thể thoải mái học đại học được!”
Thi Âm dở khóc dở cười: “Chưa bàn tới thắng thua, cậu nghĩ khả năng thành lập cuộc cá cược thuyết phục Bùi Thời Khởi hát là bao nhiêu phần trăm?”
“Vậy chúng ta đổi đi.” Nữ sinh nhếch môi, ánh mắt mang theo sự tự tin cao ngạo: “Bây giờ cậu chạy tới trước mặt Bùi Thời Khởi quỳ xuống khóc một trận, vừa khóc vừa nài nỉ cậu ta, cậu có tin là cậu ta múa cho tớ xem luôn không.”
“…”
“Cá không?”
“Không.” Thi Âm lấy thêm một cánh hoa, hiếm khi nói đùa: “Tớ sợ cậu ta múa cho cậu xem xong thì cậu sẽ phải diễn xiếc đập đá trên ngực trước toàn trường.”
…
Cuối cùng Thi Âm không cá cược bất cứ cái gì với Quách Mạn Trân vì cô chắc chắn mình sẽ thua, thậm chí cô còn nghĩ chưa đến một tháng, nhiều nhất là hai tuần, Quý Uy sẽ được phát thẻ người tốt(1).
(1) Thẻ người tốt: ngôn ngữ thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc, ý chỉ một ai đó được khen là người tốt. Trong trường hợp này, khi người được tỏ tình không thích người tỏ tình thì thường trả lời bằng câu: “Anh/em rất tốt nhưng…”, thế là người tỏ tình được phát thẻ người tốt.
Hôm sau đi học, vào giờ Thực hành Tin học, theo số thứ tự, Thi Âm và Bùi Thời Khởi ngồi gần nhau. Cô tò mò quá nên hỏi:
“Sao cậu lại bỏ diễn? Tớ xem kịch bản mới rồi, lời thoại của cậu còn ít hơn kịch bản cũ nữa.”
Thiếu niên biếng nhác gõ bàn phím chơi Typer Shark Deluxe(2): “Chẳng lẽ cậu không phải là kẻ đã sống chết van xin tiểu gia tham gia, nói nếu tiểu gia diễn thì sẽ buông sự đời an hưởng tuổi già tiến lên đỉnh cao nhân sinh à? Sao, bây giờ đã biết thế nào là lòng người hiểm ác chưa?”
(2) Typer Shark Deluxe là trò chơi trí tuệ luyện đánh máy và tăng vốn từ vựng.
… Đúng vậy.
Quách nữ vương từng thề thốt hứa hẹn chỉ cần cô thuyết phục Bùi Thời Khởi đồng ý diễn kịch, cô nàng sẽ làm hết tất cả mọi việc, nhưng thực tế là trước khi Bùi Thời Khởi bỏ diễn, vì không nhìn nổi Quách Mạn Trân luống ca luống cuống nên Thi Âm đã san sẻ công việc.
“… Ý của cậu là vì tớ mà cậu mới tham gia đóng kịch, sau đó Quách Mạn Trân không giữ lời hứa với tớ nên cậu mới bỏ diễn?”
Thi Âm nhoẻn môi cười, ngữ điệu mang ý trêu chọc, cô nghĩ dù có đúng hay không, với tính cách kiêu ngạo của mình thì Bùi Thời Khởi sẽ không thừa nhận, nhưng không ngờ nam sinh lại gật đầu, thản nhiên đáp: “Chứ sao?”
Ánh mắt cô hiện rõ sự ngạc nhiên, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Nam sinh dời mắt khỏi con cá mập đang bơi tung tăng trên màn hình máy tính, quay đầu nhìn cô, nhướn môi, nụ cười trông hơi bất cần: “Nếu không, cậu cho rằng tớ vì quang vinh của lớp?”
Nếu không phải vị cô nương trước mặt ngồi một mình thẫn thờ, ánh mắt mờ mịt như đứa trẻ mãi nghệ mưu sinh nhưng không có ai cho tiền thì Bùi Thời Khởi sẽ ăn no rửng mỡ đi làm con sơn dương trầm lặng chắc? Sau đó kịch bản bị thầy chủ nhiệm đổi, cô khóc lóc thảm thiết ở căn tin, Bùi Thời Khởi còn có thể tiếp tục diễn con sơn dương trầm lặng sao?
“Bùi Thời Khởi.” Thi Âm bất giác hỏi, “Nếu bây giờ tờ quỳ xuống khóc lóc trước mặt cậu, cậu có múa cho tớ xem không?”
…
“Né qua một bên.” Nam sinh giận xanh mặt, nói lảng sang chuyện khác, “Cậu xem cậu làm cái khỉ gì kia? Đề bài yêu cầu làm quả bóng lăn, hiểu lăn là gì không? Cậu cho nó nằm im một đống là định để nó đẻ trứng hay gì?”
“Tớ làm rồi nhưng không biết sai ở đâu mà nó không lăn được.”
Cậu nhấn bàn phím, tức quá cười luôn: “Hơ, Thi Âm, cậu đúng là thiên tài, quả bóng đang đứng im, cậu cài đặt kiểu sao mà cho nó stop luôn, nếu được chắc cậu cho nó lăn ra đây hóng gió luôn há?”
“Ơ, tớ cài stop á?… Để coi, tớ làm sai ở đâu nhỉ?”
Bùi Thời Khởi bất đắc dĩ liếc mắt, cầm con chuột máy tính từ tay cô, “Nhìn kỹ đây, tớ chỉ làm một lần thôi đấy.”
Nữ sinh cứng đờ. Mùi bột giặt thơm ngát quen thuộc bên tai được gió thổi tới chóp mũi, rất thanh mát. Con chuột bên tay phải, cậu ở bên trái, cho nên cậu nghiêng người qua, cánh tay phải vòng qua người cô, tay trái gõ bàn phím, giống như đang ôm cô vào lòng. Tầm mắt cô rơi vào bàn tay cầm chuột của cậu, khớp xương rõ ràng, ngón tay mảnh khảnh, nhấn nhẹ làm phát ra tiếng click chuột gián đoạn. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hít thở khe khẽ của cậu, và cả giọng nói biếng nhác quen thuộc:
“Trước tiên phải click vào nó, chọn hiệu ứng rồi chọn hướng di chuyển… Hiểu chưa?”
“Hiểu… hiểu rồi.”
Thật ra thì cô không biết cậu đã làm những bước nào nữa.
“Ừm hứm.”
Nam sinh thu tay lại, tiếp tục chơi Typer Shark Deluxe trên máy tính của mình, bỏ lại cô cùng với cái đầu ngưng hoạt động và trái tim đập loạn nhịp.
Thi Âm không thể tập trung trong suốt thời gian còn lại của giờ học, hai mươi phút thì có tới mười tám phút cô thẫn thờ nhìn quả bóng lăn lông lốc trên màn hình, hai phút cuối cùng, định thần lại, phát hiện quả bóng bỗng đẻ ra một quả trứng. Quả trứng vỡ tan tành, hiện lên bốn chữ: Cái thứ đầu đất.
…
Tiếng chuông hết giờ reo lên, trên màn hình là một cái tượng đầu đất tựa như đang cười nhạo cô ngốc nghếch.
Thi Âm quay đầu, chưa kịp nói thì nhìn thấy nam sinh đang lập trình, vì vậy suy nghĩ phút chốc bị kéo sang vấn đề khác: “Cậu đang làm gì thế?”
“Tạo một kho báu bí mật.”
“Kho báu bí mật gì?”
“Cậu đoán thử xem.”
“Không có gợi ý gì thì làm sao tớ đoán được, cậu nói luôn đi.”
Cậu nhướn môi, đứng dậy, ngữ điệu biếng nhác: “Nếu đã là bí mật thì tất nhiên không thể nói, cậu phải tự khám phá.”
“Cậu đang chơi tớ đó à, tớ phải làm sao mới tìm ra?”
“À, chỉ cần trả lời câu hỏi là được. Nhớ cho kỹ, chỉ có một cơ hội duy nhất, trả lời sai thì nó sẽ tự biến mất.”
Cái gì cơ?
Nữ sinh còn muốn hỏi thêm nhưng khi ngẩng đầu thì chỉ thấy một bóng dáng tiêu sái. Cô nhíu mày, nhìn màn hình, có một cửa sổ câu hỏi cực kỳ đơn giản.
Câu hỏi: 1+1=?
Trả lời:
Phải trả lời thế nào?
Là 2 ư? Có cảm giác không đơn giản như vậy.
Thế là 11? Ôi… Lỡ sai thì sao?
Vì chỉ có một cơ hội duy nhất, Thi Âm không dám điền bừa. Thấy học sinh trong phòng máy tính dần vơi, cô quyết định trả lời. Thôi kệ, việc gì phải nghiêm túc chứ, có khi Bùi Thời Khởi chỉ trêu ác cô thôi.
Câu hỏi: 1+1=?
Trả lời: 2
Nhấn enter.
Cửa sổ chờ tải, sau đó khung câu hỏi biến mất, nhảy ra hai chữ và một dấu chấm than: Đầu đất!
… Đây là cô trả lời sai hay là cậu mắng cô thật???!!!
Cô còn đang ngớ người, một giây sau, cửa sổ rung lên rồi nổ tanh bành, biến mất không còn dấu vết.
Nữ sinh rất phẫn nộ, cái quái gì chứ, chơi nhau đây mà.
Cái đồ Bùi Thời Khởi rảnh rỗi sinh nông nỗi, mắng cô ngốc một lần không đủ, còn mắng tận hai lần!
Cô cầm sách, tắt máy tính, bực bội rời khỏi phòng máy tính.
***
“Cậu đang làm gì thế?”
“Tạo một kho báu bí mật.”
Hỏi: 1+1=?
Trả lời: 2
Đầu đất!
Rất nhiều năm sau, Thi Âm nghĩ nếu lúc ấy mình thông minh hơn một chút thì tốt quá. Chỉ cần thông minh hơn một chút, nghĩ sâu hơn một chút, cô sẽ biết “Đầu đất” không hề mang ý chòng ghẹo mà là lời thật lòng của cậu.
Cậu ấy đưa cho bạn một vấn đề đơn giản. Không, thậm chí cậu ấy còn không đưa ra vấn đề cho bạn. Bất kể bạn trả lời ra sao, cậu ấy cũng sẽ biến nó thành đáp án chính xác. Ngay từ đầu, cậu ấy đã phơi bày tất cả mọi thứ trước mặt bạn, thẳng thắn nói hết thảy với bạn. Nhưng bạn vẫn không hề hay biết:
Kho báu bí mật trong lòng cậu ấy.
Là bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.